SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Tác Giả: boss1111
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Phá Trinh, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: gái xinh, Lạng Mạn, truyện dài
Lượt Xem: 5297 Lượt Xem
Chương 159: Trung thành tuyệt đối
“Hôm nay đi đâu?”
“Đi Trung tâm nghiên cứu HCM, địa chỉ ở…….”
“Ok.” Mỹ Hoa không thắc mắt Phương đi tới đó làm gì, nàng hiện chỉ là tài xế nên làm tốt công việc tài xế mà thôi.
Mỹ Hoa nhấn ga tiến thẳng đến địa chỉ kia, trung tâm nghiên cứu HCM nằm ở cách chỗ họ không quá xa. Chỉ cần lái xe hơn bốn mươi phút là đến nơi, đừng tưởng bốn mươi phút là lâu, so với việc chen lấn ở trong thành phố này thì có thể ba mươi cây số phải mất đến hơn một giờ di chuyển.
Tuy hiện tại đã qua giờ cao điểm nhưng mật độ xe trên đường vẫn còn đang rất đông, phải nói Mỹ Hoa lái xe quả thật rất tốt. Ngồi trên xe của nàng làm Phương vô cùng an tâm.
Nó tiếp tục mở điện thoại lên để xem, trong tổng số ba mươi thành viên trong trung tâm nghiên cứu thì có bốn thành viên nằm trong nhóm gây rối công ty.
Bốn người này trước đó đã mang những nghiên cứu của tập thể bán ra ngoài một cách bí mật. Không chỉ một lần mà đến tận bốn lần như thế.
Không những vậy, họ còn gây nên những hiểu lầm cho nội bộ công ty khiến nội bộ hiện đang nghi ngờ lẫn nhau. Phải nói mọi nguồn cơn đều bắt nguồn từ nhóm bốn người này.
Hiện tại thì nhóm nãy vẫn đang âm thầm nằm vùng bên trong trung tâm mà không một ai để mắt đến.
Sau khi người thành lập qua đời thì người đang nắm giữ chức vụ phó giám đốc đã lên điều hành trung tâm. Trong tình cảnh hiện nay do nội bộ không thể hòa thuận được nên không tiếp tục hoạt động gì cả.
Tất cả mọi dự án đã trở thành dự án treo, không một ai còn muốn tiếp tục hoạt động nữa.
Thì cũng phải thôi, trong nội bộ không một ai có thể tin tưởng lẫn nhau thì làm sao có thể hợp tác được nữa.
Việc những đóng góp của tập thể bị bán ra ngoài thì làm sao mà họ có thể chấp nhận được
Để có thể giải quyết được những vấn đề này thì đã có hệ thống cung cấp thông tin một cách toàn diện. Kể cả những việc mà bốn tên kia đã làm trong trung tâm cũng rõ như ban ngày.
Trong lúc đang suy nghĩ thì Mỹ Hoa cũng đã lái xe tới trung tâm nghiên cứu. Nơi này có một tòa nhà khá lớn nằm trong một khoảng đất rộng.
“Anh đến nơi này làm gì?” Mỹ Hoa nàng cũng tò mò việc Phương tới nơi này để làm gì.
Mỹ Hoa biết rằng Phương có nhiều thứ mà nàng không biết, nàng còn thầm nghĩ nơi này có phải là một công ty của Phương hay không nữa.
“Đi tham quan một chút….” Phương nhẹ nhàng trả lời, sau đó cho Mỹ Hoa lái xe thẳng vào bên trong.
.
.
Trong phòng họp, lúc này có hơn hai mươi người đang hiện diện. Không một ai là không quen biết nhau, nhưng không khí trong phòng họp lúc này căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đều là những thành viên chủ chốt của trung tâm nghiên cứu, trước đó họ còn vui vẻ hợp tác với nhau. Vậy mà bây giờ có những người còn đang ở thế đối đầu với nhau do mâu thuẫn.
Ngồi ở giữa là một người đàn ông trung niên, tuổi hơn bốn mươi. Với mái tóc lấm tấm vài sợi bạc cũng đủ hiểu trong thời gian qua ông hao tâm tổn sức rất nhiều.
Phạm Văn Trung Hiếu, hiện đang là phó giám đốc của trung tâm nghiên cứu HCM. Trước mặt ông chính là hơn hai mươi người đã gắn bó với trung tâm hơn nửa năm qua.
Nhưng hiện nay cục diện đã khác xưa rất nhiều, thứ mà ông không mong muốn bây giờ lại chính là vấn đề mà ông đang gặp phải.
“Giám đốc Hiếu à… Khi nào ông mới có thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho phòng kế toán chúng tôi?” Một người đàn ông trạc tuổi ông Hiếu lên tiếng.
Ông ta chính là trưởng phòng kế toán của trung tâm nghiên cứu này, trong thời gian qua liên tục các sổ sách giấy tờ từ ban giám đốc đưa xuống đều bị lệch so với bản báo cáo.
Điều này gây nên vô số thất thoát mà phòng kế toán lại là người phải đứng ra chịu trách nhiệm cho công việc này.
