Truyện Sex Gay Ở Hồ Bơi Cực Kích Thích

Sau hai buổi vừa đi học chính khóa buổi sáng vừa bồi dưỡng buổi chiều vì tôi đang học năm mười hai, năm học cuối cấp, tôi phóng xe ra khỏi cổng trường vào lúc bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều với một cái đầu ê ẩm, cặp mông mỏi nhừ và cái lưng thì như muốn gẫy ra làm đôi. Tôi cho xe phóng như bay trên đường Cách mạng tháng Tám dù là vào giờ tan tầm…Tiếng còi hơi e e của tôi quả có hiệu lực, những chiếc xe trên đường dạt hết cả ra hai bên…nhiều cập mắt giận dữ nhìn theo tôi, những tiếng chửi rủa vang lên theo sau lưng tôi, tôi cứ cho xe phóng bạt mạng, mặc kệ, làm gì được nhau chứ …

Ngửa mặt lên trời, nhổ một bãi nước bọt to đùng lên không trung cho nó bay tung lên và bắn toé ra đằng sau, vô phúc cho những đứa nào chạy sau lưng tôi thì cứ gọi là ăn đủ. Đời mà ! Mình không thịt người ta thì người ta cũng sẽ thịt mình mà thôi. Đó là một nguyên tắc sống mà ai muốn thành công cũng phải tuân thủ theo và nguyên tắc đó luôn được tôi vận dụngh triệt để vào trong cuộc sống, làm người cần phải biết tàn nhẫn…Không tàn nhẫn với người khác là tàn nhẫn với chính mình.

Cố phóng theo sau con AirBlade mới cáu của tôi là thằng Phúc “chuột” với chiếc 82 cũ kỹ của nó…Phóng làm sao cho kịp “chị” hỡi em, cóc ổi mía ghim mà đòi ganh đua với đào lê mận liễu hử, còn khuya em cưng ơi …

Giò vẫn rít bên tai tôi sườn sượt và mát lạnh. Đầu óc tôi bắt đầu thư thái trở lại theo từng cú siết ga, đi đâu bây giờ cho đến sáu giờ tối mới đến giờ cơm nhỉ và đến bảy giờ là thì giờ học kèm ông thầy Anh văn đáng tức cười kia nữa ….Giời ạ, đi đâu đây ta …

Tôi nhả ga, chiếc xe giảm tốc độ …Từ phía sau, thằng Phúc bươn bả vọt lên ngang với tôi, nó quay qua tôi hét :

– Đi về hả ?
– Không !
– Đâu bây giờ ?
– Đéo biết !
– Bơi nha !
-………

Những cơn sóng nhè nhẹ trong hồ bơi, làn nước xanh xanh và những thân thể trắng ngần lấp lánh, những đùi to, ngực nở, eo nhỏ, những cụm lông rốn, lông chân …Ái chà, có vẻ thú vị đấy ! Tôi quay qua nó hét :

– Không đem theo quần bơi !
– Quần xì kìa !
– Con đĩ !

Tôi bật cười to và gật đầu. Thằng Phúc nháy xi nhan và cho xe quành lại, tôi cũng quành theo.

Cần giới thiệu một chút về bản thân tôi, Nguyễn Hòa Bình, đang học lớp mười hai tại một trường công lập ở Tỉnh Tây Ninh, gia đình tôi chỉ có ba người vì tôi là con một. Tôi cao một mét bảy mươi sáu và nặng sáu mươi tám kí lô gam, nhờ qua những tháng ngày đánh bóng chuyền và gần sau này là chơi tạ … chơi nhẹ thôi để giữ dáng thôi …với khuôn mặt trắng trẻo và khả ái, là mẫu người mà tụi con gái cứ đeo như ruồi bu …ấy vậy mà tôi không bị hấp dẫn bởi bộ vú hay cái mông của bọn con gái mà tôi chỉ thích nhìn vào …lựu đạn sét thiệt…tui chỉ thích dòm thân thể của đàn ông con trai mà thôi …

Cùng đi với tôi bao giờ cũng là thằng Phúc “chuột” sở dĩ gọi như vậy là biệt danh này có hồi thằng Phúc còn học chung cấp 1 với tôi, nó bị cận thị, đã vậy mà miệng nó hơi hô và khá nhỏ con, nó cao có một mét sáu hai thôi và ốm nhom dù nó có ăn gì đi nữa bởi lẽ ba mẹ nó đã tìm đủ mọi cách tẩm bổ cho nó rồi…. ba mẹ nó cũng làm chung cơ quan với ba mẹ tôi nghĩa là cũng đều trong Sở Công an…Hai đứa học chung nhau từ hồi cấp một cho đên bây giờ vẫn còn học chung trường và chung lớp. Nó ít phá phách hơn tôi nên ba mẹ tôi giao cho nó làm “vệ tinh” để theo dõi tôi và nói chung là tôi đi chung với nó là ba mẹ tôi yên tâm hết mực…

Gởi xe, lấy thể xong, tôi và thằng Phúc xách ba lô đi vào trong để mua vé…hai vé là mười hai ngàn, tôi trả tiền cho cả thằng Phúc và cùng kéo nhau vào phòng thay đồ…

Bộ đồng phục áo trắng quần xanh và đôi giày Adidas được tôi lột hết ra bỏ vào 1 cái bọc nilon, trên người chỉ còn cái quần sịp màu xanh đậm, phía giữa hai đùi tôilà một cục …à không, một khúc mía độn ra ngoài rõ mồn một…bên kia thằng Phúc cũng đã vận xong cái quần bơi…xách ra phòng gửi đồ, cô nàng nhận đồ gửi thấy tôi thì hai má hây hây bừng đỏ…

Ái chà …

Cháy nhà chứ hông phải chuyện chơi đâu à …

Đáo để hơn, tôi len vào và đưa túi đồ cho cô ta, cố ý đứng ngay trước mặt cho cô ta thấy rõ thân thể của tôi hơn…hàng lông rốn kéo dài xuống phía dưới của tôi làm cô ta đờ người ra một lúc và sau đó mặt đỏ lên, cô ta ấp úng nói với tôi …

Anh, lần sau anh mặc quần bơi, đừng mặc quần này nữa …em ngại quá …

Thiếu điều ngửa mặt lên trời và hét lên một tiếng rùng rợn rồi sùi bọt mép lăn ra đất vì chết cười …Cha mẹ ôi ! Kiếp đàn bà trong thân xác đàn ông …A woman has a gun vậy mà nó thu hút “bánh bèo” mới khổ đau nè trời …..

Tôi và thằng Phúc cùng bước ra phía thành bể bơi….Từng đôi mắt hau háu thèm khát của những gã …cứ đau đáu theo tôi. Không biết có quá kiêu kì không mà tôi mường tượng được rõ ràng từng tiếng chép miệng và nuốt nước bọt ừng ực của những cái miệng lâu ngày chưa có miếng thịt thơm nào chui vào ….

Kiêu hãnh nhìn lên trời như một con đĩ non, tôi nhảy ùm xuống nước và bắt đầu những động tác bơi đầu tiên, tôi bơi với một vẻ không chú ý đến ai nhưng vẫn kín đáo nhìn xem mọi người xung quanh xem như thế nào, úi giời ơi, cười đời, cười người là một thú vui rất tao nhã, theo tôi là như thế …cứ nhìn xem những đôi mắt nhìn theo tôi, những cú đá lông nheo và va quẹt cố tình …Mặc !

Làn nước mát đã ùa vào trong từng ngõ ngách trên thân thể tôi và miên man lấy cơ thể tôi…Nước mát như ôm tôi vào lòng…lưng tôi, tóc tôi …cả người và kể cả thằng em của tôi cũng đang được tắm mát …nước cứ mơn man và mát rượi làm cho tôi cảm giác chiếc quần lót của mình lỏng ra …khi tôi bơi ngửa chậm rãi thì thằng em cựa quẹt vào quần sịp …từng làn nước được hai chân tôi búng ra tuôn qua hai đùi tôi và dường như nó cọ sát vào lớp da bìu mỏng manh đang săn cứng của tôi…thằng em tôi bất chợt ngóc đầu…tôi cảm giác được nó đang bật lên theo nhịp tim mình …cứng dần lên …thôi chết ….làm sao leo lên bờ bây giờ….

Một điều chắc chắn như đinh đóng cột mà tôi biết, đó là nếu không có mặc quần ngoài mà chỉ có quần lót không thôi thì khi mà thằng em cương cứng, tôi không thể nào mà leo lên bờ được …Bởi một lẽ rất tự nhiên đó là nếu thằng em tôi mà duỗi thẳng ra hết cỡ thì cái đầu ..sẽ lòi ra khỏi cái quần sịp …Không thể nào nằm trọn trong cái quần sịp chật chội này được …Giời ạ ! Đi bơi mà còn đem theo một thỏi son Hàn Quốc làm chi hử trời !

Tôi lật úp lại, bơi sải, vừa bơi vừa nhìn quanh coi thằng Phúc đang ở cái xứ nào. Và khi phát hiện nó đang ngồi trên bờ, quái, bên cạnh nó còn có một ông nào cỡ hai bảy, hai tám tuổi đang ngồi tán chuyện cười với nhau …Bóng gió đi tới đâu cũng gặp nhau …Bắt sóng còn hơn là sóng “quai phai” nữa, thật là …Tôi bơi sát bờ, ngập ngừng gọi thằng Phúc :

– Phúc ơi, Phúc à ! Tao nói này nghe nè !

Thằng Phúc nhanh nhẩu đứng dậy và tiến đến gần tôi, nó khom xuống gần mặt tôi và hỏi :

– Chuyện gì vậy Hòa Bình ?
– Ax, của tao nó “phản chủ” rồi, làm sao tao lên bờ bây giờ …
– Hô ! hô ! hô ! . Thằng Phúc ôm bụng ngặt nghẽo cười. Tôi nhăn mặt gắt khẽ :
– Mày lãng quá đi ! Tự nhiên làm gì cười to vậy …
– Giờ sao ?
– Mày quay lưng lại đi rồi đi trước tao, tao leo lên bờ rồi đi sau lưng mày, mày dẫn tao vô nhà tắm …tao có việc cần làm …
– Việc gì ?
– Nói nhiều quá …! – Tôi lại gắt.

