Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8393 Lượt Xem

Chương 98​
Khi dáng người kia đến gần tôi, mặc dù hiện tại ý thức tôi mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy sự xuất hiện của vị “Bồ Tát” đó.

Gió thổi tung cái khăn quàng quanh cổ, cùng với vạt áo tung bay, giống như một nàng tiên bước ra từ tranh cuộn, mang theo phong thái khuynh quốc khuynh thành giai nhân tuyệt sắc. Đôi mắt băng hỏa đan xen, mái tóc đen lụa như thác nước, áo trắng hơn tuyết, khí chất lãnh diễm phối hợp với dung nhan tuấn mỹ.

Vị “Bồ Tát” này làm cho tôi thấy rất quen mặt, chẳng lẽ trước kia mình đã từng bái qua ở tòa miếu nào? Đã từng thấy bức tượng của nàng? Tôi chỉ biết ngây ngô cười ha hả, lúc này tinh thần của tôi suy sụp, không có bất kỳ cảm xúc bình thường nào nữa…

Trong phút chốc tôi quên mình, ngước mắt lên, để kiểm tra xem còn một tia bóng tối của quá khứ nào vẫn chưa phiêu tán, giống như những đám mây trắng tước hạt mưa ở trên trời.

“Xin tha thứ cho em, những bông hồng vẫn đang chớm nở nhưng họ không biết tại sao chúng ta không hái hoa mùa hè đó. Sao mai im lìm cùng nỗi xao xuyến, ánh nắng ban mai vướng vào cành cây.

Thời gian đã thay đổi, em nhớ anh đã quay đầu đi làm cho em xấu hổ khi em thể hiện trái tim mình với anh, vì vậy em đến đây. Em còn nhớ những lời ngập ngừng trên đôi môi run run và ánh mắt nhiệt tình thoáng qua trong mắt anh, như đôi cánh tìm tổ trong hoàng hôn. Em quên rằng anh không còn nhớ em nữa, vì vậy em đến đây. Cuối cùng vì nhớ anh nên em đến, bởi vì em không muốn anh cô đơn, vì vậy em đến, bởi vì anh đang ở đây, vì vậy em đến.”

Một đôi tay lạnh lẽo vuốt ve mặt của tôi, trên mặt hình như có chút chất lỏng nhỏ xuống, bàn tay lạnh nhưng chất lỏng lại nóng, không lẽ là mưa? Nhưng sao nước mưa nóng như vậy? Nữ tử kia cởi cái khăn choàng lông ra, sau đó khoác lên người tôi, trên cái khăn choàng lông vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, ngăn nó với cái lạnh cóng dưới đất, tuy rằng tia ấm áp này không đáng kể, nhưng không biết vì sao, trái tim tôi lại cảm thấy ấm áp.

Tôi không cách nào nhìn rõ dung nhan của nàng, chỉ cảm giác được quen thuộc, bởi vì lúc này tôi đang cố gắng chống chọi không để mình hôn mê, có thể bảo trì trạng thái mở mắt đã rất khó rồi.

Chỉ một lúc sau, tôi nghe có tiếng nói chuyện ồn ào truyền đến. Lúc này tôi không còn sức quay đầu lại, chỉ đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động, thấy một đám hắc y nhân đang áp sát một đám côn đồ đi về phía tôi và nữ tử này.

“Mọi người đã bị bắt trở lại, không sót một ai…” Một người đàn ông mặc đồ đen cẩn thận đứng bên cạnh nữ tử này, khom lưng nhẹ giọng báo cáo.

Nữ tử này không ngừng nhìn thảm trạng của tôi, cuối cùng sắc mặt vô cảm, một cỗ khí thế uy nghiêm đáng sợ tự nhiên sinh ra, đồ không gió mà động, mang theo vài phần sát ý không chút che giấu, cơ hồ từng câu từng chữ nhẹ giọng phun ra: “Không ai được làm thương tổn anh ta ở trước mặt bản cung, không ai!” … “Đem tất cả những gì đã cướp được lấy ra, tên nào đã động vào bộ phận nào của Từ Kiên, thì chém bỏ bộ phận đó. Nếu như phản kháng, phế bỏ tứ chi…” Ánh mắt của nữ tử kia vẫn nhìn chằm chằm tôi, mặt không có xoay lại, cũng không nhìn đám côn đồ kia, chỉ nói ra lời như vậy.

