Nhật Ký Vợ Tôi – Siêu Phẩm Trở Lại ( Update Chap 5 )

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay, trong lúc soạn lại sách báo cũ, mình vô tình nhìn thấy quyển lưu bút thời cấp 3. Những kỷ niệm trong những ngày cuối cùng của thời học sinh theo từng dòng lưu bút ùa về. Mình bồi hồi lật từng trang vở, ngắm nhìn những gương mặt thân quen. Ôi, mới đó mà đã gần 10 năm xa cách.

Mình dừng lại thật lâu ở phần lưu bút của Hiếu. Đọc đi đọc lại cả giờ, và nhất là câu cuối “Dù sau này ra sao đi nữa, trong lòng Hiếu, My mãi mãi là thiên thần”.

Hiếu bây giờ ra sao rồi nhỉ? Vợ đẹp con khôn, sự nghiệp thành đạt. Chắc hẳn là vậy rồi. Ngày ấy Hiếu học giỏi nhất trường, lại đẹp trai và hát hay nữa. “Trong lớp và cả trường có nhiều bạn gái thích Hiếu lắm Hiếu biết không? Nhưng sao Hiếu lại chỉ thích và theo có mỗi My thôi vậy? Hơn nữa còn theo một cách dại khờ đến thế! Mặc dù suốt 3 năm cấp 3, mình luôn là hoa khôi của trường, cũng có nhiều cây si theo đuôi, nhưng mình không xứng đáng là thiên thần như Hiếu nghĩ đâu”.

Mình còn nhớ, mỗi khi tan trường về, Hiếu đều lẽo đẽo đạp xe theo sau. Thỉnh thoảng Hiếu còn lén bỏ gói me chua, thanh kẹo chocolate, hay cái kẹp tóc vào ngăn bàn mình nữa. Có lần, tan học về, trời mưa tầm tã mình lại không mang áo mưa. Thế là Hiếu nhường áo mưa cho mình, còn Hiếu đội mưa mà về. Mình biết hết, cảm động lắm, nhưng chẳng biết phải phản ứng thế nào, nên cứ vờ như không biết.

nhật ký vợ tôi

Mình cũng biết mỗi khi ngồi cạnh hay đứng gần nhau, Hiếu lén ngửi tóc mình nè, đôi lúc còn lén lúc nhìn ngực hay mông mình nữa. Những lúc ấy, mình mắc cỡ muốn chết, nhưng cũng thấy thích thích. Thế nên, thỉnh thoảng mình làm như vô tình hớ hênh một tí để trêu Hiếu đó.

Như hôm hai đứa đi nhà sách. Hiếu thì lom khom kiếm sách ở hàng dưới. Mình cố tình nhón chân, với tay lên hàng trên cùng để lấy sách. Mình liếc xuống thì thấy hiếu đang dòm lên. Tia mắt Hiếu như lòn vào trong áo, mơn mang lên bụng rồi lên ngực mình.

Hay như lúc Hiếu đứng trước mình, mình vờ rớt đồ, rồi cuối xuống lụm. khẽ liếc lên thì thấy Hiếu đang nhìn xuống. Ánh mắt của Hiếu như xuyên qua cổ áo, xoáy sâu và khe ngực mình. Tuy bầu ngực đã được áo lót ôm lấy, che chắn, nhưng mình vẫn cảm thấy nóng và căng lên.

Những khi ấy, ty chỉ thoáng chốc, nhưng mình cảm thấy người tê rần, da ga nổi cả lên. Đầu vú sần cứng trong áo lót. Mình là con gái, nên đỏ mặt. Hiếu cũng đỏ mặt nữa. Thiệt là ngộ ngĩnh.

Phải chi ngày đó Hiếu mạnh dạn tỏ tình, 2 đứa mình đã tiến xa hơn. Âu cũng là duyên số. Có lẽ nhờ lúc đó cả hai đều nhút nhát bỡ ngỡ nên mới giữ được tình cảm học trò và mình vẫn giữ được hình ảnh thiên thần trong lòng Hiếu.

Nhưng Hiếu đâu biết rằng sang năm 11 mình đã không còn là thiên thần như Hiếu nghĩ nữa rồi. Mình đã ngã vào vòng tay người khác. Đối diện với Hiếu, mình là cô gái ngây thơ trong trắng, nhưng lúc ở bên người ấy, mình hoàn toàn sống theo bản năng. Giả tạo lắm phải không Hiếu?

Chẳng hạn như, có một hôm, sau khi học xong 2 tiết, mình lên phòng giáo viên, xin thầy chủ nhiệm cho về sớm vì bị mệt trong người. Rồi tan học, Hiếu chạy sang nhà thăm và cho mình mượn vở để chép lại bài nữa. Hiếu còn nhớ không? Mình chạy ra, mở hé cổng, nhận tập vở xong là giục Hiếu về liền. Nhìn Hiếu lủi thủi đạp xe ra về, lưng áo đẫm mồ hôi mà mình thấy áy náy vô cùng. Nhưng ngay khi cánh cổng vủa đóng sập lại, là mình trân người, tay một tay bấu chặt cánh cổng, một tay đưa lên bụm miệng lại, tập vở Hiếu đưa rơi vương vãi trên đất. Vì lúc đó, áo đầm của mình bị tốc lên ngang lưng, từ phía sau, cửa mình của mình bị đâm vào và nong ra chật cứng.

Nỗi áy náy lúc nãy tan biến nhanh chóng, nhường chỗ cho những cơn sướng khoái trào dâng, từ cửa mình lan tỏa ra khắp cơ thể. Nước nhờn tràn ra lênh láng, bắn tung tóe theo từng cú nắc, nhễu xuống thành vũng trên mặt đất…

Mình xin lỗi Hiếu nha. Nếu Hiếu biết được chắc Hiếu sẽ hiểu vì sao sau khi kết thúc cấp 3, mình chẳng bao giờ dám gặp lại Hiếu nữa.