Quần lót của mẹ – Update Chương 40 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Quần lót của mẹ – Update Chương 40 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 2133 Lượt Xem

Chương 15 – Sáng tác cùng Feelex​

Có tiếng bước chân uỳnh uỵch trên máy tập chạy bộ, Nga biết là Dương đang tập trên đó nhưng nàng vẫn nằm lỳ trên giường. Suốt đêm qua Nga gần như mất ngủ nên sáng nay không lên sân thượng tập, một phần vì mệt nhưng phần lớn là muốn tránh mặt Dương. Nó tập khá lâu rõ ràng muốn đợi nàng. Nga lại hình dung tới bộ đồ thun ôm sát người làm cộm lên cả một cụm đồ sộ. Chỗ đó của nó đẹp quá, hấp dẫn quá. Đúng là thân thể đó khi trần truồng đã phô bày tất cả những gì mà một người đàn bà khát khao muốn thưởng thức.

Dương biết không thể đợi thêm được đành kết thúc buổi tập xuống lầu đứng trước phòng đợi khá lâu vẫn không thấy Nga mở cửa đành đánh liều xoay tay nắm. Vừa bước vào đã thấy mẹ nằm cuộn tròn trên giường trong bộ dạng ủ rũ mệt mỏi. Dương nhìn một lượt chiếc giường đã cùng người sinh ra mình nhầy nhụa đêm qua. Chăn ga đã được thay mới phẳng phiu không còn thấy đâu dấu vết tội lỗi, Dương ngồi xuống cạnh mẹ đặt tay lên trán.

Mẹ bệnh hay sao?
Mẹ không sao – Nga kéo mền che mặt – Con đi học đi.
Mẹ ơi con đã sai phải không mẹ? Cho con xin lỗi. Mẹ có giận thì hãy la mắng, thậm chí mẹ cứ đánh con đi chứ đừng im lặng như vậy con sợ lắm.
Con không có lỗi gì hết – Nga khóc sụt sùi giọng ồm ồm trong cái mền phủ kín mặt – Mẹ mới phải xin lỗi, mẹ là người đàn bà hư hỏng, một người mẹ không ra gì.

Dương nghe lòng đau nhói khi chính nó là nguyên nhân khiến mẹ sống trong cảm giác tội lỗi. Dương vén mền nhìn vào đôi mắt đẫm lệ dựng Nga ngồi dậy ôm chầm lấy thân thể mềm mại. Cũng là cái ôm ma quỷ đó, cũng là cảm giác ngọt ngào êm ái khi thân xác nhũn trong đôi tay siết chặt khiến Nga lại sắp đánh mất lý trí. Nàng đáp lại bằng cái ôm ngang hông ngả đầu lên vai Dương khóc nức nở.

Con có khinh bỉ mẹ không?
Mẹ ơi xin đừng nói vậy! – Dương siết Nga chặt hơn nữa.
Mẹ thật đáng khinh bỉ khi không biết giữ mình. Con cứ nói hết lòng mình đi.
Con nói đây. Mẹ là thần tượng trong tim con, mẹ mãi là thiên thần mà suốt đời con tôn thờ. Đừng ruồng bỏ con mẹ ơi!

Ruồng bỏ ư? Ai ruồng bỏ ai mới được? Chính Nga đang sợ bị con trai khinh khi miệt thị kia mà, sao nó lại có thể nói những lời như thế!

Con không coi thường mẹ thật sao?
Không đời nào. Vậy… mẹ có bỏ rơi con không?
Mẹ luôn ở bên con vì con là núm ruột của mẹ.
Vậy thì mẹ đừng khóc nữa cũng đừng ray rứt thêm nữa. Chuyện có như thế nào chúng ta đều thấy mãn nguyện phải không?
Con ơi… – Nga ôm mặt Dương nhìn sâu vào mắt nó – giúp mẹ dừng lại, mẹ sợ lắm, dừng lại nha con!
Con…

Dương cúi mặt buồn hiu thầm trách mẹ đã không thấu hiểu nỗi lòng của nó. Chắc mẹ đã không thể hình dung nó sung sướng đến mức nào khi nhận ra sự hiểu ý nhau, rồi nó cũng hạnh phúc tột cùng khi hai thân xác hòa làm một, có chung phần da thịt dính chặt lấy nhau để thực hiện một việc làm đầy ý nghĩa. Phải rồi, mẹ chỉ lo nghĩ chuyện này là sai trái chứ làm sao hiểu được những gì đã mang đến thật lớn lao vĩ đại.

