TÌNH NGANG TRÁI – Update Chương 23

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TÌNH NGANG TRÁI – Update Chương 23

Tác Giả:

Lượt Xem: 775 Lượt Xem

CHƯƠNG 11: ĐỒNG CAM CỘNG KHỔ

Hải Dương tỉnh cả ngủ bật đứng dậy chạy ra ngoài sân.

Nó hét lớn lên như một đứa trẻ: “MẸ MẸ…”

Nó chạy lại ôm chặt lấy mẹ: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã về bên con, con lo cho mẹ lắm mẹ biết không”

“mẹ có làm sao đâu, nhìn con kìa mắt thâm như gấu trúc rồi”

“Con nhớ mẹ không ngủ được, cả sáng con đợi mẹ về”

Lúc này ông Đại và Hải Như cũng nghe thấy tiếng động họ đi ra ngoài sân.

Ông Đại “Em về rồi à, vất vả quá”

Hải Như “Mẹ đã về”

Hải Dương nắm tay mẹ đi vào nhà: “Mẹ ăn cơm chưa”

“Mẹ chưa, đói quá”

Ông Đại “Con nó đợi em về, nhất quyết không ăn cơm”

Hải Như: “Anh Dương còn bảo anh ấy có thần giao cách cảm, linh cảm là mẹ sắp về rồi nên anh ấy đợi mẹ đến cùng đấy”

“Khổ thân đến giờ thì phải ăn chứ không cần phải đợi mẹ”

Ăn cơm xong thì Ngọc Hân đi tắm cô nhìn ngắm cơ thể mình trong gương nhớ đến ông lão ở trong rừng sâu rồi cô mỉm cười.

Hải Dương vẫn ngồi trong bếp đợi mẹ ông Đại thì đã đi làm ca chiều.

“Sao con vẫn ngồi đây, đi về ngủ đi”

Hải Dương tiến đến ôm lấy eo mẹ.

“Mẹ ngủ cùng con được không? con nhớ mẹ nhiều lắm”

“Con trai gì mà yếu đuối sướt mướt thế, về phòng ngủ đi”

Hải Dương xị mặt bước từng bước chán nản lên phòng rồi nằm vật xuống giường: Nhớ mẹ, lo lắng cho mẹ đến như thế rồi mẹ lại kêu nó yếu đuối sướt mướt, có buồn không cơ chứ, tủi thân phát khóc đến nơi.

Ngọc Hân lấy hết quần áo từ trong ba lô ra để đem vào máy giặt: “Ơ, cái quần lót của mình đâu rồi?”

………….

Ở một góc rừng sâu ông lão đang cầm trên tay thứ gì đó lão hít hà mắt nhắm nghiền như đang phê thuốc phiện.


36e92d9ae41e2040790f4.jpg


357f7e02b78673d82a972.jpg

………….

Cánh cửa phòng bật mở, Ngọc Hân mỉm cười đi vào phòng, Hải Dương biết nhưng nó nằm im không động đậy.

“Có ai đó nhớ tôi đến mất ăn mất ngủ cơ mà”

“Con nhớ mẹ lo lắng cho mẹ vậy mà mẹ lại bảo con ẻo lả sướt mướt”

“mẹ xin lỗi, mẹ trêu con thế thôi, moa” Mẹ hôn vào má nó một cái “Nhìn cái mắt con kia có khác gì con gấu trúc không hả, ngủ trưa đi”

“Mẹ ngủ cùng con nhé”

Mẹ Ngọc Hân nằm xuống cạnh nó: “Mẹ cũng buồn ngủ lắm, hai mẹ con mình ngủ chung”

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã về với con, con đã nghĩ sẽ không được gặp mẹ nữa con rất lo lắng nếu mẹ không về con cũng không muốn sống nữa”

“Ngốc ạ, mẹ sẽ luôn bên cạnh con”

“mẹ ơi, con yêu mẹ lắm, con nhận ra thiếu mẹ con không thể sống được”

“Mẹ cũng vậy con yêu”

Hải Dương đưa môi tiến đến chạm vào môi mẹ rồi hôn đắm đuối..

“ư… đừng” mẹ đẩy nó ra “Sao con lại hôn môi”

“Con yêu mẹ” Hải Dương lại tiếp tục hôn vào môi, mẹ lại đẩy nó ra.

