SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 9498 Lượt Xem

Chương 181: Lịch thi đấu

Kiều Thu bước ra xe cùng với Phương, sau lưng hai người là vô số ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ dõi theo.

“Dường như anh cảm thấy mọi người có gì đó không đúng thì phải?” Ngồi vào trong xe, Phương xoa lại cười cười. Nó làm sao không nhận ra mọi người đang nhìn nó bằng một ánh mắt hơi khác thường.

“Còn không phải tại anh hay sao?” Kiều Thu cười nhẹ, nàng nhìn Phương rồi lại nói.

Bởi vì nàng thật sự còn không hiểu hết Phương, nàng không biết Phương giỏi tới mức độ nào. Tài sản của nó khủng khiếp bao nhiêu.

Nàng cảm thấy mọi rắc rối đến với nàng vô cùng khó khăn để giải quyết, nhưng sau khi qua tay Phương lại trở nên dễ dàng tới như vậy.

“Anh có gì khác người đâu.” Phương khẽ cười, lại nhẹ nhàng trả lời.

“Anh không khác người. Nhưng mà anh đặc biệt…. trong mắt tất cả mọi người….” Kiều Thu nhanh chóng đáp lại, sau đó trong đầu lại chợt suy nghĩ điều gì đó.

Giác quan thứ sáu của con gái không hề sai, nàng có thể cảm giác được trong số kia có vài người nhen nhóm một tí hi vọng về Phương.

Nàng cũng chợt cảm giác lo sợ một điều gì đó nhưng lại không dám nói ra. Trực giác mách bảo rằng Phương là một người vô cùng khó nắm bắt, cũng có thể nói rằng không thể nắm bắt được.

“Trong mắt em thì sao? Anh chỉ muốn biết bao nhiêu đó thôi.” Phương cười nhẹ, nó lại nói ra một câu.

Biết bản thân bên ngoài không ít mối quan hệ, nhưng nó có thể tự tin đảm bảo rằng sẽ toàn tâm toàn ý với các cô gái. Ngày trước nó có thể không có suy nghĩ này, nhưng bây giờ lại khác. Nó có thể đảm bảo tất cả sẽ được yêu thương một cách riêng biệt.

Nó chỉ sợ một ngày các nàng gặp mặt không tiếp nhận lẫn nhau mà thôi.

“Trong mắt em sao? Không thể nói được…..” Kiều Thu che miệng cười khẽ, nhí nhảnh trả lời.

Tuy đôi lúc nàng hồn nhiên nhưng da mặt vẫn mỏng vô cùng. Còn chưa có thể mặt dày mà bày tỏ tình cảm ra bên ngoài.

“Hahaha… Không nói thì thôi… sẽ có ngày anh bắt em nói ra mà thôi…” Phương cười lớn, lại trêu chọc nàng một câu.

Trò chuyện một lúc thì cũng tới quán ăn, định chở nàng sang Hàng Châu nhưng nghĩ lại thôi.

“Hôm nay muốn ăn gì?” Phương lại quay sang hỏi.

“Ăn hải sản đi. Hôm nay có khuyến mãi nè.” Kiều Thu sực nhớ lại, sau đó đề nghị.

“Được…” Phương gật nhẹ đầu, nó không bận tâm tới khuyến mãi, chỉ cần Kiều Thu thích là được.

Phóng xe sang quán hải sản mà cô nàng đề nghị, một cái quán khá to nằm dưới chân cầu. Mặt tiền cũng hướng ra bờ sông lớn, gió mát thổi vào vô cùng thoải mái.

Ở đây được cái có hải sản tươi sống, muốn loại gì cũng có. Hai người nhanh chóng tìm bàn ngồi xuống rồi sau đó lại chọn món.

Hôm nay tùy ý Kiều Thu lựa chọn, sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi thì nàng cũng đã chọn xong món.

Các món nhanh chóng được dọn lên trông vô cùng hấp dẫn, Kiều Thu làm sao có thể chống cự được với những món ngon này, nhanh chóng đưa lên miệng thưởng thức.

Sau khi ăn uống no nê, trong lúc nghỉ ngơi thì Kiều Thu lại nhắc nhở Phương:

“Cuối tuần này là đội em đi thi vòng loại giải thành phố. Có thời gian anh ghé xem bọn em tham dự nhé.”

Thời gian tập luyện chuẩn bị cho giải này đã đủ, chỗ ban huấn luyện cũng đã đăng ký cho đội các nàng một suất tham dự cuộc thi cấp thành phố kia.

