truyên ma: ác phụ – Tác Giả ‎Thịnh Thơ Thẩn

phần 1:
gần nhà mình có một cây cầu bắt ngang qua một con sông nước chảy rất mạnh,nó cũng chỉ là một cây cầu bình thường nhưng điều đáng nói là cây cầu này tính ra cũng có khoảng 5 người, có cả nam và nữ tìm đến đây tự tử rồi…nhưng lạ một điều những người tự tử đều đang có một cuộc sống rất trọn vẹn, hạnh phúc cả về vật chất lẫn tinh thần nên không hiểu lý do tại sao họ lại tìm đến cái chết…chỉ riêng có cái chết đầu tiên của một cô gái trẻ đang mang thai là tất tưởi nhất…mình nghe kể là lúc đó cô gái này lỡ mang thai với một tên sở khanh nên oán hận mà tự vẫn…nhưng mãi mà không tìm thấy xác, người nhà cô gái mời thầy ra tận cây cầu để gọi hồn tìm xác thì thầy nói cô gái này hà bà không cho lên…vậy là cái xác không bao giờ được tìm thấy, cứ như vậy thì như thông lệ 1 năm lại có thêm một người tự tử ở trên cầu này…
năm đó là vừa tròn một năm sau cái chết của cô giáo mầm non có chồng làm giáo viên tiểu học, và có 2 đứa con nhỏ xinh xắn…cái chết quá bất ngờ khiến người dân nơi đây cảm thấy bất an, nên họ tự bỏ tiền ra lập bàn thờ rồi cúng kiếng đầy đủ mong được bình an, bên uỷ ban xã cũng bố chí dân phòng ra canh gác trên cầu để tránh thêm những sự việc đau lòng…năm đó anh họ mình vừa mới đi nghĩa vụ về thì được giới thiệu làm bên xã, và cũng chính anh họ mình là một trong số những người tham gia canh gác…phải nói thời điểm đó ai cũng hồi hộp, vì năm nào cũng có người tự tử không biết năm nay sẽ như thế nào…đêm hôm đó cũng như thường lệ anh mình cũng vài người nữa lên chổ gác thì bất chợt thấy trên cầu có dáng người đang bước đi, soi đèn pin thì thấy đó là một cô gái với dáng vẻ chẳng giống với đi dạo chút nào…cứ lắc lư như con rối vậy, thấy có điều bất ổn nên anh mình cũng mọi người mới vội vàng chạy lên đó, nhưng hình như phát hiện ra nên cô gái này mới bước nhanh hơn và đến đúng cái nơi mà những người trước đã từng nhảy xuống thì cô gái mới leo vội lên thành cầu nhưng may mắn làm sao anh mình là người túm lại được và kéo ngược lại khiến cả 2 chúi nhủi ra phía sau…nhưng chưa kịp đứng lên thì cô gái này lại hét lên và lao tới tiếp tục ý định nhảy xuống…phải mấy người nữa thì mới giữ được cô gái này…mọi người nhấc bỗng cô gái lên để ôm xuống dưới nhưng cô ta giẫy giụa liên tục và luôn mồm gào lên:
– thả tao ra…tao sẽ giết hết tụi mày…
mặc kệ cho cô ta gào thét mọi người vội vàng ôm cô ta xuống dưới trạm, lúc này rất đông người đã kéo đến để chứng kiến sự việc…nhưng không một ai dám tiến đến gần vì nhìn vẻ mặt giận dữ đáng sợ khiến ai cũng rùng mình, đèn pin soi vào mặt thì cô ta rú lên …cô ta cứ liên tiếp chửi bới mọi người và nhất là anh mình, cô ta nhìn chằm chằm anh mình và giận dữ nghiến răng nói:
– mày là th ( tên anh họ mình) …con của ông kh, bà ng..nhà ở đầu dốc..tao sẽ giết hết cả nhà mày…
