Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8390 Lượt Xem

Chương 99​
Mái tóc dài trong cái khăn choàng, mặc dù căn phòng rất ấm áp nhưng lúc này tôi lại có một cảm giác lạnh lẽo ập đến. Nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia, tuy rằng không thấy mặt nàng, nhưng một cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, tôi luôn có một loại cảm giác thân thiết, không biết vì sao.

Lúc này đứng ở cửa, tôi nhìn bóng lưng kia trăm mối suy nghĩ khó hiểu, trong ấn tượng của tôi dường như không có người này, hơn nữa nhìn cái bàn làm việc và cái ghế văn phòng của nàng, căn phòng sang trọng này, hình như tôi cũng không có bạn bè cao cấp này trong xã hội.

Đang lúc tôi đang suy nghĩ và băn khoăn, nữ nhân kia từ từ quay ghế dựa, để lộ ra một gương mặt khuynh quốc khuynh thành. Đôi mắt như băng lửa đan xen, mái tóc lụa như thác nước, bạch y trắng hơn tuyết, trên mặt toát ra một cỗ khí chất lạnh lùng, vốn dĩ cô đang nhìn phong cảnh từ cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn ở phía sau bàn làm việc.

Sau khi xoay người lại, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh như băng giá của nàng biểu hiện một tia dao động, hơi thở băng giá của nàng biến mất vô tung vô ảnh. Nhìn thấy tôi mặt nàng lộ ra một tia ngại ngùng, ánh mắt né tránh một lúc, hơi miễn cưỡng mỉm cười, nhưng vừa mới cười lại nhanh chóng thu lại nụ cười.

Tôi nhìn biểu tình mỹ nhân băng sơn với vẻ mặt không thay đổi trước mặt, càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc nàng là ai? Bộ dáng của nữ nhân này khi nhìn thấy tôi đã vô cùng kinh ngạc và khẩn trương, đồng thời có chút thất thần.

Lúc này tôi càng kinh ngạc hơn, nữ nhân trước mặt này, vô luận là tối hôm qua hay vừa rồi đều cho tôi cảm giác như là một mỹ nhân băng sơn, vô hình trung mang theo uy nghiêm của thượng vị giả, có thể thấy được địa vị của nàng nhất định rất cao quý! Đồng thời đánh giá từ căn biệt thự này và chiếc xe đêm qua, nhất định nàng là con nhà phú quý, hơn nữa đêm qua lại có thể sai khiến thủ hạ sửa trị những tên côn đồ kia, thậm chí dám đoạn tứ chi người, đây tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.

Trước đây tôi hoàn toàn không tiếp xúc được với những người cao tầng như vậy, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Vốn tôi cho rằng tổng giám đốc công ty mình chính là một cao nhân, nhưng so sánh với người phụ nữ trước mặt này, dường như tổng giám đốc của tôi cũng không xứng xách giày cho nàng.

“Anh đã tỉnh rồi…” Đang lúc tôi nhìn nữ nhân này và suy nghĩ, cuối cùng nữ nhân đối diện cũng lên tiếng, hơn nữa ngữ khí có vẻ rất dịu dàng, khuôn mặt trắng như tuyết lúc này đỏ ửng lên.

“Ừm…” Tôi chỉ có thể nhẹ đáp ứng một tiếng, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nữ nhân trước mắt này thật sự là nữ nhân đêm qua sao? Nữ tử tối hôm qua cường thế và lạnh như băng, lúc này ở trước mặt tôi lại có chút khác, bất quá cách ăn mặc và kiểu tóc lại giống như nữ nhân tối hôm qua.

“Trước tiên anh lên giường nằm đi, thân thể của anh còn rất yếu…” Có lẽ theo thời gian trôi qua, tôi cũng dần thích ứng một chút, biểu tình trên mặt nữ nhân này từ từ khôi phục vẽ tự nhiên, chỉ thấy nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh tôi, sau đó hai tay ôm cánh tay tôi, muốn diều tôi.

