SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 5197 Lượt Xem

Chương 186: Đều đồng ý

Sau khi những người nhân viên được mời ra khỏi phòng, bây giờ chỉ còn bảy người đang hiện diện trong phòng. Bao gồm bốn vị cổ đông, Phương và giám đốc Duy.

“Được rồi… Rốt cục cậu muốn như thế nào?”

Rốt cục cũng có người sốt ruột nhịn không được mà lên tiếng, vị chủ tịch mới này xem ra nguy hiểm hơn so với tên chủ tịch cũ.

Trẻ tuổi nhưng tâm lý vững vàng, chuẩn bị kỹ càng mọi chuyện và vô cùng quyết đoán. So với tên kia chỉ biết tham nhũng thì chỉ hơn chứ không kém, và muốn đối phó cũng khó khăn hơn vô số lần.

“Hôm nay tôi muốn bàn bạc với các vị một chuyện…” Phương ánh mắt chăm chú, lúc này đối diện với nó là những tên cáo già ngoài xã hội.

“Xin mời xem mấy thứ này…” Phương lại nói tiếp, sau đó đẩy chồng tài liệu còn lại cho mỗi người một bản. Ở trên xấp tài liệu đều có tên của từng người.

Chỉ có giám đốc Duy lúc này vẫn đang vô cùng sốt sắn, ông biết Phương đang làm gì. Ngày hôm đó cũng từ những chồng tài liệu này mà Phương đã đá vị kia ra khỏi bệnh viện.

Tiếp nhận từng chồng tài liệu, bộ mặt của bốn vị cổ đông bắt đầu đen lại. Một tia bất an lan tỏa khắp người, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Thứ vang lên duy nhất lúc này đó là từng âm thanh lật xếp từng mảnh giấy.

“Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?” Chỉ sau hơn mười phút, một vị cổ đông lúc này mới hít thở một hơi dài, sau đó hỏi Phương, giọng điệu có phần không giữ được bình tĩnh.

Cũng phải thôi, bởi vì bao nhiêu bí mật được che giấu đề nằm gọn trong tập tài liệu này. Cái kinh khủng đó chính là dường như tất cả các mối quan hệ từ trước tới giờ bị ghi lại từng dòng từng chữ không một chút sai sót.

Cảm giác giống như bị người khác theo dõi từng chút một, cảm giác này vô cùng khó chịu.

“Xem xong rồi chứ? Nhanh vậy sao?” Phương mỉm cười, gương mặt vẫn bình tĩnh. Để có thể nắm trọn những tin tức này nó cũng phải bỏ ra thời gian và công sức vô cùng lớn.

Trước đó đã có sự chuẩn bị, nhưng phải mất tới ba ngày mới có thể hoàn thành được từng bộ hồ sơ cho từng người.

Bởi vì thế nên vô cùng chi tiết, cũng may có những tin tức mà nó không khai thác được. Nếu nó có thể khai thác được thì cho dù là ai cũng phải hoài nghi nhân sinh.

Tuy trong bộ hồ sơ này chỉ là bề nổi nhưng cũng đủ làm bốn người ngồi ở đây phải hoảng hốt, thì việc đào sâu hơn nữa chỉ có hại chứ không có bất kỳ lợi ích nào.

Ai cũng có những bí mật không thể nói ra, nếu đụng chạm có thể dẫn tới những việc không mong muốn.

“Tôi biết đây chỉ là một phần. Đơn giản là vì tôi muốn an toàn cho tôi, cho bệnh viện này và cho các vị.”

“Như đã biết thì tôi đang nắm giữ những công trình nghiên cứu lớn, có thể thay đổi bộ mặt y học của thế giới. Vì thế tôi phải cẩn trọng.”

Phương âm trầm nói ra, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. Đối với những người này thì vừa uy hiếp vừa cho miếng mồi ngon mới là thượng sách.

“Nói rõ đi.” Vị cổ đông kia hiểu rõ Phương đang nói cái gì, nhưng có những thứ cần Phương phải giải thích, ông nóng lòng muốn biết vị chủ tịch này đang âm mưu chuyện gì.

Cả bốn vị cổ đông lúc này cũng chung tâm thế như vậy. Bị người khác moi móc bí mật thật không dễ chịu chút nào, tuy nhiên họ hiểu rõ đạo lý kia.

Biết rõ Phương khi nãy đuổi thẳng những người không muốn tiếp tục làm việc ở bệnh viện đi liền biết Phương đã có dự tính sẵn.

Nóng lòng muốn biết vị chủ tịch này đang muốn làm gì, ai cũng chung một tâm trạng chờ đợi.