nói xong cô ta cười lên ghê rợn, anh mình thì lúc này mặt mày tái mét…không dám làm gì nữa,lùi ra phía sau tai ù lên, sau một lúc thì người cô ta mềm ra và xụi lơ…không ai biết nhà cô gái này ở đâu nên mọi người đem cô gái về trạm xá để sáng mai tỉnh dậy sẽ tính tiếp…riêng phần anh mình khi nghe những lời đó thì hoang mang tột độ…vì đây là lần đầu tiên anh gặp cô gái ấy mà cô ta lại không phải người trong xóm thì sao lại biết rỏ về anh mình như vậy..vì cảm thấy quá mệt mõi nên anh mình xin phép về nhà, trở về nhà anh mình rữa mặt và tự trấn an bản thân rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi…
sáng hôm sau vừa mới mở mắt ra anh mình chảy vội đến uỷ ban thì giật mình khi biết tin cô gái đó đã trốn khỏi trạm xá và đã không từ bỏ ý định tự tử, xác của cô ta được đưa về khám nghiệm với vẻ mặt hốt hoảng tột độ…sau cái chết đó thì anh mình bị ám ảnh, anh mình luôn nói rằng có một đứa bé theo anh và cứ luôn mồm gọi anh là bố…khiến anh không ngủ cũng không ăn uống được gì, người càng ngày càng hốc hác, xanh xao…cho đến đỉnh điểm là tối hôm đó khi cả nhà đang ngồi ăn cơm thì anh mình từ trong phòng lủi thủi bước ra và nói rằng muốn lấy vợ và nói rằng muốn qua bên đó ở luôn cùng vợ con anh…ai cũng ngạc nhiên vì quá đột ngột, nghĩ rằng anh mình đã làm hại đời con gái nhà nào đó nên sợ mang tiếng xấu vội vàng tra hỏi địa chỉ nhà cô gái đó…nhưng anh mình cứ lắc đầu nói rằng không biết gì cả, chỉ biết đường đi mà thôi, không đợi đến sáng…ngay tối hôm đó cả nhà theo chân anh mình đi đến nhà cô gái đó để nói chuyện…cũng không quá xa, chỉ cách một thôn mà thôi..dừng chân trước một căn nhà nhỏ cây cối um tùm và ánh đèn le lói, ba mẹ anh từ bên ngoài gọi vọng vô thì đèn sân được bật lên, một người đàn ông bước ra ngạc nhiên nhìn mọi người và mời vào nhà…căn nhà nhỏ không có gì ngoài chiếc bàn thờ có một tấm di ảnh bị phủ khăn lên, sau màn chào hỏi thì mọi người bắt đầu ngồi xuống bàn…người đàn ông lên tiếng:
– có chuyện gì mà gia đình đến đây vào đêm khuya thế này
thím ( mẹ anh họ minh) mình mới khẻ lên tiếng:
– xin lỗi đã làm phiền ông, ông có thể kêu con gái ông ra để bàn chuyện cưới xin cho 2 đứa, chúng nó lỡ dại rồi thì cũng không nên làm khổ chúng nó…
nghe tới đây người đàn ông run lên cùng với đó là một loạt tiếng ho cùng với tiếng dép loạt xoạt từ trong buồng vọng ra…một người phụ nữ ốm yếu bước ra nhìn mọi người rồi thều thào như dùng hết sức lực để nói:
– bà nói gì, con gái tôi còn sống sao, nó ở đâu.
mọi người sửng sốt đứng bật dậy:
– còn sống là sao…
không thể nói thêm lời nào nữa, người đàn ông mếu máo cắt ngang:
– con gái tôi tự tử mấy năm về trước đến giờ vẫn chưa thấy xác, ngay cả bàn thờ cũng không dám để lộ ảnh …sao có thể có chuyện đó…hay là nó chưa chết
mọi người nhìn nhau rồi quay sang nhìn anh mình gặng hỏi:
– vậy là sao hả th, mày có lộn nhà không hả
anh mình như người mất hồn, hỏi gì cũng lắc đầu nói không biết…chỉ biết rằng đây đúng là nhà cô gái mà anh muốn lấy làm vợ, nhất quyết không chịu về.
