SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 5220 Lượt Xem

Chương 193: Có vấn đề

Phương và Mỹ Hoa theo bước chân của Quỳnh Hương bước vào trong sảnh. Nhìn bên ngoài được xây dựng bằng gỗ trông khá cũ kỷ nhưng bên trong lại rộng rãi và sạch sẽ vô cùng.

“Chào quý khách… Không biết anh chị muốn thuê phòng ở bao lâu ạ?” Thanh Hà khẽ cúi đầu chào hai vị khách vừa mới tới, nhìn sơ qua Thanh Hà âm thầm phán đoán rằng hai vị này là khách lạ mới tới lần đầu.

“Chúng tôi muốn thuê 2 phòng, ở trong ba ngày.” Phương khẽ mỉm cười lại trả lời.

Mỹ Hoa cũng không có ý kiến gì, Phương dẫn nàng đi nên cô không dám ý kiến.

“À….. Để em giới thiệu sơ qua một chút rồi anh chị chọn phòng ạ.” Thanh Hà mỉm cười, sau đó ân cần giải thích.

Ở resot Suối Tiên không có phòng theo kiểu khách sạn bình thường, mà có các căn bungalow. Với diện tích lớn nhỏ khác nhau tùy theo khách lựa chọn với sự phù hợp của khách hàng,

Trong mỗi căn đều sẽ có đầy đủ các tiện nghi, tùy theo giá tiền mà rộng rãi hay là vừa đủ.

Bởi vì nhìn dáng vẻ của hai người rất có thể là một cặp tình nhân. Thanh Hà tinh ý đề nghị họ chọn một căn bungalow cao cấp và có hai giường ngủ. Mỗi giường có thể ngủ tới hai người. Đây cũng chính là những căn bungalow cao cấp nhất ở resot.

Phương lúc này mới chợt hiểu ra vấn đề, nhớ lần trước đi chơi với Thanh Vi thì resot nọ cũng có mô hình như thế này.

Nhưng nơi đó lại có một dãy khách sạn cho khách ở lại theo nhu cầu của mỗi người.

Và nó cứ tưởng ở đây cũng có cách xây dựng như thế nên mới tùy tiện đưa ra điều kiện như vậy.

Với giá cả như thế này thì nó cũng thầm nghĩ không quá cao, hơn nữa một nơi lý tưởng như thế này lại vắng khách tới như vậy là điều mà nó không hiểu nổi.

Nhìn thấy Phương trầm tư, Thanh Hà chợt nhận ra có lẽ vị khách này có không có ý định thuê phòng. Cũng có thể vì do giá của nơi này hơi cao so với mặt bằng chung.

Thế là cô ngay lập tức chữa cháy: “Nếu anh không thích thì có thể tham khảo thêm vài căn phòng khác.”

“Ồ không… Lấy cho tôi căn phòng kia đi.” Phương khẽ mỉm cười, thấy cô nhân viên hiểu lầm nên nó mới lập tức nói.

“Dạ vâng…. Quỳnh Hương sẽ dẫn anh chị tới phòng nhé.” Thanh Hà vui vẻ gật đầu, cũng may rằng vị khách này không quá khó tính. Sau đó nàng hướng Quỳnh Hương nhẹ gọi.

Sau khi làm thủ tục xong xuôi, Phương và Mỹ Hoa mới đi theo cô gái nhân viên tên Quỳnh Hương kia đi về phía căn phòng.

Dọc đường đi, Mỹ Hoa nhịn không nổi liền hỏi: “Nơi này đẹp như vậy tại sao lại vắng khách như vậy?”

Mỹ Hoa làm sao mà không nhận ra cái resot này bị ế khách, tới nỗi nhân viên cũng có le hoe vài người.

Đi một dãy hơn chục căn phòng đều cửa kín then cài không có dấu hiệu của khách tới ở.

Hơn nữa bãi biển dài với bờ cát trắng xóa kia lại chẳng có một khách quan nào tắm biển. Quả thật đúng là uổng phí của trời.

“Dạ… Cũng do cạnh tranh không lại với những căn resot khác nên mới như vậy.” Quỳnh Hương không giấu gì nên mới trả lời. Nàng làm sao không biết được tình trạng của resot này đang vô cùng tệ hại, nhưng lại không dám nói hoàn toàn ra.

Làm việc đã lâu khiến nàng có một sự quen thuộc ở nơi này, từng bước phát triển ra sao cũng có thể nắm rõ.