Vậy là thằng Phúc lơn tơn đi trước, tôi lẽo đẽo đi sau …Không biết anh chàng mới quen của thằng Phúc có đặt vấn đề gì không …mà tôi cũng không cần quan tâm chuyện đó, bây giờ tôi chỉ có một mục tiêu cần giải quyết mà thôi…Cửa nhà tắm đã xuất hiện. Tôi bay vào trong sau khi nói với thằng Phúc :

– Thôi được rồi, tao vô đây, mày ra nói chuyện tiếp với mối mày đi…
– Đĩ chó ! – Tiếng thằng Phúc quát lên sau lưng tôi, tôi cười khì khì …

Đóng cửa, cài móc khóa …Bật vòi sen cho nước chảy ào ào xuống thân mình. Nước ở đây ấm hơn nước ngoài hồ…Tôi đứng cho nước miên man chảy từ đầu xưống ngực, xuống bụng rồi len lỏi qua những ngõ ngách trên cơ thể của mình …Đưa tay sờ lên ngực, tay còn lại tôi xoa nắn thằng em đang như một khúc củi …Tôi trật quần sịp ra cho nó bật ra ngoài…ngạo nghễ thằng em bật ra, cương cứng, “con mắt” thô lố của nó nhìn vào mặt tôi như thách thức, đòi hỏi …Chòm lông đen mượt và sum suê của tôi giờ đã ước bết lại và nằm rạp xuống nơi vùng “tam giác quỷ”…Con cu tôi cương cứng, từng làn nước chảy từ người tôi xuống con cu của tôi và mát xa nó từ đầu thân cho đến tận cùng cái “túi đôi” càng làm cho cảm giác hưng phấn dâng lên ngày càng cao trong tôi ..Cảm giác đó thôi thúc tôi phải gấp rút làm một việc gì đó để giải tỏa …

Nhẹ nhàng cầm lấy cây “magic stick” của mình và bắt đầu vuột lên vuột xuống những động tác đầu tiên …Bất chợt, xen vào tiếng nước chảy róc rách …tôi nghe tiếng thở mạnh và tiếng rên nhè nhẹ ở cái phòng tắm kế bên…Khẽ khàng thò con mắt qua khe hở của tấm nhôm và mica ngăn vách, cảnh tượng bên kia làm tôi muốn bật ngửa ….
Ba thằng thanh niên đang cùng ở trong cái phòng tắm kế bên, đứa lớn nhất cỡ khoảng hai mươi hai tuổi, thằng nọ chừng mười chín và đứa bé nhất là cỡ mười sáu tuổi…Thằng cỡ chừng hai hai tuổi đang hì hục ra vào phía sau cái mông của thằng mười sáu tuổi …còn thằng nhóc mười sáu tuổi kia đang hì hụi ngậm “cái chày” của thằng mười chín tuổi …

Tim tôi đập bồm bộm trong ngực mình …Thằng nhóc mười sáu tuổi kia mặc dù bị đâm và nhét một khúc thịt vào trong miệng nhưng con cu của nó vẫn cương cứng một cách lạ thường trong bàn tay của thằng đang đâm kia ..thằng này thật là tham lam, hàng thì đâm, còn tay thì không ngừng sục, bóp con cu thằng nhóc này và thỉnh thoảng lùi tay ra xoa bóp bìu dái của thằng nhóc nọ …Thằng mười chín tuổi thì không ngừng nắc mông ra vào để thụt cây hàng trong miệng thằng nhóc này, mắt thằng này nhắm nghiền và hai tay thì tự cầm hay núm vú của mình …Dâm dật thiệt là hết biết…

Con cu tôi chỉa thẳng bang ra đằng trước …và bắt đầu giần giật liên hồi…Tôi dùng tay bắt đầu sục như điên cuồng …như chưa bao giờ được sục …Tôi đang bị kích thích dữ dội …

Mở cửa phòng mình và chạy ra, kêu cửa bên kia và qua đó làm tình tay tư …Tại sao mình lại không làm như thế kia chứ …Nhưng không thể …Mình không thể làm điều đó …Nhưng mình có nên làm thế không…Tụi nó cũng đâu lớn tuổi hơn mình bao nhiêu đâu và cũng khá là đẹp giai kia mà …

Tôi đưa tay tắt nước …tay nọ vẫn sục đều …những âm thanh phọp phẹp và chóc chách bắt đầu vang qua rõ mồn một bên phòng tắm của tôi …người trần truồng, và ướt đẫm nước nhưng tôi vẫn không thấy lạnh mà trái lại, người tôi như đang có lửa hừng hục cháy …sức lực của tôi, tôi đang nhận thấy, nó cuồn cuộn réo gọi và kêu gào thôi thúc …bàn tay tôi ra vào nơi bụng dưới không ngừng …Bộ phim cận cảnh bên kia vẫn tiếp tục trình chiếu …

Thằng hăm hai tuổi đang nắc như điên cuồng sau cái mông của thằng nhóc, tôi biết nó đang dần đến cực điểm …Tôi thấy hòn dái của nó lắc lư dưới cái lỗ …của nó ngày càng lắc tợn như một con lắc đồng hồ và rồi nó bỗng trân người ra rồi đổ sập xuống thân thể của thằng nhóc đó…thằng thanh niên đang đứng trước mặt thằng nhóc bỗng rút cu ra…chỉa thẳng vào mặt thằng nhóc mà sục liên hồi …bên dưới, tay của thằng thanh niên cũng giải quyết cho thằng nhóc vừa bị đâm và rồi …phía dưới sàn nhà và chân thằng nhóc ướt đẫm những tinh dịch của chính nó …

Người tôi giật lên từng cơn …Cơn khoái cảm bùng nổ như muốn xé tan cái đầu khấc của tôi …Dòng tinh dịch của tôi bắn vào vách nhôm nghe một cái rạt …Thằng em tôi cương cứng hết cỡ …đỏ bầm và đầu khấc của tôi ướt nhẹp thứ nước nhờn nhờn màu trắng đục …Thở ra một hơi khoan khoái, bất chợt nhìn lên phía trên vòi sen và tôi hoảng hồn hét lên một tiếng …

Một thằng cha khoảng ba mươi hai tuổi đang lom khom phía trên thành tường của nhà tắm trong tư thế nửa ngồi nửa đứng và đang nhìn chằm chằm xuống phía tôi và bên dưới cái của gã đang cương cứng trong bàn tay đang sục liên hồi của gã…Hấp tấp tròng vội chiếc quần xịp vào người, tôi phóng ra khỏi phòng tắm sau tiếng hét muốn nổ trời của mình….Gã ta hấp tấp nhảy xuống phòng tắm của tôi, nơi tôi vừa đứng tắm…

Má ơi ! cứu con…. Vụ gì vậy nè trời…Thủ dâm là chuyện bình thường nhưng mà bị người ta rình trong lúc thủ dâm…Cảm giác xấu hổ, nhột nhạt và nói chung là quê quê cứ vương vấn trong lòng tôi……Giống y hệt cái kiểu mà “hối hận sau khi hứng”…
Quày quả chạy trở ra ngoài để tìm thằng bạn yêu “vấu” của mình, vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn chút hốt hoảng của tôi làm thằng Phúc hơi ngạc nhiên, nó hỏi :

– Gì vậy Hoà Bình ? Ai “dê” mày hả ?
– Không ! – Tôi lắc đầu.
– Bơi tiếp đi ! – Thằng Phúc rủ tôi.
– Ừ !

Thằng Phúc không rủ thêm lời nào nữa, nó nhảy xuống nước lượn vài vòng. Ngồi trên bờ cạnh anh thanh niên mà nó mới quen, tôi trầm ngâm suy nghĩ một vài giây, bất chợt anh thanh niên cất tiếng, cắt đứt sự im lặng đang vây xung quanh tôi :

– Em học chung với Phúc hả Hòa Bình ?
– Dạ !
– Anh tên Phong, anh đang làm ngoài công ty xổ số kiến thiết Tỉnh…
– Dạ ! – Không muốn nghe nữa, tôi ngắt lời anh ta.

Người lớn có khác, nghe hai đứa nói chuyện với nhau và biết luôn tên của tôi mới ớn chứ. Kiểu này là cha này thuộc dạng dê chúa rồi. Dân gian ta thường không đánh giá cao những người sợ vợ, nhất là những người sợ vợ bạn và tệ hơn nữa là sợ bạn vợ …Lão này nghe nói chuyện mà nhớ tên của mình, xem ra không phải dạng vừa gì, cần đề phòng mới được. Tôi lảng tránh gã :

– Anh ngồi đây nhé, em lạng qua bên này một chút.

Rồi không chờ gã trả lời, tôi đứng lên hòa vào đám người đang ngồi rải rác phía bên bờ hồ bên kia. Khuất sau một bụi dừa kiểng, tôi ngồi xuống chiếc ghế gấp bằng tre và kêu một chai nước cam.

Đang ngồi uống nước, cảm giác nhột nhạt phía sau gáy làm cho tôi ngoái đầu nhìn lại…Nạn nhân trong nhà tắm bên cạnh lúc nãy đã từ bao giờ ngồi ở chiếc bàn phía sau lưng tôi và đôi mắt của cậu đang nhìn vào gáy tôi. Bất chợt bị tôi quay lại và phát hiện ra cái nhìn chằm chằm của cậu vào người tôi …Cậu xấu hổ cụp mắt và lảng nhìn qua nơi khác.

Sự đời mà ! Cũ người thì mới ta, trên đời này cứ khuất mắt thì ăn chứ lo gì chuyện “đồ thừa” hay “đồ mới”. Vả lại nhóc này nhìn cũng khá xinh với dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú và đôi chân mày đậm đen với đôi môi đỏ tươi. Sao em không làm thiên thần mà đi hòa mình với quỷ vậy hả em…

Tươi cười, cầm ly nước của mình, tôi sang bàn cậu ta và bắt đầu chiến dịch cưa cẩm :

– Mình làm quen nha, tên anh là Hòa Bình, anh học ở trường chuyên Hoàng Lê Kha nè, lớp mười hai, còn em ?

– Dạ, em tên Hoàng Minh Khôi, em học lớp 10 trường Nguyễn Trãi ! – Cậu ngại ngần đáp rồi nhìn ra ngoài hồ nước.

Sự e ngại thẹn thò của cậu làm cho tôi thấy vừa tức cười vừa thương thương, nhớ lại ngày mình trạc tuổi cậu cũng bị “khui thùng”, lúc đó cũng ngơ ngác và hiền lành như lúc này và đã bị cảm giác tò mò quyến rũ, lôi cuốn…

Cậu bỗng hỏi tôi :

– Anh đi có một mình hả ? Hay là đi với bạn ?

Ý cậu ta là hỏi mình có đôi có cặp chưa đây mà. Tôi không đến nỗi khờ khạo để không hiểu ý tứ của câu hỏi đó nên trả lời cậu như ý cậu muốn :

– Anh đi với thằng bạn học chung lớp ! Em đi với ai ? Đi ăn gà rán với anh nha ?
– Dạ ! Cũng được ! – Cậu ta ngần ngừ rồi cũng đồng ý.

Ô kê. Tới luôn bác tài….

Ra ngoài hồ bơi, tôi vẫy tay với thằng Phúc ra hiệu chào nó rồi bước đi thẳng. Chỉ cần thấy vậy là thằng Phúc biết tôi “có công chuyện” rồi, nó có một điều rất hay khiến tôi rất khoái là không bao giờ thắc mắc hay kể với ai về “công chuyện” của tôi cả. Tôi rất thích nó về điều này…

Minh Khôi lấy chiếc đạp điện của cậu ra khỏi bãi rồi bắt đầu vặn ga rẽ về hướng trung tâm thị xã, tôi cũng tà tà chạy theo sau. Cửa hàng gà rán hiện ra trước mặt…Con đường dến tình yêu không qua con đường nào nhanh bằng con đường thông qua bao tử. Tôi luôn cho rằng là như thế.

Nhìn cậu ăn ngon lành, thi thoảng cầm chai nước tu một hơi mà tôi thấy sướng rơn cả người. Ăn ngon, ngủ ngon như vậy, nhóc này khoẻ phải biết. Lấy về làm bà xã là ngon lành không phải nuôi bệnh. Ghét nhất là những nhóc làm điệu làm tịch ăn không ra ăn, uống không ra uống, cứ điệu đà điệu đàng nghe nó bắt nản.

