TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )
Tác Giả: Cu Zũng
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: cu zũng, lau bướm, tà áo, tà áo biên cương
Lượt Xem: 1799 Lượt Xem
Chương 4: Trò đồi bại
Trời đêm Tây Bắc tối như mực, nhất là vào những ngày giáp mùa mưa như thế này, tiếng gió thổi vù vù, đôi khi vút vút vì gió quấn vào các cây, các cột. Thi thoảng, có tiếng lạo xạo của mái proximăng, gió thổi mạnh làm các tấm lợp cựa quậy va đập vào nhau.
Chẳng biết lúc này là mấy giờ đêm, có lẽ cũng chỉ vừa mới chợp mắt được một lúc thôi, mệt quá Khoa thiếp đi lúc nào không hay. Cậu không phân biệt được mình đã thức dậy chưa, hay vẫn đang trong một cơn mơ nào đó. Dạo gần đây, những cơn mộng tinh vẫn thường đến với mình, trong cơn mộng tinh mà Khoa đã gặp, có lúc cậu thấy mình đang nằm đè lên một cô gái trần truồng lạ hoắc lạ huơ, có lúc thấy một cô diễn viên nào đó trên phim ảnh ngồi thụp xuống miệng mình, cọ cọ đám lông mềm mại vào mũi mình. Và đã có lần, Khoa mơ thấy dì Vân, vợ của bố mặc một bộ đồ lót sexy cứ uốn éo trước mặt mình, rồi dì túm lấy cái dương vật chưa một lần lâm trận của mình mà mút một cách nhẹ nhàng êm ái.
Và đêm nay, ngay lúc này đây, giữa không gian tối như lồn chị Dậu, Khoa lại đang mơ, hoặc cũng có thể không, chỉ biết là cảm giác thật lắm. Ở dưới háng, cảm giác nhồn nhột, cảm giác buồi mình đang bị một cái gì đó mút thật nhẹ nhàng, man mát. Nó là cảm giác tê tê, dại dại từ buồi lan lên hai đầu ti, rồi lên não bộ.
Khoa cố mở mắt ra xem mình đang mơ hay đang tỉnh, nhưng mới chỉ hé một chút thôi là đóng lại ngay bởi đôi mắt cứ díu xuống muốn ngủ tiếp, hé ra chỉ thấy một mầu đen. Thôi đành, kệ thôi, bởi đây chẳng qua là một giấc mộng tinh như nhiều đêm khác thôi mà.
Thế là Khoa tiếp tục thưởng thức cái cảm giác sướng đến mê li mà dương vật mang lại. Cảm giác đó ngày càng tăng bởi “ai đó” hình như đang mút mỗi lúc một mạnh hơn, nhanh hơn làm cho thân dương vật của Khoa càng lúc càng cứng hơn, phồng to như sắp sửa bùng nổ tinh trùng tích tụ bấy lâu nay ra bằng hết.
Khoa nhắm nghiền mắt, mặc kệ cho dương vật tự do xuất tinh, cậu không điều khiển nổi cơ thể mình bởi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Đúng lúc này đây, hình ảnh của mẹ lúc Khoa gặp ở đêm văn nghệ, cái mông căng tròn trong chiếc quần trắng, bộ ngực phì nhiêu như muốn xé rách lớp vải ngực ra để tự do cứ lởn vởn trong đầu Khoa như muốn trêu ngươi.
Không thể kiềm chế hơn được nữa bởi tác động trong đầu bằng những hình ảnh nửa thật nửa ảo, bởi tác động vật lý ở toàn bộ dương vật, Khoa hơi cong mông lên rồi giật giật xuất toàn bộ tinh trùng ra bên ngoài, họng cậu ú ớ một tiếng thật nhẹ:
– Mẹ …………
Rồi Khoa chìm vào giấc ngủ, lần này cậu ngủ thật sâu.
——-
Tiếng những con gà trống mà dân bản nuôi từ những dẻo đồi xa vọng về hòa lẫn với tiếng chim rừng ríu rít tạo thành một dải âm thanh vô cùng sinh động trong buổi sớm mai này. Dòng suối nhỏ Nậm Cha yên ả đẩy nước từ trên cao về, nó sẽ hòa làm 1 với suối Nậm Mế uốn lượn bên kia dẻo đồi để rồi cùng nhau hòa với nước dòng sông Nậm Mu, một trong những con sông lớn ở miền cao biên giới Lai Châu. Nhưng để đến được với dòng sông mẹ ấy, nước ở dòng suối Nậm Cha này phải đi qua biết bao nhiêu thác, biết bao nhiêu ghềnh. Ở vùng đất này, có hàng trăm, thậm chí hàng hàng con suối nhỏ như vậy. Suối thường ở khe giữa những con đồi, những dẻo núi, len lỏi, uốn lượn theo độ cong của đồi núi.
Ở điểm trường Pa Thăm, hay nói đúng hơn là vùng đất Pa Thăm này toàn là các thôn bản giáp biên giới với Trung Quốc, bà con chủ yếu là 2 dân tộc H’Mông và Thái, ngoài ra cũng có một số ít các dân tộc khác như Nùng, Dáy, Dao, Tày …. Đặc thù của vùng Tây Bắc là diện tích các thôn, bản rất lớn, đồng bào lại có thói quen đốt nương làm rãy, du canh du cư chứ không định cư một chỗ cố định nào. Cứ khoảng 3 – 4 mùa rãy, khi đất hết phì nhiêu, bà con lại chuyển sang một cái rãy mới, khai hoang, dựng nhà tạm để trồng cấy. Từ hàng bao đời nay đều như vậy rồi. Chính quyền, bộ đội và cả các cô giáo nữa đang đẩy mạnh tuyên truyền tới đồng bào về lợi ích của định canh, định cư. Nhưng xem ra, để thay đổi được được nếp sống, nếp nghĩ của đồng bào không phải là ngày một ngày hai.
