Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8228 Lượt Xem

Chương 315​
Sau một hồi lâu, rốt cục xe cũng dừng lại, tôi bị lôi ra khỏi xe. Lúc này tôi chân trần, dưới chân là đường đá, chẳng qua tôi không có cảm giác đau đớn, trong lòng tôi có một tâm tình quyết tuyệt.

Sau đó, tôi nghe tiếng cửa sắt mở ra, sau đó lại là một quãng đường rất dài, tôi cảm thấy mình đã đi một đoạn dài, hai người lôi tôi đi cũng rất dã man.

Một lúc lâu sau, tôi bị người ta ném xuống đất, sau đó mũ trùm được cởi ra, lúc này không có ánh sáng chói mắt như dự đoán, chỉ thấy bên trong rất u ám, hơn nữa rất ẩm ướt, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên sàng nhà, cái quần ngủ đã ướt nhẹp.

Tôi không khỏi nhìn hoàn cảnh xung quanh. Nơi này giống như một nhà xưởng bỏ hoang, hơn nữa đầy mùi ẩm mốc. Mắt tôi không khỏi nhìn đám người xung quanh, đều là những người mặc thường phục, trong tay họ đều cầm súng, hơn nữa còn là loại AK47 kiểu cũ. Trước kia làm phóng viên, tôi rất quan tâm đến tin tức quân sự, cho nên cũng học được không ít kiến thức về vũ khí.

Nhìn sắc mặt của những người này, có người da đen, có người da trắng, tất cả đều là người nước ngoài, chỉ có một số ít là người châu Á. Có khoảng 20 người tay cầm súng đứng đó, trên mặt không có chút biểu cảm nào, có thể thấy được những người này đều xuất thân quân nhân.

Họ là ai? Có phải Lãnh Băng Sương đã đưa tôi đến đây không? Hai chân của tôi vừa mới bị kéo lê đến chảy máu, lúc này tôi không cảm giác sợ hãi, chỉ nghi hoặc, tôi thật sự hy vọng mình không chết mù mờ, ít nhất cũng phải biết tại sao.

“Các người là ai? Muốn làm gì? Là nữ nhân kia bảo các ngươi mang ta tới đây?” Lúc này tôi nói với giọng khàn khàn. Chỉ là sau khi nghe tôi nói, những người này hoàn toàn không có đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.

Nơi tôi đang đứng hẳn là văn phòng của nhà xưởng bỏ hoang này, mặc dù tường bên trong đã đổ nát nhưng vẫn có một số vật dụng cần thiết cho cuộc sống, xem ra đã được thu dọn sạch sẽ.

Không lâu sau, cửa văn phòng này mở ra, một người đàn ông da đen bước vào, bộ dạng rất cao lớn, mặc âu phục đi giày da, tóc quăn đen được gội sạch sẽ, trên mặt đeo một cặp kính, có vẻ nho nhã và tao nhã, không thô lỗ như người da đen, thoạt nhìn giống như là một thương nhân Châu Phi hoặc là nhân viên ngoại giao của mấy quốc gia Châu Phi.

“Các ngươi ra ngoài đi!” Người da đen đi vào, nói với những người đó bằng tiếng Anh. Họ từ từ rời khỏi phòng, người cuối cùng rời đi còn đóng cửa lại.

“Xin chào, Từ tiên sinh…” Sau khi mọi người rời khỏi phòng, người da đen ngồi ở phía sau bàn làm việc chào tôi. Lần này hắn sử dụng tiếng Trung Quốc, chỉ có điều tương đối hơi ngượng nhưng tôi vẫn hiểu được, giọng điệu lịch sự, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, mà lúc này tôi đang ngồi trên nền đất lạnh với hai tay bị trói sau lưng.

“Ông là ai? Chúng ta đã gặp nhau chưa? Tại sao ông lại đưa tôi đến đây?” Tôi nhìn người da đen này hỏi, bởi vì đã lâu không nói chuyện, giọng nói của tôi đã khàn khàn, không biết tại sao, tôi nhìn người da đen này, cảm thấy có chút quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Trước kia tôi từng làm phóng viên chiến trường, cũng từng gặp qua không ít người da đen, thậm chí từng phỏng vấn người đứng đầu tổ chức chiến trường ở nước ngoài, chẳng lẽ người này là thành viên của một tổ chức khủng bố nào đó sao? Tôi đã gặp hắn khi ở nước ngoài? Đúng là có khả năng này…

“Tôi là ai? Ha ha, ông không biết sao? Hừ, mặc dù ông không biết tôi, nhưng tôi biết ông, trong ảnh tôi đã thấy ông nhiều lần…” Người đàn ông da đen nói tiếng Trung Quốc vụn về, lấy từ trong túi áo vest ra một tấm hình nhăn nheo, tấm hình đó là tấm hình tôi chụp khi còn là phóng viên, là hình hồ sơ của tôi, cũng không tính là bí mật gì.

Nhìn tấm ảnh đã có chút lợt màu kia, có thể tưởng tượng tấm ảnh này đã được lấy ra xem không biết bao nhiêu lần.

“Ông là ai?” Lúc này trong lòng tôi chỉ có sự tò mò vô hạn, chẳng lẽ người này chính là người đứng sau màn? Hoặc là một trong những thuộc hạ của người đứng sau màn?