Bởi lẽ sự đời là vầy mà ít ai nhận ra… Đã sinh ra là gay thì người ta thích yêu đàn ông, mà gay thì chia ra làm hai loại là seme và uke mà nói trắng ra là top và bot đó. Các bot teen mà tôi thấy hiện giờ đều hay thích “nữ tính hóa” mình dàn đi, trang điểm (make up), rồi điệu đàng, nói chuyện với nhau cứ kêu bằng “bà” này “bà” nọ, và nhí nhảnh như lúc nào mình cũng mới mười hai mười ba tuổi …các bot cứ tưởng rằng làm vậy là mình nữ tính, sẽ dễ thương trong mắt các top, hấp dẫn các top hơn mà không biết rằng nếu các bot cứng cáp hơn, nam tính hơn, điềm tĩnh hơn thì sẽ đáng yêu là khiêu khích các top nhiều hơn đấy.

Bởi lẽ các top cũng là gay, các top chỉ yêu đàn ông. Các top không bao giờ muốn yêu một người đàn ông đang biến dần thành đàn bà…Từ chỗ đó, nhiều bot cứ thắc mắc là tại sao các Top bỏ rơi mình mà không nói lí do với các bot, các top không thể nói điều đó ra…Nói điều đó khác nào các Top tạt gáo nước vào mặt các bot : Em “lộ” quá …Mà cũng không Top nào có can đảm để nói điều đó với người mình đang yêu cả và vì thế mà các bot cứ hiểu lầm và nữ tính hóa ngày càng nhiều…

Trái ngược lại với phong cách mà tôi vừa nêu, Minh Khôi là bot nhưng cậu rất nam tính và đáng yêu. Cậu không hề nói nhiều, cà ẹo cà ẹo và nhõng nhẽo gì cả. Tuổi đời còn nhỏ thôi nhưng ở cậu toát lên một sự điềm tĩnh và có chút gì đó lạnh lùng. Rất cá tính ! Vâng ! cá tính là phải như thế đấy !

Tôi gọi tính tiền và khi tôi gấp đôi mảnh bìa để lại tiền thừa để tip cho người phục vụ thì Minh Khôi giở ra, cầm lấy và nhét vào túi tôi. Tôi mở miệng định nói thì cậu khoát tay và lắc đầu ra hiệu cho tôi đừng nói nữa…

Chia tay nhau sau khi cho số phone và hẹn gặp lại chiều thứ bảy, tôi phóng xe rẽ về nhà với tâm trạng hân hoan, mồm thì huýt sáo toe toét nhưng một thằng điên….
———————————–

– Thưa ba con đi học mới về !

Đón tôi sau khi mở cổng là nụ cười ấm áp của ba tôi :

– Chạy vô rồi đi tắm lẹ rồi ăn cơm đi con !

Bao giờ cũng vậy, Ba tôi là người gần gũi tôi nhất, còn hơn cả mẹ, mẹ tôi là sếp trưởng trong nhà và cũng là người đẹp gái nhất nhà vì chỉ có mình mẹ tôi là phụ nữ trong nhà, người đẹp thì thường hay “chảnh” lắm. Ấy! “chảnh” cũng có cái hay của “chảnh” chứ vì người ta có gì thì người ta mới “chảnh”, còn người không có gì mà “chảnh” thì người ta không gọi là “chảnh” mà người ta gọi đó là “shock”. Mà người “shock” thì người ta còn gọi đó là “con sóc” và con sóc thỉ hay bị cho ăn tầm vông …

Miên man với những suy nghĩ đó, tôi lấy quần áo và xông pha mục tiêu là nhà tắm mà thẳng tiến thì nghe tiếng mẹ tôi hỏi :

– Chiều nay tan học mấy giờ vậy con ? *cười nham hiểm*
– Giờ này mới về đó mẹ !
– Ủa ! Vậy sao mắt con đỏ ké vậy ? Con học ở hồ bơi chứ gì ?
– Trời ơi là trời …Tại sao lại như thế kia chứ …Sao không bao giờ con có thể gạt mẹ được một lần kia chứ ….
– Có thể lắm cưng ơi nhưng mà đó là mẹ muốn để yên cho con gạt mẹ thôi !

Tôi không dám đôi co nữa …chun vào nhà tắm và xả nước rào rào.

Điện thoại rung lên. là tin nhắn của thằng Phúc “chuột” :

– Mày bắt sóng lẹ héng !
– Gì vậy thằng quỷ !
– Giấu hoài pa ! tao thấy trong quán gà rán KFC rồi !
– Xạo hoài hà ! Làm gì có !
– Tao ngồi cái bàn gần mày đó, mà mày có thấy gì nữa đâu, lo nhìn nó mà cười không hà ! Tao và ông Phong vô sau mày chút chứ đâu.
-Ủa ! Ừa ! mà sao tao lẹ bằng mày được …
– Mệt !

Vừa “tám” đến đó thì nghe tiếng mẹ tôi hét bên ngoài :

– Ôi ! nhà tắm hết nước rồi đó con ơi !…
– Dạ ! Con ra liền …
————————————————————–

Sau một buổi tối “bận rộn” với hai việc ăn cơm và rồi uể oải cầm tập lên phòng ngồi chờ ông thầy kèm Anh văn đến và rồi lang thang phiêu bạt trong thế giới loạn xạ những giới từ ..những gerund và infinitive rồi reported speech, những dấu nhấn, phát âm và trăm thứ hằm bà lằng khác của thứ ngôn ngữ toàn cầu, cuối cùng tôi cũng được tha bổng sau hai tiếng đồng hồ vật lộn mệt nhoài hết cả đầu óc. Tôi vào phòng đóng sập cửa và quăng mình lên tấm nệm.

Mệt !

Một ngày như mọi ngày !

Bật ti vi, màn hình hiện ra một bộ phim kiếm hiệp của Truong Quốc. Mệt ! tắt phứt đi ! ba xạo thì có, đánh được bao nhiêu mà bày đặt như hay lắm …Ghét nhất là mấy phim kiếm hiệp xạo xạo…

Bật máy đĩa …Tiếng nhạc trìu mến vang lên …Tôi bồng bềnh chơi vơi :

Don’t leave me in all this pain
Don’t leave me out in the rain
Come back and bring back my smile
Come and take these tears away
I need your arms to hold me now
The nights are so unkind
Bring back those nights when I held you beside me

(Unbreak my heart – Toni Braxton)

Cảm giác miên man, bay bổng…Tôi bất giác cười nhẹ …

– Em từ đâu đến và là “cô gái” hay nàng tiên ?

Tắt phụt đèn ! Ngủ sớm thôi ! cả ngày đã mệt nhoài còn gì …Trong bóng tối, tôi khẽ khàng tụt hết quần áo và nằm lăn trên giường. Tối đi ngủ, tôi có thói quen không mặc quần áo …trở về nguyên thủy của loài người. Chống đối lại mọi thứ ràng buộc …vướng víu…

Gần như ngủ thiếp đi thì tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại ré lên. Đáng ghét. Người ta ngủ rồi mà. Ngái ngủ, khó chịu, bật tin nắp điện thoại…Là số của Minh Khôi …Dòng chữ hiện ra :

– Anh làm gì đó ? Ngủ chưa ?
– Anh chưa ngủ, còn em ?
– Dạ ! Em sắp ngủ ! Em thấy nhớ anh nên nhắn tin chúc anh ngủ ngon !
– Ừ ! Nhóc nhớ anh nhiều không ?
– Dạ …:”> !

Trên màn hình hiện ra kí tự ra dấu cậuđang đỏ mặt và ngượng nghịu …Phải rồi, bot mà …ngượng nghịu như vậy đáng yêu quá đi. Tay run lên, tôi bấm lại :

– Ngủ ngon nha ! Anh cũng nhớ em lắm…
– Nhớ em sao không nhắn tin cho em ?

Tôi sững người ….Chết cứng !

Trời ơi là trời !

Bot ơi là bot …

Tôi khẽ khàng bấm bàn phím :

– Anh sorry, tại anh mệt quá nên ….
– Anh làm gì mà mệt vậy ?
– Bữa nay anh học hai buổi, tối cũng học thêm nữa …
– Em cũng vậy mà …

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành chạy trốn nhóc :

– Vậy nhen, ngày mai anh sẽ gọi điện cho em, anh chúc em ngủ ngon nha ! :-*

Dòng tin của Minh Khôi trả lời là :

– Hi hi ! Chọc anh tí thôi chứ không gì đâu ! Đừng nghĩ gì nhen, anh quên thì em nhắn tin nhắc anh chứ có gì đâu …
– Anh không có quên em nhưng mà …
– Thôi ngủ đi, vậy là anh lười ^^! Ngủ ngon ! hihihi ^^! :X

Thiệt là hết biết ……..

Vẫn suy nghĩ về những câu đối đáp giữa hai đứa, tôi buông rơi cái điện thoại xuống giường và chìm vào giấc ngủ từ hồi nào không biết….

Chapter II

Sáng hôm sau, tôi còn đang say ngủ thì cái điện thọai bắt đầu réo lên inh ỏi từng hồi chuông đáng ghét…Vội vàng nhảy dựng vậy, xếp mền gối rồi khoác bộ quần áo đồng phục vào người, chạy xuống dưới nhà để rửa mặt, mẹ tôi thấy tôi lăng xăng chạy tới chạy lui thì nhìn tôi bằng một đôi mắt kinh ngạc như thể mới gặp tôi lần đầu hay tôi là sinh vật lạ nào rơi vào trong nhà tôi vậy, mẹ kêu tôi lại :

– Hòa Bình ! Con làm gì vậy ?
– Thì con đi học chứ gì ? Sao mẹ hỏi vậy ?

Mẹ kéo tôi lại, đưa tay sờ trán tôi :

– Bình thường mà, có nóng đâu ta ?

Ba tôi thì cứ ngồi trên ghế mắt vẫn nhìn vào tờ báo mà miệng thì cười sặc sụa …

– Bữa nay chủ nhật mà trong trường dạy luôn hả Hòa Bình ?

Tôi đánh rơi cái ca nước đang cầm trong tay xuống cái la va bô nghe cái cộp.

Vô duyên chưa từng có !

Lãng xẹt !

Hứ !

Thì sao chứ ?

Lại chun lên phòng nằm một lát cho đỡ quê, tôi chạy như bay lên lầu để tránh từng tràng cười của ba mẹ …

Đang nằm ấm ức về cái sự vô duyên của mình thì điện thọai lại nhấp nháy, là tin nhắn của thằng Phúc “chuột” :

– Ăn sáng nè Hòa Bình !
– Ở đâu ?
– Quán bún giò heo Huy Lộc ngòai Mít Một !
– Ok, năm phút tao có mặt !

Tôi ủi cái xe vào trong hàng xe xếp trước quán, bật chân chống xuống và nhìn vào trong thì thấy thằng Phúc và anh Phong đang ngồi trong quán rồi, nó và anh Phong tươi cười vẫy tay gọi, tôi bước nhẹ vào quán gật đầu chào anh Phong rồi kéo ghế ngồi xuống…

Không cần phải gọi, chủ quán bưng ra ngay một tô cho tôi, dễ hiểu thôi là vì quán này bán có một món duy nhất, không ăn món này thì còn biết ăn món gì khác nữa kia chứ …Tôi mời anh Phong và Phúc cho có lệ vì họ cũng ăn gần xong rồi …rồi cắm cúi xì xụp…

Hết tô đó tôi kêu thêm một tô nữa. Anh Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.

Ăn xong tôi uống thêm một chai Pepsi !

