Truyện Les (mới) – Giá Tiền 1 Trái Tim….

23h30,tiếng giày cao gót khô khốc vang lên giữa hàng lang chung cư.Mọi cánh cửa đều đóng im ỉm như chính sự nghỉ ngơi của chủ nhân nhưng cô biết sẽ vẫn có 1 người đang chờ cô và 1 căn phòng để cô tiếp tục công việc của mình.Cô sẽ được nghỉ ngơi sau 1 vài tiếng nữa hay sẽ phải lê cái thân rệu rã đến gần sáng.Ko biết!
Phòng 120…kíngcoong…kíngcoog…
_Mời vào!!!
Cô lách mình qua chiếc cửa,để lại đôi giày cao gót và chiếc áo khoác trên giá.Cả thân hình giờ chỉ được che đậy sơ sài bằng vài miếng vải nhỏ
_Chờ tôi 1 chút-người đó nói với cô nhưng mắt vẫn ko rời màn hình vi tính

gia_tien_mot_trai_tim

Thả người trên ghế,đôi mắt hững hờ dạo khắp căn phòng-lại là 1 nơi sang trọng với những thiết bị đắt tiền,Cô quay lại nhìn người khách của mình,khuôn mặt nghiêm nghị sau gọng kính trắng gợi cho cô suy nghĩ “À lại là 1 vị sếp trẻ tuổi tài cao,đạo mạo ở công ty hay 1 ông chồng “đứng đắn” đang làm việc xa nhà…”
Dù người này là ai thì đêm nay cũng sẽ lên giường với cô để giải quyết những nhu cầu rất con người.Cô được gọi đến là để nhận tiền và làm bất cứ điều gì với bất cứ ai.Điếm thì muôn đời vẫn là điếm,dù có thuộc loại cao cấp với giá vài trăm đô 1 đêm hay hạng gái đứng đường chớp nhoáng vài trăm ngàn.1 nụ cười nhếch môi đầy chua chát thoáng hiện trên khuôn mặt.
_Giá của trọn 1 ngày là bao nhiêu?-người đó đã đứng trước mặt cô từ khi nào
_500$
_Được!-ngón tay lần vào trong ví đếm những tờ tiền
_…nhưng là với…đàn ông!
Giờ thì cô mới nhận ra người trước mặt là 1 cô gái hai mấy tuổi với mái tóc cắt ngắn,trong bộ pijama
Người khách khựng lại,khẽ thở dài…
_Vậy giờ cô muốn bao nhiêu???
_thêm 150$ cho 1 ngày
_Được!-hơn 4 nghìn $ được đặt ngay ngắn trên bàn_Tôi tên Nguyên,đây là số tiền cho 7 ngày.Phòng tắm ở kia,đồ ngủ tôi để trên giường.
Cô cất tiền và cầm cái váy ngủ đi vào phòng tắm,để vòi nước mở ở mức lớn nhất xối thẳng xuống người
Cái xã hội này,ai mà chẳng tỏ vẻ khinh bỉ và ghê tớm những con điếm nhưng nó vẫn tồn tại là bời vì chính xã hội đã sinh ra nó và rất cần nó.Buổi sáng,1 quan chức vừa buộc tội cô là những con vi-rút mang mầm bệnh chết người nhưng tối đến lại trả tiền để rước con virus đó lên giường và bày những trò khiến cô buồn nôn nhưng vẫn phải làm.
