Thụ Tinh Cho Con Dâu – Seri Truyện Sex Siêu Phẩm – Update Chap 78 END

Chap 41: Hoa Thảo Quỳnh… hoang mang của Minh

 

Chiều hôm đó, Thảo về nhà với một tâm trạng cực kỳ thoải mái, nhưng về dần đến nhà nàng lại cảm thấy có phần hối hận, có lỗi với Minh, nàng nhớ đến nụ hôn mình trao cho bố chồng, thực sự… lúc đó… nàng cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, càng nghĩ càng thấy xấu hổ, nàng đang sợ cảm xúc của mình bị chi phối bởi những việc không lường trước được, điều này thực sự rất báo động… bởi vì trước đây, sau khi làm những điều lén lút sau lưng chồng nàng cực kỳ cực kỳ ân hận, thậm chí còn nghĩ đến việc tồi tệ nhất, nhưng hôm nay tại sao nàng chỉ cảm thấy một phần thôi… còn lại là cảm giác sáng khoái và tràn đầy năng lượng…? Thảo buồn bã vì cảm nhận đáng xấu hổ của mình lúc này… Phải chăng đây là sự hưởng thụ mà thẳm sâu trong con người nàng hàng mong muốn?

Có thể đàn ông ngoại tình vì tình dục, nhưng phụ nữ lại khác… Thảo đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết nói về những chuyện ngoại tình rồi, ngay lúc này đây nàng thấy cuộc sống mình không khác gì một cuốn tiểu thuyết, chồng mình liệu có phải là một nhân vật nhu nhược trong những cuốn tiểu thuyết đó? Bố chồng mình, rồi bác Phú… hmmm…. Thảo thở dài. Là một cô gái thông minh, liệu Thảo có thể cân đối lại mọi thứ hay không?…

-Awww!!! Thơm quá… -Minh mở cửa bước vào nhà, vẫn bộ vest công sở, kể cả là cuối ngày trông Minh vẫn rất đẹp trai, mặt anh lúc nào cũng rạng ngời đầy sức sống… Minh cầm chiếc cặp lớn của mình đi đến phòng bếp và hôn vào má vợ rồi hít một cái thật sâu, mùi hương trên cơ thể Thảo lúc nào cũng rất thơm, nhất là phần mặt và cổ, cái mùi thơm khiến bất kỳ ai ngửi thấy cũng phải nghiện. Thảo quay lại mỉm cười nhìn Minh, sau đó gương mặt nàng lại đăm chiêu nhìn vào chiếc nồi canh của mình.

-Bác Phú đâu em? –Minh vào phòng cất cặp và ra ghế sofa ngồi.

-Bác Phú trong phòng ạ, anh nghỉ ngơi rồi đi tắm đi, em sắp nấu xong cơm rồi! –Thảo đưa đôi đũa lên miệng mút chụt một cái, bỗng nàng lại nhớ đến cảnh tượng mút chim bố chồng, mắt Thảo mở to rồi quay lại bếp, hai bên má đỏ lên, tại sao hình ảnh ấy lại xuất hiện lúc này chứ…

-Minh hả cháu… -Ông Phú lò dò bước ra ngoài, hai tay ông nhìn vẫn hơi sưng tấy.

-Vâng! Bác thấy đỡ hơn nhiều không ạ? –Minh đứng dậy vươn vai.

-Bác đỡ rồi, buổi chiều có quét qua cái nhà mà đau hết cả tay! –Vừa nói ông Phú vừa nắn nắn bắp tay mình.

-Em bảo bác ấy không phải làm gì đâu mà bác ấy cứ tự đi làm ý anh ạ! –Thảo quay lại nhíu đôi lông mày lại trách móc bác Phú.

-Vợ cháu nói đúng đấy bác, bác đừng ngại, bác cứ để sức khỏe mình bình phục đã rồi bác làm gì cũng được.

-Nhưng… bác cứ ở trong phòng, ngứa ngáy chân tay lắm khà khà!! –Ông Phú cười ngại, ông thực sự rất muốn giúp hai đứa một chút sức mọn như dọn dẹp nhà cửa vì để chúng nó nuôi mình thế này ông rất ngại.

-Bác cứ tĩnh dưỡng đi, thời gian tới cháu được nghỉ phép cháu đưa cả bác và Thảo đi du lịch một chuyến! –Minh cười nói nhìn vợ, Minh liếc xuống bộ mông cong của vợ mình rồi nhìn sang phía ông Phú.

-Thật ạ? Đi đâu vậy anh! Hihi –Gì chứ đi du lịch là sở thích số một của Thảo.

-Em thích đi đâu cũng được!

-Vậy mình đi biển nha anh, hè này em chưa được đi biển! –Thảo vui mừng nói, ông Phú không nói gì chỉ đứng cười.

-Nhất trí! Ha ha!!! –Minh thấy vợ vui anh cũng vui lắm, anh liếc vào đôi mông mẩy của vợ rồi tưởng tượng ra cảnh ông Phú bảo vệ mà được bóp vào đấy chắc sẽ sướng điên lên không chừng. Nghĩ vậy Minh đi ra chỗ Thảo rồi chụp một tay vào một bên mông rồi bóp một cái, Minh kiễng lên chu môi ngửa mặt lên trời suýt xoa, tưởng tượng ông Phú cũng sẽ cảm nhận được sự đàn hồi tuyệt vời này.

-Đã tay!!!! –Minh liếm mồm nhìn Thảo, rồi khẽ nhìn qua chỗ ông Phú, thì thấy ông quay đầu đi lúc nào rồi.

-Anh! –Thảo trợn mắt lườm Minh rồi cau mày nhìn qua chỗ bác Phú, thấy bác đang quay đi chỗ khác nên Thảo quay lại đánh vào vai Minh một cái.

-Mông em lúc nào bóp cũng sướng mê!!! –Minh cười nhe nhởn.

-Anh háo sắc vừa thôi, anh không ngại bác Phú à? –Thảo thì thầm nói đủ cho Minh nghe thấy.

-Bác có thấy đâu mà lo hê hê… -Vừa nói Minh vừa đưa tay vỗ tét một phát vào mông còn lại rồi chạy một mạch vào phòng. Minh hả hê trêu Thảo nhưng đâu biết vợ anh đã thổi kèn cho bác Phú rồi, và bác Phú cũng đã dập vào bộ mông ấy một lần lúc trên viện. Thật sự cuộc sống này không thể lường trước được điều gì, chuyện gì cũng có thể xảy ra…

…Sau khi ăn tối xong, Minh đi tắm, khi bỏ đồ bẩn vào trong thùng quần áo bẩn, anh phát hiện ra một chiếc quần lót cuốn tròn nằm ở trong góc, bình thường chẳng bao giờ Thảo cuốn tròn kiểu này, không đúng với thói quen của vợ mình chút nào, Minh tò mò liền cầm lên, anh dở ra thì đúng quần lót của vợ rồi… nhưng… cái vệt màu trắng này… bình thường phụ nữ có ra khí hư cũng màu trắng nhưng chưa bao giờ Thảo bị, Minh rất hiểu rõ vợ, vợ anh là một người cực kỳ sạch sẽ nên không đời nào mắc mấy triệu trứng đó cả… Minh nghi ngờ cho lên mũi ngửi… mặt Minh nhăn lại, đây chính xác là vệt tinh trùng, chắc chắn là mùi tinh trùng…. Minh đứng lặng người trong phòng tắm…tại sao lại có tinh trùng ở quần lót vợ mình, đã vậy cái vết này là vết đã giặt qua rồi, nhưng vì vội vàng nên không sạch… có lẽ nào… Tim Minh đập mạnh, anh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, vợ mình ở nhà cả ngày… có lẽ nào… Minh nghĩ đến ông Phú, hàng của ông ấy cực kỳ khủng khiếp, chả lẽ vợ mình… Vừa nghĩ đến bỗng chim Minh cửng to, tay anh run run bất giác đưa quần lót của vợ mình lên ngửi, một tay đưa xuống sóc, anh nhắm tịt mắt tưởng tượng cảnh người vợ xinh đẹp bị làm tình bởi một ông già xấu xí có con cu đại bự, cái cảnh vợ Mình sướng phát điên khi bị con cu đó chọc vào sâu trong bướm… và gương mặt xinh đẹp đó tỏ ra rất thỏa mãn, đôi mắt ngây dại khi lên đỉnh với con cu đó… Minh tưởng tượng rất nhiều, chủ yếu là nghĩ đến phản ứng của vợ mình. Sau đúng 3 phút, Minh xuất tinh xuống sàn nhà tắm, những giọt tinh trùng yếu đuối ít ỏi, đến Minh nhìn còn cảm thấy xấu hổ.

