Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

BA MƯƠI BA​

Hương Liên cũng vừa xong bữa cơm trưa đơn giản của hai mẹ con. Nàng cho con gái vô phòng nằm chơi, còn nàng quay qua rửa dọn lau chùi… Gần một tuần ở trọ nơi này, lòng nàng rồi cũng bình an lắng lại. Nhìn quanh mình cũng không ít kẻ cảm thông, giúp đỡ… Đó cũng là một trong nhiều sức mạnh giúp nàng cố gắng bỏ quên quá khứ tận ngoài xứ sở xa xôi, mang con đi quyết lập một cuộc sống mới cho hai mẹ con… Đêm đầu tiên sau khi bé Na ngủ say, nàng ngồi dậy ôm gối bật khóc… Không phải vì còn tiếc nuối cuộc sống đã qua hay ân hận gì về quyết định của mình… Nàng tủi thân…
Nằm nghĩ ngợi lung tung nên Hương Liên vô tình nghĩ tới anh chàng trai trẻ đã giúp nàng thay mấy bóng đèn cho sáng… Rồi lan man nàng lại nhớ tới cái cảnh mắc cỡ khi vô tình vấp sợi dây điện để anh chàng phải đỡ mình, bàn tay không biết vô tình hay cố ý… úp trọn lên một bên bầu vú nàng… Nhớ tới đây, bất giác nàng đưa tay lên bầu vú mà Nhiên đã ôm trong lòng bàn tay… bây giờ thì nàng không mặc nịt vú nên bầu vú mềm căng, nở to mềm ấm trong lòng bàn tay nàng… Bất ngờ bị đụng chạm, núm vú từ từ săng lại, sưng cứng trong lòng bàn tay dù sau lớp vải áo… Tự nhiên nàng rùng mình, dưới bụng nàng nong nóng… Cái cảm giác này lâu lắm từ lúc bị cha của bé Na phũ phàng chối bỏ, nàng không còn bắt gặp nữa… Tại sao tối nay nó lại trở về trong thân thể nàng?… Không lẽ vì một cái ôm đỡ vô tình của một chàng trai mà nàng đã liên tưởng rồi trở nên hư hỏng vậy sao?… Nhưng mà… nàng phải thầm nhận rằng anh chàng rất đẹp trai, đầy vẻ đàn ông… Mà chính cái mùi mồ hôi đàn ông từ người anh chàng tỏa ra khi đỡ nàng đã có một thoáng làm nàng như xây xẩm… Nàng vỗ lên má mình để trấn tĩnh và xua tan những ý niệm không hay, cố xua nó ra khỏi tâm trí nàng…
Thật ra, Hương Liên không hề nguội lạnh hay dị ứng với chuyện hòa hợp thân xác… nàng vẫn còn là một phụ nữ trẻ bình thường… Chỉ có điều sau cái biến cố quá ư khắc nghiệt, phũ phàng và đau xót nàng có cảm giác như sợ hãi đàn ông, luôn luôn tránh xa những nơi chốn có đàn ông xuất hiện… Sinh lý nàng vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều nó ẩn khuất sâu kín vì tâm lý nàng đã ép nó ngủ yên sau biến cố đó… Chỉ cần có người khơi đúng ngọn lửa còn âm ỉ thì nó sẽ bùng trở lại, và có khi tới lúc bùng cháy trở lại thì ngọn lửa đó sẽ cháy mạnh hơn và nhiệt độ sẽ cao không thể nào biết trước được…