Chỉ là khi hai tay nàng đỡ tôi, cơ thể tôi và nàng cứng đờ trong giây lát. Khoảnh khắc nàng ôm cánh tay tôi, có lẽ nàng lo lắng cho cơ thể của tôi nên sốt ruột, cơ thể áp sát quá gần, không nắm giữ được quy mô, khi cánh tay của nàng ôm cánh tay của tôi, tôi cảm giác được một quả bóng thịt đầy đặn và đàn hồi trên cánh tay của mình. Quả bóng rất lớn, rất mềm, rất đàn hồi đập vào tay tôi.

Tuy rằng ngực của Khả Hân cũng rất đầy đặn, kích thước của hai người cũng tương đương nhau, nhưng lại có một loại cảm thụ khác nhau khó tả nên lời. Nói đến việc đụng chạm, làm cho thân thể tôi đông cứng lại, nội tâm dâng lên một tia sợ hãi. Tuy rằng tôi không biết nữ nhân này là ai, vì sao lại cứu tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được nhất định nàng là một nữ nhân cường thế, có cương khí chỉ có nam nhân mới có. Từ tối hôm qua lúc trừng trị bọn côn đồ có thể thấy được sự tàn nhẫn của nàng, lúc này trong lúc vô ý tôi đã vô tình chiếm tiện nghi của nàng, tuy rằng là vô tình, nhưng vạn nhất nàng truy cứu…

Bất quá sợ hãi trong lòng tôi thoáng qua, mình đã không muốn sống nữa, hiện tại mạng đã nhặt về, mất đi thì có gì đáng tiếc? Nghĩ đến nhà tôi, nỗi sợ hãi trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh, tôi quay đầu thản nhiên nhìn nàng.

Vốn tưởng rằng tôi sẽ nhìn thấy một đôi mắt vừa tức giận vừa lạnh lùng, nhưng tôi lại thấy một ánh mắt thẹn thùng. Tuy rằng nàng giả vờ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn bị tôi nhìn ra một tia ngượng ngùng. Bộ dáng bẽn lẽn thẹn thùng của một tiểu nữ tử này của nàng không làm cho tôi cảm thấy xấu hổ mà càng làm cho tôi bối rối hơn.

Người phụ nữ này lúc bình thường nhất định là rất thích ứng với các dịp xã giao, biểu tình thay đổi rất nhanh. Sau khi cơ thể cứng đờ một chút liền đỡ tôi từ từ đi vào phòng ngủ, chỉ là bộ ngực đầy đặn của nàng dán sát vào cánh tay tôi, không nhích ra một chút khoảng cách nào, khi tôi đi, cơ thể tôi lắc lư, bộ ngực đầy đặn của nàng cọ vào cánh tay của tôi. Vào lúc này ngoại trừ có một tia cảm giác khác thường ra, tôi không có cảm thụ nào khác, dù sao lúc này trái tim tôi đã chết, nói chuyện và biểu hiện tựa hồ như do bản năng nhân tính còn sót lại của mình.

“Xin hỏi cô là…” Khi tôi được nàng dìu lên giường, cuối cùng không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng mà thót ra câu hỏi.

“Ngủ trước đi…” Khi tôi hỏi câu đó, trong mắt của nữ nhân trước mặt hiện lên một tia buồn bã, nhưng nỗi buồn này chỉ thoáng qua, nàng mỉm cười nói với tôi, trong giọng nói ôn nhu dịu dàng khó tả.

Tôi từ từ nằm trên giường, nàng đắp chăn cho tôi, phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của tôi. Lúc tôi hỏi nàng là ai, vì sao trong mắt lại hiện lên một tia buồn bã? Nỗi buồn đó từ đâu đến? Có phải chỉ là ảo giác của tôi không? Có lẽ gần đây đầu óc tôi quá mệt, tôi không nhớ rõ nàng là ai, nhưng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.

“Có đói không, tôi cho người làm đồ ăn cho anh…” Sau khi nàng đặt cái gối sau đầu tôi và nói một câu với tôi rồi quay đi.