Sau khi tắm xong, Minh bước ra ngoài thấy vợ mình và bác Phú đang ngồi xem tivi, Minh nhìn hai người với ánh mắt đăm chiêu, Vợ anh đang mặc một chiếc quần bó legging màu đen giống như quần ngủ, nó bó sát và dài đến gần đầu gối, bên trên mặc một chiếc áo hai dây, bên dưới áo là kiểu xòe ra trông rất điệu, bên trên bộ ngực to đang căng lên trong chiếc áo, còn hở cả một phần ngực ra bên ngoài, có lẽ do Thảo đang không để ý… bỗng Minh có một chút ghen tức nổi lên, sao lại mặc áo hở hang vậy, nếu vết tinh trùng kia đúng là của ông Phú thì sao… sao hai người có thể ngồi với nhau cùng một cái sofa vậy? Minh nghiến răng rồi đi thẳng vào phòng.

-Anh Minh! –Thảo cười tươi vẫy tay.

-Đợi anh chút! –Minh cười ngại, anh giật mình khi vợ bất ngờ quay ra gọi, anh đi thẳng vào phòng và nghĩ, nếu như mình giận dỗi thì chẳng khác đang ghen vô cớ sao, như vậy sao giải thích được, vì vợ anh sẽ hỏi cho đến khi anh nói ra mới thôi, vì vậy Minh lại đi ra ngoài, ngồi xuống cạnh vợ, bên cạnh vợ anh là ông Phú, cả hai người đang xem một bộ phim Trung Quốc cổ trang.

Thi thoảng Minh liếc sang vợ, thấy tối nay vợ anh xinh lạ thường, gương mặt tươi tắn hơn hẳn những ngày thường, anh nghĩ, vợ mình xinh thế này chắc không thể tòm tem với một ông già xấu xí như ông Phú bảo vệ được, rồi bất chợt Minh lại nghĩ đến việc nhỡ đâu ông Phú thèm vợ mình quá ông trộm lấy quần lót của Thảo rồi thủ dâm thì sao, điều ấy cũng có thể lắm chứ… nhưng… nhìn tay ông ta thế kia, làm sao ông ta có thể thủ dâm được… điều này cũng không đúng, càng nghĩ Minh càng không hiểu cái vết tinh trùng kia ở đâu mà ra. Nhìn ông Phú và Thảo tươi cười bàn luận về bộ phim mà khiến Minh cảm thấy ghen ghen trong lòng, nhưng chỉ cần vợ anh vui anh sẽ bỏ qua hết, vợ anh đã chịu quá nhiều thiệt thòi từ mình rồi, ai đời chẳng có người chồng nào bỏ bê vợ để cố gắng thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của mình, chẳng khác gì đẩy vợ đến con đường ngoại tình, ai chịu nổi cơ chứ… Minh quay sang nhìn vợ rồi nhìn xuống ngực nàng, thấy trong khe ngực thấp thoáng bầu ngực trắng tròn cực kỳ gợi dục, Minh hâm hâm thế nào anh đưa tay sờ xuống đùi Thảo. Thấy Thảo liếc xuống rồi nhưng lại mặc kệ, Minh liền cố tình sờ lên trên và sờ trúng mu bướm mềm mềm của vợ.

-A! anh! Anh Minh! –Thảo giật mình quay sang lườm, Minh cười nhăn nhở, Thảo trợn mắt rồi liếc sang bác Phú, nàng chỉ sợ bác Phú nhìn thấy cái cảnh vô duyên đấy của chồng mình.

-Ai dà! Bác đi ngủ đây! Khà khà! Tự dưng thấy mỏi hết người… -Ông Phú tự dưng khệ nệ đứng dậy.

-Bác không xem nữa ạ? –Thảo quay người sang nói với ông Phú.

-Bác mỏi lưng quá, bác vào trong xem cũng được, hai đứa ngủ ngon nhé! Khà khà! –Ông Phú cười nhạt.

-Để cháu đỡ bác… -Thảo đứng dậy đỡ một tay ông Phú, cánh tay ông ép vào ngực Thảo, Minh nhìn thấy đỏ cả mặt nhưng không dám nhắc gì, nhìn ông Phú thấp hơn vợ mình cả cái đầu mà sao hàng họ to thế không biết, thật không công bằng. Minh nhìn theo hai người đi vào trong phòng, anh cảm thấy râm ran khi người ông Phú lại động chạm với vợ mình thế kia, nhìn như cháu gái đang chăm sóc cho ông nội vậy, hai người hoàn toàn đối lập về tuổi tác và sắc đẹp.

-Thấy chưa! Bác Phú thấy hết rồi đấy! –Thảo cau mày lườm Minh và cấu cho Minh một cái.

-Ai da, tại hôm nay nhìn em xinh quá –Minh vuốt eo vợ rồi ôm nàng vào lòng.

-Thế bình thường em không xinh? –Thảo lại lườm Minh.

-Bình thường em xinh kiểu khác, hôm nay xinh kiểu khác! He he –Minh nói xong bất ngờ bế vợ lên. Anh đâu biết để có nụ cười tươi và gương mặt thần sắc tốt thế này tất cả là nhờ bố Vũ.

-A! anh! –Thảo giật mình, nàng đỏ ửng mặt khi bị chồng bất ngờ bế lên như vậy, lúc đó tự dưng nàng lại nhớ lúc bố chồng bế mình ở trong phòng vệ sinh chiều nay khiến Thảo đỏ mặt như say rượu, môi nàng mím lại, tự dưng cảm thấy cơ thể trở nên hưng phấn lạ thường. Lúc này nàng nhận ra mình cũng là một người có nhu cầu rất cao, chiều nay đã lên đỉnh như vậy rồi tối vẫn còn ham muốn nữa.

Minh bế Thảo vào phòng, anh đặt vợ xuống giường, bỗng dưng hôm nay Minh cực hứng tình, ngay sau khi phát hiện quần lót của vợ có vệt tinh trùng không rõ từ đâu ra, Minh đã rất hưng phấn, ngay lúc này chim anh lại cứng lên, còn chưa kể bộ ngực mà anh nâng niu suốt thời gian qua hôm nay chạm vào cánh tay của bác Phú bảo vệ khiến Minh càng thấy hứng tình, Minh vội vàng cởi quần áo và nhảy tót lên giường, Thảo nhìn thấy con cu ngắn của Minh cửng lên nhìn cứ như chú lùn cương cứng, buồn cười mà không dám cười.

-Sao hôm nay anh lạ thế? –Thảo đỏ mặt nhìn Minh, Minh không nói gì anh cúi xuống úp thẳng mặt vào bướm vợ và liếm rồi cắn nhẹ khiến Thảo uốn éo người rên rỉ.

-ưm… anh… anh không đóng cửa à…. ưm… ưm… -cơ thể Thảo ngay lập tức phản ứng lại, nàng mím môi. Bàn tay của Minh thò lên bóp ngực vợ một cách vội vàng rồi thò xuống tụt chiếc quần legging của Thảo ra, anh quỳ trên giường nhìn xuống đôi chân thon thả mịn màng của vợ, nhìn dài như chân của người mẫu, đẹp thế này, ai mà chẳng mê cơ chứ, ở giữa hai chân là một chiếc quần lót màu trắng đang ôm lấy nơi cấm địa của vợ anh, nó căng lên ở giữa có một cái khe nhỏ nhỏ xinh xinh, mặt Minh nóng lên, anh úp xuống hôn và liếm mu bướm Thảo bên ngoài chiếc quần lót.

-A….a….a… -Thảo ưỡn ngực lên, nàng rên rỉ một cách thoải mái vì biết bên kia bác Phú cũng đóng cửa rồi.

