Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )

Chap 53 : Buổi hẹn hò của Thiên Thanh

– Anh tới lâu chưa ?

– M..mới tới thôi . Mời cô ngồi !

Nằm sâu trên con đường nhỏ quanh co trong quận Phú Nhuận, dường như tách biệt hẳn với những ồn ào đô thị , quán café Dạ Khúc Chiều dù ở thời gian nào khách hàng cũng luôn tìm được cho mình một góc riêng tư. Bầu không khí mát mẻ sự vui tươi trong âm thanh róc rách của dòng suối, những lối đi quanh co đầy sỏi nhỏ làm tâm hồn con người ta cũng chậm lại, sống chậm, muốn mặc quên những vui buồn để thưởng lãm cái cảm giác bình yên này.

Thiên Thanh chọn ngồi đối diện với ghế của Vân Phong, qua chiếc mạng che mặt, cô hướng ánh mắt xa xa ngắm quang cảnh, những ánh đèn điện chiếu tại những lùm cây ngọn cỏ và mặt nước phản chiếu lấp lánh. Vô Phong khá bối rối không biết bắt đầu câu chuyện thế nào, lần đầu tiên hắn như thế này.

– Cô uống gì ?

– Cho tôi một sinh tố xoài.

– Được..được..ờm..cô có đói không, có ăn thêm gì không ?

– Không, cảm ơn anh !

– Vâng…

Tên Vô Phong như gà mắc tóc, hắn có cả trăm ý nghĩ trong đầu, thế quái nào một tên giỏi chuyện trò và tán gái như hắn lại không biết nói gì thế này. Im lặng đợi người phục vụ ra hỏi đồ và đi khỏi hắn mãi mới mở được câu hỏi tiếp theo.

– Cô đi tới đây có mệt không ?

– Anh nói chuyện với con gái chỉ như vậy mà cũng bao người thích anh được à ?

Thiên Thanh đi thẳng vào vấn đề, giáng một đòn vào mặt tên Vô Phong, thì rõ ràng cô tới đây theo lời mời của Tứ Sắc chính là hẹn hò mặc dù lý do là để bàn thêm việc chuẩn bị cho kế hoạch giải thoát cha cô gặp gỡ Vô Sắc bang chủ. Và tất nhiên hắn cũng biết điều đó, cái cớ đó không đủ để lấp liếm sự thật đây là buổi hẹn hò. 1-0 cho Thiên Thanh.

– Không có, chỉ là…

– Vậy có việc gì mà anh kéo tôi ra đây ?

– À à, thì vì việc chuẩn bị giải cứu cha cô đó.

– Cái đó còn phải đợi có Mộng Trường thảo rồi xem thời điểm mới tính toán được. Nhưng nếu các anh không nhanh chóng tìm ra nó thì rất khó. Mà thời gian cũng chỉ còn khoảng 1 năm là cùng.

– Nhất định tôi sẽ tìm ra nó, dù phải đi tới tận cùng thế giới tôi sẽ tìm Mộng Trường thảo về cho cô.

Tên Vô Phong đứng thẳng dậy nói, Thiên Thanh khẽ mỉm cười, đúng là tên điên, làm như phát biểu hùng biện trước khán trường không bằng. Nhận ra sự lố của mình, Vô Phong ngồi xuống, mình làm sao thế ? Vô Phong lãng tử đi đâu mất rồi, sao lại lúng túng thế này ?

– Vậy được, tôi chờ tin vui từ phía các anh. Vậy không có việc gì nữa tôi đi trước !

Thiên Thanh giả như đứng dậy để đi khỏi, tên Vô Phong luống cuống vô cùng, không ngờ hắn thất thế tới vậy. Hắn không ngờ hôm trước tâm sự nhiều như vậy mà hôm nay cô đã trở lại vẻ lạnh lùng vô cùng rồi.

– Ấy, gượng đã, sao cô đã vội đi, tôi còn nhiều chuyện muốn bàn với cô.

– Chuyện gì ?

– À thì..à đúng rồi, vậy sau khi có Mộng Trường thảo cô sẽ đưa cha cô ra như thế nào, chúng tôi sẽ phối hợp thế nào.

Thiên Thanh ngồi lại, kể như tên này thông minh, việc này trước sau cũng phải bàn, chỉ là chưa biết có tìm ra Mộng Trường thảo kịp lúc để mà bàn hay không thôi. Cũng là cô thử xem hắn tìm lý do gì giữ cô lại, nếu không có lý do hợp lý, cô cũng sẽ đi thật, vì thực ra nãy giờ, trong lòng cô cũng rất chộn rộn vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên của đời mình.

