SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Tác Giả: boss1111
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Phá Trinh, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: gái xinh, Lạng Mạn, truyện dài
Lượt Xem: 5292 Lượt Xem
Chương 156: Thứ đồ gì?
“Chỉ có chút quen biết thôi. Không cần để tâm.” Mỹ Hoa khẽ níu tay áo của Phương, bộ dạng hơi thân thiết một chút.
Đơn giản Mỹ Hoa chỉ muốn cho tên kia biết bên cạnh nàng đã có người để dựa dẫm. Không giống như loại lẳng lơ kia muốn cặp với ai thì cặp.
“Ừ… Đi thôi.” Phương bộ dạng không quan tâm, lại nói một câu rồi tiếp tục rảo mắt quanh các cửa hàng trang sức.
Đối với sự tiếp xúc gần gũi của Mỹ Hoa đương nhiên nó không một chút ngại ngùng mà hưởng thụ. Phải nói Mỹ Hoa cũng là một đại mỹ nhân chứ không phải một cô gái tầm thường. Chỉ là tính cách có hơi bạo loạn một chút thôi, chứ về việc làm hay suy nghĩ vẫn rất tốt.
Bị Mỹ Hoa lơ đi một cách như vậy khiến tên thiếu gia kia nổi gai trong mắt. Hắn từ trước tới giờ chính là loại thiếu gia bạch mã, ăn chơi không kiêng nể một thứ gì. Kể cả cô gái bên cạnh hắn chỉ xem như một cái bình hoa mang theo bên người mà thôi.
Bởi vì hắn vẫn chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với các tầng lớp mỹ nhân cao cấp phía trên nên trước mắt hắn tìm vài cô gái để thõa mãn thú tính mà thôi.
Bị sự xem thường của Mỹ Hoa như một cái tát thẳng vào mặt hắn, làm sao hắn có thể nguôi ngoai được.
“Xem bộ dạng tên kia không có món đồ nào ra hồn, xem có vẻ như một tên nhà quê mà thôi.” Thoại Mỹ ghé tai tên thiếu gia nói nhỏ, sau đó lại nhếch miệng nói tiếp: “Con ả đó là loại gái hám vật chất, cứ cho ả ta thấy được lợi ích thì chắc chắn sẽ nắm bắt được.”
Thoại Mỹ trước giờ không ưa gì Mỹ Hoa, bây giờ có dịp làm sao không ra tay được cơ chứ. Cô biết tính cách của Mỹ Hoa chính là loại người thực dụng, tôn thờ vật chất lên hằng đầu. Chỉ cần cô ta kiếm được tiền thì cho dù có làm gì đi chăng nữa, miễn sao phù hợp với giá cả điều có thể đàm phán.
Từ đó Thoại Mỹ suy ra Mỹ Hoa chính là loại người ham tiền như vậy, bởi thế nên mới bày mưu tính kế cho tên thiếu gia này. Nếu có thể kéo được Mỹ Hoa xuống thì nàng vô cùng thỏa mãn.
“Để xem nào.” Tên thiếu gia kia khẽ xoa cằm, đối với loại con gái ham mê vật chất thì đương nhiên là quá dễ dàng để nắm bắt.
Hơn nữa nhìn tên đi cùng cô gái kia lại trông vô cùng nhà quê, chắc hẳn là người không có tiền. Đối với loại người này cách dễ dàng nhất cứ dùng tiền để đập chết họ. Lúc đó sẽ biết khó mà lui thôi.
Nghĩ đến đây làm tên thiếu gia nọ trong lòng vui vẻ, khóe miệng nhếch lên cười một cách gian xảo.
Mỹ Hoa không biết rằng nàng vừa bị Thoại Mỹ mách lẻo với tên kia, nàng cũng chẳng quan tâm tới. Thứ mà nàng quan tâm bây giờ đó chính là khi nàng thân mật với Phương thì hầu như Phương không hề có ý định phản kháng một chút nào.
Hơn nữa nhìn cử chỉ kia còn vô cùng hưởng thụ làm nàng có một chút ghét tên mặt trắng này một phần. Tuy nhiên trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ bởi đã biết rõ một chút ánh sáng của cơ hội nhen nhóm giữa hai người.
Phương không để ý tâm tư của Mỹ Hoa, cánh tay nó vẫn nằm giữa cặp đồi núi chập chùng của cô nàng làm nó thoải mái vô cùng.
Thỉnh thoảng khẽ dừng lại làm cặp đồi núi kia va chạm với cánh tay nó, cảm giác mềm mại đến vô cùng làm nó như muốn xé toạt lớp vải mỏng manh kia ra.
