[ Truyện Les 18+ ] Nhà Chung Cư

Lạnh lùng và chầm lạng, đôi mắt buồn xa xăm soáy sâu vào nàn đêm hun hút, gió mạnh quá, cô cảm thấy lạnh, trong cái ánh trăng nhợt nhạt của mùa hè bao vây lấy cô như tấm lưới nhớp nháp và khó chụi, anh đang nằm kia sau một đem ân ái, anh ngủ như chết sau khi đã thỏa mãn dục vọng, còn cô thì chống giỗng vô hồn , 3 năm vợ chồng đối với cô thật dài như 30 năm vậy , tẻ nhạt và nhàm chán, sự lặp đi lặp lại của cuộc sống công việc, và cả tình dục………từ đêm đầu tiên bên anh trong ngày cưới cô thật sự chưa bao giờ hiểu được cảm giác của một người phụ nữ của khoái lạc thiên đường tình ái mà người ta nói, con gió vô tình cứ thốc vào mặt cô ,da cô từng hồi ,làm những mảng da trần bỗng sởn gai ốc,một cảm giác rờn rợn từ gáy đến sống lưng. anh lại tỉnh dậy và nhìn thấy cô hỏa thân bên của sổ, con thú dục vọng trong anh lại trỗi dậy, anh chồm lấy cô từ phía sau, hôn ngấu nghiến lên bất cứ chỗ nào có thế, rồi đè nghiến cô xuống dường điên cuồng liếm láp khắp thân thể, cô chỉ nhắm mắt chụi đựng , nhắm mắt cảm nhận sự nhớm nháp khó chịu và ngột ngạt cho đến khi anh vào sâu bên trong, cô mím chặt môi đau đớn, 2 dòng nước mắt nhỏ xuống gối, thầm lạng , nhẫn nhịn………………

les_chung_cu

cô có một công việc ổn định trong một công ty nhà nước, công việc của cô không vất vả , không bấp bênh, không đua tranh và cũng không phấn đấu, nó chỉ gói gọn trong 4 chữ nhàm chán vô vị, còn anh thì là một người chồng bình thường, không tốt, không sấu, không quá nổi bật, và tất cả những gì quanh cô nó bình thường đến mức có thể bóp nghẹt trái tim người ta đến trai sạn vì chẳng bao giờ có con sóng tình cảm nào làm cho nó rung động…..hàng ngày cô đã quen vác lên mặt mình một nụ cười trống giỗng dả tạo, để tự cuốn mình vào cái dòng soáy vô nghĩa của cuộc đời, bởi vì người ta sống thế, ba mẹ cô sống thế, anh chị cô sống thế bạn bè cô sống thế, và cả thế giới quanh cô sống thế, cô đang hạnh phúc lắm…….cô thường tự nói với mình như thế sau mỗi sáng tỉnh dậy và nhìn ra sân thượng của tầng thứ 12 lồng lộng gió rồi cô lại nhếch mép cười thốt ra 2 tiếng cay đắng
-Hạnh phúc
hôm nay là ngày trăng rằm cô uể oải đu người ra ngoài lan can để mạc cho gió ve vuốt lấy cơ thể, hôm này anh đi công tác sài gòn 1 tuần cô được giải thoát khỏi cái giường đáng sợ, một tuần cô được mang vể măt ủ rũ, mệt mỏi và lạnh lùng của chính mình mà không sợ ai chất vấn, ánh trăng hôm này đẹp quá nó buông cái ánh sáng dụi dàng như muốn ôm ấp tre chở cho người phụ nữ xinh đẹp phía dưới, gỡ chiếc mặt nạ dả tạo của thường ngày ra trong ánh trăng cô đẹp thật 1 vẻ đẹp buồn và lạnh như ánh trăng đêm hờn rỗi cuộc đời, cô mê mải ngắm ánh trăng trong đêm như con thiêu thân cố đắm chìm chong ngọn lửa lần cuối, thà được một lần bùng cháy, một lần thôi rồi chết đi trong đau đớn tủi hờn, chái tim cô có cái gì khao khát lắm, cô chưa hiểu được. nhưng nó thôi thúc và lớn lên trong cô từng ngày, làm tim cô muốn nổ tung vì cố kìm nén nó