Nhiên dọn rửa xong thì anh đóng kín tất cả các cửa kỹ càng để Mỹ Hạnh được một giấc ngủ trưa yên lành. Anh không về nhà mà lại vòng ra cổng bước qua nhà bên để kiểm tra sắp sửa lại mớ mùng mền chiếu gối đang phơi ngoài sân. Nhưng mà, ra tới cổng Nhiên lại không đi được nữa. Đối diện anh, ngay phía bên kia, trước cửa phòng của mẹ con bé Na, một dáng người phụ nữ cao cao, đang rũ mái tóc đen nhánh ướt nước hong gió cho mau khô… Dọn dẹp xong thì Hương Liên đi gội đầu cho mát, không muốn sấy tóc bằng máy sấy sợ làm bé Na thức giấc nên nàng ra đứng ngoài hiên cửa rũ trước gió cho khô…
Vì nàng cứ cúi đầu xuống rũ tóc nên cái cổ áo thấp đã lộ thấp thoáng một mảng trắng ngần, mương khe giữa ngực nàng hun hút, một phần của hai bầu ngực trắng cũng lát lát lại lộ ra làm Nhiên cứ dùng giằng không bước đi được… Nhưng linh cảm của phụ nữ thì rất tinh nhạy, có cảm giác không bình thương, Hương Liên hất mái tóc ra sau ngẩng đầu lên vừa bắt gặp ánh mắt của Nhiên… Nàng đỏ mặt, không phải là nàng nghĩ anh đã nhìn thấy một phần bộ ngực của mình, nhưng khi thấy anh tự nhiên nàng lại có một cảm giác vừa bình yên mà cũng vừa ngượng ngùng… Nàng tự mình mắc cỡ vì tới bây giờ không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Nhiên thôi là nàng đã cảm thấy lúng túng mất tự nhiên… Chuyện gì đang xảy ra nàng không biết được…
Thấy Hương Liên ngẩng lên nhìn, Nhiên ngượng ngùng gật đầu chào nàng, mỉm cười rồi đi qua sân nhà bên… Còn Hương Liên thì lại vỗ vỗ hai tay lên đôi má mình như tự trấn tĩnh…

***​

Tường thả điện thoại nội bộ xuống, ngồi phịch xuống ghế không thể không bực mình với sự chậm trễ của nhân viên bộ phận kế hoạch. Họp đầu tuần anh đã yêu cầu thiết lập và nộp bản kế hoạch tháng tới trong thời hạn hai ngày cho anh coi và điều chỉnh, mà đã qua bốn ngày vẫn chưa thấy… Không đến nỗi trễ nải hay ảnh hưởng tới công việc kinh doanh của khách sạn – nhà hàng nhưng tính anh rất nghiêm chỉnh trong công việc, nếu có trục trặc thì cứ mạnh dạn trình bày, anh sẵn sàng tạo sự thuận tiện dễ dàng, còn nếu đã không nói trước thì phải làm đúng theo những gì đã bàn…
Tường nới cravate cho bớt nóng, anh cầm cái remote máy lạnh lên hạ bớt nhiệt độ cho không khí thêm mát mẻ… bây giờ anh mới phát hiện vì sao các đời giám đốc trước lại không chọn căn phòng đôi này làm nơi làm việc, không khí không được thoáng, vì đây là căn phòng nằm trong một góc khu nhà, mới nhìn thì căn phòng nằm ở trung tâm nhưng đàng trước và đàng sau bị chặn bởi mấy khu nhà chung quanh lại cao hơn mấy tầng nên không khí không luân chuyển tốt được… Nhưng giờ không lẽ lại đổi ý thay đổi phòng nữa, người ta lại cười cho, chớ thật sự anh rất ghét ngồi trong nhà có máy lạnh…
Tiếng gõ cửa cắt ngang luồng suy nghĩ của Tường, anh cất tiếng :
– Vô đi.
