[QUANTRADA] RA ĐỜI – Seri Truyện Người Lớn Hay (Update Chap 18)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: [QUANTRADA] RA ĐỜI – Seri Truyện Người Lớn Hay (Update Chap 18)

Tác Giả:

Lượt Xem: 579 Lượt Xem

-X-

Hơn hai tháng rồi tôi mới quay trở lại Hà Nội, từ sau cái lần lên để mở kho hàng đến giờ. Đỗ xe trước khách sạn năm sao sang trọng, tôi vẫn có chút nghi ngại không rõ. Hai hôm trước đột nhiên tôi nhận được email gửi từ khách sạn, đề nghị được làm việc để đưa rượu của tôi vào bán trong nhà hàng của khách sạn. Việc này đột ngột nhưng lại đánh trúng mong muốn của tôi, nếu đưa vào cung cấp trong hệ thống khách sạn này, đồng nghĩa với việc đưa danh tiếng rượu của tôi lên một tầm cao mới. Dù biết quy trình đánh giá rất nghiêm khắc, trong đó có cả đánh giá quy trình quản ý chất lượng, nhưng tôi vẫn rất phấn khích.

Tần ngần đứng nhìn cái khách sạn, thằng Quang có chút sốt ruột đứng cạnh tôi. Hôm nay tôi với nó đi cùng, nhưng nó không vào cùng tôi, nó muốn đi gặp con bé người yêu cũ. Thật ra cũng không phải người yêu cũ, mà là nó yêu đơn phương, đã tỏ tình nhưng bị từ chối. Sau này, khi về làm cho tôi nó kể tôi mới biết và cũng hiểu tại sao khi nó mới về ở cùng tôi, nó lại đi biền biệt từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Cũng chẳng phải nó chăm chạy xe ôm, mà nó dành phần lớn thời gian đi tìm việc, chỉ vì con bé chê nó không có việc làm ổn định.

– Mày đi đi. Mày phải tỏ ra là thằng đàn ông thành công, để con bé kia phải lau mắt nhìn mày. Chứ đừng tỏ ra cay cú, mất khôn.

Vất cho nó cái chìa khóa xe, tôi cầm cái hộp rượu từ tay nó và nhắn một câu rồi đi vào khách sạn.

Cô bé lễ tân xinh xắn nhìn cái card visit của tôi, sau đó kiểm tra trên máy tính rồi nở nụ cười thật tươi mời tôi đi theo. Đi theo cô gái lên tầng bốn, sau đó vào một phòng họp nhỏ, chọn một cái ghế ở phía bên kia tôi ngồi xuống, để hộp rượu đóng hai chai lên mặt bàn. Cô lễ tân lấy chai nước và cái cốc đặt trước mặt tôi, dặn tôi đợi một lát rồi quay người đi ra ngoài.

Khoảng năm phút sau, cửa phòng họp mở ra, một người trung niên trông có vẻ phúc hậu và vui vẻ đi vào, theo sau là một thanh niên cỡ tuổi của tôi.

Tôi đứng dậy để nhận cái bắt tay niềm nở của người đàn ông nước ngoài, kèm theo mấy câu hỏi thăm xã giao, sau đó là trao nhau danh thiếp để làm quen. Ông ta tên là Mark, với cái họ khá dài khó đọc.

Vốn tiếng Anh tự học lâu không dùng khá cứng, cũng không đủ để tôi diễn tả hoàn toàn ý mình, rất may có cậu thanh niên phiên dịch hộ, nên đoạn nào không nói được tiếng Anh tôi dùng tiếng Việt. Cuộc trò chuyện khá cởi mở vì thái độ hữu hảo của Mark.

– Tôi khá ấn tượng với sản phẩm rượu của cậu, tôi đã thử một số loại rượu địa phương, nhưng chưa có loại nào đạt độ tinh khiết như của cậu.