Dừng lại là sao mẹ? Là con sẽ tiếp tục ra ngoài chơi bời để giải tỏa những ứ đọng hay sao?
Mẹ không có ý đó, nhưng mà…
Con không biết… – Dương leo xuống giường đứng trước mặt Nga nói lời nghiêm nghị – con không muốn dừng lại gì cả, con muốn mẹ con mình sẽ mãi thân mật như đêm qua. Đã một lần mẹ cho con toại nguyện thì có thêm nhiều lần nữa cũng chẳng sao cả. Con đi học đây.

Dương không đợi Nga giải thích thêm câu nào bỏ đi một mạch. Cảm xúc tê tái rần rật của đêm qua lại len lén tìm về, cái sướng đến ngu muội khi con cặc to khỏe của Dương thọc trọn vào âm đạo, đầu cặc to như quả bóng bàn xuyên thấu tận tử cung. Mấy ai có được diễm phúc này, có mấy người đàn bà được bạn tình chạm vào nơi sâu thẳm bí hiểm đó? Vậy mà Nga đã có đấy thôi, chỉ một cú đóng không quá gắng sức cũng đủ để đầu khấc thốn vào cung cấm. Nga ôm siết chiếc gối giữa hai chân quằn quại biết rằng từ thời khắc này cái thốn đó chính là thứ mà nàng mong đợi nhất, nó sẽ đeo đuổi nàng cho đến khi mặt trời mọc ở hướng tây. Nhìn theo bóng dáng vừa rời đi Nga tự hỏi, buông bỏ ư? Nàng ray rứt nhận ra mình không đành lòng. Còn chiếm đoạt ư? Điều này thật dị thường trái với đạo lý làm người. Mẹ phải làm sao đây Dương ơi?

Buổi học sáng nay trôi đi trong nặng nề u uất. Mặc dù đêm qua Dương không hề quên chầu cá độ nhưng nó không còn lòng dạ nào đi tìm câu trả lời cho màu quần lót của cô Nga. Sáng nay nó chấp nhận thua cuộc vì đã không sớm đưa ra một lời khẳng định, chúng bạn đã có lý do nhạo báng nó chỉ giỏi đoán mò dăm lần là cùng, đều là ăn hên chứ chẳng phải có tài quan sát đoán ý cô chủ nhiệm. Mặc kệ, Dương không có tâm trí đôi co chuyện vô bổ này nữa, nó mong giờ học trôi đi thật nhanh để một mình ngồi ở ghế đá quan sát mẹ đi về phòng giáo viên. Vẫn như thường ngày, mỗi bước chân khiến tà áo dài phất phơ tung bay nhưng hôm nay lòng Nga lại trĩu nặng, nàng cũng dõi mắt tìm kiếm và sớm chạm phải ánh mắt Dương từ phía xa.

Ê thằng kia làm gì ngồi đây thập thò? Nhìn trộm cô Nga hả mày? – Một thằng học sinh lưu manh tới kiếm chuyện.

Dương không nói lời nào chỉ lẳng lặng đứng dậy rời đi nhưng bị kẻ sinh sự túm cổ áo giật lại, một hạt nút văng khỏi khuy lảo đảo lăn trên nền gạch lật ngửa.

Chưa giải thích mà định bỏ trốn hả mày?
Ê thằng này về trường thời gian gần đây, nghe nói học lớp chuyên.
Chuyên kệ mẹ nó.
Bạn đừng có quá đáng nha, tôi không hiềm khích gì mà bạn giật đứt nút áo của tôi rồi – Dương chỉ tay vào khuy áo.
Đụ má bạn bè đéo gì với mày.

Dương chưa kịp nói thêm gì thì bị một thằng trong nhóm hai đứa thoi vào bụng. Cú đánh quá bất ngờ khiến Dương không kịp trở tay ôm bụng gục xuống đau đớn. Đám con gái gần đó thấy vậy hốt hoảng vừa chạy về phòng giám thị vừa hét lên.

