Sói Đến Đây!

Chuyện kể rằng có một thị trấn tên là SM Town. Trong thị trấn có những dân làng chất phác, ngày ngày cần cù làm việc.

“Hyung! Trả đây!” Hét lớn giận dữ.

soi_den_day

“Ha ha, không-trả! Thứ đã qua tay người thì thuộc về người giữ nó!” Giọng tà ác cười thỏa mãn.

“Trả lại đây, hyung, đại nhân…” Thấp giọng cầu xin.

Đáp lại là tiếng xé rách. Tiếng hàm răng ma sát, nhai nát.

“Oa!!! Hu hu hu!!!” Tiếng gào khóc trời sụp đất nứt.

“Nín, con trai mà khóc lóc không biết xấu hổ? Chẳng phải đã nói từ lâu thứ của em là của hyung, thứ của hyung là của hyung?” Giọng vô lại.

“Hức…hyung…là…người…xấu…” Tiếp tục thổn thức.

‘Bộp’ Tiếng thứ gì đó va đập vào vật cứng.

“Kim Junsu! Trả lại bịch khoai tây chiên cho Minnie! Ồn ào như vậy sao tôi tập trung sáng tác nhạc được?!” Yoochun ngồi trên ghế đập mạnh cuốn tập xuống mặt bàn, không thể chịu nổi ma âm xuyên não, rống giận quát kẻ gây họa.

Junsu bĩu môi nhưng không nói gì thêm, ngoan ngoãn làm theo lời Yoochun. Không có cách nào, hễ nhìn thấy Yoochun là Junsu không dám quậy phá.

Quả nhiên Changmin ngừng khóc, tay giữ chặt bảo bối đồ ăn, nhưng vẫn còn sụt sịt mũi.

“Su…hyung…đã xé đầu bao rồi, cũng ăn mất hai cái…hức…hức……”

Thấy Changmin có xu hướng khóc tiếp, lại nhìn Yoochun sắc mặt khó coi, Junsu nhanh chóng nói.

“Hyung đưa cho một bịch còn nguyên được không?”

“Nguyên một bao lớn!!!” Changmin tăng giá.

“Min heo!” Junsu vừa tức giận vừa buồn cười nhéo má Changmin.

“Hì hì.” Đã có đồ ăn, Changmin liền không để ý bàn tay ác độc ngắt véo mặt mình.

Sống trên đời, ăn là ưu tiên nhất.

(trích câu châm ngôn của Shim Changmin)

Changmin xem ăn và ca hát là hai thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Sức ăn của cậu vô cùng kinh khủng, chẳng hiểu sao ăn nhiều như vậy mà dáng người vẫn không dư thừa một chút mỡ. Điều này làm Junsu rất ganh tỵ, cũng là nguyên do luôn khi dễ Changmin.

Hỏi khi dễ như thế nào?

1/ Cướp đồ ăn trên tay Changmin ngay khi cậu há miệng sắp đút vào.

2/ Lượn lờ đồ ăn trước mặt Changmin nhưng không để cậu đụng vào.

Kết quả là luôn chọc Changmin khóc, Yoochun đứng ra hòa giải, Junsu thì bỏ tiền túi mua đồ ăn gấp hai đền bù tổn thương tâm hồn. Đây xem như là biểu hiện phương thức đàn anh thương em trai chăng?

Một cậu bé chạy đến chỗ dân làng đang bận rộn làm việc.

*Rầm*

Ba người nhìn cánh cửa bị đá văng ra, người đi vào buồn bực ngồi phịch xuống bên cạnh Yoochun.

Junsu, Changmin nhìn nhau, cùng ăn ý bắt đầu trò chuyện vui vẻ về bữa cơm tối nay.

Yoochun nhìn nhìn trang giấy mới viết vài dòng lời nhạc, nhìn nhìn lại người bên cạnh, đau khổ quyết định đứng lên.

Đáng tiếc đã chậm. Một bàn tay với những ngón tay vừa trắng vừa thuôn dài nắm lấy cánh tay Yoochun, chỉ là nắm đã khiến Yoochun không thể động đậy.

“Jae hyung, có chuyện gì?” Yoochun thở ra, ngồi lại chỗ cũ.

“Biết gì không? Mới nãy ở tầng hầm hyung gặp Yunho!” Jaejoong thường ngày luôn mỉm cười, nay khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Yunho hyung lái xe tới đây thì có gì lạ?”