Một phần tà ác bên trong đôi lúc trỗi dậy mãnh liệt như thế, nhưng nó vẫn biết cách kềm chế một phần. Không quá bài xích cũng như không quá vồ vập, điều này tạo nên một sức hút vô hình đối với người khác phái, và đặc biệt ở đây đó chính là với Mỹ Hoa.
Lúc này trước mặt nó chính là cửa hàng đá quý, những viên ngọc to nhỏ đầy màu sắc vô cùng sặc sỡ nằm gọn gàng trong tủ kính.
Nó đảo mắt qua một vòng, nơi này trưng bày cả đá quý và ngọc phỉ thúy. Bên phía kia là khu đá quý với những viên ngọc với kích thước và hình dáng to nhỏ khác nhau.
Đá quý cũng được phân theo cấp độ như độ hiếm, độ tinh khiết, độ cứng và kích thước hay khối lượng mà có giá tiền khác nhau.
Đá quý phổ biến nhất mà mọi người vẫn hay sử dụng đó chính là kim cương. Biểu trưng cho sự giàu sang, quyền lực nên nó được sử dụng rộng rãi ở giới quý tộc.
Bên cạnh kim cương thì còn có các loại đá quý khác như ngọc lục bảo, đá ruby, đá sapphire…
Đứng bên cạnh Phương, Mỹ Hoa vô thức đưa ánh mắt say mê vào trong chiếc tủ kính kia. Nàng vô cùng mong ước có một ngày nàng sở hữu được một chiếc nhẫn đính kim cương, và đó cũng là ước mơ của biết bao cô gái.
Đối với những chiếc nhẫn với viên kim cương nhỏ thì cũng không đáng giá là bao nhiêu. Cái đáng giá ở đây đó là ai là người mua tặng bạn.
Phương lại rảo bước đi tiếp, gian hàng đá quý này vẫn không một chút hấp dẫn nó, kế bên đó là gian hàng ngọc phỉ thúy. Nó đã từng tìm hiểu qua về phỉ thúy nên biết rất rõ cách phân loại của các loại ngọc phỉ thúy này.
Từ những viên phỉ thúy trong suốt nhỏ như đầu ngón tay cho tới những chiếc vòng tay màu xanh ngọc bích.
Ở đây không niêm phong giá lên từng chiếc, sau khi vừa ý thì sẽ do nhân viên báo giá cho người mua.
“Có thể xem không?” Phương mỉm cười hỏi nhân viên, những chiếc vòng tay kia nó cảm thấy khá vừa mắt.
“Được…” Cô nhân viên nhẹ mỉm cười, nhanh chóng mang những chiếc vòng tay mà Phương vừa chỉ điểm lên khay nhung phía trên.
Mỹ Hoa ánh mắt cũng khá rung động, thấy Phương có hành động như vậy thì bản thân nàng cũng muốn tận tay sờ vào những viên phỉ thúy được trưng bày ở đây.
Nàng cũng nhờ nhân viên mang lên những chiếc vòng cổ làm bằng vàng nguyên chất, mặt dây là viên phỉ thúy to bằng ngón tay cái. Với màu tím huyền bí và trong suốt như nước làm Mỹ Hoa ngắm nhìn một cách say mê. Chiếc vòng cổ này nằm trong một bộ bao gồm vòng cổ, vòng tay và nhẫn được xếp gọn gàng trong khay nhung.
“Sao? Thích chiếc vòng đó hả em gái. Nếu em bằng lòng đi chơi với bọn anh tối nay thì anh sẽ mua cho em chiếc vòng đó.”
Âm thanh của tên thiếu gia kia lại một lần nữa vang lên sau lưng Mỹ Hoa. Hai người họ từ nãy tới giờ vẫn đang lẻo đẻo sau lưng Phương tìm thời cơ thích hợp.
Thấy ánh mắt say mê nhìn ngắm viên ngọc kia thì tên thiếu gia liền biết đây là thời cơ thích hợp nên ngay lập tức chớp lấy.
“Tôi không thích.” Mỹ Hoa bực mình bỏ chiếc vòng cổ kia xuống khay nhung, miệng nói ra một câu.
“Nhìn thấy em yêu thích nó như vậy cơ mà. Anh không nỡ thấy ánh mắt tiếc nuối của em đâu.” Tên thiếu gia kia lại khua môi múa mép.
Phương đang ngắm mấy cái vòng ngọc thì bị âm thanh kia quấy rầy, thế là nó quay lưng lại khẽ mỉm cười: “Bằng vào bao nhiêu đó cũng muốn cướp người của tôi? Cậu nghĩ cậu là thứ đồ gì?”