Thầy ơi có đánh nhau…
Ê con kia tao có đánh mày đâu mà la hả?

Tiếng la thất thanh khiến dãy văn phòng náo loạn. Cuộc ẩu đả đang đến hồi gay cấn, Dương đã đứng dậy bồi ngược một cú móc từ dưới lên đúng ngay cằm thằng học sinh bố láo khiến nó bật ngửa ngã sóng xoài. Không cần nói cũng biết là cả ba đứa con trai bị đưa lên văn phòng. Nga đã biết về vụ ẩu đả và hối hả qua phòng giám thị. Vừa nghe mời phụ huynh là nàng đã thót tim, không phải sợ bị mắng vốn mà sợ lộ bí mật.

Thầy ơi đây là học sinh lớp em. Cậu học trò này rất hiền, chắc do bị kích động quá mới phản ứng như thế.
Dạ đúng đó cô – nhóm học sinh nữ làm chứng – hai người kia tự dưng tới kiếm chuyện đánh bạn Dương trước.
Thôi được rồi hiểu lầm thôi, thầy cho em bảo lãnh em này được không? Không cần mời đến phụ huynh đâu thầy.
Cô nói vậy thì tôi bỏ qua.

Chiều nay Nga cũng về nhà trước vì Dương còn học tăng tiết, nghe tiếng mở cổng là mắt hướng ra sân ngắm cậu ấm nhà họ Bùi. Dương vừa bước vào đã nghe mùi thức ăn thơm lừng kích thích chiếc bao tử trống rỗng. Dương đứng sau lưng nhìn qua vai Nga hỏi khẽ.

Mẹ làm món gì vậy?
Chiên chả giò ăn bún, thích không?
Ngon quá!

Nga vừa làm xong công đoạn cuối nên bắt đầu thu dọn chén dĩa bỏ vào bồn. Nàng tháo cái tạp dề đeo trước bụng lấm tấm vết dầu nhìn Dương.

Sao hồi sáng đánh nhau vậy con?
Hai thằng khùng đó mà, hơi đâu mẹ quan tâm.
Sao con lại để xảy ra đánh lộn? Lần sau cứ mặc kệ bỏ đi là xong.
Con đã làm như vậy đó chứ nhưng có được đâu, nó cố tình gây sự giật đứt nút áo của con rồi nè. Nó còn thoi vô bụng con.
Có sao không, giở áo lên mẹ coi.

Dương hóp bụng kéo tuột gấu áo ra khỏi quần tây nhấc cao phơi từ nửa ngực xuống đến thắt lưng. Bụng hóp hơi sâu nên quần tây xệ thấp xuống ngang hông lộ chút dây lưng quần lót. Nga ngồi xuống ghế ấn ấn ngón tay vào quầng thâm đỏ lại nghe run rẩy khó tả khi thêm một lần chạm vào da thịt trai tơ.

Có đau không?
Hết đau rồi, không sao đâu mẹ.

Dương nhìn sâu vào mắt Nga cố đọc những thông điệp đang ẩn giấu sau cái nhìn rất đỗi phẳng lặng, nó bắt gặp ánh mắt mẹ thoáng lướt qua lưng thun quần lót trong serie những cái mắc tiền mà mẹ mua gần đây. Bụng Dương chợt phập phồng hồi hộp, nó giữ tay Nga đang xoa xoa rồi hai ánh mắt nhìn nhau. Dương bạo gan đưa tay mẹ chạm vào nơi nổi cộm chỗ đũng quần.

Mỗi lần mẹ đụng vào người là con… thế này đó mẹ.

Nga run run rụt tay lại nhưng chỉ là một phản ứng dư thừa vì sau đó nàng đã để nguyên không kháng cự, thật khó xử khi chính nàng cũng nghe lâng lâng khó tả. Nàng như ngửi thấy mùi trai tơ đang tỏa ra từ nơi ấy.

Mẹ không bóp thử kiểm tra sao?
Muốn gì đây?
Hôm nay… mình có…
Lên phòng tắm rồi xuống ăn chiều.

