Trái tim của gió
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Trái tim của gió
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Lượt Xem: 2901 Lượt Xem
Author: Blue5ouls
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tác giả
Couple: Taeny
Rating: G
CHAP 1:
“Dzô đi !!!”
Tiếng nói ồn ào phát ra từ cô gái với khuôn mặt đỏ bừng, tay cầm li rượu chỉ còn lại một nửa.Cô là một trong những người tạo nên vòng tròn nhỏ trong căn phòng gồm chín người đang họp mặt với nhau.
Tám người với tám đôi mắt đang hướng thẳng về phía cô gái tóc màu đỏ hung, tay đang nắm chặt lấy li rượu cười nói một mình.Qua thái độ của mọi người thì có vẻ chuyện cô nàng vốn to tiếng kia nhiệt tình quá mức như vậy không lạ gì khi ai cũng biết rõ cô là kiểu người ồn ào, nhiệt tình và ham vui.
“Hahahaha !! Mọi người chơi hết mình đi nào !! Dô !!”
Cô nàng say xỉn vừa cười tít mắt vừa đưa li rượu lên cao kêu gọi mọi người tiếp tục cuộc vui.Trong khi mọi người che miệng khúc khích cười với sự việc đang xảy ra thì có một người trong số đó lại lặng thin và ngắm nhìn cô nàng say xỉn kia với thái độ không hài lòng cho lắm.
“Hết rồi !! Đầy li cho tớ nào !!! Đêm nay không say không được ngủ !!”
Tuy bên ngoài đang rất lạnh nhưng không khí lúc này lại nóng hơn bao giờ hết với những câu chuyện vui nhộn mà mọi người kể cho nhau.Mọi người cười nói với nhau vui vẻ quên mất cô nàng tóc đỏ kia cho tới khi cô đưa tay hất đổ li rượu thì họ mới nhận ra rằng cô nàng đã ngủ say trên đùi của Taeyeon.
“Ô, Fany đã ngủ rồi sao ? Từ lúc nào nhỉ ?”
“Ngủ rồi sao ?”
Chính Taeyeon cũng không biết rằng Fany đã ngủ thiếp trên đùi cô.Sunny đưa tay vén lọn tóc rũ xuống che đi đôi mắt của Fany lên để kiểm tra, cô không biết rằng hành động vừa rồi khiến trái tim của người nào đó bỗng lệch đi một nhịp đập.
“Để xem nào…Xem ra ngủ thật rồi Tae ạ.”
“Ừ, có lẽ vậy.Vừa mới nằm xuống vậy mà…Ngủ rồi ư ?”
“Cậu ấy say quá rồi mà, cậu đưa Fany vào phòng đi.”
“Ừ.”
Tae gật nhẹ đầu đồng ý với Sunny rồi đưa hai tay đỡ Fany vào lòng mình, đứng lên và bước thật chậm rãi và cẩn thận hướng về căn phòng màu hồng phía trái.Cánh cửa không đóng lại nên Tae chỉ cần dùng chân đá nhẹ vào thì đã có thể đưa Fany vào trong.
“Umm…Tae ? Taeyeon !”
Chưa kịp đặt Fany xuống giường thì đã nghe thấy tiếng nói thì thầm phát ra, Fany đã thức dậy khiến cho Tae như bất động vì cô đã cố gắng rất nhiều để không đánh thức cô nàng mắt cười kia.
Thái độ không thoải mái mà Tae cố giấu nay lại thêm vẻ thất vọng khiến cho khuôn mặt của Tae hiện rõ lên sự buồn phiền mà đáng lẽ không nên có vào ngày hôm nay.Tae nhẹ nhàng đặt Fany xuống giường rồi ngồi xuống lặng thin bên cô nàng.
“…”
“Tae Tae…”
“Cậu say rồi, ngủ đi nha.”
“Tớ không say mà !”
“Say rồi.”
“Không có ! Mọi người còn vui vẻ bên ngoài mà, ta cùng ra đi !”
“Mọi người đang dọn dẹp bên ngoài.”
“Cậu nói dối !”
“Thật.”
“Chán thế !! Chưa gì mà đã…”
Fany bĩu môi nhõng nhẽo khi biết được bữa tiệc đã tàn trông đáng yêu vô cùng, điều đó đã khiến cho Tae phải bật cười vì sự trẻ con của Fany ngay cả lúc cô cảm thấy không vui trong lòng.Có phải chỉ có Fany mới làm được việc này ? Nụ cười và niềm vui của Tae phụ thuộc vào Fany sao ?
“Haha…Fany, cậu thật là…”
“Hay là tớ và cậu đi dạo phố đêm nha !!”
“Hở ? Cậu say rồi Fany, khi khác ta sẽ đi.”
“Hmm, tớ đã nói là tớ chưa say mà !!”
Fany vừa lắc lắc đầu vừa nhích người gần lại Tae, nói với giọng không thể nào dễ thương hơn được nữa.Khuôn mặt của cả hai chỉ còn một centimet cách nhau và trong những giây đó, Tae cảm nhận được những rung động trong tim mình một cách rõ ràng nhất.
Hương thơm ngọt ngào từ làn da trắng mịn màng và hương tóc của Fany hòa vào hương say nồng theo gió tỏa ra tạo nên một cảm giác nao nức, thao thức nơi trái tim Tae.Cả với đôi môi hồng, nhỏ nhắn của cô đã đánh thức khao khát bấy lâu nay mà Tae đã chôn sâu, cất giữ trong tim.
“Mặt cậu đã đỏ bừng rồi kìa Tae Tae ! Cậu cũng say thế mà còn nói tớ !”
Với chất giọng husky quyến rủ chết người vốn có thì nay ma lực cuốn hút đó lại càng mạnh thêm, lôi kéo người khác vào mê cung.Nhất là với người luôn mang khao khát mãnh liệt như Tae.
“…”
Mũi họ đã vô tình chạm nhẹ vào nhau do Fany không thể ngừng chao đảo cơ thể vì men rượu và đó cũng là khi mà Tae không thể điều khiển được suy nghĩ và hành động của mình.
Tae đưa tay qua sau lưng Fany và một cái kéo nhẹ cũng đủ để Tae cảm nhận được vị ngọt đôi môi của Fany vì khoảng cách giữa họ đã dường như không còn.Trong vô thức đôi mắt Tae nhắm lại và để cho cảm xúc kiểm soát mọi việc còn lại.
Cảm nhận được chút vị ngọt của loại son hương dâu mà Fany dùng, một chút đắng còn đọng lại từ những li rượu, một chút tình yêu rồi một chút hi vọng.
Nụ hôn được Tae chủ động cuối cùng đã có hồi đáp, Fany chẳng những không từ chối mà còn hôn trả Tae say đắm, đồng hồ tíc tắc từng giây lại như cả thế kỉ đối với Tae.Cảm xúc dâng trào trong Tae mãi lấn át lí trí cho đến khi Fany lặng lẽ rời khỏi vòng tay của Tae.
Fany ngủ thiếp đi một cách nhanh chóng, cô nàng đang rất say mà.Cuối cùng thì Tae đã tỉnh lại và bắt đầu nhận biết những điều vừa xảy ra, cô đã hôn Fany ! Đã hôn Fany khi cô ấy say xỉn như thế.
Liệu Fany có quên đi vì quá say hay cô vẫn nhớ ra được nụ hôn nồng cháy, ướt át với Tae ? Tae ngồi đó lặng thin, đôi mắt hướng về phía vô định nào đó nhưng trái tim Tae lại đang đập xôn xao, niềm hạnh phúc xen lẫn với những lo lắng không hồi kết.
Sau vài phút để bình tỉnh lại thì Tae cũng có thể quay đầu lại để nhìn vào Fany.Đôi môi Fany khẽ cười xua đi một chút phiền muộn trên đôi vai Tae lúc này.Trong vô thức Tae lại mỉm cười vì câu hỏi mãi không có lời giải đáp bỗng hiện về bên Tae.
“Tại sao cậu lúc nào cũng là người đó ?”
Người đó ! Người làm cho Tae mỉm cười, bật khóc, thao thức và tất cả các cảm xúc khác.Tại sao là Fany ?
.
.
.
.
“Hmm…”
Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ đã đi qua cửa sổ vào căn phòng và cả tiếng chim hót líu lo bên ngoài đã đánh thức Fany.Cô từ từ mở mắt rồi mệt mỏi vươn vai, trông thật khó khăn để có thể rời khỏi chiếc giường ấm cúng.
Có vẻ men rượu đêm qua đã ảnh hưởng không ít đến cô lúc này.Fany hoàn toàn không thể bước ra khỏi chiếc giường khi đầu cô nhói lên từng hồi và cơ thể mệt mỏi.Fany co rút vào mền để tránh ánh nắng chói chang, Fany dường như bất lực với hiện trạng cực kì khó chịu của mình lúc này.
Một vài giọt nước mắt đã thấm ướt đôi mi cong vút của Fany, lăn dài trên đôi má.Tình hình lúc càng xấu đi vì cô biết rằng vào thời điểm mặt trời chiếu sáng thì không ai có ở nhà để giúp cho cô vì họ đều có việc học, việc làm riêng của mình.
“Cạch.”
Khi mà giọt nước mắt còn động lại trên khóe mi thì bất ngờ cô nghe thấy có tiếng mở cửa từ phía xa.Fany biết rằng đó là tiếng cửa chính bên ngoài và có nhiều khả năng người đó sẽ rời khỏi nhà mà không bước vào đây để giúp cô nên đã cố gắng để cho người bên ngoài nghe thấy.
“Này…Gi…Giúp tớ với…”
Không chỉ mệt mỏi, đau nhức mà cổ cô cũng đau rát nên không thể nói thành tiếng và với âm lượng quá nhỏ thì chắc chắn rằng không ai bên ngoài có thể nghe được.
“Giúp với…”
“Cạch.”
Căn phòng với không khí ngột ngạt trở nên lặng im, Fany cũng đành rút mình trong chăn chịu đựng cơn sốt hoành hành sau khi nghe thấy tiếng động phát ra từ cánh cửa cũ kĩ của căn hộ nhỏ của họ.
Cách cửa đã khép lại, khép luôn hi vọng của cô.
.
.
.
“Fany ah…”
“Hmm…”
“…”
Cảm thấy một bàn tay mềm mại đang lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc theo cơn gió thoảng qua đã một lần nữa đánh thức Fany.
Đôi mắt Fany từ từ hé mở, mập mờ hình ảnh của một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc màu vàng.Sau vài giây cố gắng để xác định người đang ân cần chăm sóc cho mình thì Fany cũng nhận ra người đó và bất ngờ thể hiện đôi mắt cười dù rằng vẫn rất mệt.
“Tae Tae…”
“Suỵt…Còn nói nữa thì cậu sẽ bị tắt tiếng luôn đấy ! Hiểu chưa ?”
“Um…”
Fany liền gật đầu sau khi nghe được lời căn dặn hết sức dịu dàng từ Taeyeon.Fany nhận ra không gian xung quanh đã gọn gàng hơn, chiếc rèm cửa đã được đóng lại để che đi ánh nắng chói bên ngoài.
Tuy cơn sốt vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt nhưng lòng Fany như ấm lại khi có Tae kề bên chăm sóc.
Fany’s POV
Cảm giác thật khó chịu khi phải nằm yên một chỗ mà không được nói gì nhưng còn khó chịu hơn nhiều khi phải quan sát giọt mồ hôi lăn dài trên trán của Tae trong khi cậu ấy vẫn đang dịu dàng đôi tay chỉnh sửa lại mái tóc của tôi cho gọn gàng, rõ ràng là Tae hiểu rõ tôi không thích cảm giác tóc mình bị rối tung lên.
Tôi vẫn đang say sưa ngắm nhìn cậu ấy trong vô thức thì bất ngờ Tae đưa đôi mắt mình lên tạo nên một khoảng khắc ánh mắt chạm nhau giữa tôi và cậu ấy mà tưởng chừng sẽ diễn ra mãi mãi.
Tôi cảm nhận được trái tim mình đập loạn lên khi mà đôi mắt của tôi cứ vô thức nhìn ngắm từng chi tiết trên khuôn mặt của cậu ấy.Từ đôi mắt có màu nâu huyền bí, sâu thẳm kia cho đến chiếc mũi cao và nhỏ nhắn, đôi môi hồng và mền mịn đến mái tóc màu vàng dài mượt có mùi thơm nhẹ nhàng rất riêng của cậu ấy.Tất cả điều đó tạo nên cậu ấy, Kim Taeyeon.Tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ, đến lúc này.
“Tae Tae…” – Tôi vô thức gọi khẽ tên cậu.
“Hmm Fany…Tớ…”
“Ring ring.”
Ngay lúc mà cậu ấy định nói gì đó thì lại có tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến, theo cảm tính mà tôi biết rằng điều mà cậu định nói rất đặc biệt và đó có thể là lần hiếm hoi mà Tae chịu nói ra điều mà cậu ấy suy nghĩ nên tôi cảm thấy thật khó chịu khi câu nói Tae bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.
Tae không nói gì mà chỉ ra hiệu rằng cậu ấy sẽ đi ra ngoài để nghe điện thoại, đã từ khi nào mà cậu ấy giữ khoảng cách với tôi như hiện nay vậy nhỉ ? Tôi luôn mong rằng Tae sẽ không giấu đi những suy nghĩ trong lòng, không tự chịu hết mọi gánh nặng và áp lực trên đôi vai cậu ấy nữa.
Thời gian trôi qua và tôi bắt đầu tò mò vì sao cuộc nói chuyện điện thoại lại diễn ra lâu như thế này, có thể cậu ấy đang cười nói qua điện thoại cùng ai đó bên ngoài chăng ? Tôi lại bắt đầu tưởng tượng ra hàng loạt hình ảnh, viễn cảnh khác…Tôi cũng không biết tại sao nữa.
“Cậu là đồ đáng ghét Tae Tae ! Tớ đang bệnh mà cậu lại vui vẻ trò chuyện cùng người khác…Không lo cho tớ chút nào sao ?”
Tôi bắt đầu cáu gắt và trách móc cậu ấy vì những lí do không hề chính đáng, điều này thật kì lạ đối với tôi.Sâu trong lí trí, tôi biết rằng tôi cũng đã từng làm như thế đối với Tae…Tôi chắc rằng cậu ấy còn nhớ, tôi thật sự thấy mình có lỗi nhưng…
“Tae vẫn là đồ đáng gh…”
Trong lúc tôi đang lầm bầm một mình trong sự giận dỗi thì Tae bất ngờ bước vào, đôi mắt tôi mở to khi thấy một tay cậu ấy cầm một li sữa, tay còn lại cầm một vật gì đó trong khi người cậu ấy đang lấm tấm mồ hôi.
“Tại sao cậ…”
“Suỵt ! Đã bảo không được nói mà, giọng muốn tắt luôn rồi đấy !”
Chưa kịp nói hết thì Tae đã cắt ngang để cản tôi lại, tôi cũng cảm nhận được cổ họng mình khô đi và tiếng cũng tắt dần.
“Sữa và thuốc hạ sốt đây.Cậu uống đi.”
“…”
Tôi như lặng đi khi nhìn thấy hình ảnh Taeyeon với nụ cười ngố quen thuộc, tay đưa cho tôi li sữa và những viên thuốc li ti.Bỗng nhiên tôi muốn bật khóc, giọt nước mắt nén lại để khóe mi không ướt.Như thế không phải vì sợ sệt, không phải vì đau mà là vì hạnh phúc, tôi thật sự hạnh phúc khi nhận ra rằng có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi.
`Có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi.`
“Cậu đang nhìn gì vậy Fany ? Không định uống thuốc cho khỏi bệnh sao ?”
Tôi chợt bừng tỉnh khi Tae đưa tay ra rồi vẫy vẫy trước mặt tôi, điều này khiến đôi má tôi nóng bừng lên và tôi biết rằng nó đã chuyển sang màu đỏ ửng.Tôi đang bị gì thế này ? Chuyện gì đang xảy ra ?
“Sốt cao đến nỗi mặt cậu đỏ bừng lên rồi này…Đã bảo không nên uống quá nhiều mà !”
Tae lại tiếp tục nói nhưng cậu ấy không biết rằng đó không phải là lí do chính, điều này càng khiến đôi má đỏ hơn.Tôi cá chắc rằng Tae đang lo lắng cho tôi rất nhiều, tất cả thể hiện qua đôi mắt của cậu ấy.
.
.
.
“Có lẽ phải hoãn chuyến bay ngày mai lại rồi.”
“…”
“Tớ đã bảo cậu đừng nên uống nhiều quá nhưng cậu không chịu nghe.”
“…”
“Xem ra cậu đã hạ sốt rồi nhưng vẫn phải đến ngày mốt mới khỏe hẳn.Tớ sẽ đặt lại vé máy bay cho cậu nên đừng lo, nghỉ ngơi cho khỏi bệnh.” – Vừa nói Tae vừa đặt tay lên trán tôi kiểm tra.
“…”
“Năm giờ rồi ! Mọi người sắp về tới đấy.”
Tae chậm rãi từng lời nói còn tôi chỉ biết lặng thin lắng nghe cậu ấy, không biết rằng Tae có nhận ra rằng đôi mắt tôi lại long lanh nước mắt hay không ? Khi cậu ấy nhắc đến chuyến bay, tim tôi đau thắt lại.