“Kế tiếp mới hấp dẫn! Ngay lúc hyung định tới chào thì xuất hiện một đám người mặc đồ đen. Biết họ tới làm gì không?”

”Làm gì?” Yoochun lo lắng.

Mặc đồ đen không lẽ có liên quan đến xã hội đen? Chẳng lẽ Yunho hyung gặp rắc rối? Không lẽ là cô gái nào đó mà Yunho chia tay không cam lòng thuê người đến rạch mặt? Càng nghĩ càng thấy có khả năng_Yoochun âm thầm gật đầu.

Yunho là một leader hoàn hảo, cuộc sống ngày thường cũng không có gì chê trách. Điểm xấu duy nhất là bạn gái quá nhiều. Không phải Yunho bắt cá nhiều tay mà là sau khi chia tay một cô, nếu nàng nào thổ lộ thì liền đồng ý. Mà thời gian quen nhau dài nhất hai tháng, ngắn nhất một tiếng đồng hồ. Chưa từng có ai phá vỡ được điều này.

“Bọn họ cúi đầu kêu Yunho là đại ca!”

“Cái gì?!” Yoochun kinh ngạc há to miệng.

“Không chỉ thế. Ngay khi họ kêu xong, Yunho liền nhấc chân đá một người cao to đứng gần nhất lăn trên mặt đất hai vòng!”

“….” Lần này Yoochun đơ miệng, nói không nổi một lời.

“Ha ha ha!!!!!!”

Junsu ôm bụng cười to.

“Yoochun, nghe lâu như vậy vẫn còn tin Jae hyung? Ngay cả ngu ngốc như Minnie còn không tin nữa là!”

“En…gông…óc…(em không ngốc)” Changmin vừa nhai bánh ngọt vừa phản đối.

Yoochun phục hồi tinh thần, vỗ vai Jaejoong, thở dài.

“Hyung, tha tụi này đi. Chơi trò nói dối đã nửa năm, hyung không chán?” Cứ phải đề phòng suy nghĩ từng lời Jaejoong nói câu nào thật, câu nào là dối, làm Yoochun suy nhược tinh thần.

“Hyung nói thật mà! Hãy nhìn vào mắt hyung này, nó rất chân thành!” Jaejoong nghiêm nghị phản bác.

Đang lúc Yoochun phân vân có nên tin Jaejoong hay không thì ngoài cửa lại vào một người.

“Kim Jaejoong! Có thời gian lừa gạt con nít thì nhanh chóng thuộc lời bài hát mới còn hơn!” Leader Jung Yunho hoành tráng xuất hiện.

Yoochun ngay lập tức quyết định không tin Jaejoong. Nguyên do đơn giản, ai tin lời nói dối rõ ràng đến như vậy thì so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn.

Yunho liên quan đến xã hội đen?

Còn đá văng một người cao to lăn trên đất hai vòng?

Đây là cuộc sống thật, không phải trong phim hành động!

Bọn họ là ca sĩ, không phải lực sĩ!

“Yunho hyung, đi ăn không? Còn hai tiếng nữa là tới nhạc hội, ăn chút gì để có sức biểu diễn.” Yoochun cười hỏi.

“Cảm ơn, hyung ăn rồi.” Yunho hòa nhã từ chối.

Nghe tới ăn, Changmin chạy ra ngoài nhanh nhất. Junsu và Yoochun hơi gật đầu sau đó cũng đi ra.

Cánh cửa phòng khép lại. Yunho ngồi xuống ghế Junsu vừa ngồi. Hai chân dài gác lên mặt bàn, châm điếu thuốc, tao nhã đặt lên môi, phun ra khói thuốc vòng tròn bay trên không.

Jaejoong nhíu mày lẩm bẩm.

“Dối trá.”

Đúng vậy. Jung Yunho, đẹp trai, thông minh, hiền lành, vui tính, chăm sóc đàn em. Nam ca sĩ của ban nhạc nổi tiếng Dong Bang Shin Ki, leader Jung Yunho. Tất cả chỉ là bề ngoài giả tạo.

Jung Yunho thật sự là tên lưu manh!

Thường xuyên đánh lộn nên mới có thân hình rắn chắc mà không cần tập thể hình.

Nói chuyện ngọt ngào dễ dàng khiến các cô gái khờ khạo sa vào vòng tay.

