Như vạt nắng hồng

Thiên đang mãi ngồi trầm tư bên khung cửa sổ. Trời mùa đông lạnh là thế mà anh vẫn thích kéo cao những lật kính để gió se se từ bên ngoài ùa vào thổi lùa mái tóc. Đêm tối và sâu chỉ còn le lói phía xa xa vài đốm đèn trông giống mắt mèo chiếu lại như nhìn gã khờ còn ngồi trầm tư bó gối bên khung cửa sổ. Tiếng guitar réo rắt đệm nhẹ trong đêm như làm thời gian trở nên bồng bềnh trôi vào khuya lắm. 

Thiên đang nghĩ về hai người con gái… 

Nhưng điều đó quá vô lý với một người như Thiên. Đã từ lâu lắm rồi anh chấp nhận mình không phải là một chàng trai cùng hệ với mấy thằng bạn bởi những sở thích khang khác ngự trị trong anh từ dạo dậy thì. Thiên cảm thấy thích và quen nhìn đàn ông hơn trong một khuôn hình gồm cả hai giới. Có cái gì đó vô thức rủ gọi anh đến với những nét khỏe mạnh và nam tính của biết bao chàng trai. Chính điều đó từ khi xuất hiện đã nhiều lần làm anh cảm thấy đau đớn và dằn vặt. Thiên tự nhủ có lẽ một ngày nào đó anh sẽ khác đi, chứ không phải như lúc này chỉ cảm thấy con gái là những bông hoa đẹp dành để ngắm nhìn nhiều hơn là tìm cách chinh phục nó… 

Thiên đang nghĩ về hai nguời con gái… 

Nhiều lúc Thiên thấy mệt mỏi thật sự với đàn ông. Thiên bớt dần những lần tò mò đôi mắt ngoài đường phố dõi theo những chàng trai xinh xắn. Chỉ còn duy nhất một chàng trai làm Thiên phải mỉm cười khi nhìn thấy và nhất định ngày nào cũng phải ngắm đó là trong cái banô quảng cáo to đùng ở cửa hàng quần áo Bellumi dành cho nam giới. Chàng trai đó dễ thương lắm và có nụ cười hồn nhiên đến mức chính Thiên cũng phải sững lại vài giây khi lần đầu tiên chạm gặp. Vậy là Thiên bỗng dành riêng cho chàng – trai – ba – nô một đặc ân “được” Thiên mỗi ngày đi học về ngang qua đạp xe chậm lại và nghiêng đầu nhìn vào chào bằng một nụ cười tưởng tượng. Thiên cho là anh đã bớt “gay” đi nhiều kể từ khi bắt gặp chàng trai trong khung ảnh. Bởi vì anh không thèm vào mạng kết bạn đồng tính tứ phương như trước, cũng chẳng còn khao khát một cái gì đó thuộc về đàn ông ví dụ như mùi mồ hôi nồng nàn quen tìm khi đêm về… Thiên chỉ còn và chỉ cần nhìn vào khung hình quảng cáo đó mỗi ngày để được nhoẻn miệng cười hồn nhiên theo một hồn nhiền khác, để anh còn biết mình đang sống như thể để chờ đợi một cái gì đó hơn là tồn tại chẳng vì một cái gì… 

nhu_vat_nang_hong

Thiên đang nghĩ về hai người con gái… 

“Có lẽ ông đi sai đường rồi đó Thiên!” 
“Tôi không biết nữa…tôi không hiểu chính mình…” 
“Vì tui vẫn có thể làm cho ông nhận ra điều gì đó đặc biệt, chứng tỏ ông vẫn còn thuốc chữa mà…Tin tui không?” 
“Tôi không biết, tôi out đây” 


“Thiên nè, có lẽ ông đã thay đổi rồi, ông không còn là ông cái ngày quen tui và kể chuyện cho tui nghe…” 
“Không, tôi vẫn là tôi mà…” 
“Ông đã nhận ra điều gì đó đặc biệt từ nhỏ Quyên, vậy chẳng phải là tốt lắm sao, nếu có cơ hội gặp Quyên, tui sẽ cảm ơn nhỏ về điều đó…thôi tui out đã, ông bình yên nghen” 
“…” 