– Khi có tin bố tôi chết, tên kia chắc chắn không muốn loan tin vì theo luật của Thiên Địa hội, nếu bang chủ chết mà người tiếp quản chưa đủ tuổi sẽ tiến hành thi đấu võ công tự do toàn bang để chọn ra bang chủ tạm thời cho tới khi hắn đủ tuổi. Mà như vậy quyền lực trong một thời gian rơi vào tay kẻ khác rất nguy hiểm. Nếu kẻ đó có dã tâm sẽ tìm cách làm hắn mất tích trước khi tới thời gian được định, và như vậy cái chức tạm thời làm bang chủ đó cứ được duy trì mãi. Vì rõ ràng tôi thân cô thế cô không có một tý thế lực nào dám đấu với bọn chúng mà dám đứng ra đòi quyền bang chủ.

Hai người dừng lại vì người phục vụ đã nhanh chóng đem sinh tố ra, đặt xuống bàn ,chào hai người rồi đi mất.

– Do vậy, hắn sẽ âm thầm đưa cha tôi ra ngoài tìm cách đốt xác chôn vùi giấu vết, rồi gần tới ngày sẽ tung tin cha tôi mất tích hoặc bế quan luyện công gì đó. Để lễ đăng quang tiến hành bình thường, còn từ tới tới lúc đó hắn vẫn gia cường mua chuộc lòng tin của tất cả những người có quyền thách đấu. Do vậy, khi hắn đưa cha tôi mà hắn tưởng cái xác ra ngoài, chúng ta sẽ phục kích để cướp lấy, sau đó đưa ông thẳng tới điểm hẹn chờ ông tỉnh lại.

– Vậy liệu những kẻ đưa cha cô đi có đông và nguy hiểm không?

– Thực tế tôi chưa rõ, tôi không biết đã bao nhiêu kẻ hoàn toàn đồng thuận đi theo hắn rồi, có thể tới hàng ngàn, hắn hành động cũng rất thận trọng, do vậy có thể là rất đông kẻ bảo vệ. Nhưng tới lúc đó mới có thể biết mà tính toán được, với lại, tôi tin với năng lực của các anh, việc đó không quá khó chứ ?

– Với năng lực của tôi cũng đủ để đảm bảo an toàn cho cha cô rồi ! Kiếm pháp của tôi không có sợ bất cứ kẻ nào dù chúng đông thế nào tôi cũng có thể giải quyết !

– Oh ! Anh giỏi vậy hay ngay bây giờ anh tấn công vào tổng bộ giải cứu cha tôi được không ? Tôi rất làm cảm kích và có thể làm theo mọi điều anh muốn ?

2-0 cho Thiên Thanh. Vô Phong trong lúc chém gió quá đà giờ mới thấy mình ngu. Gãi đầu gãi tai như bị chí cắn, hắn cười khì.

– Ấy, tấn công tổng bộ Thiên Địa hội nghe chừng tôi chưa đủ sức. Nhưng với đám hộ tống thì tôi tin mình giải quyết được.

– Anh làm việc lúc nào cũng cứ ẩu vậy sao, không cần biết đối phương là ai, trình độ và bố trí thế nào cũng lao vào !

– Thì… tới lúc đó cô sẽ có thông tin mà !

– Tôi vẫn nói tôi không chắc nắm được thông tin cụ thể mà, thậm chí là di chuyển vào lúc nào !

– Ây da..thế thì chắc phải nhờ thêm huynh đệ tới giúp một tay thôi.

– Anh thật là …

– Khì khì, tại ngồi trước mặt một cô gái xinh đẹp như Thiên Thanh nên tôi mất lý trí đó.

– Đồ… anh đừng nghĩ tôi giống mấy cô gái anh hay tán tỉnh. Chúng ta chỉ bàn công việc ở đây, nên mấy lời nịnh nọt ong bướm đó không phù hợp đâu. Hay là anh nói đểu tôi ?

Vô Phong lại lần nữa thấy mình ngu ngốc, với khuôn mặt hiện tại của Thiên Thanh làm sao mà gọi là xinh đẹp được. Nhưng tự trong đáy lòng anh vẫn thấy cô đẹp thực sự.

– Mỗi lần nhìn cô, tôi thực lòng thấy cô rất xinh đẹp, như là tôi nhìn xuyên qua những vết thương của cô đó. Với lại, nếu cô muốn thì việc chữa trị đâu có khó gì, Cửu đệ của tôi chắc chỉ trong 1 tháng là có thể khôi phục cho cô hoàn toàn.

