Tôi Và Em – Truyện Dâm Có Thật 100%

Là PA. Ko biết từ lúc nào PA đã tới cổng trường. Như có một bóng ma vô hình đẩy tôi chạy đến bên PA. Chống tay xuống đầu gối thở hổn hển.
– PA đến đây lâu chưa. Sao ko vào trường ?
Hôm nay PA mặc 1 cái quần bò bó. Đủ tôn lên cái chân dài miên man ( PA 1m65) chân vẫn dán mấy miếng thuốc gì gì đó.
– PA đến lâu rồi. Sao hôm nay ko đi xe bus.
– Ở đây là gì có bến đâu. Em gãi đầu trả lời
– Thôi vào đi. Dìu PA vào với. Vs PA mua đồ ăn sáng rồi. Vào ăn chung luôn.
PA lại cười. Lại nụ cười ko thấy mặt trời…. lúc đó em đi ngẩn người ra. Mọi thức trôi qua thật là nhanh. Em cảm giác lúc đó như là người hạnh phúc nhất thế giới.
Dìu PA vào trường dưới con mắt bất ngờ của bọn con trai các khoa cùng vs lớp em. Như người nổi tiếng vậy. Các bác ko biết lúc đó em cảm thấy ntn đâu. Dìu PA vào chỗ ngồi. Tính sang ghế em hay ngồi bỗng PA kéo tay em lại. Tất nhiên là vô ý. Em đổ theo lực kéo của PA.
– Ăn sáng. Còn tính đi đâu nữa ??? Tôi không biết mua gì nên chỉ có bánh mỳ trứng và sữa thôi. Ăn mau đi.
Em chỉ biết gật đầu lia lịa…. nhưng trời đánh còn tránh bữa ăn. Bọn con trai nhìn mình ăn như muốn ăn tươi mình vậy. Quay sang PA thì chỉ thấy PA vừa uống hộp sữa vừa cười vs em. Ăn đc nửa cái thấy ngại quá đành gói lại. Nhìn PA mà cười trừ.
Cả buổi học. Em chỉ có bị bọn con trai hỏi các câu kiểu: ” Mày tán đc nó rồi à ?”, ” Ghê ghê nhá, hotgirl mà mày cũng húp đc ” ( húp đc chứ sao lại ko :D:D:D:D:D).
Hết buổi học bị khủng bố tinh thần cực độ. Đến nỗi quên đem cả nửa cái bánh mì về. Chạy ra nhà xe lấy vội định đạp về.
– Ê…. V lai tôi về với. Tôi ko có xe.
Ơ…. em có nghe nhầm ko…. giọng PA…. vỗ vai em cái bụp làm em như rơi từ mây rơi xuống.
– Nhé….. lai tôi về với. Chân đau ko đi xe đc.
Nụ cười em lại làm tôi như điêu đứng chỉ biết gật lia lịa.
Lấy cái áo mưa trong túi để lên yên sau cho PA ngồi 1 bên đỡ đau. Xe đạp em là xe đạp địa hình nhưng đã hỏng líp số. Em gắn thêm yên sắt ở sau để chủ yếu chở đồ. Lai PA đi trên con đường mà đến là ngại. 10 đứa sv đi qua là 10 đứa nhìn lại. Nhưng với em cũng chả sao. Lai PA về mà cảm giác ko thấy mệt. Đạp hăng. 2 đứa tán phét nhũng câu chuyện ở đâu đâu thì cũng đạp đến nhà PA.
– Cảm ơn V lai tôi về nhé.
– À ờm ko có gì đâu. Nếu cần gì giúp tôi sẽ giúp
– Thế….. còn 1 tuần nữa thôi. V đưa đón tôi đi học nhá.
Wtf…. choáng tập 2. PA chủ động nhờ tôi lai đi học…. chuyện thật như đùa. Đang ko biết trả lời sao thì PA lại cười nụ cười như vạn con dao đâm xuyên qua tim tôi. Lúc mềm yếu đó tôi đã đồng ý. Em cười như đc mùa cầm cánh tay nhỏ của tôi mà lắc lắc. Em chào tôi rồi đi thẳng vào vào nhà làm tôi đứng đó 1 mình như chưa hiểu chuyện gì sảy ra. Cười 1 cái rồi đạp xe đi về tring đầu ko còn hình dung là đnag ngoài đường mà chỉ lo ở đâu đâu mà tý bị xe đâm :D:D:D:D ……