– Rượu của chúng tôi làm ra dựa trên đúc kết kinh nghiệm trải qua hàng ngàn năm của ông cha chúng tôi. Từ quá trình chọn gạo, tạo men, ủ men, nên men rượu đều được thực hiện nghiêm ngặt theo đúng những gì truyền lại, do chính chúng tôi thực hiện mà không sử dụng bất kỳ nguyên liệu ngoại lai nào.

– Rượu của các cậu làm ra thực sự rất tốt, nó không gắt và đơn vị như rượu vodka, mà êm, đượm và giàu hậu vị. Có lẽ nó nằm giữa rượu vodka và rượu whiskey.

– Cám ơn ông đã đánh giá cao rượu của chúng tôi. Ông nói đúng, rượu của chúng tôi không gắt như vodka, nó mang đầy đủ tinh túy và hương thơm của hạt gạo, nó thiếu đi hương thơm của gỗ sồi như rượu whiskey, nhưng lại hơn ở sự tinh khiết thuần túy. Nếu nói ưa thích, tôi vẫn thích rượu truyền thống của chúng tôi hơn là rượu whiskey. Thêm nữa, do sự thuần túy của nó, nên dễ tạo thêm mùi vị cho nó, nếu muốn như cách chúng tôi ngâm rượu với hoa quả hoặc các vị thuốc dân gian.

– Đúng, tôi thấy biến thể rượu ngâm rất nhiều, cũng đã từng thử rượu ngâm hoa quả. Đúng là khác biệt và đa dạng.

– Tôi cũng có món quà đặc biệt tặng cho ông. Ông sẽ thấy sự khác biệt của nó với loại rượu bình thường.

Đưa hộp rượu để trước mặt ông ta.

– Loại rượu này sau khi nấu xong sẽ được thêm một công đoạn nữa, mà chúng tôi gọi là giai đoạn thở. Công đoạn này để cho rượu được thở với không khí, những gì không tinh túy sẽ tự nó được giải phóng ra ngoài, chỉ còn lại những gì tinh túy nhất.

Giống như quá trình chôn rượu xuống đất, nhưng chúng tôi không làm như thế, rượu sau khi được nấu sẽ được giữ trong các chum sành bịt kín, để vào trong hầm tối thoáng khí với nhiệt độ thấp duy trì ổn định trong suốt thời gian rượu thở.

Mắt của Mark sáng lên đầy hứng thú, sau đó mở cái hộp để lấy chai rượu ra, chai rượu này được chế khá đặc biệt, thay vì dán tem thì cái tem được in chìm trên chai sau đó được mạ vàng, ngay cả nút chai cũng là nút gỗ màu nâu đen có vân vàng rất đẹp.

– Ông là người đầu tiên được thưởng thức chai đặc biệt này. Sản lượng không nhiều do loại gạo để nấu sản lượng rất thấp và cũng không có sẵn, chúng tôi phải tự trồng. Ông hãy dùng thử và cho chúng tôi đánh giá.

Sự tán thưởng không che dấu, ông ta xoay cái chai mấy vòng trên tay, ngay bản thân cái chai cũng đã có giá trị để sưu tầm. Năm nay cũng chỉ nấu được mấy chục chai, tôi không bán mà chỉ dùng để biếu.

– Cám ơn cậu, tôi thực sự ấn tượng với tâm huyết của cậu. Tôi sẽ đồng ý để đưa rượu vào hệ thống đánh giá của chúng tôi, hi vọng sẽ sớm thấy rượu của cậu trong danh sách rượu của hệ thống khách sạn này.

– Cám ơn ông.

Tôi cũng không dấu được sự vui mừng, nếu thành công rượu của tôi không chỉ được biết đến trong nước mà còn được quốc tế biết đến.

– À mà cậu chờ một lát, có người muốn gặp riêng cậu. Và cũng sẽ bàn chi tiết về quy trình đánh giá của khách sạn mà cậu phải thực hiện.