Khôi phục khuôn mặt, xóa đi mọi vệt sẹo, với Thiên Thanh mà nói cũng không phải quá khó khăn gì nhất là với thời đại công nghệ thẩm mỹ hiện đại như giờ. Nhưng cái chính là cô không muốn, nếu cô trở lại xinh đẹp rất có thể… Nghĩ tới tên kia cô thấy rùng mình.

– Không cần anh lo, tôi thích xấu xí thế này đó.

– Tại sao chứ, con gái ai chẳng thích đẹp, thích được nhiều người ngưỡng mộ và theo đuổi.

– Ừ ! Đúng rồi, và trong những người theo đuổi kiểu gì cả có 1 đống dâm tặc như anh !

Hự ! Một cú ra đòn như xuyên tim Vô Phong, quanh đi quẩn lại trong mắt cô anh là một tên dâm tặc đào hoa, cũng phải thôi, ai bảo để cô bắt gặp anh đang kiếm tình một đêm làm gì.

– Ấy, không phải vậy, là vì tôi chưa tìm được người thích hợp để thực sự yêu một mình cô ấy thôi.

– Vậy nên anh thử hết cô này tới cô khác để tìm phải không ?

– Không có..là…

– Nói với anh cũng bằng thừa, với người coi phụ nữ chỉ là đồ chơi như anh thì làm sao hiểu được. Liệu đã có bao nhiêu cô gái đau khổ hay uất ức vì anh, tôi nghĩ chắc tới hàng trăm.

– Cái này thực sự không có nha, tôi đâu có phải là kẻ tệ bạc quất ngựa truy phong như thế.

– Ờm, có thể, thay vào đó là hứa hẹn mỗi cô 1 kiểu rồi ở bất cứ đâu cũng có những cô gái mong ngóng anh phải không ?

– Không có..thật sự không có ai mà. Chỉ là những thứ qua đường một lần rồi thôi…

– Anh công nhận với anh phụ nữ chỉ để anh vui chơi qua đường ?

Vô Phong chóng mặt , càng nói càng ngu ngốc trước liên hoàn đòn của Thiên Thanh, anh thật sự yếu thế trước cô, cô cứ dồn anh chỉ là một tên dâm tặc coi phụ nữ như cỏ rác. Nếu là người khác thì anh sẽ thấy tức giận, thậm chí rút kiếm ra kề cổ hắn ngay tức khắc ý chứ. Nhưng với cô gái này, anh đuối lý hoàn toàn, thậm chí thấy mình có chút.. sai sai. Anh nghĩ chống chế thế này không phải là cách, mà cần có sự khẳng định cụ thể nếu anh muốn đặt quan hệ với người con gái này.

– Từ giờ tôi sẽ không có bất cứ người con gái nào hay qua đường nữa.

– Sao anh lại nói với tôi, tôi đâu phải là gì của anh ? _ Thiên Thanh đỏ mặt, câu nói này của tên Vô Phong chả khác nào một lời hứa hẹn với người yêu đâu.

– Không rõ nữa, tôi chỉ có thể nói thế, và chỉ muốn nói thế với một mình cô. Đàn ông như tôi vốn lang bạt khắp nơi, như mây như gió chả ai cản được chuyện tình ái. Nhưng nếu có một người thực sự làm mình rung động rồi thì tôi không cần tìm kiếm ai nữa, cũng không muốn qua đường để làm cô ấy nghi ngờ ghét bỏ mình nữa. Tôi sẽ làm cô ấy tin tôi dù biết rằng cần rất nhiều thời gian và khó khăn nữa.

Thiên Thanh hơi chột dạ, hắn đang bày tỏ tình cảm của hắn với mình ư ? Nhưng mới gặp nhau lần này là 3 lần, cũng chưa có trò chuyện nhiều ngoài buổi tâm sự tối hôm trước. Vậy mà hắn động lòng sao, thật không tin được, làm gì có chuyện nhanh như vậy. Nhưng trong lòng cô cũng đánh trống thình thịch, lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc với một người đàn ông thực sự trong một khung cảnh hẹn hò lãng mạn thế này. Mà chẳng phải cô vẫn thường nghĩ tới hắn hơi quá nhiều hay sao, vẫn nghĩ hắn chỉ là 1 tên đào hoa không đáng để tâm, nhưng dường như cô đang mong chờ những lời hứa hẹn này từ hắn.