“Hôn má thôi, ai cho phép con hôn môi hả”

“Những người yêu nhau họ hay hôn môi”

“Chúng ta là mẹ con, không được hôn môi đâu”

“Không, con muốn mẹ là người yêu của con”

“Bậy nào”

“Mẹ à, con yêu mẹ lắm, mẹ làm người yêu con nhé”

“Ơ này”

Ngọc Hân bị Hải Dương đè xuống hôn môi đắm đuối.

“ư ư…” Hải Dương giữ chặt đầu mẹ không cho động đậy nó hôn ngấu nghiến làm mẹ như muốn tắc thở dùng hết sức đẩy nó ra, phù… phù…

“Con làm gì thế hả”

“Mẹ Hân ơi con yêu mẹ”

“Yêu mẹ nhưng không được làm như thế”

“Từ giờ con sẽ tán mẹ”

Ngọc Hân kinh ngạc: “Hả”

“Con sẽ như một người đàn ông tán tỉnh mẹ”

“Trời, con dừng ý nghĩ đó lại ngay”

“Tại sao, tại sao con không thể yêu mẹ như cách một người đàn ông yêu một người phụ nữ chứ”

“Không thể, chúng ta là mẹ con, con suy nghĩ bậy bạ gì thế hả”

“Con yêu mẹ, muốn mẹ làm vợ con”

Ngọc Hân ngạc nhiên rồi đến hoang mang sợ hãi: “Con nói gì thế Dương”

“Con đang rất nghiêm túc, con yêu thầm mẹ đã lâu rồi”

Ngọc Hân kinh ngạc tột độ đưa tay lên che miệng.

“Tại sao? Tại sao con lại có ý nghĩ đó?”

“Mẹ rất đẹp lại giỏi giang mẹ là thần tượng trong lòng con, con không thể ngừng yêu mẹ, con yêu mẹ như cách một người đàn ông yêu người phụ nữ của mình, trong tâm trí con lúc nào cũng có hình ảnh của mẹ, mẹ là tất cả đối với con là động lực sống của con”

Mẹ gõ gõ vào đầu nó: “Này, có phải con thiếu ngủ dẫn đến đầu óc bị hoang tưởng rồi không?”

“Con đang rất nghiêm túc, lời con nói là thật, con sẽ không thay đổi ý định của mình đâu” Hải Dương dụi đầu vào ngực rồi ôm lấy mẹ “Có mẹ ở nhà con yêu tâm ngủ rồi” miệng nó nở một nụ cười rồi nhắm mắt nằm ngủ.

Mẹ Ngọc Hân thì vẫn đang rất sốc, cậu con trai bé bỏng ngày nào giờ đã lớn đã biết yêu nhưng người mà con trai yêu thầm lại chính là mẹ nó theo kiểu tình yêu nam nữ, chuyện này sao có thể xảy ra chứ.

Đợi Hải Dương ngủ say Ngọc Hân lặng lẽ rời khỏi phòng tâm trạng cô rối bời hoang mang.

Hải Dương ngủ dậy không thấy mẹ bên cạnh lập tức chạy xuống tầng 1 gõ cửa phòng mẹ, mẹ Hân mở cửa ra nhìn nó “sao thế con”

“Con tưởng mình mơ, mẹ về nhà thật rồi” Hải Dương tiến đến ôm lấy mẹ.

“Thôi nào, đi về học bài đi”

“Mẹ ơi, sao con thấy người mẹ nóng thế?”

…Hắt xì… hắt xì…

“Mẹ bị cảm cúm rồi?”

“Chắc là thế, sáng nay mẹ tắm nước lạnh”

“Trời mưa lạnh thế sao mẹ lại tắm?”

“Mẹ không sao đâu, con về phòng đi”

Ngọc Hân đóng cửa lại, cô sờ vào trán thì thấy nóng thật cô liên tục hắt xì, ở nhà toàn tắm nóng lạnh snags nay tắm tiên giữa rừng lại còn buổi sáng nữa khiến cơ thể cô không kịp thích ứng.

Đến giờ cơm không thấy mẹ Hân ra ăn cơm Dương bèn hỏi:

“Mẹ đâu rồi bố?”