Phải,họ rất sạch sẽ,rất cao quí nên luôn bắt cô phải đổ cả đống xà bông trên người trước mỗi cuộc truy hoan.Đêm nay,cô ko phải phục vụ 1 lão già hôi thối và dơ bẩn nhưng…đồng tính!thì đồng nghĩa với quái vật!Hi vọng cô sẽ ko phải múa thoát y để kích dục hay tiếp xúc với 1 đống “sextoy” kì dị.Ngày hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Những chỗ khoét cố ý trên chiếc váy đỏ ngắn cũn cỡn càng làm cô thêm khêu gợi với bộ ngực đầy đặn và làn da trắng ngần,đôi chân thon thả nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm
_Rất đẹp!-Nguyên nở 1 nụ cười khi vừa trông thấy
Cô đáp lại bằng ánh mắt gợi tình và buông lỏng toàn bộ thân thể trên giường làm chiếc váy ngủ càng thêm hớ hênh.Sẽ ko ai cưỡng lại được điều đó.Nhanh thôi,rồi cô sẽ lại là 1 miếng mồi cho 1 con thú đói quần tơi tả…
15p…30p…Nguyên vẫn chăm chú vào công việc đang làm…
1 tiếng…Cô nằm ko 1 cách thừa thãi…
1 tiếng rưỡi,cô buộc miệng:
_Tôi sẽ phải chờ thêm bao lâu nữa đây???!
“khách làng chơi” ngơ ngác nhìn “gái điếm” 5p mới sực nhớ
_Ah!…tôi xin lỗi-máy tính được tắt nhanh chóng,tiếng dép lê nhanh lại gần giường
Đèn ngủ bật lên,Nguyên nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh
_Tôi..ôm cô nhé!
Trong mấy năm hành nghề,đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà cô được nghe từ khách
Vậy là mọi chuyện sắp bắt đầu…cô ôm đầu Nguyên áp sát vào ngực mình…nói trong hơi thở…
_Nào,yêu em đi anh…
Cô chuẩn bị cho mọi thứ trên người bị tuột xuống và 1 thân thể đổ ập lên,ngấu nghiến.Nhưng…trong vòng tay cô…Nguyên đã ngủ rất say…hơi thở đều đều…
…………….Ngày đầu tiên…………
_Này Lena ,dậy đi,9h rồi.Lena!dậyyyyyyyyy!!!
Cô ráng mở mắt,nói với giọng ngái ngủ
_Anh có nhu cầu hả?
_Gì!tôi chưa ăn sáng,ko có sức đâu,dậy đi
_Vậy thì kêu tôi làm gì???
_Ăn sáng với tôi
_Hả??!
_Nhanh lên,tôi đợi
Cô lê thân vào phòng tắm;lâu lắm rồi có biết ăn sáng là gì.”Bình minh” lúc nào chả bắt đầu vào lúc 1h chiều,7h tối thì quăng thân ra kiếm tiền.Sáng hôm sau về lại ngủ vùi đến chiều.Mỗi ngày như mọi ngày…
Suốt bữa ăn,Nguyên có vẻ rất vui với việc được chăm sóc cô,hết cắt thêm bánh mì lại rót nước chấm,lấy cho cô lon coca hay ít gia vị,cuối buổi thì dành dọn 1 mình,ko cho cô động tay vào bất cứ thứ gì.Nhìn dáng Nguyên loay hoay,trong cô những cảm giác tưởng chừng bị chôn vùi chợt sống dậy.Từ khi mẹ mất,cô chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy.Đồng tính,ko phải lúc nào cũng là…quái vật…
Cả ngày,Nguyên lại ôm chiếc máy tính,bỏ mặc cô với chồng tạp chí,băng đĩa hay đi lung tung trong nhà.Nguyên rất là bận,lâu lâu lại chạy đến tủ lạnh lấy nước,đi ngang qua chỗ cô,cười 1 cái rồi lại lao đầu vào công việc.Đêm khuya,người “khách làng chơi” ấy lại rúc vào người cô,ngủ ngon lành như 1 đứa trẻ,cô ôm người ấy chặt hơn 1 chút
………………..Ngày thứ 2………….
Khói ở đâu ko biết làm thành 1 cơn ho sặc sụa kéo cô ra khỏi giường.Buổi sáng bỗng trở nên náo động bởi tiếng chuông cửa dồn dập,tiếng người hối thúc
_Nguyên,mau mở cửa đi,cháy nhà hả,mở cửa đi Nguyên!
_Ko xong rồi,1 nhóm khẩn trương lấy bình chữa cháy,1 nhóm phá cửa cứu người nhanh lên!