Và phải, buổi tiệc hôm qua là buổi tiệc chào tạm biệt.Tôi sợ mình không kiềm được lòng, tôi sợ mình lại khóc òa lên rồi tìm kiếm sự dỗ dành của Tae nên đã uống, tôi uống rất nhiều ! Khi say tôi sẽ quên hết mọi thứ, sẽ khá hơn.
`Có khá hơn không ?
Hay là mọi cố gắng để che giấu sự yếu đuối của bản thân đã đưa tôi vào vòng tay lo lắng của cậu ấy ?
Có khá hơn chưa ?
Hay là tôi lại lạc lối trong đôi mắt sâu thẩm ánh lên nỗi buồn ngọt ngào nhất ?`
Một giây rồi hai giây, một phút rồi hai phút, một tiếng trôi qua nhanh như thế đấy.Chúng tôi đã lặng thin ngắm nhìn nhau trong một tiếng đồng hồ khi lời nói không còn đủ để thể hiện được điều mà trái tim chúng tôi cảm nhận.
Tôi biết cậu ấy đang che giấu điều gì đó, tôi biết sự dằn vặt trong Tae nặng nề đến cỡ nào.Tôi cũng biết rằng nếu tôi nói ra, tôi chỉ mang thêm sự gượng ép cho cậu ấy mà thôi.
`Sẽ dễ dàng hơn nếu cả hai ta im lặng
Ta biết là nên như thế.`
————————
CHAP 1-2
“Chị kiểm tra lại hành lí xem đủ hết chưa ạ.”
“Um đủ rồi Seo !”
“Mọi người chuẩn bị ra sân bay thôi.Nhưng mà sao giờ này Tae vẫn chưa về vậy ?”
“…”
Không khí lặng xuống, trở nên nặng nề hẳn đi khi Seo vô tình nhắc đến Tae.Lúc này thì mọi thứ đã hoàn tất nên mọi người đều hướng mắt về phía Fany chờ đợi quyết định của cô, trong khi đó thì trông Fany không có vẻ là để tâm đến những ánh mắt kia.
Đôi mắt Fany thấm buồn hướng ra ngoài phía cửa sổ như chờ mong một điều gì đó, ai có mặt cũng nhận ra được Fany đang buồn thế nào khi không có sự có mặt của Tae lúc này.Một vài người trong số họ cũng bắt đầu tỏ ra bực bội khi Tae lại có thể vô tâm với Fany như vậy khi cả hai là đôi bạn thân thiết với nhau nhất.
“Thật là bực mình ! Cái cậu…”
“Thôi bọn mình lên taxi ra sân bay thôi, đi cho kịp thời gian.”
Yul chưa nói hết lời thì Sica vội chen vào để ngăn Yul nói ra từ ngữ có thể được coi là “từ cấm” lúc này, khi mọi người đều có vẻ chần chừ, chờ đợi quyết định từ người mà không thể nói ra được gì lúc này thì Sica lại khác hẳn, cô quyết định một cách nhanh chóng và rõ ràng.
Mọi người đều gật đầu đồng tình và bắt đầu di chuyển ra ngoài.Người thì khiêng hành lí, người thì vẫy tay gọi taxi, trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Fany và Sica.
“Đi thôi Fany.”
“Jessie à…”
“Trễ rồi ! Trừ khi cậu muốn hoãn chuyến bay lại lần nữa thì hãy di chuyển đi.”
“Có được không ?”
“Gì cơ ?”
“Hoãn chuyến bay lại…”
“Aish, Fany you’re out of your mind !”
“Tớ không muốn đi mà không gặp Tae lần cuối.”
“Tớ nghĩ là đồ ngốc đó sẽ xuất hiện thôi, không sớm thì muộn.”
“Thật chứ ?”
“Chắc đấy !”
Sica gật đầu trông có vẻ rất chắc chắn với câu nói của mình, điều đó phần nào làm giảm đi nỗi lo lắng của Fany nên cô nàng mắt cười đã chịu rời khỏi căn nhà để đi đến sân bay.
Sica’s POV
“Tae ngốc ! Cậu thật sự không nghĩ cho Fany sao ? Cậu ấy có thể hủy cả chuyến bay vì cậu đấy.”
Tôi mệt mỏi buông một tiếng thở dài sau khi thuyết phục được Fany, thoáng nghĩ thì thấy thật là vô lí khi một người như Tae mà có thể vô tâm đến như vậy trong khi Fany, một người có nội tâm mạnh mẽ hơn hẳn Tae lại trở nên mềm yếu, luyến tiếc chờ đợi và dường như còn muốn hủy cả chuyến bay.
Tôi hiểu rằng lúc này Fany đang cảm thấy thế nào nhưng tôi không thể giúp được gì cho Fany ngoài việc thúc dục cậu ấy quyết định nhanh chóng cho chuyến bay.Tôi nhận ra rằng chuyến đi này rất có ý nghĩa đối với tương lai của Fany, đó là cánh cửa để cậu ấy chạm tới ước mơ trở thành doanh nhân của bản thân.
“Sica !! Cậu định ở trong đó luôn sao !?”
Tiếng gọi bên ngoài đã kéo tôi khỏi chuỗi suy nghĩ rắc rối về người bạn thân của mình.Tôi lắc nhẹ đầu như muốn dừng suy nghĩ lại rồi đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác, bước vội ra ngoài.
“Cạch.”
Tôi khóa cánh cửa lại rồi quay lưng bước về hướng chiếc taxi gần đó, nơi mà các cậu ấy như đang đứng thành vòng tròn và người đứng ở trọng tâm không ai khác ngoài Fany.Có lẽ họ đang cố gắng an ủi Fany vì tôi biết rằng Fany đang ướt mi sau khi nhìn lại căn hộ chung bao năm của chúng tôi.Tôi vội bước tới rồi tham gia vào vòng tròn, trái tim tôi đang bắt đầu đập loạn nhịp.
“Fany…”
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, mọi người đều hướng mắt về Fany trong lúc cậu ấy đang hướng mắt về căn hộ.Chúng tôi cứ thế và căn nhà xa dần, mờ nhạt đi cho đến khi chiếc xe rẽ khỏi con đường quen thuộc.
~Flashback~
Fany’s POV
Bầu trời đêm nay trông thật đẹp với những vì sao lung linh, huyền ảo.Tuy nhiên vẻ đẹp đó không khiến tôi cảm thấy bớt cô đơn hơn trong căn phòng trống trải, lặng im này.Mọi người đều đã ra ngoài để mua thức ăn về để mở “tiệc chia tay lần hai”.
Trái tim tôi đập thổn thức vì tôi cứ nghĩ về cậu ấy mặc dù đã cố gắng gạt cậu khỏi suy nghĩ của tôi.Tôi vô thức hướng mắt nhìn lên vì sao to nhất, tỏa sáng nhất trên bầu trời và suy nghĩ đó đã khiến trái tim tôi nhói lên một chút.
“Liệu cậu có đang ngắm nhìn ngôi sao ấy và nghĩ về tớ hay không ? Vì tớ đang nghĩ về cậu đấy, Taeyeon à.”
.
.
.
.
“Bầu trời hôm nay thật là đẹp Fany nhỉ ?”
“Huh !!” – Tôi giật mình và liền quay đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói đó.
“Hey Fany !”
Và như thế đó, Tae đang đứng bên chiếc cửa sổ với nụ cười ngố quen thuộc, vẫy tay chào tôi trông hạnh phúc rồi như vô thức tôi mỉm cười đáp lại cậu ấy.Tae nên biết rằng cậu ấy quan trọng thế nào trong tôi, cậu ấy nên biết điều đó.
“YAH !! Cậu đã đi đâu cả ngày nay vậy hả ?”
“Tớ…Tớ phải hoàn thành công việc mà.”
“Cậu nhớ đó Tae Tae !” – Tôi quay mặt về hướng khác, làm vẻ giận dỗi.
“Đừng dỗi mà, tớ đã cố gắng hoàn thành sớm để về với cậu đấy.”
“…”
“Fany à ~”
“Err, được rồi Tae ! Cậu vào trong đi, ngoài đó không lạnh sao ?”
Cuối cùng tôi cũng xiu lòng với sự nũng nịu hiếm có của Tae, thật ngượng khi phải nói rằng tôi ước rằng mình có thể nhìn thấy khuôn mặt nũng nịu đáng yêu của Tae.
“Lạnh đấy nhưng mà…Tớ không vào đâu !”
“Yah ! Sao lại không vào ? Cậu bị hâm à ? Mau vào đây đi !”
“Tiffany…”
Tôi nói lớn tiếng để thúc cậu vào trong vì tôi có thể cảm nhận được từ cơn gió thoảng qua khung cửa sổ cái lạnh bên ngoài và cả những làn khói trắng xuất hiện khi cậu ấy nói chuyện nhưng cậu ấy bỗng nở một nụ cười nhẹ, gọi thật khẽ nhưng tôi vẫn nghe được đó là tên của tôi rồi đưa đôi tay qua khung cửa sổ.
“Đi dạo phố đêm cùng tớ nhé ?”
Tôi có thể cảm nhận được trái tim đang đập nhanh hơn từng nhịp khi đôi mắt chúng tôi chạm nhau, cảm giác đó không thể diễn tả bằng lời nói như câu nói tôi đã đọc qua trong một quyển sách.
`Có những thứ tình cảm không thể nói thành lời, hơn cả những câu nói.`
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay của Tae rồi cậu ấy đỡ tôi trèo qua cửa số.Tôi tiếp đất bằng chân không và không thể đứng yên được vì mặt đất thật sự rất lạnh, lúc đó bỗng nhiên Tae quay lưng lại và đề nghị cõng tôi.
“Đáng lẽ tớ nên bước ra cửa chính và rủ cậu đi chơi mới đúng.”
“…”
“Bây giờ lại phải cõng cậu ra cửa chính, vào nhà lấy áo khoác rồi mang giầy.Thời tiết thật sự rất lạnh, thật ngốc nghếch quá nhỉ Fany ?”
“…”
Tôi chỉ biết lặng thin lắng nghe cậu ấy nói và đúng là điều chúng tôi vừa làm thật sự rất ngốc nghếch, tôi đã làm điều đó chỉ vì ánh mắt và bàn tay của Taeyeon đang chờ đợi tôi.Có biết rằng sự lãng mạn lúc này trở thành thế này.
“Thật ra thì đó là một cảnh lãng mạn xuất phát từ một bộ phim truyền hình dài tập, tớ thấy nó rất hay và…Cậu lại xuất hiện bên cửa sổ đúng như tình tiết đó, mọi thứ diễn ra như thế đấy.”
Tôi bật cười vì sự thành thật khai báo của cậu ấy, một bộ phim truyền hình dài tập ư ? Tuy mọi thứ trông thật ngốc nghếch nhưng tôi lại rất vui, tôi ôm chặt cổ Tae để thay cho lời mình muốn nói.
`Phải, cậu lạng mạn theo kiểu đáng yêu, ngốc xít như thế đấy Taeyeon.Tớ luôn yêu điều đó từ cậu mà.`
.
.
.
.
“Okay, có vẻ đã đủ ấm rồi ! Ta đi thôi.”
“Hmh ~”
Sau một lúc tôi đứng yên để cậu mặt áo khoác, đội nón giúp rồi cuối cùng cậu nắm lấy bàn tay của tôi để cùng nhau bước đi.Thật ra tôi cảm thấy một chút tội lỗi vì đã bỏ bảy người còn lại để đi cùng Tae mà không nói gì nhưng tôi không thể nào bỏ lỡ đêm nay được.
“Có chuyện gì sao Fany ?”
“Các cậu ấy…”
“Okay, thế này nhé ! Chờ tớ chút.”
Tae lấy trong balo một xấp notes dán rồi dùng viết cậm cụi, nắn nót từng nét chữ.Tae bước tới phía trước rồi dán vào cửa chính.
“Tớ sẽ chăm sóc tốt cho Fany, các cậu đừng lo và cuối cùng là ăn uống vui vẻ nhé. 3 Love you guys a lot 33 – Taeyeon.”
Đó là nội dung của tờ note vàng nhỏ mà Tae dán lên chiếc cửa.Tae nhìn tôi mỉm cười như bảo rằng mọi chuyện đã ổn thỏa.
“Đi nào !”
.
.
.
.
Tae và Fany nắm lấy tay nhau đi vòng quanh khu chợ đêm ở trung tâm Seoul, cười nói hạnh phúc bên nhau.
Kể cho nhau về câu chuyện hồ lô, truyền thuyết kẹo bông gòn, tình yêu của đôi chim sẻ, v…v và Tae còn có ý trêu chọc Fany khi kể cho cô bạn mình nghe câu chuyện về pink monster, pink gangster.Con đường dường như không có điểm dừng, nơi tình yêu họ trao nhau qua ánh mắt ấy.
“Pink monster !!!”
“Yah Kim Taeyeon !!”
“Pink monster rất là dễ thương mà ~”
“Tae Tae !!”
“Pink gangster cũng đáng yêu nữa…”
“Yah…”
“Chỉ cần có Pink và Fany thôi thì mọi thứ đều hoàn hảo cả ! Nhỉ ?”
“Pink Fany !! Nghe được đó !”
“Hahahaha !”
“Ước gì Hulk có màu hồng luôn nhỉ Tae ? Thế thì vui biết mấy nhỉ, hehehe ~”
“…”
Tiếng cười của Tae tắt hẳn mà thay vào đó là sự bất ngờ đáng yêu trên khuôn mặt Taeyeon.Có thể nói đó là biểu cảm ngạc nhiên đáng yêu nhất quả đất này, Hulk có màu hồng ư ? Tae xem ra phải chịu thua Pink monster, Pink gangster a.k.a Pink Fany này rồi.
Họ dần bước chậm hơn khi phía trước không xa là nơi cuối con đường, tay vẫn nắm chặt lấy nhau và khác biệt duy nhất là họ đều lặng im, không còn cười nói như lúc nãy.Có lẽ họ dành những phút cuối để cảm nhận về nhau một cách sâu sắc nhất, khi đó sự im lặng là lẽ cần thiết nhất.
Lặng im để nhận thấy rằng…
Tình yêu của họ mỏng manh thế nào, trái tim họ yếu đuối và dễ vỡ biết bao.Chỉ là tình cảm họ dành cho nhau rất lớn, lớn đủ để lấp đầy biển cả.Họ biết điều đó, họ biết nhưng đó là một tình yêu lặng thầm, lặng mãi trong tim.
Chỉ mong rằng đừng chìm vào quên lãng.
Họ cùng ngồi xuống bên thềm với đôi tay vẫn nắm chặt.Càng về khuya thì trời càng lạnh hơn, chiếc áo khoác dần không đủ để giữ ấm cho họ nữa và lúc đó là lúc mà Tae quyết định choàng tay qua ôm lấy Fany vào lòng.
“Chắc tớ sẽ nhớ cậu lắm Fany à.”
“Hmm…”
“Hứa rằng không được quên tớ đó !”
“…”
“Yah, pink monster !”
“Tae…Im lặng chút đi.”
“Hở…Gì cơ ?”
“Shh…”
“Nhưng thật sự là…Tớ rất sợ cậu sẽ quên tớ, nên tớ mới muốn cậu hứa ! Cậu sẽ hứa và không phá vỡ lời hứa chứ ?”
“TAEYEON ! CẬU MÀ NÓI NỮA THÌ…THÌ…Hức…Tớ khóc mất…Hức…”
“…” – Taeyeon ngạc nhiên khi Fany hét lớn rồi bỗng nhiên cúi đầu vào lòng Tae khóc nức nở không nói được lời nào nữa.
“Hức…Tớ không muốn đi đâu…Hức…Không muốn…”
“Fany…Fany ngoan nào…Đó là tương lai của cậu, cậu phải nắm lấy nó chứ.”
Taeyeon vuốt nhẹ mái tóc của Fany, cố gắng an ủi nhưng Fany vẫn tiếp tục nức nở khiến Tae bối rối và xót xa vô cùng.
“Có thể…Có thể không còn gặp nhau nữa đâu…Hức…Không còn…”
“Hmm…Fany ngốc, làm gì có chứ ! Tớ nhất định sẽ đi tìm cậu, dù cậu có ở đâu đi nữa.”
“Hức…”
“Đó là ước mơ của cậu ! Nhớ không ? Hãy thực hiện nó nhé, cậu phải thành công đấy ! Cậu hãy hoàn thành nó, Fany !”
“Tae Tae…Hức…”
“Nín đi nào…Hứa nhé ? Nghéo tay nào !”
Tae đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng lại dưới hàng mi của Fany rồi nở một nụ cười nhẹ, đưa ngón tay út ra.Cô nàng pink monster cố gắng nén lại giọt nước mắt cùng với tiếng nấc, đưa ngón út ra nghéo lại với Tae, đó là một lời hứa.
“Cậu cười xinh hơn lúc khóc nhiều lắm lắm lắm lắm luôn Pink monster à !”
“Haha !”
Cuối cùng thì Tae đã làm cho Fany bật cười cho dù niềm vui này thật quá nhỏ bé và mỏng manh so với nỗi buồn ngày chia li không xa kia nhưng có đôi lúc, một chút hạnh phúc đó thôi cũng đủ giúp họ vượt qua được những ngày tháng sắp tới, khi nghĩ về khoảng thời gian bên nhau và nụ cười đó.