Nga đứng dậy đi đến kệ bếp để lại một vết ẩm trên mặt ghế. Dương nhìn vết thấm rồi nhìn vào kẽ mông cố nhận ra sự thấm ướt loang trên vải quần satin. Mẹ nhiều nước thật, đáy xì líp có đến hai lớp vậy mà thấm luôn cả ra quần ngoài, chắc là ướt đầm đìa trong đó rồi. Giá mà lúc này mẹ cởi quần lót đang mặc đưa cho mình, chắc mình sẽ liếm sạch những gì đọng trên đó. Dương mon men đến gần đứng áp sát sau lưng cố tình cạ cặc vào mông Nga rồi vòng tay ôm ngang bụng dưới. Ban đầu Nga để yên, nhưng khi tay Dương lần mò xuống thấp thì nàng giữ lại nguýt một đường sắc lẻm.

Đi tắm rồi xuống ăn, đừng có linh tinh.

Dương định tiếp tục đẩy đưa nhưng thái độ Nga rất dứt khoát khiến nó chột dạ không dám lấn tới. Bữa ăn diễn ra trong không khí trầm lắng ngột ngạt. Chốc chốc hai ánh mắt nhìn trộm như đang thăm dò phản ứng của nhau. Lý trí trong Nga muốn dừng lại mọi thứ nhưng thể xác cứ rạo rực trước thân thể cởi trần cuồn cuộn sức trẻ. Chiếc điện thoại nằm bên cạnh đã không bật sáng báo tin nhắn ảnh như hôm qua nhưng khi nhìn đến nó trong đầu lại hiện lên từng bức ảnh chụp cận vào cặc Dương. Nga muốn nhiều lắm nhưng nàng quyết định dừng cuộc hoan lạc này lại. Dẫu biết con trẻ rất không tán đồng nhưng cũng đành chịu. Bữa ăn nặng nề cuối cùng cũng kết thúc trong tẻ nhạt, Nga thu dọn rất nhanh rồi đi về phòng khóa trái cửa. Vậy là rõ rồi, mẹ đã không còn nồng nàn và đã ngăn cách với mình bằng cánh cửa gỗ khóa chặt.

Dương buồn bã về phòng nhưng không thể tập trung vào bài vở, đầu óc cứ lởn vởi với cảm giác quá tuyệt vời khi trọn con cặc nhấp sâu vào lồn người mẹ trẻ xinh đẹp. Cái thọc sâu trong sự ôm bót không có lớp bao ngăn cách đã là một cái sướng hơn hẳn so với chơi gái, còn thêm sự hào hứng đón nhận và phối hợp ăn ý của mẹ đã đưa đứa con này lên chín tầng mây. Không thể tin nổi cái lồn từng giãn nở rặn ra một đứa trẻ vẫn ôm bót co giãn tuyệt vô cùng. Dương có thể khẳng định lồn của mẹ đã khiến mọi cái lồn mà Dương từng biết qua chỉ còn là một ký ức nhạt nhòa. Dương khắc khoải mong mẹ sẽ đổi ý mà mở cửa gọi nó sang nhưng đợi mãi không thấy. Nhiều ngày sau cũng thế, vẫn là những bữa ăn chiều buồn tẻ chán ngắt. Hết thật rồi sao, mẹ nỡ đặt dấu chấm hết khi cuộc vui chỉ mới bắt đầu, mẹ nhẫn tâm lắm, mẹ có biết con mong ngóng ngày đêm hay không?

Nga cũng có khá hơn Dương đâu vì nàng còn trằn trọc hơn con trẻ nữa kìa. Đã một lần được ăn ngon thì làm sao nhịn thèm cho được. Nhiều đêm liền nàng đã thao thức, có nhiều lúc muốn sang phòng Dương làm liều quấn lấy nó như đêm đầu tiên. Nhưng hỡi ôi nàng không dám, hay đúng hơn là không đủ can đảm vượt qua cái cảm giác tội lỗi sau cơn thỏa mãn đêm ấy. Nga tìm đến thủ dâm trong lúc xem hình cặc của Dương trên điện thoại. Dù có chút cảm giác tê tê, cũng có lúc ra khí ướt đẫm món phụ kiện thay thế cặc thật, dẫu có ra nước trắng xóa nhưng vẫn không thể sánh nổi với cái sướng mà con cặc to dài của Dương mang lại.