– Ừ vậy anh cứ tìm cô gái anh thích mà nói điều đó. Nói với tôi làm gì ?

– Chẳng phải, cô gái tôi thích đang ngồi trước mặt tôi hay sao ? _ Vô Phong trở lại với nụ cười ấp áp, tự tin, giọng nói đều đều nhưng chất chứa một cảm xúc chân thành nhất.

– Anh….

Cả hai im lặng nhìn nhau, dù Vô Phong chỉ nhìn thấy đôi mắt của Thiên Thanh, cả hai không biết nên nói gì thêm trong lúc này. Một người gần như đã nói thẳng cảm xúc của mình, người còn lại, dù chạy trốn, giả như nó không tồn tại, luôn dùng lời nói lạnh lùng và sát phạt để đẩy đối phương đi. Nhưng thông qua đó lại thể hiện sự quan tâm và muốn kéo dài câu chuyện. Đều là những người rất thông minh, làm sao mà cả hai không nhận ra điều đó. Nên phút giây này, họ không biết nên tiếp tục thế nào, nhất là Thiên Thanh, cô nên từ chối tiếp nhận, hay mở lòng mình ra. Sâu trong cô cũng thèm lắm chứ, một người có thể yêu thương, chia sẻ cùng cô mọi đắng cay cô đã trải qua. Cùng cô vượt qua nó và hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng cô không biết phải làm gì, hay có thể tin tưởng anh ta hay không, hơn nữa đây có thể chỉ là cảm xúc thoáng qua, vì anh ta rất đẹp, thực sự rất mạnh mẽ và quyến rũ. Có thể cô chỉ là cảm nắng vì quá lâu không có sự tiếp xúc thực sự với một người đàn ông mà thôi.

– Tôi chả hiểu anh nói gì, anh quá dễ dàng để thích một cô gái đó, chẳng thấy sự chân thành nào cả. Thôi tôi xin phép trở về kẻo lỡ có kẻ nghi ngờ, vì mãi thương thế tôi chưa khỏi .

Thiên Thanh rời đi, Vô Phong cũng không níu giữ thêm, anh mỉm cười, lúc này là lúc để cô yên tĩnh suy nghĩ rồi quan sát. Quan sát hành động của anh có như lời anh nói hay không, quan sát anh có thực lòng thực dạ với cô hay không. Anh quyết tâm, cần thay đổi, cần sống có trách nhiệm hơn, có suy nghĩ hơn và đàng hoàng hơn. Anh tự dưng thấy thật may mắn khi được đồng hành với Vô Sắc bang chủ của anh, người giao cho anh nhiệm vụ này để mà anh gặp được cô.

…………………..

Mấy ngày nay, trên rất nhiều báo đài và mạng xã hội ầm ĩ lên chuyện rút ruột công trình kỷ niệm trọng điểm tại Việt Trì. Những bức ảnh, những đoạn video ngắn về những nơi lòi cả những thanh sắt bé tý tẹo, những vết nứt, vết hở khắp bức tượng và đài tưởng niệm. Rồi cái vườn hoa nhìn chẳng đâu với đâu không khác gì vườn cỏ dại cứ thế mà thi nhau xuất hiện. Dân tình được thể bàn tán, chửi bới, tranh luận đủ thứ, rồi liên đới sang cả phần chính trị, chính phủ. Nhưng đa phần nhiều nhất là tình trạng kêu gào đòi chính phủ vào cuộc điều tra làm rõ, lôi những tên tham quan ra trước pháp luật chịu trách nhiệm. Xã hội bàn luận 1 thì dân chúng tại thành phố bàn luận 10. Cả bầu trời thành phố như có bão, khắp các vỉa đường, quán ăn, trong các văn phòng đâu đâu cũng là bàn luận câu chuyện này. Thật quá ngu ngốc mà, khơi khơi 1 công trình nằm ngay trung tâm thành phố sát với hồ Việt Trì, nơi mà hàng ngày vô số người dân tập thể dục, đi dạo lại đi rút ruột một cách quá đà như vậy.