Pa Thăm có 2 con suối mà đồng bào vẫn gọi là Nậm Cha – Nậm Mế, theo như truyền thuyết vẫn được các vị già làng, trưởng bản kể lại cho con cháu mình nghe thì cái tên Nậm Cha – Nậm Mế là xuất phát từ một câu chuyện bi thảm khi xưa. Hồi đó, chẳng ai nhớ là từ bao giờ, một chàng trai người H’Mông đem lòng yêu một cô gái người Thái. Theo truyền thống của dân tộc mình, người H’Mông không được lấy chồng/ lấy vợ là người dân tộc khác. Và người dân tộc Thái cũng có truyền thống đó. Nhưng do hai dân tộc vẫn sống chung ở cùng một nơi, nên chàng trai H’Mông giỏi đi rừng, giỏi múa khèn và cô gái người Thái trắng trẻo xinh đẹp kia đem lòng yêu thương nhau. Họ bị tộc người của mình phản đối, không cho kết hôn. Nhưng đôi trẻ vẫn quyết tâm lấy nhau, họ bỏ bản rủ nhau vào rừng trốn. Kể từ đó, họ không trở về. Rồi vào đêm nọ, trời mưa to gió lớn chưa từng có, mưa như trút nước xuống vùng đất đại ngàn. Sáng hôm sau, dân làng tỉnh dậy thì thấy có 2 con suối ôm lấy vùng đất Pa Thăm, vòng qua mấy dẻo đồi núi rồi lại hòa làm một trước một con thác rồi mới chảy về xuôi. Dân làng rỉ tay nhau đó chính là hiện thân của của đôi bạn trẻ về thăm dân bản.
Trở lại với hiện tại, cô Thương múc một cốc nước dưới dòng suối Nậm Cha trong vắt nhìn thấy rõ từng hòn đá cuội dưới lòng suối, cô thường dậy sớm nhất trong các cô giáo Pa Thăm, khi con gà đầu tiên cất tiếng gáy, lúc tảng sáng, mùa đông cũng như mùa hè. Cô ra bờ suối đánh răng rửa mặt, nước ở đây trong, sạch và rất mát nữa.
Cô Thương không thể tập trung vào công việc của mình, cô nhìn hình ảnh mình dưới dòng suối, nhìn đôi má đỏ hây hây, trong đầu cô lởn vởn những thứ mà cô không nên nhìn thấy lúc vừa nãy. Chả là, đêm qua cô nằm ngủ phía bên trong, sáng nay ngủ dậy cô phải bước qua con trai thì mới xuống giường được. Nhưng lúc bước qua cô không cố tình nhưng không nhìn không được, phần háng của Khoa chổng ngược lên trời, đội quần thành một túp lều nho nhỏ. Không cần phải nhìn trực diện cô cũng biết ở bên trong là cái gì, to và dài ra sao mới tạo được một đống như vậy. Con trai cô giờ đã lớn rồi, đã là một chàng trai, chứ không còn bé bỏng như hồi trước bắt mẹ ẵm cả ngày mỗi lần mẹ về thăm. Ở bên sườn của Khoa là chiếc quần sịp, chắc cu cậu có thói quen cởi quần sịp mỗi lần đi ngủ.
Chuyện đó âu cũng là bình thường ở bất kỳ một người đàn ông nào độ tuổi như Khoa mà thôi, cô không dám trách con. Trách ở đây là trách bản thân mình, sao lại để mắt nhìn thấy cảnh không nên thấy đó để giờ đây tâm trạng cô thật rối bời. Cô nửa muốn chẳng bao giờ phải nhìn lại, lại như muốn khoảnh khắc ấy kéo dài mãi, lại muốn buổi sáng mai dậy sớm lại được nhìn thấy cảnh đó.
Cô lắc đầu, lấy ca múc nước khuấy đảo mặt nước suối để hình ảnh cô tan biến đi, cô tự nói một mình:
– Phải bố trí cho Khoa ngủ chỗ khác thôi, không thể để tình trạng này tiếp diễn được. Ngộ nhỡ con nó ngủ mơ, nó ….. làm bậy thì sao?
Vừa đánh răng, cô Thương cứ co đi kéo lại cái suy nghĩ có để Khoa ngủ cạnh mình trong thời gian con ở đây hay không? Nói về giải pháp cô cũng có, ví dụ như cho con ngủ ở nhà A Dếnh chẳng hạn, bên kia đồi, hơi xa nơi đây một chút, A Dếnh ở một mình trong nhà sàn, cha A Dếnh đi làm nương xa lắm, thỉnh thoảng mới về thôi. Nhưng mẹ con lâu ngày mới gặp lại nhau, tâm sự chuyện trò cũng không nhiều, giờ lại bảo con đi ngủ chỗ khác quá là đuổi con về thành phố sớm. Với lại hôm qua Khoa bảo chỉ ở trên này độ 1 tháng thôi.
Cứ vẩn vơ mãi như thế, lý trí hai bờ là cân bằng nhau, không bên nào thắng bên nào, nhưng con tim, sâu trong đáy lòng, chính là lồn, như một con quỷ sa tăng ẩn trong bóng tối điều khiển suy nghĩ của cô, cô tặc lưỡi:
– Thôi kệ, Khoa là con mình chứ có phải người ngoài đâu mà sợ.