Thủ tục đăng ký cũng không quá khó khăn, nhưng do các nàng là đội mới thành lập nên không được đánh giá cao. Nhưng vì thế không làm ý chí trành thứ hạng cao sụt giảm mà càng làm các nàng quyết tâm có được thứ hạng tốt nhất.

“Không chắc… Nhưng mà cố gắng giành thành tích tốt nhất nhé.” Phương mỉm cười động viên, nó cũng bận nên không thể nào hứa hẹn nàng trước.

“Nhất định là vậy rồi.” Kiều Thu cười nhẹ, biết rõ Phương không có nhiều thời gian nên nàng không mè nheo với nó.

Còn việc giành giải thì đó là điều đương nhiên, ai trong số các cô trong đội cũng có lòng tin vô cùng lớn cả.

Ngồi trò chuyện với nàng thêm một tí thì cũng tới giờ trả nàng về tập luyện. Nhưng nhìn dáng vẻ no nê kia thì chắc chắn Kiều Thu không thể nào tập luyện được rồi.

Chào tạm biệt nàng một câu rồi sau đó quay trở về biệt thự để chuẩn bị vài thứ cho công cuộc sắp tới.

.

.

Trong phòng giám đốc của bệnh viện Hạnh Phúc.

Lúc này giám đốc Lâm Nhật Duy đang tất bậc xem xét lại tất cả những thủ tục.

Cũng may rằng bên nhân sự có hướng giải quyết cho các hồ sơ nhân sự mới mà Phương đã chuyển cho ông. Nếu không chắc chắn ông sẽ điên lên cho mà xem.

Nhưng cũng phải nói số lượng nhân sự kia nếu được thêm vào thì chắc chắn sẽ đắp được chỗ thiếu hụt của nhân viên.

Hơn nữa hồ sơ chất lượng không thể nào bàn cãi, không phải những người đã từng có kinh nghiệm làm việc lâu năm thì cũng là những sinh viên có thành tích thực tập được đánh giá tốt.

Bên cạnh đó thì hồ sơ lý lịch lại hoàn toàn minh bạch, tin chắc trong tương lai bệnh viện Hạnh Phúc chiêu mộ xong nhóm nhân viên này sẽ có sự thay đổi lớn.

Còn hiện tại nhìn số hồ sơ trước mắt, thì đây là những hồ sơ bệnh nhân xin được phép chữa trị theo quy trình mới.

Tuy chỉ là thử nghiệm quy trình nhưng số lượng hồ sơ lên tới hàng trăm người. Có không ít là người nhà của những tay to mặt lớn phía trên.

Nhưng đối diện với những cám dỗ này, giám đốc Duy một mực bình thản như nước. Nắm trong tay quyền điều hành tối cao nhất chỉ sau chủ tịch, ông được Phương giao cho toàn bộ quyền hành xử lý công việc này.

Đến giờ ông vẫn không hiểu sao chủ tịch Phương kia lại có thể tin tưởng ông tới mức độ như vậy.

Và ông cũng là một người cương trực thẳn thắng, nếu Phương đã có lòng tin đối với ông như thế thì ông cũng đáp lại bằng lòng trung thành.

Đương nhiên là trong số hàng trăm bộ hồ sơ này thì đã có một bộ hồ sơ đã được Phương chỉ điểm. Không ai khác đó chính là ba của thằng Đức và được giám đốc Duy duyệt qua.

Cũng phải nói thằng Đức không làm Phương thất vọng, chỉ trong một ngày mà nó có thể gửi toàn bộ hồ sơ giấy tờ cần thiết. Chứng tỏ nó vô cùng quan tâm tới việc này.

Đang đọc lướt qua những bộ hồ sơ trên bàn, chợt một cái tên khá quen thuộc hiện lên.

“Hả?” Giám đốc Duy nhíu mày, bởi cái tên này vô cùng quen thuộc. Một cảm giác gì đó không nói nên lời, vừa uất hận lại vừa thương cảm khiến ông trong lòng không thể nào bình tĩnh được.

Dừng lại một nhịp để đọc trọn vẹn bộ hồ sơ kia thì chợt đôi mắt ông hơi mỏi mệt, khẽ bỏ tập hồ sơ xuống bàn ngồi nhấp một ngụm café.

Đang suy nghĩ chút gì đó thì ngay giây phút sau một cuộc gọi tới điện thoại riêng của ông.

“Ting ting ting…..”

Nhìn dãy số quen thuộc kia, nửa muốn bắt máy mà nửa lại không muốn bắt máy.

– Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé. Cuối tuần gặp lại…..