_…nào!1…2…
_A!ĐỪNG CO PHÁA A
Trong làn khói,cô nhận ra cái dáng quan thuộc từ nhà bếp chạy vụt lên
Cửa mở,Nguyên vừa nói vừa thở dốc
_Mọi người…mọi người đừng có phá…ko có…ko có cháy…
_Cháy rồi!cháy rồi!mau dập lửa đi pà kon
_TÔI NÓI LÀ KO CÓ CHÁY…Y…Y!!!
_Thế khói ở đâu ra?
_Tại…tại nấu bò bít tết.Tự nhiên bỏ gia vị vào…nó…bốc lửa cao quá nên đem nhúng nước.Kết quả zầy nè!!! T.T
Mọi người nghe xong ai cũng cười rần rần làm Nguyên ngượng chín cả mặt cho cái thói hậu đậu của mình.
_ Trời đất! Không biết nấu thì qua bác bày cho, làm gì khổ vậy?
_ Dạ, cháu thành thật xin lỗi đã làm mọi người hốt hoảng…
_Thôi, không sao là tốt rồi. Mọi người mau giải tán đi, giải tán!!!
_ Cảm ơn mọi người đã tới…rất xin lỗi…
Cô buồn cười khi nhìn thấy cái tướng ngồi bệt luôn xuống đất, mặt ngáo hẳn ra của Nguyên. Với tay rút miếng khăn giấy, cô cúi xuống lau mấy vết lem nhem còn vương đầy trên mặt…
_ Ơ! dậy rồi ah?!?
_ Quậy tưng bừng lên thế ai mà ngủ nổi
_ Xin lỗi…- Nguyên cúi xuống, 2 ngón tay day day vào nhau vẻ biết lỗi
_ Thôi được rồi, thế sáng nay ăn gì nè?
Nguyên ngoái xuống nhà bếp rồi nhìn cô bằng ánh mắt “đau khổ”
_ Kêu fastfood nha…
_ Hư quá đi! Để người ta nấu cho
Lâu rồi cô ko đụng vào bếp núc nhưng vẫn rất thành thạo. Ngay sau khi mẹ mất, bị ông chú khốn nạn hãm hiếp rồi bán thẳng cho người khác, cô dường như quên mất mình đã từng là 1 cô gái đảm đang, ngoan hiền như thế nào. Cuộc sống tủi nhục chỉ để lại cho cô 1 trái tim chai sạn, trơ lì cảm xúc…
Có ai như Nguyên ko? Bỏ cả ngìn đô chỉ để tốn thời gian xem cô nấu nướng và ăn nó 1 cách ngon lành mặc dù cô quá tay để hơi cháy 1 chút. Chỉ vậy thôi nhưng phải kềm lắm cô mới ko bật khóc vì cảm động.
Hôm nay, Nguyên dẫn cô đi mua sắm, tiêu chuẩn thời trang nhưng ko hở hang của Nguyên làm cô có cảm tưởng như đang đi mua đồ với chồng. Biết ý rồi nên cố cứ mấy bộ “mát mẻ” nhất mà động vào làm Nguyên phải ca tới tấp, ko được thì xuống nước năn nỉ
_ Đừng mà, chọn bộ khác đi
_ Tại sao, em rất thích bộ này
_ Ăn mặc kiểu đó thế nào cũng bị…dê cho coi =.=
_ Càng tốt hehe
_ Cái gì! Anh ko đồng ý đâu nhé
_Ghen rồi phải ko?
_ Còn lâu!!
_ Nếu anh ko chấp nhận mình ghen,em mặc bộ này liền đó
_ Uh…thì ghen,lấy bộ màu hồng kia đi,nha nha…
_ Vậy có phải dễ thương ko ^^
Giỡn chơi chút thội chứ mấy thứ đem về toàn của Nguyên chọn, bất đắc dỉ chứ cô cũng đâu bao giờ muốn phơi bày da thịt của mình ra.
Lang thang trong thành phố cả 1 ngày. Vừa tốn bộn tiền, vừa phải vác theo đống đồ nặng trịch mà trông Nguyên cứ vui như tết, nói cười ko ngớt. Trong giây phút nào đó, cô lầm tưởng mình là 1 tiểu thư đang đi chơi với người yêu…1 ngày lại qua…
……….Đi biển……….