-chào chị em mới chuyển đến đây
tiếng một cô gái ở ban công bên cạnh làm cô giật mình chấm rứt những dòng suy nghĩ miên man cô quay đầu nhìn lại, rồi gật đầu chào xã giao một cách lạnh lùng
-em tên hoài thương còn chị tên gì cô gái vẫn mỉm cười thân thiện
cô khó chịu khi bị làm phiền nhưng cũng không thể bất lịch sự cố đành phải quay lại trả lời
-chị tên vân
rồi cô quay lưng lại về phía cô gái mặt lại hướng về ánh trăng với những suy nghĩ miên man, nhung cô gái đó cũng không vừa cô ta quyết tâm kéo cô ra khỏi cái tâm trạng trầm tư lãng xẹt ấy bằng những câu hỏi mà theo Vân là ngẩn ngơ và hêt sức vớ vẩn đại loại như. chị thích nuôi chó không. nhà chị có mấy người, chị có chồng rồi à, không thể tin được……..v..v
và dù không muốn thì Vân vẫn phải quay người lại và trả lời những câu hỏi vớ vẩn ấy một cách khó chịu nhưng rồi Vân cũng bị những câu chuyện trên trời đó của thương hút hồn, thương rất hồn nhiên và nhìn khá dễ thương, nó kém cô 5 tuổi và đang trong thời gian chờ việc. mỗi khi nói chuyện Thương thường cười rất tươi, nụ cười thoải mái vô tư mà Vân không thể có được và cũng ít thấy được trong cái cuộc đời tẻ nhạt của cô, ánh mắt thương lấp lánh sau mỗi câu nói đùa, nó làm cho Vân thấy tò mò,tại sao có người có thể hạnh phúc và thoải mái như vậy, Vân cảm thấy thương thật thú vị…, cô mỉm cười khi kéo chiếc chăn đắp lên người, một đêm thoải mái an lành và không mộng mị, Vân nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ
chiếc xe hon_da như thường lệ được cô giắt vào bãi gửi xe của công ty,hôm nay nhiệt độ Hà nội lên cao bất thường 38 độ,gỡ chiếc áo chống nắng ra thân hình ướt mồ hôi của cô trong cái nắng hè bỗng lộ ra những đường cong một cách quyến rũ dưới chiếc áo sơmi nữ cách tân bằng lụa mỏng,và như muốn chánh cái ánh nắng mùa hè gay gắt cũng như chánh cả những ánh mắt thèm thuồng đang ngấu ngiến nhìn khắp người cô của những thàng đàn ông trong bãi đậu xe, cô bước nhanh về phía cầu thang máy và khi cửa xắp đóng lại thì bất chợt 1 người chạy vội vòa
-chờ tôi với………..
và như hẫng đà người đó ngã chúi vào cô, chiếc áo sơ mi mỏng manh của cô vô tình bị tay người đó vướng vào làm rớt 2 cái cúc ngực
-ôi xin lỗi. chị có sao không. xin lỗi em không cố ý
-là cô sao?
cô ngạc nhiên khi nhìn ra kẻ vừa ngã vào mình lại chính là thương. còn kẻ mắc lỗi thì cũng tròn mắt lên nhìn cô rồi hớn hở vui mừng vì nhận ra người quen
-ôi áo của chị em xin lỗi
cô nhìn xuống áo, 2 chiếc cúc bị mất làm bầu ngực cô lộ ra một nửa tràn đầy còn 1 nửa bí ẩn lập lờ trong chiếc áo ngực , trắng muốt và quyết rũ như vầng trăng non, cô ngại ngùng lấy tay kéo 2 nếp áo lại
-em xin lỗi thật sự em không cố ý.