Cánh cửa mở cho một người con gái xuất hiện, nhận ra cô là ai nhưng anh vẫn cứ làm mặt lạnh không lên tiếng. Cô gái rụt rè bước tới để lên bàn anh tập hồ sơ màu xanh :
– Dạ, thưa anh… a… thưa giám đốc, đây là bản dự thảo kế hoạch kinh doanh của tháng sau ạ…
Tường im lặng không lên tiếng làm cô gái run bắn người… Cô biết là hồi nãy giám đốc điện xuống bộ phận kế hoạch cự quá trời nên trưởng bộ phận không dám đưa lên lại sai cô… Cô dư biết thế nào cũng bị te tua với giám đốc nhưng thân phận là lính cô không dám cãi… Nhận lệnh đem hồ sơ đưa qua phòng giám đốc mà cô phập phồng lo sợ… Bây giờ thấy vẻ mặt lạnh tanh, nghiêm khắc và đôi môi đàn ông quyến rũ trên khuôn mặt đẹp trai của giám đốc mà cô không có lòng dạ nào ngắm nghía, cô đang sợ gần chết…
Đọc xong bản kế hoạch, Tường ngẩng lên nhìn cô gái đứng trước mặt… Đầu tóc của cô sao lại ướt mem? Khuôn mặt xinh đẹp hôm trước rất xinh đẹp với làn da trắng hồng, bây giờ không có son phấn trang điểm hình như lại đẹp hơn, đôi môi cô không có vết son nhưng căng mọng, đỏ hồng… A… cái cô này… bên ngoài cái áo sơmi đồng phục cô khoác thêm một cái áo vest nữ không cài nút nhưng con mắt săm soi như cú vọ của anh lại có cảm giác hình như cô không mặc nịt vú, lại có mấy vệt nước loang trước ngực áo, ở đó anh thấy loáng thoáng màu da trắng ngần dưới áo… Bộ ngực không mang nịt vú của cô gái không nhỏ cũng không to, nó vừa phải làm căng phồng phần ngực áo… Nheo mắt nhìn kỹ một chút nữa, anh xác định cô gái này không mặc nịt vú bên trong… Cái tò mò và ham thích khám phá của đàn ông trổi dậy trong người anh, nhưng làm sao để cô gái này không cho anh là sàm sỡ?…
Tường đứng dậy đi vòng qua bàn, cô gái xoay người theo hướng anh. Anh đứng lại trước mặt cô gái, tay anh đưa lên cầm một nhúm tóc còn ướt của cô vẫy vẫy, giọng anh truy hỏi :
– Ái Khanh, tại sao đi làm mà tóc ướt. Tranh thủ giờ làm việc gội đầu hả?
Khuôn mặt đang lo sợ bỗng trắng thêm, cô lập bập :
– Dạ không… thưa anh… a không… thưa giám đốc… Hồi trưa em về nhà, trời nóng… em gội đầu rồi tự nhiên nhà em… nhà em bị cúp nước thình lình… Sắp tới giờ làm… em không còn thời gian đi tìm nước xả… em… em… em trùm đại miếng nylon che tóc… lên tới đây em mới tranh thủ vô xả nước cho sạch… Dạ… tóc chưa khô thì em bị… được… dạ… trưởng bộ phận sai em đem cái này lên cho anh… a… giám đốc…
Nghe cô vừa lắp bắp, vừa run, lộn xộn trình bày lý do vì sao tóc ướt… trong bụng anh cảm thấy tội nghiệp, bao nhiêu sự bực mình nãy giờ nhờ cô mà tan biến hết… Nhưng cái tính ưa giỡn của anh vẫn làm anh giữ được vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà lần này giỡn nhây hơn. Tường đưa cả hai tay vén hai vạt áo vest của Ái Khanh qua hai bên, đúng như anh xác định, bên trong cái áo sơmi cô không mặc nịt vú thiệt… Hai bầu vú căng tròn ngay trước mắt anh, mấy vệt nước thấm lúc cô xả nước văng lên áo và từ tóc nhiễu xuống làm vải áo mỏng trở thành trong suốt nổi rõ làn da trắng ngần… Nhưng cái làm thích thú là hai đầu núm vú của cô nổi rõ dưới làn vải khêu gợi cho tà ý trong anh… Anh dằn giọng :
– Tại sao đi làm mà… mà không mặc áo ngực… thả rông như vậy là để làm phân tán tư tưởng nhân viên nam hả?…
Khuôn mặt cô đỏ bừng, cô điếng người không biết chui đi đâu, cô thụt lui thì đụng phải cái bàn nên đành đứng yên chịu trận. Cô cúi đầu không dám nhìn anh, lí nhí trong miệng :
– Dạ… lúc nãy em làm ướt… mặc khó chịu… nên em… cởi ra…
Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, giọng nói êm êm mắc cỡ, mùi thơm từ tóc cô, mùi hương từ thân thể cô không để yên cho Tường tiếp tục đùa giỡn nữa, anh trầm giọng rất dịu dàng :
– Ái Khanh,… “trẫm” muốn… rờ vú nàng… Ái Khanh cho không?…
Cô giật mình, ngước mắt mở to nhìn anh như không tin vô tai mình. Nhưng khuôn mặt này cô đã thầm tưởng nhớ mỗi tối mà, rất nghiêm túc không phải anh đang giỡn, trong mắt anh cô thấy rõ ràng ràng sự chờ đợi cho phép của cô… Cô mấp máy môi không biết trả lời sao nhưng cô cũng không tìm cách rời đi… Cô đứng yên một chỗ…
Hai tay anh thả rơi hai tà áo vest nhưng lại nhẹ nhàng ấp lên hai bầu vú căng của cô xoa xoa, nắn nắn rất dịu dàng… Ái Khanh “ư…” một tiếng, không biết là thích hay phản kháng… Mấy ngón tay anh lại đưa lên hột nút áo trên cùng từ từ mở ra, cô giật mình đưa hai tay lên nắm lấy bàn tay anh, cô ngước mặt lên tính nói gì đó, nhưng không kịp… Đôi môi Tường đã ấp nhanh lên đôi môi cô đang hé mở, anh mút nhẹ từng cánh môi mọng mềm rồi mới đẩy đầu lưỡi vô miệng cô… “Um ư…” như muốn phản đối nhưng rồi cô lại ngậm lưỡi anh mút mút… Mấy ngón tay anh lại tiếp tục mở thêm một hột nút nữa, lần này thì hai tay cô không nắm bàn tay anh lại nữa, mà thả xuống rồi vịn lên hai bên hông anh… Mở thêm một hột nút áo nữa, hai bàn tay Tường lùa vô trong nâng hai bầu vú cô trong tay nắn bóp… Khi lòng bàn tay anh lăn lăn hai núm vú thì Ái Khanh lại rên lên trong cổ họng, thân người bên dưới cô lại như áp sát vô người anh một chút… Anh cảm nhận rõ phần giữa hai đùi cô áp lên một bên đùi anh âm ấm hình dạng của cái mu phồng lên…
Dứt nụ hôn, hai bàn tay anh đưa lên ôm nhẹ hai bên cổ cô mềm mại, mắt anh như có ánh lửa ấm áp nhìn sâu vô đôi mắt to đen ngập tràn sự vui thích của cô :
– Tại sao tên em lại là Ái Khanh? Mỗi lần kêu tên em, anh chỉ muốn làm… “vua” thôi, biết không?
Cô lắc đầu trên tay anh thì thào :
– Em không biết… Ba má em đặt…
– Ái Khanh có giận anh vì anh hôn em, còn rờ… nữa?
Cô mỉm cười :
– Dạ, không… em không dám… với lại… với lại…
– Với lại… cái gì?
Mặt cô đỏ rực, cô lúng búng trong miệng nhưng anh nghe rất rõ :
– Với lại… em… em… thích… anh…
Anh nheo mắt gật gật :
– Vậy là hôm bữa người ta chọc em là đúng, hả?
Cô mắc cỡ :
– Em… không biết…
Dù đang mê mẩn với thân hình và khuôn mặt xinh đẹp của Ái Khanh nhưng Tường cũng rất tỉnh trí. Anh biết đang giờ làm việc không thể kéo dài chuyện tán tỉnh với cô gái xinh đẹp này, lỡ có ai vô bất tử, nên anh cài lại hết mấy hột nút áo cho cô. Sửa áo ngoài lại cho cô đàng hoàng tử tế :
– Em về làm đi… Bữa nào thuận tiện, anh sẽ gặp em sau…
Ái Khanh khẽ gật :
– Dạ…
Cô trở về nơi làm việc mà chân cô bước như bồng bềnh trên mây. Tim cô đập nhanh hơn bình thường… Không ngờ người đàn ông mà cô thầm yêu thích chiều nay lại hôn cô ngọt ngào như vậy… lại còn dám cởi áo rồi rờ vú cô nữa… Không phải là cô lẳng lơ, dễ dãi gì, nhưng với hành động của người đàn ông mà cô thầm yêu mến dù rằng cô biết sẽ chẳng đi tới đâu, anh không bao giờ trở thành người đàn ông của riêng cô, nhưng cô không những không phản đối mà cô còn muốn anh tiến xa hơn nữa… Nếu ngay lúc đó, Tường cởi sạch áo váy cô, muốn cùng cô mở một cuộc hoan lạc ngay trong phòng làm việc của anh, cô cũng sẽ không cưỡng lại…