Lâu rồi Minh cũng không được đút chim vào bướm vợ mình, anh cũng nhớ lắm chứ, anh vội vàng cởi quần lót Thảo xuống, Thảo nhấc chân, chiếc quần lót tụt xuống gót chân, Thảo chủ động ưỡn lưng cởi đai áo lót của mình, và kéo nó lột phăng ra khỏi chiếc áo hai dây, hai đầu ti Thảo nổi lên chiếc áo, Minh kéo hai chân vợ mình dạng ra hình chữ M, anh cúi xuống bú mút chùn chụt, còn hai tay thò lên bóp ngực vợ, anh nhào nặn một cách vội vã như chưa bao giờ được bóp ngực con gái vậy.

-A….A….A….A….A…. –Thảo chỉ biết uốn éo người rên rỉ, nước nhờn chảy ra rất nhiều ướt đẫm khoang mồm Minh, nhìn Minh như một con mèo đang ăn mỡ nhoe nhoét khắp mồm. Đây mới thực sự là cảm giác dâng hiến của tình yêu đích thực, lúc này Thảo cảm thấy rất hạnh phúc khi Minh mạnh bạo như này, giá như ngày nào cũng vậy thì tốt biết mấy…

Không chịu được nữa, Minh ngồi giữa háng Thảo, anh cầm con cu mình đặt đúng chỗ và đút “ót” một phát vào bên trong, anh cúi xuống ôm vợ và hôn, sau đó anh đóng hùng hục, được một lúc anh mới nhận ra có sự khác biệt trong cơ thể vợ mình, Minh bỗng dừng lại.

-Anh! Sao thế… -Thảo vừa thở vừa nói.

-Không! Không có gì… -Minh nói và rút dương vật ra và đút từ từ vào trong, tự dưng anh thấy bướm vợ mình khác quá, vẫn khít đấy, vẫn có cảm giác sướng, âm đạo vợ anh vẫn bóp chặt dương vật đấy nhưng… chắc chắn… nó đã rộng hơn trước… điều này làm Minh cảm thấy hụt hẫng, là một người suy nghĩ nhiều anh liền rút chim ra ngoài và ngồi bệt xuống giường.

-Anh! Anh bị sao thế? –Thảo lo lắng ngồi dậy nhìn Minh.

-Anh… anh không biết… -Minh đang hoang mang, anh không biết phải giải thích sao, anh không thể hỏi toẹt vợ vấn đề đó được.

-Anh đừng làm em sợ… -Thảo nhíu lông mày nhìn Minh lo lắng, thực sự chồng mình đã có vấn đề…

-Anh… không hiểu sao, không thấy sướng… anh không có cảm giác… –Minh đành phải đổ lỗi cho mình, mặc dù vẫn cực kỳ sướng và khít, nhưng chỉ cần cơ thể vợ có sự thay đổi là Minh biết ngay, bởi vì Minh và Thảo đã yêu nhau từ lâu, mọi ngóc ngách trên cơ thể, thậm chí là hơi thở Minh đều biết nếu như nó thay đổi. Nhưng ngay lúc này anh chẳng hiểu sao mình lại có một lo lắng chẳng lành.

-Hay ngày mai mình đi khám bác sỹ chuyên khoa được không anh? –Thảo đặt tay vào tấm lưng to khỏe của Minh.

-Anh… anh sẽ đi khám, em đừng lo… bây giờ mình đi ngủ nhé! –Minh mỉm cười một nụ cười gượng và nằm xuống giường đắp chăn quay mặt vào tường. Thảo mặc lại đồ cũng nằm xuống đăng sau Minh, nàng đưa tay sang ôm chồng an ủi. Tuy lo lắng cho Minh nhưng cơ thể nàng vẫn cảm thấy khó chịu… Tự dưng Thảo lại nhớ đến cảnh ngày hôm nay, nàng không phải nhớ ông Vũ mà nàng nhớ cái lúc được con cu kia lấp đầy vào tận trong tử cung, nó chèn nó ấn liên tục vào miệng tử cung nàng, khiến nàng sướng điếng người, cứ như bị trích những dòng điện sung sướng vào âm đạo vậy. Nhưng ngay lập tức Thảo gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu và nghĩ đến cảm giác của chồng mình, có lẽ anh Minh có vấn đề thật, phải chăng nó có liên quan đến căn bệnh cuckold của anh ấy?…

Lúc này có một bàn chân đứng lặng lẽ bên ngoài, đó là ông Phú, ông lén lút đứng nghe được một lúc rồi, ông đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện của Minh với Thảo, ông không ngờ Minh lại yếu sinh lý đến vậy, nghe tiếng rên của Thảo nó hay hơn tất thẩy những âm thanh ông nghe được trong cuộc sống, ông không kìm lòng được mà cửng tướng lên rồi… ông chỉ ước thời gian ngưng lại để lao vào phòng làm chuyện ấy với Thảo sau khi biết Minh là một đứa yếu sinh lý, ông Phú vội vàng đi về phòng với cái dương vật cứng đơ ngoe nguẩy đằng trước như cái đuôi mọc ngược, chắc chắn ông lại thủ dâm và với cái tay tật nguyền của mình.

….

Sáng hôm sau đi làm, Minh như người mất hồn, vì cả đêm qua anh thức trắng đêm, anh không tài nào ngủ nổi vì những suy nghĩ trong đầu, anh lo sợ việc mình làm đã bị trả giá, vợ anh không chịu được mà đi tìm người khác, anh rất sợ mình sẽ đánh mất người vợ xinh đẹp này, nhưng càng suy nghĩ Minh càng đi vào ngõ cụt, vì chẳng có bằng chứng gì để khẳng định việc vợ mình ngoại tình cả, Minh rất hiểu vợ vì vợ anh chẳng bao giờ muốn đi giao lưu kết bạn bên ngoài, kể cả đi ăn cơm lớp nàng cũng rất ít đi… Minh đã từng chứng kiến cảnh vợ mình lạnh nhạt thế nào với những người xung quanh, chắc chắn họ sẽ nhìn Thảo giống như một cô gái kiêu xa khó gần…. những người mà Thảo tiếp xúc nói chuyện chỉ có những người trong gia đình và bác Phú bảo vệ… không đời nào là bác Phú , có thiếu thốn thế nào cũng không phải là bác ấy, nhưng… hàng của bác ấy to thế, bác ấy lại ít động vào phụ nữ mà vợ mình là một người cực kỳ hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của người khác, nàng ấy lại rất thương người, có lẽ nào vì thương hại mà để bác ấy…. Không! Không phải!… Minh phủ nhận mọi suy nghĩ bậy bạ của mình về vợ.

Hôm nay, Minh đã phải xin nghỉ làm để đến phòng khám tâm lý, anh gặp đúng vị bác sỹ tâm lý tư vấn cho anh về căn bệnh cuckold, có quá nhiều điều anh không thể nói cho ai, anh đành đi tìm đến bác sỹ để giải quyết.

….

-Như cháu đã nói với bác trước khi đến đây, bây giờ cháu hoàn toàn lạc hướng, không biết cháu hành động như vậy có đúng không… -Minh buồn bã nói.

-Không! Tất nhiên là không! Ai đời chồng lại cố tình không thỏa mãn vợ để phục vụ thói hư tật xấu của mình cơ chứ! đã vậy tình trạng còn kéo dài rất lâu rồi… trời ạ!!! Cháu thật là… đó là một người chồng tồi tệ cháu biết không? –Vị bác sỹ cau mày nói thẳng vào mặt Minh. Minh chỉ gật gù, gương mặt mệt mỏi khổ sở.

-Các cháu còn trẻ, còn chưa có con, việc chăn gối tình dục phải được sự đồng thuận của cả hai bất kể là sở thích của cháu có là gì đi nữa, vợ cháu sẽ cảm giác được tôn trọng, nếu cháu làm như vậy, cô ấy mà biết, chắc chắn cô ấy sẽ hận cháu, cực kỳ hận cháu!

-Liệu cô ấy có đi tìm người khác không bác, nếu như quá lâu rồi vợ cháu chưa được làm chuyện ấy?

