Truyện Tâm Linh – Bố Em

update và hết..em kể sơ thôi nhé các thím nói chém kể ra mà nản quá….

Các thím nói nó nguy hiểm sao bố vẫn cho em xuống đó thật ra là không đúng.nó chỉ nguy hiểm khi mình không nhớ những lời ông dặn thôi.vì bản thân mình không phải là linh hồn lên cái dương khí còn vương vất trên người khá nhiều điều đó khiến cho các linh hồn khác chú ý.
Cuộc sống sinh hoạt dưới âm không khác gì trên mình là bao nhiêu hết.trên dương công nghiệp hóa khi đốt cho người thân mình đã mất dưới đó đều nhận được hết.nhưng đến được tay của người dân thì gần như là mất gần hết những thứ có giá trị nhất mà mình thường gọi là “ thất lạc “ đấy ạ.
Bố đưa em đi thăm ông bà ai cũng hỏi thăm,nhìn ai cũng vui mừng nhưng điều em thấy ông bà cũng không già đi bao nhiêu hết.nhìn thấy ai cũng khỏe mạnh em cũng mừng.hỏi ông bà đủ chuyện.
Em : bà ơi bà cháu thấy bà già đi đấy…
Bà : uh. ở đây trẻ con thì phải lớn còn người già thì phải già đi chứ…
Em : thế sao bà không đầu thai ah.
Bà : ở đây ai muốn đầu thai phải đi học.người ta gọi là tu tập đấy cháu ạ.để trả hết tội mình mang sau đó mới đi học đầu thai được chớ.
Em : sao cháu thấy ở đây có ngựa quần áo ngày xưa không thế.nhưng lại có nhà cao tầng, xe ô tô, điện thoai di động..sao các quan không đi ô tô mà lại đi ngựa bà.
Bà : ngày xưa nước mình làm gì có mấy ngươi có oto, năm 2000 tới nay luật âm thay đổi rôi cũng công nghiệp hóa nhưng những cái lề thói cũ thì chưa thay đổi được.trên dương gửi xuống cũng toàn quần áo ngày xưa.các quan thì toàn áo quan mũ cánh chuồn không đấy thôi.
ở dưới đây đi xa đi bằng oto xe khách, nhà cũng có nhà cao tầng lát gạch hoa.cũng ăn uống bình thường, cũng nồi cơm điện đó cháu….
Trên dương gửi xuống cái gì thì dưới âm nhận được hết.
Em : thế bà,cháu gửi tiên vàng xuống thì bà có tiêu được nhiều không.
Bà : tiền thì vàng trên trần vẫn đốt thì dưới này giá nó thấp lắm cháu ạ.giờ người ta dùng tiền thật ở trên đó nhiều hơn..vàng mã giờ thường dùng cho các vong không chốn lương thân là nhiều.
Em : bà có đi làm không bà.
Bà : có chứ không đi làm lấy gì mà ăn cháu bà làm cái ghề của bà sống trên dương đấy.hai ông bà giờ tráng bánh đa để bán cho họ đấy.
Em : thế chẳng công bằng gì bà nhỉ.thế mấy ông chủ tịch nước chết xong cũng làm chủ tịch à bà.
Bà : không phải thể khi xuống đây thì tất cả phải học và đi làm hêt.ai ác bị nhốt lại sau đó cho học cái nghề rồi kiếm cái mưu sinh chứ.chờ các con trên đấy cúng 1 năm có 1 lần thế có mà chết đói à…..
Em : thế sao có người không cúng thì nhập vào người khác nói là đói lắm, không có nhà ở hả bà.
Bà : khi con thờ cúng chúng ta thì coi như chúng ta có chỗ trở về cũng như giống như trên dương các con có chỗ ăn ở đấy.
Khi người nhà không cúng khác nào dưới đây chúng ta bơ vơ không nơi lương tựa.khi cửa phủ mở thì biết về đâu con.
Em : thể cửa phủ mở thì ai muốn về thì về đi đâu thì đi hà bà ngày đi mấy lần thế thì sao mà làm được nhỉ.
Bà : không phải thể, cửa phủ mở là để các vong khác như cô.hồn,người mới mất…về với gia đình chư. Còn những người như ông bà thì khi nào con cháu gọi về có rãnh thì mới đi được đang bận làm thì thôi chịu cứng.
Em : khi con gọi bà về thì bà đi lúc nào cũng được ah.
Bà : không, m phải gọi đúng tên ông bà quê quán ở đâu chư.rồi về nhà m ở đâu số mấy,đường nào thì bà mới về được.chứ m thắp hương m gọi bà ơi bà về đi thì quan họ không cho đi đâu….
Em : gật gù như hiểu chuyện lắm…..
Em : thế cháu đốt gì bà nhận được cái đấy ạ.
Bà : uh.nhưng khi đót đừng có mà chọc cái gì vào nhớ đót them cái tên và địa chỉ người nhận nữa chứ đốt không với chọc que vào hư hết có nhận được cái gì cho nó lành lặn đâu.
Em : thế mà mọi người trên dương nói đót nó phí.
Bà : cứ đôt không có sớ rồi địa chỉ người nhận dưới này thì chả phí.lại đem vào kho để hết các quan lại được dùng thôi…
Em : ra là thế…mà bà sao bà không xui con cháu vào các chỗ nhiều tiền đấy.cho sung sướng.