“Còn gì tuyệt hơn nụ cười của cậu chứ ? Còn gì đẹp hơn đôi mắt cười đó ?”
Tae ôm Fany vào lòng rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Fany.Đôi mắt thoáng buồn nhìn về phía vô định, bề ngoài điềm tĩnh kia thật ra chỉ là một lớp vỏ bọc vì thực chất, lòng Tae đang rạo rực, bối rối vô cùng.
Có thể nói là sự ra đi của Fany ngày tới vẫn còn quá bất ngờ đối với Tae và cô chưa thể nào chấp nhận được sự việc, nhưng với bản tính trời sinh nên Tae đã phải giấu kín tâm tư và nỗi buồn của mình vào sâu bên trong để rồi lặng lẽ chịu đựng từng cơn nhói nơi lòng ngực mỗi lần giọt lệ Fany rơi hay…Đặc biệt là nụ cười của Fany, Tae biết rằng cô sẽ nhớ nó lắm.
~End Flashback~
Fany’s POV
Phía trước tôi hiện giờ là sân bay, nơi mà không lâu nữa tôi sẽ bước lên máy bay và rời xa nơi đây không biết ngày trở về.Lòng tôi trở nên rối bời với bao điều muốn nói nhưng tôi không thể hé môi.
Cảm giác khi ta phải rời xa những người bạn thân nhất, rời xa nơi ta lớn lên để đến nơi đất lạ quê người xa xôi kia.Để thực hiện ước mơ và đó cũng chính là lời hứa với cậu ấy, người mà tôi yêu nhất nhưng lại không có mặt để tiễn đưa.
Chiếc taxi dừng lại, chúng tôi lần lượt bước ra khỏi xe nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng mọi người dường như muốn níu thời gian ở lại.Họ không nói gì và không thể hiện rõ ràng bằng hành động nhưng điều đó lại xuất hiện nơi đôi mắt của họ, những đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn chia xa.
Chúng tôi dừng lại trước sân bay, ôm lấy nhau và bắt đầu khóc.Tôi đã tự dặn lòng nén lại nước mắt nhưng vẫn khiến đôi mi ướt lệ.Tôi cũng biết trong các cậu ấy ai ai cũng đã cố gắng không khóc, kết quả là đây…Chúng tôi ôm chầm lấy nhau và trở thành “những cô gái mít ướt” trong mắt mọi người khác.
Và ai quan tâm chứ ? Những giọt nước mắt ấy là minh chứng cho tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau và cũng là lời hứa dù không nói ra nhưng chúng tôi đều biết, đều trân trọng và chờ mong ngày mai lại được bên nhau.
“Nấm ngơ này ! Có ai bắt nạt cậu phải gọi tớ nghe không ? Tớ sẽ bây ngay sang đó để bảo vệ cho cậu, không ai có thể bắt nạt nấm ngơ ngoại trừ bọn này !!”
“Hức…Sooyoung ! Cậu nhớ đấy, cậu nói đấy nha !”
Tôi quay sang ôm lấy Sooyoung, cái ôm cuối cùng dành cho người luôn cầm đầu hội bắt nạt tôi nhưng nay lại hùng dũng nói rằng sẽ bảo vệ cho tôi.Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn tin vào lời nói đó, tôi tin cậu ấy.
“Fany ! Tớ cũng sẽ bay sang đó nếu…Nếu như…”
“Sao hả Yul ?”
“Nếu…À !! Nếu cậu bị lũ côn trùng tấn công !”
“Eooo !! Không phải chứ !? Sao lại có côn trùng…”
“Sẽ có mà…Ở đâu mà không có chứ…?”
“Errr…”
“Nhưng okay, tớ sẽ bay ngay sang nếu cậu cần.”
“Cảm ơn cậu nhé HeroYuri !!”
Có phải ai trong chúng tôi đều có chút ngốc nghếch không ? Ai đã lây lan sự ngố tàu đó cho nhau nhỉ ? Bởi vì tính đi tính lại thì ai trong chúng tôi đều một lần, nhiều lần được gọi tên cùng với chữ “ngố”, “ngơ” như : Nấm ngơ, Yul ngố, Hyo ngố,…
Nhưng ai nói điều đó là xấu chứ ? Đó chẳng phải là đặc điểm để nhận diện nhóm chúng tôi hay sao ? Quay lại với Yul, cậu ấy nở một nụ cười vui vẻ và đưa tay kéo tôi vào lòng ôm thật chặt.
Lần lượt mọi người trao cho tôi những lời nói, dặn dò, những cái ôm cuối cùng.Điều khiến chúng tôi cười vang cả hội trường sân bay là lượt của Seohyun, nhóc ấy cứ “Đừng nên ăn fastfoods nếu không unnie sẽ chết sớm đó !”, “Em sẽ cố gắng viết thư cho unnie mỗi cuối tuần rồi gửi cho unnie.”
Ôi sao tôi có thể diễn tả sự đáng yêu, ngây thơ kiểu “bà ngoại” đặc biệt đó của Seohyun chứ !? Tôi chỉ còn có thể ôm em ấy thật chặt, trao cho em ấy nụ hôn đầy tình yêu lên đôi má.
“Sao cậu lại không hôn tớ chứ ?” – Sunny bắt đầu nũng nịu vì tôi đã không hôn cậu ấy trước đó.
“Này này, tớ nữa Fany ! Tớ còn có thể bay sang để bảo vệ cậu vậy mà không hôn tớ hả ?” – Sooyoung cũng tham gia.
Tôi cười vui vẻ, cảm nhận được tình yêu thương đong đầy nơi đây.Tôi bước đến hôn vào má của từng người và khi đó tôi mới bất chợt nhận ra rằng Jessie của tôi đã lặng im từ nãy và cũng không nhận được cái ôm, nụ hôn nào.
“Yah Jessie !”
“Hm…”
“Tớ yêu cậu Jessie à ~”
Tôi bước đến rồi ôm cậu ấy vào lòng, ai mà không biết rằng Jessie cũng như Taeyeon, khó biểu hiện tình cảm chứ ! Phải, tôi luôn là người chủ động và tôi hoàn toàn cảm thấy ổn với điều đó.Chỉ cần biết rằng cậu ấy cũng yêu tôi nhiều như tôi yêu cậu ấy.
“Fany tớ cũng yêu cậu…Giữ gìn sức khỏe nha !”
Ngắn gọn và súc tích nhưng ý nghĩa sâu đậm, tôi hiểu cậu mà Jessie – Người bạn ngày đầu tiên tuyết rơi của tôi.
Và phải, dường như thời gian trôi qua rất mau vì khi tôi nhìn lên đồng hồ, không còn lâu nữa thì máy bay sẽ cất cánh.Tôi nên đi làm thủ tục lên máy bay ngay bây giờ để kịp chuyến bay nhưng…
Cậu đâu rồi ?
`Kim Taeyeon tớ phải làm sao đây chứ ? Quay lưng bước đi mà chưa gặp cậu ư ? Giả vờ lạnh lùng, vô tâm như cách mà cậu đối xử với tớ hả ? Không được đâu, trái tim tớ như vỡ tan rồi…`
Mọi người ai ai cũng đều cầm chiếc điện thoại trên tay và tôi biết họ đang làm gì, ai cũng hiểu rằng sự có mặt của cậu ấy thật sự quan trọng.
“Hành khách chuyến bay Seoul-NewYork lúc 18 giờ 30 khẩn trương làm thủ tục để lên máy bay.”
Giọng nói lớn phát từ chiếc loa kéo tôi về lại với thực tại, đã đến giờ phải đi rồi.Tay tôi đã nắm lấy quai chiếc vali nhưng chưa thể bước đi được, có gì đó níu giữ tôi lại đây.
“Fany, đi thôi ! Để em giúp cho.”
Yoona từ phía sau bước tới nắm lấy chiếc vali, cũng như thúc tôi di chuyển.Mọi người ai cũng chờ đợi bước chân tôi, tôi lại vô thức tìm kiếm sự trợ giúp của Jessie.Nhìn vào đôi mắt đó, đôi mắt lạnh lùng kia…
“Đi thôi Fany.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra rồi quay lưng lại và bước đi.Tôi quyết không quay đầu lại, không còn nữa, không còn cơ hội nữa rồi.
`Thôi thì chào tạm biệt Jessie, Sooyoung, Hyo và Yul.Tạm biệt hai nhóc Yoong và Seo.Một lời tạm biệt riêng dành cho cậu, Kim Taeyeon của tớ ạ, tớ sẽ không giận cậu đâu.Cậu có lí do của cậu để không xuất hiện, đúng chứ ? Giữ gìn sức khỏe nhé.`
Hình ảnh các cậu ấy nhạt nhòa dần rồi biến mất hẳn, cao chút rồi cao chút nữa…Cuối cùng thì đến Seoul to lớn cũng trở nên thật nhỏ bé.
“New York, tôi đến đây.”
.
.
.
.
“Tiff…Fany…Tiffany…”
—————————–
CHAP 2
`Tình cảm ko phải lúc nào cũng toàn vẹn mới chính là tình cảm đẹp, tình yêu cũng thế.`
Fany lặng lẽ đóng cuốn sổ tay nhỏ lại sau khi nắn nót đôi tay viết lên những dòng chữ từ tận đáy lòng cô cảm nhận được.Ba năm trôi qua và đó không phải là thời gian quá ngắn nhưng có thể, điều đó vẫn còn đọng lại trong cô lúc này.
Cô rời khỏi chiếc ghế, cầm lấy chiếc cặp nhỏ rồi từ tốn bước ra khỏi căn phòng.
“Cạch.”
Fany đưa tay tắt chiếc công tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối và trở nên lặng im.Tuy mọi thứ đã được hoàn thành nhưng Fany lại không vội bước đi, đôi mắt cô hướng về phía chiếc bàn nằm phía phải căn phòng.
“Phó giám đốc Tiffany Hwang.”
Chiếc bảng tên nằm lặng lẽ trên bàn đã được một năm nay thật bình thường làm sao nhưng lại khiến cho Fany như vỡ òa, trái tim cô lại nhói lên một chút.
`Đã từng muốn chinh phục cả thế giới nhưng đến cuối cùng khi quay đầu nhìn lại, tất cả thế giới này từng chút từng chút đều là cậu.`
Lời bài hát như vang lên đâu đó, trong trái tim cô chăng ? Bài hát mà Tae đã hát cho cô năm đó, năm họ cùng nhau tốt nghiệp cấp hai.
“Ring ring !”
Tiếng chuông điện thoại reo lên kéo Fany khỏi những kí ức năm xưa, cô tự gõ nhẹ đầu mình để tập trung làm việc tiếp theo mà không nên nghĩ ngợi gì nhiều nữa.Cô lấy điện thoại ra rồi xem tên người gọi sau đó mới trả lời, từng hành động của Fany cho thấy cô đã trưởng thành hơn rất nhiều và có thói quen của một người thuộc giới kinh doanh.
“Alo, con nghe đây ba.”
“Sao giờ này con chưa về ?”
“Hôm nay có nhiều giấy tờ phải kiểm duyệt nên con ở lại muộn chút.”
“Vậy khi nào mới xong ?”
“Con đã làm xong rồi và chuẩn bị về nhà.”
“Uhm, vậy con về ngay nhé.Ba có chuyện muốn nói.”
“Dạ, gặp ba sau.”
Fany thở dài mệt mỏi sau cuộc nói chuyện với ba, cô luôn cảm thấy có một áp lực nhất định khi trò chuyện với ông ấy.Có lẽ ông ấy trước giờ luôn giữ khoảng cách với Fany và đặt chuyện của công ti trên hết, cô ấy không thích điều đó chút nào nhưng cô yêu ông ấy, đôi với Fany thì ông Hwang vẫn là người ba tuyệt vời nhất.
Như mọi ngày khác, Fany đưa chìa khóa cho anh bảo vệ để xuống hầm lấy xe cho cô.Sau vài giây thì Fany bỗng nhận ra rằng cô đã để quên một vật trên văn phòng, không cần nghĩ suy nhiều cô đã liền bước chân lên đấy.
Fany cứ thế bước đi trong vô thức, điều đó chứng tỏ rằng đấy là một vật rất quan trọng đối với cô.Cô mở khóa cánh cửa rồi bật công tắc đèn, bước vội về phía chiếc bàn.Cô dừng lại vài giây khi nhìn thấy một vật nhỏ có màu hồng nằm trên chiếc bàn.
Cô bước tới rồi cầm nó lên một cách cẩn thận, sau đó Fany vừa bước ra ngoài vừa dùng tay lau chùi dù cho nó không bẩn chút nào.Có lẽ đó là thói quen của Fany, cô muốn nó luôn luôn sạch sẽ và mới mẻ.
Fany bước xuống thì gặp anh bảo vệ đang gãi đầu ngơ ngác với sự mất tích của “cô giám đốc”, điều đó khiến cô bật cười vì khuôn mặt ngố tàu của anh bảo vệ và một lần nữa, gợi nhớ về hình ảnh của ai đó.
“Phó giám đốc ! Tôi cứ tưởng rằng ai bắt cô đi rồi chứ ?”
“À haha, tôi để quên đồ nên trở lên để lấy.”
“Là món đồ mà phó giám đốc cầm trên tay à ?”
“Ừ, nó đây ! Đẹp chứ ?”
“Màu hồng à ? Mà khoan đã…Đó không phải là…”
“Phải, là Hulk đấy ! Móc khóa Hulk hồng.”
“Hulk…Nhưng Hulk có màu xanh mà ! Tôi không ngờ là có phiên bản hồng của Hulk cơ đấy !”
“Một kẻ ngốc đã lén bỏ vào vali của tôi…Vào một ngày trọng đại nhất.”
“Ồ…”
“Một kẻ cực kì ngốc nghếch và đáng ghét.” – Vừa nói Fany vừa gật đầu như còn có ý nghĩa sau câu nói đó.
“Tôi hiểu rồi, đừng đánh mất kẻ đó nhé ! Phó giám đốc !”
“…”
Anh bảo vệ cười tươi trông thật vui vẻ rồi đưa cho Fany chiếc chìa khóa xe, có vẻ sau vài lời nói mập mờ của Fany cũng đã đủ khiến anh ta hiểu ra vấn đề.Có lẽ anh ta hiểu được một phần, một phần nhỏ của một câu chuyện chưa có hồi kết.
`Có quá trễ để nói rằng, tớ yêu cậu rất nhiều không ?`
Chiếc xe băng qua từng con đường quen thuộc dẫn cô về nhà, với bao nhiêu là suy nghĩ.Hôm nay thật sự rất khác biệt, khác biệt hẳn với những ngày khác mặc dù rằng tâm trí, trái tim Fany luôn có một khoảng riêng to lớn dành trọn cho kẻ ngốc nghếch, đáng ghét kia.
Ngày mà mọi kí ức tươi đẹp năm xưa đều ùa về trong cô, ngày mà cô cảm thấy áp lực đè nặng lên quyết định ra đi năm nào trở nên thật to lớn, ngày mà cô cảm thấy hối tiếc vì đã lặng lẽ buông tay kẻ ngốc năm ấy.
Sau hàng loạt suy nghĩ thì cô cũng quyết định dừng lại, cô biết rằng đã quá muộn để nhìn lại mọi thứ.Dù thế nào đi nữa, gió đã thổi mây bay đi thì không thể nào giữ lại được nữa.Thôi thì…Cứ để mây đi với gió, về với trời.
Chiếc xe chạy chậm lại rồi như thường lệ, Fany lùi xe để đưa vào gara.Cô bước vào nhà một cách nhanh chóng vì hôm nay, ông Hwang đặc biệt gọi điện để kêu cô về nhà và chắc chắn đó là chuyện quan trọng.
Fany bước vào nhà và mọi chuyện diễn ra như mọi ngày khác, người giúp việc đã đứng chờ ở cửa từ khi nào để cầm túi cho cô.Tuy nhiên, Fany không thích điều này chút nào nhưng vì ông Hwang, Fany đành im lặng để mọi việc tiếp diễn.
“Cô Fany, ông Hwang đang chờ cô ở phía trong.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
Mở chiếc cửa ra, điều đầu tiên cô thấy là đôi vai to lớn của ông Hwang.Cô bước đến, cúi đầu chào ông rồi ngồi xuống.
“Chào ba.”
“Trễ quá đấy Fany.”
“Dạ, con xin lỗi.”
“Đừng làm việc quá giờ như vậy nữa, có gì thì cứ để ngày mai tiếp tục.”
“Dạ, con biết rồi ạ.”
“Tốt, ta có chuyện muốn bàn với con.”
“Con đang nghe đây ba.”
“Dự án này đã được đề xuất từ lâu nhưng chưa thực hiện.Con biết đó, thị trường Hàn Quốc hiện nay rất phát triển.”
“Dự án toàn nhà trung tâm Seoul ?”
“Phải ! Sau khi ba cân nhắc kĩ thì…Không có ai thích hợp ở vị trí điều hành công ti chi nhánh Hán Quốc cả.”
“Ba…Thật sự không có ai ư ? Ông Juk thì sao ?”
“Ông Juk đang thực hiện dự án lâu dài ở công ti hiện thời, không thể chuyển đi được.”
“Vậy…Phải hoãn tiếp sao ba ?”
“Không, ba không nghĩ vậy.”