-Có khả năng đấy, không nói những cô gái bị bệnh lãnh cảm nhé… xem nào, tuổi của vợ cháu lúc này là cực kỳ có nhu cầu cao đấy! tuổi thanh niên khỏe khoắn chứ không yếu như bọn bác, nên cháu mà bỏ bê cô ấy thì liệu hồn, họ đi tìm người khác là điều không tránh khỏi, nó chỉ SỚM HAY MUỘN THÔI!!! –Vị bác sỹ nói xa xả vào mặt Minh, có lẽ đây là lần đầu tiên trong tuổi nghề vị bác sỹ gặp một ca như thế này.

-Nhưng…

-Nhưng cái gì, kể cả cho cô ấy có yêu cháu đến như thế nào đi nữa, bác đảm bảo tình yêu ấy sẽ bị lung lay, cháu đừng đùa với cảm xúc của phụ nữ, đừng đùa với chính tình yêu thuần khiết của chúng cháu, đấy không phải việc cháu có thể kiểm soát được, cháu có thể hô mây gọi gió ngoài xã hội bon chen kia, nhưng cháu không thể lường trước được những việc mà cháu đã làm đâu!

-Nó có hệ lụy đấy! Một gia đình hạnh phúc, là một gia đình đầy đủ các yếu tố như con cái đuề huề, vợ chồng yêu thương tôn trọng lẫn nhau, và quan trọng không kém đó là chuyện tình dục, cháu ạ, hãy chấm dứt ngay khi còn có thể…

-Nhưng… cái vụ rộng ra, có phải do cô ấy đã ngoại tình không bác… -Minh lo lắng.

-Rộng ra có rất nhiều lý do, có thể do vợ cháu dùng hoa quả hoặc đồ vật để thủ dâm, nếu sử dụng thứ to quá và tần xuất thường xuyên cũng khiến âm đạo của phụ nữ rộng ra, nhưng cháu yên tâm, cơ địa của phụ nữ trẻ rất tốt, nhất là những người chưa có con, nếu một thời gian không nghịch nữa thì tức khắc nó sẽ khít lại.

-À! ừ đấy! cháu quên mất, có thể do cháu đã quá lạnh nhạt nên cô ấy đã tự an ủi, sao cháu ngu quá… -Minh lúc này mới ngợ ra được một lý do hợp lý, và nếu đúng vợ mình thủ dâm mà khiến âm đạo thay đổi như vậy thì chắc chắn vợ anh cũng là một người thích hàng to, bỗng dưng Minh thấy cực kỳ tự ti và nhìn xuống đũng quần mình….

-Chưa hết! Bác nhắc lại… cháu đừng đùa với cảm xúc của người phụ nữ, bây giờ có thể là đồ vật, sau này biết đâu họ lại tìm đến một người đàn ông khác thì sao? Đồ vật cũng là đồ vô tri vô giác thôi, người với người vẫn có cảm xúc hơn nhiều đó… tại sao cháu lại có thể dại dột như vậy… -Vị bác sỹ dọa.

-…. –Minh im lặng không nói gì, mặt anh xầm lại.

-Ngay bây giờ đi về với vợ đi!, nếu không làm được gì thì cháu nên đi khám lại, bác sợ cháu bị liệt dương đấy! –Vị bác sỹ kê cho Minh một đơn thuốc dành cho nam giới và dặn dò đủ thứ… Sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý, lúc này anh đã thoải mái hơn một chút, nhưng cũng hết sức lo lắng vì sợ mất vợ… Nhưng Minh lại rất tin tưởng vợ mình, chắc chắn cô ấy sẽ không có mối tình nào khác ngoài mình…. Nhiều lắm cũng chỉ thủ dâm với dưa chuột mà thôi… nhưng chả lẽ vợ anh lại thủ dâm khi có bác Phú ở trong nhà sao? còn vệt tinh trùng? Lại có thêm những câu hỏi khiến Minh đau đầu… Anh sẽ tìm hiểu dần và cân đối mọi thứ từ sở thích bệnh hoạn của mình cho đến việc thỏa mãn vợ, có lẽ anh phải tìm cơ hội để nói chuyện thẳng thắng với vợ.

…..

Ba ngày sau, trong ba ngày này, Minh đi làm muộn, về sớm, trong lòng anh vẫn day dứt chuyện ngày hôm đó, anh chẳng biết tâm sự với ai để khuây khỏa nỗi buồn này, thời gian này Minh có một nỗi sợ trong lòng, đó là nỗi sợ tự ti về kích thước dương vật mình, mặc dù trước đây anh và vợ làm tình vẫn bình thường, Thảo rên rỉ sung sướng, gương mặt đầy sự hạnh phúc và thỏa mãn, nhưng liệu đấy có phải cảm xúc thật của cô ấy? Phải chăng đó chỉ là một thái độ tốt khiến cho anh vui? Những câu hỏi luôn đau đáu trong anh không có lời giải càng khiến Minh buồn lòng day dứt…. Nhiều lúc nhìn vợ, thấy cô ấy đẹp vô cùng, Minh luôn tự hỏi tại sao một người bệnh hoạn như mình lại chiếm được trái tim của cô ấy… bằng cách nào chứ?…

Ba ngày hôm nay, Minh không dám động vào người Thảo mặc dù mỗi tối đều ôm nhau ngủ, anh cũng dấu cảm xúc rất giỏi, anh sinh hoạt vẫn cười nói bình thường nhưng Thảo không hề biết trong Minh đang dấu những suy nghĩ rất tiêu cực, khác hẳn với Minh tràn đầy năng lượng hàng ngày, điều này dằn vặt anh từng giây từng phút, đến mức còn ảnh hưởng đến công việc của anh, Minh lần đầu tiên trong sự nghiệp bị sếp nhắc nhở… nỗi buồn chồng chất nỗi buồn… Việc một người chồng để vợ phải thủ dâm để giải tỏa thực sự là một nỗi nhục rất rất lớn… Và Minh bắt đầu sợ việc Thảo có thể ngoại tình theo như lời bác sỹ tâm lý nói… Nhưng nghĩ lại thì Minh lại cảm thấy cực kỳ thương vợ, anh thực sự là một người chồng tồi thời gian vừa qua, đã không thể giúp vợ có một đứa con mà còn làm ra cái trò bệnh hoạn đó nữa… Minh tự thấy mình là một người chồng cực kỳ ích kỷ…

…. 9h sáng hôm sau….

-Anh à, mẹ em vừa gọi điện, Bố em có việc phải về quê gấp, mẹ em ở nhà một mình buồn, nên hôm nay em sang nhà với mẹ một lát nha anh, cũng lâu rồi em chưa về thăm mẹ, cơm em nấu rồi, chắc phải tối muộn em mới về nhà được, buổi tối anh mua đồ ăn cho bác Phú giúp em được không? –Thảo gọi cho Minh lúc anh đang ở công ty.

-Vậy à? Em sang với mẹ đi, nếu bố không về kịp em ngủ ở đó với mẹ cho mẹ đỡ buồn! –Mặc dù nhà Thảo ở khu hồ tây, cũng cách chung cư hai vợ chồng khoảng mười mấy km thôi nhưng chỉ thi thoảng Thảo mới về thăm bố mẹ.

-Mẹ ơi! mẹ! –Thảo bước xuống xe ô tô, cầm túi quà chạy vào nhà, con chó Husky Giant to như con sư tử thấy Thảo về chạy ra vẫy đuôi tít mù kêu ư ử vì nhớ cô chủ.

-Mẹ đây! Mẹ ở ngoài! –Tiếng bà Quỳnh ở vườn hoa vọng lên.

-Mẹ!!!! hihi –Thảo chạy ra vườn và ôm trầm lấy bà Quỳnh.

-Cái con này, còn bé đâu mà cứ như đứa trẻ con ấy… -Bà Quỳnh cười mỉm đặt mấy cành hoa xuống và nắm hai vai Thảo. Mẹ Thảo năm nay đã 55 tuổi, tuy có tuổi nhưng bà vẫn toát lên vẻ sang trọng quý tộc, vì ngày xưa bà cũng thuộc hàng hot girl của cả quận, nhưng tính về vẻ đẹp thì vẫn thua xa con gái mình, vì vẻ xinh đẹp của Thảo là sự kết tinh của cả bố và mẹ. Khi bầu Thảo bà Quỳnh luôn mong con gái mình khi lớn lên có một khuân mặt xinh xắn, vẻ đẹp hài hòa của một cô gái hiền thục dễ thương, và khi Thảo lớn lên, Thảo đã xinh hơn gấp nhiều lần sự mong đợi của bố mẹ, bố mẹ Thảo luôn tự hào về cô con gái rượu của mình, đó cũng là kết tinh của một tình yêu to lớn, thuần khiết nhất mà hai người dành cho nhau. Thảo thực sự là một tinh hoa của trời đất ban tặng cho gia đình.

