SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 5186 Lượt Xem

Chương 182: Chuyện cũ

Ngồi trầm tư một hồi lâu, cuộc gọi đã gọi tới số điện thoại của ông tận năm lần.

Bản thân ông thật sự không muốn bắt máy, đã từ lâu ông không còn muốn dính dáng về tới gia đình đó nữa.

Nhưng sau khi đọc xong bệnh án kia, nội tâm có một chút hỗn loạn.

Hít thở một hơi thật sau, kềm nén cảm xúc bất ổn của mình.

“Alo?”

“Duy à? Con đang làm việc ở bệnh viện Hạnh Phúc đúng không?”

Một giọng nói trung niên vang lên, chất giọng có chút cứng rắn.

“Tốt nhất là nói rõ đi. Tôi không có nhiều thời gian.” Phải cố gắng lắm mới vặn ra được một câu, vô số hình ảnh xưa cũ hiện lại trong trí óc khiến ông vô cùng không muốn nói chuyện với đầu dây bên kia.

“Hiện ông nội con đang trong cơn nguy kịch…… Ba biết con có tiếng nói ở đó… Nhất định phải cứu bằng được ông nội của con……..”

“Đến giờ phút này ông còn ra lệnh cho tôi? Ông có tư cách gì để đưa ra điều kiện với tôi?”

“Bằng việc ông nội vô cùng yêu thương con….”

“Tút…. Tút… Tút…..”

Không muốn nghe thêm một câu nào nữa, ngay lập tức bấm tắt cuộc gọi.

Giám đốc Duy thở dài một hơi, vứt điện thoại ra bàn sau đó ôm đầu một cách bất lực.

Cuộn băng ký ức chợt tua lại một cách tự nhiên không thể nào dừng lại.

Ngày ông chỉ mới mười tám tuổi.

Sinh ra trong một gia đình được giáo dục một cách hoàn hảo.

Ông nội từng làm chức vị khá cao trong quân đội.

Ba ông cũng không ngoại lệ.

Nhưng không vì thế mà cuộc sống trở nên êm đẹp.

Ông nhớ rõ ngày mà ông và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm.

Với một lý do vô cùng đơn giản đó chính là để cho ba ông được lên làm chức vị của ông nội khi xưa.

Bởi vì lý lịch bên nhà mẹ ông không được tốt.

Hơn nữa cuộc tình giữa ông ta và mẹ cũng không hoàn hảo. Đó chỉ là một sự tình cờ.

Mẹ ông chỉ là một tạp vụ nhỏ nhoi trong quân ngũ, gia đình ngoại chẳng có một chút nổi bật nào. Chỉ là một gia đình thuần nông bình thường như bao nhà khác.

Nhưng cũng phải nói ngày trước mẹ của ông cũng có một nét đẹp riêng, từng khiến ông ta xao xuyến.

Trong một ngày liên hoan, hai người đã tình cờ phát sinh mối quan hệ.

Mẹ ông khi đó cứ tưởng sẽ được ôm mộng đẹp. Nhưng ai ngờ một gia đình quân nhân lại có những điều không bình thường như những gia đình khác ở quê.

Một lối sống khắt khe đến từng chi tiết, từ khi bước chân vào nhà họ Lâm, mẹ ông không hề được làm vợ chân chính.

Bởi vì xuất thân bần hàn, nên xung quanh vô số điều đàm tiếu. Sống một cuộc sống không dễ dàng trong nhà họ Lâm.

Bên ngoài thì bị người nói ra nói vào, bên trong thì chỉ xem như là một người hầu cho gia đình họ.

Xui xẻo hơn nữa ông ta lại chính là con cả, nên vì thế áp lực mà mẹ ông phải chịu nhân lên nhiều lần. Không chỉ mẹ ông bị quản giáo nghiêm khắc, mà ngay cả ông cũng bị gia đình đó hà khắc.

Hai mẹ con như một người ở trong nhà, việc nhà đủ thứ toàn tới tay hai mẹ con ông.

Nhưng may mắn là vì thế mà ông mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Từ tính nhẫn nhục cho tới sự quyết tâm phấn đấu. Tuy nhiên điều đó không thể nào xóa nhòa được ký ức đau thương kia.