Nga biết đã nhiều ngày Dương ngồi lặng lẽ trước cửa phòng chờ một tiếng gọi nhưng nàng vẫn khóa trái cửa. Đó là thông điệp quá rõ ràng cho sự dứt khoát, thế nhưng hôm nay Nga cố tình để cửa khép hờ. Nàng vào toilet với trái dưa leo ngồi trên bàn cầu thụt vào lồn điên cuồng. Tiếng rên thoát ra từ nhà vệ sinh len qua khe cửa hẹp. Dương đã nghe thấy và mừng rỡ đẩy cửa bước vào.

Sao mẹ làm như thế? Con không đủ thỏa mãn cho mẹ sao? – Dương rút trái dưa ra khỏi lồn Nga đặt qua một bên.
Không phải – Nga nhìn con trai trấn trối – Con rất tuyệt khiến mẹ rất mê mẩn, nhưng chính vì thế mà mẹ sợ lâu ngày nghiện nhau không dứt ra được.
Đâu cần lâu ngày, chỉ một lần thôi con đã không thể quên cảm giác đó, con thật sự nghiện mẹ rồi. Con muốn mẹ con mình sớm tối bên nhau, không phải mẹ cũng muốn như vậy sao?
Mẹ… – Nga rưng rưng nhìn Dương, giờ phút này nàng không thể tiếp tục dối lòng thêm nữa – Mẹ rất muốn… nhưng mẹ sợ…
Sợ gì chứ?
Sợ nhiều thứ lắm. Sợ làm ảnh hưởng tuổi hồn nhiên của con, sợ mê đắm trò chơi này rồi lạnh nhạt với ba, sợ bị người khác phát hiện… sợ rất nhiều…
Tuổi hồn nhiên của con ư? Nó là cái gì thế mẹ? Có phải là lứa tuổi đã phát triển hoàn chỉnh hệ thống sinh sản và sản xuất dư thừa tinh trùng? Dù thế nào thì con sẽ phải giải quyết mớ thừa thãi đó, không bằng cách tự xử cũng bằng cách tìm em nào đó để phóng thích. Mẹ trả lời thật lòng đi, mẹ muốn thấy con bức bối giải quyết theo một trong hai cách đó sao?
Mẹ không muốn vậy đâu! – Nga đặt ngón tay lên môi Dương ngăn lại.
Mẹ sợ sẽ mê đắm những cuộc vui mới lạ rồi lạnh nhạt với ba ư? Con người ai cũng cần tình dục, có thêm cái mới không có nghĩa phải từ bỏ cái cũ, mẹ vẫn hạnh phúc bên ba vì ba có những cái hay riêng kia mà. Không phải ba đã có gần hai mươi năm kinh nghiệm và luôn chứng tỏ giá trị trên giường đó sao?
Thôi được rồi đừng nói nữa.
Con phải nói. Giờ con đã đọc được suy nghĩ trong đầu mẹ. Rõ ràng mẹ rất thích làm chuyện đó với con và mẹ biết con cũng thích như vậy. Vấn đề là ở luân thường, nhưng giữa chúng ta đâu còn tồn tại khái niệm đó nữa đâu mẹ! Giờ có dừng lại thì ranh giới đó cũng đã bị đạp đổ không thể xây lại như chưa từng có gì. Dù là một lần hay nhiều lần hơn nữa cũng vậy thôi mẹ à! Loạn luân đã xảy ra rồi thì làm sao thay đổi thực tế này được.
Thôi mà… đừng có nói nữa!
Tại sao ngăn con? Có phải mẹ sợ sẽ lao vào nhau loạn luân và xem đó là sa ngã? Đúng, sa ngã thì đã sao? Loạn luân thì đã sao? Chúng ta không ai ép buộc ai, đều là tự nguyện và không để lại hậu quả nào hết.