Sau cái bắt tay, Mark nhắn thêm một câu, sau đó ánh mắt lại nhìn chai rượu trên tay đi ra khỏi cửa.

Nội dung câu nhắn có hai vế, vế sau thì tôi đã yên tâm hơn, giải đáp thắc mắc khi Mark nói sẽ đánh giá rượu của tôi. Nhưng vế đầu, lại làm tôi có chút mờ mịt. Ai lại muốn gặp tôi nhỉ?

Thấp thỏm khoảng hơn mười phút thì cánh cửa phòng cũng mở ra, tôi đứng dậy sau đó cả người bất động, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt quen thuộc kia. Đã hai năm rưỡi, dù đôi khi tôi vẫn nhớ đến, nhưng hình ảnh khá mờ nhạt. Nhưng bây giờ, mọi thứ quen thuộc đột ngột ùa về, cả cảm giác êm ấm trên môi cũng trở lên rõ ràng như vừa xảy ra.

– Anh …

Tiếng thanh thoát mềm mại của cô vang lên, khuôn mặt đang từ từ đỏ rực lên vì ánh mắt tôi đang dính chặt lên khuôn mặt cô. Âm thanh làm tôi định thần lại.

– Em … lâu lắm không gặp. Em khỏe không?

– Em khỏe. Anh thế nào?

– Anh cũng khỏe. Bé Khả My bây giờ chắc lớn lắm rồi nhỉ?

– Vâng, cháu đi học mẫu giáo rồi.

– Anh có chút nhớ con bé. Không biết bây giờ gặp lại, con bé có nhận ra anh không?

– Con bé … vẫn nhớ anh đấy.

Huyền có chút bối rối, nói khẽ.

Con bé giờ đã hơn ba tuổi, tôi đoán chừng nó cũng chẳng nhớ tôi là ai, tôi cũng không hình dung được con bé bây giờ thế nào.

– Anh ngồi xuống đi.

Huyền lên tiếng, lúc này tôi mới nhận ra chút thất thố của mình, ngồi lại vào ghế của mình.

– Mình bắt đầu bàn công việc nhé!

Huyền vẫn xinh như ngày nào, hơn hai năm chẳng để lại chút thay đổi nào, có chăng là sự già dặn trong tác phong, vẻ tự tin trong từng động tác. Sự rung động vẫn dạt dào trong tâm trí tôi, ánh mắt của tôi không thể rời được khuôn mặt của cô, đôi lông mày dài khẽ chớp chớp, đôi môi đỏ tươi hình trái tim mềm mại uốn lượn khi cô nói.

– Anh …

Tiến Huyền vang lên làm tôi giật mình, những gì cô nói từ nãy tôi hoàn toàn không nghe một chút nào, toàn bộ tâm trí tập trung hết lên cô.

– Hả … à … xin lỗi em! Hay là mình đi ăn trưa nhé? Anh không còn tâm trí để nghe.

– Vâng …

Huyền đỏ mặt nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếng vâng vang lên rất khẽ.

Tôi đứng dậy, Huyền gập cuốn tài liệu lại, đứng lên sau đó đi về phía cửa.

Đi sau Huyền, tôi lại càng rung động, đôi chân dài thẳng tắp của cô bước những bước đều và dứt khoát, thân hình mềm mại uyển chuyển theo mỗi bước đi, bờ mông căng tròn nảy nở nhịp nhàng lắc sang hai bên. Tôi phải đôi lần hít thật sâu để trấn an sự xao động, để cố kìm ham muốn được cảm nhận sự mềm mại của cô trong vòng tay.

Bước ra khỏi cái sảnh rộng, đứng trước thềm khách sạn, tôi nhìn cô.

– Em muốn đi ăn ở đâu?

– Tùy anh ạ.