Trong tiếng cầu xin tha thứ của đám côn đồ kia, bọn họ bị đám hắc y nhân mang đi, cuối cùng thanh âm càng lúc càng xa, cho đến khi không nghe nữa. Nhưng không lâu sau, lại vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết thảm tuyệt nhân hoàn, mấy tiếng kêu thảm thiết này kéo dài thật lâu.

Tôi kiên trì lâu như vậy, cuối cùng cũng không chống cự được nữa, tuy rằng đã cố gắng, nhưng ý thức dần trở nên mơ hồ, không biết mình sắp ngủ hay là ngất đi, hoặc là chết. Những tiếng kêu thảm thiết của bọn côn đồ theo ý thức của tôi mà biến mất, ngay sau đó tôi cảm giác được một trận thoải mái, giống như mình đang trôi theo gió mây, tự do tự tại…

Khi tôi tỉnh dậy, mở mắt ra tôi thấy một ngọn đèn xa hoa xinh đẹp, tôi tuần tra căn phòng, đó là một gian phòng rất lớn rất sang trọng, trên người tôi được phủ một tấm chăn lông vũ trắng tinh, phía trên còn có mùi thơm khó tả, mùi này thật quyến rũ lại quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ ra, chỉ cảm thấy rất dễ chịu.

Hoàn cảnh xa lạ này làm cho tôi khó phân biệt được là mơ hay thực, tôi chống người dậy nhưng thân thể còn yếu, tôi tựa vào gối đầu, xoa xoa huyệt thái dương của mình. Ngay khi tôi đang nắm tay mình, tôi phát hiện trên mu bàn tay dính một tấm băng cá nhân, tôi tháo miếng băng cá nhân ra, để lộ ra một lỗ kim mơ hồ có thể nhìn thấy. Cái lỗ kim này rất quen thuộc, lúc này ý thức của tôi cũng từ từ thanh tỉnh lại, hiện tại không phải là mộng cảnh mà là hiện thực, nhìn lỗ kim này, tôi biết mình đã bị người ta tiêm vào trong giấc ngủ.

Tôi đang ở đâu? Ai đã cứu tôi? Tại sao nữ tử nhìn thấy trong mông lung lại quen thuộc như vậy? Nhưng làm thế nào tôi lại không thể nhớ ra? Tôi dựa vào gối cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xẩy ra tối hôm qua, nhìn thấy Tư Kiến và Khả Hân ân ái, cho đến khi người vợ yêu của mình bị con nuôi chèn vào, hai người tiến hành giao cấu mãnh liệt…

Lúc này tôi tỉnh táo và bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, đổi lại là bất kỳ nam nhân nào khác nhất định sẽ kích động mà xông vào phòng bắt gian, sau đó đánh hai người một cách dã man, cuối cùng mới tiêu sái ly hôn. Nhưng tôi không làm vậy, tôi không làm được, không phải tôi nhát gan, mà là tôi nghĩ đến tình yêu của Khả Hân dành cho tôi, vì cảm giác áy náy đối với Phượng Quân, tất cả những điều này khiến cho tôi lựa chọn phương thức êm đềm nhất, bỏ lại phía sau chiếc nhẫn và lá thư bổ nhiệm, đó là món quà cuối cùng tôi tặng cho cô, cũng là một loại trá hình thẳng thắn cắt đứt quá khứ với cô. Nhất định cô sẽ nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương và lá thư bổ nhiệm, chỉ cần cô không bị não tàn, khẳng định sẽ biết tôi đã trở về, hơn nữa còn đúng lúc hai người vụng trộm giao cấu.

Về phần vì sao nửa đêm hôm qua tôi lại rời đi giữa chừng, lúc đó hình như cơ thể tôi không do tôi khống chế, hoàn toàn là một cái xác không hồn. Có lẽ trong lòng tôi sợ, sợ không thể tiếp nhận khi thấy một màn Khả Hân bị Tư Kiến chèn vào, lại càng không cách nào tiếp nhận nhìn thấy tận mắt một màn cô bị nó nội xạ, cho nên trong tiềm thức của tôi đã chọn rời đi, đó cũng là một hình thức trốn tránh.

