SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 5205 Lượt Xem

Chương 187: Bị quấy rầy

Sau khi xử lý xong việc của bốn vị cổ đông thì nó cũng trở nên nhẹ nhõm hơn đôi chút. Rốt cục nó cũng có thể nắm toàn bộ quyền hành tại bệnh viện này.

Chức vị chủ tịch cũng trở nên có quyền hành hơn, tại bệnh viện thì nó nắm quyền cao nhất. Có thể tùy ý quyết định mọi chuyện mà không cần thông qua ý kiến của bất kỳ cổ đông nào.

Đó mới chính là việc mà nó muốn trong lúc này, chỉ có như vậy thì mọi việc mới trở nên suông sẻ hơn.

Sau khi thống nhất ý kiến thì lúc này mới triệu tập các trưởng phòng ở bên ngoài vào tiếp tục cuộc họp.

Việc phân công lại các vị trí khuyết được giám đốc Duy thực hiện. Ông là người biết ai có năng lực nên nhanh chóng chọn ra rồi điền vào những vị trí đó.

Bên cạnh đó định hướng cho việc phát triển bệnh viện cũng do giám đốc Duy phát biểu. Trước mắt đã thành lập phòng nghiên cứu phát triển, sẽ trở thành bệnh viện vừa chữa bệnh vừa nghiên cứu và vừa sản xuất thuốc chữa bệnh.

Trong tương lai sẽ gắn với một trung tâm nghiên cứu và xưởng sản xuất thuốc, có thể tự cung tự cấp một số thứ.

Và những thứ đó cũng sẽ là độc quyền cho bệnh viện này.

Từng dòng tin tức được giám đốc Duy truyền ra, đó cũng là do Phương soạn sẵn đưa cho ông ta đọc.

Nó không muốn dành nhiều thời gian để thực hiện công việc này, dù gì giám đốc Duy cũng là người từng làm công việc này thì vẫn nên để ông ta làm.

Phương lúc này chỉ ngồi ở ghế giữa và nghe ông ta phát biểu thôi, thỉnh thoảng ra hiệu nhấn nhá vài ý cho phù hợp là xong.

Định hướng nó cũng đã vẽ ra vô cùng hoàn chỉnh, sắp tới sẽ liên kết với trung tâm nghiên cứu HCM để có thể tiến chân vào ngành dược phẩm.

Đó cũng chính là ngành đào ra tiền trong thời đại này.

Đang nắm giữ vài công thức thuốc vô cùng hữu hiệu, đã được vài người kiểm chứng công dụng vô cùng cao.

Nó cũng đã cho các nhân viên ở viện nghiên cứu bắt đầu chú tâm vào việc nghiên cứu phát triển sản xuất các loại dược phẩm kia.

Mà trung tâm nghiên cứu HCM thì ngành dược chỉ là một mảng thôi, trong đó còn có cả nghiên cứu công nghệ kỹ thuật, các loại máy móc, vi tính.

Nếu kể ra sợ làm tất cả những người có mặt trong phòng phải hoảng sợ cho mà xem.

Nghe giám đốc Duy kể ra định hướng của bệnh viện mà ai nấy cũng phải rùng mình. Một bước phát triển vô cùng lớn khiến mọi người phải hoài nghi về mức độ hiện thực hóa của việc này.

Nhưng nghĩ lại thì việc nhóm nghiên cứu thành công trong việc công bố sơ đồ điều trị ung thư thì việc sắp tới không phải không có khả năng.

Nhắm tới một tương lai rộng lớn mà ai cũng đang thầm nghĩ tiếc nuối cho những người vừa được cho nghỉ kia. Âm thầm mừng rỡ vì mình đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn.

Sau cuộc họp thì có những ý kiến đóng góp cũng như những vấn đề phải được giải quyết. Giám đốc Duy cũng thay Phương giải đáp hết những vấn đề kia cho mọi người được rõ.

Chính ông cũng đang mơ màng về việc định hướng mà Phương đang vẽ ra cho bệnh viện. Tuy có phần mập mờ nhưng vẫn làm ông hứng khởi vô cùng, trông chờ một ngày nào đó bệnh viện Hạnh Phúc vươn tầm cao mới.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người quay trở về nơi làm việc với một tâm thế khác lạ vô cùng.

Với những gì chủ tịch đã cam kết thì trong tương lai tiền đồ vô hạn lượng, bọn họ nếu còn có thể gắn bó tới lúc đó thì chắc chắn lợi ích to lớn vô cùng.

Giám đốc Duy vẫn không nghĩ được Phương là người của một thế lực nào mà lại dám tuyên bố thẳng thừng như thế.

Thời gian qua ông đã làm việc cùng vị chủ tịch trẻ này rất nhiều, mọi khó khăn gặp phải đều bị quét sạch một cách dễ dàng.