-Nhớ mẹ quá! Hihi –Thảo ôm mẹ, hai mẹ con cười tủm tỉm, con Husky giant cũng mừng quýnh lên nhảy ôm Thảo.

-Sao lâu rồi mới về thăm bố mẹ vậy, thi thoảng cũng về nhà một chút chứ con, có phải lấy chồng tận tây bắc hay miền nam đâu mà chẳng thấy về nhà gì cả! –Bà Quỳnh lườm Thảo trách, đúng là mẹ con, từ cử chỉ cách nói chuyện đều hao hao giống nhau.

-Tai con bận ý, đợt vừa rồi nghỉ hè con vẫn phải làm việc ở nhà với lại có nhiều việc linh tinh quá nên… hihi –Thảo ôm mẹ dựa đầu vào vai bà, nhìn bà Quỳnh cũng là một người khá cao ráo nhưng vẫn thấp hơn con gái mình…

-Không lý do lý trấu! –Bà Quỳnh véo má Thảo một cái.

-Thảo hả cháu! Ui dời ơi, các bà ơi cháu Thảo nó về thăm bố mẹ nó này! –Bỗng có vài bác hàng xóm chạy sang nhà Thảo, vui vẻ cười nói như Thảo lâu lắm mới về nhà vậy.

-Đúng là con bé rồi, trời ạ dạo này nhìn xanh xao thế cháu! Chân tay trắng ởn thế này… –Các bà xúm vào cưng nựng Thảo, vì Thảo là một cô bé giỏi giang, ngoan ngoãn và xinh đẹp nhất khu phố này, từ bé Thảo đã tham gia rất nhiều hoạt động văn nghệ của phường của quận và luôn đạt giải nhất các cuộc thi, thậm chí nàng đã đem về rất nhiều giải thưởng lớn của cả thành phố về cho phường và quận nên được các bà các bác hàng xóm rất yêu quý như con cháu trong nhà.

-Hihi Cháu chàu bà, chào bác ạ! –Thảo mỉm cười, nàng rất hạnh phúc khi được mọi người chào đón thế này.

-Mời các bác vào nhà uống nước ạ! –Bà Quỳnh tươi cười mời hàng xóm vào nhà chơi, nhìn bà Quỳnh mặc một bộ đồ ngủ nhưng vàng bạc xúng xính đeo đầy người cùng với vẻ mặt toát lên sự sang trọng quý phái nên nhìn rất có uy thế ở đây. Tuy nhà Thảo là một nhà giàu nhất khu phố này nhưng bố mẹ Thảo luôn giữ mối quan hệ rất tốt với hàng xóm.

-Con bé này, sao lâu lắm rồi mới về nhà chơi vậy bây! –Một bà già vừa nhai trầu vừa nói.

-hihi dạ cháu hơi bận việc một chút ạ, các bà thông cảm cho cháu hihi… à cháu có quà tạ lỗi đây ạ. –Thảo đứng lên lấy túi quà và chia cho mọi người, chú husky ngồi ngoài thè lưỡi ra thở nhìn mặt nó cũng vui không kém, và nó cũng được Thảo mua cho một món quà luôn.

-Con bé Thảo mới ngày nào còn chạy lon ton ngoài phố nay đã trưởng thành thế này rồi… -Lần nào gặp lại các bà đều nói những câu nói thế này, nhưng Thảo rất thích nghe vì nó chứa đựng sự yêu thương của mọi người dành cho nàng.

-Càng lớn càng xinh, đây các bà xem tay chân con bé, đẹp quá trời quá đất luôn. –Một bác trẻ nhất trong nhóm nhìn Thảo suýt xoa.

-Thế thằng Minh không về với con à? –Bà Quỳnh bê nước và hoa quả lên mời hàng xóm. Bà Quỳnh cũng là một người vợ hết sức đảm đang, có thể bà thua xa con mình về vẻ xinh đẹp nhưng bốn chữ công dung ngôn hạnh thì bà Quỳnh 10 điểm còn Thảo chỉ được 9,9 điểm.

-Dạ anh ấy bận đi làm mẹ ạ! –Thảo cười.

-Suốt ngày đi làm, gia đình điều kiện rồi thì đi làm ít thôi, đẻ cho tôi một thằng cu đi nào! –Bỗng nhiên bà Quỳnh nhắc tới việc sinh con đẻ cái khiến Thảo hơi có chút buồn.

-Đúng rồi, bọn cháu đẻ một đứa đi, cho bà Quỳnh đỡ đi ra đi vào rồi quát chồng xơi xơi ha ha –Các bà cười ha hả với nhau, có lẽ nếu như Thảo không về thì bà Quỳnh cũng có những người hàng xóm sẵn sàng chém gió cả ngày được, Thảo nhìn thấy thế cũng phần nào yên lòng hơn.

-Dạ, bọn cháu tính nốt năm nay ạ hihi… -Thảo cười mỉm, nàng rất xấu hổ khi phải nói dối mọi người, kể cả mẹ nàng, một áp lực vô hình khiến Thảo cảm thấy hơi buồn, đến thời điểm này việc thụ tinh với bố chồng còn gặp nhiều chắc trở, không biết đến khi nào mới thành công đây…

-Con bé càng ngày càng trẻ đẹp, xinh đáo để ấy các bà nhỉ?

-Cái Thảo này nó lấy hết nét đẹp của bố mẹ nó rồi, dáng dấp cao ráo chẳng khác gì người mẫu… -Thảo được các bà hàng xóm khen không hết lời.

-Nó lấy chồng nó đẹp ra đấy, trông phổng phao thế này! –Một bà khen và nhìn vào ngực Thảo cười, vì bộ ngực nàng cho dù có mặc quần áo gì đi nữa thì cũng không dấu nổi sự đồ sộ của nó.

Trong căn biệt thự to nhất khu biệt thự hồ tây này mọi người nói chuyện rôm rả, cười nói vui vẻ khi có sự xuất hiện của Thảo, nhưng họ không hề biết cô cháu gái xinh đẹp của mình đã có quan hệ với bố chồng, đó là một sự thật khủng khiếp nếu bị lọt ra ngoài, nó sẽ hủy hoại toàn bộ sự yêu thương, sự tín nhiệm của rất nhiều người dành cho Thảo và gia đình Thảo, một hệ lụy mà Thảo phải đánh đổi để có lấy một đứa con…

….

Chiều xuống, tan làm Minh về nhà tắm rửa, chẳng biết tối nay mua đồ gì cho ông Phú đây, anh liền rủ ông ra ngoài ăn cho tiện, vì lâu lâu rồi cũng chưa ra ngoài ăn.

-Cô chủ quán ơi! cho cháu một mâm lẩu hải sản, và vài món nhậu nha cô! –Minh cùng ông Phú ngồi ở một góc khuất trong một nhà hàng cạnh chung cư.

-Trời, sao cháu gọi nhiều vậy, có hai bác cháu ăn không hết đâu… -Ông Phú cười ngại nói, ông lấm lét nhìn xung quanh nhà hàng, vì ông chưa bao giờ được vào chỗ nào sang trọng thế này để ăn uống cả.

-Ui dào, chẳng mấy khi bác cháu mình ra ngoài nhậu, mai cháu được nghỉ nên cháu với bác làm vài chén nha! –Minh cười tươi, mấy hôm nay anh cũng stress lắm rồi, nhân dịp không có Thảo ở nhà, anh lôi bác Phú đi uống rượu, mặc cho Thảo sẽ trách mắng.

-Khà khà!… lâu rồi bác cũng chưa uống, đợt làm bảo vệ cũng hay uống lắm. –Nghe Minh nói đến nhậu ông Phú phấn khởi hẳn lên.