Có lẽ cô đã có quyết định của riêng mình. Đúng lúc cô Thương đang ngẩn ngơ thì không biết từ bao giờ đã xuất hiện cô giáo Như Hoa, người có thâm niên 15 năm ở trên này chỉ sau cô Thương xuất hiện với khuôn mặt tươi roi rói:
– Chị Thương! Chị nghĩ gì mà thần người ra thế.
Ngoảnh đầu lại, nhận ra người đồng nghiệp thân thiết, cùng mình vượt qua bao khó khăn bao nhiêu năm qua, cô Thương mỉm cười, cô nhìn khuôn mặt của Như Hoa thấy khác mọi ngày:
– À, có gì đâu, chị đang nghĩ xem hôm nay phải làm gì. Chị đang định lên Ủy ban để xem kế hoạch làm cái cầu tạm bắc qua suối Nậm Cha này bao giờ thì xong. Mùa mưa sắp đến rồi, tội các con lắm.
Cô Như Hoa gật gù ra chiều đồng ý, nhưng ánh mắt cô long lanh như đang nghĩ về một chuyện gì khác thì phải. Cô Thương tinh ý phát hiện ra:
– Mà này, nhìn em hôm nay lạ lắm đấy, có gì giấu chị phải không?
Cô Như Hoa như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang, chạy vội về bờ suối, múc vội một cốc nước đưa lên khuôn miệng mình:
– Em có gì đâu …….. chị cứ khéo tưởng.
Cô Thương đánh răng rửa mặt xong, lấy đồ đi lên về khu nhà ăn, vừa đi vừa lắc đầu nói nhỏ cho một mình nghe thấy:
– Chắc chắn Như Hoa có chuyện gì, không lẽ đêm qua lại …. thủ dâm, có mớ củ cải đồng bào biếu hôm qua, chắc cô nàng lấy trộm 1 củ rồi. Hi hi hi hi hi!!!! Đúng là kiếp đàn bà vắng hơi trai. Khổ thật đấy!.
——–
Tiếng lục tục ríu rít trêu đùa nhau của các cô giáo Pa Thăm ở ngoài sân đánh thức Khoa dậy. Cậu mở mắt, ngồi trên giường, hai chân duỗi thẳng, vươn vai một cái Khoa thầm nghĩ về giấc mộng tinh hôm qua. Là đàn ông, được xuất tinh một cái sẽ mang lại cảm giác vô cùng sảng khoái, tràn đầy năng lượng, Khoa dò xét nhìn xuống ngã ba chân của mình:
– Đêm qua mộng tinh rồi mà sáng nay vẫn lên sao?
Rồi Khoa nhìn sang chỗ trống giường mẹ, không thấy mẹ đâu:
– Mẹ dậy trước mình à? Không biết vừa nãy mẹ có nhìn thấy gì không nữa. Từ sau mình phải mặc sịp đi ngủ mới được. Mẹ mà nhìn thấy ngại chết.
Ngó ra cửa, thấy cửa vẫn đóng, Khoa kéo quần đùi xuống rồi nhanh chóng lồng cái quần sịp vào, làm nhanh để ngộ nhỡ mẹ về bất chợt. Khoa định thay cái quần đùi mà mình mặc hồi đêm vì biết chắc tinh trùng sẽ bết lại, không thể mặc tiếp được nữa. Nhưng Khoa vô cùng bất ngờ khi nhìn vào mặt trong chiếc quần đùi, nó không hề có vết tinh trùng giống như bao lần trước, Khoa suy nghĩ trong đầu:
– Sao thế nhỉ, rõ ràng là mình mộng tinh, xuất ra thì phải dính vào quần chứ. Sao quần lại sạch thế này. Mà kể cũng lạ, hôm qua mình có cảm giác khác so với lần trước lắm, nó rất thật, thật đến nỗi mà mình còn tưởng là thật. Chẳng lẽ ………… Không, không thể như thế được ……….. không thể có chuyện đó được ……….
Đúng lúc đó thì có tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Khoa. Cô Thương đẩy cửa bước vào, cô không nghĩ là Khoa đã dậy rồi, nhìn thấy con đang mặc vội chiếc quần đùi, liếc nhanh lên phần trên thì thấy đã đóng sịp rồi, có chút tiếc nuối vô hình nào đó, nhưng cô Thương nhanh chóng ngoảnh mặt đi cho Khoa đỡ ngượng:
– Dậy rồi à con, mẹ tưởng thanh niên ngủ dậy muộn lắm.
Cuối cùng Khoa cũng mặc xong quần:
– Con cũng vừa mới dậy, mà mẹ dậy sớm thế, còn chưa đến 6 giờ.
– Ngày nào mẹ cũng dậy giờ này, quen rồi. Còn phải chuẩn bị đón học sinh lên lớp, nhiều em ở xa đến sớm lắm.
– Vâng ạ!
Cô Thương bước thong thả đến chỗ giường ngủ, cạnh Khoa rồi ngồi xuống:
– Khoa, ngồi xuống đây mẹ hỏi cái này.
Khoa nhìn mẹ, buổi sáng trông mẹ thật đẹp, khuôn mặt trắng có điểm hồng ở hai bên má. Mẹ mặc một bộ đồ kiểu đồ ngủ ở miền xuôi, không mỏng nhưng cũng không dầy, vừa vặn với thân người:
– Vâng, mẹ hỏi gì ạ?
– Mẹ nghe con nói hôm qua, con lên đây là để thực hiện một bộ ảnh về cảnh đẹp Tây Bắc à?
– Vâng mẹ ạ, là đề tài con làm để tốt nghiệp ạ.
Hình như cô Thương có điều gì đó trăn trở suốt bao nhiêu năm thì phải, cô trầm trầm hẳn xuống làm đôi mắt hơi cụp:
– Mẹ có đề nghị như thế này, nếu con làm được thì con giúp mẹ nhé.