Ngày mà hai mẹ con ông bị đuổi ra khỏi nhà. Bị vô số ánh mắt khinh bỉ, bởi vì không có gốc gác nên ai cũng có thể xem thường. Sau khi bị đuổi đi xem như xé áo dứt vai không một chút tiếc nuối nào cả.

Nhớ lại cảnh tượng ngày đó làm ông không thể nào quên được.

Từng dòng ký ức cuộn trào khiến ông vô cùng mệt mỏi.

Đã từng muốn quên đi ký ức đau buồn kia. Nhưng không ngờ gia đình đó cũng có ngày này.

“Ông nội….. Nếu ngày đó ông nói một câu thì hai mẹ con con cũng đâu tới nông nỗi kia.”

Giám đốc Duy khẽ cười một tiếng đau buồn. Nếu ngày đó ông nội lên tiếng, hai mẹ con ông cũng không tới nổi bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng cũng vì thế mà ông có được ngày hôm nay.

Từ sau khi rời khỏi gia đình kia. Hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, may mắn nhờ thành tích học tập tốt nên có thể nhận được vô số học bổng, sau còn được đi du học ở nước ngoài.

Nhờ nền móng vững chắc đó mà ông có thể ngồi vững ở chiếc ghế này. Những thành tựu ngày hôm nay là do chính bản thân ông gây dựng nên, không liên quan gì với gia đình kia cả.

Nếu có thì cũng chỉ là mười tám năm cưu mang hai mẹ con ông thôi.

Giám đốc Duy đứng lên đi một vòng quanh phòng, nhấp một ngụm nước. Sau đó nhìn ra ngoài thành phố thông qua cửa kính trong phòng.

Căn nhà kia cũng không phải hoàn toàn là người xấu, nhưng có thể đối xử tàn nhẫn với mẹ con ông như vậy thì thật sự đáng hận.

“Nếu vậy thì trả nợ mười tám năm kia vậy. Nhưng còn phải xem chủ tịch như thế nào.”

Giám đốc Duy thầm nghĩ trong lòng, là một người sáng suốt không thể nào để mãi trong lòng.

Nhưng vẫn còn phải xem chủ tịch có đồng ý hay không, bởi vì đã định sẵn một vé. Chỉ còn hai vé đặc cách chữa trị, việc này vô cùng quan trọng, ông không dám tự mình quyết định.

Nghĩ là làm liền, ông soạn một tin nhắn gửi cho Phương cùng với mail họp với toàn thể ban giám đốc trong ngày gần nhất.

Bên cạnh đó cũng thông báo một vài tin tức cho ban giám đốc cũng như hội cổ đông hay.

.

.

Nhận được tin tức tốt từ chú Định, trong số hồ sơ kia ông ta lọc ra được vài người có thể thành lập một công ty chuyên về thủ tục pháp lý.

Có hai người từng làm cho phòng luật sư nổi tiếng, nhưng vì tính cách ngay thẳng nên bị người khác vùi dập.

Tình cảnh hiện tại không tới nổi khó khăn, nhưng vẫn không thể nào tìm được công việc ổn định.

Thành tích của hai người kia phải nói vô cùng nổi trội, trong hơn mười vụ làm luật sư điều có thể thắng kiện, bên cạnh đó vô cùng rành rẽ luật pháp. Là người có thể sử dụng cho sau này.

Phương liền ra lệnh triệu tập hai người đó về, người tài phải được trọng dụng. Trong thời gian tới cần liên quan tới vô số thủ tục pháp lý, mà chú Định không thể nào quán xuyến hết được.

Vì thế bên cạnh triệu tập hai người kia về dưới trướng thì Phương còn tìm thêm một vài sinh viên có năng lực nhưng chưa tìm được việc làm về. Xem như dành thời gian để cho họ thực tập đi.

Vừa an bày xong việc thành lập thêm văn phòng luật sư thì Phương lại nhận thêm thông báo họp của giám đốc Duy.

Xác nhận tham gia cuộc họp, Phương quay trở về phòng nghỉ ngơi.