Ái Khanh không phải là cô gái trinh nguyên, bởi trong đời sinh viên cô cũng đã nghe lời dụ ngọt của một thằng bạn cùng lớp rủ rê tìm hiểu trái cấm là ngọt hay đắng… Vài lần nhìn thấy và tận hưởng hết mọi ngóc ngách trên thân thể cô rồi là nó lẳng lặng từ từ xa lánh cô, không tin nhắn, không một cuộc gọi… Cho tới một ngày cô nhìn thấy nó dắt một cô gái khác vô cái nhà nghỉ mà nó cũng đã dắt cô vô đó mấy lần thì cô mới hiểu ra… Từ đó cho tới ngày ra trường, về nhà, rồi xin được việc làm trong khách sạn – nhà hàng này, cô cũng chưa hề quen trở lại một ai… Cô không phải là sợ đàn ông, nhưng thời gian và những gì cô nghe, thấy mấy năm về sau từ bạn bè, người thân và cả ngoài xã hội dạy cho cô biết phải chủ động làm theo ý mình, làm chủ chính cuộc đời mình… Nghe những lời mật ngọt thì cứ nghe, nếu thích thì chỉ thò vòi vô hút thôi, đừng bước chân vô đó mà sa vào hũ mật, sẽ mất tất cả… Cho tới khi nhìn thấy vị giám đốc trẻ trung phong độ, đẹp trai và dễ gần, cô tự nguyện làm một hũ mật thơm ngon, chờ anh tới cắm vòi vô hút…

***​

Về sớm, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, chuẩn bị như đi dự tiệc, Nhiên đi qua nhà Mỹ Hạnh… Bước vô trong anh thật sự ngạc nhiên, từ phòng khách xuống tới nhà bếp… tất cả đều lung linh ánh đèn cầy được Mỹ Hạnh cắm khắp nơi… Những cây đền cầy đủ màu sắc được cô đặt trong những bình hoa hồng nhỏ, trang trí chung quanh thêm những dây trường xuân xanh xanh thật đẹp, thật ấm cúng… cái bàn ăn mọi ngày chỉ còn hai cái ghế được cô sắp hai bên, ở giữa bàn là một bình hoa bằng một cái bồn thủy tinh như bồn nuôi cá, giữa lòng bồn cô cắm hai cây đèn cầy thơm màu hồng đang lung linh tỏa sáng và thoang thoảng mùi sáp thơm vương vấn khắp nhà…
Vậy là cô đâu có mời khách như Nhiên nghĩ… Chỉ có hai cái ghế thôi mà…
– Thiệt là ngoan… Về sớm, sạch sẽ, đẹp trai… Vậy chị mới thương chớ…
Sau câu nói là tiếng cười giòn trong trẻo quen thuộc. Nhiên quay người để nhìn thấy một cô gái thật xinh đẹp, rạng ngời với khuôn mặt được trang điểm rất nhẹ nhàng… Thân hình cô được khoác bên ngoài một cái váy trắng tinh ngang đầu gối, đôi giầy thấp gót màu đen làm hình ảnh cô thật hài hòa, như một nàng công chúa bình dị trong chuyện cổ tích… Ngắt ngang sự sững sờ chiêm ngưỡng của anh, cô ngọt ngào :
– Ngồi đi. Chị dọn cơm…
Nhiên chưa hết bàng hoàng, chưa bao giờ anh nhìn thấy cô xinh đẹp và thuần khiết như vậy… Đâu rồi cô gái hàng ngày vẫn thường ỷ mình làm chị hay ra lệnh, đâu rồi hình ảnh một cô giáo trong bộ áo dài thướt tha mà vẻ mặt luôn nghiêm khắc khó gần, đâu rồi cô gái xinh xinh mà Nhiên vẫn thường có tà ý mỗi khi ngồi gần?… Cô xinh đẹp, rạng ngời và trắng tinh không một vết vấy bẩn từ thiện ý của người nhìn ngắm… Anh kéo ghế ngồi xuống mà cứ có cảm giác mình đang nằm mơ…
Gọi là tiệc mừng sinh nhật Nhiên nhưng không có một giọt rượu, chỉ thêm những món ăn mà Nhiên vẫn thích, cô làm những món ăn đó như để nhấn mạnh cho dịp kỷ niệm ngày sinh của anh, quà cáp cũng không thấy…
Bữa ăn rất nhanh được hai chị em ăn xong. Cùng nhau dọn rửa xong xuôi, Mỹ Hạnh đi một vòng trong nhà thổi tắt tất cả những ngọn đèn cầy cô đã thắp… Cô quay trở lại ngồi đối diện với Nhiên, dưới ánh đèn sáng trưng trên trần nhà rọi xuống, lại một lần nữa Nhiên ngắm nhìn cô như say như mê… Ánh mắt anh rồi cũng làm cô mắc cỡ, mất tự nhiên, cô phải xua đi bằng cách giở giọng thường ngày :
– Bộ lạ lắm sao mà nhìn hoài, nhắm mắt lại ngay…
Nhiên vụt tỉnh, anh hất cằm :
– Ăn thì cũng ăn rồi. Cảm ơn chị đã chu đáo cho ngày sinh nhật của Nhiên… Nhưng mà… còn quà sinh nhật đâu, không thấy chị đưa…
Tự nhiên, mặt cô ửng hồng, lặng đi vài giây, cô đứng lên :
– Muốn quà phải không?… Chị chuẩn bị món quà này cho Nhiên lâu lắm rồi… nhưng mà Nhiên phải chờ hơi lâu… Khi nào nghe chị kêu mới được lên lấy, chịu không?