Dương phân tích rất chính xác, nàng đâu có ép nó lên giường và nó cũng không hề dùng vũ lực chiếm đoạt thân xác mẹ. Cả hai đều tự nguyện, đều tự cảm nhận sự cuốn hút đến từ thân thể nhau, đều thèm muốn lao vào nhau trao đổi những thứ mà mỗi người đang thiếu thốn. Một bên tự nguyện cho và một bên thích thú nhận. Lồn Nga thiếu tinh trùng, thiếu cái cảm giác co bóp siết chặt một con cặc nóng hổi và Dương đã cho nàng những thứ ấy. Còn Dương thì thiếu chỗ để giải quyết hàng tỷ con lăng quăng hàng ngày ứ đọng trong cặp dái và mẹ đã cho nó một lỗ lồn trống không để xả vào. Vậy hóa ra hai mẹ con đụ nhau là để cân bằng giữa cung và cầu, giữa thừa và thiếu, mà quan trọng hơn hết là không hề để lại hậu quả nào cả.

Nga có đụ đến rách lồn cũng không dính bầu với con ruột vậy thì có gì phải âu lo? Nhưng chuyện thầm kín này sợ rằng sẽ đến lúc có kẻ thứ ba phát hiện. Cái cảm giác tội lỗi bí bách ấy đã từng giằng xé Nga và nàng đã từng vượt qua để có lần đầu với con trai thật mỹ mãn. Vậy mà sau khi cơn say mồi được đáp ứng trọn vẹn thì Nga lại tiếp tục thấy dằn vặt tội lỗi. Nàng đang cần một lời lý giải, cần nghe lại những lập luận cho dù có ngụy biện đi nữa.

Mẹ sợ bị phát hiện lắm! Thôi nha con, giúp mẹ dừng lại!
Quy luật đi lại của ba không phải được mẹ nắm rõ hay sao? Nếu sợ thì từ nay mẹ theo dõi lịch làm việc của ba chặt hơn, chuyện này đâu có khó.

Đúng rồi, ngẫm lại thời gian qua Nga chỉ chú tâm đến những đề án cải tổ môn văn mà bỏ lơ quan tâm đến công việc của chồng. Giám sát thời khóa biểu hoặc lịch làm việc của ông Hải đâu có gì khó khăn, nàng hoàn toàn có thể biết giờ nào ông vắng mặt, giờ nào ông về nhà.

Mẹ sợ bị phát hiện để rồi phải dùng thứ này hay sao? – Dương cầm trái dưa leo bóng lưỡng khí lồn – Con không đành tâm nhìn mẹ tự hủy hoại bản thân. Nếu con lạm dụng thủ dâm mẹ có muốn không? – Nga lắc đầu – Vậy mẹ làm chuyện này nếu có một ngày bị ba phát hiện, mẹ nghĩ ba có thích không?
Mẹ… – Nga tái mặt.

Ông Hải mà thấy vợ cầm quả dưa leo vừa thụt vừa rên chắc không chỉ có khinh bỉ mà còn thấy tổn thương ghê gớm, không lẻ cặc ông tệ đến nỗi không đủ làm cho vợ sướng phải tìm đến hành động xấu xa này sao? Một người đàn ông tự tin vào năng lực tình dục sẽ sống trong cảm giác bị chà đạp nếu vợ mình tìm đến thủ dâm, hơn ai hết Nga biết rõ điều đó. Vậy thì giữa thủ dâm và cùng con trai ăn vụng, cái nào cũng tệ hại nhưng sướng vì được đụ cặc thật vẫn đáng giá hơn vạn lần cái sướng từ một quả dưa leo.

Được rồi, từ nay mẹ không làm như vừa nãy nữa. Nhưng mà… – Nga đưa đôi mắt kiều diễm nhìn Dương – … mẹ cần thêm một đêm nữa để bình tâm suy nghĩ.
Nói như vậy… đêm nay… không phải mẹ để cửa chờ con vào sao?
Con về phòng đi.
Mẹ à… thời gian…
Con ra ngoài đi, mẹ cần ở một mình.

Dương ủ rũ rời đi, về đến phòng cởi phăng quần ngoài nhìn xuống con cặc to đang cầm trong tay vuốt vuốt. Mẹ không thích mình nữa rồi, chắc do kỹ thuật của mình không bằng ba. Dương hối tiếc khi cho rằng đêm đầu tiên quá vụng về, đã vậy còn xuất ra mất một lần khi mẹ chỉ mới cầm vào cặc nó. Mẹ ơi cho con một cơ hội nữa được không, con hứa sẽ làm cho mẹ chết đi sống lại tê tái cả thân người. Dương cứ chăm chăm nghĩ thế mà quên mất tâm tình trong Nga không phải như thế. Dương ngoái đầu nhìn xuyên qua hành lang dõi mắt về phòng mẹ, cánh cửa gỗ vẫn khép kín đầy thất vọng. Dương gieo mình xuống giường phủ mền qua đầu nằm co ro, trằn trọc mãi cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ muộn.