Tôi thích thái độ của Huyền, nhường quyền chủ động cho đàn ông. Giơ tay vẫy cái taxi, tôi tiến lên mở cửa để Huyền ngồi vào trong xe, sau đó ngồi vào cạnh cô. Đọc địa chỉ quán ăn mà tôi biết, cũng để đảm bảo, tôi bèn gọi anh Sơn, chủ nhà hàng cũng là khách hàng của tôi. Thật ra anh Sơn là khách hàng cũ của bố tôi, khi tôi bắt đầu mở rộng thị trường lên Hà Nội, chính anh đề nghị đưa rượu của tôi vào nhà hàng của anh. Nhà hàng của anh là nhà hàng lớn, có danh tiếng đã từng được đánh giá của Michelin, nhưng tiếc là không đạt được danh hiệu.

Mục đích chọn nhà hàng của anh Sơn, cũng vì chút sĩ diện của mình, tôi muốn chứng tỏ cho Huyền thấy tôi đã thành công như thế nào. Có lẽ là tâm lý chung của con đực lấy le với con cái, dù nó không phải là chủ đích của tôi.

Khi đến nhà hàng, những cảm xúc sao động đã được khống chế và sự tự tin đã trở lại với tôi, điều mà tôi đã rèn luyện được với vô số cuộc gặp gỡ với đủ mọi tầng lớp. Tôi vẫn đi sau Huyền, chủ động mở cửa cho cô như một quý ông thực thụ, giữ một khoảng cách vừa đủ một bước chân để cô luôn cảm nhận được sự hiện hữu của tôi, không quá xa để cô cảm thấy xa cách.

Cậu nhân viên đưa chúng tôi lên tầng hai, đến phòng riêng mà anh Sơn đã bố trí. Kéo ghế cho Huyền ngồi xuống, tôi ngồi vào chỗ của mình. Khống chế được sự xao động, ánh mắt tôi cũng trở lên có tính xâm thực rất mạnh, nhìn thẳng vào Huyền, đưa cho cô cuốn menu.

– Em chọn đồ ăn nhé.

– Anh … chọn đi ạ.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi riêng với nhau trong không gian như thế này, dưới cái nhìn của tôi, sự bối rối của Huyền càng rõ, vẻ tự tin của cô như giảm bớt, ánh mắt cô nhìn xuống đôi bàn tay đang đặt dưới đùi, mặt lại đỏ lên làm tăng sự dịu dàng của cô. Chọn mấy món hải sản mà tôi ấn tượng cũng là nhưng món a la carte của nhà hàng.

– Em lấy beer cho anh, mang cho chị một ly cam vắt không đường không đá.

Cũng chẳng hỏi thêm Huyền, vì tôi vẫn nhớ cô đặc biệt thích cam vắt, với lại ăn hải sản uống nước cam cũng phù hợp.

– Cám ơn em đã giới thiệu rượu cho khách sạn.

Sau một lúc im lặng, tôi lên tiếng, cũng để làm Huyền đỡ căng thẳng, cô vẫn cúi đầu từ lúc ánh mắt tôi nhìn cô.

– Sao anh biết?

– Chẳng khi nào cọc đi tìm trâu cả.

– Anh …

Huyền vẫn đỏ mặt nhưng cô lại bật cười, sự ngượng ngập cũng bớt đi một chút, ánh mắt cô đón ánh mắt tôi.

– Nhưng cuối cùng vẫn là trâu tìm đến với cọc. Anh thật sự cám ơn em. Vì đây là cơ hội mà anh đang tìm kiếm. Mà em thử kể xem tại sao lại tự nhiên biến mất?

– Tại … không … em muốn làm lại thôi. Em nghĩ khi ở gần anh, em sẽ làm mình thiếu đi động lực.

– Thật? Mà sao em không nhắn nhủ một câu?

– Tại …

– Sau đó thì sao?

Tôi không hỏi nữa, hẳn có điều gì đó khó nói.