Bà : ai cũng thế thì ai mà khổ.thiên cơ không được tiết lộ ai mà tiết lộ quan mà biết thì coi như xong đây vào trong lao mà ngôi.sướng khổ là do nghiệp của con cháu kiếp trước giờ phải chịu chứ.chỉ có ăn ở phúc đức mới giảm được tội chư.
Em : thế thì cũng chẳng ăn thua bà nhỉ.
Bà : thế m muốn ăn hay thua tí tuổi đầu mà làm như cụ đấy.t còn chưa hỏi tội thằng bố m đấy sao đưa m xuống đây..
Em : cháu xin mãi mới được đấy…
Bà : cái thằng bố m chỉ chiều vớ vẩn vừa thoát tội xong 1 cái là xớn xác được hay ho gì mà đưa m xuống đây..t bực lên lại cho vài cái đòn gánh vào lưng lúc đấy mới tỉnh được.
Em : bà không muốn gặp cháu ah.
Bà : muốn thì tao tự về, mắc gì mày xuống đây t mới gặp được.trẻ con mà cứ thích mấy chuyện âm ti với vong nọ kia là thế nào lo mà học hành cho nó tử tế.
Em : ông thầy T nói cháu theo ông ấy đấy bà…
Bà : tao cấm nhà mình không thầy bà gì hết nhá..thằng bố m đang còn ăn cơm nhà lên đi vê thế mới cho m xuống được đây.cũng giỏi lừa lắm đấy.lo chút nữa mà về đi….bà quát em chạy mất không đứng đó thì ăn bặt tai của bà như chơi…
Em đến bên bô : cho con đi ra ngoài tí bố.
Bố : không được tí nữa đi tầm trưa lính đi tuần nhiều lắm..
Em : bà đang mắng bố đấy.cái tội đưa con xuống.em nói xong lắc đầu lè lưỡi.bố thấy có biến thì chuồn thẳng nói hai bố con qua nhà ông K tí rồi bố đưa con về.
Đường dưới đó thì bây giờ đa số là láng bê tông các thím ạ.nhìn cũng đẹp và đoàng hoàng lắm.hai bố con đi bộ.em tranh thủ nhìn hai bên cũng hàng quán không khác trên dương là bao nhiêu nhưng vẫn mang nét của ngày xưa các thím ạ.quán ăn thì bàn dài ngồi với ghế gỗ cũng dài loại ghế 3-4 người ngồi chung với nhau đây.nhà cửa có nhà tầng, nhà ngói, mọc san sát nhau..rộng có hẹp có đủ cả.xe cộ thì có ,xe máy, xe hơi, xe khách chạy ngoài đường nhưng ít thôi không được nhiều như trên dương,xe đạp và người đi bộ là nhiều….,
Nhà không phải mặt tiền không mà cũng ngõ, hẻm loàng ngoằng lắm.các quan thì mặc quần áo ngày xưa lính tốt thì ăn mặc đúng như là trong cổ bài tam cúc,hoặc như cổ bài chắn các thím nhé.
Em với bố qua nhà ông K.em hỏi bố là sao bố biết nhà ông.
Bố : lúc nãy hỏi ông rồi,ông K đến chơi với ông bà nhiều lần rồi…
hai bố con đi bộ 1 đoạn tầm 15p thì đến cái nhà y như cái nhà mà ông P làm cho ông K .cái sân nó rộng ,nhà bằng gói đỏ nhung không biết sao trước nhà chỗ cái mái gói chĩa ra sân thì bị mất mấy viên gói…tường nhà ông thấp có gắn mấy cái san hoa ….đứng ở đường thì nhìn được vào nhà..
bố em đứng trước cửa kêu to: anh K ơi anh có nhà không .
từ trong nhà ông K bước ra thấy em lấp ló đằng sau thì ông tủm tỉm cười..
bố : tôi đưa nó xuống đây qua đây chơi cảm ơn anh đã nhờ người giúp cho gia đình tôi.
K : uh có gì đâu người 1 nhà rồi mà chú còn khách khí thế.ông K quay sang nhìn em.m cũng tò mò gớm nhỉ hết sợ rồi ah …em không dám nói gì tủm tỉm cười nhìn ông.ông mặc bộ quần áo rộng giống như bộ quần áo người tàu màu nâu.
Bố : anh dạo này thế nào ?
K : già rồi chú ạ.chốn quan trường quá sức rồi giờ về dưỡng già thôi.giờ coi như mình yên phận nói xong ông quay sang em .m có duyên với người âm đấy cháu ạ.nhưng không muốn làm thầy bà thì thôi. theo ông T phụ ông ấy mà mở mang đầu óc.theo xuống đây thì thấy được cái trước mặt thôi.muốn biết chuyện quan trường, thần thánh, như thế nào thì con phải theo thầy mới biết được chứ.thôi chút nữa để ông đưa về cho….anh cũng thật là chiều nó quá….
Bố cười không nói gì.
K : mai ông T cúng cho cố chủ tịch tỉnh đấy.đi theo hầu ông biết được nhiêu chuyện lắm đấy…m con gái mà ngang quá…
Em cười chằng biết nói gì thì nhớ nhìn thấy cái mái nhà nhà ông bị sứt…
Em : sao mái trước nhà ông bị mất gói thế..
K : cười thằng Đ nó đốt cho ông mà nó lấy cái que khêu cho nó cháy hết chọc thủng cả mái gói nhà ông..để đấy làm kỷ niệm..
K : thôi bố m ở đây ông đưa m về đi theo ông T cho nó kịp..nhất m đấy nhé.
Nói xong ông K dẫn em đi khi tỉnh lại thì 9h sáng…..

p/s chap sau.cái kho báu của người tàu yểm bằng gái đồng trinh…bà nội được cô gái này trả công cái vòng ngọc khi mua tep cho cô ăn.