Điện thoại trong những văn phòng tỉnh ủy vang lên không ngừng, những báo cáo tình hình động thái từ trung ương, rồi về dân tình , những cơ quan liên quan yêu cầu cung cấp thông tin làm rõ tứ phía đổ về. Những người có mặt trong cuộc họp mật với Thìn cũng rất rối, trừ ông Trung hoàn toàn tin tưởng vào người bạn của con rể mình và bố con tên Đức Toàn đoán biết có âm mưu gì đó của Thìn đằng sau ra thì cũng vô cùng sợ hãi. Nếu không phải bắt gặp Thìn đi cùng cô phóng viên và phát hiện thân thế của Thìn thì chắc tên Đức Toàn cũng không gối cao đầu mà ngủ ngon lành cạnh một người tình xinh đẹp hàng đêm được. Hắn biết kiểu người này sẽ thế nào, không bao giờ loại người này lại để một sơ xuất như vậy về truyền thông xảy ra. Hẳn là đã có kế hoạch, thậm chí hắn đoán được có thể việc rùm beng này là do Thìn gây ra.

Nhưng còn những người khác, nhất là những kẻ không biết gì về việc sửa chữa này thì điên hết cả đầu. Trên trung ương đánh điện vào đầu tuần tới sẽ có đoàn cán bộ bao gồm người của bộ xây dựng và bộ công an, bộ hành pháp tới kiểm tra thực hư câu chuyện. Đối mặt với việc này, chúng cần được vào trong công trình được gần 20 người kia đang hết sức bảo vệ không cho ai ra vào. Áp lực ngày càng một lớn tăng theo từng phút làm xung quanh công trình nhanh chóng mọc lên rất nhiều quán trà đá. Dân chúng , công an ngầm từ trung ương rồi cả quan chức mặc thường phục liên tục ngồi bàn luận quanh đó.

RẦM ! Bí thư tỉnh ủy đập tay mạnh xuống mặt bàn gỗ, dù đau ê cả tay nhưng không bằng cơn tức giận của hắn lúc này.

– Thế là thế nào, tại sao chúng tôi lại không được phép vào cái công trình kia. Các ông nghĩ còn vài ngày nữa phía đoàn trung ương lên các ông vẫn đóng kín cửa rồi nói đang sửa chữa được à ?

– Xin ngài bình tĩnh !

– Bình tĩnh thế nào được, các ông làm ra trò vui quá rồi. Liệu mà chuẩn bị đối mặt với nhau, tất cả các ông đều một ruộc cả, tại sao làm ra cái trò phi pháp ảnh hưởng tới uy tín của chính quyền lãnh đạo như vậy. Rồi các ông sẽ phải đối mặt với pháp luật.

– Chúng tôi không hề có chuyện ăn hối lộ làm ảnh hưởng tới công trình này, do việc sửa chữa mà gây ra hiểu lầm với báo chí mà thôi

– Các ông còn nói hay được, rùm beng trên khắp các đài báo , bằng chứng, ảnh, video đầy ra đó còn cố mà cãi tới cùng. Lần này tôi sẽ rõ ràng, tội ai người đó chịu.

Tên bí thư tức giận vì việc rùm beng 1 thì tức giận vì hắn không có phần 3 4. Vì không thuộc phần hắn tham gia quyết định trong việc chọn nhà thầu lại đúng đợt hắn đi công tác dài hạn tại Đà Nẵng nên hắn không được chút quà nào từ cha con nhà Đức Toàn. Còn hắn đâu lạ việc ăn uống của các ông, bản thân hắn cũng đâu tha miếng ngon nào. Có điều giờ đã không được ăn lại còn dây vào rắc rối, nói gì, ở tỉnh ủy hắn là người chịu trách nhiệm cao nhất. Bọn ở dưới có thế nào thì hắn không tránh được một phần trách nhiệm đã không quản lý tốt hệ thống chính quyền. Nhẹ thì chắc cũng bị khiển trách rồi bị nghi ngờ năng lực. Mà quan trọng hơn những vụ khác từ đây sẽ bị soi xét kỹ thành ra việc kiếm ăn sẽ khó hơn rất nhiều.

– Tôi biết ngài rất đau đầu với việc này, cũng như tất cả tỉnh ủy bây giờ, nhưng ngài biết đó, tôi là người chịu trách nhiệm trực tiếp với việc đấu thầu và xây dựng quảng trường kỷ niệm. Do vậy, nếu có cơ sự gì xảy ra, tôi sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm không để ảnh hưởng đến những người không liên quan. Do vậy, ngài hãy để cho tôi thêm thời gian, đúng khi đoàn kiểm tra tới tôi đảm bảo mọi thứ tốt hơn cả mong đợi và mọi hiểu lầm sẽ được giải tỏa. Giờ có vào ngay khi việc sửa chưa chưa xong thì nó tốt hay xấu thế nào cũng đâu giải quyết được gì.