Tâm trạng không tốt thì kiếm người khi dễ.

Tâm trạng vui vẻ cũng tìm người khi dễ.

Thật không may, người bị khi dễ luôn là Kim Jaejoong.

Jaejoong khóc thầm nghĩ đến quá khứ bi thảm. Lúc đó anh ngây thơ như chú cừu, tin con sói là đồng loại. Sói nói gì cừu nghe nấy, thậm chí là dâng chính mình vào miệng sói.

Nửa năm trước tình cờ Jaejoong phát hiện bản tính xấu xa của Yunho. Anh cố gắng nói cho mọi người bộ mặt thật của hắn, nhưng không ai thèm tin. Tất cả nghĩ là anh nói dối, là vui đùa bọn họ.

“Jaejoong.” Âm thanh dịu dàng mê hoặc lòng người.

Jaejoong rùng mình khẩn trương nhìn Yunho.

“Mới nãy nói xấu tôi?” Cười đến quyến rũ.

”Là nói thật!” Không chịu thua bạo lực, bảo vệ sự thật.

“Hôm nay Jaejoong có nhiều tinh thần nhỉ. Xem ra tối qua tôi không nên nghĩ đến hôm nay là nhạc hội mà kiềm chế bản thân.” Khóe miệng cong lên, ánh mắt như lửa thiêu đốt người đối diện.

Mặt Jaejoong thoáng chốc từ hồng chuyển trắng, từ trắng thành hồng, thay đổi ba lần mới run giọng nói.

“Mới…mới nãy chỉ là nói giỡn.” Cường quyền đè bẹp chính nghĩa.

Yunho nhướng mày, ngoắc ngón trỏ.

“Lại đây.”

Kêu thì tôi phải tới sao? Người ta đâu phải con cún!

Jaejoong chỉ dám tức giận trong lòng, ngoài mặt cười hiền lành, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Yunho.

Yunho vỗ đùi.

Chung nhóm mấy năm có khác, Jaejoong hiểu ý ngồi lên.

Yunho hài lòng gật đầu, tay nâng cằm Jaejoong

“Chờ tối về sẽ giáo dục lại. Bây giờ chỉ trừng phạt một chút.”

Kế tiếp môi đã ngăn chặn đôi môi khép mở thốt ra lời cầu xin.

Cậu bé không ngừng nói với dân làng: Sói đến đây! Sói đến đây!

Nói nói, dân làng từ lúc đầu tin tưởng bỏ quên công việc chạy trốn, lâu dần không ai thèm nghe cậu bé nói nữa.

“Woa, đông thật! Nghe nói chỉ có khoảng tám ngàn ghế ngồi, xem khán giả ít nhất hơn gấp đôi! Cũng may sân khấu là ở ngoài trời!” Junsu khoa trương kêu lên.

Yoochun đứng cạnh không nói nhưng gương mặt biểu hiện hưng phấn. Khán giả càng nhiều chứng tỏ nhóm nhạc càng có nhiều người hâm mộ, càng tiến thêm một bước lên đỉnh cao.

Changmin thì tranh thủ giải quyết mớ kẹo mút vừa được nhân viên hậu đài cho.

“Hôm nay phải biểu diễn thật hay, đừng để người hâm mộ thất vọng.” Jaejoong bước đến gia nhập.

Junsu, Yoochun gật đầu, Changmin lúc lắc đầu không biết là nghe rõ hay chỉ phụ họa.

Chợt Junsu chỉ tay vào cổ Jaejoong.

“Hyung, cổ hyung có gì kìa?”

“Cái gì?” Jaejoong khó hiểu đi đến chỗ có gương treo cách đó không xa. Nhìn làn da lộ ra ở cổ áo chi chít dấu hồng, anh nghiến răng, nghiến răng, nghiến, nghiến, như muốn nhai nát ai đó.

“Dấu hồng tròn tròn. Hyung bị muỗi cắn? Xem ra con muỗi này độc lắm, coi chừng sốt xuất huyết.” Yoochun lo lắng nói.

“Không chừng là dấu hôn!” Changmin chen vào, tay thoăn thoắt lột giấy cây kẹo mút vị cam.

Gò má Jaejoong hơi hồng, anh làm như không có gì nói.

“Là Yunho làm.”

Trong lòng thầm đắc ý. Phen này bộ mặt dối trá của Yunho đã lộ.

