Những Đêm Ngà Ngọc

Đáng lẽ Ngọ đã ngưng đụ để đòi ăn vì bụng thấy hơi đói, nhưng khi thấy chòm lông lồn có mấy sợi bạc trắng của bà xã trường hấp dẫn quá, Ngọ đành phải banh háng ra bú cho đã thèm. Phải nói không khí trong chòi dâm hơn nhờ tiếng la, tiếng rên kỳ quái của bà già. Tiếng của thím rên làm con cặc của Ngọ càng cứng hơn nữa, càng sung mãn hơn nữa . Sướng dữ quá, thím la tiếp:

– Hồi còn trẻ, mẹ đụ cả vài chục thằng con nít. Chưa thằng nào làm mẹ ngất ngư như Ngọ vầy đâu. Xong đêm nay chắc tôi phải nghỉ đụ cả tháng à . Ngọ ơi! làm ơn bú cái hột le đó nhẹ nhẹ một chút. Làm mạnh mẹ mắc đái quá Ngọ à. Vú tôi ngon vầy mà nó hổng chịu bóp giùm một cái. Thằng nào đụ lôi cũng đòi bóp vú, mà sao Ngọ lại chê hả Ngọ? Bây giờ nó… Nó… lại… Ngậm hai mép lồn tôi mà nút kìa trời. Hả, tay nó… xe hột le hả ! Rồi… lưỡi nó đâm vô lồn. Trời ơi! Ngọ quậy tìm cái gì ở trong vậy hả… Tìm vàng hả? Ui, ui, thím ra nữa nè Ngọ. Nghe nè, nghe nè… Tổ cha mày, tổ… ui, tui ra trong miệng con trai nuôi tôi nè bà con ơi!

Thím níu tóc em, nhấn đầu em sát vào lồn. Hẩy mông từng nhịp khi bắn nước lồn ra. Trong lúc đó em hết mình bung mạnh lưỡi. Hai ngón tay tiếp tục xe chỉ luồn kim… Rồi thím xẹp xuống lần thứ ba. Mồ hôi thím vã ra như tắm, trông thê thảm như một lực sĩ đô vật sau trận đấu. Em hài lòng thoả mãn một cách tự kiêu, đắc thắng. Thím hết nói năng lung tung nữa. Hai mắt nhẩm dở như ngủ. Thím cứ nầm tênh hênh phành lồn ra đó. Em tha hồ ngắm cái lồn già ham đụ trai tơ.

Ngọ nói với Xuyên, chàng kể từng chi tiết độc đáo để Xuyên tin vào món thuốc thần anh Xuyên đang cầm trong tay:

– Đó chưa đầy một tiếng bà già đã bấn ra ba lần. Mệt quá , thím nầm bất động như đã chết. Em mặc kệ thím, róc rượu nếp than ra uống, bẻ bánh tráng xúc gỏi cá chìa vôi ăn rào rào. Con gà nướng em cũng chơi luôn. Em cố ăn lấy sức để chịu nổi con trâu già đó suốt đêm. ăn xong, nghỉ khỏe, em chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay. Nửa đêm, trời vẫn còn mưa. Bỗng dưng em nghe con cặc của mình đang được ai bú. Ngọn đèn dầu đã tất. Em nằm đó cho thím tha hồ bú cặc. Một lúc sau thím trèo lên người em, cho cặc vào lồn thím đụ tiếp thêm ba cái. Em vẫn không ra. Cả hai ngủ tới sáng hôm sau. Ruộng bắp sau một đêm mưa như trút đã ngập nước như bị cơn lụt. Thím ngồi dậy, móc trong lưng quần ra ba lượng vàng cầm đưa cho em, nói:

– Cầm đi Ngọ. Cám ơn Ngọ cho thím hồi sinh. Lời khen của mấy bà kia quả không sai. Nghỉ vài bữa, hai mẹ con mình lại hẹn ra đây làm trận khác nghe Ngọ. Còn, Ngọ có nhận lời làm con nuôi hay không thì tùy Ngọ thôi. Có tài Ngọ phải được hưởng cái lợi chớ ? Tội gì làm nghề chăn trâu cho vất vả. Vừa được giàu vừa được đụ, nhận lời thím đi nghe Ngọ.