“Dạ ?”
“Tiffany, con nghe đây ! Thứ hai tới con hãy bay về Hàn và quản lí công ti với vị trí tổng giám đốc.”
“Dạ…?!”
“Ba biết chuyện này rất bất ngờ vì ba đã từng từ chối ý định đó của con hồi tháng trước nhưng sau một thời gian suy nghĩ, ba thấy rằng con nói đúng ! Chỉ có con là phù hợp với vị trí đó.”
“Thật…Thật chứ ba !?”
“Phải nhưng Tiffany, không phải vì công ti đó đã được đưa vào hoạt động vài tháng nay thì không có khó khăn ! Sẽ có nhiều vấn đề khác nảy sinh, con biết chứ ?”
“Ba, con đã học và trải nghiệm ba năm rồi.Con chắc chắn sẽ làm tốt, Hàn Quốc còn là nơi mà con sinh ra ! Con chắc chắn nắm gọn nó trong tay, ba đừng lo !”
“Con nói thế thì còn gì bằng, tốt lắm ! Vậy ta quyết định thế.”
“Nhưng ba…Còn vị trí phó giám đốc hiện tại ?”
“Ba lo được, con đừng lo.”
“Dạ, cảm ơn ba !! Con yêu ba nhất trên đời !!”
Fany tiến tới ôm lấy ông Hwang vào lòng, đây là lần hiếm hoi Fany thể hiện tình cảm đó với ông và cũng là lần mà ông Hwang đã đưa tay ôm chặt lấy Fany.Có lẽ sự cứng nhắc bấy lâu nay chỉ để cho Fany lớn khôn, trưởng thành hơn.
Cô thật sự rất vui lúc này vì ông Hwang đã quyết định cho cô được trở về Hàn để điều hành, quản lí công ti.Tuy đó chỉ là một công ti con, chi nhánh nhỏ tại Hàn và đã đưa vào hoạt động vài tháng nên mọi thứ đã ổn thỏa nhưng điều đó cũng rất ý nghĩa với Fany, được sinh sống và làm việc ở quê hương thì còn gì bằng.
.
.
.
* “Ba năm rồi !! Cậu đã đi đâu và làm gì hả Taeyeon !? Cậu là đồ đáng ghét !”
“…”
“Taeyeon !”
“…” – Taeyeon quay lưng bước đi, lạnh lùng và vô cảm.
“KIM TAEYEON !!!”
Taeyeon vẫn cứ bước đi, nhạt nhòa dần về phía xa.Fany cố đuổi theo để nắm lấy nhưng phút chốc, Taeyeon chợt tan biến. *
.
.
.
.
“TAEYEON, KIM TAEYEON !!”
Fany bỗng nhiên hét toán lên giữa đêm, có lẽ cô ấy gặp phải ác mộng.Đó là Taeyeon, lại một lần nữa cô gọi tên Taeyeon.
Cô vẫn chưa vượt qua được nỗi đau đang dày xéo tâm hồn cô từng ngày, cô vẫn chưa thật sự tin rằng ba năm qua…Cô hoàn toàn mất liên lạc với Tae, cả những người bạn ở Hàn cũng không biết được tung tích của Tae.
Có phải rằng cô đã thật sự mất đi Tae mãi mãi, đó có phải là sự thật ?
“Taeyeon à…”
Fany’s POV
Sau ba năm dài, cuối cùng tôi cũng có thể hít thở không khí nơi đây một lần nữa.Một lần nữa được cảm thấy cái lạnh nhưng ấm áp lạ thường, cảm thấy được mùi thơm ngọt ngào vương vấn đâu đó được cơn gió mang đến.
“YAH TIFFANY !!”
.
.
.
.
.
Tại thời điểm đó, tại một nơi khác ở Seoul…
Tae’s POV
“Ji Sook à, dậy đi !”
“Hmm…”
“Yah, Jiji ! Tae làm thức ăn sáng choem rồi kìa.”
“Tae à, cho em ngủ xíu nữa đi ~”
“Dậy đi thôi, trễ giờ học bây giờ !”
Tôi kéo chiếc chăn ra, la hét và làm đủ chuyện để có thể đánh thức em ấy.Sáng nào cũng thế, chuyện này quá quen thuộc và cả chuyện tôi định đứng lên bước đi thì bỗng vòng tay em ấy ôm chặt lấy eo tôi.
“Tae…”
“Chịu dậy rồi hả ?”
“Hì…”
“Mau đi rồi Tae đưa đi học, nha !”
“Okay Tae !”
Nói rồi em buông vòng tay ra, bước đi chuẩn bị.Tôi lắc đầu phì cười vì sự trẻ con, đáng yêu của Ji Sook rồi đứng lên, xếp mền gối lại cho em ấy.
Một lúc sau khi tôi bước ra bàn thì em ấy đã ngồi đó, trong bộ đồng phục nữ sinh xinh xắn.Tuy nhiên em ấy đã không đụng đến gì trên bàn mà lại ngồi yên chờ tôi, thật kì lạ.
“Sao em không ăn trước đi Ji-ji ?”
“Em chờ Tae mà ~”
“Lần sau em nhớ ăn trước đó, Tae ăn nhanh lắm ! Chút Tae lại phải chờ em sao ?”
“Tae Tae ~”
“Thôi ăn đi nhóc !”
Nụ cười của em ấy lại xuất hiện trông dễ thương làm sao.Tôi đã quá quen thuộc với sự nũng nịu của em ấy rồi nên mọi thứ ổn cả, ổn cả với việc em ấy ôm hay hôn tôi.Có lẽ tôi nên từ chối những điều đó, nhưng thôi…Mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi mà.
“Bye Tae nha ~ “
“Yah !! Ji Sok !! Em chạy đi đâu đấy ?!”
“Em đi học !!”
“Ji Sok, để Tae chở cho !”
Tôi chưa kịp dẫn xe ra thì Ji-ji đã chạy vèo đi khiến tôi phải đuổi theo.Được một lúc thì cũng bắt kịp được em ấy, thế là tôi đành quyết định đi bộ cùng em ấy đến trường và rồi sang chỗ làm luôn.
“Em thật là nghịch ngợm đấy Ji-ji.”
“Hehe ~ Đi bộ thì lãng mạng hơn nhiều.”
“Yah Ji-ji, đường đến trường không có gần đâu !”
“Vậy thì Tae cõng em nha ~”
“Không, em muốn đi bộ mà.”
“Taeyeon ah ~”
“Tsk, Ji-ji à…Này.”
Tôi không thể nào bước đi tiếp khi mà đôi mắt em ấy cứ mở to, long lanh nhìn tôi với cả cái giọng nũng nịu cực kì dễ thương ấy…Tôi đành phải cúi thấp người xuống để cõng em ấy, thật ra điều đó cũng không có gì khó nhưng chúng tôi trông rất giống một cặpvà đó là điều mà tôi không muốn chút nào.
“Chúng ta giống một cặp quá Tae ha ? Hay chúng ta làm thành một cặp luôn đi nha ~”
“Ji-ji…”
Ngay cả điều mà tôi sợ nhất, không muốn nhất mà em ấy cũng đã nói ra hết.Thật không thể chịu nổi được cô nhóc 18 tuổi này, thế mà đã được ba năm kể từ khi tôi bắt đầu sống cùng với em ấy.
Buổi tối hôm đó diễn ra như mọi buổi tối khác.Tae và Jisook cùng ngồi trước thềm nhà cười nói vui vẻ với nhau, chỉ cần một chút nữa thôi thì có thể nói rằng họ là một cặp trời sinh nhưng cuối cùng lại không vì Tae luôn cố gắng giữ khoảng cách với Jisook.
“Thế nào hả ? Ngon không Ji-ji ?”
“Ngon !! Tae number one !!”
“Tae mà !”
“Tae đàn cho em thêm một bài nữa đi ! Trước đi ngủ ~”
“Okay, nghe nha.”
Tae cầm đàn lên và bắt đầu chơi một cách say sưa.Với chất giọng tuyệt vời mà Tae có được, từng lời ca như làm tan chảy trái tim người nghe – Jisook.
“…Đã từng muốn chinh phục cả thế giới…”
“BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG MÀ CÒN HÁT HÒ, ĐI NGỦ ĐI !!”
Cả hai lặng thin vài giây sau khi bị mắng bởi người hàng xóm thì cả hai cùng nhau ôm bụng cười rôm rả, không khí vui vẻ vô cùng.Jisook bỗng nhiên quay sang hôn lên má Tae khiến Tae hơi bất ngờ.
“Ji-ji !”
“Em yêu Tae ~”
“Tae cũng yêu nhóc mà !”
“Không ! Em yêu Tae thật, như những cặp đôi ngoài kia !”
“Ji-ji.”
“Không thể vì lí do đó mà Tae không cho em yêu Tae ! Dù thế nào đi nữa, em vẫn yêu Tae ~”
“Tae cũng rất muốn yêu em Ji-ji nhưng, không được đâu…”
“…”
“Lại đây nào…Nhóc con…”
Tae kéo Jisook vào lòng như muốn cho cô hiểu được tấm lòng của Tae.Vì một lí do nào đó mà Tae đã từ chối tình cảm của Jisook, tuy nhiên Jisook vẫn hết lòng yêu Tae dù cho thế nào đi nữa.
——————–
CHAP 2 -2
“Thật chứ Fany ? Cậu sẽ định cư tại đây luôn à ?”
“Phải, tớ nghĩ thế ! Muốn cho công ti hoạt động ổn định và phát triển thì cần nhiếu thời gian.”
“Ừ, cậu nói đúng Fany.”
“Các cậu sao rồi ? Mọi chuyện vẫn ổn chứ ?”
“Mọi chuyện đều ổn ngoại trừ…”
Yul chưa kịp hoàn thành câu nói thì bị Sooyoung ngăn cản lại, ai cũng biết rằng điều này không nên được nhắc đến.Tuy nhiên, Fany vẫn hiểu được ý của Yul.Sự bất cẩn đó đã khiến Yul nhận được cái liếc mắt sắc như dao từ Sica.
“À ờ…Tớ…Thật ra…”
“Không sao đâu Yul…Mọi người ! Tớ ổn với chuyện đó mà.”
“Fany à…”
“Tớ thật sự muốn biết, các cậu có tìm được thông tin gì về cậu ấy chưa ?”
Căn phòng trở nên lặng im, không khí thì nặng nề hơn bao giờ hết.Dù rằng Fany đã lên tiếng rằng mọi người cứ tự nhiên về vấn đề đó vì cô hoàn toàn ổn nhưng ai cũng biết rằng Fany lại chính là người đau nhất.Và vẫn như mọi khi, Sica là người lên tiếng.
“Được rồi, nếu cậu nói thế…Hoàn toàn không có một tin tức gì về cậu ấy từ hôm cậu bay sang New York.”
“…”
“Suốt ba năm qua, chưa ngày nào bọn tớ bỏ cuộc cả ! Chắc chắn sẽ tìm lại được cậu ấy.”
“Jessie…”
“Tớ đã nói thì không bao giờ sai, chúng ta sẽ tìm lại được Taengoo.”
“Uhm, nhất định !”
Sự quyết tâm của Sica đã phần nào giúp tinh thần Fany phấn chấn hơn, những suy nghĩ tích cực đã dần trở về trong cô.Niềm tin đó chưa bao giờ tắt trong họ, Taeyeon là một mảnh ghép còn thiếu vì thế họ nhất định phải tìm lại.
`Cậu đã quên hay chưa ? Lời hứa đó, cậu sẽ tìm lại tớ.Cậu sẽ tìm lại tớ chứ ? Hay đó chỉ là một lời nói dối ngọt ngào… Để cho cơn gió vô tình cuốn đi ?`
*
“Hãy giữ cho bản thân bình yên, tớ sẽ trở về thôi.Hãy cứ để cơn gió này bay đi, hãy chờ đợi…Một ngày mai, tớ sẽ lại về bên cậu.”
“Lần đầu tiên tớ thấy cậu mỉm cười, lần đầu tiên cậu không quay lưng bỏ đi một cách vội vàng vậy thì…Lần này cậu có để tớ nắm lấy cậu không ?”
“Cả thế giới này đều là cậu, từng chút…”
*
“Ring ring !”
Tiếng đồng hồ báo thức reo lên kéo tôi ra khỏi giấc mơ, giấc mơ về cậu nhẹ nhàng và ngọt ngào nhất.Có thể những giấc mơ đó là động lực khiến tôi tiếp tục tìm kiếm cậu dù đã hai tháng trôi qua ở Hàn Quốc.
Nghe thật ngốc nghếch quá phải không ? Chỉ dựa vào những giấc mơ không vẹn toàn đó mà tôi có hi vọng rằng Taeyeon đang ở nơi nào đó và cũng tìm kiếm tôi như tôi tìm kiếm cậu ấy.
Hôm nay tôi có cuộc hẹn với cậu Baek, con trai của một tổng giám đốc của công ti lớn tại Hàn.Đó là một cuộc hẹn có sự sắp đặt từ người lớn và tôi chẳng hứng thú gì nhưng vì ba, tôi sẽ tới đó chào hỏi xã giao rồi bắt tay làm bạn với anh ta, như thế là được.
Vì là một tổng giám đốc của một công ti không nhỏ nên tôi cũng không được phép đi trễ cho dù cuộc hẹn đó có thuộc khoảng công việc hay không, giữ thể diện và uy tính là thứ doanh nhân như tôi đặt lên hàng đầu.Cũng vì thế mà tôi phải vội vã xuất phát từ bây giờ nếu không muốn để cho anh chàng công tử kia chờ đợi.
Tôi đỗ xe trước đúng địa chỉ mà ba đã đưa cho, đó là một quán café trông khá là ấm cúng với tông màu nâu huyền bí.Đúng gu tôi thích, tôi thắc mắc không biết đó có phải là một gợi ý nhỏ của ba tôi dành cho cậu Baek này không.
Tôi bước vào bên trong và ngay lúc đó có một nhân viên tiến đến hướng tôi vào phòng vip bên trong mặc dù tôi thích không khí náo nhiệt bên ngoài hơn, tôi muốn hòa đồng với mọi người khác.Tuy nhiên tôi cũng biết trước điều này, dù sao cũng chỉ là xã giao nên tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà bước theo người nhân viên.
“Cạch.”
Cánh cửa được mở ra và khung cảnh trước mắt tôi hiện lên một màu hồng bao phủ, điều đó cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều lần.Xem ra cậu Baek cũng đã phải cất công tìm hiểu khá nhiều, khác hẳn với những người trước.
[i]
“Mời cô Tiffany, cậu Baek đã chờ sẵn bên trong.”
“Cảm ơn cô.”
Tôi cúi nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn người nhân viên rồi từ từ bước vào.Người đứng trước tôi lúc này chắc chắn là Baek, cậu ấy trông khá là đẹp trai và ăn mặc rất lịch thiệp.Baek đưa tay ra ngỏ ý chào hỏi.
“Chào cậu, tớ là Baek Joon Ha ! Rất vui được gặp cậu.”
“Chào Joon-ha, tớ là Tiffany Hwang.Rất vui được gặp cậu.”
Tôi cố gắng giữ không khí tự nhiên hết mức có thể và điều đó cũng không quá khó vì Joon-ha có vẻ rất thân thiện, vui tính.
“Tiffany, cậu có thích chỗ này không ?”
“Uhm, tớ thích những nơi có sự nhẹ nhàng và ấm cúng như thế này.”
“Cậu có thích nghe hát không ? Hát nhạc acoustic ! Nơi này có những người nghệ sĩ có chất giọng rất hay, cậu muốn nghe chứ ?”
“Ồ, thật chứ ? Tất nhiên rồi, tớ rất thích âm nhạc.”
Nói rồi Joon-ha đưa tay gọi người phục vụ để yêu cầu dịch vụ đặc biệt chỉ có tại quán café này, tôi cảm thấy rất hứng thú với mọi điều nơi đây.Thật ra mà nói thì Joon-ha đã có một sự bắt đầu tốt.
Ngoài duyên ăn nói của cậu ta ra thì khuôn mặt cậu ta cũng có nhiều nét đáng chú ý như đôi mắt một mí trông đáng yêu và chiếc mũi cao vút tạo nên một khuôn mặt khá tương đối, tôi cá rằng đã có khối cô sẽ đỗ cậu Joon-ha này.
.
.
.
.
Taeyeon’s POV
“Taeyeon ! Cậu ra phục vụ phòng vip một đi.”
“Phòng vip à ?”
“Ừ, nói cho biết ! Lần này tiền tip phải chia tớ đó !”
“Sao ?”
“Có cậu Baek Joon Ha là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Baek đấy.”
“Thế à…Nhưng theo đúng ca thì tớ sẽ biểu diễn bên ngoài mà.”
“Ngốc ! Tớ giúp cậu lần này đấy.”
“Thôi ! Cảm ơn nhưng tớ thích hát bên ngoài hơn.”
“Taeyeon ! Cậu đang từ chối số tiền tip khổng lồ đấy à ?”
“Hmm…Xem nào…Ừ ! Về cơ bản là vậy.”
“Không thể hiểu nổi cậu nữa, tớ đi gọi người khác vậy.”
“Ừ, haha ! Tớ cũng chuẩn bị biểu diễn đây.”