Bây giờ tôi trở thành bộ dạng này, tôi thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, có lẽ chờ khi mình khôi phục lại, mình sẽ về nhà đối mặt với họ, ít nhất cũng phải hoàn thành thủ tục ly hôn.

Ngủ một hồi, tôi cũng không biết mình ngủ đã bao lâu, gian phòng trống trải này không có một người nào đến, giống như là một tòa thành trống rỗng, mà tôi là nhân vật duy nhất trong tòa thành trống rỗng này. Ánh mắt của tôi nhìn tới cái tủ cạnh bên giường, trên tủ bày một ít vật phẩm rải rác, có ví tiền, bật lửa quý giá, thuốc lá, các loại tài liệu tùy thân v.v. và đồng hồ đeo tay, mấy thứ này đều là của tôi, lúc này tôi mới nhớ tới chuyện tối hôm qua bị bọn côn đồ cướp đoạt, bây giờ tất cả những vật phẩm này đều để nguyên vẹn ở bên cạnh tôi.

Trong lòng tôi không có bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào, tại thời điểm này mình đã không quan tâm đến chuyện đời, việc mất và lấy lại được đồ khiến cho tôi không có thay đổi cảm xúc. Đúng rồi, linh vị, linh vị của cha mẹ tôi, lúc này tôi mới nhớ ra điều quan trọng nhất đối với tôi hiện tại, dù tôi có suy sụp đến đâu cũng phải tìm về linh vị ôm vào trong ngực.

Tôi đã tuần tra trong phòng với những vật phẩm đó làm điểm khởi đầu, sau khi quét quanh một vòng, cuối cùng tôi nhìn thấy linh vị của cha mẹ tôi trên tủ ở phía bên kia. Linh vị được đặt theo quy củ ở trên tủ, trước linh vị có một cái lư hương mới tinh, có đủ loại tàng vật sưu tập khác nhau.

Nhìn thấy màn này, thoáng cái tôi thở phào nhẹ nhõm, nọi thứ tôi muốn đều ở đó, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau khi suy nghĩ về những điều này, những vấn đề khác mới lần lượt xuất hiện.

Người phụ nữ đêm qua là ai? Bây giờ tôi đang ở đâu? Tất cả đều quá hư ảo, làm cho tôi không thể hình dung được. Tôi kéo lê thân thể suy yếu của mình xuống giường, mang dép lê vào, lúc này tôi phát hiện trên người mình mặc một bộ đồ ngủ, không biết làm bằng vật liệu gì, nhẹ như không mặc gì trên người, rất thoải mái, cảm giác này có thể biết bộ đồ ngủ này rất quý giá, hơn nữa còn mới tinh.

Lúc này tôi bước từng bước đi tới cánh cửa duy nhất của căn phòng này, khi vừa tới cửa, tay tôi ấn vào tay nắm cửa… Tôi không dám có động tác quá lớn, tôi thật cẩn thận, động tác rất nhẹ nhàng, tôi không biết tình huống lúc này, chưa có đè tay nắm cửa xuống, bởi vì tôi không biết lúc này hoàn cảnh của mình là nguy hiểm hay an toàn. Chẳng lẽ hết thảy đều là sự an bài của Khả Hân, người phụ nữ ngày hôm qua là ai? Không biết vì sao, tôi nhớ không được bộ dáng của nữ tử kia, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ tối hôm qua là Khả Hân tìm tới nàng? Nghĩ tới đây, trong lòng tôi có chút lo lắng, nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi vẫn nhớ đến chiếc xe hơi sang trọng và khí chất lạnh như băng kia, những thứ này không phải Khả Hân có được.

Chết tôi còn không sợ thì còn quan tâm đến nguy hiểm hiện tại sao? Nghĩ đến đây, tôi đặt tay nắm cửa đẩy xuống, cửa phòng từ từ mở ra, đầu tiên đập vào mắt tôi là bóng lưng của một người phụ nữ…