Nhiên cười khì :
– Quà gì mà chị không mang xuống cho Nhiên mà phải bắt Nhiên đi lấy? To lắm hả?…
Mỹ Hạnh ấp úng :
– À… ừ… chị nghĩ là không to lắm đâu nhưng mà Nhiên phải tự lấy mới có ý nghĩa… Chị mà mang xuống cho Nhiên thì… mất hay…
– Rồi, rồi… sao cũng được, miễn Nhiên có quà… nhất là quà của chị thì chờ mấy cũng được… Chị đi nhanh đi…
– Không được đi theo, phải chờ chị, nghe chưa?…
Thấy Nhiên gật đầu cô vẫn chưa yên tâm :
– Nhiên hứa đi, chị mới tin Nhiên không đi theo…
– Nhiên hứa không đi theo chị Mỹ Hạnh, khi nào chị Mỹ Hạnh kêu, Nhiên mới lên. Nhiên hứa… Được chưa?
Mỹ Hạnh lườm Nhiên một cái, đôi môi xinh mỉm cười, cô quay bước lên lầu… Nhìn đôi chân trắng nõn nà dưới gấu váy, tự nhiên anh liếm mép một cái như… mèo thấy mỡ…
……………………………………
Chờ một hồi, đứng lên, ngồi xuống, đi lòng vòng dưới bếp, lên phòng khách, lại lộn xuống bếp… rồi lại ngồi xuống, đứng lên… chờ hoài mà không thấy Mỹ Hạnh lên tiếng, Nhiên sốt ruột… Đã mấy lần anh bước tới cầu thang, đã đặt chân lên bậc đầu tiên tính bước đại lên lầu rồi sau đó ra sao thì ra… nhưng rồi anh lại không dám… bởi hiểu tính nết của cô… Dám làm cô giận thì cũng đồng nghĩa với chuyện cô không thèm nói chuyện, không thèm nhìn mặt, xin lỗi thì chưa chắc cô đã chịu liền… Trong khi anh đang háo hức chờ coi thử món quà mà Mỹ Hạnh chuẩn bị cho anh là cái gì… Lâu quá vậy trời?…
Tưởng chừng khi Nhiên bắt đầu nguôi đi niềm trong đợi thì anh nghe tiếng cô vọng xuống từ trên lầu :
– Nhiên ơi…
Ba chân bốn cẳng chạy lên một lần mấy bậc thang, Nhiên gần như ngay lập tức xuất hiện trước cửa phòng Mỹ Hạnh. Cánh cửa chỉ khép hờ, anh ngập ngừng đưa tay đẩy nhẹ cho cánh cửa phòng mở rộng… Trong phòng cô, ánh sáng không phải từ ngọn đèn led trên trần nhà, mà là ánh sáng màu vàng ấm áp, lung linh từ mấy chục cây đèn cầy thơm mùi hoa hồng mà cô cắm quanh phòng, trên bàn, trên ghế, trên kệ sách, trên khung cửa sổ… Những ngọn lửa không chỉ làm sáng lên một cảnh tượng mông lung, chập chờn thật dịu dàng không chói mắt mà còn làm nhiệt độ trong phòng ấm lên nhiều, có lẽ không mặc quần áo cũng sẽ không cảm thấy lạnh…
Nhưng cái bóng người giữa phòng mới làm Nhiên trố mắt ngạc nhiên. Mỹ Hạnh trong bộ áo dài trắng tinh như thời học sinh đứng giữa phòng, trên mái tóc đen dài quá vai được cô cái một cái bandeau cài tóc cũng màu trắng… Khuôn mặt xinh đẹp của cô không có một chút son phấn nào, cô đã tẩy rửa sạch sẽ… Thân hình thon gọn của cô được cái áo dài trắng làm nổi lên từng đường nét uốn lượn trên thân hình xinh đẹp của cô… Nhiên không thể hiểu được Mỹ Hạnh đang làm gì? Anh trân trối nhìn cô, lắp bắp :