-không sao đâu, tôi sẽ có cách..cô lạnh lùng trả lời , khoác chiếc áo chống nắng ra bên ngoài cô bước nhanh ra khỏi thang máy, thật là một ngày khó chịu, xui xẻo cô lầm bầm tiến về phòng làm việc của mình,nhưng có một người đuổi theo cầm tay cô và kéo cô lại
-chị! thật lòng em xin lỗi chị, thuơng nói nhanh rồi rúi vào tay cô một cái gim băng nhỏ màu vàng được thiết kế để gài hoa áo
-không sao . tôi đã nói là không có gì mà , cô lạnh lùng bước vào phòng làm việc của mình, gỡ chiếc áo chống nắng, ngồi xuống và cầm trên tay chiếc gim băng nhỏ không hiểu sao cô lại khẽ mỉm cười
-mời vòa – tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi công việc-
-chị vân chúc mừng chị công ty đã chính thức đề bạt chị lên chức trưởng phòng đây là giấy của cấp trên gửi xuống . cô văn thư cười hớn hở rồi đưa cho vân phong thư của giám đốc
-cảm ơn em, vân hờ hững và mỉm cười nhạt nhẽo, cô không hề ngạc nhiên về điều này , tăng lương theo chế độ và thăng chức theo thời hạn, tất cả là cái vòng quay lởn vởn của các công ty nhà nươc, vân là một người có tài và rất giỏi với khả năng của cô nếu ở một công ty nước ngoài có lẽ cô đã là giám đốc lâu lắm rồi, nhưng ba mẹ cô muốn cô làm cho nhà nước, chồng cô muốn cô không phải vất vả,anh chị cô , bạn bè cô đều nghĩ thế là đúng, còn cô thì nghĩ gì nhỉ, cô muốn gì nhỉ, cuộc đời này họ có sống thay cô được đâu! ném phong thư của giám đốc vào góc bàn cô quay lại bàn làm việc, tự hành hạ mình với đống giấy tờ và những con số chán ngắt trên laptop
gỡ đôi giầy cao gót ra khỏi chân cô để chân trần nhẹ nhàng bước từng bước trong phòng làm việc của mình, nền đá mát dượi nó làm những mệt mỏi trong cô như tan biến, đó là cách mà cô giúp mình giải tỏa, dừng lại bên bức tường kính cô phóng mắt xuống khoảng không rộng lớn phía dưới, một con chim liệng ngang chước mặt đôi cánh yếu đuối vô tình bị gió đẩy đưa chao đảo……..bất giác cô thương cho cuộc đời thầm lặng sau tấm kính của mình, cô ước mình được như cánh chim được thỏa sức bay lượn giữa đời dù gió kia có mạnh đến đâu cũng được một lần đối đầu một lần chống chọi,dựa đầu vào một góc kính,cô nghiêng người nhìn xuống khoảng không trống giỗng phía dưới
-côc….cốc. thưa chị em có thể vào không
tiếng gõ của kéo cô chở về với thực tại, cô khẽ nheo mày khó chịu rồi đeo lại guốc trở về chỗ ngồi
-mời vào
-chào chị em là nhân viên mới và ngày mai em sẽ chính thức chở thành nhân viên của chị rất mong được sự giúp đỡ của chị,
giọng nói vui vẻ và hai lúm đồng tiền của cô gái làm cho khuôn mặt lạnh lùng của vân cũng phải giãn ra nhường chỗ cho 1 nụ cười
-là em sao. bất ngở nhỉ em lại làm cho công ty này
-hihi em cũng rất ngạc nhiên khi gặp chị,và càng ngạc nhiên hơn khi được làm cấp dưới của chị, rất mong chị giúp đỡ
thương cười rất tươi đôi mắt lấp lánh sau gọng kính trắng
-giúp đỡ à.chị không giúp không công đâu nha
-ok vậy xếp muốn chả công j nào em mời xếp đi ăn nha
-hihi thôi chị đùa em thôi mà không cần thiết đâu
-ồh không! thật sự là em muốn mời chị mà, em muốn xin lỗi chị chuyện hồi sáng,thương khẽ liếc nhìn suống phần ngực của vân . rồi ngước lên bắt gặp ánh mắt vân cả 2 bất giác ngại ngùng, thương cúi mặt xuống bối rối vân vê tà áo, nhìn điệu bộ đó của thương như thế làm vân phải phì cười
-chông em kìa giống con nít mắc lỗi quá, được rồi chị nhận lời đi ăn với em, nhưng với điều kiện là để chị mời ok
-sao thế được em muốn mời chị mà
-hihi chỉ là một bữa ăn thôi mà, mai chị mới chính thức nhận chức và làm xếp em, vậy coi như chị khao nhận chức đi ok
-ok vậy cũng được nhưng lần sau là để em mời nha
-ok vây hẹn em mấy giờ nhỉ
-7 giờ tối được không chị
-ok giờ em về trước đi khi nào làm việc song chị về wa nhà rồi đón em luôn ha
-vâng vậy em về trước, bye chị
-bye em
thương bước ra khỏi phòng. Vân vẫn còn mỉm cười lác đầu- con nít wa- rồi cô trợt nhận ra mình hôm nay thật lạ hôm nay cô nói hơi nhiều thì phải, chưa bao giờ cô cười thoải mái như thế với bạn bè mình,huống chi một người mới quen như Thương vươn hai tay rồi ngả đầu ra phía sau ghế cô xoay ghế một vòng tròn tự hát vu vơ một câu j đấy rồi thấy mình tự nhiên hơi có vấn đề tâm lý cô cười tủm tỉm rồi lại vùi đầu vào đống hồ sơ và màn hình vi tính
đường phố hà nội về tối thật tấp nập trên một góc của nhà hàng mang cái tên thật lạ”Êm_Như_Du” bên bức tường kính trong suốt nhìn suống dưới từ tầng thứ 25 con người và xe cộ như những đàn kiến vội vã sô bồ chạy đua với cuộc sống, trái ngược hoàn toàn với cái không khí tĩnh lặng nhẹ nhàng của 2 con người phía trên này………
-em thích nơi này chứ
vân hỏi rồi nâng ly rượu vang nhấp một ngụm rồi lơ đãng nhìn ra khoảng không bên ngoài
-chị có vẻ rất thích độ cao đúng không chị
-sao em hỏi vây, có lẽ thế……….chi cũng không chắc nữa nhưng ở những chỗ như thế này cho chi cảm giác bình yên
-và cả tự do nữa_thương nhìn thẳng vào mắt vân, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa một cái gì đó làm cho cô cảm thấy mình bé nhỏ, bé nhỏ trong cả một biển trời tâm trạng……..