“Cô có thể giới thiệu sơ qua một chút về nơi này được không?” Phương khẽ bước trên đường lát đá, nó lại chợt hỏi.

“Được chứ….” Quỳnh Hương khẽ gật đầu, đó cũng chính là công việc của nàng thì làm sao có thể từ chối được.

Cô nàng bắt đầu kể những chuyện xưa từ khi có biệt danh Suối Tiên.

Kể về từng hàng dừa xanh ngoài bãi biển. Bãi cát trắng không có một chút cặn bẩn, nước biển trong vắt như có một cái máy lọc vô cùng to lớn hoạt động liên tục.

Tới việc từng cái cây ngọn cỏ ở đây dường như đều có thể thuộc lòng.

Phương chăm chú lắng nghe cách mà cô gái nhân viên này kể chuyện, dường như đó là tâm huyết, là sự gắn bó với nơi này.

Khó có ai giữ được nhiệt huyết trong công việc khi mà chứng kiến nơi làm việc của mình đang tệ hại như thế này.

Đó là một sự trân trọng đáng quý mà nó nhất định phải ưu ái.

Mải mê kể chuyện, bước đi trên con đường đá nhưng hết câu chuyện thì con đường đá còn dài phía trước. Chứng tỏ nơi này rộng lớn vô cùng.

Chỗ Phương ở đó chính là một căn được cách biệt xung quanh bằng hàng rào. Có thể tránh để xung quanh làm phiền.

Khu vực chỗ khác thì không có được ưu ái này, thậm chí những căn phòng còn sát bên nhau.

“Đây là chìa khóa phòng. Nếu anh chị có cần gì thì cứ liên lạc với điện thoại bàn ạ.” Quỳnh Hương sau khi giới thiệu xong toàn bộ căn phòng thì lúc này mới lui ra để lại không gian riêng tư cho hai người.

Ngắm nhìn căn phòng khá rộng lớn kia, diện tích có thể lên tới hơn trăm mét vuông, được chia làm hai khu vực.

Vừa bước vào cửa đó chính là phòng khách, bên cạnh đó cũng đặt sẵn một chiếc giường ngủ. Phía bên trong cách một chiếc cửa cũng là một phòng ngủ, căn phòng kia tuy tách biệt như vẫn có thể thông với nhau qua một tấm rèm lớn.

“Ít nhân viên như thế mà tại sao lại sạch sẽ như thế này.” Mỹ Hoa nhìn xung quanh phòng, sau đó nhanh chóng nhận định.

“Cô thấy nơi này như thế nào?” Phương ngồi xuống ghế, sau đó lại hỏi.

“Như thế nào là như thế nào? Nơi này rất tuyệt vời, nhưng cảm thấy có gì đó không được tốt lắm.” Mỹ Hoa nằm dài trên giường, đến cả ga giường vẫn còn có mùi thơm. Chứng tỏ nơi này được vệ sinh rất kỹ lưỡng.

Nhưng cảm giác của một đứa con gái không bao giờ là sai cả. Nàng cảm nhận nơi này có thứ gì đó không được tốt lắm nên mới có tình trạng như thế này.

.

.

.

“Brum….. Brumm…. Brum….”

Một đoàn xe 5 chiếc siêu xe tiến vào trong resot Suối Tiên tạo nên một không khí khá chấn động.

“Xin chào quý khách… Không biết quý khách muốn thuê phòng hay sao ạ?” Quỳnh Hương nhanh chóng chạy ra tiếp đón đoàn người kia.

“Tôi muốn tìm người….” Một người từ con siêu xe bước xuống, bên ngoài là chiếc áo phông xanh dương đơn sơ, nhưng rõ ràng khí chất lại là một thiếu gia có điều kiện.

“Tìm Người? Xin hỏi quý khách muốn tìm ai?” Quỳnh Hương nhíu mày, nơi này làm sao có người để mấy người này tìm được cơ chứ.

Nàng nhận ra đoàn xe này toàn những xe đắt tiền, mà nơi này thì ngoại trừ hai vị khách kia thì không ai có thể quen biết được với đám người này cả.

“Tìm chủ nhân của con xe kia.” Vị thiếu gia kia đưa tay chỉ về phía con Porsche đậu trong bãi xe, lại nói.

“A…….”

– Hôm qua công ty làm tất niên nên lên chap muộn, mọi người thông cảm nhe. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Còn làm ngày mai nữa mới được nghỉ Tết các bác :)))) hẹn các bác tuần sau nhé.