5 phút sau, một bàn đầy ắp đồ ăn được đưa lên trước sự trầm trồ của ông Phú, ông phải thầm cảm ơn ông trời mảy may thương ông thế nào để ông gặp được đôi vợ chồng Minh Thảo, từ lúc đó đến giờ ông được ăn sung mặc sướng, được ngủ giường ấm đệm êm, điều hưởng nhất đó là được ở cạnh Thảo… cứ như trong giấc mơ vậy.

-Được rồi! em ra ngoài đi, khi nào cần anh sẽ gọi. –Minh cười nhìn cô bé phục vụ nói.

-Dạ vâng ạ, chúc anh và ông ăn ngon miệng ạ… -Cô bé phục vụ lễ phép chào và đi ra ngoài.

-Khà khà! Cô gái tưởng bác là ông cháu đấy, chắc tại bác già quá… -Ông Phú cười ngại.

-Ha ha cháu thấy bác cũng không già lắm đâu, mà năm nay bác Phú bao nhiêu tuổi rồi ạ?

-À, bác năm nay cũng gần 70 rồi… -Ông Phú cười và rót rượu ra chén.

-Chà! Vậy mà cháu trông bác vẫn khỏe khoắn lắm, không giống với người có tuổi chút nào! Tay bác đang đau để cháu rót cho… -Minh dành phần rót rượu và dùng hai tay rót cho bác Phú.

-Khà khà! Chắc tại bác xuất thân là nông dân, sau này làm bảo vệ bác vẫn thể dục đều đặn nên nhìn có chút gọi là khỏe hơn các lão già khác khà khà!!! –Ông Phú cười. Hai bác cháu ngồi nói chuyện phiếm và ăn uống vui vẻ. Tầm hơn một tiếng sau, khi Minh đã có vẻ say rượu, còn ông Phú chỉ mới đến tầm, mặt hơi đỏ.

-Bác Phú! Cháu cảm ơn bác, rất cảm ơn bác chuyện lúc trước, nếu không có bác không biết vợ cháu sẽ bị bọn kia làm nhục như thế nào… ợ… -Mắt Minh díp lại.

-Có gì đâu cháu… bác… quý bọn cháu như con cháu trong nhà, việc bác giúp Thảo cũng là lẽ đương nhiên, kể cả hôm đó bác có bị đánh chết bác vẫn sẽ giúp cháu Thảo. –Ông Phú nói rất quả quyết.

-Thật sự rất cảm ơn bác, nếu có việc gì cần, bác cứ nói, cháu sẽ giúp đỡ bác hết mình…

-Các cháu cho bác sống nhờ như vậy đã là tốt lắm rồi, bác sợ không đền đáp được ơn nghĩa này mất…

-Bác này… ợ…. Sao bác khách sáo thế… bây giờ là người trong nhà rồi… ợ…. Mà bác Phú này… Bác thấy… vợ cháu có đẹp không? –Minh lè nhè nói.

-Tất nhiên… tất nhiên là đẹp… -Ông Phú ngại ngùng trả lời, có men rượu vào cũng khiến ông nói chuyện mạnh rạn hơn nhiều, ông cũng không hiểu sao Minh lại hỏi mình câu đó.

-Vợ cháu… tuyệt vời lắm đấy… ợ… -Minh cầm đôi đũa gắp thức ăn lên mồm. ông Phú đăm chiêu một lúc rồi ngồi thẳng người như định hỏi Minh điều gì đó.

-Thực ra… bác muốn hỏi cháu một chuyện… việc Thảo chăm sóc bác như vậy… cháu có thấy phiền không… vì là một người chồng… bác không muốn bác đã ở nhà cháu lại để cháu phải suy nghĩ… -Ông Phú lấy hết cam đảm để hỏi, vì ông cũng rất ngại Minh từ lâu rồi, nay mới có cơ hội, nói xong ông cúi mặt xuống gắp đồ ăn.

-Ợ!… khụt khịt… -Minh không nói gì, sụt sịt mũi và nhìn bác Phú suy nghĩ.

-Không! Bác cứ thoải mái đi, ợ… vợ cháu… tính cô ấy thương người… bác có gì khó cứ nói cô ấy… ợ… -Minh chống tay vào bàn.

-… ừ… ừ… bác cảm ơn… -Ông Phú chẳng biết phải nói gì với câu trả lời của Minh, người ông nóng lên không biết Minh có hàm ý gì không?

-Mà cho cháu hỏi… ợ… chuyện này tế nhị… ợ… hè hè… sao hàng của bác to thế? –Minh cười gian ghé vào hỏi nhỏ ông Phú làm ông giật mình đôi mắt híp mở to.

-Khà khà… bác cũng không biết nữa… từ trước nay nó vẫn thế, nhiều lúc bất tiện lắm cháu ạ khà khà… nhìn thấy các bà cứng lên chẳng biết dấu đi đâu! –Ông Phú cười nói chia sẻ, tưởng Minh hỏi gì chứ chuyện này ông hay được mấy ông làm cùng hỏi nên vẫn câu trả lời cũ mà nói.

-À thế là vì to quá nên… ợ… tuổi này… bác vẫn đi cave hả ha ha!!! –Minh cười to, anh không thể nhịn được cười khi nghĩ đến cảnh gặp ông Phú ở quán cave lần trước, vì có men rượu lại đang khá say rồi nên Minh nói chuyện có phần không nể nang và hơi vô duyên, nhưng đối với ông Phú chuyện đó lại quá bình thường, vì trước đây ông đều nói chuyện như thế với mấy ông đồng nghiệp của mình.

-Ai dà… cháu lại trêu bác rồi khà khà… đàn ông mà, bác vẫn thấy sung sức lắm khà khà!!! Mấy cô gái đó mà cho bác chơi bác dập cho tới bến khà khà! –Ông Phú cười sảng khoái.

-Vậy là bác vẫn khỏe đó, tầm tuổi bác nhiều ông liệt hết rồi… ợ… he he… -Minh phải thừa nhận rằng nhìn ông Phú tuy nhỏ con nhưng người rắn rỏi khỏe khoắn, nhìn ông như chẳng có bệnh tật gì, khác hẳn với mấy ông cùng tuổi hết thoát vị đĩa đệm rồi tiểu đường các thứ…

-Nhìn bác thế này chứ bác vẫn ham gái lắm khà khà! –Ông Phú nói chuyện cởi mở hơn với Minh.

-Thế chứng tỏ bác nhìn vợ cháu chắc bác mê lắm… ợ… -Minh cười ngượng khi nói ra câu đó, tim anh đập thình thịch khi hỏi ông Phú một câu thăm dò rất lộ liễu.

-Không! Không có chuyện đó, bác coi bọn cháu như người trong nhà… -Ông Phú giật mình, mặt đã đỏ nay sẫm lại luôn khi nghe Minh nói câu đó.

-Vợ cháu nhìn thế, ai mà không mê, chắc bác phải cứng nhiều lắm nhỉ? ha ha –Minh cười, nhưng câu nói đó của Minh vô tình làm ông Phú sợ.

-Bác xin lỗi, bác xin lỗi nếu làm cháu giận… -Giọng ông Phú run run.

-Không! Ý cháu không phải vậy… ợ… bác hiểu lầm rồi, nào cháu mời bác một chén! –Minh thấy thái độ sợ hãi của ông Phú anh liền cầm chén lên mời.

-không! Lỗi của bác… bác xin lỗi vì làm phiền các cháu… -Ông Phú uống ực phát hết chén rượu đầy.

-Bác không phải xin lỗi, bác này! ợ… cháu nói thật mà… bác cứ nhìn thoải mái… he he, cháu không phiền đâu… cháu đã từng học tâm lý học đó… nên cháu hiểu cảm giác của bác, chắc lâu rồi bác chưa động vào người phụ nữ nhỉ? –Minh chém gió, người anh nóng rực khi nói điều đó với ông Phú, chắc hẳn lúc này anh đã say lắm rồi.

-Bác… bác không… à chưa… lâu lắm rồi… ừ sao cháu biết… -Ông Phú sợ hãi nói lắp bắp, và ông cũng không tin vào tai mình khi nghe Minh nói câu “nhìn thoải mái” chẳng phải nó đồng ý cho mình nhìn ngắm vợ nó sao, tại sao lại có người chồng kỳ lạ như vậy chứ.

-Cháu nhìn là biết mà, hôm nọ bác lấy quần lót của vợ cháu để thủ dâm đúng không? –Minh ghé vào nói nhỏ với ông Phú.