“Mẹ con bị cảm cúm sốt rồi”

“Đấy con đã bảo mà, lúc chiều con thấy người mẹ nóng lắm”

Ông Đại lấy một phần cơm đem vào Ngọc Hân không ăn chung sợ các con bị lây bệnh.

Hải Như “Con vào thăm mẹ”

Hải Dương “Con cũng thế”

Ông Đại: “Không được, vào đó lây cúm đấy”

Hải Dương: “Không phải bố đang ở cùng mẹ sao, nếu nó lây thì đã lây cho bố rồi”

Ông Đại: “Nói không là không, đến lúc bị cảm ho sốt thì mệt lắm đấy, cứ an toàn đi”

Ăn cơm xong ông Đại đi ra ngoài mua thuốc Hải Như đi lên phòng còn Hải Dương thì phục kích ở trong phòng bếp, căn nhà rơi vào an tĩnh.

Cạch… Có tiếng mở cửa rồi tiếng bước chân

“Aaaa, giật cả mình”

Ngọc Hân nhân lúc không có ai ở dưới tầng bèn đi ra phòng bếp lấy nước uống thì bị Hải Dương tấn công bất ngờ nó lao ra ôm lấy mẹ.

“Mẹ đang bị cúm đấy”

Hải Dương vẫn ôm chặt lấy mẹ: “Con mặc kệ, mẹ ốm con thương lắm”

“Không cần thương, đi về phòng đi”

“Không, con thương mẹ lắm” Hải Dương hôn lên má mẹ

“Lây cúm thì đừng có hối hận”

“Con không hối hận” Hải Dương đưa môi hôn lên môi mẹ chụt một cái “Mẹ ốm con sẽ ốm cùng mẹ”

“Thôi đi ông tướng, ốm ra đấy lại khổ”

“Con tình nguyện mang bệnh thay mẹ”

“Cả hai người lăn ra ốm thì ai chăm ai đây”

“Như vậy thì tốt quá, hai mẹ con sẽ được ở gần nhau không lo bị lây nữa vì ai cũng ốm cả rồi”
“Con hâm thật rồi Dương ạ”

“Con không hâm, con đang yêu”

Ngọc Hân bật cười: “Trẻ con tình yêu con nít”

Mẹ lấy nước ở phòng bếp xong thì trở lại phòng ngủ phòng khoá cửa lại, Hải Dương lúc này mới đi lên phòng của mình. Trong phòng Ngọc Hân thấy có chút động lòng vì đứa con trai dứt ruột đẻ ra rất quan tâm đến mình nhưng cũng lo vì Dương lúc này nó cứ hâm hấp dở hơi kiểu gì ấy.

….

Buổi sáng ngày hôm sau Hải Dương dậy từ sớm đến gõ cửa phòng bố mẹ, ông Đại ra mở cửa.

“Mẹ đỡ chưa bố” Hải Dương ngó vào trong vẫn thấy mẹ đang nằm trên giường.

“Chưa, hôm nay mẹ con chưa đi làm được phải nghỉ ở nhà”

Hải Dương gọi vọng vào trong phòng: “Mẹ còn sốt không ạ”

Ngọc Hân giọng yếu ớt: “Đỡ rồi, con đi học đi”

“Con ở nhà chăm mẹ nhé”

Ngọc Hân “Không được hôm qua con nghỉ học rồi nay phải đi học”

Ông Đại: “Bố nhờ bác Thanh giúp việc rồi bác ấy sẽ qua sớm chăm mẹ con, con yên tâm sửa soạn chuẩn bị đi học đi”

Hải Dương buồn bã nhìn mẹ: “Vầng”

Đến trường Hải Dương không tài nào tập chung học được trong đầu nó bây giờ chỉ có mẹ, nó học được 3 tiết rồi chịu hết nổi, nó giả vờ: Đi hơi khom lưng gương mặt nhăn nhó xoa xoa bụng đến gặp thầy giáo chủ nhiệm.

“Thầy ơi”

“Sao thế Dương?”

“Sáng ra em ăn đồ linh tinh giờ đau bụng quá”

“Xin nghỉ hả”

“Vâng, thầy cho em nghỉ về nhà chứ em chịu hết nổi rồi”

“Có cần thầy đưa về không?”