_ Em ơi, dậy đi
_ Trời đất, mới 3h sáng. Đừng phá em mà – cô kiếm đường chui lại vào chăn…
_ Thôi dậy đi, đến nơi lỡ mất bình minh thì uổng lắm…
_ Trời còn tối, đi đâu chứ???
_ Tụi mình đi biển chơi 2 ngày…
Ngồi trên xe, cô ngả đầu vào vai Nguyên tiếp tục giấc mơ còn dang dở cho đến khi bị đánh thức bởi những tia nắng…
_ Bình minh rồi kìa em, đẹp quá
_ Nhưng vẫn ko đẹp…bằng anh ^^
_ Nè, vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
Cô không trả lời, chỉ hôn vào má Nguyên rồi bật cười khanh khách
Buổi chiều, 2 người thỏa sức đùa giỡn dưới làn nước mát. Nguyên chơi trò “ma da kéo chân” làm cô sợ chết khiếp nên giận dỗi bỏ lên bờ làm Nguyên phải ngụp lặn cả buổi trời kiếm cho được 1 vỏ ốc thật đẹp mới được bỏ qua.
Màn đêm buông xuống, cô ngồi nép mình thật sâu vào lòng Nguyên cho đỡ lạnh.Trên bầu trời…chi chít những ngôi sao…
_ Chúng ta ở kia, thấy ko? – Nguyên đưa tay chỉ 2 ngôi sao nhỏ đứng cạnh nhau.
_ Ko phải,anh ở đây nè – Cô hướng tay Nguyên về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời
_ Thế em đâu??
Cô chỉ ngôi sao có ánh sáng yếu ớt, nhạt nhòa nhất…
_ Anh ko thích như vậy, sao chúng ta ko cùng tỏa sáng??
“Vì đơn giản, em chỉ là 1 con điếm, anh hiểu điều đó chứ…”
Tưởng đâu được nghỉ ngơi thêm.Ai ngờ sang hôm sau cả 2 đã phãi vội vã trở về thành phố để Nguyên giải quyết công việc đột xuất. Lại 1 ngày cô bị “bỏ bê” vì người ta mắc ôm…máy tính
“Cái con người khó ưa! Đang đi chơi vui vẻ, bị giao việc ko nhăn nhó thì thôi còn sốt sắng nhận thêm 2,3 thứ khác. Ngồi đó luôn đi nha, đừng có tới đây nữa.” – Tay lật từng trang báo 1 cách mạnh bạo, cô đưa ánh mắt hờn dỗi về phía Nguyên.
Bây giờ cô chỉ muốn Nguyên vứt bỏ tất cả để dốn sực chú ý cho riêng cô, muốn lúc nào cũng được Nguyên ôm vào long, thì thầm bên tai. Cô biết rõ cái cảm giác đang hình thàng trong lòng là gì và cũng ko ngạc nhiên khi nó lại phát triển nhanh đến vậy. Đối với 1 kẻ luôn bị chà đạp,coi khinh, liệt vào những thứ cặn bã của xã hội thì việc nhận được 1 cử chỉ tốt đẹp nhỏ nhặt từ người khác cũng làm cho cô cảm kích bằng cả tấm lòng và sẵn sàng vì người đó làm bất cứ điều gì. Có lẽ, cô đã yêu Nguyên bằng 1 tình yêu tôn thờ của nô lệ đối với chủ nhân
……….Ngày thứ 5…….