Thiên vẫn miên man về hai người con gái… 

Văn chương đã đem Lam đến bên Thiên và rồi là Quyên sau đó. Khi chủ động add nick hai người, anh cũng không ngại nói thẳng với họ “tình trạng giới tính” của bản thân mình. Và may cho Thiên hoặc vì con gái vốn dĩ là nhân hậu nên anh vẫn được đối xử đúng mực như anh từng mong đợi ở những người khác. Đầu tiên Thiên tưởng Lam là con trai do giọng thơ nhiều nam tính được đăng tải trên một tờ báo trực tuyến, rồi chính Lam cũng tự nhận mình là con trai và bảo toàn cái giới tính ảo đó với Thiên trong suốt hơn một tháng tán gẫu trực tiếp. Chẳng biết vì cớ gì sau đó cô lại làm anh chửng hửng khi thông báo “tui hối hận rồi nè, giờ tui làm lại con gái nhé, mong ông tha thứ…hihi” Phải chăng con gái là người có thể dễ dàng đùa giỡn với giới tính của mình hơn mà không phải trả giá gì quá đắt như những người suốt đời đi tìm giới tính bản thân như Thiên? Thiên đón nhận Lam như là người con gái đầu tiên có thể nắm giữ khá nhiều phần riêng tư trong lòng anh…Thiên đã từng ngạc nhiên lắm khi Lam yêu cầu anh cung cấp một đường dẫn vào xem thử cảnh phim hai người đàn ông “yêu” nhau ra sao và làm anh cười ngất khi bình phẩm “té ra cũng nhẹ nhàng quá ha, chỉ có điều tội cho thằng cha nằm phía dưới quá, chổng lên vậy mỏi chết cha…” Con gái muôn đời vẫn là con gái với những phán đoán bằng trái tim nhiều hơn là lý trí. Nhưng Lam lại che dấu phần nhạy cảm của mình giỏi đến độ Thiên rất khó nhận ra nếu không nhờ những bài thơ và tùy bút Lam đăng đây đó hoặc gửi tặng anh. Nhưng Lam lại không ngần ngại thổ lộ ước mơ được thay đổi giới tính của mình để đi khắp nơi, để sống với những thanh âm sâu trầm của côn trùng khắp vùng thảo nguyên xanh rì đâu đó. Và Lam lại làm Thiên cười ngất một lần nữa khi thật lòng “Nhưng chỉ khi nào con gái đổi giới tính rồi mà vẫn…sinh hoạt tình dục tốt thì tui mới đổi. He..he..Tui là một con bé có nhu cầu cao mà.” Vẫn là con gái đó thôi với những thật lòng quá đỗi. Sao Lam lại phải đi nói cả điều đó với Thiên chứ, chẳng lẽ cứ thấy Thiên là “gay” thì Lam không cần giữ lại cho mình chút ranh giới nào sao. Có thể Lam đã không nhận ra Thiên chua chát thế nào khi phán một câu xanh rờn “Tôi không nói ngoa nhưng tình bạn khác giới đẹp và vững bền nhất chỉ có thể là giữa một đứa con gái và một…thằng gay.” Cũng chính câu này Thiên đã lặp lại khi trò chuyện với Quyên nhưng anh lại cảm thấy cái phiên bản đem đi sử dụng lại lần đó nó trở nên nhạt nhẽo và vô nghĩa quá, hình như Thiên đang lặp lại chính mình và xâm phạm đến phần đáng ra chỉ dành riêng cho Lam. 

Thiên vẫn miên man về hai người con gái… 

Thì có khác gì đâu giữa Lam và Quyên, họ đều dành lấy nhiều nhạy cảm hơn về phần mình so với phần đông những người đang tất bất kiếm sống hiếm phút nghỉ ngơi bên ngoài xã hội. Vậy nên lại dôi ra một số người có dư thời gian để buồn nhiều và chiêm nghiệm về bản thân và cuộc sống. Thiên lại bắt gặp một Quyên giả làm con trai còn táo tợn hơn cả Lam khi mà bút danh cô dùng đem lại duy nhất một chỉ định giới tính. Lúc đầu Thiên hơi ghét ghét Quyên trong cái cách cô bé mới vừa 16 tuổi đó nói với anh “Tui là con gái nhưng đã thích ai là tui tấn công liền hà, để nguội không còn…ngon đâu…hihi” Thế mà Quyên lại như có chút dỗi hờn khi Thiên lọt khỏi danh sách những người tán tỉnh cô, mặc cho bao chàng trai thèm ước. Có lẽ Quyên vẫn chỉ là con gái thôi với những rắc rối muôn đời không chịu lớn. Có lẽ Quyên thích thích Thiên rồi đấy nhưng Quyên chẳng chịu ngỏ lời đâu. Bởi lẽ là thật…vô duyên và hớ hênh khi con gái lại đi ngỏ lời với một “gay”, khác nào đem đàn mà gảy tai trâu. Quyên cũng có nhiều sự kiêu hãnh như Lam cho nên đừng có mong ước cái lời “tỏ tình” của cô bé. Nhưng mà, có thực sự Thiên đang chờ đợi một lời nói yêu thương từ phía ấy như thèm ước một tiếng lòng? Hay chỉ là phút háo thắng của một thằng “gay” để thử chiếm ngự trái tim con gái như bao thằng con trai khác…? 