Ông Trung – bố vợ Thìn đứng dậy nói một cách chắc chắn. Sau hồi im lặng, bí thư tỉnh cũng đành hạ giọng, ông biết rõ con người này, bạn thân từ thời sinh viên của ông. Vốn sống rất đàng hoàng, cùng là quan, khi có đồng này đồng kia là việc chắc chắn, nhưng ông cũng đặt niềm tin ở người bạn này không bao giờ ngu ngốc hay tham tới mức quên mất cả việc an toàn. Nhất là ông ta đã về hưu an toàn thì chẳng có lý do gì trước khi về hưu lại làm việc ngu xuẩn như vậy.

– Thôi được ! Tôi tin đồng chí Trung là người hành sự cẩn thận chắc chắn. Dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn luôn quan tâm các công việc còn lại của mình đảm bảo nó tốt đẹp. Do vậy việc này tôi sẽ theo ý đồng chí Trung, nếu có cơ sự thì các bộ phận liên đới tự mà lãnh trách nhiệm

– Cảm ơn ngài bí thư !

Tất cả chào ngài bí thư , dõi theo ngài đi ra ngoài rồi cũng lần lượt rời phòng họp. Tranh thủ liếc nhau, tỏ rõ sự lo lắng, nhưng họ vẫn rất hy vọng, tổ chức bí mật với những sức mạnh và công nghệ tưởng như chưa tồn tại trong thế giới này kia làm lên chuyện. Còn ông Trung , sau khi ra ngoài một quãng xa thì dừng xe lại gọi cho con rể mình.

– Ờm.. con biết đó mấy hôm nay không biết từ đâu mà nguồn tin khắp nơi làm loạn về vấn đề quảng trường.

– Bố yên tâm, con đã sắp xếp, không có bất cứ vấn đề gì cả. Chỉ là bạn con nói tiện việc này muốn giúp đỡ một người trong giới truyền hình đạt được vị trí và ra đòn với một số đối thủ.

Cuộc điện thoại ngắn ngủi với con rể làm ông an lòng hẳn. Không hiểu sao, ông tin tưởng và cảm thấy rõ, chỉ cần là anh nói ra thì chắc chắn sẽ làm được như vậy. Trong khi đó, Thìn nhấc điện thoại, gọi cho Ngọc Lan.

– Tưởng anh quên mối tình một đêm này rồi chứ ?

– Ai nói với em đó là mối tình một đêm ?

– Chẳng phải đàn ông là vậy sao , một người bí ẩn và quyền lực như anh nữa.

– Sao em nói anh quyền lực.

– Em cảm nhận vậy, em cũng không quan tâm điều đó, nhưng anh trong đêm bỏ em đi khi em trao lần đầu của mình cho anh có phải quá đáng không ?

– Anh rất xin lỗi vì điều đó, xong vì công việc gấp gáp bận rộn. Nếu em muốn trở thành người đàn bà của anh, em phải chấp nhận một sự thật rằng anh không thuộc về ai cả, anh có một thế giới riêng và không thường xuyên có mặt bên em được.

– Nếu em chấp nhận ? Anh nghĩ em dễ dãi vậy sao , làm tình nhân bí mật của anh ?

– Anh không nói vậy, đó là câu hỏi bỏ ngỏ mà chỉ em mới có quyền quyết định.

– Dù sao anh gọi điện chắc không chỉ để hỏi thăm cô tình nhân hờ này chứ ?

– Ukm ! Tối nay rảnh không anh qua gặp em !

– Tại phòng của em ? _ Ngọc Lan hỏi nhưng trong lòng cô đó là một câu hỏi đểu, nếu anh cũng như những người đàn ông tầm thường khác, chỉ tìm tới cô muốn chuyện đó thì thật hết sức thất vọng.

– Không, quán cafe nào đó, anh trao đổi công việc, còn 2 ngày nữa là hành động rồi. Đoàn kiểm tra trung ương xuống, ngày đó là ngày đài của em là đài duy nhất đưa ra được sự thật còn lại biến hết những báo đài kia thành lá cải.

– Được, nhưng em không muốn gặp ở quán cafe, gặp ở phòng em, sau 9h tối và anh phải phục vụ em đêm nay. _ Ngọc Lan đáp gọn lọn rồi lập tức tắt máy, không kịp nghe tiếng cười nhẹ bên kia đầu dây, cô không biết mình tỏ ra cứng rắn chứ thực ra đã khuất phục con người kia hoàn toàn rồi, chỉ sau 1 lần gặp gỡ.