” Thời gian chẳng còn nhiều nữa, anh biết ko? Em đang bắt đầu đếm ngược từng phút mà vẫn thấy nhanh…”
Buổi chiều mất hẳn những tia nắng khi đám mây đen xen ngang bầu trời.Cô cứ ngồi im nơi ghế đá, để cho thân hình bé nhỏ bị nuốt gọn bởi cơn mưa và cái lạnh thấm vào da thịt. Sao cô ko được như những cô gái khác? Ít nhất thì cũng có được 1 thể xác trong trắng để trao cho người mình yêu. Dù có là điếm nhưng cô vẫn chỉ là 1 con người, mà con người thì tại sao lại ko cho cô được yêu thương??? Thử hỏi cô đã làm gì để phải bị đám đàn ông chuyền tay nhau như 1 món đồ chơi, bị giày vò ko thương tiếc và bắt cô phải tê liệt mọi cảm xúc…Cơn mưa này lớn quá nhưng có đủ để rửa sạch mọi nhơ nhuốc cô đang mang? Nếu ko được thì ước gì hãy như dòng a-xít, tuôn thẳng xuống và làm tan rã tất cả…
_ Mưa rồi sao em ko vào nhà?
Người đó cầm ô che cho cô mà ko màng đến cả người đang ướt sũng. Vẫn là đôi mắt đó, rất chân thành và chưa bao giờ vương 1 chút dục vọng…
Cô lao đến ôm chầm lấy Nguyên, tiếng khóc vỡ òa trong uất nghẹn át cả tiếng mưa. Khóc vì cảm xúc quay lại, khóc cho bao năm đã ko khóc…
Trận mưa làm cô sốt nhẹ nhưng Nguyên lại rối lên như gà mắc tóc khi cứ phải chạy lên chạy xuống, vừa nấu cháo, vừa thăm chừng cô.Chỉ đến lúc thấy trán cô mát hẳn thì Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm
_ Thật ra anh trả tiền cho em để làm gì vậy?
Nguyên hơi bất ngờ khi nghe cô hỏi điều đó. Im lặng 1 lúc, Nguyên quay mặt đi hướng khác, giọng đều đều…
_ Để cho chiếc giường này chật đi 1 chút,bớt lạnh lẽo. Để có 1 người bên cạnh, để được chăm sóc 1 người…Để biết mình…ko cô đơn…
Rồi Nguyên kể cho cô nghe về mối tình đầu của mình, rất đẹp và tưởng như chẳng bao giờ tan vỡ. Vậy mà chỉ 1 năm sau,người đó lại ở trong vòng tay kẻ khác. Bao nhiêu lời thề non hẹn biển, Nguyên thốt ra và đặt cả sinh mạng mình vào nhưng chỉ với 1 câu xin lỗi, nó nhanh chóng bị phủi sạch.
Cô xót xa khi lần đầu tiên thấy Nguyên khóc. Giữ im cho 2 đôi môi chạm vào nhau, cô mong có thể xoa dịu phần nào nỗi đau cũng như nhận lấy mọi muộn phiền về mình.
……..Ngày thứ 6……..
1 giờ sáng, Nguyên nhẹ nhàng rút tay mình ra và kê lại vào đó chiếc gối để cô ko tỉnh giấc…
” 7 ngày sắp qua nhưng anh sẽ trả cho em thêm thật nhiều tiền để giữ em lại theo tháng, theo năm. Em ko yêu anh nhưng ít nhất anh cũng biết khi nào em sẽ ra đi và dùng cái gì để ngăn điều đó lại. Anh phải làm việc nhiều và nhiều hơn nữa để xây cho mình cái hạnh phúc giả tạo bằng những thứ tầm thường. Đừng thế thốt gì hết, hãy cứ đến với anh 1 cách sòng phẳng và rõ ràng để anh luôn biết mình phải làm gì mới ko mất em. Dù tất cả đều là giả, nhưng tình cảm trong anh thì luôn luôn thật”
Cô khoác nhẹ lên người Nguyên tấm chăn,ko biết làm viêc từ bao giờ mà lại ngủ gục như vậy…Ước gì cô được ở lại, được gọi 1 người là chồng và chăm sóc cho người đó suốt đời…sẽ được yêu thương…sẽ được tôn trọng…Nhưng,hết ngày mai là cô phải đi rồi.Thời hạn đã hết,cô chẳng có lí do gì để còn ở lại và nếu Nguyên có trả thêm tiền thì cô vẫn sẽ đi. Cô có thể là điếm với cả xã hội này nhưng với Nguyên thì ko.