Há há !
Bữa nay “trai” bao mình ăn, mình phải ráng ăn, ăn cho nó chết luôn, cho nó khỏi “rậm rật”…Thằng Phúc dở quá, thấy vé số bán đầy mà không chịu gọi lại mua hai chục tờ rồi cho tôi mười tờ …thằng thiệt là kém quá đi …Tôi thầm nghĩ trong bụng

Nghĩ ra thì đúng là tôi cũng khốn nạn thật, anh Phong làm quen với thằng Phúc, đáng lý ra bữa nay anh Phong và thằng Phúc đi ăn sáng là buổi gặp gỡ riêng của hai người, vậy mà vì tình bạn, thằng Phúc lôi tôi qua ăn sáng chung với nó cho có bạn vì nó không muốn có món ngon mà ăn một mình mà tôi thì lại làm thằng phá đám, có thể mất mặt nó lắm chứ …

Nhưng mà cũng không hẳn như vậy, sự quỹ quái và vô duyên của tôi có thể có tác dụng theo kiểu khác là làm nổi bật lên sự “nhu mì” và ngoan hiền của thằng Phúc thì sao chứ ? Trước một đứa lóc chóc và ba gai như tôi, người ta sẽ nghĩ là “cái đẹp sẽ đánh xẹp cái nết” và do đó mà thằng Phúc càng có giá cũng không chừng …

Vô duyên vậy là đủ rồi !

Tôi đứng lên chia tay từ giã, chạy về vì còn phải để cho hai người kia đi uống nước “tâm sự” gì đó thì làm chứ mình làm kì đà cản mũi hòai coi sao đặng. Anh Phong không rủ tôi thêm khi tôi từ giã, còn thằng Phúc thì cười cười, khuôn mặt rạng ngời vẻ hạnh phúc. Tôi quay đi sau khi nháy nhó nó một cái theo kiểu ngụ ý là “chúc ngon miệng” …Tôi thấy nó tủm tìm cười và đôi mắt như ánh lên môt cái nhìn khiêu khích ..
Đồ xấu xa ! làm như có mình mày có bồ ! Xùy xùy !

Chạy lang thang từ Mít Một, vòng xuống khu Giếng Mạch rồi thẳnng lên trường Trần Hưng Đạo, tôi cho xe tà ta trên đại lộ 30-4. Trời ui ui không nắng, gió thổi man mát làm cho lòng tôi bỗng trào dâng lên cảm hứng. Oái giời ! Trời này mà có ghệ ôm là sướng phải biết …

Dừng lại, bật cốp xe, lấy điện thọai ra định gọi cho Minh Khôi thì thấy cậu đã nhắn tin cho tôi từ bao giờ :

– Chúc anh một ngày tốt lành ! ^^ 😡

Tôi bấm máy gọi cho cậu :

– Minh Khôi hả ? Ra Gió Rừng uống cà phê với anh nha !
– Em đang học thêm !
– Mấy giờ thì xong ?
– 9 giờ
– Vậy anh chờ em ở đó nha !
– Dạ ^^!

Vậy là phi vụ đã được lên lịch…Ai nói mình chảnh chó thì mình chịu chứ mình có thể nói là sướng trên đời, sáng sớm có trai rủ đi ăn, giờ có hàng ôm …ối giời ơi ! Càng nói thì càng chịu không nổi…
———————————————————-

Minh Khôi xuất hiện sau khi để tôi chờ đợi gần như muốn ngủ gục trong cái lều của quán cà phê sân vườn Gió Rừng. Hôm nay cậu mặc một cái quần Jean màu đen, một cái áo sơ mi sọc trắng đen và bỏ áo vào quần …Nhìn quá là dễ thương …Làm cho tim tôi như muốn ngừng đập khi nhìn thấy cậu.

Minh Khôi vào lều, ngồi xuống và gọi một ly Lipton đá pha sẵn, anh phục vụ vừa quay lưng thì tôi chớp lấy, bắt chuyện liền :

– Em học thêm môn gì vậy ?
– Em học thêm Hóa
– Gần đây không ?
– Cũng hông gần, ngòai ngã tư Ao Hồ á !

Nhìn cặp môi đỏ cong cong lên khi nói chuyện, hai hàm răng trắng đều và đôi mắt lấp lánh là nghe thấy “ghét” rồi. Đã vậy biết mình có một cái đồng tiền phía bên má phải nên cậu hay cười duyên nữa chứ …Trời ơi ! tại sao mình không biết nhau sớm hơn hai năm có phải đã đỡ phí mất hai năm rồi hay không hở Minh Khôi …

Anh phục vụ đặt nước xuống bàn, tôi móc tiền ra trả thì Minh Khôi đã nhanh tay hơn giúi tiền vào tay anh ta …Anh ta cầm lấy và quay vào trong….

– Sao em không để anh trả tiền cho …em thật là …
– Thích trả tiền lắm sao ? Em kêu cho anh không có tiền trả luôn bây giờ đây nè !
– Ax …chết mất !

Bữa nay mình ra đuờng gặp “sóc” rồi …

Tôi chuyển hướng …

– Thì không có tiền thì anh trả tình cho người ta …có sao đâu …
– Gan ghê há ! Tính quá tải chắc …
– Sao mà quá tải ?
– Thì nộp chỗ em không đủ có đâu mà nộp chỗ khác nữa …không quá tải là gì …

Chồm người qua ôm lấy Minh Khôi, tôi thơm nhẹ lên tóc cậu …Mái tóc mềm mại và thơm ngào ngạt mùi dầu gội Xmen …Người cậu rắn chắc nằm trọn trong vòng tay tôi.

Lạ lùng quá …

Đôi môi tôi lướt nhẹ lên trán cậu rồi dừng lại ở bờ môi nóng ấm của cậu ..Hơi thở Minh Khôi thơm lừng, phà ra vào mũi tôi …Hai tay tôi vòng ra sao ôm xiết lấy người cậu và xoa xoa lưng của Minh Khôi …Hai mắt tôi đờ đẫn đi …và khi thóang mở mắt ra nhìn thì tôi nhận thấy đôi mắt của Minh Khôi cũng nhắm nghiền …

Từng nụ hôn trao nhau như trao những cơn sóng tình dào dạt …

Chỉ gặp em có hôm qua đến nay mà mình như đã biết nhau từ lâu lắm …chỉ biết là sẽ thật ấm áp khi ở bên nhau …Cuộc đời này nếu thiếu nhau, mình sẽ sống ra sao ?
Anh ! khi gặp anh em đã muốn trao trọn cho anh cả tâm hồn và thân xác của em, anh có vẻ gì đó kiêu căng và lạnh lùng một cách rất ngộ nghĩnh, một vẻ gì đó trẻ con trong một thân xác đã lớn …Anh cố tỏ ra mình sành đời và lém lĩnh trong mắt người khác nhưng đối với em …anh vẫn còn ngốc lắm, anh biết không ? Em thấy anh thật gần gũi và em sung sướng khi ở bên cạnh anh …Em có cảm giác được anh che chở cho em …và em yêu điều đó ….

Từng nụ hôn trao cho nhau bao điều suy nghĩ mà trong tiềm thức mỗi người cứ vang lên, không cần nói ra nhưng những cú xiết tay, từng bờ môi, ánh mắt và hơi thở đã trao nhau bao nhiêu lời muốn nói…

Chapter III

Thân hình chưa kịp lớn hoàn chỉnh nhưng đã cao đến một mét bảy mươi và nặng đến hơn sáu mươi kí lô gam của Minh Khôi cứ lả dần đi trong vòng tay của tôi và khi trận mưa môi của tôi lan xuống bờ ngực của cậu thì Minh Khôi cong người lại, ôm lấy đầu tôi, xoa xoa đầu tóc của tôi và rên lên những tiếng rên nhè nhẹ đầy phấn khích….

Tay tôi lần mở nút chiếc áo sơ mi trắng sọc đen của Minh Khôi, cậu đưa tay mở giúp tôi những chiếc cúc kim lọai sáng lóang của chiếc áo sơ mi đắt tiền, đôi môi của tôi lướt nhẹ lên trên bầu ngực căng của cậu, nơi hai núm vú đỏ hồng như màu đỏ của trái sơ chín mọng đỏ, người của Minh Khôi run lên bần bật và da gà của cậu cứ nổi lên từng chập khi chiếc lưỡi của tôi đánh vòng quanh núm vú của cậu và khi tôi cắn nhè nhẹ vòng quanh núm vú của cậu thì Minh Khôi vừa rên ư ử vừa cầm tay tôi đặt vào thằng em của cậu.

Bàn tay tôi sờ sọang bên ngòai chiếc quần Jeans đen của cậu, nơi khối u đang căng dần và cứng lên theo nhịp xoa của bàn tay tôi, đôi môi của Minh Khôi lần tìm đôi môi của tôi, hai chiếc lưỡi của tôi và của cậu như hai con rắn quấn vào nhau, hai hàm răng chắc đều của tuổi trẻ cọ sát vào nhau, mang đến cảm giác thật tuyệt vời của nụ hôn, nồng ấm, ngọt ngào, mềm mại mà rắn chắc, cảm giác hai hàm răng của hai đứa chạm vào nhau nghe thật vững chãi …vững chãi như tình cảm của hai đứa, bờ môi nóng ấm và ẩm ướt, mềm mại, ngọt ngào như cảm giác thỏai mái, đầy khóai cảm tình dục của tuổi trẻ đang thăng hoa mỗi lúc một dâng cao …

Đôi môi của Minh Khôi tìm xuống bờ ngực của tôi, dừng lại ở hai đầu vú của tôi ….mặt cậu bắt đầu rúc vào nách của tôi và chiếc lưỡi ẩm ướt của cậu bắt đầu lướt trong hai hốc nách của tôi trong khi tay cậu xoa đều bên ngòai chiếc quần Jean màu xanh nhạt của tôi…ngọn lửa trong tôi bùng cháy dữ dội cũng như thằng em của tôi đang gồng mình vươn lên như muốn phá tung những gì chật hẹp đang chặn nó bên ngòai, đầu cu của tôi cương cứng đến mức căng đau và giật lên từng hồi như muốn bùng nổ những nhung dam núi lửa trong lòng của nó.

Bàn tay của Minh Khôi lần mở dây nịt và khóa quần của cậu, tôi rời môi hôn và đưa tay kéo chiếc dây kéo, tụt chiếc quần Jeans đen của cậu xuống đến ngang đùi, chiếc quần Jeans đen làm nổi bật làn da trắng sáng của vùng nhạy cảm của cậu, màu lông sinh dục đen nhách của cậu tiệp theo màu của chiếc quần, phủ thành một hình tam giác phía trên gốc dương vật của cậu, những sợi lông dài và đen muợt ngang ngược chọc chĩa tứ tung phía dưới gốc dương vật của cậu càng làm nổi bật vẻ ngạo nghễ và dữ tợn của thằng em đang cương cứng hết cỡ của cậu …

Tương phản và nổi bật với nền đen của lớp vải quần Jeans và chùm lông đen mượt của cậu là một khúc thịt đầy đặn, khá to, trắng trẻo với bao quy đầu đã tuột hẳn xuống phía dưới để lộ ra một chiếc đầu khấc đỏ tươi có ngấn căng mọng và đang rỉ ra một giọt ngước nhờn trong vắt …bên dưới là cái bìu dái tròn đều và to tròn, trắng trẻo, cân đối với những nếp gấp xinh xinh và đẹp một cách lạ kì…Minh Khôi ! Em đẹp quá Minh Khôi ơi !