Thôi đừng miên man nữa Thiên! 

Thiên biết Quyên đã đánh thức trong anh cái phần trong trẻo dễ thương vốn là một ước mơ ngày xưa cũ. Ngày ấy Thiên đã thức dậy trong chiếc chăn ấm vào buổi sớm mai với hình ảnh của cô bạn không xinh nhưng lại duyên duyên hiện ra đầu tiên trong óc như nhắc nhớ một nụ cười làm trái tim Thiên đập nhẹ nhàng… Thiên đã nghĩ nó là tình yêu chứ không thể là gì hơn khác. Nhưng, có cái gì đó chợt đến rồi chợt tan như đôi cánh chuồn chuồn thoắt đậu thoắt bay bên bờ rào. Thiên dễ dàng quên ngay cô bạn gái khi bắt gặp…một chàng trai dễ thương khác học chung lớp võ. Thiên đã hăm hở đến khó tin với đôi mắt không ngừng đảo quanh tìm ngắm chàng trai ấy trong buổi tập mệt nhọc của thể xác. Và có đứa em gái làm chứng Thiên đã ngơ ngẩn như thế nào khi bất chợt một buổi tập vắng mặt chàng trai đó. Cái này gọi là gì thì Thiên lại chẳng bao giờ tìm cho nó một danh xưng. Có lẽ nó không xứng đáng được gọi là tình yêu ở cái thời Thiên còn bị xoáy sâu trong vùng định nghĩa bảo thủ về tình yêu và giới tính. Trái tim Thiên mềm yếu lắm mà lại dễ cộng hưởng với những âm cảm phát ra từ bất cứ ai quanh mình. Và đôi lúc Thiên nghe thấy âm vọng phản kháng nào đó từ trong sâu thẳm bản thân đòi hỏi một sự công bằng cho những tình cảm mà ngày ngày Thiên vô thức dành cho người cùng giới. Thiên từ từ nhận ra trong đau đớn cái mình đã nghĩ là tình yêu với cô bạn học ngày xưa chỉ là chút ảo tưởng do lý trí mang đến. Thế mà Thiên đã chú ý đến nó biết bao chỉ vì đơn giản nó đại diện cho thứ tình cảm giới chiếm phần đông trong xã hội này. Vào ngày ấy Thiên vẫn tự ảo tưởng và khát khao hai tiếng “bình thường” đến mức không thể chấp nhận những thứ thuộc về đồng tính cũng là tình cảm bình thường. Thiên đã không nhận ra dù yêu giới tính nào thì anh cũng đã yêu CON NGƯỜI nhiều đến như thế vì cứ mãi xoáy sâu trong vòng phân chia giới tính phi lý của cái xã hội giàu lòng bảo thủ này… 

Còn Quyên và Lam có lẽ vẫn chỉ là những người con gái thuộc về một ước mơ quá vãng xa xôi mà Thiên sẽ không bao giờ có thể chạm tới. Có thể hôm nay Thiên sẵn sàng để cho trái tim mình đón nhận muôn nẻo yêu thương từ tấm lòng của hai người con gái mang tới, nhưng Thiên không chắc ngày mai anh sẽ không còn đạp xe chậm lại khi đi ngang qua cửa hàng Bellumi, để thôi nghiêng đầu nhìn vào nhoẻn miệng cười hồn nhiên theo một hồn nhiên khác từ chàng trai trong khung hình quảng cáo. Và Lam và Quyên ai có thể níu giữ giúp Thiên để ngày hôm nay ở lại mãi mãi…? 

Chợt nhớ chiều nay khi tan trường Thiên đã lướt qua con đường trải dài vạt nắng hiếm hoi ngày đông giá. Cái lạnh căm căm như giữ lại sắc nắng, bỗng chợt hồng lên phía chân trời xa, và cả trên đôi má của những cô gái ngược qua…Có lẽ giờ ở Cao Nguyên xa, hay ở Sài Gòn đêm sương lạnh xuống, Quyên và Lam cũng đang xoa xoa hai tay cho ấm rồi áp vào đôi má mình. Nếu được ở những nơi đó, thể nào Thiên cũng sẽ nghiêng vai thì thầm… 

Như vạt nắng hồng… 

2:00AM 06/01/2005 
Nguoikhongyeugirl