nghi ngờ rằng anh mình đã bị vong nữ theo nên mọi người kéo bằng được anh mình về, anh mình cứ khóc lóc kêu gào rằng không đi đâu hết vì vợ với con anh ở đây…bất lực đành phải để anh ở lại một đêm,nhưng không thể để mất đứa con như vậy nên sáng hôm sau ba mẹ anh đã mời thầy về tận nhà cô gái, vừa bước tới đầu cỗng ông thầy đã chậc lưỡi rằng xung quanh ám khí quá nặng, một mình ông không đủ sức nên yêu cầu mọi người đến đến tận xã bên để mời thêm một vị cao tê ấn hơn nữa, trong lúc chờ đợi thì ông thầy bên ngoài bấm quẻ, nói rằng cô gái này chết oan trong lúc đang mang thai nên nghiệp chướng quá lớn, cô gái này chết còn mang theo sự oán hận và uất ức nên không thể siêu thoát…đã biến thành quỷ dữ vì muốn siêu thoát cho đứa con nên bao năm qua vẫn luôn chờ người hợp vong để kéo xuống, cô ta phải bắt cho đủ 5 nữ 2 nam thì mới siêu thoát cho đứa con được…giờ đã gần đủ, chỉ còn thiếu mỗi một nam là anh mình mà thôi…nghe thấy vậy thím mình rú lên khóc lóc cầu xin ông thầy giúp đỡ vì chỉ có một đứa con trai duy nhất…
khi mặt trời vừa lên cũng là lúc vị cao nhân kia đến, bước xuống xe mang theo một cái túi đen vội vàng bước đến…sau màn chào hỏi thông lệ thì 2 ông thầy bắt tay ngay vào việc, mọi người vào bên trong kéo anh mình ra nhưng anh mình nhất quyết không chịu ra…đến khi phải nhờ thêm hàng xóm thì mới lôi anh mình ra được ngoài sân, hỏi tại sao thì anh mình cứ luôn miệng nói là không biết, đừng chia rẻ vợ con của anh…rồi anh khóc lóc thảm thiết khiến thím mình cũng khóc theo, và ông thầy tiến đến cầm theo một bát rượu, ông thầy đưa 2 ngón tay lên ngoảy ngoảy rồi lẩm bẩm trong miệng, xong ngậm lấy rượu phun thẳng vào mặt anh mình…cứ phun liên tục như vậy cho đến khi anh mình lấy tay lên xoa mặt và hét lên “cay mắt quá…”, lúc này anh mình dụi dụi mắt rồi ngơ ngác ngước mắt lên nhìn mọi người ngạc nhiên như không biết chuyện gì đang xảy ra…ra dấu cho mọi người dìu anh mình dậy đưa về nhà thì bất ngờ gió ở đâu nổi lên lạnh ngắt khiến từ bên trong nhà chiếc khăn phũ tấm di ảnh bị hất tung ra rớt xuống đất để lộ ra khuôn mặt cô gái đẹp nhưng lộ vẻ giận dữ…biết rằng cô ta đang giận nên 2 ông thầy hối thúc mọi người đưa anh mình về nhà ngay lập tức trước ánh mắt dỏi theo trong tấm hình, 2 ông thầy cùng bước vào nhà nhưng vừa đến trước cữa thì người đàn ông là bố của cô gái cầm dao chặn lại quát:
– cút ngay, để con gái tôi yên…các người có được đứa con rồi thì cút hết đi…
biết không thể làm gì hơn nên mọi người lùi hết ra ngoài, tấm hình tự nhiên bị lật úp lại cùng với tiếng đóng sầm cữa lại khiến ai cũng giật mình…vậy là đã kéo được anh mình trở về nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó…

<!–nextpage–>

phần 2:
trở về nhà trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người, gương mặt thất thần của anh mình càng làm mọi người thêm lo lắng…theo lời 2 ông thầy nói thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, phải có người luôn bên cạnh trông chừng anh mình, ông còn lấy trong túi ra 3 cuộn chỉ 3 màu khác nhau và bện lại thành một sợi dây rồi nhúng vào chén rượu, miệng lại lẩm bẩm…xong ông ấy đeo vào cổ cho anh mình và nói phải luôn đeo chứ không được tháo ra dù bất cứ trường hợp nào…mấy hôm sau đó mọi thứ có vẻ tiến triển hơn, anh mình đã ăn được ngủ được nên mặt mày hồng hào tươi tỉnh hơn…nghĩ rằng con quỷ kia đã buông tha nên mọi người an tâm phần nào và không theo sát anh mình như trước nữa…bữa giờ ở nhà quài anh mình cảm thấy chán nên xin phép tối nay tiếp tục đi trực cùng với mấy anh em dân phòng…không biết xui khiến thế nào mà tối hôm đó sau khi tắm xong anh mình tháo sợi dây 3 màu ra mà quên đeo lại, cả nhà cũng không để ý thấy điều đó vì đồng phục dân phòng che hết cả phần cổ…sau khi ăn cơm xong anh mình lấy đèn pin đi thẳng ra ngoài uỷ ban xã, mọi người đều mừng rở vì anh mình rất vui tính thường hay làm mọi người cười nên đi trực chung vui lắm…cả bọn tất thảy 4 người đi vòng quanh các nẻo đường để cảnh giới thì anh mình bất chợt nghe thấy tiếng con nít khóc thét lên…anh mình lắng tai nghe rồi quay sang hỏi:
– bọn mày có nghe thấy gì không, con nít ở đâu khóc ghê quá
cả bọn cũng lắng tai nghe:
– tao có nghe thấy gì đâu, mày nghe lộn mèo kêu rồi
anh mình cứ ngờ ngợ nhưng chắc mọi người nói đúng vì giờ này làm gì có con nít ngoài đường, hôm nay mọi người lại thức trực ngoài cây cầu nhưng dường như anh mình đã quên đi mọi chuyện nên chẳng bận tâm.đến trạm gác mọi người đem bài ra đánh, chiếc đèn pin sạc bằng điện được đặt ngay giữa bàn cũng sáng lắm, đủ để quan sát mọi thứ xung quanh…đang mãi mê đánh bài thì một người trong số đó bỗng ôm bụng chạy ra ngoài tìm chổ giải quyết…nhưng đã gần nữa tiếng trôi qua mà sao không thấy quay lại, cảm giác có gì đó bất an nên anh mình cầm theo chiếc đèn ra ngoài cất tiếng gọi …nhưng không thấy ai trả lời cả, lo lắng không biết người này đi đâu thế là cả bọn chia ra đi kiếm…vài phút sau một người la lên báo rằng người đó đang đứng trên cầu…chạy vội lên cầu mọi người hớt hải túm lấy tay người đó nhưng sao bàn tay lạnh ngắt như đá…đưa chiếc đèn lại gần thì người đó lấy tay che mặt lại rồi hét lên:
– tắt đèn đi…
ngơ ngác không biết tại sao nhưng anh mình vội tắt đèn, ánh trăng mờ mờ soi xuống thấy khuôn mặt người này trắng nhách và nở một nụ cười ma quái…dìu người này vào bên trong trạm gác thì vô vàng những câu hỏi dồn dập được mọi người thi nhau hỏi:
– mày đi đâu nãy giờ…lên đó làm chi..này trúng gió hay sao người mày lạnh vậy…
đáp lại những câu hỏi đó là một sự im lặng đáng sợ, một cái nhách môi ma quái kèm theo đó là một giọng nói khác hẳn:
– khuya rồi..đi ngủ thôi…đừng mở đèn..