Ngày hôm đó, 2 người ngồi cạnh nhau rất lâu và kể về mình rất nhiều. Họ hồi tưởng về thời ấu thơ êm đềm, những niềm vui đã từng có, những khao khát về 1 tương lai có khi quá mơ mộng, thiếu thực tế và cùng rơi nước mắt trước những nỗi đau của mỗi người.1 ngày để họ hiểu nhau hơn, xích lại gần thêm để càng phải đau khổ khi từ biệt…
“Nhớ nhé anh, em ko phải Lena, tên của em là Thủy!”
………..Ngày cuối…….
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi Nguên,khẽ gọi
_ Dậy ăn sáng đi anh
Thời gian cứ nhẹ trôi và có phần trầm lắng như cơn mưa rả rích từ đêm qua đến giờ chưa tạnh. Cô muốn Nguyên kể thật nhiều chuyện nhưng chỉ chú ý đến giọng nói, cô đan chặt tay để cảm nhận sự mềm mại,ấm áp,đã quen thuộc…làm mọi bàn tay khác cô từng nắm qua đều trở nên xa lạ…
” Kí ức, hãy nhớ cho kĩ ánh mắt, khuôn mặt, làn môi này và xin cho tôi gặp lại trong những giấc mơ…”
_ Chúng ta uống rượu nhé!
_ Vì chuyện gì?
_ Giữa 1 biển người, em gặp anh
_ Vậy thì rất đáng để chúc mừng
Chỉ sau vài ly, mặt 2 người đều đã ửng hồng lên dưới ánh đèn. Cô bất chợt giật lấy ly rượu trên tay Nguyên, nốc cạn. Chưa kịp định thần, Nguyên đã cảm nhận được vị ngọt khi môi chạm môi và sự cay nồng của dòng rượu đang chảy vào cuống họng. Cô cởi phăng áo và đẩy người Nguyên ra giường, Câu nói gấp gáp đuổi theo những nụ hôn
_ Chiều em đi anh, 1 lần thôi…mau…mau giải thoát cho em đi…em chịu hết nổi rồi…em…
Cô ko nói được gì nữa vì đôi môi đã bị khóa chặt cùng 1 thân thể nóng bừng khác đang vẫy vùng phía trên người càng lúc càng quấn sát lấy nhau…quần áo vương vãi khắp sàn…
Ko có những tiếng la thất thanh hay chuỗi rên rỉ đầy dâm dật cô phát ra 1 cách vô cảm mỗi lần tiếp khách.Khi dòng máu đã thật sự chạy rần rật trong người theo sự trào dâng của cơn sóng khoái cảm mãnh liệt, cô chỉ còn biết nhắm nghiền mắt tận hưởng với âm thanh ko phát ra được khỏi cổ họng và cả thân thể căng cứng lên như sắp bị nổ tung.Cảm giác hạnh phúc của tình yêu, thỏa mãn vể thể xác đang từ từ nhấn chìm cô xuống tận cùng đáy đam mê.
“Cơn địa chấn” qua đi để lại 1 cảnh tượng bừa bộn cùng 2 thể xác rũ ra vì mệt. Cô vẫn để Nguyên nằm phủ trên người và dùng những ngón tay mân mê chiếc lưng đẫm mồ hôi của người tình.Cảm giác sau khi ân ái lại tuyệt đến thế sao?Đối với những gã đàn ông khác, sau khi xong chuyện, cô chỉ muốn phóng thẳng vào nhà tắm để kì cho hết những thứ dơ bẩn,nhớp nháp đang dính trên người.
_ Ngày mai em phải đi rồi – cô thì thầm vào tai Nguyên
_ Ko, anh sẽ trả cho em thêm 10 ngìn đô nữa…
_ Quên chuyện đó đi!
Đang trong cơn mê, Nguyên bật dậy nhìn cô thảng thốt
_ Em nói vậy nghĩa là sao? Hay là 10 nghìn ko đủ, vậy thì 20,30…chỉ cần em ra giá, anh đều có thể đáp ứng…
_Nghe này, anh hãy quên đi 1 con điếm,đi tìm 1 cô gái trong trắng và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện gọi điếm đến đây nữa.