“Vậy còn số tiền thanh toán trong thời gian qua thì phòng kế toán của ông khi nào mới chi trả lại cho chúng tôi đây?”
Ngay sau đó một câu hỏi lại vang lên, hướng mũi về phía phòng kế toán. Nguyên nhân là vì trong thời gian trước mọi chi phí hoạt động đều phải có biên lai thanh toán thì mới được chi trả.
Nhưng không hiểu sao nhiều lần phòng kế toán lại bị mất vô số giấy tờ, mà đa số các loại giấy tờ đó lại là các khoảng cần phải chi lại cho các đơn vị bên dưới.
“Ông cũng có quyền đòi thanh toán à? Chẳng phải ông kê khai sai các chi phí hay sao?” một giọng nói khác lại tiếp tục châm ngòi cho sự mâu thuẫn nội bộ.
“Chẳng phải ai cũng kê sai sự thật hay sao? Có người còn lấy chi phí của trung tâm để đi làm việc riêng nữa kìa.”
“Được rồi. Hôm nay sẽ giải quyết hết cho các người.” Giám đốc Hiếu rốt cục chịu không nổi đành phải lên tiếng.
Hôm nay ông nhận được tin vị kia sẽ đến làm việc với trung tâm, đến cả ông còn không biết vị kia sẽ xử lý nhân sự của trung tâm như thế nào nữa là.
“Đến rồi sao?”
“Các người đợi tôi một lát.”
Giám đốc Hiếu vội vàng rời khỏi phòng họp, sau đó di chuyển nhanh xuống sảnh bên dưới.
Lúc này Phương đang ngồi ở sảnh giữa, bên cạnh nó là Mỹ Hoa đang châm trà pha nước cho nó.
“Cậu là…..”
“Phương….”
Giám đốc Hiếu không khỏi kinh ngạc một phen, bởi vì trước mắt ông là một vị thiếu niên tuổi đoán chừng chỉ hơn một nữa tuổi của ông.
Đã chuẩn bị rất đầy đủ những thứ cần thiết, Phương không rảnh gì mà lên ngồi nghe những lời nói không hay đến từ các bên.
“Tất cả đều nằm ở đây. Tôi giao hết cho ông xử lý.” Phương khẽ gõ tay lên bàn, đã có hai chồng tài liệu nằm gọn gàng trên đó.
“Chủ tịch Phương……” Ông Hiếu khép nép, giọng điệu không biết cư xử như thế nào cho đúng mực.
“Cứ gọi tên là được. Không cần phải gọi thêm hai từ chủ tịch làm gì.” Phương khẽ bật cười, nó không thích được người khác gọi nó với chức danh như vậy. Mặc dù hiện tại nó đang là chủ sở hữu của nơi này.
“Được…. Cậu Phương…. Như những gì đã bàn bạc thì…… Cậu sẽ chắc chắn chứ.” Ông Hiếu nửa tin nửa ngờ, bởi lẽ hôm qua Phương đã gọi điện trao đổi với ông gần trong suốt hai giờ đồng hồ.
“Đúng vậy. Cứ công khai tất cả những thứ này lên. Sau đó ai muốn tiếp tục đóng góp cho trung tâm thì ký vào bản hợp đồng này. Mọi thứ tiếp theo sẽ ổn định.”
Phương khẽ mỉm cười, lại nói tiếp:
“Trong thời gian này khổ cực cho ông rồi. Tôi muốn trung tâm này phát triển hơn nữa, sau khi ổn định tôi sẽ rót một số vốn lớn cho trung tâm phát triển hơn.”
“Được vậy thì quá tốt rồi.” Ông Hiếu một mực nghe theo lời của Phương, đêm qua đã là một đêm không ngủ bởi lẽ ông đã trao đổi với Phương rất nhiều.
Từ hoài nghi cho tới bất ngờ và vô cùng bất ngờ, Phương nắm hầu như hoàn toàn tình trạng hiện tại của trung tâm. Hơn nữa ai sai phạm đều rõ như ban ngày khi công khai tất cả các tài liệu này ra.
Giống như có một con virus nằm sẵn ở trong toàn bộ dữ liệu của công ty, tùy thời có thể quan sát nhất cử nhất động của toàn thể thành viên trong trung tâm này. Một điều mà ông không thể tưởng tượng nổi.
“Trước mắt ông sẽ là người ký đầu tiên.” Phương lật ngay bản hợp đồng trên cùng lên, cái tên Phạm Văn Trung Hiếu được in đậm rõ như ban ngày.
“Được.” Ông Hiếu không ngần ngại nhận lấy cây bút rồi ký vào đó.
Thứ khiến ông muốn tiếp tục làm việc đó chính là nơi này có những kỷ niệm của ông cùng với người bạn tri kỷ đã nằm xuống kia.
Và đây cũng chính là quyết định làm thay đổi toàn bộ trung tâm. Ngay khi chữ ký của ông Hiếu được vẽ trên bản hợp đồng, một quy tắc rằng buộc khiến ông tuân thủ theo mọi lời nói của Phương với lòng trung thành tuyệt đối.
– Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, hẹn gặp mọi người vào tuần sau.