nói xong người đó nằm xuống nghiêng một bên, co 2 chân lên và quay mặt vào phía trong như đàn bà con gái lúc ngủ vậy…mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng kiếm được là may rồi…anh mình cùng 2 người kia cũng nằm xuống, …tối hôm đó anh mình không tài nào ngủ được, nằm gác tay lên trán chằn trọc mãi…nằm cạnh người đó anh mình cảm giác lạnh lẻo vô cùng, chắc lúc đó cũng quá khuya…cố nhắm mắt lại thì cái cảm giác có ai đó đang nhìn và một làn khí lạnh phà vào mặt khiến anh mình hồi hợp mở mắt ra thì ” Á” một tiếng giật nãy người khi một khuôn mặt trắng nhách phình ra với 2 con mắt như muốn lòi ra ngoài đang trừng ra nhìn chằm chằm sát mặt anh mình…càng kinh sợ hơn khi phát hiện tư thế ngủ của người kia vẫn như cũ… chỉ có cái đầu là xoay thôi,anh mình lấy chân đạp đạp rồi lùi lại phía sau trườn lên cả 2 người kia té lộn nhào xuống đất, nghe tiếng hét 2 người bạn của anh mình cũng giật mình tỉnh dây vội với lấy cái đèn pin và cây dùi cui lên thủ thế…khi ánh sáng được bật lên thấy anh mình nằm lăn dưới đất mặt mày xanh lè thì 2 người bạn mới hỏi anh mình bị gì…anh mình tay run run chỉ về phía người nằm trên giường miệng ú ớ không nói ra lời, chưa biết chuyện gì xảy ra nên 2 người bạn mới chờm tới đưa chiếc đèn lại gần soi vào mặt, tự nhiên toàn thân người đó run lên bần bật rồi chân tay co quắt lại với ra khía sau ,bấu năm ngón tay cào cáu vào tấm phảng như đang đau đớn lắm…mọi người đứng chết lặng chỉ biết nhìn chứ không dám làm gì, được vài phút thì người đó xụi lơ…chiếu thẳng chiếc đèn vào mặt, mồ hôi người đó chảy ra nhuể nhoãi…lúc này anh mình mới lấy lại bình tĩnh lò mò bò dậy lấy cây dùi cui khều khều, như một xác chết người đó nằm im không nhúc nhích…thấy vậy anh mình mới chạy tới lấy tay vỗ vỗ vào má mấy cái, chắc phải đau lắm vì giật mình tỉnh dậy người đó đưa tay lên mặt xoa xoa má…như bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, những người chứng kiến một phen kinh vía cứ ngồi thừ ra không nói gì, chỉ mong cho trời mau sáng chứ không thể nào ngủ được, lúc đó đã quá khuya.
nhưng thức đêm mới biết, thời gian trôi chậm kinh khủng…trời càng khuya càng thêm lạnh, trời không có gió…chỉ có tiếng côn trúng mà thôi…đang mơ màng nhìn ra ngoài thì một người bạn mới khẻ nói với anh mình…
– lúc nãy tao thấy có đứa con nít đứng bên ngoài, mày có mang theo bùa không.
sực nhớ tới sợi dây, anh mình đưa tay lên cỗ nhưng không có…
– tao quên ở nhà mất rồi..
mặt người kia xanh lè, tay run run kêu cả lũ bạn dậy vội ngồi quanh chiếc đèn cho đở sợ, một người đề nghị lấy bài ra đánh tiếp nhưng không ai còn tâm trí nữa…cứ thế 8 mắt nhìn nhau đợi trời sáng…bỗng trong lúc trời không có gió thì tự nhiên anh mình cảm giác thấy có cái gì đó bất thường…một cái tà ống quần của anh mình tự nhiên cứ phe phẩy qua lại rồi giật giật như có ai đang níu vậy…ai cũng tròn mắt nhìn xuống toát mồ hôi, anh mình vội co chân lên ngồi chòm hỏm lên chiếc ghê lấy hai tay ôm lây chân…thì bất ngờ mấy chiếc dùi cui dựng trong góc đồng loạt bị ngã nhào hết xuống đất kêu lột cộp…gió bắt đầu nổi lên kèm theo đó là một loạt tiếng khóc thất thanh, lần này ai cũng nghe thấy cả…mọi người ngồi sát lại với nhau hớt hải,
ai nấy đều run lên cầm cập, một người vì quá hoảng loạn nên vụt dậy cầm theo chiếc đèn pin lao ra ngoài chạy đi…cả bọn ú ớ kêu vài tiếng rồi cũng lao ra chạy theo một mạch về đến uỷ ban trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người…