– Hai mẹ con em về ở nhờ nhà cô bạn em. Sau đó em tình cờ biết khách sạn này tuyển người, nhưng khi đó đã qua thời hạn nộp hồ sơ. Em liều viết một bản thuyết minh, sau đó gửi cho họ. Chắc họ có chút bị cái bản thuyết minh của em thuyết phục nên cho em phỏng vấn. Sau đó em qua và làm việc ở đó đến tận bây giờ.

Tôi không khỏi nhìn cô với vẻ tán thưởng, cô nói đơn giản, nhưng sự cố gắng và tâm huyết cô bỏ vào dó không ít và chắc cũng phải vượt qua vô vàn ứng cử viên. Chỉ mới hai năm, cô đã ở vị trí quản lý khách hàng như chức danh trên tấm danh thiếp của cô.

– Em nhìn thấy chai rượu của anh, trong một lần đi nhậu với bạn. Khi nhìn nó không hiểu sao em lại nghĩ đến anh … Sau đó em lên mạng tìm hiểu thì đúng là anh thật. Sau khi Mark được điều từ tổng bộ sang, mấy lần tiếp xúc em biết ông ta có hứng thú với rượu, nên giới thiệu thử với ông ta. Không ngờ ông ta lại khen và có ấn tượng.

– Em vẫn theo dõi anh à?

– Vâng … như anh cũng tìm mẹ con em vậy.

– Sao em biết?

– Em có quay lại khu nhà để tìm anh mấy tháng sau. Gặp Quang và đọc được bức thư anh nhắn.

– Quang không nói gì với anh cả.

– Vì em dặn mà. Em bảo nó, nếu cơ hội đến em sẽ chủ động tìm anh.

– Cơ hội đến chưa?

Tôi tủm tìm nhìn Huyền.

– Anh … đã gặp em chưa?

Tôi bật cười, vì khuôn mặt cô lại đỏ lên.

– Vậy đây là cơ hội của anh đúng không?

– …

– Em có thích anh không?

Tôi đột ngột hỏi, ý nghĩa vừa xuất hiện lập tức chạy thẳng từ óc ra đầu lưỡi.

– Em … em … thích.

Huyền có chút bất ngờ, khựng lại nhìn thẳng vào mắt tôi tìm kiếm sự chân thành của câu nói đó. Sau đó, mặt cô lại lần nữa đỏ lên, lần này thực sự đỏ, màu đỏ lan khắp mặt càng làm cho cô trở nên quyến rũ, tôi cũng ngây người tâm trí hoàn toàn dồn lên ánh mắt. Cô ngập ngừng, rồi đột nhiên tỏ ra kiên quyết khi nói ra từ “thích”.

– Có lẽ … anh cũng thích em.

Tôi nói ra một cách khá vô thức, cũng đột ngột chạy từ trong suy nghĩ ra thẳng đầu lưỡi. Trong ánh mắt cô tôi thấy sự vui mừng, trong ánh mắt tôi cũng có sự chuyển biến, nó phản ánh sự biến hóa trong tâm trí tôi, một cảm giác ấm áp lan tỏa, sau đó là trạng thái bay bổng hạnh phúc. Nét mặt cô đột nhiên rạng lên, sau đó nở ra một nụ cười. Tim tôi đột nhiên rung lên, tỏa ra những rung động khiến tôi run rảy. khiến tôi phải hơi gồng người, hai bàn tay nắm chặt để kìm hãm.

Đúng lúc tôi đang khó khăn để khống chế cảm xúc của mình, thì điện thoại rung lên, kéo tôi ra khỏi trạng thái kỳ lạ đó, trạng thái vượt qua khỏi sự khống chế của bản thân.

– A lô…

Giọng tôi có chút khàn khàn khi bấm nhận cuộc gọi.

– A lô … Huy hả?

Giọng thằng Quang vang lên có chút không chắc.

– Ừ, gì đấy?

– Mày đang ở đâu?