– Vâng mẹ nói đi.
– Mẹ muốn con làm một bộ ảnh về cuộc sống của các cô giáo Pa Thăm, của các em học sinh vùng cao này. Biết đâu đấy, bộ ảnh của con sẽ được phổ biến tới cho nhiều người miền xuôi biết, rằng ở nơi đây khó khăn lắm. Các cô giáo vùng cao chịu muôn vàn khổ cực mới có thể bám trường, bám lớp, bám bà con được. Các em học sinh phải vất vả như thế nào mới có thể học được cái chữ. Con hiểu ý mẹ không?
Không khó để Khoa hiểu được những điều mẹ nói. Nhiếp ảnh gia, nghề mà Khoa chọn cho mình chẳng phải là những người kể chuyện bằng hình ảnh đó sao. Trước lúc lên đây, Khoa chưa nghĩ đến điều này, đến bây giờ cũng chưa thấm hết nỗi vất vả truân chuyên của các cô giáo, các em học sinh đâu, mới lên tối qua mà. Nhưng bằng con mắt nghề nghiệp, Khoa biết, nếu mình đủ tài để thực hiện một bộ ảnh như mẹ nói, nó thực sự khác biệt về mặt giá trị. Khoa gật đầu:
– Con không biết có thể làm được điều mẹ vừa nói hay không? Con mới chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Nhưng con hứa với mẹ, con sẽ làm hết sức mình.
Cô Thương mừng lắm, Khoa nhận lời là tốt rồi, trong đầu cô đang vui sướng bởi việc mình đề nghị với Khoa chính là nhất tiễn song điêu, cô cùng lúc thực hiện được 2 điều. Thứ nhất thì chính là những gì cô vừa nói. Thứ hai chính là cô muốn Khoa thực sự hiểu về cuộc sống của các cô giáo Pa Thăm trong đó có cô, để Khoa hiểu được tại sao một người mẹ như cô lại chấp nhận xa chồng xa con ở tại nơi này:
– Mẹ cảm ơn con. Hôm nay bắt đầu luôn nhé?
– “Vâng!”, Khoa hào hứng, nhựa sống căng tràn bởi cậu vừa tìm ra được con đường mình phải đi trong 1 tháng sắp tới rồi.
– Vậy thì nhanh thay quần áo, chuẩn bị dụng cụ của con đi. Hãy bắt đầu bằng việc nhìn thấy các em học sinh đến trường. Con không biết đâu, để có mặt ở trường lúc 7 giờ, có em phải lên đường từ 3 giờ sáng, rọi đèn mà băng rừng đấy. Buổi chiều, cô giáo Bích Thảo có lịch đi tới bản Lùng Hăn cách điểm trường 3 quả đồi để vận động gia đình cho một em học sinh đến trường. Mẹ nghĩ con nên đi cùng cô Bích Thảo.
Khoa tròn mắt hỏi lại:
– Cô giáo phải đến tận nhà người dân để vận động nữa hả mẹ. Con tưởng việc này là của cán bộ xã chứ?
Mẹ của Khoa lắc đầu cười:
– Ở đây, cô giáo không chỉ là cô giáo, còn là một người mẹ, là tuyên truyền viên, là người vận chuyển hàng .v.v. nhiều lắm. Con cứ từ từ trải nghiệm.
– “Vâng”, trong đầu Khoa không thể nghĩ hết được những điều mẹ vừa nói ra, nhưng thôi kệ, đến đâu hay đến đó.
——–
Như Cu Zũng đã kể cho các bạn nghe rồi, cô giáo Bích Thảo của chúng ta có cái tính thẳng như ruột ngựa, nói ngoa một tí thì gọi là bộc chộp. Nói thì nói kiểu như vậy thôi, chứ tính cô rất tốt, cô là một trong các cô giáo bám bán lâu của trường Pa Thăm, 10 năm tính từ lúc cô ra trường, là 10 năm cô ở trên đây, cô nhiều lần được xét chuyển về xuôi vì nhà cũng có điều kiện, những nghĩ chán nghĩ chê, cô vẫn cứ lần khẫn mãi chưa về. Cô nói để chờ có một cô giáo lên đây dạy thay cô mới về, chứ giờ mà về thì lại khuyết giáo viên, các đồng nghiệp không kham nổi. Nhưng chờ mãi, chờ mãi bao nhiêu năm nay, có lúc nào trường đủ giáo viên đâu.
Mãi hơn 3 giờ chiều, hai chị em Bích Thảo và Khoa mới bắt đầu từ điểm trường Pa Thăm đi lên bản Lùng Hăn cách điểm trường 3 quả đồi. Theo lối mòn mà dân bản hay đi, ở đây, cái gọi là đường chỉ là đi nhiều mà thành đường thôi, bản Lùng Hăn là bản của người Mông, khoảng dăm chục nóc nhà sàn, nằm ở đoạn giữa, đoạn thoải nhất của một quả đồi.
Khoa lóc tóc theo sau đít chị Bích Thảo, trên cổ lủng lẳng chiếc máy ảnh bám đít chị Bích Thảo lội suối, chống gậy theo con đường đất có nhiều vết chân người, vết chân ngựa, cả vệt bánh xe nữa. Thỉnh thoảng tiếng lách tách của máy vang lên đằng sau làm Bích Thảo chột dạ ngó xuống, bởi cô nghi ngờ Khoa chụp đít mình chứ không phải là chụp phong cảnh.
Bích Thảo hôm nay mặc một cái quần bò côn mầu xanh đã bạc phếch mầu, chứng tỏ nó đã được dùng khá lâu rồi:
– Này, em chụp cái gì thế?