còn tiếp

<!–nextpage–>

phần 3
cả bọn mắt nhắm mắt mở chạy một mạch về tới uỷ bản, thở không ra hơi…ai cũng hoảng loạn không nói được lời nào …mọi thứ mơ hồ quá, nhưng cũng đủ làm mọi người một phen bạc vía…những thứ vừa diển ra khiến cho không ai có thể ngủ được và chỉ mong trời mau sáng để trở về nhà mà thôi…nhưng khổ nổi anh mình lại không thể thắng nổi cơn buồn ngủ nên làm một giấc say sưa…
sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa ló ra là ai cũng uể oải trở về nhà trong sự mệt mõi,còn anh mình thì giật mình tỉnh dậy cũng đã quá trưa, thấy anh ngủ ngon nên không ai đánh thức anh dậy cả, lật đật dậy chạy ù về nhà anh mình không dám kể chuyện xảy ra tối qua với ai cả…chỉ lẳng lặng vội vào phòng tắm tìm sợi dây đeo lại vào cổ để ba mẹ anh không thấy lại quở trách và lo lắng…nhưng sao tìm quài không thấy, hay là mẹ anh không biết lại gom chung với mớ đồ bẫn để đem ra sông giặt…nghĩ như vậy nên anh mình chạy ù một mạch ra ngoài bờ sống thì thấy đúng là mẹ anh mới giặt đồ thật,chắc cũng chỉ mới phơi chưa bao lâu vì còn ướt…anh mình liền đi dọc quanh chổ giặt đồ nơi có một tấm gỗ được đặt thò ra một xíu để tiện cho việc ngồi…lúc này mặt trời đã lên cao nhất…ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống mặt nước khiến anh mình bị chói phải nheo mắt lại…phát hiện có một thứ gì đó dài dài bị vướng vào một nhành cây nhưng khuất tầm nhìn, anh mình mới chạy vào trong nhà lấy một đoạn tre ngắn ra để khều thì khổ nổi lại thiếu mất một đoạn nên không chờm tới được… nghĩ rằng con sông này gần bờ cũng không sâu lắm nên anh mình xoắn quần lên và bước dần xuống dưới nước…khi nước đã ngập gần tới chổ ống quần được xoắn lên thì bất chợt anh mình dẩm phải một thứ gì đó mềm mềm trơn như mỡ cá rồi trượt chân té lộn nhào ra trước, anh mình bị đẩy ra khá xa bờ đến nổi hụt chân phải chới với…nhưng sau khi bình tĩnh lại và cũng biết bơi nên thôi thì lỡ ướt rồi bơi ra xem đó có phải sợi dây hay không…nhưng vừa mới nhích ra thêm được một đoạn thì anh mình hoảng hốt khi một chân của anh lạnh toát và có thứ gì đó đầy đủ tứ chi đang bám chặt lấy chân anh…thứ đó bấu chặt làm chân anh nặng chịt, anh cố gắng ngoi lên thì lại chìm xuống chới với…mỗi lần hụp xuống là anh lại uống một bụng nước, anh cố gắng dùng chân còn lại đạp vào thứ bám vào chân anh nhưng thứ có càng bấu chặt hơn nữa, được một lúc thì anh bắt đầu đuối và không thể giẫy giụa được nữa…vì uống nước nhiều và ngộp thở nên anh mình bắt đầu mất dần suy nghĩ…chỉ giơ hai tay lên và bắt đầu chìm xuống…thì may sao lúc đó từ phía xa một người chăn bò nhìn thấy như vậy thì chạy vội tới, sẳn có đoạn tre lúc nãy ông ấy lội hẳn xuống dưới nước tới tận lưng quần, giơ đoạn tre ra hét lên bảo anh mình bám vào nhưng anh mình làm gì nghe thấy nữa…nhưng khi đó theo phản xạ lúc thập tử nhất sinh,đoạn tre vừa tới ngang tay thì anh mình đột nhiên bấu chặt lấy và cứ thế được ông ấy kéo lên trên bờ nhưng trong tình trạng không còn thở nữa…thấy tiếng la hét ba mẹ anh từ trong nhà chạy ra nhưng chắc hẳn là người có nhiều kinh nghiệm nên người đàn ông mới hét lên cấm ba mẹ anh lại gần, nghe tiếng hét quá kinh khủng nên ba mẹ anh giật mình đứng lại…tiếp theo ông ấy gào lên:
– ở đây có ai không phải người nhà cậu này thì tới đây..