“Ông có biết không? Ông Từ, trong những năm qua, tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần, mơ cái ngày chúng ta gặp nhau, trong đầu tôi luôn nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau khi chúng ta gặp nhau, ông có biết không? Để gặp ông thực sự không dễ dàng a, có thể nói là rất khó, lần này gặp được ông, tôi nên cảm ơn… con “đĩ” kia… người Trung Quốc các ngươi mắng nữ nhân thậm tệ nhất là hai chữ này đúng không? Đúng rồi, còn có từ “tiện nhân”, bất quá tôi cũng không hiểu được hai từ này thành phần nào nặng nhẹ hơn, bất quá trong phim truyền hình Trung Quốc của các ngươi, hai chữ tiện nhân này là tôi nghe nhiều nhất…” Người da đen kia hoàn toàn không trả lời câu hỏi của tôi, hắn vừa nói vừa xé nát tấm hình của tôi, trên mặt hắn mang theo nụ cười vô lại của người và súc vật.

Dựa vào kinh nghiệm phóng viên nhiều năm của tôi, đây là một người tâm cơ cực sâu, một người rất đáng sợ, không bao giờ biểu lộ cảm xúc thật trên mặt, từ hành vi xé ảnh của hắn có thể thấy được, hắn hận tôi đến cực điểm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Bất quá lúc này tôi lại có một nghi hoặc khác, tiện nhân trong miệng hắn là ai? Có phải là Lãnh Băng Sương? Hay là người phụ nữ mà tôi đã gặp với cái mũ gạc? Ai đã đưa tôi tới đây trước mặt hắn?

“Ngươi chính là người đứng sau màn? Tất cả những chuyện buồn trong gia đình ta là do ngươi làm PHẢI KHÔNG?” Nghe lời nói của người da đen này, hơn nữa với biểu tình của hắn, hơn nữa cùng với suy đoán về hành vi của hắn, trong lòng tôi không khỏi nghĩ đến một khả năng, lúc này tôi ngồi dưới đất rống lên, hô hấp đã dồn dập, loại cảm xúc đè nén lâu nay bùng nổ ra.

“Vậy ta có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết, đúng vậy, ta chính là người hoạch định mọi chuyện, tất cả những gì ngươi trải qua đều là do ta làm, hài lòng chưa?” Sau khi người da đen nghe tôi gầm lên, hắn chỉ mỉm cười và nhìn tôi.

“Ngươi… TẠI SAO? Ta có xúc phạm ngươi ở đâu không?” Sau khi nghe người đàn ông đó nói, tôi kích động vặn vẹo cơ thể, cố gắng muốn thoát khỏi sợi dây thừng. Lúc này tôi muốn liều mạng với hắn. Mấy năm qua đã tích lũy những phẫn nộ, cuối cùng cũng tìm được sự thật, mọi thứ đều do nguồn gốc này.

“Đừng kích động, Từ tiên sinh, không cần dồn dập, chúng ta có rất nhiều thời gian, hơn nữa kế tiếp chúng ta còn rất nhiều chuyện cần nói, ngươi sẽ được thưởng thức một cảnh đẹp chưa từng thấy…” Nhìn thấy bộ dáng giãy dụa của tôi, người da đen kia không có hoảng loạn tí nào mà tiếp tục cười nói.

…”Ngươi có biết không? Đã hơn mười năm rồi, có thể nói ngày đêm ngươi ở trong tâm trí ta. Cả đời ta có thể nói là đã hưởng hết vinh hoa phú quý, muốn thứ gì cũng có thể đạt được, thứ không muốn, cho dù người khác đưa đến trước mặt ta, ta cũng không thèm, mà ngươi lại hết lần này tới lần khác lấy đi thứ mà ta coi trọng nhất đời ta! Lần đầu tiên có người phá vỡ điểm giới hạn của ta như thế, mà người này chính là ngươi. Con người ta có tật xấu, nếu như không mở được khúc mắc này, thì cả đời ta sẽ buồn bực, cho nên muốn cho lòng được hạnh phúc, cái gì ta cũng dám làm. Đương nhiên, ta có thể trực tiếp giết ngươi, nhưng ta không muốn, ta cũng có thể làm cho ngươi tàn phế, ta cũng không muốn, giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi. Đối với cừu nhân của ta, ta muốn từ từ tra tấn, để cho ngươi thấy những thứ mình quý trọng nhất từng cái từng cái một biến mất, nhìn bộ dáng đau đớn không muốn sống của ngươi mới có thể làm cho lòng ta được thống khoái, làm cho nội tâm buồn bực của ta từ từ biến mất, đây là một quá trình chậm, cũng là quá trình để cho ta hưởng thụ…” Người da đen kia vừa nói vừa nhắm mắt lại, tựa hồ như đang hưởng thụ những gì đã xảy ra trước kia.

“Rốt cuộc ta đã đắc tội với ngươi cái gì, nói cho ta biết…” Nhìn thấy bộ dáng của hắn, lửa giận trong lòng tôi bùng phát đến cực điểm, tôi vừa giằng co vừa giận dữ quát, chẳng qua kế tiếp hắn cũng không trả lời câu hỏi của tôi.

“Đúng rồi, Từ tiên sinh, vì nghênh đón lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà gặp mặt, tin tưởng ngươi sẽ rất thích!” Sau khi người da đen nói xong, hai tay vỗ vỗ, phát ra tiếng “bóp bóp”.

Mà khi tiếng vỗ tay của hắn vừa dứt, cánh cửa phòng liền mở ra, sau đó có hai người kéo một nữ nhân đi vào. Nữ nhân kia tuy đầu tóc bù xù nhưng vẫn không che được dung nhan tuyệt mỹ. Sau khi nhìn thấy nữ nhân này, trong nháy mắt tôi sững người, thậm chí quên giãy dụa… “Khả Hân!”