-tự do!……..sao em nghĩ vậy
vân khẽ mỉm cười rồi lại quay đầu nhìn ra phía ngoài
-à em chỉ cảm thấy thôi, khi em nhìn thấy chị ở phía ngoài ban công……,ừm! em cũng không dõ nữa lúc đó em thấy chị dường như có rất nhiều tâm trạng
vân không trả lời chỉ nhẹ nhàng nhấp những ngụm rượu vang và im lặng, cô cảm thấy Thương có nhiều điều thật thú vị,không ngờ nhìn vân vô tư như vậy mà cũng rất sâu sắc,trong ánh đèn lung linh của nhà hàng cô bỗng phát hiện ra Thương thật đẹp, hàng lông mi cong vút khuôn măt tròn bầu bĩnh, và tóc cột cao với mái chéo tinh nghịch, hôm nay thương mặc quần ngố, áo thun đen và khoác ngoài một cái áo cánh rơi màu xanh lơ, nhìn rất năng động và cá tính trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài nghiêm túc của cô, cô tủm tỉm cười và nghĩ thầm có lẽ mình già thât rồi. thấy Vân không trả lời vẻ mặt suy tư chầm ngâm,Thương cũng không nói gì cả, cả 2 tôn trọng những giây phút riêng tư của nhau, đôi lúc thương ngước lên nhìn vào ánh mắt Vân bắt gặp vân cũng đang nhìn cô, nở một nụ cười rất nhẹ nhàng, nó làm tim cô xao xuyến một cảm giác thật lạ lùng má cô khẽ ửng hồng trong ánh đèn,hôm nay Vân măc một bộ đầm công sở màu đen cổ và eo có vài nét hoa văn màu trắng làm điểm nhấn,một vẻ đẹp cổ điển và quý phái, ngồi trước Vân cô cảm thấy mình như một đứa trẻ con vậy,thương thấy vân cũng thật đẹp cái vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ trưởng thành.Và cô thích nhất chính là cái vẻ măt lạnh lùng chầm tư của vân, nó có một sức mạnh kỳ lạ nào đấy làm cho cô có cảm giác muốn khám phá, muốn làm cho khuôn măt ấy cười, muốn xoa dịu tâm hồn đầy nỗi buồn kia……
-em thấy đồ ăn ở đây thế nào. câu hỏi của Vân đưa thương ra khỏi những suy nghĩ miên man
-rất tuyệt ạ, em rất thích nơi này, cảm ơn chị đã cho em biết một nơi thú vị như thế vậy
-ừh không cần khách sáo như vậy đâu, em thích là đươc rồi,em không đeo kính nhìn em rất đẹp và năng động đó_ vân nháy mắt với thương rồi tủm tỉm cười
-Thương lè lưỡi ra tinh ngich-vậy đeo kính em không xinh à
điệu bộ hờn rỗi đó của Thương là cho Vân phải bật cười
-không ý chị không phải thế mà
-vậy ý chị là em đeo kính hay không đeo kính cũng rất xinh đúng không_Thương nheo mắt nhìn Vân chờ câu trả lời
-ok, ok em kiểu gì cũng xinh hết hihi chị công nhận nha
-ok phải thế chứnhưng chi cũng đẹp lắm mà, thât sự chị rất đẹp_Thương nhìn thẳng vào mắt Vân và bắt gặp ánh mắt Vân cũng đang nhìn cô, bất giác cô đỏ mặt dả bộ lơ đãng nhìn ra của sổ
-chị cũng đâu có nói chị không đẹp đâu chị công nhật đáng giấu kí tên cho em nè, không cần phải ngại như thế đâu, Vân nhìn điệu bộ đó của thương khẽ bật cười, câu chuyện giữa hai người cứ thế tiếp diễn,không đầu không cuối nhưng cả 2 đều cảm thấy vui vẻ, một bữa tối tuyệt vời với những niềm vui nhẹ nhàng cho nhau………………
ôi có phải bạn là Thương không_tiếng gọi làm Thương giật mình way lại
