SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Tác Giả:

Lượt Xem: 9530 Lượt Xem

Chương 163: Không thích hợp

Sáng sớm Mỹ Hoa đúng hẹn bắt xe tới khách sạn của nó, không cần Mỹ Hoa phải nhắc nhở, Phương đã có mặt ở sảnh khách sạn đợi nàng.

Phương cũng trả phòng trong buổi sáng hôm nay, xong buổi sáng thì nó sẽ đánh xe về lại thành phố dưới. Sắp tới bên dưới có vài việc phải cần nó để giải quyết.

“Hôm nay đi đâu?” Mỹ Hoa leo lên xe, nàng khởi động máy rồi quay sang hỏi Phương.

“Tùy cô.” Phương đơn giản trả lời.

“Ý anh là sao?” Mỹ Hoa nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu, không biết sáng giờ Phương có ăn trúng phải thứ gì không.

“Là cô muốn đi đâu thì đi. Hôm nay tôi trả hết mọi chi phí.” Phương xoa mũi nói, ba hôm nay nó làm phiền nàng cũng nên thanh toán một chút.

“Hửm…. Là thật chứ??” Mỹ Hoa ánh mắt sáng rỡ, nàng xác nhận lại với Phương một câu.

Bởi vì cho dù nàng hiện đang sống ở thành phố này nhưng vẫn còn vô số nơi chưa có đặt chân tới.

Phương khẽ gật đầu, chỉ là một chút chi phí, hơn nữa tiêu xài vào người của mình nên nó chẳng ngại.

Trước đó còn phải lo cho cuộc sống nên không thể nào ăn xài phung phí được. Sau này cho dù nàng đã có tiền thì lại cảm thấy đến những nơi đó một cách cô đơn cũng chẳng mang lại cho nàng một niềm vui như mong đợi.

Hôm nay thì hai vấn đề đó hầu như được giải quyết, Phương vừa mở miệng đã muốn bao hết chi phí. Ngay lập tức trong đầu nàng định tuyến được hôm nay sẽ làm gì và đi tới những chỗ nào.

Hôm trước đã được Phương thanh toán cho vài bộ đồ những vẫn còn chưa thỏa mãn, Mỹ Hoa lại gợi ý:

“Vậy còn mua đồ…..”

“Được hết….” Phương ngầm hiểu ý của nàng, nhanh chóng gật đầu.

Mỹ Hoa như mở cờ trong bụng, nàng không ngại ngùng gì lao xe thẳng tới trung tâm mua sắm.

Giờ vẫn còn sớm nên không thể đi ăn được, nên vẫn đi mua sắm là tốt nhất.

Mỹ Hoa biết rõ hôm nay có hai thứ mà nàng đang muốn mua nhất. Một đôi giày phiên bản giới hạn đang được mở bán, hơn nữa số lượng lại ít ỏi vô cùng.

Đắn đo suy nghĩ trong một tháng qua liệu rằng nàng có thể mua về hay không, bởi đôi khi nàng cảm thấy một chiếc giày quá cao, vượt qua mức giới hạn mà nàng có thể tiêu tiền.

Hôm nay ông chủ của nàng mở miệng bao hết chi phí, nàng không ngại một phen.

Cửa hàng hôm nay không nằm ở trung tâm mua sắm, mà lại tọa lạc ngay một ngã ba giữa thành phố nhộn nhịp.

Đây là cửa hàng mà Mỹ Hoa muốn nhắm tới ngày hôm nay, bình thường cho dù nàng có tiền đi chăng nữa cũng không dám bước chân vào cửa hàng này. Nhưng hôm nay thì lại khác, có ông chủ nhỏ ở bên cạnh làm nàng hứng khởi vô cùng.

Đỗ chiếc Merc của Phương vào bãi xe, sau khi bước ra khỏi xe và nhìn xung quanh một vòng. Ở bãi xe này kém nhất cũng làm Camry, thậm chí một Merc của nó cũng không thể nổi bật ở đây.

Xung quanh toàn là những con siêu xe đang nằm chiễm chệ ở bãi, có vài con có giá hàng chục tỷ đồng đang hiên ngang nằm riêng một chỗ mà chẳng ai dám đỗ lại gần.

“Hôm nay cô định bào tôi hơi mạnh đấy.” Phương khẽ xoa mũi, liền nhận ra mình vừa bị Mỹ Hoa gài bẫy.

“Chẳng phải là anh đã gật đầu hay sao. Không được nuốt lời đấy.” Mỹ Hoa nhíu mày, khóe môi cong lên nhắc lại lần nữa.

“Được…. Hôm nay tùy ý cô.” Phương nhún nhẹ vai, sẵn nó cũng xem có món đồ nào vừa mắt hay không.