Giọng điệu dịu dàng, không có một chút khách sáo, khiến cho tôi có cảm giác lúc này mình như đang ở trong mộng, không có một cảm giác hiện thực, mọi thứ quá xa vời với hiện thực. Tôi lắc lắc đầu, lúc này thân thể cảm giác được rất thoải mái, hơn nữa đầu óc cũng minh mẫn hơn rất nhiều, tôi nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thời gian trôi qua còn chưa tới 24 giờ, trạng thái hiện tại của mình bây giờ và ngày hôm qua quả thực khác nhau như hai người, ngoại trừ nội tâm ra, không biết mình đã uống linh đan diệu dược gì, lúc này tôi nhìn lỗ kim trên mu bàn tay mình.

Tôi không phải là một người tò mò, cũng không phải là một người mắc nợ, nhưng bây giờ tôi thực sự quá nghi ngờ, tôi nhìn cánh cửa phòng, sau đó lén len lỏi mở ngăn kéo bên cạnh giường, đập vào mắt tôi là một cuốn album ảnh nhỏ tinh xảo.

Nhìn trộm đời tư của người khác không phải là hành động của quân tử, nhưng lúc này sự nghi ngờ và tò mò khiến cho tôi tạm gác lại mọi chuyện. Tôi nhặt album lên, vừa mở trang đầu tiên, suýt nữa tôi đánh rơi cuốn album trên tay. Bởi vì trang đầu của album là ảnh của tôi, vâng, ảnh của tôi, ảnh chụp tôi ở nơi làm việc. Nhìn bức ảnh này, có vẻ như là chụp lén, tôi cũng không biết ai đã chụp ảnh này của tôi, thậm chí tôi không nhớ mình đã làm gì trong bức ảnh đó và kiểu tóc trong bức ảnh này dường như không phải là ngày hôm nay, hình như là năm trước, hoặc có lẽ là năm trước nữa.

Tiếp theo là một bức ảnh của người phụ nữ này, trong ảnh rõ ràng là nàng đang tự chụp, chỉ là tại sao nàng lại tự chụp? Tôi lật đến bức ảnh thứ ba, lại là ảnh của tôi, là một bức ảnh của tôi dang rộng vòng tay đứng trên bãi biển trong khi đi du lịch ở Đại Liên và nó cũng được bí mật chụp từ một khoảng cách rất xa.

Khi tôi nhìn thấy bức ảnh này, tôi nhớ rằng đó là khi tôi đến Đại Liên ba năm trước, khi tôi lật đến trang thứ tư, lại là bức ảnh của người phụ nữ đó, hơn nữa địa điểm chụp ảnh cũng là bờ biển Đại Liên, chỉ có điều rõ ràng là nàng tự chụp.

Bức thứ năm là ảnh của tôi, khi tôi nhìn xuống ngọn núi Thái Sơn, bức ảnh này được chụp hai năm trước khi tôi đi du lịch Thái Sơn, cũng là chụp lén. Trang thứ sáu là ảnh của người phụ nữ đó, địa điểm cũng là trên đỉnh của Thái Sơn, cũng là ảnh tự chụp.

Tôi tiếp tục lật, trang 7 là tôi, bức ảnh là một năm trước, chụp lén, trang thứ tám là của người phụ nữ đó, cùng một địa điểm với tôi, cũng là một bức ảnh tự chụp. Trang thứ chín là một bức ảnh chụp tôi trong chuyến thăm mỏ than đen bí mật, cũng là chụp lén, nhưng bức thứ mười không phải là ảnh của người phụ nữ đó, chính xác không phải là ảnh riêng của nàng, nhưng là tôi và nàng chụp chung.

Tôi chưa từng gập người phụ nữ này bao giờ, sao có thể có một bức ảnh với cô ta? Chỉ có một khả năng, công nghệ PhotoShop.

Sau bức ảnh thứ mười, album cũng kết thúc…