“Hát hay vào nhé !”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi đã từ chối người quản lí chính – Min, cũng là người bạn thân của tôi như thế đấy.Dù người trong căn phòng kia có là ai, con trai của chủ tịch tập đoàn này hay tập đoàn kia thì cũng không cuốn hút tôi bằng những con người giản dị và đến đây vì âm nhạc bên ngoài.
Tôi thích cảm giác mộc mạc, thân thuộc hơn hẳn những thứ xa hoa, đắt tiền.Thôi thì tôi cứ đàn hát vu vơ, đem âm nhạc thay lời nói để gửi gắm tâm tư đến cho mọi người.
Đã đến giờ của buổi diễn, tôi với chiếc guitar quen thuộc trên tay ngồi trên chiếc ghế được đặt ở giữa sân khấu để giúp cho mọi người có thể cùng thưởng thức những tiết mục mà tôi mang đến một cách trọn vẹn nhất.
Ánh đèn sân khấu được bật lên và tôi lại có được cảm giác đó, trái tim tôi run lên và đôi mắt vô thức nhắm lại.Sau vài giây để chuẩn bị tinh thần thì cuối cùng, tôi cất lên tiếng hát vang cả căn phòng.
“Là mưa hay nước mắt rơi, nơi nào cùng ai rồi ? How about you ?”
.
.
.
“Phòng vip đang chờ !”
“Taeyeon không diễn sao ?”
“Tae đang diễn bên ngoài.”
“Thiếu người rồi ! Những nghệ sĩ tốt nhất đều đang diễn…”
“Phải làm sao đây ?”
Phía bên trong thì Min đang nói chuyện với một người nhân viên, cả hai đều đang đau đầu khi quán đặc biệt đông vào hôm nay nên những giọng hát hay như Tae đều đang diễn ở các phòng khác.
Tae thì vẫn đang đàn hát bên ngoài, mọi người ai ai cũng đang thưởng thức giọng ca tuyệt đỉnh của cô nhưng quán đang thiếu người để phục vụ phòng vip, nơi mà Baek và Fany đang trò chuyện với nhau trong lúc chờ buổi biểu diễn đặc biệt.
Ngoài ra thì ai ai cũng biết rằng chủ quán café còn rất quí trọng cậu Baek vì địa vị của cậu ta nên mọi người đang không biết nên xử lí sao với tình huống như lúc này.
.
.
.
“Này, mấy người làm ăn sao mà đã mười phút trôi qua mà chưa có người phục vụ cho cậu chủ hả ?”
“Xin anh thông cảm cho, các nghệ sĩ đều đang biểu diễn…”
“Ăn nói kiểu đó hả ? Không phải là cậu chủ tôi đã đặt trước phòng đó mấy ngày rồi ư ?”
“Chúng tôi thật sự xin lỗi vì sơ xuất này…Chúng tôi…”
Một người thân hình to lớn, mặt vest đen đang dồn một cậu nhân viên vào sát tường để than phiền cho cậu chủ – Joonha bên trong kia đã chờ đợi hồi lâu mà chưa thấy gì.Joon-ha thì hiện đang rất lo sợ rằng bị mất điểm trong mắt Fany nên đã thúc dục người vệ sĩ mau chóng lo việc này.
Điều này diễn ra bên ngoài nên từ bên trong sân khấu cũng có thể nghe rõ được tiếng ồn ào.Tae không bước ra sân khấu diễn theo như lời của người dẫn chương trình mà bước đến nơi người vệ sĩ kia đang làm khó dễ nhân viên phục vụ nên người dẫn chương trình đã phải kéo giờ.
“Này ! Có chuyện gì từ từ giải quyết.Anh không được làm vậy.”
“Lại nói ngang à ? Cậu chủ tôi là Baek Joon Ha, con trai của ông Baek chủ tập đoàn lớn nhất Seoul này ! Cậu chủ tôi đã tin tưởng chọn quán café này vậy mà các người làm ăn như này !?”
“Theo tôi biết thì cậu chủ của anh chỉ đặt phòng vip đó thôi, mọi thứ khác cậu ấy không có trong hóa đơn.”
“Vậy giờ các người tính sao đây ? Cậu chủ tôi hoàn toàn có thể đóng cửa cái quán café này đấy !”
“Anh đang dọa tôi à ? Tại sao cậu Baek ấy lại thuê một người ăn nói thô lỗ, không biết trái phải như anh nhỉ ?”
“Cái gì ?!”
Người vệ sĩ nhào tới nắm lấy cổ áo của Tae và giơ nắm đấm định động thủ nhưng vừa lúc đó từ bên trong Min vội vã đấy người vệ sĩ lùi lại và kéo Tae ra khỏi tầm của người vệ sĩ.Vì sự an toàn của Tae nên Min đã đề nghị Tae lui vào trong, theo đúng qui định thì chỉ có quản lí mới được quyền giải quyết chuyện trong quán.
“Cậu vào trong đi, để tớ xử lí cho !”
“Được không ? Cẩn thận đấy !”
“Ừ, cậu vào đi !”
Tae bước vào trong theo lời của Min nhưng lòng vẫn rất lo lắng cho người bạn của mình với sự hung hăng của anh vệ sĩ kia.Tuy nhiên người vệ sĩ đó cũng dừng lại khi nhìn thấy Joon-ha ở bên trong đang bước ra cùng với Fany.
“Có chuyện gì thế ?”
“Mấy người này nói rằng không còn người để phục vụ cho cậu chủ.”
“Vậy sao ? Tôi đã đặt trước phòng mà !” – Joon-ha quay sang Min hỏi.
“Thưa cậu Baek, đúng là cậu đã đặt phòng nhưng trong đó không có kèm theo việc biểu diễn.”
“Hmm…Xem ra đó là sơ suất của tôi…” – Joon-ha cư xử khác hẳn với anh bảo vệ kia khi được Min giải thích rõ ràng sự việc.Tuy nhiên Joon-ha cũng đang rất thất vọng và buồn bã khi đã không thực hiện được cả kế hoạch.
“Cậu Baek…Nếu cậu không ngại thì hãy ra đây cùng thưởng thức với mọi người.Đang có buổi biểu diễn của một trong những người giỏi nhất của quán.” – Min cố gắng giúp đỡ khi nhận thấy sự thất vọng của Baek.
“Fany, cậu thấy sao ?”
Joon-ha quay sang tìm câu trả lời từ Fany, tất nhiên mắt cười đã vui vẻ đồng ý.Không phải là quá tuyệt với Fany sao ? Đó là điều mà Fany muốn từ lúc bước vào quán, cậu Baek có vẻ đã vô tình gặp may hôm nay.
Min vui vẻ sắp xếp chỗ ngồi thuận tiện cho cả hai rồi bước vào trong để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo do Tae biểu diễn.Min muốn chắc rằng Tae đã sẵn sàng biểu diễn khi vừa trải qua chuyện ồn ào kia.
“Yah Taeyeon ! Cậu ổn chứ ?”
“Min ! Mọi chuyện sao rồi ?”
“Họ đã đồng ý ngồi cùng với mọi người khác.”
“Vậy à ? Cậu Baek cũng không đến nỗi công tử bột như tớ nghĩ.”
“Ừ ! Cậu ta cư xử cũng được lắm ! Tớ sẽ ra xin lỗi mọi người vì sự việc xảy ra rồi giới thiệu tiết mục của cậu luôn, okay ?”
“Ừ, bài ruột của tớ đấy ! Cũng là bài khép lại show hôm nay.”
“Okay !”
Nói rồi Min bước ra ngoài rồi cầm micro để xin lỗi mọi người cũng như trò chuyện để khiến không khí bớt căng thẳng hơn, cuối cùng mọi người đều vỗ tay vui vẻ đồng ý cho qua chuyện và tiếp tục thưởng thức buổi biểu diễn.
Họ có vẻ không thể đợi lâu hơn nữa để tiếp tục nghe thấy tiếng đàn guitar, giọng hát ngọt ngào của người nghệ sĩ lúc nãy.Đó là dấu hiệu để Min giới thiệu tiết mục tiếp theo.
“Cảm ơn mọi người đã thông cảm cho quán.Sau đây xin giới thiệu bài hát Those years do I-ke trình bày.”
Mọi người vỗ tay rôm ra sau khi Min giới thiệu xong và từ từ lùi vào trong, sự phấn khích của mọi người cũng khiến Fany trở nên tò mò với người tên là I-ke này.
“Joon-ha này ! Không phải I-ke có nghĩa là những người có vẻ ngoài đẹp trai sao ?”
“Đúng rồi ! Mà mọi người có vẻ thích cậu I-ke này, xem thế nào đã.”
“Thật là tự tin quá đáng…”
“Haha ! Cậu không thích những người tự tin ư ?”
“Không, chỉ là không thích những người quá tự tin thôi…I-ke ư ? Để xem sao…”
Mọi người ai ai cùng hướng mắt về phía sân khấu, đợi chờ sự xuất hiện của I-ke cùng với chiếc đàn guitar trông lãng tử vô cùng.Không để mọi người chờ lâu, I-ke bước ra và cúi đầu chào mọi người rồi ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy.
Mọi người ai ai cũng lại tiếp tục vỗ tay khích lệ tinh thần cô nghệ sĩ mang tên I-ke ngoại trừ một người đang cứng đờ, Tiffany thật sự không tin vào mắt của mình.Người mang tên I-ke kia thật sự là Taeyeon ư ? Tuy màu tóc đã khác đi nhưng khuôn mặt đó, đôi mắt đó…
“Tae…Taeyeon…TAEYEON !!”
“Tiffany ?” – Joonha bất ngờ trước Fany.
“Taeyeon !! Kim Taeyeon !!”
“Dừng lại đi, mọi người ngồi xuống cả rồi.Cô ấy chuẩn bị hát đấy !”
Fany liên tục hét lớn tên của Tae tuy nhiên tiếng vỗ tay của mọi người đã lấn át nên mọi chuyện vẫn diễn ra như thường.Khi mọi người ngồi xuống để thưởng thức thì Joon-ha cũng kéo Fany ngồi xuống, Joon-ha không biết Fany bị sao nhưng đã cố gắng để giúp Fany bình tĩnh lại.
“Có gì để sau đi Tiffany, tiết mục bắt đầu rồi.”
“Taeyeon…”
Fany vẫn chưa tin rằng người phía trước thật sự là Taeyeon, sau ba năm tìm kiếm…Vậy mà bất ngờ tại nơi đây, cô đã tìm thấy được Tae.Fany ngồi lặng yên nơi đó và cố gắng để bình tỉnh lại.
Trong hàng chục người có mặt, Tae không thể nhận ra sự có mặt của Fany nên cô đã bắt đầu đàn và hát.Giọng hát Tae vang lên khiến ai ai cũng rung động, đặc biệt là Fany khi mà…
`Cơn mưa đã bỏ lỡ của năm tháng ấy, tình cảm bỏ lỡ của năm tháng ấy~
Rất muốn ôm lấy em, ôm lấy dũng khí đã để trôi xa~
…
Đã từng muốn chinh phục cả thế giới nhưng đến cuối cùng khi quay đầu nhìn lại.
Tất cả thế giới này từng chút từng chút đều là cậu…`
Chính là bài ca đó, chính là giai điệu đó.Và rồi đôi mi của Fany ướt lệ từ khi nào, trái tim Fany đập xôn xao.Từ sâu trong lòng Fany thật sự muốn ôm lấy Tae, thật sự muốn ôm lấy Tae vào lòng.
Bài hát kết thúc, mọi người đứng lên vỗ tay qua màn biểu diễn trên cả tuyệt vời của I-ke.Ngoại trừ Fany, cô đang len lõi qua hàng người để tiến đến sân khấu – nơi mà Tae đang bước vào trong.
“Taeyeon !!”
Fany vừa bước đi vừa gọi to tên Tae…Và rồi điều mà Fany mong chờ nhất cũng đã đến, Taeyeon cuối cùng đã quay lại khi nghe được tiếng gọi tên của mình.
Khoảng khắc đó như đọng lại mãi mãi, thời gian như dừng lại.Ánh mắt họ chạm nhau giữa không gian, trái tim dường như chung một nhịp đập.Thế giới như chỉ còn hai người, cho đến khi Tae từ chối cái ôm của Fany.
“Tae…”
“Xin lỗi, cô là ai ? Làm sao cô biết được tên tôi ?”
“Taeyeon !! Cậu…Cậu đừng đùa thế chứ…”
“Tôi…Tôi thật sự xin lỗi nhưng tôi không biết cô là ai…”
“Yah !! Taeyeon…Cậu muốn sao đây ?”
“Có chuyện gì vậy Tae ?” – Min từ sau bước ra đặt tay lên vai Tae rồi hỏi.
“Tớ không quen người này nhưng cô ấy cứ…” – Tae trả lời với Min.
“Cô Tiffany, không phải cô đi cùng cậu Baek sao ?” – Min có vẻ hơi bất ngờ khi biết rằng đó là Fany, cậu quay sang hỏi Fany.
“Phải nhưng…Này Taeyeon ! Cậu…”
“Tớ đi trước đây Min…Cậu lo nhé.” – Tae đánh nhẹ vào vai Min rồi quay lưng cùng với cây đàn guitar bước đi một cách vội vàng.
“Taeyeon !! Này…Đừng bỏ đi !!” – Fany gào lên, có lẽ lúc này Fany đang thật sự mất kiểm soát.
“Thưa cô Tiffany, xin cô…”
“Tránh ra mau !! Taeyeon !!”
Min cố gắng giữ Fany lại và giúp cô bình tỉnh nhưng Fany đã đẩy Min sang một bên và chạy về hướng mà Tae bước đi, từ bên ngoài Baek cũng tiến đến hỏi chuyện Min rồi cả hai cùng nhau đuổi theo Fany.
“Kim Taeyeon !! Tae Tae !!”
Fany vừa chạy vừa thét lớn lên, Tae đang ở phía trước không xa và cố gắng bước thật vội.Chiếc giày cao gót của Fany bỗng nhiên gãy gót khiến Fany té ngã, cô không còn đủ sức để đứng dậy và bước tiếp.Fany cảm nhận được cổ chân cô nhói lên từng hồi mỗi khi cô cố gượng dậy.
“Tae ! Hức…Tại sao vậy ? Taeyeon à…Hức…”
Tae đã dừng bước chân và quay đầu lại sau khi biết rằng Fany bị té.Kẻ mắt của Fany đã bị nhòa đi vì nước mắt, Tae thì đứng lặng im từ phía xa.Khi mà bước chân Tae định tiến đến bên Fany thì Min và Joon-ha đã có mặt để giúp Fany, Tae thấy vậy liền quay lưng tiếp tục bước đi một cách lạnh lùng dù cho đôi mắt Fany vẫn đang hướng về phía Tae đầy hi vọng.
“Taeyeon…Quay lại đi…”
.
.
.
.
“Thật chứ Fany ? Tên ngốc ấy làm gì vậy ?”
“…”
“Tae đã làm như vậy ư ? Có chuyện gì với cậu ấy ?”
“Tớ không…Tớ không biết…Cậu ấy cư xử rất kì lạ.”
“Được rồi, cậu cứ yên tâm ! Mai bọn tớ sẽ đến đó kéo cậu ấy về đây.”
“Cho tớ đi với !”
“Không được Fany, chân cậu bị thương rồi ! Tớ sợ không tiện….”
“Chỉ là trầy một chút thôi…Tớ chỉ muốn được nhìn thấy Tae.”
“Ừ, vậy cũng được…Mai tớ sẽ đón cậu ! Mười giờ nhé ?”
“Như thế có trễ quá không ?”
“Thật ra thì bọn tớ đều phải làm việc, chỉ có giờ nghỉ trưa là còn trống thôi.”
Yul cũng đã phải chịu thua Fany vì Yul biết rằng cô nàng mắt cười thật sự rất nhớ Tae, hơn ai hết Fany luôn là người chờ đợi sự trở về của Tae.Từ sâu đôi mắt Fany hé lên một tia hi vọng rằng với sự có mặt của đầy đủ mọi người thì sẽ có sự thay đổi.
“Unnie à, đừng lo ! Chúng ta là gia đình mà, Tae sẽ không quên đâu !”
“Seohyun…”
“Fany unnie, mọi chuyện sẽ ổn thôi !”
“Ôi ! Chị yêu em Seohyun à !”
“Em cũng yêu chị !”
Seohyun tiến tới ôm lấy Fany, có vẻ lời nói của Seohyun đã phần nào gạt bỏ đi lo ngại trong Fany.Ngay sau đó những người còn lại cũng bước tới mở rộng vòng tay ôm lấy nhau.Họ gọi đó là “ôm tập thể”.
Tae’s POV
Ca làm sáng hôm nay thật là mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải nhanh chóng di chuyển để đón Ji-ji đúng giờ, nếu không thì chắc em ấy sẽ lại đi đến chỗ làm để tìm tôi và với tôi, đó không phải là một điều tốt.
Tôi ngồi lên xe và định nổ máy nhưng bỗng nhiên từ phía xa, hai chiếc xe hơi trông thật to lớn chạy thẳng đến và thắng lại trước đầu xe.Tôi chắc rằng đây là chuyện chẳng lành gì.
“Mình đã làm gì sai nhỉ ? Mình cũng đâu có nợ nần ai, đánh ghen ư ? Làm gì có !”