“Đi vào….” Mỹ Hoa lắc người tiến vào bên trong, cửa hàng khá rộng lớn, bên ngoài hai bảo vệ đẩy cửa cho hai người bước vào.

Bước vào bên trong rồi đảo một vòng, nơi này quả thật khiến đàn ông chảy máu, bên cạnh quần áo phụ nữ thì cũng có gian hàng dành cho quý ông.

Một chiếc áo thun cũng có giá đến vài triệu đồng, một bộ áo vest cũng hàng chục triệu đồng.

Khác hẳn với trong trung tâm, khi khoác lên người bộ áo này thì không cần biết có tiền hay không thì bạn cũng trở nên nổi bật rồi.

“Món này…” Mỹ Hoa dắt Phương đi vào khu giày của phụ nữ, một bên này giày bình thường còn một bên là các đôi cao gót vô cùng quyến rũ.

Mỹ Hoa đưa mắt nhìn vào đôi giày cao gót nằm trong tủ kính với sự thèm muốn vô bờ bến, ánh mắt chớp chớp hướng về Phương biểu hiện sự khao khát có được nó.

“Thanh toán đi.” Phương chỉ tay về phía đôi giày cao gót kia, rồi sau đó nói với nhân viên.

Sau khi đi một vòng, Mỹ Hoa tiêu của nó hết gần ba trăm triệu đồng với một chiếc túi xách và hai đôi giày. Đơn giản chỉ vậy thôi.

Mỹ Hoa vô cùng rạng rỡ, mặc dù tay đang ôm ba chiếc túi nhưng không làm nàng bực nhọc một chút nào. Thậm chí nàng còn hướng về phía Phương âm thầm nở một nụ cười quyến rũ.

Bao nhiêu người thầm ước còn không được, thấy Mỹ Hoa sở hữu cả ba món đồ phiên bản giới hạn của cửa hàng làm vài người còn cảm thấy ghen tỵ đối với nàng.

Bên cạnh đó Phương cũng mua hai đôi giày cao gót, phân biệt để vài hai chiếc túi khác nhau.

Đang đi dạo lung tung, Mỹ Hoa vẫn lẽo đẽo theo sát nó thì bất chợt những hình ảnh trên những cái bảng quảng cáo chợt nàng Mỹ Hoa nóng cả mắt.

Còn Phương thì đang cười một cách đầy ẩn ý, quay sang nhìn Mỹ Hoa, ánh mắt quét lên quét xuống một vòng.

Như nhận ra ánh mắt đầy ẩn ý của Phương, Mỹ Hoa chợt cảm thấy một luồng gió làm nàng ớn lạnh nổi cả da gà.

“Đợi tôi một lát.” Phương thở ra một câu, sau đó bước nhanh vào bên trong gian hàng kia.

Mỹ Hoa trong lòng cảm thấy có điều gì đó chẳng lành, nhưng không biết được Phương muốn làm chuyện gì, ánh mắt khẽ nhìn lên bảng quảng cáo, trong lòng lưu chuyển vài dòng suy nghĩ khiến nàng chợt đỏ cả mặt.

Sau hơn mười phút thì Phương cũng bước ra, trên tay cầm nhiều hơn một túi đồ.

“Cảm thấy hơi thích hợp với cô. Hahaha….” Phương đem chiếc túi xách đeo vào tay Mỹ Hoa.

Không thể thấy được bên trong túi xách là những đồ vật gì, nhưng rõ ràng nhìn ánh mắt kia thì chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Mỹ Hoa cũng không thể từ chối, nàng lườm Phương bằng ánh mắt sắc bén, nhưng giờ Phương lại như chẳng sợ gì cả, bước đi lại nhanh hơn một chút rời khỏi chỗ này.

Đến buổi trưa sau khi ăn uống no say thì Mỹ Hoa lái xe quay trở về phòng của mình, sau đó Phương mới lái xe quay trở về thành phố.

Khi Mỹ Hoa vừa bước xuống xe, sau khi đóng cửa lại thì chợt nghe âm thanh của Phương:

“Cô quên thứ này à?” Phương cầm chiếc túi xách lên, trong đó là chiếc hộp mà nó đã mua ở trung trung tâm thương mại.

Mỹ Hoa nghiêng đầu khó hiểu, nàng không nhớ được món kia là thứ đồ gì. Khi Phương đưa thì nàng nhận lấy sau đó đi vào bên trong.

Phương đưa mắt nhìn thì đây chính là một căn chung cư cũ, tuổi đời có lẽ đã khá là lâu và cũng bắt đầu xuống cấp rồi.

Bên ngoài lẫn bên trong đều có thể đã có vấn đề, Phương nhìn có vẻ không cảm thấy thuận mắt một chút nào. Liền mở điện thoại ra nhắn cho Mỹ Hoa một câu rồi sau đó phóng xe về thành phố.

– Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhé. Hẹn gặp mọi người tuần sau.