Khoa ngẩng lên chạm mặt vào đít bự của chị Bích Ngọc, thở không ra hơi, Khoa nói nhát ngừng nhát nghỉ:
– Em ….. chụp ………….. phong …….. cảnh.
Chu cái môi cong mầu mận hậu chín lên, Bích Thảo nói:
– Thật không?
– Ơ thế chị nghĩ em chụp cái gì?
– “Ai mà biết được”, Bích Thảo tủm tỉm.
Nói rồi, Bích Thảo rảo bước lên trước làm Khoa toát mồ hôi theo sau, hết đoạn dốc, tới một đoạn đường bằng phẳng, nằm vắt ngang một quả đồi, mặt trời chênh chếch ở bên kia một ngọn núi cao phía xa xa, Bích Thảo ngừng lại chờ Khoa tới:
– Thanh niên thành phố có khác, mới chưa được một nửa đường mà đã thở không ra hơi. Chẳng bằng ông già.
Khoa chống tay vào hai đầu gối, máy ảnh lủng lẳng trước mặt, thở lấy thở để:
– Chị khỏe thật đấy, em sắp hết sức rồi. Chị đi từ từ chờ em với.
– Đi từ từ thì có mà sáng mai mới về tới trường à.
Lúc này Khoa mới để ý, giờ cũng đã chiều muộn, ông mặt trời cũng sắp lặn rồi, còn chưa lên tới bản, vậy lúc về thì tính làm sao:
– Sao chị lại đi muộn thế ạ?
Lấy trong túi ra vài quả mận đút vào môi cắn, loại quả chua chua lúc xanh nhưng ngòn ngọt lúc chín, loại quả mà Bích Thảo nghiện ăn, nhất là trong những ngày rụng trứng như hôm nay, cô thèm ăn gì đó chua chua như kiểu nghén thai, mặc dù có giọt tinh trùng nào vào người đâu mà chửa được cơ chứ.
– Dân bản đi rẫy đến tối mới về, mình có đi sớm cũng chẳng gặp người ta. Với lại chị còn phải đứng lớp, mấy tiết cuối giao lại cho Quỳnh Anh, cô sinh viên thực tập mới đi được chứ. Thôi đi tiếp đi.
Khoa gật gù như đã hiểu, lại tiếp tục bám đít chị Bích Thảo.
Trời sầm tối mới tới nơi, lúp chúp mấy chục nóc nhà sàn phủ mái bằng lá cây rừng, các nhà cũng cách xa nhau cả mấy trăm mét. Hầu như ai cũng nhận ra cô giáo Bích Thảo mỗi lần cô đi qua nhà, họ đều chào bằng tiếng Mông, cô cũng đáp lại bằng tiếng Mông bản địa. Khoa không hiểu gì nên hỏi:
– Chị quen người dân ở đây hết à?
– Ừ, chị phụ trách vận động gia đình học sinh ở bản Lùng Hăn, đến nhiều nên ai cũng biết. Trước cũng có một vài em học sinh ở bản này học ở trường, nhưng giờ ra trường hết rồi, lại về làm rẫy, chẳng có ai học lên cao cả. Mỗi cô giáo sẽ phụ trách vận động 1 đến 2 bản như thế này.
Vừa đi, hai chị em vừa nói chuyện:
– Thế hôm nay mình đến nhà ai?
– À, mình đến nhà của A Túa, A Túa có con năm nay đã 7 tuổi rồi nhưng chưa cho đến lớp, tội nghiệp con bé, lần nào chị đến cũng đòi đi học nhưng cha mế không cho, bảo phải ở nhà trông em cho cha mế đi rẫy.
Nói đến đây cũng là lúc Bích Thảo dừng chân dưới một ngôi nhà sàn thấp lè tè. Nhà sàn của đồng bào Mông thường có 2 tầng, 8 cột chính chia đều 4 góc và 2 đoạn giữa 2 bên chống cho sàn tầng 2. Phần trống giữa đất và tầng 2 là nơi nuôi chó, mèo, gà, để những nông cụ. Cách đây không lâu, người dân địa phương còn dùng nơi này để nhốt trâu, nhốt ngựa. Cũng là một cách để dân bản bảo vệ con vật quý nhất trong nhà khỏi con hổ con beo trong rừng sâu vào bản săn thịt. Nhưng dạo vài năm gần đây, được cán bộ ủy ban và bộ đội vận động nên họ chuyển ngựa và trâu ra một chỗ khác để giữ gìn vệ sinh.
Bích Thảo bắc ống tay lên gọi cho tiếng được to hơn, cô nói bằng tiếng Mông (Cu Zũng dịch ra tiếng Kinh cho các bạn dễ hiểu, bởi ở trong diễn đàn mình, ít người biết tiếng Mông, đa số biết tiếng đít thôi):
– A Túa ơi! A Túa à! Vợ chồng A Túa có nhà không?
Nói xong Bích Thảo đứng đợi, cô biết chắc vợ chồng A Túa đã về nhà rồi, tiếng lửa lộp bộp từ trên vọng xuống.
Quả đúng như vậy, không lâu sau, từ bên sườn của nhà sàn, cánh cửa sổ bằng lá cây được đẩy ra, một người đàn ông nom vẫn còn trẻ ngó đầu vọng xuống:
– Cô giáo Pa Thăm đấy phải không? Cô giáo về đi không cái ông mặt trời đi ngủ đấy, vợ chồng A Túa không cho cái Mẩy Mưa theo cô giáo đâu. Nó còn phải ẵm em cho vợ chồng A Túa làm cái nương, cái rẫy, lấy cái hạt thóc, hạt ngô mà ăn chứ.