Quấy rối đồng sự, còn là nam.

Woa ha ha! Jung Yunho, ngươi tiêu rồi!!!

Nhưng Jaejoong không vui vẻ bao lâu, vì Yoochun thở ra nói.

“Junsu, cẩn thận bị muỗi độc chích như Jae hyung.”

Junsu gật đầu, đi vào phòng trang phục, lát sau đi ra quàng cái khăn vào cổ Jaejoong.

“Bị muỗi chích không có gì, nhưng sợ cánh nhà báo thấy lại viết lung tung.” Junsu ngắm tới ngằm lui, tấm tắc nói. “Không ngờ cái khăn phối hợp với quần áo trông thật đẹp!”

Yoochun vỗ nhẹ lưng Junsu, khích lệ. “Làm tốt lắm.”

Junsu cười rạng rỡ.

“Tụ tập ở đây làm gì? Tới lúc lên sân khấu rồi!” Leader Yunho lùa bầy vịt đi, liếc mắt nhìn người đứng cạnh đã đông thành pho tượng, cười đểu.

Jaejoong nghiến răng, nghiến răng lại nghiến răng.

TV………………………………………… ………………………………….………. …………….…TV

Trong mỗi giấc mơ của em

Tôi khống chế em bằng ma thuật

Em cố phản kháng nhưng không thể thoát

Trong không gian mà tôi là vị chúa tể

Em không có chỗ trốn

Vậy thì sao chúng ta không vui vẻ cùng nhau?

Tôi đã bắt được em

TV………………………………………… ………………………………….….…… ………………….TV

“Yunho!”

Một cô gái có vóc dáng nhỏ xinh, khuôn mặt ngây thơ đi đến gần Yunho. Cô gái cười ngọt ngào nói.

“Buổi diễn rất hay. Em hầu như bị cuốn vào thế giới mộng bởi âm thanh tuyệt vời của các anh.”

“Eun Hi.” Yunho mỉm cười gật đầu chào, một nụ cười hoàn mỹ vương tử.

Eun Hi hơi cúi đầu, gò má hây hây hồng, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Cô là nữ diễn viên truyền hình nổi tiếng, tuy mới hai mươi tuổi nhưng thâm niên trong nghề đã hơn mười năm, trong giới xem như đàn chị. Cô cùng Dong Bang Shin Ki có vài lần hợp tác.

“Hôm nay em mời các anh đi ăn được không?” Mắt đẹp chớp chớp chờ mong hỏi.

Yunho vẫn giữ nụ cười mê hồn, gật đầu đồng ý.

Changmin đương nhiên đồng ý đi theo.

Yoochun, Junsu nói có việc về trước.

Yunho khó hiểu là Jaejoong đi theo. Từ khi Jaejoong biết con người thật của Yunho, quan hệ thân thiết giữa hai người biến mất, lúc nào cũng đối chọi lẫn nhau (Jaejoong đơn phương khiêu khích). Nay có cơ hội rời khỏi Yunho, kỳ quái là anh lại không bỏ đi.

Khóe môi nhếch lên đường cong tà ác.

TV………………………………………… ………….………………………………� ��……..………TV

Em khao khát tôi, em yêu tôi, em điên cuồng vì tôi

Em không thể trốn thoát

Tôi đã bắt giữ em

TV………………………………………… ……………………..…………………..� ��………………TV

Năm người tới một quán lẩu, ăn uống trò chuyện vui vẻ. Trong đó Jaejoong biểu hiện khác hẳn bình thường, nói thì ít mà uống bia thì nhiều.

Anh liên tục rót thứ nước vàng sủi bọt vào ly, uống một hơi cạn sạch sau đó lập lại động tác. Đôi mắt mông lung nhìn đối diện. Nam đẹp trai, nữ mỹ miều, hai người thân mật dựa sát vào nhau. Vị bia càng thêm cay nồng trong cổ họng.

Từ lần đầu gặp, Jaejoong đã rất ngưỡng mộ Yunho. Yunho thông minh mà không tỏ ra cao quý hơn người. Yunho có tài mà không kiêu ngạo. Yunho dịu dàng. Yunho nỗ lực. Yunho ân cần quan tâm.

Yunho. Yunho. Yunho.

Mỗi một Yunho đều hấp dẫn Jaejoong.