nghe vậy một người hàng xóm từ bên nhà nhảy qua hàng rào rồi chạy vội đến phụ ông ấy bưng anh mình lên tới chổ con bò và đặt anh mình nằm sấp lên lưng nó…lập tức thúc bò chạy, được khoảng một đoạn khá xa thì anh mình ọc ra bao nhiêu là nước…nghe thấy tiếng ho sặc sụa thì ông ấy mới kéo bò dừng lại và bà mẹ anh chạy theo sau cũng vừa tới…mẹ anh kêu gào thảm thiết nhưng thấy anh ho sặc sụa thì mừng rơi nước mắt, người đàn ông chăn bò thì vừa cười vừa thở hổn hển, ông ấy cũng quá cái tuổi phải chạy thục mạng theo một con bò rồi…nếu không phải vì cứu người thì chưa chắc ông ấy biết mình có thể chạy nhanh được như vậy…trở về nhà trong sự vui mừng khôn siết, chắc vì đuối quá nên anh cứ nằm xụi lơ cả buổi chiều hôm đó…phát hiện trên cổ anh không có sợi dây nữa nên mẹ anh lo lắng lại rước thầy về xem…quả thật đúng như những gì ông ấy nói, con quỷ kia nhất định không chịu buông tha anh mình…nó chỉ lợi dụng cơ hội là kéo xuống thế mạng, vậy là phải làm cho ra lẻ nên ông thầy yêu cầu gia đình anh chuẩn bị đồ cúng tế để lập đàn cầu siêu, xem thử con quỷ kia muốn gì cần gì, để có thể đáp ứng cho nó đổi lấy mạng anh mình hay không…mọi thứ được chuẩn bị ngay sau đó…chỉ chờ đến giờ là mọi người sẽ làm lễ, liệu mọi thứ có được làm sáng tỏ…ai cũng lo lắng không yên….
còn tiếp

<!–nextpage–>

phần 4:
khi trời vừa chạng vạng tối thì mọi thứ được chuẩn bị xong xui đâu vào đó…một chiếc bàn với đầy đủ những thứ mà ông thầy dặn đó là một hình người được cắt bằng giấy, một sấp giấy tiền vàng bạc và một chiếc mâm lớn có gà luộc với heo quay …lúc này trời bắt đầu lạnh và tối hơn…khi đúng giờ linh ( 6 giờ tối) mà theo lời ông thầy nói đây là thời điểm ma quỷ sẽ hiện nguyên hình, mọi người ai nấy đều hồi hộp chờ đợi…ông thầy lấy ra 3 sợi dây nhỏ màu đỏ, một đầu cột vào đồng tiền xu có khoanh tròn ở giữa, một đầu cột vào hình người bằng giấy có ghi đầy đủ họ tên,ngày tháng năm sinh của anh mình lên đó..những thứ giấy tiền vàng bạc và đồ ăn cũng được cột tương tự như vậy rồi ông thầy hất tay thảy 3 đồng xu xuống dưới con sông và chờ đợi…không ai biết ông ấy chờ điều gì cho đến khi từ bên ngoài con sông những tiếng quẩy nước vang lên ầm ầm như có vật gì đó từ trên cao rơi xuống vậy…tất cả mọi người đều căng mắt nhìn về phía đó để cố kiếm tìm thứ phát ra âm thanh vừa rồi, trong thứ ánh sáng mờ mờ chuyển giao giữa ngày và đêm thì giữa con sông lù lù xuất hiện 1 vật màu đen từ từ trôi vào như một khúc gổ…càng tiến lại gần thì thứ đó càng to lớn hơn, đến khi tới sát vào bờ thì thứ đó vãy mạnh một cái nước văng lên tung toé tạo ra một tiếng động rất lớn thì mới biết đó là một con cá nhưng đó là con cá to nhất từ trước đến giờ mọi người từng được thấy trên con sông này bao thập kỷ qua, con cá cứ thế vãy nước thêm vài cái như đang giận dữ lắm rồi lặn hẳn xuống nước, ngay lập tức ông thầy ở trên bờ mới liên tục làm những động tác lạ lùng, ông ấy lầm bầm trong miệng và lấy những thứ bánh đỏ, vàng kèm theo kẹo tung xuống dưới sông…bỗng nhiên ” ùm” một cái rất lớn sợi dây quấn vào hình nộm người bị giật căng ra rồi kéo rất mạnh mất hút trong dòng nước đen ngòm…mọi thứ trở nên yên lặng, ông thầy quay sang nhìn cả nhà anh mình với đối mắt buồn và có gì đó lo lắng, theo chân ông ấy vào trong nhà mọi người đều hồi hộp chờ đợi những gì ông ấy nói, uống ngụm trả ông ấy thở dài rồi nói:
– nó không cần vàng bạc hay thức ăn mà chỉ muốn lấy mạng cậu nhà…
mẹ anh chỉ đợi có thế, nghe vậy là bắt đầu lại mếu máo cầu xin ông ấy giúp đỡ nhưng ông ấy cứ lắc đầu bảo rằng không đủ sức để giúp anh mình thoát khỏi kiếp nạn này…nhưng không hẳn là hết hi vọng vì còn 1 cách nữa có thể trấn áp quỷ dữ nhưng buộc phải đánh đổi bằng một thứ…nói tới đây ông ấy bắt đầu im lặng…gia đình anh vội vàng khẩn khoản cầu xin ông nói ra dù đó là điều gì đi chăng nữa…ông ấy quay sang nhìn anh mình đăm chiêu và nói anh mình nên vào trong nghỉ ngơi cho lại sức vì anh mình giờ nhìn sắc mặt xanh xao như không còn sức sống nữa…
sau khi nghe theo lời ông thầy anh mình đã vào bên trong phòng và đặt lưng xuống là anh ngủ say như chết, lúc này bên ngoài ông ấy mới tiếp câu chuyện còn dan dở khi nãy…cuộc nói chuyện càng thêm nặng nề khi ông ấy lấy trong túi ra một bị thuốc rê và lấy giấy vo lại rồi rít một hơi dài, rồi ông ấy bắt đầu câu chuyện:
– một khi quỷ dữ đã muốn hại người thì khó lòng thoát được, muốn cứu một mạng người phải đổi lấy một mạng người…
mọi người nghe thấy thế đều tái mặt, không ai dám hỏi điều gì, chỉ ngồi im lặng và lắng nghe …ông ấy lại rít thêm 1 hơi thuốc nữa rồi run run nói tiếp:
– đáng lẻ cách này không nên sử dụng, nhưng nếu muốn giữ mạng cho cậu nhà thì có một thứ bùa ngãi khiến quỷ không thể thấy người nó muốn hại nữa…nhưng đứa con đầu lòng của cậu nhà sẽ là vật thế mạng…
sau câu nói ấy của ông thấy mẹ anh như muốn ngất lịm, tay chân xụi lơ rồi ngã nhào xuống đất khiến mọi người hớt hải chạy đến xoa dầu cạo gió…không khí u ám tràn ngập cả căn nhà, quả thật đó là một cách thế mạng quá tàn nhẩn mà không ai dám nghĩ đó là thật…biết rằng cách này không thể thực hiện nên ông thầy thở dài rồi đứng dậy xin phép ra về, lúc này bố của anh cũng vội đứng dậy tiễn ông thấy ra cỗng…trong lúc tiễn đưa thì bố anh mới run run, hơi thở dồn dập hỏi ông ấy rằng liệu cách đó có thật sự hiệu quả hay không…và liệu mọi chuyện có thực sự kết thúc sau khi đứa cháu đích tôn thế mạng…lúc này ông thầy hơi bất ngờ quay sao nhìn bố anh một chập rồi nói:
– tất nhiên rồi, chỉ có điều cách này thật sự tàn nhẫn nên tôi chưa bao giờ làm ..chỉ còn cách này mà thôi…
không nói thêm lời nào nữa, ông thầy quay lưng đi thẳng ra ngoài để lại một mình bố anh đứng chết lặng…không ngờ tai hoạ lại giáng xuống gia đình anh, bố anh lẳng lặng đi vào nhà như người mất hồn…ông đứng trước bàn thờ tổ tiên đốt nén nhang rồi rưng rưng như muốn khóc, mọi người trong nhà cũng thừ người ra không biết nên làm gì nữa…mẹ anh thì nằm trong phòng mếu máo, không khí gia đình như có đám tang vậy..não nề vô cùng…