Bị đuổi khéo về ngay, nhưng cô Bích Thảo không nản lòng, có lẽ cô gặp tình huống này không phải là lần đầu, cô lại bắc tay lên miệng nói tiếp:
– A Túa cho cô giáo lên cái nhà sàn, hơ cái tay bên bếp lửa, uống miếng nước cái lá trà mọc sâu trong rừng được không? Cô giáo chỉ mang lên đây cho em Mẩy Mưa mấy quyển sách thôi mà. Cô không bảo em đi học đâu.
Nghe cô giáo nói vậy, A Túa ngó vào trong một lúc rồi quay ra:
– Cô giáo lên nhà đi, cái bếp lửa nhà A Túa chưa bao giờ tắt, cái nước trà rừng nhà A Túa vừa chín tới, uống vào ấm cái bụng lắm.
Theo bậc cầu thang bằng gỗ rừng xẻ thành từng phến, Bích Thảo đi trước, Khoa theo sau, mùi trà rừng sực nức mũi giống như vị bạc hà làm người ta trở nên khoan khoái. Lên đến hết bậc thang, bắt đầu đến sàn nhà chính. Chia làm 2 gian, một gian nhỏ thường nối với bậc cầu thang đi lên, là nơi chứa ngô, khoai và các nông sản mà đồng bào thu hoạch về. Sau gian nhỏ này, phải bước qua một tấm gỗ cao khoảng 30cm mới vào được gian nhà lớn, đồng bào coi đó như một tấm ngăn các con ma rừng có hại bước vào nhà. Gian nhà lớn là nơi tập trung toàn bộ sinh hoạt của các thành viên trong gia đình, từ nấu nướng, ăn uống, nói chuyện đến ngủ nghỉ. Nhìn vào cách bố trí ngôi nhà, Bích Thảo biết được gia đình A Túa cũng không khá giả gì, nếu nhà nào gọi là có của ăn của thể thường có thêm một gian nữa ở phía đối diện, có 2 cầu thang đi lên và đi xuống.
Bếp đặt ở chính giữa của ngôi nhà, không có ống khói mà khói bếp len theo các kẽ lá của mái nhà mà tỏa ra ngoài thiên nhiên. Trên bếp lửa, nồi nước trà đang ùng ục sôi. Ngồi xếp bằng chữ ngũ, Bích Thảo và Khoa đón lấy bát nước trà nóng bỏng tay từ A Túa. Nóng quá, nên Khoa đặt xuống mặt sàn ngay, mặt sàn cũng không kín hẳn, ở đây có nhìn theo các nan gỗ có thể nhìn xuống nền đất bên dưới, một vài con gà đen, một hai con chó đang thong thả đi lại dưới nền.
Cô Bích Thảo ngó nhìn vào phía bên trong, ở đó, có vợ A Túa, bên cạnh là một cô bé đen nhẻm, đầu tóc bù xù đang bế đứa em nhỏ ngủ tút lút. Nhà có khách, đàn bà trong nhà không được phép ra tiếp chuyện, chỉ ra khi người đàn ông trong nhà gọi sai việc gì đó. Nhìn ánh mắt trong veo, mở to của Mẩy Mưa nhìn cô giáo, Bích Thảo biết, trong đôi mắt đó muốn nói điều gì. Cô mở chiếc túi vải lấy ra 2 quyển sách lớp 1 và 2 quyển vở, 3 cái bút chì, 1 cục tẩy, cô cầm trên tay nói với A Túa:
– A Túa cho cô giáo Pa Thăm nói chuyện với Mẩy Mưa được không?
A Túa, người đàn ông gầy gò, nhỏ choắt đội mũ nồi đen, răng đen vừa hít một hơi điếu sục, giống với điều cày của miền xuôi nhưng ống to hơn gấp nhiều lần, làm bằng đoạn già nhất của thân cây bầu mọc ven suối, nhả luồng khói dầy đặc lên nóc nhà, A Túa gọi con gái:
– Cái Mẩy Mưa, mày ra đây cô giáo cho mày cái quyển sách. Cha cho phép mày đọc quyển sách của cô giáo, nhưng cha không cho mày đi học đâu. Mày phải ở nhà trông em, nhớ chưa?
Nghe gọi tên mình, Mẩy Mưa quặt em vào trong lòng, cô bé không đưa em cho mẹ ngồi không ngay bên cạnh, chắc sợ đổi tay bế sẽ làm em dậy. Mẩy Mưa rón rén từng bước như từ trong đi ra chỗ cô giáo Bích Thảo rồi ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt sợ sệt hết nhìn bố, nhìn cô giáo rồi lại nhìn Khoa. Bích Thảo nói bằng tiếng Mông:
– Mẩy Mưa có muốn đi học cái chữ không?
Mẩy Mưa không đáp, chỉ gật nhẹ cái đầu. Cô giáo nói tiếp:
– Để cô nói chuyện với cha mế cho Mẩy Mưa đi học nhé?
Mẩy Mưa lại gật đầu. Không nói gì.
– Cô giáo cho Mẩy Mưa mấy quyển sách, quyển vở, bút chì và tẩy. Mẩy Mưa ở nhà trông em, nếu em ngủ thì Mẩy Mưa chịu khó xem tranh vẽ ở trong mấy cái quyển sách này, rồi Mẩy Mưa lấy bút vẽ lại, lần sau cô giáo lên cô giáo kiểm tra. Nếu Mẩy Mưa vẽ đẹp, cô giáo sẽ xin cha mế cho lên trường học nhé.
Mẩy Mưa lại gật gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng em vì thằng bé nhỏ thó trong lòng Mẩy Mưa vừa giật mình. Cô bé cầm lấy mấy quyển sách, giữ chặt trong lòng bàn tay như đây là những thứ mà cô bé cần nhất lúc này.