Anh không là thiên tài, anh phải cố gắng gấp hai, ba lần Yunho, cố gắng để có năng lực sóng vai cùng Yunho, đưa Dong Bang Shin Ki lên đỉnh cao nhất. Trả giá bỏ ra trong quá trình là gian khổ không thể kể hết. Nhưng chỉ cần đứng cùng vị trí bên Yunho, Jaejoong không quan tâm có bao nhiêu vất vả khổ cực.

Nửa năm trước anh phát hiện một Yunho khác.

Giống như tất cả chỉ là mộng.

Anh thức tỉnh, nhận ra con người hoàn mỹ kia từ mộng dệt nên. Còn người thật sự tràn đầy khuyết điểm.

Cũng nửa năm trước, hai người xé rách tầng quan hệ bạn bè giả dối. Thả mình theo dục vọng, tỉnh lại hối hận, sau đó lại chìm vào dục vọng.

Jaejoong không hiểu tại sao mình vẫn nghe theo từng lời Yunho nói. Anh không bị Yunho nắm nhược điểm, tại sao để mặc hắn đùa bỡn mình tùy ý?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

TV………………………………………… …………………………………………�� �………………TV

Tình yêu là gì?

Là gì!

Với tôi chính là hồng hải

TV………………………………………… …………………………………………�� �……………….TV

Cơn buồn nôn ào ạt xông tới. Jaejoong bụm miệng đứng dậy, chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Ói ra tất cả những gì còn trong bụng, Jaejoong kiệt sức dựa vào bồn rửa tay. Giọt nước chảy xuôi xuống cằm, ướt đẫm ngực áo.

Một bàn tay vỗ nhẹ lưng Jaejoong, hơi thở ấm áp phả vào tai.

“Jae, khó chịu lắm không? Có muốn uống thuốc?”

Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy nổi giận. Jaejoong đẩy mạnh Yunho ra.

“Đừng chạm vào tôi!”

“Jae, làm sao vậy?” Yunho khó hiểu bước tới.

“Đi tìm Eun Hi, Shina, mấy cô gái khác của anh đi! Không cần quan tâm tôi!” Jaejoong lùi lại, mùi nước hoa ngọt ngào vờn quanh chóp mũi làm anh muốn nôn mửa.

Đáy mắt Yunho xẹt qua ý cười, nhưng trong cơn say Jaejoong không nhận thấy.

“Jae đang khó chịu, là bạn thân thì làm sao tôi bỏ đi được? Đừng bướng bỉnh nữa, qua đây, đi về nhà nào.” Giọng dịu dàng dụ dỗ.

Jaejoong lắc đầu nguầy nguậy, hai tay bịt lấy lỗ tai.

“Đủ rồi! Lúc thì ân cần lúc thì đùa cợt! Jung Yunho, tôi chịu đủ rồi! Tránh xa tôi ra! Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa!!!”

Yunho bước tới, mạnh mẽ lôi kéo đôi tay Jaejoong, nâng cằm Jaejoong lên, bắt buộc hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.

“Lập-lại-lần-nữa!” Giọng trầm nguy hiểm.

Nước mắt chợt chảy ra, lăn dài trên gò má.

“Jae…” Thở dài, tay nhẹ nhàng lau đi nhưng giọt nước thứ hai, thứ ba thi nhau rời khỏi khóe mắt.

“Tha tôi đi, được không?” Có lẽ vì đã say, men rượu khơi dậy suy nghĩ bị kiềm nén sâu trong nội tâm. “Khi biết anh là con người ích kỷ, xấu xa, đáng ghét, có biết tôi thất vọng đến thế nào, Yunho? Nhưng mà đồng thời, tôi vui sướng. Vui sướng vì chỉ có tôi biết con người thật của anh. Vui sướng được tiếp cận anh thêm một chút.”

Giọt nước đọng trên đôi môi khép mở.

“Tôi…yêu…anh, Yunho.”

“Jaejoong?” Yunho kinh ngạc trợn tròn mắt.

Jaejoong cười khổ khép mắt.

Nói ra hết đi, không cần phải giấu diếm tâm sự nữa. Đau quá, mệt mỏi quá.

“Yêu anh từ lần đầu gặp. Biết con người thật của anh, càng yêu nhiều hơn. Tôi đã không thể chịu đựng thấy anh mỗi ngày cùng cô gái khác nhau thân mật lâu thêm một giây.”