Nâng niu như đang sờ vào một vật quý, tôi dùng tay bóp nhẹ cái dương vật đang cương cứng của cậu, nó khẽ giật lên một cái khi tôi dùng tay siết nhe quanh thân dương vật của cậu …tôi cảm nhận được dương vật của cậu đang hừng hực nóng…Nụ hôn sao bỗng nghe nhạt hẳn đi …Tôi đang bị kích thích và thôi thúc dữ dội …bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải cho vào miệng cái khúc lạc xường xinh xắn và thơm tho này.

Nhẹ nhàng khom xuống, tôi nhẹ nhàng từ từ cho dương vật của cậu vào miệng mình, đôi môi của tôi bắt đầu trùm kín cái đầu khấc của cậu và dương vật của cậu bắt đầu chjui vào miệng tôi và khi môi tôi đã chạm đến gốc dương vật của cậu, đầu dương vật của cậu chạm vào cổ họng tôi thì một cảm giác ngập đầy trong miệng mình, sự ngọt ngào từ của quý cua Minh Khôi lan tỏa trong miệng tôi thì mũi tôi cũng cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt phát ra từ chùm lông sinh dục của Minh Khôi, đó là mùi sữa tắm cao cấp cộng với mùi riêng của cơ thể một cậu con trai mới lớn …cảm giác lạ lùng quá …

Đôi môi tôi bắt đầu dâng lên rồi ập xuống trên khúc thịt “magic stick” của Minh Khôi và vì tình cảm đã dâng đầy trong tôi nên tôi bú và liếm khúc thịt ấy bằng cái miệng ấm nóng và ẩm ướt của mình một lúc một hăng say và trơn tru hơn …Minh Khôi cứ quằn quại từng cơn khi đôi môi tôi rời khỏi khúc thịt ấy và bắt đầu liếm và cắn vòng quanh hai đùi của cậu, khu vực quanh vùng háng và cắn liếm xuống chiếc bìu dái sạch sẽ và xinh xắn ấy …Khẽ khàng, cậu đưa tay tụt hẳn chiếc quần Jeans ra khỏi thân dưới và nằm ngửa hẳn xuống chiếc võng…

Hai tay tôi nâng hai chân của cậu lên cao cho chiếc đầu gối của cậu gần chạm đến ngực phơi ra bờ mông trắng và sạch sẽ …bày ra chiếc lỗ đỏ hồng đang phập phồng và khi tôi dùng dưỡi rê vòng quanh mông cậu và đến chiếc lỗ ấy thì Minh Khôi đã thật sự chịu hết nổi, người cậu nóng rực như một hòn than và hai mắt cậu đờ dại hẳn đi …

Nắm tay tôi kéo cho đứng sát người cậu hơn nữa, kéo phéc mơ tuya chiếc quần Jean của tôi xuống lôi thằng em và chiếc bìu dái của tôi ra khỏi chiếc quần sịp và thò hẳn ra khỏi cửa sổ của chiếc quần Jeans xanh, Minh Khôi bắt đầu lau quét thằng em của tôi bằng chiếc miệng xinh xắn và ấm nóng của mình …lưỡi cậu, răng cậu va vào thằng em của tôi …cảm giác nóng ấm và khóai cảm cứ giần giật trong tôi …

Tôi lấy thằng em ra khỏi miệng Minh Khôi và nhìn cậu, Minh Khôi hiểu ý, cậu gấp đùi trở lên cao và đưa ra chiếc lỗ nhỏ xinh xắn, chờ đợi …

Bờ môi tôi phủ chiếc miệng xinh xắn của cậu và người Minh Khôi bắt đầu căng cứng lên khi tôi ấn nhè nhẹ thằng em to lớn và đang cương cứng, nóng hổi của mình vào chiếc lỗ ấm nóng của cậu …Minh Khôi oằn người và ứa nước mắt khi tôi đưa vào sâu trong người cậu và ấn sâu và cho đến gốc…sâu đến mức chùm lông của tôi chạm vào bờ mông trần của cậu …

Cơn đau của Minh Khôi đã qua đi sau khi tôi ra vào trong cậu vài lượt nhè nhẹ và giờ đây thằng em của tôi đang yên vị trong người của Minh Khôi. tôi bắt đầu ra vào nhanh và mạnh hơn, cảm giác thật tuyệt vời và hòan hảo, thằng em tôi ma sát vào trong thành ruột của Minh Khôi, cảm giác mềm mại, ấm nóng và ram ráp một cách lạ kì, thằng em của Minh Khôi vẫn cương cứng và chỉa trẳng lên trời, nước nhờn từ đầu cu của cậu nhễu nhão xuống chùm lông đen kịt của cậu và làm ướt một khỏang lớn, bết lại …

Dùng tay sục nhè nhẹ thằng em của Minh KHôi. tôi vẫn ra vào đều đặn và nhịp nhàng trong người cậu trong lúc người vẫn đang mặc chiếc quần Jean xanh, Minh Khôi ra hiệu cho tôi tụt chiếc quần Jean của tôi hẳn xuống phía dưới cho khỏi vướng víu…tôi đáp ứng sự yêu cầu đó của cậu và bắt đầu những động tác mạnh hơn …

Minh Khôi bỗng oằn người và giật lên từng cơn …Dương vật của cậu nở to ra hết cỡ và cứng như sắt nguội …Một dòng nước trắng đục và ấm nóng phún ra khỏi chiếc đầu cu đỏ tươi của cậu và rơi rớt nhểu nhão xuống tay tôi, xuống vùng bụng của cậu …dương vật của cậu giần giật trong tay tôi, nóng hổi và chiếc lỗ tiểu của cậu giờ đây nở to và ngập đầy thứ sữa trắng với mùi nồng quen thuộc …

Bị kích thích bởi sự phóng tinh của Minh Khôi, tôi đẩy người mạnh hơn, vùng bụng dưới của tôi va vào mông của Minh Khôi nghe ràn rạt và tòan bộ sinh lực của tôi qua mười mấy nhịp đẩy đã tuôn trào vào trong người của Minh Khôi ….

Nhẹ nhàng rút ra khỏi người Minh Khôi khi thằng em tôi đã mềm oặt, tiếng thở mạnh cũng đã mềm mại dần đi, bàn tay của Minh Khôi vẫn nắm lấy tay tôi …ánh mắt cậu nhìn tôi trìu mến …

Trờ về tư thế đầy đủ quần áo tề chỉnh, cùng ngồi trên một chiếc võng, Minh Khôi bóp nhẹ vào vai tôi và hỏi nhỏ vào tai tôi :

– Anh mệt không ?

Tôi khẽ gật đầu….

Minh Khôi cười nhẹ, mắt lấp lánh…

– Coi vậy mà dở quá …

Tôi nắm tay Minh Khôi siết nhẹ và đưa lên môi hôn khẽ :

– Ai biểu em xinh quá chi, anh đuối với em quá …

Minh Khôi gục đầu vào ngực tôi, không đáp.

Tôi còn yêu ! Tôi cứ yêu !

Tôi còn yêu ! Tôi cứ yêu !

Tôi còn yêu mãi mãi mãi mãi, tôi còn yêu đời

Tôi còn yêu người ! Tôi còn yêu tôi

Cho dù tôi ! đã chết rồi

Cho dù ai ! đã giết tôi

Cho dù xương trắng vẫn chất núi

cho dù sông ngòi vẫn hoen máu người ! Vẫn còn chất dài

Vâng tôi còn yêu, tôi còn lẽo đẽo mang nhiều mộng nghèo

Đường về cõi tiên xa vời …

Người đi qua đời tôi…

Không nhớ gì sao người ?

Em đi qua đời tôi…

Không nhớ gì sao em ?

Người đi qua đời tôi…

Không nhớ gì sao người ?

Em đi qua đời tôi…

Không nhớ gì sao em ?

Vuốt ve tóc của Minh Khôi, áp mặt vào mái tóc ngắn mượt mà và thơm tho ấy, lưng tôi được xoa xoa bởi bàn tay êm ái của cậu…Ngực chúng tôi áp vào nhau để nghe nhịp đập trong lồng ngực trẻ trung và êm ái của hai đứa.

Chia tay nhau trong lưu luyến, tôi và Minh Khôi về nhà vì đã đến giờ cơm trưa, giờ này mà còn la cà chưa về là thế nào cũng bị ăn “chưởng” của bà mẫu thân yêu…Minh Khôi khoác cặp vào vai và từ tốn leo lên xe vặn ga vọt đi, đôi chân dài của cậu thoăn thoắt dưới đất rồi gác lên xe đạp điện, chạy mất hút.

Tôi tà tà xe về nhà, vọt qua cổng nhà, tôi tiến vào nhà trong vẻ mặt hơi ngường ngượng…

Chẳng hiểu sao mỗi lần mà xảy ra chuyện này với ai thì khi về nhà tôi cứ có một mặc cảm tội lỗi sao sao đó. Ba mẹ làm sao ngờ rằng thằng con trẻ trung mà ba mẹ cứ nghĩ là nó còn trinh nguyên nhưng thật ra là đã thành đàn ông từ lâu rồi…Còn zin ư? Có lẽ như vậy lắm mà còn zin với đàn bà con gái mà thôi, còn với đàn ông thì…Nhưng mà khổ tâm quá, không biết đàn bà thì ra sao chứ đàn ông con trai xuất tinh xong thì vẫn cứ đi lại và sinh hoạt bình thường, có ai biết là đàn ông mới vừa xuất tinh xong kia chứ, chỉ trừ khi kiểm tra tận mắt còn chút ít tinh trùng dính vào trong underwear mà thôi…mà phải tinh mắt lắm kia…vì dù cho lau chùi quét dọn kỹ như thế nào thì nó cũng vẫn còn loang ra ngoài chút đỉnh.

Có lần tôi đọc báo, nghe người ta chỉ là, để tránh bị gái làng chơi rủ ren đi chơi với chúng, tức là để cắt đuôi đeo bám của “gà móng đỏ” đó, khi chúng rủ ta là “đi chơi không anh” hay là “đi chơi với em đi mà” thì chúng ta trả lời “Vừa mới chơi xong” là chúng sẽ chán ngán mà buông tha chúng ta ngay. Điều đó có nghĩa là đàn ông contrai chơi xong thì sẽ không có chơi nổi nữa, điều đó theo tôi là hòan tòan sai lầm, sao mà có thể như vậy kia chứ ? Làm rồi làm nữa là chuyện bình thường. Bởi vậy, bot kiểm tra top bằng việc lên giường xem có còn phong độ không để biết là chàng có ăn vụng không là hòan tòan sai lầm …

Uầy, mải mê nói nhãm quá, tôi xin quay về chủ đề chính của câu chuyện…

May mắn cho tôi là trong bữa cơm ba mẹ chẳng hỏi gì đến việc sáng nay tôi đi đâu nên tôi đỡ phải nói dối. Giấc ngủ trưa ngắn ngủi cũng qua đi và tôi phóng xe đến trường để học bồi dưỡng môn Tóan.

Ngồi vật vờ bên cạnh thằng Phúc “chuột”, tôi cứ ngáp ngắn ngáp dài vì chán môn Tóan, trong khi tôi ngán ngẩm cái cảnh làm “thư ký” trong giờ Tóan, kể cả chính khóa hay là học thêm thì đó lại là môn học yêu thích nhất của thằng Phúc chuột. Mặt “anh ý” cứ ngời ngời lên vì phong độ, làm chủ tình hình trong giờ tóan và có lẽ vì hạnh phúc riêng của nó. Ngán ngẩm, muốn sái quai hàm vì ngáp, tôi lấy tờ giấy viết nội dung rồi chuyền qua nó …

– Uầy ! Sao mày vui dữ vậy ? Sáng nay “ngon miệng” không ?
– Ờ, ăn sáng ngon miệng lắm !
– Không, tao không hỏi chuyện đó ! Tao hỏi chuyện khác kia !
– Chuyện khác là chuyện gì ?
– Giả điên vừa thôi pa !