Tôi quyết định rời bỏ chiếc xe moto và quay đầu chạy vào trong quán café nhưng tôi đã dừng lại khi những chiếc cửa xe oto được mở ra.
“Taeyeon !”
“…”
“Taeyeon ! Yul đây ! Cậu đã biến đi đâu thế hả ?
“Tôi…Tôi không biết cô…Mấy người là ai ?”
“Sao chứ ? Yul đây ! Kia là Sica, Seohyun, Sooyoung, Yoona, Sunny, Hyoyeon và trong xe là Tiffany ! Cậu đã nhớ ra chưa ?”
“Tôi xin lỗi, mấy người đang làm phiền tôi…Tôi có việc phải đi ngay, xin tránh đường cho…”
“Taeyeon ! Kim Taeyeon !!”
“Tôi đã nói là tôi không biết các người, thật là kì lạ…”
Ngay lúc tôi bị kẹt giữa vòng người thì Min từ trong bước ra, thật đúng lúc quá vì tôi biết rằng cậu ấy có thể giúp tôi thoát khỏi họ.Cậu ấy đã nhận thấy sự việc và liền chạy đến bên tôi, đứng chắn lại có ý bảo vệ tôi.
“Mấy người là ai ? Mấy người muốn gì mà lại bao vây bạn của tôi ở đây ?”
“Chuyện dài lắm, nhưng Taeyeon là bạn của chúng tôi ! Cậu ấy đã biến mất ba năm nay !”
“Gì chứ ? Mấy người nghĩ tôi sẽ tin sao ?”
“Kim Taeyeon, quê ở Jeoju ! Thích số chín và thích màu xanh…Vẫn có nhiều thứ mà chúng tôi biết, cả những thói quen nhỏ nhất…Cậu muốn nghe chứ ?”
“…” – Thấy có vẻ đúng nên Min trở nên bối rối, quay sang tìm kiếm sự trợ giúp từ Tae thì Tae đã vội lắc đầu.
“Taeyeon ! Cậu bị mất trí rồi à ? Hay cậu đang giả vờ ? Có chuyện gì ư ?” – Yul trở nên bức xúc với cái lắc đầu lạnh lùng của Tae nên đã quát lên.
“Tôi không biết các người biết gì về Taeyeon ,à tôi chỉ biết rằng cậu ấy không biết các người.Vì thế vô ích thôi, các người mau đi đi…”
“Tránh ra !”
Yul tức giận đẩy Min ra và tiến gần lại Tae, nắm lấy cổ áo Tae và lắc mạnh tay.
“Taeyeon ! Cậu đùa sao !! Tỉnh lại mau !!”
“Bỏ tôi r…”
“Này thì !!”
Yul đã đấm một cái thật mạnh vào mặt tôi khiến tôi ngã ra phía sau nhưng sau đó Yul có vẻ đang cố gắng đỡ tôi dậy vì tự thấy hành động của cậu ấy đã đi quá mức nhưng Min liền đẩy mạnh Yul ra xa khỏi tôi vì sợ rằng Yul sẽ tiếp tục đánh tôi.
Mọi người cũng giữ Yul lại vì có vẻ cậu đang mất kiểm soát, tôi thật sự đang rất rối trí và cả cú đấm kia cũng đã khiến tôi choáng váng.
“Dừng lại đi ! Có chuyện gì vậy ! Tae Tae !”
Chuyện lại trở nên rắc rối hơn khi tôi nghe thấy giọng của Ji-ji, có lẽ em ấy đã chờ quá lâu nên đã quyết định đi đến chỗ làm như điều tôi lo sợ lúc nãy.Em ấy đã chạy đến bên tôi và đưa tay sờ vào má, nơi mà Yul đã đánh tôi một phát rõ đau.
“Ouch !!”
“Tae bị sao vậy ? Ai dám đánh Tae ?”
“Ji-sook à…”
Em ấy nói rồi quay sang nhóm người với vẻ mặt tức giận, tôi cũng khá bất ngờ vì chưa bao giờ thấy được hình ảnh này của Ji-sook lúc trước.Tôi nắm lấy tay của Ji-ji kéo lại phía tôi để em không làm gì quá đáng, dù sao chuyện cũng không đáng…
“Ji-ji, về thôi…”
Những người phía trước cuối cùng cũng đã chịu lùi lại, nhường đường cho tôi bước đi.Tôi đưa nón bảo hiểm cho Ji-sook, cả hai cùng lên xe rồi tôi rồ ga chạy vụt đi.
“TAEYEON !!”
Tôi có thể nghe được tiếng gào ấy và đó cũng là tiếng gọi cuối cùng mà tôi nghe được.Tôi vừa chạy vừa nhìn vào kính chiếu hậu và con đường đó đang khuất dần, những con người đó cũng nhỏ lại và biến mất…
.
.
`Ji-sook…Ji-ji, là tên thân mật sao ? Thì ra là vậy…Thì ra tất cả mọi chuyện là vậy ư ? Cậu chỉ cần nói rằng cậu không yêu tớ, chỉ thế thôi.Cậu không phải chạy trốn đâu ! Cậu có nghĩ như thế là quá mức cần thiết không ? Cậu đã đánh đổi tất cả, đánh đổi cuộc sống trước kia…Chỉ để rời bỏ tớ thôi ư ? Taeyeon…’
Từ trong chiếc xe, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi thấm ướt khóe mi…Cô gắng nén lại tiếng nấc, để không ai biết rằng, cô đang nhói đau biết chừng nào.
`Ổn thôi, ai cần cậu chứ ?`
Những tiếng nói chuyện xôn xao bên ngoài của họ cũng dừng lại, tiếng nấc cũng tắt đi trả lại cho nơi đây khoảng không lặng yên.
Những đôi mắt lặng lẽ nhìn nhau, những đôi mắt thấm ướt như những tâm hồn tan vỡ, những trái tim nhói đau.
`Gió vốn không thuộc về ai, gió vốn tự do
Vậy thì đành thả gió về trời,
Gió bay cùng mây, gió đưa cành cây
Một ngày, chắc gió sẽ quay về…`
——————–
CHAP 3
Ji-sook’s POV
“Tae Tae !! Có chuyện gì vậy ?”
“Không có gì…Em…”
“Rầm !”
“TAE !”
Ngay khi về đến nhà thì Tae vội vã bước vào trong, cố gắng giấu tôi chuyện gì đó.Tae cứ tiếp tục từ chối sự giúp đỡ của tôi mà đi men theo vách tường cho đến khi ngã xuống bất tỉnh, lúc đó tôi mới hoảng hốt lo sợ khi nhìn thấy máu mũi của Tae đang chảy rất nhiều.
Một lúc sau khi mà tôi đỡ Tae lên giường thì Tae cũng dần tỉnh dậy, vừa thấy khuôn mặt lấm tấm nước mắt của tôi thì Tae bỗng nhiên bật cười dù tôi biết rằng Tae đang rất mệt.Tae đưa tay lau đi những giọt nước mắt đọng lại dưới mi mắt, trên má tôi khiến trái tim tôi đập mạnh.
“Tae không sao, em đừng khóc nữa…”
“Tae…Hức…”
“Tae đã nói là Tae không sao, đừng khóc nữa mà.”
“Nhưng…Không phải là Tae nói…Hức…Bệnh của Tae đã khỏi rồi sao ?”
“Khỏi rồi…Không phải là do…Khụ khụ !! Tsk, Tae không sao…”
“Em phải gọi cho Min thôi…Phải đưa Tae đi bệnh viện !”
“Ji-sook ! Đừng gọi ! Tae đã nói là không sao mà.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết…Tae sẽ khỏe lại mau thôi.”
“Có phải là do người kia đánh Tae không ? Vì thế Tae mới bị chảy máu cam…Phải không ?”
“Chắc thế…”
“Urr, em mà gặp lại tên đó…Em sẽ cho hắn một trận !”
“Haha, em sẽ làm gì người ta hả ? Nhóc con !”
“Yah !! Đừng cười nhạo em chứ !”
“Okay okay ! Khụ khụ !!”
“Tae…Em đi lấy thuốc cho Tae.”
“Um…”
Nói rồi tôi liền đứng dậy bước đi lấy thuốc cho Tae, luôn có thuốc sẵn trong nhà vì ba năm qua Tae vẫn thường bị ho và chảy máu cam.Hiện tượng đó đã dừng lại được một tháng nay nhưng hôm nay lại bị nữa, có lẽ là vì sự xô xát với nhau ban nãy.
Tôi giơ tay đưa cho Tae những viên thuốc li ti và một li nước, Tae vất vả ngồi dậy rồi uống chỗ thuốc đó.Sau đó tôi giúp Tae thay miếng bông ở mũi, miếng bông cũ đã thấm đỏ máu.Càng lúc Tae càng khiến tôi lo lắng hơn nhưng Tae lúc nào cũng luôn miệng không sao, không sao.
“Tae…Em gọi bác sĩ tới đây khám cho Tae nhé ?”
“Tiền đâu mà gọi bác sĩ chứ ?”
“Tae à ~”
“Tae nói đùa thôi ! Tae có bị sao đâu mà gọi bác sĩ, hehe !”
“Thật chứ ?”
“Chỉ cần ngủ một giấc là Tae sẽ khỏe lại ngay thôi !”
“Vậy…Vậy thì Tae mau nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Em đi chợ nấu cháo cho Tae.”
“Okay !”
Tôi đỡ Tae nằm xuống rồi bước đi chuẩn bị để đi chợ, tôi muốn nấu cho Tae một bữa thật ngon và bổ dưỡng để Tae có thể hồi phục lại sức.Tôi đặt chiếc điện thoại bàn lại gần Tae rồi dặn dò.
“Tae ~ Có chuyện gì thì Tae nhấn số một, là cuộc gọi khẩn cấp đến số của em ! Nha ~”
“Uhm, biết rồi mà…”
“Tae chờ em nha !”
Nói rồi tôi quay lưng vội vã bước đi, tôi muốn đi rồi quay về thật mau vì tôi rất lo lắng cho Tae.Tôi thật sự không an tâm khi để Tae một mình ở nhà, tuy nhiên nếu tôi không đi thì sẽ không có thức ăn cho Tae.
Tae’s POV
Ngay khi Ji-ji bước khỏi cửa thì tôi liền với tay lấy chiếc balo của mình, lấy trong đó những viên thuốc được đặt sẵn theo từng buổi, từng ngày rồi uống một cách vội vã.Uống xong rồi thì tôi liền đặt balo về vị trí cũ để tránh sự nghi ngờ của Ji-ji, thật mệt mỏi khi em ấy tra khảo tôi cả giờ liền.
`Làm sao quay lại khi tôi là người đã ra đi ?
Làm sao níu giữ khi tôi là người buông tay ?`
Đặt chiếc headphone vào tai rồi nhắm mắt lại để cảm nhận bài hát một cách trọn vẹn nhất, một lần nữa tôi mong chờ sự giải thoát từ âm nhạc.
Người ta nói rằng nếu muốn biết được suy nghĩ của người khác lúc hiện tại thì hãy tìm nghe các bài hát trong playlist của họ.Một chút thôi nhưng đó có thể là một nửa tâm hồn của họ đặt trong đấy.
“Too late for the otherside, caught in the chase, 25 to life…
Too late for the othersie, caught in the chase, 25 to life ~”
.
.
.
“Ji-ji ! Dậy nào !”
“Hmm…Tae ?”
“Um, dậy đi nhóc.”
“Tae chưa khỏe mà, em định nghỉ hôm nay để chăm sóc cho Tae !”
“Tae khỏe rồi, đừng lo.”
“Tae Tae ~”
“Tae đã dọn bữa sáng rồi, mau nào !”
“Tae à !” – Tae định bước ra thì Ji-sook nắm lấy vạt áo của Tae
“Hm ?”
“Tae…Tae đã đưa em sang đây ư ? Khi nào vậy ?”
“À phải rồi, nằm ngủ như thế không tốt chút nào đâu.”
“Em ngủ quên…”
“Ừ thôi, đi nào.”
Tae nắm lấy tay Ji-sook để đỡ em ấy ra khỏi giường, điều đó giúp Ji-sook tin rằng Tae đã thật sự khỏe lại.
Một lúc sau thì cả hai đã ngồi cùng nhau, thưởng thức bữa sáng một cách vui vẻ.Có vẻ rằng Ji-sook rất vui vì Tae đã khỏi bệnh nên em ấy cứ cười suốt, điều đó thật đáng yêu trong mắt Tae.
Như mọi ngày khác thì Tae đưa Ji-sook đến trường bằng chiếc moto rồi đến chỗ làm không xa đó nhưng hôm nay Ji-sook đã ôm chặt lấy Tae từ khi xuất phát đến lúc dừng lại trước cổng trường, mặc kệ cả những cái nhìn bất ngờ của các cô bạn và sự ghen tị của các bạn trai đang theo đuổi em ấy.Mọi lúc khác thì em ấy đã buông Tae ra vì Ji-sook luôn thích có những cái đuôi theo đuổi mình, không phải hôm nay…Không còn nữa.
“Ji-ji…”
“…”
“Đến trường rồi, em không định xuống xe sao ?”
“Không…”
“Ji-ji, có chuyện gì thế ?”
“Em muốn ôm Tae…”
“Haha, trẻ con chưa kìa ! Em đã mười tám tuổi rồi đấy Ji-ji !”
“Xì…”
“Thôi vào trường đi không trễ mất, bạn em cũng đang chờ kìa…”
“…”
“Hay là như này…Tan trường Tae sẽ chở em đi đến sông Hàn chơi ! Okay ?”
“Thật không ?”
“Thật mà ! Vào trường đi.”
“Yay !! Bye Tae ~”
Đã đến trường mà Ji-sook cứ nũng nịu ôm chặt lấy Tae khiến Tae cảm thấy khá ngượng ngùng và cả lo rằng sẽ trễ giờ học của em ấy, giờ làm của Tae nên đã quyết định kế “dụ ngọt trẻ con” với Ji-sook.
“Thật là…”
Tae vừa lắc đầu vừa mỉm cười với sự nghịch ngợm trẻ con của Ji-sook, ngay lúc định khởi động xe để chạy đi thì có một vài cô nữ sinh chạy đến đưa ra những quyển sổ và bút khiến Tae khá bất ngờ.
“I-ke à ! Kí cho tụi em nha ~”
“À…Tụi em hay đến café Acoustic phải không ?”
“Dạ !! Tụi em trở thành fan của I-ke từ những giây đầu nhìn thấy I-ke từ bên trong bước ra cùng với cây guitar !”
“Tụi em trốn học hả ? I-ke chỉ diễn buổi sáng thôi…”
“Dạ…Chỉ có vài buổi thôi…”
“Yah ! Đừng có trốn học chứ !”
“…”
“À…Dù sao thì I-ke cũng sẽ xin làm luôn ca buổi tối, tụi em có thể đến xem mà không phải trốn học.”
“Thật chứ I-ke ? Vậy thì tốt quá !”
“Okay, của tụi em đây…Giờ I-ke phải đến làm rồi.Gặp sau !”
Sự xuất hiện bất ngờ của fans khiến Tae khá vui, đúng là động lực để thúc đẩy Tae tiếp tục công việc.Sau nụ cười kia là một cái thở dài đầy mệt mỏi nhưng rồi thôi, Tae quay đầu xe chạy vụt đi.
`Nếu như…`
.
.
.
.
“Nghe tiếng mọi người vỗ tay kìa ! Tớ đã làm tốt phải không nào ?”
“Ừ ừ !”
“Min…Có chuyện gì sao ?”
“Taeyeon à…Thật ra…”
“Cậu nói tiếp đi.”
“Là bạn với nhau ba năm rồi, cậu có thể nói với tớ sự thật chứ ?”
“Chuyện gì ? Sự thật gì cơ ?”
“Cậu có quen với Tiffany không ?”
“…”
“Taeyeon ?”
“Kh…Không.Tớ không quen cô ấy.”
“Vậy thì tại sao chứ ? Không lẽ cô ấy bị…” – Min đưa ngón tay xoay xoay thành vòng tròn.
“Chắc thế…Nhưng sao cậu lại hỏi tớ chuyện này ?”
“Thì…Cô ấy đang say khướt trong phòng vip kìa…”
“Cái gì ?”
“Tiffany đang trong ở phòng vip và ngủ say sưa.”
“Cậu phục vụ rượu cho cô ấy hả ?”
“Taeyeon ? Tất nhiên rồi, cậu sao thế ?”
“À…Tớ xin lỗi…”
“Hmm…Cậu có thể vào trong xem nếu muốn.”
“Gì chứ ? Tớ có quen biết gì cô ấy đâu mà…Gọi cho người nhà lên đưa cô ấy về như mọi người khác đi.”
“Rất tiếc, cô ấy không mang theo điện thoại.”
“…”
“Đúng giờ quán đóng cửa thì ta sẽ phải cho cô ấy ra ngoài, bất cứ giá nào.”
“Không còn cách khác hả ? Hay cho cô ấy ở lại một đêm.”
“Không được ! Qui định là qui định.Hay là…Cậu đưa cô ấy về nhà ở nhờ một đêm đi…”
“Tại sao là tớ chứ ?”
“Vì…Ngoài cậu ra…Tớ không thấy ai đáng tin cả…”
“…”
“Okay chứ ?”
“…”
“Không thì để cho tên bảo vệ vậy, để tớ ra nói với cậu ta !”