Trời quả không thương em. Vì sau đó ba ngày, thím lại hẹn em một đêm nữa, cũng tại cái chòi bắp trá hình đó. Giữa đêm, trong khi em đang đụ thím cho thím ra cái thứ tư, thì bỗng toàn thân bà lạnh ngắt, mất trợn trùng, nằm bất động. Tiếng la của thím cũng im bặt. Hoảng quá, em rút cặc ra, cầm đèn dầu xuống soi Thì thím đã tắt thở. Em sợ quá, ba chân bốn cẳng chạy về nhà, thức trắng suốt đêm đó vừa lo sợ vừa suy nghĩ tìm kế thoát thân. Lúc đó, em mới biết tim mình đã có yêu bà thím đáng tuổi mẹ. Và vì quá dâm nên bà đã chết dưới bụng em. Ngay hôm sau, em bỏ làng, ra đi tha phương cầu thực. Không biết có ai khám phá bà xã trưởng đã nằm chết trần truồng ở chòi canh bấp ngoài giữa đồng hay không…

.. Sáng nay, sau khi đụ Xuân, rồi kế đến là chị Năm mẹ Xuân, em đã làm mỗi người ra ba cái dễ như trở bàn tay.

Rồi Xuyên và Ngọ chia tay nhau.

Tối hôm đó, ăn cơm xong, Thạch Loan vào phòng tắm rửa sạch sẽ, tẩm nước hoa thượng hạng, rồi mặc một chiếc áo ngủ kiểu tây phương, bên trong không một mảnh đồ lót. Thạch Loan mang đồ sơn móng tay ra ngồi sơn vừa chờ người anh hùng tên Ngọ. Một lát sau, cánh cửa phòng được gõ nhẹ:

– Ai đó? VÔ đi, cửa không có khóa. Thạch Loan nói.

Ngọ mặc áo sơ mi, quần tây bước vào. Thạch Loan trông thấy chàng chỉnh tề hơn mọi ngày. Thạch Loan cảm động lắm, bảo Ngọ:

– Anh Ngọ đóng cửa và khóa kỹ lại đi anh.

Nhìn thấy cái hấp dẫn sang giàu của cô chủ, Ngọ ngẩn ngơ. Đến giờ phút đó, Ngọ vẫn không ngờ được rằng, vẫn không tin được rộng là mình lại có diễm phúc lớn lao đến như thế. Chiếc áo ngủ của Thạch Loan như tấm vải mùng, phơi gần hết da thịt mỹ miều, thơm tho, nhất là hai trái vú. Bóng đèn ngủ nơi đầu giường chỉ đủ trình cho Ngọ thấy hết cái mời mọc của một thân thể ngọc ngà kiều diễm. Khuôn mặt Thạch Loan đêm nay không son, không phấn nhưng đẹp như một nàng tiên. Ngọ ngẩn ngơ, bàng hoàng, ngây dại. Ngọ chỉ có lịch lãm, lanh lợi với những cô con gái nhà quê, nghèo khó như xuân, như chị Năm. Còn với Loan, Ngọ vẫn thấy mình lạc lỏng, bơ vơ, lúng túng. Thạch Loan mời:

– Anh Ngọ lại đây ngồi. làm gì mà anh lúng túng dữ vậy?

Nghe Thạch Loan mời mọc, Ngọ bước chầm chậm lại gần, mà hai bàn tay phải đè chỏm quần. Ngọ vẫn kính nể cô chủ như tự bao giờ. Càng bước đến gần Thạch Loan, Ngọ càng như bị hào quang giàu có, sang trọng của cô chủ chói mắt. Ngọ choáng váng, vì Thạch Loan, đêm nay dưới ánh đèn cái gì cũng rực rỡ, kiêu sa. Rực rỡ đến độ Ngọ có mặc cảm là đôi mắt hạ tiện nghèo hèn của chàng không xứng đáng được nhìn dung nhan kiều diễm này.

Thạch Loan ngồi dựa lưng vào đầu giường, thả dài đôi chân ra, ngắm nhìn Ngọ , để nghĩ lại những lời khen ngợi của Xuân và chị Năm nơi bàn tiệc chiều nay. “Chị Loan chưa biết tài của anh Ngọ. Anh còn dai sức và hay gấp mấy lần anh Xuyên nữa dó . ” Bỗng hai đùi của Thạch Loan co lên, rồi chàng hãng ra. Ngọ nhìn thấy lồn của cô chủ mọc lông đen thui. Một bàn tay Loan cho xuống xoa nhẹ lông lồn. Thạch Loan đưa ngón tay lên thấm nước bọt, xong đưa xuống dưới háng, đút hẳn vào cửa mình. Đôi mắt Thạch Loan lim dim.