Vừa lúc đó, tiếng bà cô Tóan bỗng cất lên cao vút :

– Hòa Bình, dẹp tờ giấy đó vô đi ! Không nói chuyện riêng bằng giấy !

Tôi đỏ mặt cất tờ giấy vào hộc bàn …

Cuối cùng giờ tóan cũng hết, tôi cũng được giải thóat …

Tôi còn tính theo trêu thằng Phúc thêm một lát nữa nhưng nó đã nhanh chân hơn, lấy xe vọt mất. Thằng thiệt nhát hít, nó cứ làm như là xa lạ lắm ý, chuyện của hai đứa đứa nào cũng biết rõ, hồi còn nhỏ mẹ nó đút cơm cho tôi và nó một lượt, rồi mẹ tôi cũng làm vậy khi nào ba mẹ nó lu bu mà đem gởi nó qua nhà tôi …Đến lúc lớn hơn một chút, học mẫu giáo rồi cấp một, có đồ chơi gì hai đứa cũng chơi chung …Mỗi lúc đánh nhau, cãi nhau thì ba mẹ tôi hay trêu tôi là hai đứa như chó vậy, cắn lộn rồi chơi với nhau như chó …

Cơ khổ !

Hôm nay bạn xấu hổ thì thôi …mà mình tò mò quá, định hỏi bạn đặng chỉ cho bạn kinh nghiệm trong lần đầu tiên mà bạn xấu hổ thì thôi chứ biết sao giờ …Mà thằng cũng nhảm thiệt …

Lần đầu tiên mà tôi biết thủ dâm đó là đầu năm học lớp 8, lúc đó tôi chả biết cái chuyện này, chính thằng Phúc chuột không biết học được ở đâu ra cái trò này mà nó hại tôi trong hòan cảnh như vầy :

Hôm đó đang nằm một mình ở nhà xem TV vì ba mẹ đi công chuyện hết thì thằng Phúc đến chơi, tuổi mười bốn mười lăm là cái tuổi đang tò mò về những biến đổi cơ thể mà, do đó hay sờ mó rồi bóp …của nhau …Tôi theo tò mò bóp của thằng Phúc rồi hau háu nhìn nó, muốn coi thử xem của nó có to bằng tôi và “râu ria” của nó như thế nào …

Chọc ghẹo một hồi thì của thằng Phúc dựng đứng lên chỉa lên, chọc thẳng ra trước cái quần đùi của nó…tôi cười khóai trá vì nó đang úp úp mở mở cố ngồi trong tư thế co hai chân lên đến đầu gối gần đụng cằm để che cái trạng thái khó coi của mình …

– Phúc, cho tao coi thử coi của mày sao.

– Giống mày thôi có gì mà coi …

– Kệ đi mà, mất mát gì đâu mà sợ !

Thằng Phúc im lặng, vậy là nó đã đồng ý…tôi đưa tay kéo cái quần đùi xanh có in những hoa lá của nó xuốngf phía dưới đùi bật ra thằng nhóc của nó …Thằng nhóc của nó cũng 7-10 so với tôi, lông của nó thưa hơn tôi tuy nhiên thằng em của nó cũng đã “mở mắt chào đời” …thằng Phúc không buông tha cho tôi, nó cũng thò tay trật quần tôi tôi ra và nhìn thằng em tôi với một vẻ ngưỡng mộ lạ lùng …

Bỗng thằng Phúc hỏi tôi :

– Hòa Bình, sục … hông ?
– Sục .. là sao ?
– Sục là làm vầy nè ! – Thằng Phúc vừa nói vừa thực hiện “động tác mẫu cho tôi coi – Một hồi “nó” sẽ ra khí ! “phê ” lắm !
– Mà “khí” là gì ? Và làm sao mà ra khí được ?

– Thì làm vầy cũng giống như là “hẩy” vậy đó ! Hẩy vầy nè, thay vì là cái “ấy” của con gái thì nó là cái tay của mày !

– Thôi mày làm cho tao coi đi Phúc, được không ?

Vậy là thằng Phúc bắt đầu “thực hiện” cho tôi mục kích …

Nhìn thằng Phúc nằm xoãy chân trên chiếc giường êm ái của tôi mắt nhắm nghiền (vì theo lời nó là phải tưởng tượng trong đầu óc là cái tay mình là cái ấy của bọn con gái thì mới mau bắn ra) tay trái sờ soạng trên ngực và lần xuống bụng còn tay phải thì cầm “cây ti” của nó mà “sạt” lúc nhặt lúc khoan, lúc dồn dập lúc chậm rãi, cây hàng cứ được nó vuột lên vuột xuống một cách điệu nghệ, hai hòn dái của nó cứ tưng lên tưng xuống trông thật là ngộ mắt…Chùm lông đen thưa thớt trên vùng mu của nó tương phản với làn da trắng hồng của cây hàng và chiếc bìu xinh xắn trắng đỏ trông đầy đặn và cân đối, xinh đẹp.

Thằng Phúc vuột lên vuột xuống con cu của nó, cái đầu cu của nó đỏ ửng lên và bóng lưỡng, ngày càng căng cứng rồi nó chuyển sang màu đỏ bầm …lúc nó mỏi tay và chuyển sang tay kia, tôi thấy đầu cu của nó ứa ra một giọt nước trong vắt rồi dưới bàn tay sục của thằng Phúc, giọt nước ấy lan tỏa ra vòng quanh cái lỗ tiểu phập phồng của nó và lan ướt vòng quanh cái đầu cu đang đỏ bầm của nó.

Nằm chàng hảng trên giường tôi, và một tay như cái tay dên đang xô đầy không ngừng cái pít tông là cái đầu cu của nó, thằng Phúc trân người và xúyt xoa không ngừng …

Chờ lâu quá, khỏang hai mươi phút đồng hồ mà không thấy “hiện tượng lạ”, tôi bỏ ra sau nhà mở tủ lấy nước uống, hớp nước vừa chảy xuống cổ thì tôi nghe tiếng thằng Phúc la bài hãi :

– Hòa Bình, nó “ra” rồi nè …

Chạy ngược lên phòng tôi, tôi thấy thằng Phúc đang ngồi dậy trên giường tôi, tay nó đang cầm con cu của nó bóp bóp, một vũng nước trắng đục và sền sệt như nước cơm chắt bằng cái muỗng canh đang tồn tại trên bụng nó còn dưới đám lông lưa thưa nơi gốc dương vật của nó thì có ba vệt nhỏ hơn chừng bằng hơn nữa muỗng cà phê, bìu dái củanó cũng có một vệt nước nhớt đó dính, còn cái đầu pan của nó thì loang lóang ướt, nó nhìn tôi rồi nhíu mày :

– Kiếm gì cho tao lau đi Hòa Bình !
– Kiếm gì giờ ?
– Thì cái áo dơ nào đó cũng được …

Ngần ngại, tôi đưa cái quần đùi đã mặc của tôi cho nó lau. Lúc đó tôi cảm thấy chất “khí” đó là một chất gỉ mà bẩn tưởi và ghê ghê quá, giống kiểu như là người ta hỉ mũi ra vậy …Thật là kinh quá đi, tôi nghĩ là sau khi nó lấy quần áo của tôi lau xong thì chắc tôi bỏ luôn đồ đó quá cho nên cũng ngần ngại.

Sau khi lau xong thì thằng Phúc nằm thở một hồi rồi vói tay tuột quần tôi xuống rồi cầm thằng em tôi mà kích thích, mà bắt thằng em tôi phải “bị ói ra” như nó. Thằng em tôi dưới bàn tay sờ sọang của thằng Phúc thì cũng hiên ngang ngẩng cao đầu và mở mắt thao láo nhìn “chị Năm” (tức là năm ngón tay) của thằng Phúc đang bóp cổ nó mà siết, mà vuốt…

Vô hồn vô cảm, tôi nằm dạng chân cho thằng Phúc loay hoay giằng vật thằng em của tôi hết xoay bên này rồi xoay bên kia, hết quay rồi lắc mà chả thấy cảm giác gì đặc biệt cả ..thằng Phúc mỏi tay quá ..chán, quăng thằng em của tôi ra, từ giã ra về …

Còn lại một mình, tôi bắt đầu tự “khám phá” cơ thể mình một cách bình yên và chậm rãi, nhẹ nhàng tôi bắt đầu những ngón tay mềm mại của mình bao bọc lấy thằng em và nhẹ nhàng vuột lên vuột xuống những động tác đầu tiên trong cuộc đời mình …Mười lăm phút, hai mươi phút trôi qua, rồi ba mươi phút …hai tay tôi mỏi nhừ, cơ bắp căng cứng hết cỡ và mồ hôi tôi nhỏ từng giọt rơi xuống nệm, thằng em tôi ê ẩm và hai hòn dái của tôi thiếu điều muốn tức luôn vì bị xóc nảy quá nhiều…Phút bốn mươi lăm vẫn chưa thấy gì lạ nhưng bỗng đến phút bốn mươi bảy thì mọi thứ đã khác …

Cảm giác như mạch nước bị dâng đầy cứ dâng cao mỗi lúc một cao trong người tôi, đan điền tôi tưng tức như muốn nổ tung ra, trong cơ thể tôi có cảm giác rất lạ, râm ran như có trăm ngàn con kiến đang bò nơi vùng hạ thể, cảm giác dâng đầy cứ dâng cao mãi, tay tôi không ngừng cử động lên xuống, người tôi chơi vơi, bay bổng …

Và tôi bỗng oằn quíu người, dương vật của tôi bỗng cứng oằn như một khúc củi, người tôi giật nẩy lên từng cơn, cảm giác như súng giật vậy, hạ thể tôi giần giật và thằng em tôi phún ra một dòng nước trắng đục và sền sệt đầu tiên ra tấm ra giường in hoa xanh và trắng …Tôi thở dốc trong khoan khóai, mồ hôi trán , ngực rơi nhễ nhại khắp người …

Vậy là tôi đã có “khí” và đã biết “bắn tinh” …

Làm người lớn là như vậy đó ư ?

Từ đó, tôi cứ một ngày làm chuyện đó một mình đến hai hay ba lần, trong phòng ngủ, trong nhà tắm, trong góc khuất sau vườn nhà tôi …và dần dà tôi tự biết cải tiến nhiều cách khác hay hơn, thú vị hơn nhiều …nhưng đó lại là một câu chuyện khác …

Thằng Phúc đã hướng dẫn tôi vào đời như vậy, mà bây giờ nó lại xấu hổ khi tôi chọc nó với ông Phong sao trời …

Thiệt là trớ trêu …
Đang tà tà xe trên đường Gia Long để coi mua một ít quần áo thể thao và coi cái gì được mắt để mua thì nghe tiếng xe rồ máy và bóp kèn sau lưng, quay qua là khuôn mặt nhăn nhở của cha Phong đáng ghét.

– Hòa Bình đi đâu vậy ?
– Dạ, em tính đi mua đồ, anh Phong đi đâu về vậy ?
– Anh đi vòng vòng chơi thôi ! Ủa, sao không thấy Phúc đi cùng em ?
– Ý ! Nó có công chuyên về trước rồi anh ơi !
– Em tính mua gì ?