“Yah Min !! Tớ lo được.”
“Okay, tốt !”
Tae thở dài sau khi chấp nhận lời đề nghị giúp đỡ Tiffany từ Min, có lẽ cậu bạn của Tae đang cố gắng làm chuyện gì đó nhưng dù sao đi nữa thì Tae đã gật đầu đồng ý.Tae trở nên căng thẳng hẳn đi sau lần nói chuyện đó, cô đưa mắt về phía phòng vip nơi mà Fany đang hiện hữu.
Tae cẩn thận đặt chiếc guitar vào hộp đàn rồi với tay lấy chiếc áo khoác trong tủ đồ rồi bước thẳng đến căn phòng màu hồng phía trước.
“Vẫn còn để giấy dán tường sao ?”
Tae mở cửa tiến vào và bước đến chiếc ghế sofa dài mà Fany đang nằm, nhẹ nhàng đắp chiếc áo khoác lên người Fany sau đó ngồi xuống vị trí gần đó rồi thở dài trông mệt mỏi.
Sau một lúc ngồi lặng im nơi đó thì cuối cùng Tae cũng đã quay sang nhìn Fany, đôi mắt nâu sâu thẩm kia đang chứa đựng điều gì ? Thời gian cứ tíc tắc trôi qua và Tae vẩn chưa rời khỏi vẻ đẹp kia cho đến khi Tae vội vàng quay sang hướng khác khi Fany bất xoay chuyển người.
Mái tóc Fany rũ xuống che phủ cả khuôn mặt cô trông rất khó chịu và Tae đã nhìn thấy nhưng phải mất một lúc lâu để Tae quyết định đưa tay giúp Fany vén mái tóc màu đỏ nâu của cô lên.
“Fany…Tiffany…”
Tae lẩm nhẩm tên của Fany trong vô thức, không gian lặng yên lúc này càng lúc càng khó chịu đối với Tae nên cô đã quyết định rằng lúc này là thời điểm thích hợp để đưa Fany về.
Trước khi đưa Fany ra ngoài thì Tae lấy điện thoại ra và gọi cho Ji-ji để báo rằng Min sẽ đón em ấy thay cho cô và cũng như xin lỗi Ji-ji vì đã không thể thực hiện lời hứa đưa em đi chơi lúc sáng.
`Ji-ji đã nói “không sao” với tôi rồi cúp máy và khi đó là lúc tôi biết rằng em buồn và dỗi tôi vì nếu như em ấy vui vẻ hiểu cho tôi thì em ấy sẽ bắt đầu nhõng nhẽo đủ cách để bắt tôi phải đền bù gấp đôi lần sau…Tôi đã sống cùng em đủ lâu để hiểu được em đang nghĩ gì.`
Tae lặng đi vài giây vì cảm thấy mình có lỗi với Ji-sook, những suy nghĩ vu vơ không hồi kết xoay quanh Ji-sook cuối cùng cũng bị chấm dứt bởi tiếng mở cửa, đó là Min.
“Này Taeyeon ! Cậu định ở trong đó luôn sao ?”
“À không, tớ chuẩn bị đi đây !”
“Để tớ giúp cậu.”
Min vội bước vào trong giúp Tae đỡ Fany ra ngoài, sau một lúc thì cả hai đã có mặt trong chiếc taxi đậu sẵn bên ngoài.Tae đưa Min chiếc chìa khóa moto rồi cúi đầu chào cậu ấy và sau đó thì đóng cánh cửa lại.Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Fany hiện đang nằm cuộn tròn lại và đặt đầu trên đùi Tae, hình ảnh đó trông như một chú mèo đang ngủ say sưa tựa đầu vào chân chủ.
.
.
.
.
Ji-sook’s POV
“Ji-ji à…”
“…”
“Ji-ji.”
“Có chuyện gì ?”
“Đừng dỗi Tae nữa.”
“Ai mà thèm dỗi Tae chứ ?”
“Ji-ji ~”
“Vô ích thôi.”
“Đây là công việc của Tae mà…”
“Công việc của Tae là đưa một cô nàng say khướt về nhà hở ?”
“Không…Nhưng…Đó là nghĩa vụ của Tae…”
“…”
“Không thì…Ít nhất thì đó gọi là giúp đỡ người khác.”
“Tae đi mà giúp đỡ chị ấy đi !”
Tôi tránh mặt Tae vì đang rất rất rất buồn và giận Tae nhưng được một lúc thì Tae cũng đã làm tôi xiêu lòng tuy nhiên tôi vẫn biễu môi giận dỗi, dù sao thì tôi biết rằng Tae cũng hiểu rằng tôi đã tha cho Tae.
“Tae đưa chị ấy vào phòng em đi…”
“Thôi để cô ấy ở phòng Tae cũng được mà.”
“Thế cũng được ! Tae sang phòng em ngủ nha ~”
“Gì cơ ? Không.”
“Ơ…Em lại dỗi nữa đấy…”
“Thôi mà Ji-ji…Tha cho Tae đi…Giúp Tae đưa Fany vào trong nào.”
Tôi trở nên lặng im ngay khi nghe được tên Fany, đó có phải là một cái tên rất quen thuộc không ? Fany…
Đó là…
“Ji-ji ! Mở cửa phòng ra giúp Tae đi chứ !”
“Okay okay !”
Tôi vội vàng mở cửa ra rồi bước đến đỡ chị ấy vào trong cùng với Tae, tuy tôi đã cố để nhớ nhưng vẫn không được gì nên đành cho qua.
“Được rồi, em có thể về phòng ! Để Tae lo cho.”
“Được không đấy ?”
“Yah ! Tae là người chăm sóc cho em ba năm qua đó nha !”
“Ple ~ Ai thèm chứ !”
Nói rồi tôi giả vờ hờn dỗi bước ra ngoài, tuy nhiên tôi vẫn không ngăn được sự tò mò của bản thân.Thật sự rằng tôi có một linh cảm rằng có chuyện gì đó giữa họ, tôi phải tìm ra cho bằng được.
Tôi hiểu Tae mà, không phải cô gái nào say khướt ở chỗ làm thì Tae cũng đồng ý đưa về nhà đâu ! Kể cả những cô nàng quyến rủ, xinh đẹp nhất cũng không nhưng “Fany”, chị ấy thật sự là ai ? Tôi cố gắng để cho đầu óc mình hoạt động.
“Nhớ ra gì đi chứ ! Fany Fany Fany !!”
Tôi vừa lầm bầm một mình vừa đưa mắt quan sát sự việc diễn ra bên trong qua khoảng trống nhỏ của cánh cửa được khép hờ kia.
Tae đang dùng khăn lau mặt cho chị ấy tuy nhiên trông Tae có vẻ rất hồi hợp, tôi biết được việc đó qua đôi tay run cầm cập của Tae tuy nhiên, Tae vẫn rất nhẹ nhàng trong từ cử chỉ, hành động.
Sau một lúc thì tôi đủ biết rằng mọi thứ đã được hoàn thành, giờ thì Tae nên rời khỏi đó để cho chị ấy ngủ một giấc tới sáng rồi “cảm ơn” rồi “quà cáp” và cuối cùng là rời đi như tôi biết, rời đi lúc này là những gì mà Tae nên làm.
Tôi định bước đi ngay để tránh bị Tae phát hiện nhưng không, Tae đã không rời khỏi vị trí đó nên tôi cũng nán lại tiếp tục quan sát.Điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu mà đôi mắt Tae không chú tâm đến khuôn mặt của chị ấy như vậy, không phải bình thường đâu ! Tôi thề, ngay cả người thứ ba như tôi còn có thể cảm nhận được…Cảm nhận được một phần tình cảm trong ánh mắt đó.
`Nếu như…Ánh mắt Tae hướng về mình, nếu như…`
Đó thật sự là cái nhìn từ một phía và…Không phải là dấu hiệu của sự rung động chứ ? Không ! Tôi cá chắc rằng với một người như Tae thì sẽ không có vụ tình yêu sét đánh đâu, suy cho cùng thì…Đó là một tình yêu thầm kín, lâu năm ư ?
“Fany…Chị ấy là…”
Tôi quyết định đi về phòng vì tự thấy rằng mình đã đi quá xa và thật trái với lương tâm nếu tôi tiếp tục làm thế.
`Vậy cuối cùng thì mình đang làm gì ? Mình nên làm gì ?`
Tôi ngồi lặng thin trong căn phòng để tĩnh tâm suy nghĩ.Nghĩ về những ngày tháng đã qua, nghĩ về những chuyện đã trải qua cùng với Tae và nghĩ về hiện tại…Tôi đã giả vờ không quan tâm, không biết đến nó bao ngày qua…Giờ là lúc…
`Mình còn lại những gì ? Sau tất cả…`
——————–
CHAP 3-2
Ánh nắng đã len qua khung cửa sổ, tiếng chim hót líu lo bên ngoài kia cho tôi biết rằng hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng điều đó vẫn không đủ để tôi mỉm cười.
Sau vài giây thì tôi mới bất ngờ nhận ra đây không phải là giường của mình, không phải là phòng của mình ! Vậy thì tôi đang ở đâu ? Tôi bước khỏi giường một cách vội vã, vừa bước đi vừa cố nhớ lại chuyện hôm qua.
`Mình đã uống say ở quán café đó…Rồi…Mình đã ngủ quên mất sao ? Tại sao mình lại có mặt ở đây ?`
Tôi đứng lại và lặng im khi tôi nhìn thấy dáng người quen thuộc đang nằm trên chiếc sofa đặt ở giữa căn phòng, mái tóc màu vàng nâu đó…Tôi bước đến một cách nhẹ nhàng để không đánh thức người đó và phải, đó là Taeyeon.
`Cậu ấy đã đưa mình về sao ?`
Tôi định quay lưng rời khỏi nhà nhưng đôi mắt tôi đã nhìn thấy được những viên thuốc li ti, những tấm ảnh được đặt trên chiếc bàn trông rất hỗn độn.Ngoài ra còn có những tờ giấy bị nhàu nát lại nằm lặng yên nơi đó.
Tôi không ngăn được bản thân mình tò mò nên đã ngồi xuống và quan sát từng thứ một, từ những viên thuốc đến những bức hình đó.Tôi mở to mắt bất ngờ, trái tim tôi như ngừng đập trong vài giây khi nhận ra những bức hình đó là hình của tôi và cậu ấy lúc xưa.Tae vẫn giữ những bức hình đó, như vậy có nghĩa là gì ? Cậu ấy vẫn quí trọng tình bạn giữa chúng tôi ư ? Có thể lắm.
Tôi đặt những tấm hình đó xuống bàn trong vô thức khi nhìn thấy những tờ giấy bị nhàu nát, tôi liền cầm một tờ gần nhất và mở ra.Cố gắng đọc những con chữ mờ nhạt trong ấy.
Một giây rồi hai giây, tôi trở nên bất động.Đôi tay tôi run lên rồi buông xuôi để mặc cho tờ giấy ấy rơi xuống…Tôi nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy, vẫn như một thiên thần đang ngủ say…Tôi…
Tôi đã cảm thấy được vị mặn của nước mắt, lại nữa rồi…Tôi không thể kìm được nước mắt nhưng…Taeyeon, cậu ấy…Tôi trở nên hoang mang, bối rối vô cùng và không biết mình phải và nên làm gì trong khi cậu ấy vẫn đang chìm trong giấc mộng.
“Tae…Taeyeon…” – Tôi lấp vấp không nói đường vẹn câu, nước mắt đã thấm ướt đôi mi tôi.
“Ring Ring ! Ring Ring !”
Tiếng chuông kêu lên từ chiếc điện thoại của cậu ấy cũng nằm trên chiếc bàn, điều đó đã đánh thức cậu ấy.Cậu ấy liền ngồi bật dậy sau khi nhìn thấy tôi, đôi mắt chúng tôi lại chạm nhau giữa không gian nhưng điều đó diễn ra không được lâu sau khi cậu ấy nhìn thấy những tấm hình nằm trên bàn, những viên thuốc li ti kia.
Tae cố gắng nắm lấy hết tất cả những thứ đó cho vào tay nhưng điều đó rõ ràng là không thể nào khiến những viên thuốc rơi xuống khỏi bàn, những tấm hình nằm lặng lẽ ở sàn nhà.Tae vội vàng quay lưng bước đi, tôi không biết cậu ấy muốn đi đâu nhưng tôi cũng đã đứng dậy bước theo cậu ấy.
“Taeyeon ! TAEYEON !!”
Cậu ấy vẫn tiếp tục bước đi cho đến khi phía trước kia là bức tường, cậu ấy thả tay ra để cho những tấm hình, viên thuốc trên tay rơi xuống đất rồi đưa hai tay đặt lên bức tường trông vô vọng.
Tôi thì đứng nhưng nghẹn ngào, tôi phải làm sao đây ?
“Taeyeon…”
Trái tim tôi nhói đau lên khi thấy Tae như thế, nước mắt vẫn không ngừng tuôn…Bỗng nhiên Tae đấm tay vào tường thật mạnh, liên tục và liên tục.Tôi vội vã bước tới và nắm lấy tay cậu ấy từ phía sau nhưng điều đó là chưa đủ để cậu ấy dừng lại, tôi ôm chặt lấy cậu ấy.
“Taeyeon ! Tớ yêu cậu…Hức…Tớ yêu cậu nhiều lắm…Tae Tae…Hức…”
`Câu nói không vẹn toàn vì những tiếng nấc nhưng xin hãy nắm lấy tay tớ đi, xin cậu đấy Taeyeon…Một lần thôi, hay đáp lại tình cảm của tớ đi…Đến lúc này rồi…`
“Fany…”
Tôi cảm thấy sự ấm áp nơi đôi tay mình, có phải rằng Tae đang nắm lấy đôi tay tôi ? Sự ấm áp đó không kéo dài lâu vì cậu ấy chỉ nắm lấy nó để kéo cánh tay tôi khỏi người cậu ấy.Nhưng không đời nào tôi chịu buông ra đâu, không bao giờ !
“Buông ra đi mà…Xin cô…”
Tôi nghe được nỗi đau trong câu nói của cậu, tôi cảm nhận được trái tim cậu ấy đang đập thật mạnh và cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra được lí do cho sự vô tình mà lại ấm áp của cậu.Vì sao ư ? Vì ánh mắt cậu luôn mang đến cho tôi sự ấm áp đó mặc cho lời nói của cậu lạnh lùng, hành động của cậu lạnh lùng…Bất cứ thứ gì nhưng đôi mắt đó.
“Buô…Buông ra…Fany…Tớ xin cậu…”
Tae đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên đôi mắt cậu ấy, Tae thật sự đang khóc…Và tôi biết điều đó có nghĩa là gì.
`Tôi đã sai lầm ở nơi đâu ? Từ khi nào ?
Nếu tôi ở bên cậu những tháng năm đó thì…
Mọi chuyện liệu có khác đi không ?`
.
.
.
Khi sự lặng im trở nên thật đáng sợ, khi mọi thứ thật đơn giản nhưng ta lại không nhận ra được.
Flashback
`Trở về ba năm trước, trên con đường đến sân bay để bắt kịp cậu ấy.`
.
.
.
Tôi leo lên chiếc moto, khởi động máy và phóng vèo qua từng con phố.Tôi có thể cảm nhận được làn gió thổi bay mái tóc của tôi và tôi thật sự cảm thấy thích cảm giác này.
Ngoài ra thì tôi không thể đợi lâu hơn để đưa Fany món quà này, nói với cậu ấy rằng tôi yêu cậu ấy rất nhiều và nói rằng hoặc tôi sẽ chờ cậu ấy quay về hoặc tôi sẽ bay sang đó để tìm cậu ấy.
Tôi cảm thấy tự tin hẳn sau buổi tối hôm qua khi cùng đi dạo phố đêm cùng cậu ấy nên đã quyết định tỏ tình vào ngay hôm nay.Phải, đó là những gì tôi sẽ làm.
Chiếc điện thoại trong túi tôi reo lên từng hồi, có lẽ là một trong các cậu ấy gọi hoặc chính là Fany nhưng tôi quyết định không bắt máy mà thay vào đó tôi tăng tốc độ chiếc xe lên mức cao nhất có thể để đến được sân bay sớm nhất.
Tôi biết rằng chỉ cần chậm trễ một phút thôi thì Fany có thể bước lên máy bay và kể từ khi chiếc điện thoại rung lên thì tôi trở nên lo lắng.
Tôi vụt qua từng con phố vắng người, tiếng gió vèo qua đôi tai nghe khó chịu làm sao nhưng tôi mặc kệ, tôi phải đến được sân bay trước giờ cậu ấy rời đi…Tôi phải…
“Kéttttt !! RẦM !!”
“Kéttt ~ ~ ~”
.
.
Năm phút rồi mười phút trôi qua…
“Ring ring ! Ring ring !”
Suốt một con đường dài chỉ còn nghe được tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi, bàn tay thấm máu đang gắng với lấy chiếc điện thoại nằm phía xa…
“Tiff…Fany…Tiffany…”
Hơi thở yếu dần…
Người đầu tiên và cuối cùng Tae nhớ đến vẫn luôn là vậy…Hơi sức cuối cùng Tae đã gọi thầm tên Fany trong vô vọng, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mi…
Mọi thứ chìm trong lặng im, như ban đầu…Con đường vắng lặng.