“Dạ không cần em tự đi xe đạp điện về được”

“Có cần uống thuốc gì không?”

“Dạ thôi, ở nhà em có thuốc rồi mẹ em hôm nay cũng nghỉ ở nhà”

“Vậy hả, về đi, mà 2 tiết sau là môn gì ấy nhỉ”

“Tiết hoá với địa thầy ơi”

“OK để thầy báo với các cô”

“Em cảm ơn ạ”

Hải Dương vui mừng nhưng nó vẫn đang diễn bị đau bụng nên hơi khom lưng đi lại chậm chạp dắt xe ra khỏi cổng trường rồi nó phóng như bay về nhà.

Ở nhà bác Thanh giúp việc đang lau dọn nhà:

“Nay về sớm thế cháu”

“Cháu xin nghỉ sớm ạ”

Hải Dương để cặp ngoài phòng khách rồi rón rén đẩy cửa đi vào phòng mẹ, mẹ đang nhắm mắt ngủ nó nhảy bổ lên giường kiểu: Bất ngờ chưa bà mẹ trẻ.

Mẹ mở mắt ra nhìn nó: “Ơ sao mới sớm mà đã về rồi”

“Con xin thầy chủ nhiệm về sớm chăm mẹ ốm”

“Ai cần con chăm chứ, càng phiền hơn thì có”

Hải Dương nằm trên giường ôm lấy mẹ “Mẹ ốm con không tập chung học được, con như sắp phát điên đến nơi rồi nên xin về sớm”

“Con cứ như này thì lây bệnh của mẹ thật đấy”

“Con còn ước sẽ ốm như mẹ, hai mẹ con mình sẽ chăm sóc nhau”

“Con làm mẹ khó chịu hơn đấy, cứ bám lấy mẹ kiểu này sau này không lấy vợ được đâu”

“Con lấy mẹ làm vợ con luôn”

Ngọc Hân nhăn mặt: “Đi ra đi hư lắm rồi”

“Mẹ à con xin nghỉ 2 tiết học để về chăm mẹ đấy mẹ đừng đuổi con như thế mà”

“Hư lắm chả thương mẹ gì cả”

“Con thương mẹ lắm”

“Thương mẹ đáng lẽ con phải chăm ngoan học giỏi nghe lời mẹ đằng này toàn làm mấy trò khiến mẹ thêm phiền não”

“Mẹ”

“Đi ra”

Ngọc Hân thái độ nghiêm khắc với con trai, nếu cứ chiều theo ý nó thì kiểu gì các lần sau sẽ hình thành thói quen ‘cúp học’ mà việc học lại rất quan trọng không được dung túng cho con trai cho dù nó làm như vậy là vì thương mẹ.

Hải Dương chán nản buồn bã đi lên phòng nằm vật xuống giường rồi ngủ nó cảm giác trong người hơi mệt.

Buổi chiều nó tiếp tục nằm ngủ đến tận 3 chiều nó ngồi dậy cảm giác hơi choáng đi không vững, nó nghĩ mới dậy nên bị như vậy nhưng một lúc sau thì vẫn thấy ong ong đầu.

Dương đi vệ sinh xong thì thử ngồi vào bàn học những con chữ cứ nhảy múa trước mặt, nó không học bài nữa mà nằm lên giường nghịch điện thoại nhưng nhìn vào điện thoại cũng thấy hoa hoa mắt kèm cơn nhức đầu.

Đến tối thì Dương chính thức bị ốm nằm bẹp trên giường, Ngọc Hân cũng đang ốm sốt thế nhưng phải chăm Dương vì hai người mắc chung một bệnh ở và chăm sóc nhau luôn cho tiện.

Ông Đại và Hải Như ở bên ngoài phòng nhìn ngó vào Ngọc Hân đang cặp nách đo nhiệt độ cho Dương.

“Sốt rồi, anh đi mua thêm thuốc cho con đi”

Hải Như “Anh bị lây của mẹ ạ”

“Con về phòng học bài đi, bị lây bệnh thêm bây giờ, anh con cứng đầu không nghe lời giờ sốt rồi đây này về phòng đi”

“Vầng”

Hải Như đi về phòng còn ông đại thêm một lần nữa đi mua thuốc sốt – cảm cúm.​