_ Nhưng…anh chưa bao giờ…xem em…là điếm…
_…….anh mệt lắm rồi,mau ngủ đi,mai chúng ta sẽ…nói tiếp chuyện này…
_Ngày mai…em vẫn sẽ ở đây…đúng ko…
_ Uh, em vẫn sẽ…ở đây…- giọt nước mắt lặng lẽ rơi nhanh xuống gối…
1 vài tia nắng chiếu thẳng vào mặt làm Nguyên thấy khó chịu,định quay sang dụi vào lòng cô nhưng…trống trải…lạnh toát…Nguyên hốt hoảng dùng 2 tay sờ khắp giường như muốn kiếm tìm điều gì nhưng khi thấy số tiền đã đưa cô để ngay ngắn trên đầu giường, Nguyên nằm vật ra, khóc 1 cách tức tưởi
“Vậy là tôi lại bị người ta bỏ rơi 1 lần nữa. Yêu bằng tình cảm, tôi bị phụ. Giờ vung tiền ra tôi cũng chẳng thể giữ chân được người ta. Sao tàn nhẫn với tôi như vậy? Tại sao? Chẳng lẽ tôi ko thể níu giữ cho mình 1 hạnh phúc dù chỉ là giả tạo???”
Đã 2,3 ngày,Nguyên ko màng gì đến ăn uống, chỉ ngồi lì trên mạng và điên cuồng gọi vào số của cô.
Ko có tin hiệu! Vẫn ko có tín hiệu! Nguyên hét lên và ném thẳng chiếc điện thoại vào tường. Màn hình vi tính liên tục hiện lên thông báo “ko tìm thấy dữ liệu” khi Nguyên gõ tìm thông tin về cô.
Biến mất rồi! Mọi thứ thuộc về cô trên trang web khiêu dâm kia đều đã bị xóa sạch…cô như bốc hơi khỏi thế giới này…
Nguyên đập phá mọi thứ như 1 kẻ điên rồi dùng bàn tay của mình bóp chặt lấy những mảnh thuỷ tinh cho đến khi máu chảy thành dòng.Có nỗi đau nào bằng nỗi đau tinh thần ” Tôi đáng ghê tởm đến mức em phải trốn chạy thế sao???”
1 tuần rồi 1 tháng, cuộc sống vẫn tiếp diễn trong khi 1 tâm hồn trống rỗng cố lê cho hết kiếp người…
“Giờ em đang ở đâu?có phải đã nhận tiền của những gã đàn ông và chuẩn bị lên giường với họ? Tại sao em chấp nhận những đồng tiền đó nhưng lại từ chối tôi??? Tại sao???”
…………………………………………..
Kingcoog…..kingcoog…….
Cánh cửa kéo ra ra 1 cách chậm chạp, Nguyên đưa đôi mắt vô hồn nhìn người đối diện. Có thể chỉ là ảo giác!
Cô đang đứng trước mặt Nguyên,tinh khiết trong chiếc váy trắng…vẫn là giọng nói đó….ko phải mơ…
_ Em sẽ là của anh nếu…anh có thứ gì đáng giá mua được…trái tim em…
Nguyên run rẩy lần từng bước rồi lao đến nắm chặt lấy tay cô như sợ ảo ảnh tan biến.Áp bàn tay của cô lên ngực, Nguyên nhìn sâu vào đôi mắt đó và nói rõ từng chữ như đang tuyên thệ
_ Anh sẽ dùng trái tim của mình, tất cả tình yêu và toàn bộ sự sống để đổi lấy trái tim em.Như vậy…có đủ ko???”
Cô lao đến ôm siết lấy người đó, cảm giác như hạnh phúc là thứ có thể chạm vào được, ươn ướt, có vị mặn, đang vỡ òa theo tiếng khóc và thấm đẫm trên vai mỗi người…
” Ở bên tôi nhé, xin đừng đi
Dù cuộc sống, em là ai đi nữa
Nhưng với tôi, em là tất cả
Khi em là người…mang trái tim tôi”
The End