-Không! Không phải bác!… bác xin thề, thề danh dự! bác… bác không bao giờ làm trò đó… -Ông Phú đỏ mặt tía tai, nghe Minh nói vậy ông càng thêm sợ hãi, ông dơ tay lên trời thề độc, thực ra có mấy lần ông Phú thủ dâm với đồ lót của Thảo rồi, nhưng dạo gần đây thì không có làm.

-Sao cháu thấy quần lót vợ cháu… ợ… có vết tinh trùng nhỉ. trong nhà chỉ có bác và cháu… ợ… -Minh say rượu nên nói toẹt hết ra những thắc mắc gần đây của mình.

-Không phải bác mà… bác thề nếu bác làm chuyện đó ra đường ô tô đâm phòi óc! –Ông Phú thề độc.

-Ấy bác đừng nói thế… ợ… nếu không phải thì thôi mà, ợ… nào bác cháu mình uống tiếp! –Minh lại rót đầy ra hai chén.

-Bác tuy vẫn háo sắc, nhưng các cháu là ân nhân cưu mang bác, nào bác dám làm những điều xằng bậy đó… bác xin thề… -Ông Phú nói vẻ mặt nghiêm túc, đúng gừng càng già càng cay, nói dối không chớp mắt.

-Vâng! Cháu hiểu… Thực ra… thấy bác như vậy, cũng tội, lủi thủi một mình, vợ con gia đình không có… chắc bác phải thèm lắm mới đi tìm cave đúng không… ợ… mà vợ cháu… tính thương người… có khi bác xin vợ cháu lại cho bác sờ ti đấy… -Minh mắt díp lại nói nhăng quậy, lồng ngực Minh bỗng thở mạnh, càng say bản tính bệnh hoạn càng bộc lộ ra ngoài.

-Trời ạ… Minh ơi là Minh, cháu biết cháu vừa nói gì không, cháu say lắm rồi đấy… hai bác cháu mình về thôi… -Ông Phú ngại đỏ cả mặt khi hôm nay nghe Minh nói những chuyện như vậy. Ông cũng không tin vào tai mình khi vừa nghe những lời đó từ chính mồm chồng Thảo nói ra. Không biết do rượu hay nó nói thật nữa. Ông Phú vừa sợ vừa hưng phấn, tim ông đập thình thịch, nếu đúng như lời thằng Minh nói, thì nó sẽ không phiền nếu mình sờ vào người vợ nó? Thật là điên rồ, nhưng cũng thật đáng để mong đợi…

-Cháu… không say… ợ… -Minh không mở nổi mắt, đầu dựa vào ghế.

-Thôi, hai bác cháu mình về nghỉ ngơi nào… -Ông Phú đứng dậy định đỡ Minh nhưng nghĩ đến hai tay mình đang bị đau nên ngơ ngác đứng nhìn xung quanh, rất may lúc đó có nhân viên quán chạy tới.

-Bác để cháu đưa anh ấy về, anh Minh là khách quen của quán nên bác với anh cứ về trước, mai ra thanh toán sau cũng được ạ… -Một chàng trai to khỏe đến rìu Minh, vì Minh khá cao to nên phải hai người mới đỡ được Minh lên chung cư. Ông Phú cũng say nhưng không đến mức như Minh, ông cực kỳ choáng khi nghe những lời nói của Minh ngày hôm nay, như kiểu nó đang mơi mình xàm sỡ vợ nó vậy, làm gì có người chồng nào như vậy chứ, ông Phú vừa sướng vừa sợ.

Lên đến nhà, hai thanh niên rìu Minh vào phòng ngủ, Minh nằm vật ra giường gáy o o rồi nói nhảm linh tinh. Hai thanh niên chào ông Phú ra về, lúc ra cửa ông Phú còn nghe hai đứa nói. “lần đầu tao được lên nhà chị Thảo đó mày, chị ấy xinh vãi chưởng mày ạ, ừ tao nhìn thấy mấy lần đi với anh Minh rồi, công nhận cực phẩm đấy, tao từ bé đến lớn chưa thấy ai xinh như chị ấy á, ừ tao cũng vậy, nhà con gái có khác thơm nhờ… thơm vãi chưởng ấy…. mày có nhìn thấy đồ lót của chị ấy lúc rìu anh Minh vào phòng không? Thôi đi mày bệnh hoạn thế….” –Ông Phú đứng áp tai vào cửa nghe thấy hết, ông lắc đầu rồi đi lấy nước vào để cạnh giường. Ông phải công nhận Thảo có một sức hút cực kỳ mãnh liệt, chẳng qua mấy thanh niên phục vụ đó nghĩ mình thấp kém nên mới không dám tiếp cận Thảo, sau đó ông lại nghĩ đến mình, bản thân còn thấp kém hơn họ, vậy mà lại gặp nhiều điều may mắn như vậy. Lúc này là hơn 22h mà vẫn chưa thấy Thảo về.

-Thảo ơi… ợ… anh xin lỗi… a có lỗi với em… anh thương em lắm… Thảo ơi… anh đã không sinh con được cho em… mà còn giở trò bệnh hoạn, anh không xứng đáng làm chồng của em… …. ợ…. Chim anh bé… ợ… em có thất vọng không… em xứng đáng được nhận nhiều điều tốt hơn… -Minh nằm ở giường lảm nhảm rồi lại lăn quay ra gáy… ông Phú đứng đó nghe Minh nói và ngợ ra nhiều điều, chàng trai này đang tự ti về dương vật của mình và có lẽ còn bị vô sinh nữa, lúc này, ông Phú mới dần hiểu ra được tình trạng hiện tại của hai đứa.

-Cạch… -Tiếng cửa mở, ông Phú đi ra phòng khách, thấy Thảo đã tháo đôi dép của mình đặt ngay ngắn lên kệ.

-Thảo! –Nhìn thấy Thảo ông mừng lắm, ông đang lo muộn như này rồi con bé còn đi đâu, ngộ nhỡ lại gặp đám du côn nào.

-Cháu chào bác ạ… ơ sao cháu ngửi thấy có mùi rượu? –Thảo mỉm cười xách chiếc túi đi vào trong phòng ngủ.

-Trời ạ… biết ngay mà… -Thảo đứng khoanh tay trước giường nhìn chồng Mình ngáy ngon lành.

-Tối nay, bác và Minh có đi ăn tối, uống một chút rượu… cháu không giận chứ… -Ông Phú đứng ở ngoài nhìn Thảo.

-Bác với anh ấy ý ạ? Hihi không ạ! Có gì đâu mà giận bác! Anh ấy sớm tối đi làm, chả mấy khi anh ấy ra ngoài ăn như vậy, chắc hôm nay bác với anh ấy uống nhiều lắm đúng không? Cháu nhìn phê ngất ngây như này là biết nha hihi! –Thảo vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác treo lên móc, mặc cho ông Phú vẫn đứng đó, bên trong nàng mặc một chiếc váy liền, nó ôm sát vào cơ thể gợi cảm của Thảo.

-Khà Khà! Hôm nay cũng hơi quá chén, mà cháu tâm lý thật đó… bác chỉ sợ cháu giận… -Ông Phú đứng nhìn chằm chằm vào bộ mông to của Thảo, nó cong lên trông rất gợi dục, nhìn đôi chân của con bé trắng trẻo dài miên man, không biết ông nhìn bao nhiêu lần vào cặp chân đó rồi nhưng chưa bao giờ thấy chán cả.

-Không ạ, cháu chỉ muốn anh ấy đi nhậu nhiều hơn, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn, đi du lịch nhiều hơn bác ạ, anh ấy cống hiến cho công ty nhiều quá… cháu thương anh ấy vì anh ấy ít khi được vui lắm, anh ấy cũng nhiều áp lực… Lúc nào cũng cười nói nhưng cháu biết anh ấy phải suy nghĩ nhiều… -Thảo tâm sự, nàng ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trang điểm nhìn Minh.

-Thằng Minh thật có phúc khi lấy được cháu làm vợ… cháu là một người vợ rất tuyệt vời… -Ông Phú đứng ngoài cửa nói, và có phần ghen tị với dân thượng lưu, một khi đã có học thức họ rất khiến người khác phải nể phục bằng cách này hoặc cách khác.