-ồ đúng tôi là thương đây tôi biết bạn sao_thương ngỡ ngàng nhìn cô gái đang tiến lại gần mình
-mình đây Du đây mà! bạn không nhận ra mình sao
-ôi Du là bạn sao………bạn nhìn khác wa lâu lắm rồi, gặp bạn tôi mừng quá_Thuơng đứng lên bắt tay Du_mời bạn cùng ngồi với bọn mình
ồ cảm ơn nhưng mình cũng đang đợi bạn ở bàn bên, đây là số điện thoại của mình, hãy gọi cho mình nha ”01682897xxx”( số thiệt của Du đó nói hết ra khéo du vác mã tấu ra chém luôn)còn đây là ai vậy…….?
-à là xếp kiêm hàng xóm của mình đấy, chị ấy tên vân, vân mỉm cười nhẹ nhàng chào du
-chào chị. nhìn chị dễ thương quá, Du nháy mắt nhìn sang thương làm cô bất giác đỏ mặt
-chào em chi là vân rất vui đươc biết em, em cũng dễ thương lắm
-hihi thank không dễ thương bằng chị, thôi không phiền hai người nữa bye nha em ngồi bàn đằng kia,
-chúc vui vẻ
-cảm ơn thương 2 bạn cũng vậy
Du đi sang một bàn khác ngồi. thương vẫn còn ngỡ ngàng ngạc nhiên, bay giờ chông Du khác quá không còn cái vẻ ủ dũ của 2 năm trước, hôm nay Du mặc một áo thun nâu cổ tròn và quần jean rất nữ tính, và đặc biệt là nụ cười, tươi tắn và ấm áp lạ kỳcòn ánh mắt thì lấp lánh tự tin sau lớp kính trắng, làm người đối diện có cảm giác rất thoải mái, Du bây giờ khác quá
-em sao vậy sao chị hỏi mà em không chả lời
-ồ em xin lỗi chị tại em mải nghĩ chị hỏi j vậy
-à không có gì chị chỉ nói là bạn em dễ thương quá
-có dễ thương bằng em không
-hihi mỗi người một vẻ ,ok
-ok
bữa tối kết thúc, Vân lấy xe ra đưa thương về, ngồi đằng sau xe của Vân thương cảm thấy dõ hương tóc và mùi nước hoa nhẹ nhàng từ người vân, bất giác cô cảm thấy mình xao xuyến, cô thích vân thật rồi, cô biết điều đó từ lần đầu tiên khi cô thấy vân trên ban công, có cái gì đó đã thôi thúc cô phải làm wen, nhưng vân thật lạnh lùng và khó gần đã hàng trăm lần cô đứng ở dưới một góc của tầng một và chờ vân đi về, chỉ để cùng vân bước vào thang máy và cười với vân với hi vọng vân sẽ chú ý đến cô, nhưng vân vẫn thế vẫn thờ ơ, ánh mắt lơ đãng chẳng muốn ghi nhận chút hình ảnh nào của cô vào trong đầu, vân có chồng rồi, cô biết điều đó, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình hàng ngày chờ đón môt người đi về, và khao khát một lần được đi ăn và ngồi cùng vân trên một chiếc xe thế này. một đoạn cua làm thương giật mình hẫng đà cô bị đẩy nhẹ về phía trước theo phản xạ cô đưa tay ôm lấy vân, eo vân nhỏ quá nó nằm gọn trong tay cô
-em sợ à chị xin lỗi chị sẽ đi chậm hơn
-không đi với chị em không sợ, em ôm chị để nếu ngã bắt chị ngã cùng em luôn
-em xấu quá nha_vân bật cười vui vẻ không hiểu sao khi thương ôm cô cô có cảm giác rất lạ ấm áp lắm, cánh tay của thương mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy cô, nó không mạnh mẽ đầy dục vọng như của chồng cô nhưng nó làm cô thấy thoải mái, trái tim cô du dương trong một cảm giác gì đó rất khó tả, cô cũng không biết nữa………cái cảm giác lần đầu rung động của một người con gái ư………….