Không đáp lời anh ta, tôi lẳng lặng quành xe vào tiệm Hồng Phúc chuyên bán đồ thể thao trên đường Gia Long, đây là tiệm quen mà tôi thường hay mua đồ. Tôi đi vòng vòng lựa đồ. Anh Phong cũng lượn lờ theo …Tôi chọn lựa hai cái áo thun, hai cái quần đùi thể thao, hai cáo quần sịp mới và một cái quần bơi, tất cả là hàng Nhật xách lại quầy rồi bảo tính tiền thì anh Phong cũng cầm một mớ đồ bước tới bảo cô tính tiền :

– Tính tiền hai cái này chung nhau.
Rồi quay qua tôi :
– Để anh trả cho Hòa Bình !
Tôi nhún vai cười :
– Thôi anh ơi …!
Anh Phong ghé vào tai tôi nói nhỏ :
– Khó tính quá đi !

Tôi cười không đáp…
Cầm đồ và cho vào cốp xe xong, tôi đầy xe xuống lề thì anh Phong đề nghị :
– Uống sinh tố nha !

Tôi gật, không đáp.

Gió từ bờ sông Tây Ninh thổi lên bờ lồng lộng, trước quán chè Bà Trình, tôi và anh Phong ngồi uống nước. Anh Phong cứ kể những chuyện cười rồi cười như nắc nẻ khiến tôi cũng bật cười theo. Ngòai miệng thì cười mà trong bụng tôi đang héo queo như rau kèo nèo mắc nắng. Hỏi chứ tự nhiên tôi và anh Phong ngồi đây uống nước rồi cười nói với nhau, rủi thằng Phúc mà thấy hỏi sao không ghen teo ruột trước cái cảnh “vai kề má tựa” như thế này chứ, tình ngay mà lí gian.

Tu xong hớp nước cuối cùng một cái rột, tôi đứng lên từ giã anh Phong rồi mặc cho anh ta ngạc nhiên, tôi phóng lên xe, Phong lúc đó mới chạy theo giúi vào tay tôi một miếng giấy. Ngần ngừ vài giây, tôi cũng cầm miếng giấy anh ta đưa, bỏ vào hộc xe rồi vẫy tay chào Phong rồi cho xe lao đi …

Đêm đó, bỗng dưng mất ngủ, tôi trằn trọc với hình bóng Minh Khôi lởn vởn trong đầu óc, tôi cứ miên man suy nghĩ về nụ cười với hàm răng trắng đều, giọng nói trầm ấm và ngọt ngào của cậu, với những lời lẽ tinh nghịch dưới những câu nói nghiêm túc …Tôi lăn qua lăn lại trên giường mãi mà không thể nào chợp mắt được.

Với tay lấy cái remote trên đầu giường, tôi bấm nút power, tiếng nhạc bập bềnh nho nhỏ vang lên trong đêm vắng càng làm tôi buồn, khổ sở hơn nữa.

Tình yêu từ đâu mà tình yêu vội vã chiếm tim ta, chỉ một lần qua mà đêm đêm hình bóng mãi ta. Lời nào dịu êm, người đưa ta vào những giấc xa. Lặng thầm bảo nhau rằng duyên ta gặp gỡ trong kiếp nào …

Một lần hẹn trước, có phải là mộng ước về sau, cách xa mặt nhau chỉ làm ngày tháng hư hao…tuổi xuân là bao, chẳng đợi thời gian vụt tới, rồi mai đây trăng tà soi bóng, ngó quanh lại, còn ai …

Tình đẹp tình mơ là tình yêu gặp gỡ lúc ban sơ, tình là vần thơ mà đôi khi mình ngỡ cứ bơ vơ, tình còn chờ ai để con tim vàng võ suốt đêm nay…Tình đừng nhạt phai, tình ơi tình chớ thêm u hòai …
Giọt nước mắt bỗng dưng lăn xuống má …nỗi buồn cứ đến vu vơ và vô lý như vậy đấy ! Làm sao biết trước được ngày mai khi mình chỉ có tấm thân này còn tương lai thì chẳng có gì …Tình yêu là một lẽ nhưng …….

————————————–

Cùng lúc đó, tại căn nhà số 33 đường Lê Lợi, Thị xã Tây Ninh.

Minh Khôi cũng nằm trằn trọc trên giường, đầu óc cũng miên man nghĩ về người thanh niên mà mình đã gặp trong hai ngày qua, anh ta có nụ cười thật hiền và thu hút nhưng có chút gì đó tinh nghịch và quậy phá trong ánh mắt, đôi môi anh ta khi nói chuyện cứ cong lên một cách khiêu khích và cứ như sẵn sàng chửi nhau với người nào dám đối đầu với anh ta …Người thì hầm hố thế kia nhưng chỉ bước qua “thử thách” có chút mà đã muốn “yếu thế” rồi cơ đấy…

Minh Khôi thấy khát quá, muốn uống chút nước.

Tuổi mười sáu, tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, ai cũng bảo thế, là một thằng con trai đúng nghĩa với những trò chơi mạo hiểm, gan góc cùng mình, không biết sợ một thứ gì trong cuộc đời này, bướng bỉnh ngầm, chưa biết khuất phục trước một thứ gì trên cuộc đời này, với vẻ bên ngòai cũng thường thôi nhưng mình tự cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ, mình chưa biết cúi đầu trước một ai hay chưa bao giờ thấy ai ngỏanh mặt khi thấy mình…

Vậy mà, giờ đây …

Chiều nay, cùng với tụi bạn đi dạo quanh thị xã, với niềm vui rạng rỡ vừa có anh, mình định tấp vào quán chè bà Trình cùng lũ bạn thì mình thấy anh đang ngồi đùa vui với một người thanh niên khác… …Nụ cười tươi tắn của anh như mình đã từng thấy, giờ đây mang màu sắc của sự giả dối và đểu cáng…Thật là dối trá, thật là xấu xa, anh thật là xấu xa …

Minh Khôi bật khóc, nghẹn ngào và tức tưởi ….

——————————————————
Tíêng nhạc vẫn réo rắt véo von bên tai, nằm nghĩ ngợi miên man về động thái của chiều nay, chiều nay và cả buổi tối không hề thấy Minh Khôi nhắn tin nhưng vì bận rộn với những việc không tên nên tôi cũng chả nhớ đến …Có lẽ tôi đã quá vô tâm nhưng hiện giờ tôi cũng không thể nào mà nhắn tin xin lỗi cậu …Có lẽ cậu đã ngủ yên rồi…

Cuối cùng tôi cũng thiếp đi trong mòn mỏi và mệt nhọc.

Sáng hôm sau, tôi bật máy, một dòng tin nhắn hiện ra trong máy tôi …

“Trăng kia khi tỏ khi mờ

Lòng này vẫn tỏ không mờ như trăng

Trăng kia giờ đã thay lòng

Đò đành tách bến giữa dòng buồn trôi”

Là số của Minh Khôi !

Cầm điện thọai trên tay, tôi ngẩn ngơ và hiểu ra tất cả …
Khố đến nơi rồi !

Khốn nạn cho thân tôi….

Chẳng kịp giải thích với Minh Khôi nữa, tôi phải đến trường ngay, sáng hôm đó ngồi trong lớp mà mặt tôi nặng như đeo chì, thằng Phúc cứ nhìn trộm mà không hỏi gì vì nó biết tính tôi, một khi mặt tôi đã sa sầm như thế này thì làm ơn bấm nút biến đừng chọc vào con chó dại này (tức là tôi), nó cắn cho một nhát thì có mà đen tận mạng …Lũ bạn tôi cả con trai lẫn con gái chẳng đứa nào “dây” vào tôi, chỉ riêng con Hương “qua đèo” lóc chóc là dám đụng tôi.

Ra chơi, con Hương nhìn tôi rồi lên tiếng :

– Uầy ! Hòa Bình ! Bị em nào xù sao mà mặt như đưa đám thế kia ?

– Em nào xù đâu bà nội ? Tui vầy ai thương ?

– Xạo hòai ba ơi ! Ông thiếu gì đứa đeo, dóc không, mặt ông “còn mới” mới sợ …! Tui biết ông “muốn vợ” lắm !

– Không ai biết tui muốn vợ chỉ có mình bà biết tui muốn vợ, hay ghê !

Bị tôi chọt lại, con Hương ngồi yên, có lẽ là tôi đã quá thô bạo với nó nhưng mặc xác nó đi, đang điên đây, ai bảo nó đâm đầu vào mà chịu báng chứ. Hừ !

Thằng Phúc bỏ quên cái khẩu trang ở nhà, do đó hôm nay khi ra về nó lục hộc xe tôi để lấy cái khẩu trang của nó khi đi chung nó đã vứt vào đó …Thọc tay vào khua khoắng, nó rút ra tờ giấy, cầm đọc, tôi thì lo loay hoay xếp đồ vào cốp nên không nhớ ra, đến lúc nhìn lại thì thấy nó đang cầm tờ giấy của anh Phong trao cho tôi, nó lướt mắt qua rồi mặt bỗng đỏ rần lên và tái đi, nó quăng tờ giấy vào hộc xe tôi rồi quay lưng đi thẳng một nước, mặt cho tôi gọi với theo :

– Phúc ! PHúc !

Cầm tờ giấy lên, dòng chữ của anh Phong nhảy múa trước mắt tôi :

Hòa Bình mến !

Em dễ mến lắm, anh rất mến em, mình tìm hiểu nhau nha ! Có lẽ anh đã quá đường đột nhưng Phúc và anh chắc không hợp nhau…Chiều nay anh cố tình chờ em và thu xếp để được gặp em hôm nay. Mong là em không từ chối tình cảm của anh …

“Người đâu gặp gỡ làm chi

Trăm năm biết có duyên gì hay không”

Thanh Phong

Cái gì nữa đây hử trời …

Chết mất ….

Tưởng rằng
Anh đến đây
Như chim trời
Mỏi cánh rồi…

Tuởng rằng
Em là ga
Ga sau cùng
Tàu ngừng bến

Nào ngờ, anh đến đây khi cơn mộng tan nát rồi
Chỉ còn em ngồi đây cho nỗi buồn phủ kín một đời

Cuộc tình mình như mây mùa thu
Đến với nhau nhẹ như giấc mơ
Cớ sao ta còn xót xa hòai
Để rồi chiều nay bỗng dưng nghe buồn tênh…

Tình yêu
Như bóng ta
Không bao giờ
Ta bắt gặp

Một đời
Đi tìm nhau
Nhưng cuối cùng
Chẳng có được gì …

Tình yêu trong thế giới thứ ba là vậy hay sao ? Tình yêu như một bông hoa và rồi những người đi tìm kiếm tình yêu cứ như một con bướm bay vờn từ hết bông hoa này sang bông hoa khác, mỗi một bông hoa tình yêu ấy, con bướm ái tình sẽ hút một ít mật ngọt tình yêu ấy để thêm vào bộ sưu tập tình yêu mật ngọt của mình và rồi lại bay sang bông hoa khác …

Phải chăng tôi và thằng Phúc là hai bông hoa trong vườn hoa tình ái của anh Phong ?