Jaejoong nhắm mắt nên không thấy nụ cười nở rộng trên môi Yunho.

“Cho nên hãy tránh xa tôi đi, Yunho. Đừng dày vò tôi nữa…cầu xin anh.”

“Jaejoong!”

Jaejoong chợt mở to mắt, vì cả người anh đang bị hơi ấm bao phủ, hơi ấm từ vòng tay siết chặt.

“Yun…Yunho?”

Yunho khẽ hôn vành tai Jaejoong, hôn lên trán, mi mắt run rẩy, gò má, chóp mũi. Vừa hôn vừa không ngừng thì thào.

“Đồ ngốc…ngốc…ngốc…”

Câu nói mất hút khi bờ môi chạm vào bờ môi.

Trên tường in bóng hai thân thể chặt chẽ hòa vào nhau. Ôm nhau là chuyện một người không thể làm, mà cần cả hai người vòng tay ôm đối phương, như vậy mới sẽ không có một chút kẽ hở.

TV………………………………………… …………………………………………�� �………….….TV

Em khao khát tôi, em yêu tôi, em điên cuồng vì tôi

Em là nô lệ của tôi

Tôi đã bắt giữ em

TV………………………………………… …………………………………………�� �………….….TV

Trời vẫn trong xanh, mây vẫn bay, người dân SM Town vẫn chăm chỉ làm việc.

Cậu bé vẫn tiếp tục nói dối: Sói đến đây! Sói đến đây!

“Ho thật sự thích Jae?”

“Thật.” Như để chứng minh, hôn nhẹ lên đôi môi khép mở.

“Vậy còn Eun Hi?” Hơi vừa lòng nhưng vẫn hỏi không buông tha.

“Đã nói nhiều lần là Ho chỉ thích JaeJae, không tin Ho sao?” Làm bộ đau lòng.

“Không…không phải!” Quả nhiên bị lừa, kiên quyết thổ lộ. “Jae tin tưởng Ho!”

“Ngoan.” Giang tay ôm con cừu tự đưa lên, sói hài lòng liếm môi. Ngày hôm qua bữa tiệc thịt cừu rất ngon, bây giờ bụng lại đói, chờ lát nữa tiếp tục ‘ăn’ vậy.

“Hai người thôi đi!” Junsu trước nhất chịu không nổi, nhăn mặt quát. “Tuy nói là để phục vụ người hâm mộ, phải tỏ ra thân mật chút. Nhưng có cần quá đáng vậy không?”

“Đúng đó. Rõ ràng đến không cần ám chỉ hai hyung là người yêu.” Yoochun gật đầu đồng ý. Nhìn hai người kia ngọt ngào phấn hồng màu, làm hại Yoochun lòng cũng ngứa. Nhìn nhìn Junsu chu môi giận dỗi, thật muốn hôn lên.

“Ganh tỵ? Hai chúng tôi đúng là tình nhân!” Jaejoong đắc ý nghếch cằm.

Junsu bĩu môi, chẳng đáng quay đầu.

“Lại nói dối. Em mà tin hyung mới là đồ ngu.”

“Cái gì? Dám bôi nhọ thanh danh hyung? Hyung nói dối hồi nào?!” Jaejoong nổi giận.

“Nửa năm nay, hyung nói dối nhiều đến đếm không xuể.” Changmin góp phần náo nhiệt, vừa nói vừa nhai kẹo.

“Đúng vậy. Hyung không có khiếu nói dối.” Yoochun chân thành khuyên.

“Mấy lần đó hyung toàn nói thật, sao không ai tin?” Jaejoong bực tức trừng mắt Yunho. “Ho, nói cho mấy đứa ngốc kia biết đi!”

Yunho cưng chiều vuốt tóc Jaejoong, cười gật đầu.

“Ừ, phải rồi, Jaejoong chưa bao giờ nói dối.”

Yoochun, Junsu, Changmin đồng thanh kêu lên.

“Yunho hyung! Không cần đứng về phe kẻ xấu!”

“Tức chết…!”

“Haaaaaaaaaa!!!!”

Căn phòng vang vọng tiếng cười vui vẻ. Nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ muốn tiến vào cùng vui.

Có một ngày sói xuất hiện.

Cậu bé vội la lên: Sói đến đây! Sói đến đây!

Nhưng dân làng không một ai tin, tiếp tục làm việc của mình.

Vì vậy, cậu bé bị sói ăn.