– Đang ăn trưa, nhà hàng của anh Sơn.

– Tao ăn với.

Nó tắt máy không kịp đợi tôi đồng ý hay không.

– Quang gọi.

Tôi có chút xin lỗi, nói với Huyền. Cô cũng đã bình tình trở lại, chỉ có chút nét đỏ vẫn vương trên mặt.

– Lâu rồi em cũng không gặp nó.

– Nó đang đến đấy.

– Vậy thì đợi nó đến rồi cùng ăn luôn, anh nhé.

Tôi gật đầu rồi gọi cậu phục vụ để thêm đồ ăn.

– Hôm nay anh gặp Khả My được không?

– Vâng ạ.

– Liệu con bé có còn nhớ anh không?

– Còn, con bé vẫn nhắc anh luôn.

Huyền cười cười làm tôi có chút khó hiểu, nhưng đằng nào tôi cũng sẽ gặp con bé. Tâm trí tôi lại quay lại công việc.

– Em mô tả qua các yêu cầu của khách sạn đi.

– Quan trọng nhất vẫn là quy trình quản lý chất lượng, công ty anh cần áp dụng tiêu chuẩn quốc tế chuyên nghành, cũng không khó lắm đâu vì trong tiêu chuẩn nói rất rõ rồi. Anh chỉ cần thuê một công ty tư vấn để họ đánh giá và sau đó áp dụng.

Nói đến công việc, không khí giữa chúng tôi trở lên tự nhiên hơn, sự tự tin lại quay trở lại với Huyền.

– Bên em hay làm việc với tư vấn nào?

– Vâng, em chuẩn bị sẵn cho anh rồi đây.

Huyền lấy cuốn tài liệu đưa cho tôi, nhìn qua tôi thở phào, cô đã bỏ công để viết rất chi tiết giúp tôi. Tôi thực sự cảm kích.

– Cám ơn em. Còn yêu cầu này nữa, em có quen ai thông thạo tiếng Anh không? Để anh đỡ phải tìm kiếm.

– Vâng, có ạ. Để em giới thiệu cho anh.

Huyền giải thích chi tiết các yêu cầu một lần nữa, cho đến khi các thắc mắc của tôi không còn. Tôi cũng hiểu rõ các yêu cầu.

Thằng Quang lao vào chẳng để ý gì đến tôi và Huyền, nó rối rít than đói. Câu chuyện của tôi và Huyền cũng dừng lại.

– Mày đi gặp con bé đơn phương mà? Không rủ nhau đi ăn trưa à?

– Không gặp được.

– Vậy sao mày vui vậy?

– Tao gặp bạn nó, cô bé mà tao kể ấy. Trắng như ngọc, thanh cao như trúc ấy.

Tôi bật cười.

– Vậy rồi sao?

– Tao rủ con bé đi café, sau đó đi ăn nhưng nó bận hẹn đi ăn vào dịp khác.

– Vậy à. Cố lên.

Đó là điều duy nhất tôi có thể nói, để không làm ảnh hưởng đến trạng thái hưng phấn của nó. Sau đó, bữa ăn trưa cũng diễn ra, vẫn vui vẻ như hồi xưa, chỉ có tôi có chút bực bội, số tôm mà tôi bóc cho Huyền nó thản nhiên gắp ăn.

Sau bữa ăn, thằng Quang lái xe đưa tôi và Huyền về khách sạn của cô, tôi cũng ngại nên bảo thằng Quang đặt luôn phòng tại khách sạn luôn, ở thêm một ngày mai sẽ về.

– Mấy giờ anh đón em?

– Em làm đến năm giờ, nhưng có thể nghỉ sớm hơn. Em sẽ gọi anh. Anh cứ nghỉ ngơi đi.

Tôi hỏi cô lúc chia tay ở thang máy. Tôi lên thẳng phòng, có một chút việc tôi cần suy nghĩ.