Anh Phong mua đồ cho tôi, tôi cũng chẳng cần thiết gì những vật chất ấy, bản thân tôi cũng chẳng có thiếu thốn thứ gì để mà phải lợi dụng một ai, người ta cho tôi thứ này thì tôi se tìm cơ hội khác cho người ta lại những thứ khác, nếu chú ý thì sẽ có rất nhiều dịp để làm điều đó, sinh nhật anh ta chẳng hạn. Mè nheo, giằng vật anh ta đó cũng chỉ là vì tôi không muốn anh ta bán theo tôi làm gì …Là một chút phá phách, một chút ba gai và bất cần đời trong con người của tôi…

Cái gì cũng có giá của nó, kể cả “bánh giò cũng có cái giá của bánh giò kia mà”, Cóc ổi mía ghim cũng không ai cho không biếu không bao giờ, huống chi là nho lê mận liễu…Hòan tòan không có ý mua bán tình yêu hay là đổi chác gì nhưng rõ ràng là khi ta yêu mến ai thì thế nào cũng được, có thể cho ăn hết nhà cũng không tiếc nhưng một khi đã ghét, hay là nói một cách nhẹ nhàng hơn : không ưa một ai đó thì tất nhiên là một chút xíu cũng không cho, Tính tôi như những người mua bán vậy : thà đổ đi chứ bán rẻ là không bán hoặc là cho không…

Vậy bây giờ trong hòan cảnh này tôi phải làm sao cho đúng bây giờ !

“Chính cương sách lược vắn tắt” trong tình hình này cần mang những nội dung gì ?

Tôi thấy cấn phải đề ra “những việc cần làm ngay” !

Một là cần phải giải thích và làm hòa với thằng Phúc ngay !

Hai là năn nỉ Minh Khôi !

Càng nghĩ tôi càng hận lão Phong ghê gớm ! Ở đâu tự nhiên nhảy ra xen vào cuộc sống đang yên ả của tôi và làm đảo lộn, xới tung hết tất cả mọi thứ. Khốn khổ cho thân tôi…

Chiều hôm đó, tôi trốn ngủ trưa, len lén đi qua nhà thằng Phúc vào khỏang hai giờ chiều. Chào cô chú (ba mẹ của thằng Phúc) xong xuôi, tôi đẩy nhẹ cửa phòng thằng Phúc đang im ỉm đóng và bước vào trong.

Phúc đang nằm sấp trên giường, mặt úp xuống gối. Tôi khẽ ngồi xuống mép giuờng, tay khẽ đặt lên vai bạn xoa nhè nhẹ. Phúc lật ngửa lên nằm lại, mắt bạn hoe đỏ. Tôi nhìn ra ngòai cửa phòng im lặng, thở dài…

Thời gian nặng nề và chậm chạp trôi qua …Không khí chùng xuống, ngột ngạt và khó thở….

Phúc bỗng ngẩng đầu lên và nhìn tôi hỏi :

– Qua chi vậy ? Có chuyện gì không Hòa Bình ?

Tôi lặng thinh một hồi rồi đáp :

– Phúc biết rồi, còn hỏi chi nữa ?

– Vậy giờ Hòa Bình tính làm gì ? An ủi Phúc ?

– ………..

Vài giây im lặng thóang qua, rồi tôi chậm chạp trả lời, giọng mình bỗng nghe khản đặc.

– Hòa Bình chẳng muốn giải thích điều gì cả ! Hòa Bình nghĩ chẳng cần phải giải thích vì chẳng có gì để giải thích cả. Chỉ có điều …

Phúc đưa tay cắt ngang lời tôi :

– Phúc hiểu ! Phúc không trách Hòa Bình gì đâu ! Phúc chỉ thấy buồn cho Phúc ! Hòa Bình không có gì cả ! Phúc không nói gì Hòa Bình đâu !…

Tôi gật đầu. Bỗng Phúc bật lên nức nở…

Mặt Phúc đỏ gay, mắt nhòa lệ, và bỗng Phúc ôm chầm lấy tôi. Phúc nói trong tiếng nấc :

– Phúc khổ lắm… !

Tôi cũng bật khóc theo …

———————————————-

Đã ba ngày trôi qua, chiều chiều rảnh rỗi là tôi và Phúc lang thang qua khu hồ bơi, lang thang vòng quanh thị xã và đứng chờ trước trường Nguyễn Trãi để tìm Minh Khôi mà chẳng thấy tăm hơi của cậu ở đâu cả…Làm sao biết Minh Khôi ở đâu để mà tìm ngòai những nơi đó khi tôi chỉ có một mối liên lạc duy nhất là số phone thì bây giờ Minh Khôi đã off máy. Tôi còn biết làm cách gì để tìm ra em đây …Minh Khôi ơi !

Chạy chán, tôi và Phúc tấp xe vào quán nước mía phía trước nhà thi đấu Tỉnh, gọi hai ly nước mía, Phúc chẳng có tâm trí đâu mà đùa giỡn như hồi bộ lần, còn tôi thì tâm tư đau buồn còn mặt thì nặng nề như đeo đá. Nước mía vốn ngọt ngào mà giờ đây trong hòan cảnh này sao chát xít và nhạt thếch, vị ngọt có đấy nhưng sao nghe đắng lạ …Đắng của nước mía hay vị đắng trong lòng tôi …

Điện thọai của tôi bỗng rung lên, là Minh Khôi :

– Anh rảnh không, qua vườn hoa Thắng Lợi đi ! Em đang ngồi bên đó chơi nè!

Tiền nước tức tốc được thanh tóan, tôi và Phúc ngồi trên xe phóng như bay qua bên đó ….

Chiếc xe tôi như một con bò tót Tây Ban Nha nhảy chồm chồm trên đường và tôi lạng qua các ngã tư như một tay cua rơ siêu hạng, bỗng tôi bóp thắng cháy đường đến nỗi cái đít xe của tôi rê một vòng một trăm tám mươi đô. Thằng Phúc chụp vai tôi, mồm nó há hốc ra chưa kịp phát tiếng chửi thì tôi đã nhanh hơn quay phắt lại nhìn vào nó.

– Tao phải đưa mày về rồi mới đi gặp Minh Khôi được !

– …………

– Minh Khôi mà gặp tao nhong nhong với mày như vầy thể nào cũng ghen lồng ghen lộn lên, vả lại có mày tao sao nói chuyện được…

– Ừ thì về !

Thằng Phúc miễn cưỡng gật đầu. Tôi vòng xe lại và siết ga chạy như bay về nhà nó.

Đọan đường kế gần một bên, khỏang chừng một kí lô mét rưỡi thôi mà sao tôi thấy quá xa và xe chạy quá chậm.

“Mùa xuân ơi, ta nghe mùa xuân hát bên kia trời !

Đồi núi xanh ngời, đâu đây tiếng lòng tôi nghe thảnh thơi,

Đâu đây tiếng đàn cầm nghe tỉ tơi …”

Chạy từ ngã tư Bách Hóa xuống dốc vườn hoa Thắng Lợi, tôi chạy xe như bay, vườn hoa Thắng Lợi đã hiện ra trước mặt, tôi đảo mắt nhìn quanh, bóng dáng quen thuộc của Minh Khôi đang ngồi đó trên chiếc ghế đá ngay trong góc công viên. Tôi quành xe vào góc, cất chìa khóa rồi khẽ khàng bước đến ngồi xuống bên cậu. Khẽ khàng không nói gì, tôi không còn vẻ hùng hổ và tự tin như thường ngày nữa mà vẻ mặt của tôi lúc này buồn buồn như một con mèo đang bị mắc mưa, một nét buồn lãng mạn đúng mốt của một người đang bị bồ “chửi”.

Nhìn qua tôi, Minh Khôi nở một nụ cười buồn :

– Anh ở nhà ra hay là đi đâu về ?

– Anh đi công chuyện rồi chạy tạt qua đây luôn !

Tôi nói dối Minh Khôi, không muốn nói thật cho cậu biết là tôi và Phúc đã đi lùng sục khắp nơi trong ba ngày vừa qua để tìm tung tích của cậu.

Minh Khôi lặng thinh. Tôi cũng không biết nói gì nữa nên ngồi im lặng cùng với cậu. Biết là mình oan ức nhưng mà trong tình cảnh bây giờ hễ “há miệng là mắc quai” bởi vì là khi không thì mắc gì phải thanh minh thanh nga, phải “lí gio lí trấu” thế này thế nọ thế lọ thế chai kia chứ …Cứ để im lặng như vậy mà hóa ra hay. Im lặng cũng là một thứ ngôn ngữ đặc biệt kia mà.

Sự im lặng kéo dài được chừng năm phút, bỗng Minh Khôi cất giọng :

– Anh, người thanh niên hôm bữa trong quán chè bà Trình là ai vậy ?

– Uầy, đó là bồ của anh Phúc, bạn anh đó. Nhưng mà bây giờ không còn là bồ của anh Phúc nữa đâu …

– Ý ! Em hiểu rồi á ! Giờ ảnh là bồ của anh, đúng hông ? Hồi em thấy anh với ảnh vui vẻ quá ! hai người xứng đôi quá đi ah !

– Bậy không ! Tòan ghen bóng ghen gió !

– Ý ! Ai thèm ghen với anh !

– Anh nói không phải đâu mà ! Thôi đi kiếm nước uống há ! Anh kể chuyện cho em nghe !

– Dụ nữa à…. !

– Uầy ! Hứa luôn, hông có dụ đâu mà !

Vậy là Minh Khôi đã chịu gặp tôi và trách móc tôi về những chuyện hiểu lầm đã qua …Tôi biết trong lòng cậu đã tha thứ cho tôi hơn một nữa và cậu nhớ tôi. Phải ! Khi người ta đã yêu thì chuyện gì cũng có thể tha thứ cho nhau miễn là không làm việc gì tổn thương trong lòng nhau. Ít ra Minh Khôi cũng là người rộng lượng. Dù là con nít thôi nhưng cậu không cố chấp. Con nít đó, hiểu lầm đó nhưng cũng là người biết dò xét, suy nghĩ trước sau, cũng không phải là người hẹp hòi, ích kỷ…

Hai mươi lăm phút sau, Minh Khôi lại nằm trong vòng tay tôi và nụ cười hạnh phúc lại đến trên môi của hai chúng tôi …mãn nguyện, tha thứ cho nhau về những hiểu lầm tai hại …Ôi tình yêu !…

“Giận hờn hai hôm dài như một tháng !
Ghét anh đôi ba bữa bằng năm tròn
…………

Một người quay đi một người ghé nón !
Nắm tay hết giận hết hờn !
Để trong giấc mơ thôi chập chờn …”

Sáu tháng sau ….

Chiếc xe tốc hành An Sương bến xe Tây Ninh từ hướng thành phố vê thị xã Tây Ninh tấp vào ngã ba Mít Một, ba người thanh niên bước xuống xe, tay xách nách mang, là anh Phong và Phúc “chuột”. Anh Phong tranh thủ công tác xuống ghé Sài Gòn rồi cùng đưa Phúc về quê sau kì thi tuyển sinh đại học, đi cùng là tôi. Sau chuyến đó, anh Phong ăn biết bao nhiêu là cú nhéo của thằng Phúc và phải mất mấy tuần lễ năn nỉ hòa giải muốn gãy lưỡi của tôi phụ vào thì thằng Phúc và anh Phong mới hàn gắn lại được và anh “trả công” cho tôi là một bữa ăn mừng hòanh tráng tại quán Hai Râu..

Minh Khôi ra tận cửa xe đón tôi, em đưa tay xách ba lô giùm cho tôi, tôi cầm con vịt quay vàng lườm đưa cho em, miệng cười ngỏn nghỏen …Anh thi làm bài tốt lắm Minh Khôi ơi ! Anh Phúc cũng vậy !

Nắng chiều rạng rỡ trên ngọn cây !

Màu nắng hay là màu mắt em ?