– Giờ Mẩy Mưa vào chỗ mế đi, để cô giáo nói chuyện với cha.
Mẩy Mưa lại bế em vào trong, lững thững đến tội nghiệp.
Cô giáo Bích Thảo bắt đầu buổi dân vận của mình, nhìn A Túa:
– A Túa có biết chuyện mới xảy ra ở bản Nậm Pàn không?
A Túa đáp trống không, có lẽ cũng đã từng nghe nói, chuyện lớn thế cơ mà, vùng Pa Thăm này ai mà không nghe cơ chứ:
– Chuyện bắt cóc bán sang Tàu chứ gì?
Bích Thảo gật đầu:
– Không phải là bắt cóc đâu, mà là bị lừa bán con sang bên kia biên giới đấy. A Túa có biết là tại sao không?
– Tại làm sao? Cô giáo nói cho A Túa nghe đi.
– Tại cha mế của đứa bé không biết chữ, bị người ta lừa ký vào giấy bán con cho người ta. Thế A Túa có muốn Mẩy Mưa, muốn A Páo mới có 1 tuổi bị bắt sang Tầu mổ bụng lấy tim không?
Nói đến đây, A Túa có chút trùng xuống, nhìn về 2 đứa con của mình ở trong góc nhà. Ở vùng biên cương này, chuyện trẻ con bị lừa bắt sang biên không thiếu, hầu như năm nào, tháng nào cũng có một vài đứa trẻ mất tích. A Túa lắc đầu.
Cô Bích Thảo thêm vào:
– Thế sao A Túa không cho cái Mẩy Mưa đi học. Đi học để biết cái chữ, biết phân biệt đúng sai, để không bị lừa sang biên mổ bụng?
A Túa cãi:
– Thế biết cái chữ, biết phân biệt đúng sai có no được cái bụng không? Nhà A Túa nghèo lắm, không có tiền cho cái Mẩy Mưa đi học đâu, nó còn phải ở nhà trông em để A Túa làm rãy, làm nương, mới có cái hạt thóc, cái hạt ngô mà ăn no cái bụng chứ.
Bắt đầu bắt được đúng điểm thuyết phục, cô Bích Thảo hớp một ngụm trà nóng hổi rồi thong thả nói tiếp:
– A Túa có biết người miền xuôi họ được học cái chữ nên họ biết cách làm ăn, họ làm ra nhiều của cải, nhiều cái tiền lắm. Họ ăn không hết, họ dùng không hết nên họ mang lên đây bán lại cho người đồng bào mình đấy thôi.
Chuyện này thì rõ rồi, thủa xa xưa, đồng bào dân tộc vẫn sống theo hình thức tự cung tự cấp khép kín với nhau. Nhưng giờ xã hội mở cửa, nhiều hàng hóa của miền xuôi, của bên kia biên giới mang về đây bán hoặc đổi với người dân tộc lắm. A Túa nghĩ đơn giản người miền xuôi cũng như mình, thừa cái gì thì mang đi bán để đổi mua lại cái mình thiếu. Người miền xuôi bán nhiều thế, chắc là họ phải thừa nhiều rồi.
A Túa lặng im không nói vì không biết cãi ra làm sao cả, một tay nhấc mũ nồi, tay còn lại đưa lên gãi gãi.
Cô Bích Thảo nói tiếp:
– Nếu cái Mẩy Mưa biết cái chữ, Mẩy Mưa sẽ biết làm ăn, sẽ kiếm ra nhiều của cải, nhà A Túa ăn không hết còn có thể đem bán được nữa cơ mà.
Nghe đến chuyện được mang đồ đi bán ở các phiên chợ, A Túa mừng lắm. Chợ phiên toàn phải đi mua thôi, chẳng được đi bán lần nào vì nhà có thừa cái gì đâu mà bán. A Túa thắc mắc:
– Thế học cái chữ có phải đóng góp cái con trâu, con ngựa nào không? Nhà A Túa có 1 con trâu, 1 con ngựa, nhưng chúng nó phải theo A Túa lên rãy cầy đất. A Túa không cho các cô giáo được đâu.
Bích Thảo cười, cô việc đã thành đến 9 phần rồi:
– Không đâu, học cái chữ không mất tiền. Đã có Đảng và Nhà nước lo hết rồi. Mẩy Mưa đi học không mất tiền, được nhà trường cho sách, cho vở, cho bút, cho bảng, cho phấn để học nữa. Mẩy Mưa được nhà trường nấu cơm bằng cái gạo trắng cho ăn, chỉ cần mang ít thức ăn ở nhà đi ăn lẫn với cơm trắng là căng cái bụng rồi. Ngoài ra mỗi tháng Mẩy Mưa còn được nhà trường cho 100 nghìn đồng nữa, một trăm nghìn đồng có thể đổi được 20 cân thóc đấy A Túa biết không?
Nghe có vẻ xuôi, được đi học không mất tiền, được phát sách vở, được ăn cái gạo trắng ngần, lại còn được tiền mang về, A Túa cười nhe hàm răng đen, nhưng nghĩ thế nào lại nói giọng buồn buồn:
– À như thế cũng không được, còn thằng A Páo, nó chưa biết đi, không để nó ở nhà một mình được, nhỡ con hổ, con báo nó vào nhà bắt mất A Páo đi thì sao. A Túa cũng không mang nó lên rãy được, đi xa lắm.