-Tay bác đỡ chưa ạ? –Thảo quay sang mỉm cười nhìn ông Phú với ánh mắt trìu mến, nhìn Thảo có hơi mệt nhưng nàng lại toát ra vẻ xinh đẹp hiền hòa khiến ông Phú thực sự động lòng.

-Bác…. Tay bác đỡ rồi… bác tự bôi thuốc được rồi… -Nói xong ông Phú mới thấy mình ngu, biết thế bảo con bé nó bôi hộ. Thảo cứ nhìn thẳng vào mắt khiến ông Phú mất bình tĩnh.

-Vâng, vậy là tốt rồi… -Thảo mỉm cười đứng dậy lấy quần áo.

-Cháu đi tắm à? đừng tắm đêm hại sức khỏe lắm đấy cháu… -Ông Phú can ngăn.

-Lúc chiều cháu có tắm rồi, nhưng cháu vẫn muốn tắm tiếp, người cháu cứ khó chịu kiểu gì ấy… -Thảo lấy ra một chiếc váy ngủ, và quần áo lót. Ông Phú đứng ngượng chín mặt, nhưng vẫn không nhấc chân rời đi được.

-Vậy cháu tắm đi, để bác trông Minh cho! –Nói xong ông Phú đi vào phòng ngồi xuống ghế.

-Róc rách róc rách! –Tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm vang lên trong đêm, ông Phú rượu say đứng ngồi không yên, thấy Minh nằm ngủ ngon lành, nghĩ trong nhà lúc này chỉ có mỗi mình và Thảo nên ông đứng dậy tim đập thình thịch mon men đi đến gần cửa phòng tắm, ông dí tai vào nghe, ông tưởng tượng cơ thể tuyệt mỹ của Thảo đang trần truồng khiến ông rạo rực, chim ông cứng đơ cửng lên chọc ra ngoài chiếc quần đùi ông vừa thay, lén lút kiểu này càng khiến ông hưng phấn lạ thường, ông thò tay xuống nắm chặt chim mình và vuốt ve vài cái trông cực biến thái.

Một lúc sau thấy nước tắt, ông Phú vội vàng chạy về phòng và ngồi lại ghế, Thảo cầm chiếc khăn vừa lau tóc vừa đi về phòng, nàng đang mặc một chiếc váy ngủ mầu trắng sữa dài đến giữa đùi, bên trên là áo hai dây và có một chiếc áo lót màu trắng, có lẽ thời gian này do bác Phú ở chung nhà nên nàng đã tự biết ý mà mặc áo lót… một phần cũng vì ngực nàng, trước đây có thả rông thế nào đầu ti cũng không cương lên, nhưng gần đây nàng không thể kiểm soát được nó nên phải chủ động mặc nếu không sẽ trở thành cô gái vô duyên mất… Thảo bước vào trong phòng, ông Phú liếc thấy bộ ngực to của nàng nẩy nẩy theo nhịp bước chân, cảm tưởng như chiếc áo lót mỏng không thể đỡ nổi bộ ngực ấy vậy.

-hmm… -Thảo đứng giữa phòng cầm cái máy sấy tóc rồi nhìn Minh, nếu sấy tóc ở đây sẽ rất ồn…

-Hự… ọc… ợ…. –Bỗng Minh nấc lên, thấy vậy ông Phú chạy một mạch vào phòng vệ sinh bê cái chậu đến. Thảo ngồi trên giường đỡ Minh, vừa ngay lúc đó Minh lao ra thành giường nôn thốc nôn tháo vào chiếc chậu.

-ỌE ỌE ỌE!!! –Minh nhắm mắt và nôn rất nhiều, Thảo nhíu đôi lông mày lại vỗ bồm bộp vào lưng chồng, nàng phải cúi xuống để đỡ ngực Minh nên vô tình để lộ toàn bộ phần ngực và chiếc áo lót ra trước mặt ông Phú. Ông Phú cầm chậu mắt mở to nhìn chằm chằm vào đó không chút ngại ngần, cảnh tượng kích thích này khiến chim ông cửng lên nhanh chóng, đũng quần ông đã nhô lên như một túp lều dựng tạm.

Cùng lúc đó Thảo cảm thấy bất an nên ngước mắt lên nhìn bác Phú, y như rằng thấy ông đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, nàng xấu hổ cúi mặt xuống thì nhìn thấy đũng quần bác Phú nhô cao lên rồi, Thảo đành nhắm mắt thở dài, vì phải đỡ Minh nên đành để cho bác ấy nhìn, lúc sau Minh đã nôn hết mọi thứ trong bụng, anh ngồi dậy uống ngụm nước, chẳng nói được gì nằm gục xuống giường… Ông Phú khệ nệ bê chậu nôn đi đổ, dường như cảnh tượng vừa rồi khiến ông quên cả cơn đau của hai cánh tay mình…

Thảo ngồi ở ghế nhìn chồng, nàng đan những ngón tay vào mái tóc ướt của mình, tay còn lại chống vào chiếc má phính đang ửng hồng. Ngày hôm nay ở nhà bố mẹ, nàng đã tâm sự với mẹ mình rất nhiều, nhưng cũng không dám nói đến chuyện Minh bị vô sinh… hai mẹ con tâm sự đến gần 21h bà mới cho Thảo về, Thảo phải tự lái xe về đến tận chung cư nên nàng hơi mệt, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại không buồn ngủ, cảm giác mệt mỏi này là gì đây?…

Âm thanh tĩnh lặng, thậm chí còn nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, và tiếng bác Phú đang lạch cạch trong phòng tắm ngoài kia, bỗng nhiên nàng lại nhớ đến chuyện ở sân bay, thật táo bạo, nhưng lén lút như vậy cảm giác không tệ chút nào… không ngờ mấy cái thứ to dài ấy lại khiến nàng nhớ như thế này… Thảo tiếp tục đan tay vào bộ tóc ướt và vuốt một cái ra đằng sau, Thảo có một thói quen đó là khi nào cảm thấy kỳ cục khó xử nàng lại mím môi, và rồi đôi môi đỏ đang bặm lại, nhìn nàng như một thiếu nữ mới lớn vậy, chẳng biết mình thích gì, mình muốn gì lúc này nữa… Những lúc thế này nàng chỉ muốn được chồng cưng nựng và ôm vào trong cơ thể to lớn kia… Trông Minh thế này nhưng phải chịu rất nhiều thiệt thòi, Thảo rất xấu hổ với những gì mình lén lút với bố chồng ở sân bay, như vậy là ngoại tình rồi chứ không phải để thụ tinh nữa… Thảo đã tự hứa với lòng mình rằng, sẽ bù đắp mọi thứ cho Minh, chỉ cần anh ấy muốn, chỉ cần anh ấy cần, nàng sẽ không từ chối…

-hmmm… -Thảo thở dài đứng dậy cầm máy sấy và đi ra ngoài.

-Bác Phú ơi! bác ngủ chưa? –Thảo đứng ngoài cửa gọi.

-Bác chưa, cháu vào đi! –Ông Phú đang chuẩn bị ngủ thì bật dậy.

-Bác cho cháu sấy nhờ tóc một chút, tiếng máy sấy to cháu sợ anh Minh tỉnh thì sẽ mệt lắm… -Thảo mở cửa ngó đầu vào nói.

-Ừ ừ! Cháu vào đây, bác còn lâu mới ngủ khà khà!!. –Ông Phú mặt hớn hở khi nhìn thấy Thảo. Thảo mỉm cười, nàng đi vào phòng, bật điện và khẽ đóng cửa lại, nàng đi ra chiếc ghế cạnh giường loay hoay cắm điện và ngồi ưỡn lưng sấy tóc. Tiếng máy sấy khá to, ông Phú chỉ ngồi ở giường ngắm Thảo từ sau lưng mà không nói được gì, Thảo cũng muốn sấy tóc nhanh một chút để còn về phòng mà tóc nàng lại dày quá… Ai đời con gái con lứa gần 12h đêm rồi mà vẫn sang phòng bác Phú ngồi thế này.

-Thảo ơi!…. –Bỗng có tiếng gọi bên cạnh tai khiến Thảo giật mình quay người lại.

….

_____________________

Hết Chap 41.