“Vì lợi ích chung của mọi người cũng như của bệnh viện. Thứ nhất tôi muốn các vị phải đóng góp cho bệnh viện, trong những ngày tới bệnh viện cần rất nhiều tiền để tiếp tục hoạt động. Chuyện này sẽ bàn tiếp khi các vị đồng tình với điều thứ ba.”

“Thứ hai đó chính là không được có những hành vi ăn cắp chất xám của bệnh viện. Tôi không uy hiếp các người, nhưng nếu các vị dám làm thì tôi cũng dám làm.”

“Thứ ba…. Ai nếu muốn ở lại đóng góp thì phải ký vào hợp đồng này.”

Phương chầm chậm nói ra, khẽ nhanh chóng bốn bản hợp đồng nằm trước mặt của bốn vị cổ đông. Chỉ là bản hợp đồng ràng buộc, không phải bản hợp đồng trung thành, bởi lẽ bản hợp đồng kia không có hiệu lực với bốn vị cổ đông này.

Trước mắt nó chỉ soạn ra bốn bản hợp đồng này thôi, những điều khoản trên đó chính là những quy tắc mà bắt buộc họ phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Trong đó có những ý chính là việc giữ bí mật những định hướng cho tương lai của bệnh viện. Bắt buộc phải ra sức nếu bệnh viện cần huy động vốn. Không được có ý định rò rỉ thông tin mật ra bên ngoài.

“Các vị nhớ chủ tịch cũ đã từng bị ra sao chứ? Hi vọng các vị không có những hành vi tương tự…” Phương chưa để bốn người kia suy nghĩ thì đã nhanh chóng nói ra một lời. Nhằm mục đích răn đe cũng như uy hiếp bốn vị ngồi phía trước mặt nó.

“Nếu tôi không ký thì sao?” Một vị cổ đông lên tiếng, giọng điệu có phần không được tự nhiên.

“Đơn giản…” Phương khẽ mỉm cười, việc này nó đã lường trước được, thản nhiên nói ra: “Ký vào đây…. Bán lại cổ phần cho tôi.”

Vị cổ đông kia định nói gì đó thì trước mặt lại có thêm một bản hợp đồng, đã soạn ra sẵn từ khi nào. Điều này chứng tỏ rằng người kia đã chuẩn bị cho cuộc họp này vô cùng kỹ càng.

Ông ta cầm lên bản hợp đồng, đọc sơ qua một cái thì ngay lập tức nổi giận vô cùng, quay sang Phương với ánh ác liệt:

“Cậu đang uy hiếp tôi sao? Bằng tuổi cậu có thể làm gì được tôi?”

“Bằng vào việc tôi có những thứ này.” Phương ánh mắt sắc lạnh, khẽ vỗ lên đống tài liệu vẫn còn nằm trong sơ mi.

Vị cổ đông kia chợt rét lạnh, đang muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Cơn nóng giận bỗng bị kiềm nén một cách bất đắc dĩ.

Ông ta không hề muốn bản thân bị giống như vị chủ tịch cũ kia, những việc trong bóng tối của ông quả thật vô cùng nhiều. Nếu bị phanh phui ra chắc chắn không tốt đẹp gì.

Nhìn thái độ thản nhiên của người thanh niên kia không ai nghĩ rằng hắn ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi, khó mà đoán chắc được điều gì.

“Được…. Tôi đồng ý….” Vị cổ đông kia lúc này mới nhẹ miệng nói ra, đồng ý thỏa hiệp.

.

.

.

Dưới quầy lễ tân của bệnh viện, một cô gái ăn mặc khá sang trọng đang đứng đối diện với cô y tá.

“Xin chào… Cô muốn tìm ai?”

“Tôi muốn tìm giám đốc Lâm Nhật Duy.” Cô gái trẻ kia gỡ kính xuống, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén vang lên.

“Giám đốc đang họp… Cô có hẹn trước hay không?” Cô y tá vẫn bình tĩnh trả lời, trường hợp này cô gặp rất nhiều lần rồi.

“Không hẹn trước… Nhưng nhờ cô báo với giám đốc rằng có Tâm Như muốn gặp.” Cô gái trẻ kia lại nói, ánh mắt có chút mong chờ.

“Vậy xin phép đợi một lát…. Tôi sẽ chuyển lời lại cho giám đốc.” Cô y tá nhẹ nhàng đáp.

“Được… Có việc gấp…” Cô gái trẻ khẽ gật đầu đáp ứng, việc này vô cùng hệ trọng không thể để lâu được.