Về chuyện này, Bích Thảo gặp không phải là ít, tất nhiên là cô đã chuẩn bị sẵn phương án cho tình huống này:
– Chuyện này cũng không khó giải quyết, để Mẩy Mưa mang em đi học cùng. Từ bản Lùng Hăn đến trường chỉ phải đi qua 3 cái đồi, Mẩy Mưa bế A Páo theo cùng cũng được mà. Đến trường các cô sẽ cho cả A Páo ăn cùng luôn. A Túa yên tâm rồi nhé.
A Túa phân vân một tẹo nữa rồi gật cái đầu:
– A Túa yên tâm cái bụng rồi. Ngày mai A Túa cho chị em cái Mẩy Mưa xuống trường học cùng cô giáo. Học lấy cái chữ để sau này làm ra nhiều thứ mang xuống cái chợ phiên bán.
Khoa cũng mỉm cười theo chị Bích Thảo, có vẻ như cuộc thương lượng, cuộc vận động đã có kết quả mĩ mãn, chả thế mà mặc dù không hiểu hai người nói chuyện gì, Khoa thấy cả hai cùng cười thì cười theo thôi.
———-
Trên đường về, trời tối mịt, Bích Thảo đã chuẩn bị sẵn rồi nên chẳng có ngại ngùng, cô bấm đèn pin đi trước, ở phía sau Khoa cũng có một chiếc đèn pin, rọi xuống chân mình mà đi cho khỏi vấp ngã.
Trời miền cao vào tầm này tối lắm, chẳng nhìn được xa, chỉ âm u toàn cây là cây, cũng may có chị Thảo đi cùng, chứ mình Khoa chẳng dám đi:
– Chị Thảo này, chị vẫn thường đi như thế này à?
Thảo vừa đi vừa đi vừa hát, cô đang vui vì chuyến vận động hôm nay thành công, có thêm một học sinh đến trường. Thêm một học sinh là các cô thêm một việc, thêm một gánh nặng trên đôi vai mỏng manh, nhưng đó cũng là thêm một niềm vui lớn lao vì sự nghiệp cõng chữ đã thành công thêm một bước nhỏ:
– Ừ, một tháng phải đi mấy bận ấy chứ. Mấy bản chị phụ trách có ít học sinh nên chị phải đi ít đấy. Như các bản khác còn phải đi nhiều hơn cơ.
– Thế chị vẫn phải về tối như thế này à?
– “Ừ, lần nào chả thế”, Bích Thảo trả lời một cách tự nhiên nhất như chuyện này quá nhỏ bé.
– Thế chị không sợ à?
– Sợ gì?
Khoa đang sợ, sợ rất nhiều thứ, cậu đang nghĩ đến nhiều tình huống dành cho một cô giáo mơn mởn giữa rừng sâu hun hút thế này:
– Ví dụ như là ma chẳng hạn, đêm thế này đầy ma. Hoặc như có người nào đó thấy chị đi một mình, họ …..
Thấy Khoa dừng lại không nói tiếp, Thảo cũng đoán ngay ra được Khoa định nói gì, cô nghĩ trong đầu: “Họ …. Hiếp chứ gì? Đây mong còn chẳng được nữa là”. Nhưng cô lại cố ý trêu Khoa:
– Họ ………….. làm sao?
Khoa ấp úng, cậu ngại không dám nói tiếp điều mình vừa nghĩ, nhưng chị gặng hỏi chả lẽ sợ không nói:
– Họ ….. giở trò đồi bại.
Thảo cười thật lớn, cười khanh khách lên vì sự thật thà của Khoa. Cô dừng lại ở một đoạn eo của con đường nhỏ, chờ Khoa đi ngang lên sát mình, cô dọi đèn pin vào ngực Khoa, để ánh sáng hắt lên khuôn mặt nam tính, mái tóc bồng bềnh:
– Khoa này, em có biết, các cô giáo Pa Thăm, trong đó có cả mẹ em vẫn thường nói với nhau câu gì không?
Ánh mắt Thảo như dại đi, vì cô đang đứng gần Khoa quá, thực sự cô muốn hư, muốn buông thả ngay bây giờ, ngay tại đây, với chính Khoa.
Khoa ngây ngô hỏi:
– Câu gì ạ?
Giọng Bích Thảo trầm hẳn xuống, nói rất nhỏ chỉ để mình Khoa nghe tiếng mặc dù giữa đêm tối thế này, ở đoạn đường tắt này, chẳng có ai:
– CÔ GIÁO PA THĂM, CÁI GÌ CŨNG CÓ, CHỈ THIẾU CÁI ĐÓ.
Nói xong, Thảo tắt đèn pin của mình, chỉ còn ánh đèn nhỏ của Khoa là chiếu sáng, cô im lặng để lắng nghe sự sục sôi đến cùng cực ở trong lòng.
Còn Khoa, cậu cũng im lặng mà luận lời nói ẩn ý của chị Bích Thảo, “chị nói: các cô giáo Pa Thăm, trong đó có cả mẹ em, Cái gì cũng có, chỉ thiếu cái đó, mà cái đó ở đây là gì, chẳng phải là cái “trò đồi bại” mà cậu vừa mới nhắc với chị đó hay sao? Trong đó có cả mẹ Thương, không lẽ chuyện đêm qua, chuyện cậu mộng tinh là thật và người làm việc đó chính là mẹ Thương?”
Khoa lắc lắc cái đầu vì suy nghĩ vừa rồi của mình. Rồi cậu giật thót mình một cái vì hơi thở của chị Bích Thảo phà vào tai cậu, âm thanh mang theo nhiều tâm tình mà chị Bích Thảo phải cố gắng lắm mới dám nói ra, có lẽ sự chịu đựng của con người cũng có giới hạn của nó:
– Khoa, cho chị biết thế nào là “trò đồi bại” đi, một lần thôi, được không?
— Hết chương 4 —