Nhìn thấy cảnh này, Ngọ chịu không nổi, quỳ xuống bên cạnh giường, nhìn chăm chú ngón tay Loan đang ngọ ngoạy. Tiếng nước lồn lách chách. ác ở chỗ, bàn tay Thạch Loan sờ lồn trong áo ngủ, nên hình ảnh Ngọ thấy chỉ m~ mờ sương khói, không rõ . Anh chàng phải nhích lại gần hơn, mở to cặp mất mà vẫn chẳng thấy gì khá hơn. Rồi Thạch Loan, rút tay ra, đưa kền hai tay sờ bóp cặp vú . Ngọ thở hết nổi, đành bạo dạng áp miệng vô, dùng mũi hôn hai bắp vế đắng ngần của nàng. Bấp về Loan dang rộng ra. Hai tà áo ngủ cũng tách rời. Lồn Thạch Loan bây giờ mới phơi rõ dưới đèn trong phòng ngủ. Lồn nhà giàu có khác. Lông đen nâu, quăn tít. Mùi thơm của nước hoa hảo hạng ngát lên. Ngọ muốn áp lưỡi vào liếm một cái rồi có chết cũng chịu. Nhưng chàng không dám.

Ngọ hôn dài dài xuống phía dưới. Hai bàn chân thon trắng của Thạch Loan không thôi, cũng đủ làm chết cả một anh hùng. Ngọ ôm lấy đôi bàn chân hôn tới tấp Chàng nút từng ngón một, nút say sưa , nút mê mẩn, rồi Ngọ dùng lưỡi liếm nhẹ nơi hai gót chân. Thạch Loan bắt đầu rởn ốc.

gọ le lưỡi liếm luôn cả hai bàn chân của cô chủ. Thạch Loan cảm động quá. Hình như thân phận nô lệ của Ngọ chỉ dám thố lộ tình yêu theo kiểu cách nô lệ. Thấy Ngọ cứ loay hoay với bàn chân cả mười phút, Thạch Loan hỏi:

– Anh Ngọ chỉ yêu hai bàn chân của em thôi sao?

Vẫn ôm bàn chân, Ngọ ngước cổ nhìn lên Thạch Loan bằng đôi mắt tội nghiệp. Rõ ràng chàng vừa nghe cô chủ gọi tên Ngọ và xưug em với mình. Giọng nói của cô trầm ấm và thân thương hơn mọi ngày. Ngọ trả lời: .

-Dạ, không, tại bàn chân của cô đẹp quá. Cho phép tôi hôn nó thật lâu. Vì đây là lần đầu tiên tôi thấy một đôi bàn chân quá đẹp và dễ thương. .

– Tại Ngọ không chịu nhìn lên. Trên này còn các thứ khác dễ thương hơn. Nhìn lên đi Ngọ. Em bảo Ngọ nhìn lên mà.

Ngọ nhìn lên. Vừa lúc bắt gặp Thạch Loan vén nhẹ hai tà áo ngủ ra. Đôi vú đẹp thần sầu của Thạch Loan phơi trần dưới ánh đèn. Vẫn ôm cứng đôi bàn chân, hai mắt Ngọ mở thật lớn. Hai núm vú màu hồng, nhỏ xíu của Thạch Loan lún vào trong. Những sợi gân xanh mờ mờ ẩn hiện dưới làn da nơi hai bầu vú trong, mịn màng.

Ngọ vẫn nhớ trong đầu là không được bóp vú và nút lưỡi khi đã cho thuốc vào miệng. Và Ngọ hiểu là đêm nay thế nào chàng cũng phải phục vụ tối đa . Phả làm sao cho cô chủ Thạch Loan mê chết đi mới được, nên Ngọ chỉ mang thuốc theo phòng hờ, chưa dám cho vào miệng. Đêm này mà thất bại, xem như Ngọ đã không đỗ được trung học đệ nhất cấp. Như thế thì còn mong gì để lên đại học. Mục tiêu chính của Ngọ không phải là Thạch Loan, mà phải là bà Linh, mẹ nàng, hoặc bà ngoại của nàng, những người đàn bà giàu sụ đang núp sau hậu trường chính trị của miền Nam.