Phải nói năng lực của vị chủ tịch trẻ này quả thật thông thiên, từ việc mang về vô số nghiên cứu cho bệnh viện tới việc nắm quyền hành lớn nhất trong bệnh viện.

Thời gian mà quá trình đó xảy ra là rất ngắn có thể đếm bằng ngày. Nhưng những gì mà vị chủ tịch trẻ này mang lại quả thật làm một người như ông vô cùng bất ngờ.

Điều thắc mắc duy nhất của ông đó chính là xuất thân của Phương tới từ đâu mà có những thủ đoạn ghê gớm như vậy.

Sau khi quan sát mọi người rời đi, Phương vẫn còn ngồi lại trong phòng để suy tính vài việc khác.

Hiện tại trung tâm nghiên cứu công nghệ HCM đã nằm trong tay, đã bắt đầu có thể mang những tri thức kia ra sử dụng một cách thoải mái.

Trước mắt tập trung nghiên cứu công nghệ vi tính và công nghệ dược phẩm. Hai ngành nghề này tương lai sẽ rất tiềm năng.

Đối với mảng công nghiệp nặng hay robot thì vẫn có thể thực hiện nhưng không được Phương chú trọng, bởi còn phải đầu tư nhiều thứ nữa. Việc xây dựng nhà xưởng để chế tạo nó đã dành cho việc sản xuất dược phẩm rồi.

Hiện tại đã có bệnh viện Hạnh Phúc làm nền móng nên sản xuất dược phẩm sẽ rất nhanh đến được thị trường.

Đang ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một giọng nói thanh thúy vang lên.

“Anh Duy… Anh muốn trốn tránh tới bao giờ nữa. Bây giờ không phải lúc để anh trốn tránh đâu.”

Giọng nói có phần gắt gỏng, nàng đã đợi bên dưới từ rất lâu. Mãi cho tới khi nhận thấy người bên trên đã rời hết khỏi phòng họp mà anh ta vẫn chưa xuống. Bởi vậy nên nàng mới bực bội lên tới tận đây.

Phương bất chợt chú ý, nhìn sang giám đốc Duy bằng ánh mắt đánh giá. Câu nói kia làm Phương liên tưởng tới việc ông giám đốc này đi lừa gạt người ta rồi bị người ta tìm tới chỗ vậy.

“Em…. Tại sao em lại tới chỗ này?” Giám đốc Duy nghe giọng nói kia cũng chợt bừng tỉnh, vội vàng quay người lúng túng cất tiếng trả lời. Khẽ kéo cô gái kia ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.

“Không tới chỗ này thì làm sao có thể tìm anh được?” Cô gái trẻ kia lớn tiếng đáp lại, nàng không hiểu tại sao anh ta lại kéo mình ra bên ngoài.

“Em về đi…. Việc đó không cần em phải bận tâm.” Giám đốc Duy phủi tay, hành động kiên quyết muốn mời nàng rời khỏi đây. Ngay khi nghe tiếng gọi của cô thì ông đã liên tưởng ngay tới việc kia.

Phương chống tay lên bàn lắng nghe hai nam nữ đang gắt gỏng trước phòng kia, từng câu đáp trả nghe qua liền biết hai người có mối quan hệ không tầm thường chút nào. Có thể liên tưởng tới việc gì đó tệ hại, nhưng nghe kỹ lại giọng của cô gái kia khá quen thuộc, nó nhớ đã từng nghe qua ở đâu rồi thì phải.

“Làm sao có thể về được… Việc đó rất quan trọng… anh phải hứa với em…..” Cô gái trẻ kia lại lớn tiếng, giọng điệu có chút buồn phiền.

“Em về đi. Đó không phải là việc của em.” Giám đốc Duy bắt đầu không giữ được bình tĩnh, hai cảm xúc trái lệch khiến ông không thể nào bình tâm suy nghĩ được.

“Cạch”

Giám đốc Duy bước thẳng vào phòng, cánh cửa đóng lại cũng khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Tâm Như bị cánh cửa chắn ngang, nội tâm đau thêm một phần. Người anh họ này của nàng quả thật chịu nhiều uẩn khúc mới có hành động như vậy.

Khi quyết định tới chỗ này nàng cũng đã suy nghĩ rất nhiều, Tâm Như biết anh họ của cô đã chịu những gì từ nhỏ cho tới bây giờ.

Lúc trước hai người vẫn hay liên lạc với nhau, mối quan hệ anh em vẫn còn tốt. Tuy nhiên chỉ có việc bác hai và Lâm Nhật Duy là không thể cứu vãn được.

Biết rõ không thể cưỡng cầu thế là nàng quyết định dùng kế sách khác, bước xuống bên dưới sảnh tiếp tục chờ đợi.

– Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Hẹn gặp mọi người vào tuần sau nhé.