trong cầu thang máy của tòa nhà chung cư………
-chị cho em số của chị đi coi có đẹp không
-ôh số chị xấu lắm em đừng coi
-xấu cũng coi_Thương chộp lấy chiếc điện thoại từ tay của Vân ánh mắt đầy tinh quái…….xong chả cho chị nè…..số chị xấu thiệt hehe………!
thang máy dừng ở tầng thứ 22 con số có ý nghĩa mãi mãi với những người yêu nhau
-chị về đây chúc em ngủ ngon nha
-vâng em cũng chúc chị ngủ ngon
vân bước vào phòng thay quần áo và đi tắm, làn nước ấm sối vòa mặt vào tóc cô làm trôi đi hết thảy mệt mỏi của một ngày, cô thích được đứng dưới vòi hoa sen, ngày còn học đại học khi là sinh viên cô thường đứng dưới vòi hoa sen hát thật to rồi mặc nước cuốn đi những lo lắng trước ngày thi, hôm nay tự dưng cô lại muốn hát thật to như thế hát để trôi đi mọi căng thẳng mệt mỏi, và hát để cố nén lại cái cảm xúc của một trái tim đang rung động, những êm ái diu ngọt làm thân hình cô đỏ lên trong làn nước nhìn vào gương cô thấy mình còn trẻ lắm sự căng tràn và cân đối của cả ba vòng , vẻ đẹp mặn mà của một phụ nữ trưởng thành,bây giờ như muốn vỡ òa ra trong cái cảm xúc lần đầu biết rung động, lần đầu như của cái tuổi dậy thì.
hôm nay là 16 trăng vẫn tròn và đep lắm, Vân không kéo dèm cửa cô thích cái cảm giác đươc nằm trong ánh trăng măc cho ánh trăng ve vuốt ôm ấp tâm hồn mình, rồi cô sẽ chìm vào ánh trăng mà ngủ thiếp đi……..nhưng hôm nay lạ quá cô dở mình mãi mà không ngủ được, hình ảnh của thương cứ lởn vởn trong đầu cô, cô cứ nghĩ mãi về những câu đùa của thương rồi tủm tỉm cười một mình, cô bị sao vậy nè, cô lắc đầu cố không cho những ý nghĩ làm phiền giấc ngủ của mình, bỗng nhiên cô ước có anh ở bên cô quá, ít nhất anh có làm cô biết rằng cô không cô đơn, và những âu yếm của anh cũng có thể kéo cô ra khỏi những suy nghĩ ngẩn ngơ này, bỗng tiếng tin nhắn vang lên ở dưới gối, cua lấy cái điện thoại cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, ai mà nhắn tin cho cô giờ này, màn hình hiện lên chữ ”kẹo ngọt” cô phì cười vì cái tên này, cô có lưu ai như vậy đâu, không lẽ là thương ư!
-chị ngủ chưa em thương nè
-chị chưa ngủ sao em thức muộn vậy
-không ngủ được nhớ chị hay sao ấy haha
-trời nhớ bạn trai lại đồ thừa cho chị hả nhóc, hay là hồi hộp ngày mai chính thức đi làm đúng không
-ừm cũng một phần, nhưng em chưa có bạn trai mà , chi kỳ wa
ở bên này của bức tường thương cũng đang trở mình qua lại mà không sao ngủ được, cô cảm thấy vui wa, tối nay giống như một giấc mơ đối với cô, người con gái cô thầm yêu mấy tháng nay đã cùng đi ăn với cô, còn lai cô về nữa, cô nhớ cái ôm lúc tối, nhớ cái hương dìu dịu từ cơ thể của Vân, cô muốn ôm vân một lần nữa, vân ở ngay bên kia cách cô chỉ một bức tường vậy mà sao cô thấy xa quá
-chị này em……
-em nói đi chi nghe nè
-em sợ ma lắm em qua ngủ với chị được không……….nếu chị thấy phiền thì thôi cũng được hì
-………..thôi được em wa đi, nhưng chị không đảm bảo là nằm cạnh chị em sẽ dễ ngủ hơn đâu