Bên kia chiến tuyến Nga cũng bức bối trong lòng. Từ sau đêm đầu tiên với Dương là Nga đều dùng dưa leo để giải tỏa nhu cầu. Như một con nghiện trong cơn thiếu thuốc, cái sướng mỗi ngày một đòi hỏi với liều lượng cao hơn khiến quả dưa leo dẫu khá to vẫn không thể đáp ứng cho cơn thèm muốn vì nó không thể sánh được với cặc thật. Hơn nữa vừa rồi đang trong lúc còn chưa kịp lên đỉnh đã bị Dương tịch thu mất phương tiện hoan lạc khiến Nga rơi vào tình trạng tệ hại vô cùng.

Đêm đã về khuya, ánh sáng từ đèn đường hắt qua màn cửa sổ khiến căn phòng rộng thênh thang càng thêm trống vắng. Kẻ nằm bên kia dựng cặc bỏ không còn người nằm bên này vật vã trong khao khát. Phi lý quá đi mất, khó chịu quá đi mất… Tại sao hai thứ âm dương lại bỏ không quá phí phạm mà không lồng ghép vào nhau để cùng giải tỏa những bức bối? Luân thường đạo lý là cái quái gì mới được, tất cả là cái vỏ bọc giả tạo.

Nga đã cố cầm cự thoát qua được mấy ngày, định bụng sẽ giữ lại chút tiết hạnh đợi chồng về, nhưng khi thời gian cạn dần thì lòng Nga lại ngổn ngang mâu thuẫn. Nàng nửa muốn gìn giữ để vượt qua giai đoạn thử thách này, nửa lại hốt hoảng vì chỉ còn đêm mai là chồng đã về tới Sài Gòn. Nga bấn loạn muốn tận dụng chút thời gian ít ỏi còn lại để quấn chặt lấy Dương hưởng thụ một cách vồ vập, nàng hối tiếc tại sao lại bỏ phí những đêm vừa qua mà không tranh thủ từng giờ từng phút? Lòng chất chứa trăm mối tơ vò, giá như Nga có thể trốn mình trong cơn mộng du đón nhận niềm hoan lạc chắc sẽ không thấy lòng ray rứt. Nàng đã thất thân với con ruột, dù chủ động hay bị động thì cách Nga bộc phát bản năng đã không còn đúng chuẩn mực một người mẹ. Nàng trở thành nguồn cội của sự cuốn hút khiến Dương tự trói mình vào cạm bẫy loạn luân. Nga đã thử dừng lại nhưng thất bại với chính mình và đau lòng khi thấy đứa con mà mình hết mực yêu thương sống trong u uất dằn vặt. Có cần thiết tạo ra một thực tế nặng nề như vậy không? Có cần thiết tổn thương nhau đến mức này không khi đã hơn một lần đi quá giới hạn? Chi bằng Nga cứ đồng lõa với con để san sẻ nỗi lòng, để đứa con này không mặc cảm lỗi lầm do nó gây ra. Con ơi mẹ sẵn sàng nhận hết phần sai về mình chỉ để thấy con vui sống. Dương ơi con ngủ chưa? Mẹ đến với con đây.

Nga bật dậy vén màn nhìn ra cửa sổ như để khẳng định với chính mình rằng chồng vẫn còn ở đâu đó chưa về. Đã quá nửa đêm, ánh đèn hắt vào khoảng sân rộng in bóng cây cổ thụ ven đường thật buồn tẻ. Không gian lặng ngắt chỉ có tiếng côn trùng rả rích, chẳng còn ai thức vào giờ này để nghe thấy những âm thanh va đập hay tiếng rên xiết nao lòng nếu Nga vào cao trào. Sân và khuôn viên nhà rất rộng tạo khoảng không tách biệt với chung quanh, dù là ban ngày đã chắc gì có ai nghe thấy.