– Hạnh… Hạnh làm gì vậy? Nhiên không hiểu…
Mỹ Hạnh khoan thai từng bước tới sát trước anh, cơ hồ anh nghe rõ từng tiếng tim đập của cô. Khuôn mặt ửng hồng dưới ánh đèn lung linh, cô nói thật nhỏ chỉ đủ anh nghe :
– Chị là… chị là… món quà tặng Nhiên nhân dịp sinh nhật năm nay…
Nhiên hoảng hồn như nghe sét đánh bên tai, anh chụp vội hai bàn tay lên hai bên vai mềm của cô :
– Chị Hạnh… chị nói gì… nói lại Nhiên nghe… Chị là gì?…
Cô nở nụ cười thật xinh với hàm răng trắng tinh như màu áo cô mặc, cô nói lớn hơn và chậm rãi hơn :
– Chị tặng Nhiên… chính chị… Thân thể con gái của chị là món quà đặc biệt dành tặng sinh nhật Nhiên… Nhiên nhận không?
Nghe cô vừa xong, Nhiên bàng hoàng pha lẫn cảm kích, anh ôm choàng thân thể mềm mại của cô, siết chặc vô lòng… Để cằm trên mái tóc cô, anh nghe tim mình đập mạnh hơn rồi tự dưng… nước mắt ở đâu trào ra chảy xuống… Dù vậy, anh vẫn cảm nhận được bộ ngực căng tròn đang ép trên ngực anh, cảm nhận được nhịp tim của cô đang đập trên ngực anh…
Hồi lâu, Nhiên đẩy nhẹ cô ra, nhìn sâu vô mắt cô, anh thầm thì :
– Có nghĩa là… là chị cho Nhiên được… được…
Trời đất, mồm miệng nhanh nhảu, hóm hỉnh và nhây nhúa như Nhiên mà giờ phút này không thốt cho trọn câu hỏi… Mỹ Hạnh mở to đôi mắt đẹp gật nhẹ :
– Ừ… chị hứa với Nhiên rồi, chị dành cả thân thể chi làm quà cho Nhiên… Tối nay… chị cho Nhiên… động phòng với chị…
Nói xong, cô mắc cỡ úp mặt giấu trong lồng ngực anh… Ôm chặc cô trong lòng, Nhiên lại hỏi :
– Thì ra, lâu nay chị không có Nhiên đụng vô người chị, kể cả hôn chị cũng không cho là chị muốn để dành cho tối nay?
Cô gật đầu trong lòng ngực anh…
– Mà sao chị lại mặc áo dài?
Ngẩng lên nhìn Nhiên, Mỹ Hạnh thủ thỉ :
– Chị nhớ ngày xưa, hồi chị mới mặc bộ áo dài trắng vô học lớp 10. Nhiên đã từng ngắm chị rồi nói… Nhớ nói gì không?
– Có chớ, Nhiên nói : Chị Hạnh mặc áo dài đẹp quá… Mai mốt em lớn, em lấy vợ, chỉ lấy chị Hạnh thôi…
– Năm đó…
– Năm đó em nhớ em mới 12 tuổi… Mà chị vẫn nhớ sao?
– Nhớ hoài… vì chị cũng muốn… làm vợ Nhiên mà…
Nhiên đưa hai tay ôm hai bên má cô :
– Vậy là… tối nay là tối tân hôn?
Cô chớp chớp hai hàng mi cong thay cho câu trả lời. Nhiên bắt đầu giở giọng “nhây” muôn thuở :
– Bây giờ có cho Nhiên rờ vú không? Có cho Nhiên cởi đồ chị ra không?…
Lại mấy cái chớp chớp mắt nữa…
…………………………………………