Những cánh hồng bay đi theo cơn gió vô tình thoảng qua, hộp quà màu hồng không còn vẹn toàn nằm lặng lẽ phía xa…
.
.
.
“Hmm…Ôi…”
Tôi từ từ ngồi dậy và sau một lúc để tỉnh hẳn thì biết đây là bệnh viện, căn phòng màu trắng đem đến cho tôi cảm giác thật kì lạ, nó như một nỗi sợ trong tôi…Tôi định rời khỏi chiếc giường nhưng ngay khi tôi kéo chiếc chăn khỏi người thì nhận thấy rằng chân tôi đang bị băng bó.
“Mấy giờ rồi ? Fany…Tiffany !!”
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra được chuyện Fany sẽ bay sang Mĩ, vậy thì…Tôi đã để lỡ chuyến bay rồi sao ? Mọi kế hoạch đã tan vỡ ư ?
`Mình đã làm gì thế này ? Chuyện gì xảy ra thế này ?`
Tôi trở nên rối bời khi trong đầu xuất hiện các suy nghĩ trái chiều nhau, các câu hỏi và Tiffany.Tuy nhiên qua những dấu chấm hỏi chưa có câu trả lời thì có một điều mà tôi biết chắc.
`Mình phải rời khỏi đây, phải tìm cậu ấy !`
Cuối cùng thì tôi đã không thể kiểm soát bản thân mình với ý nghĩ muốn gặp Fany…Hay là bất cứ thứ gì khác, rời khỏi đây trước đã…Mặc kệ đôi chân đang bị thương, mặc kệ luôn sự đau nhói khắp cơ thể tôi rời khỏi giường và bước đi…
Từng bước tôi đi như từng lần xát muối vào vết thương ở chân tôi và tôi có thể cảm nhận rằng máu đang chảy ra…Rất nhiều.Máu đã thấm qua lớp bông băng nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi cho đến khi có một bàn tay nắm đặt lên vai tôi, có thể đó là một bác sĩ hay y tá đã phát hiện ra ý định trốn khỏi bệnh viện của tôi.
“Tôi muốn rời khỏi đây ! Tôi sẽ trả viện phí đầy đủ mà !! Buông tôi ra !”
“Chân chị đang chảy máu kìa ! Dừng lại đi !”
[i]”Buông tôi ra !” – Tôi đẩy người đó thật mạnh về phía sau, tôi thật sự đang mất kiểm soát.
“Ouch !! Hức…”[/i]
Nghe thấy tiếng nấc tôi liền quay đầu lại và tôi nhận ra mình đã quá tay, tôi cố ngồi xuống trong đau đớn vì vết thương ở chân để xem em ấy có sao không.
“Tôi…Tôi xin lỗi…Tôi không cố ý, tôi vội quá…Tôi tưởng em là y tá của bệnh viện.”
“Chị định trốn viện sao ? Vết thương còn chưa lành mà !”
“…”
“Chị nên lo cho bản thân chị trước…”
“Em cũng vậy, chân em cũng bị thương mà còn gắng đuổi theo tôi.”
“Đây gọi là giúp đỡ người khác.”
Sau một lúc thì tôi đã bình tỉnh trở lại và nhận ra người giữ tôi lại chỉ là một bệnh nhân khác cũng đang bị thương ở chân như tôi, đó là một cô bé mười lăm tuổi với một chiều cao…Đáng ngưỡng mộ.
Đến lúc này thì máu đã thấm ướt hết cả bông băng và bắt đầu chảy ra ngoài nhưng tôi như quên đi sự đau đớn đó khi nhận thấy rằng chân em ấy cũng đang băng bó.
.
.
.
Tôi đã cùng em ấy quay trở lại giường để nghỉ ngơi, tôi cũng bị bác sĩ mắng rất nhiều vì việc đó và ngay sau đó tôi cũng nhận được thông báo của bác sĩ về hiện trạng của tôi.
Tôi không chú ý nghe là bao nhiêu cho đến khi bác sĩ nói rằng không chỉ có các vết thương ở chân mà qua xét nghiệm tổng thể, tôi bị bệnh bạch huyết hay còn gọi là ung thư máu mãn và đang ở giai đoạn hai.Điều đó có nghĩa rằng tôi chỉ còn sống được dưới ba năm, tùy theo từng trường hợp cụ thể.
“…”
“Hiện tại bệnh tình đã ở giai đoạn hai, khả năng chữa khỏi là rất thấp và tất nhiên chi phí không nhỏ.”
“Rất thấp là bao nhiêu phần trăm thưa bác sĩ ?”
“Khoảng mười phần trăm, có thể giảm tùy từng trường hợp.Hiện trạng sức khỏe bản thân…Ngay cả khi thành công cũng có thể tái phát.”
“…”
Tôi lặng đi, mặc dù nơi đây vẫn ồn ào người qua kẻ lại nhưng sao tôi lại thấy cô đơn.
Phải chăng đây là số phận, phải chăng đây là ý của ông trời.Phải chăng tôi không xứng đáng, phải chăng ?
Giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống đôi gò má, trái tim như quặn lại đau nhói.
Ngay giây phút ấy, tôi biết rằng đó là sự bắt đầu cho một kết thúc.
`Sự bắt đầu cho một kết thúc.`
.
.
.
“Bác sĩ nói đầu tuần sau em có thể xuất viện đó Tae ! Còn Tae ?”
“Ừ, Tae cũng thế !”
“Mà Tae này ! Sao em không thấy người nhà hay bạn bè của Tae vào thăm ?”
“Hmm…Tae…Tae không có ai cả…”
“Hở ? Tae nói gì vậy ?”
“…”
“Nhà Tae ở đâu ?”
“À ừ…Tae…”
“Uhm, vậy thì em hiểu rồi…”
“…”
“Tae có thể đến ở cùng em !”
“Còn anh trai của em thì sao ?”
“Anh hai đâu có sống cùng với em.”
“Hm ?”
“Anh ấy ở cùng với bạn gái.”
“Hở ? Thật là…Không chăm sóc cho em gái mà đi ở cùng với bạn gái hả ?”
“Dù sao thì anh hai vẫn nuôi em, cho em tiền đi học mà !”
“Ừ…”
“Vậy quyết định như thế nha !”
“Sao em lại tin Tae như vậy hả Ji-sook ? Chỉ mới nói chuyện với nhau được vài hôm…”
“Không biết tại sao nhưng…Em tin Tae ! Thế Tae có phải là người tốt không ?”
“Không…”
“Err…”
“Thế em có đổi ý định lại không ?”
“Không !”
“…”
Tôi có hơi lúng túng khi phải nói dối em ấy về bệnh tình và tiếp theo đó các chuyện khác mà em đưa đến cho tôi.Vậy thì sau cùng tôi quyết định đến ở cùng Ji-sook, mọi chuyện diễn ra thật dễ dàng…Như lòng tôi mong.Ông trời đang ưu ái cho tôi vào những năm cuối cuộc đời sao ?
Chi phí điều trị cao, khả năng thành công thấp và lại còn có thể tái phát thì bảo tôi phải làm sao đây ? Nếu để họ biết được thì họ sẽ dồn hết tiền bạc, của cải của họ để giúp tôi và tôi không muốn điều đó xảy ra, để rồi mọi thứ trở nên vô ích.
Và còn nữa, không thể để Tiffany yêu một người sắp chết như tôi…Không thể được, cậu ấy nhất định phải hạnh phúc.Tôi biết rằng cách duy nhất là rời xa mọi người, rời xa cậu ấy…Đó là cách duy nhất để Fany có thể quên được tôi, hơn nữa là trở nên căm ghét tôi.
`Suy cho cùng thì đây là ý của ông trời.Mọi thứ đều đi đúng như ý của ông ấy…Ổn thôi, mình sẽ ổn thôi…`
Người ta nói rằng điều tồi tệ nhất là khi buồn mà ta không thể rơi nước mắt, có thể đó là khi giọt nước mắt bay ngược lên bầu rời…Rồi cơn mưa trút xuống, lặng lẽ từng hạt…Có thể lắm chứ…
.
.
.
“Quay lại hai tuần trước so với hiện tại thì…”
.
.
.
“Gần đây cháu bị đau nhức đầu, lưng và thường xuyên bị chảy máu ở mũi, chân răng.Còn đây là vết trày từ đầu tuần trước đến nay vẫn chưa lành và các vết bầm…Đây có phải là…”
“Taeyeon, đã được ba năm rồi…Cháu biết điều này sẽ đến mà.”
“Ba năm…Ba năm đã từng trôi qua thật chậm đối với cháu và đến lúc này đây thì bỗng nhiên nó lại quá nhanh như thế này bác ạ…”
“Bác rất tiếc…”
Tôi cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ già lần cuối cùng sau ba năm bác cùng với tôi chống chọi một cách kiên cường với căn bệnh đó dù rằng đó chỉ là những toa thuốc, từng đợt tiêm chích…
Tôi quay đầu bước đi và như trở thành vô hình trên con phố đông người qua lại, tôi xin một cơn gió hãy thổi qua tôi để như tàn tro nhạt nhòa đi bay mất…Có thể…
.
.
.
Và đây là đêm hôm qua, nơi mọi sự thật được phơi bày.Lời nói dối chân thành kia bị cơn gió vô tình cuốn trôi đi hết…
.
.
.
Ji-sook’s POV
Tôi mở cửa phòng mình ra một cách nhẹ nhàng rồi cẩn thẩn lẻn vào phòng của Tae.Sau một lúc để tìm kiếm những thứ cần thiết thì tôi cũng bước ra, trên tay tôi run run cầm những bức hình mà Tae cất rất kĩ trong tủ…
Điều tôi làm lúc này là ở giữa sự sai trái và đúng đắn, giữa cái xấu và cái tốt…Không cần biết nữa nhưng trái tim tôi mách bảo rằng tôi phải làm chuyện này, với tư cách là một đứa nhóc yêu Tae say đắm…Mặc cho lòng đau như cắt, tôi đang thực hiện nó.
Tôi đặt những bức hình lên bàn, lấy trong túi mình ra những viên thuốc mà tôi đã “mượn tạm” từ balo của Tae rồi cũng đặt lên bàn…Cuối cùng là thứ quan trọng, khó tìm nhất…Một toa thuốc đã bị Tae vò nát, vứt trong sọt rác ở phòng Tae…Tôi biết là điều tôi làm là xứng đáng mà…
Xong ! Tôi đã làm xong điều đó nhưng đêm còn dài quá, tôi phải làm gì đây ? Tôi ngồi xuống nền đất, gần chiếc sofa mà Tae nằm và lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Tae.Nhớ lại những kỉ niệm vui, buồn mà chúng tôi trải qua.Tôi chợt mỉm cười rồi bỗng nhiên bật khóc như một đứa trẻ, vội đưa tay che miệng lại để ngăn cho tiếng nấc bật thành tiếng…
Ba năm qua tôi đã làm gì ngoài những lời yêu vô nghĩa ? Ngoài sự nũng nịu, đua đòi và sự ghen tuông thật quá trẻ con ? Thay vào đó…Sao tôi không lặng đi một hồi lâu, lặng đi để cảm nhận được nỗi đau nơi đôi mắt của Tae, lặng đi để thấu hiểu…
`Đã quá muộn để nói lời xin lỗi nhưng không quá muộn để làm gì đó…Ít nhất là mình đã làm một điều đúng đắn…`
Tôi ôm lấy Tae mà không cần biết rằng Tae có bị đánh thức không, tôi vẫn ôm lấy Tae thật chặt…
“Ji-ji à…Để Tae ngủ nào…”
Tae nửa mơ nửa tỉnh nói với tôi, tôi biết rằng Tae nghĩ đây cũng chỉ là cách tôi thể hiện tình cảm với Tae như mọi lần khác, không hơn không kém…Như vậy cũng tốt, tôi có thể được ôm lấy Tae như thế này là quá đủ rồi.
“Ji-ji…Em mau lau đi…Thật là…”
“Haha !”
Tôi bật cười khi Tae nghĩ về thứ khác trong khi những giọt nước trên má tôi là những giọt nước mắt.Đó cũng là khi tôi thấy mọi thứ phải đi đến hồi kết, chấm dứt thôi.Tôi đứng lên và nhẹ nhàng đặt môi mình hôn lên má Tae rồi quay lưng bước đi…
`Mọi chuyện còn lại để cho chị đấy, Tiffany…`
End Flashback
`Chúng ta đều biết rằng khi ta bắt đầu thì sẽ luôn có một kết thúc.`
.
.
.
“Tae Tae ~ Tae…Tae !?”
Fany bật dậy một cách vội vàng khi không thấy Tae nằm bên cô, Fany rời khỏi giường vừa chạy tìm ở các phòng vừa gọi lớn tên Tae.Fany thật sự đang rất lo lắng rằng Tae sẽ lại vụt khỏi tay cô một lần nữa, gió liệu có thể đưa Tae về hay không ?
Bước chân vội vã của Fany bỗng dưng dừng lại vì người đứng phía trước không xa là Tae.Khuôn mặt Fany vẫn thể hiện rõ sự lo lắng, khó chịu qua đôi mày nhíu lại và đôi mắt long lanh như muốn rơi nước mắt.
“Tae Tae !”
“…”
Taeyeon vẫn đứng lặng thin nơi đó, đôi mắt nặng vương nỗi buồn nhìn Fany.Không khí yên lặng đến nỗi có thể nghe được nhịp đập của trái tim, hơi thở.
“Yah Taeyeon !! Cậu làm sao thế hả ? Cậu làm tớ rất lo lắng đấy !” – Fany trở nên bực mình khi mãi mà Tae không chịu nói câu nào nên đã lớn tiếng, như để trút giận.
“…” – Tae vẫn im lặng ngắm nhìn Fany.
“Sao cậu…”
Fany chợt nhận ra rằng có chuyện không ổn đối với Tae khi nhìn thấy đôi tay của Tae có màu đỏ thẩm đang cầm lấy chiếc khăn tay cũng có màu đỏ, đó là…
“Máu…Đó là máu ư ?”
Khi Fany vừa dứt lời thì Tae loạng choạng bước chân rồi ngã người về phía trước.
“TAEYEON !!” – Fany đã kịp chạy đến để đỡ lấy Tae.
“T…Tớ yêu cậ…u…” – Tae gắng sức thì thầm, chiếc khăn thấm máu đỏ từ tay Tae rơi xuống nằm lặng im dưới nền đất.
“Tớ yêu cậu, tớ cũng yêu cậu Tae Tae…Tae…Taeyeon…”
Tae tựa đầu trên vai Fany bất tỉnh khiến Fany trở nên rối bời, không biết nên làm gì ngoài việc gọi lớn tên Tae…Fany như vỡ òa, tiếng khóc lúc càng lớn hơn.
“Taeyeon ! Tỉnh dậy đi mà !! Đừng rời bỏ tớ…Hức…Taeyeon !”
.
.
.
“Beep Beep ~ ~ ~”
“Đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu !!”
Hàng loạt y tá, bác sĩ chạy theo chiếc băng ca vào trong phòng cấp cứu.Fany và Yul vẫn chạy theo mặc đi lời ngăn cản của những người y tá, bác sĩ.
“Rầm !”
Cánh cửa đóng lại ngay sau khi đưa được Tae vào, bỏ lại Fany và Yul bên ngoài thấp thỏm lo sợ.Không gian màu trắng xóa càng khiến cho không khí lặng im trở nên nặng nề hơn.
Cả Fany và Yul đều lặng thin, không ai nói được lời nào nữa.Fany nắm hai tay mình lại rồi nhắm mắt cầu nguyện với đôi mi còn ướt nước mắt.
Cuối cùng Fany lại không ngăn được nước mắt tuôn trào và đó là khi Yul vội vàng bước đến ôm lấy Fany vào lòng để an ủi cô.
“Ổn thôi ! Cậu ấy sẽ không sao đâu.”
“Đây là máu đấy Yul…Trên tay tớ…Hức…Là máu của Tae…Chiếc khăn đó…Hức …Mũi cậu ấy đã lại chảy rất nhiều máu…Máu…Hức…Yul ơi…”
“Tên ngốc ấy sẽ không dám rời bỏ bọn mình lần nữa đâu ! Tae đã hứa với ta rồi ! Cậu bình tỉnh lại đi…”
Không lâu sau thì sáu người còn lại cũng đến, họ cũng chỉ lặng im.Một số đến ngồi gần bên Fany để an ủi cô, những người còn lại thì lặng thin trên băng ghế chờ đợi.
Cả một khu vực phía trước căn phòng kia lại chìm trong yên lặng.
Nỗi đau đã nghẹn lại trong tim, còn gì tệ hơn khi nước mắt không thể rơi nữa…
.
.
“Beep.Beep.Beep…”
.
.
Cậu đã đến bên tớ dịu dàng như làn gió mùa thu rồi cậu đã lạnh lùng rời đi như cơn gió mùa đông buốt giá.
Gió thuộc về ai ? Cậu thuộc về ai ?
Gió rong chơi nơi đâu ? Cậu đang ở đâu ?
Nhạt nhòa
“Tôi yêu cơn gió ấy, yêu cả sự dịu dàng và trái tim luôn lo nghĩ cho người khác đến vô tâm với bản thân ấy.Tôi yêu Taeyeon, cơn gió của những năm tháng ấy.”
`Trái tim của gió.`