Lòng đã có quyết định, Nga tiến về phía cửa phòng chạm vào tay nắm bị cái lạnh của inox làm giật mình. Cổ tay xoay nhẹ cho đến khi cửa bật ra. Nga nhìn vào hành lang hiu hắt ánh sáng từ ngoài rọi vào, cửa phòng Dương vẫn chỉ khép hờ như để ngõ một khả năng nào đó. Bình thường chắc Nga sẽ không nghĩ thế, nhưng khi đã có ý đồ thì mọi diễn biến chung quanh như đang cổ súy cho quyết định của mình. Nga nhẹ bước trên sàn gỗ đi đến phòng Dương chầm chậm đẩy cửa, dù thừa biết nhà chỉ có hai mẹ con nhưng Nga vẫn nhẹ nhàng lẻn vào khóa trái hồi hộp nhìn chung quanh như con mèo thâm nhập hang chuột. Bên trong không tối như Nga nghĩ vì Dương không kéo màn cửa sổ, ánh sáng đèn đường chiếu vào căn phòng khiến mọi thứ thật rõ ràng. Nga bật máy lạnh điều chỉnh đèn ngủ ở độ sáng vừa phải rồi khép cửa sổ kéo màn che kín. Lúc này không còn một tia sáng nào từ bên ngoài lọt vào mà chỉ có ánh sáng của đèn dây tóc. Dương đang đắp mền ngang ngực ngủ say, chiếc quần lửng nằm xiêu vẹo ở góc giường cho thấy nó không mặc gì cả, chắc nó đã cởi quần đợi mẹ nhưng mãi không thấy mẹ gọi rồi cứ để như thế ngủ trong mòn mỏi.

Nga duyên dáng đặt đôi mông tròn trĩnh xuống nệm vuốt tóc Dương qua một bên ngắm nghía. Tội nghiệp, mấy hôm nay chắc là đêm nào cũng đợi mẹ phải không? Chúng ta đều muốn nhau đúng không con yêu? Ba sắp về và cơ hội chỉ còn có đêm nay nữa thôi. Mẹ xin lỗi vì bỏ rơi con, đêm nay mẹ con mình sẽ quên hết mọi thứ để có thể hưởng thụ nhau trọn vẹn nhất. Mẹ muốn sống lại cảm xúc bùng nổ của đêm đầu tiên, mà không, phải dữ dội hơn thế.

Trong giấc điệp chập chờn Dương mơ về một nàng tiên xinh đẹp đến bên cạnh vuốt ve trìu mến, bàn tay nàng ấy thật mềm mại cầm vào cặc nó, ôm lấy cặp dái to truyền sang cái ấm áp dễ chịu. Con cặc đang thu nhỏ lập tức dựng lên trương nở loe cái đầu đỏ au đầy đe dọa. Đôi môi xinh xắn của nàng tiên ấy có chút ngại ngùng hôn nhẹ quanh phần thân. Mùi da thịt trai tơ, mùi mồ hôi nơi gốc chìm lẫn giữa đám lông rậm đen, có thêm mùi của cái đầu khấc đỏ hườm hườm… tất cả như một bản hòa tấu êm dịu thôi miên nàng tiên ấy khiến khuôn miệng cao sang háo hức mở ra bọc lấy con cặc nứng. Cái ấm áp ướt át bất ngờ trùm phủ cả một đoạn niêm mạc nổi gân khiến Dương ú ở bừng tỉnh, nó thở hổn hển nhìn lên trần nhà nghe hương thơm quen thuộc xộc vào cánh mũi nhận ra đây không phải giấc chiêm bao. Người đang dùng khuôn miệng xinh đẹp bao bọc nửa con cặc to chính là nàng tiên bằng xương bằng thịt mà nó hằng mong mỏi đêm ngày. Tay Dương xoa nhẹ lên tóc mẹ khuyến khích. Nga biết con trai đã thức giấc nên cũng rê mông ngồi nhích lại khẽ dạng rộng hai đùi để hương thơm từ lồn tỏa vào không gian, cách làm của nàng giống như con cái phát ra mùi từ cơ quan sinh dục gọi con đực đến giao phối.

(Hết chương 15)