Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8297 Lượt Xem

Chương 312​
Tôi ở dưới lầu chung cư nhìn căn nhà quen thuộc và ngập ngừng bước chân. Đang lúc tôi chuẩn bị tâm lý để lên lầu, Tiểu Đao đội trưởng bảo vệ phía sau gọi tôi lại.

“Từ tổng, tin tức mới nhất, hiện tại Trương phu nhân đang ở quán bar Latte, Từ Tư Kiến cũng ở đó.” Anh ta vừa trả lời một cuộc gọi và sau đó báo cáo với tôi.

“Cái gì?” Tôi nhìn đồng hồ, lúc này còn chưa tới giữa trưa, bình thường không phải Khả Hân ở nhà ban ngày sao, mới chạng vạng đã ra ngoài? Sự tình có chút kỳ quái, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, hướng Tiểu Đao gật đầu.

Một lần nữa ngồi trở lại trên xe, nhớ lại quán bar Latte, quán này đã mở trong thành phố nhiều năm rồi, được coi là quán bar câu lạc bộ đêm nổi tiếng nhất.

Trước kia tôi và bạn bè đã từng đến đó vài lần, bên trong tương đối lộn xộn, là một nơi tốt để một số đàn ông săn tình. Bốn năm nay mỗi buổi tối Khả Hân đều ra ngoài, không lẽ là đến nơi này mua vui? Tôi nhớ ở trong camera có một đêm thấy cô không về nhà, là cô chủ động hẹn hay bị người ta săn? Lời nói của Lãnh Băng Sương tôi không hoàn toàn tin tưởng, khi nàng nói với tôi chỉ có một đối tượng ngoại tình là huấn luyện viên thể hình, lúc đó tôi còn muốn bức nàng thề trên đầu Tiểu Cát và tôi, nhưng lời nói ra đến miệng, tôi cảm thấy mình quá đáng, bức nàng thề độc vì Khả Hân, điều này quá thiên vị và không công bằng với hai mẹ con nàng.

“Đến rồi…” Khi tôi đi đến cửa quán bar Latte, Tiểu Đao nói làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.

“Từ tổng, tôi và ngài đi vào để cho mấy người kia ở bên ngoài chờ, hay là chúng ta đều vào?” Khi sắp xuống xe, Tiểu Đao đột nhiên hỏi tôi.

“Hai chúng ta vào, lực chú ý nhỏ hơn, không nên làm kinh động người khác…” Suy nghĩ một lúc, tôi nói với Tiểu Đao.

Khi đến trước cửa quán latte, tôi không khỏi có chút hối hận, đây không phải là nơi thích hợp để chúng tôi gặp nhau, cách tốt nhất là về nhà đợi Khả Hân, nhưng tâm tôi lại lo lắng cho cô ấy, cảm giác chỉ cần một chút thời gian cô cũng có thể làm ra chuyện ngu ngốc. Nếu đã quyết định gặp, thì mỗi giây mỗi phút đều có giá trị.

Sau khi vào quán bar, khách bên trong không nhiều lắm, dù sao bây giờ mới là buổi trưa, chưa phải lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, nhưng vẫn có một vài cô gái trẻ tuổi trang điểm đậm, tóc nhuộm vàng, lộ ra những hình xăm nhỏ. Trong quán bar có nhạc kim loại, trên sân khấu có một vũ nữ uốn éo và lộ thân hình gợi cảm của cô.

Tôi thực sự không thích loại môi trường này, tôi nhìn quanh quán bar. Mặc dù quán lớn nhưng tương đối ít người, sau khi tìm xung quanh, tôi không thấy hai người, tôi không khỏi quay đầu lại nhìn Tiểu Đao.

“Họ ở trong phòng trong cùng…” Tiểu Đao chỉ vào một thông đạo nói.

Tôi gật gật đầu, đi theo phía sau.

Đi đến cuối thông đạo, là một phòng riêng rất lớn, cửa đóng kín, đứng ở cửa có thể nghe tiếng nhạc phát ra từ bên trong.

Ở cửa có một người đàn ông ăn mặc như người phục vụ, thấy Tiểu Đao đến gật đầu, xem ra là người của mình.

“Tôi tự mình vào, đứng đây chờ…” Tôi hít sâu một hơi hướng Tiểu Đao nói. Tôi không muốn có người lạ ở đây, tôi chỉ muốn gặp hai người một mình.

“Không được, tôi đã hứa với Lãnh tổng, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Từ tổng, điểm này tôi không nghe theo được…” Sau khi nghe tôi nói xong, Tiểu Đao rất kiên định lắc đầu nói.

Tôi nhớ rõ lúc ra khỏi cửa Lãnh Băng Sương đã nói với tôi, ngoại trừ liên quan đến sự an toàn của tôi, Tiểu Đao sẽ nghe theo bất kỳ an bài nào của tôi, xem ra yêu cầu của tôi liên quan đến an toàn cá nhân của tôi, Tiểu Đao không thể nghe theo, cuối cùng tôi cũng phải nhượng bộ.

Tôi gật gật đầu, cuối cùng hít sâu một hơi. Lúc này trong lòng tôi tràn ngập nghi vấn, không phải Khả Hân không muốn ở chung cùng với Tư Kiến sao? Không phải mỗi lần nó đều phải lén theo dõi cô sao? Tại sao lúc này lại cùng cô ở trong phòng khách? Chẳng lẽ hai người đã làm hòa sao? Lúc này hai người đang làm cái gì ở bên trong? Không phải đang thân mật chứ? Nếu hai người đang thân mật bên trong… bị Tiểu Đao nhìn thấy thì tôi nên làm gì đây? Tiểu Đao là một trong những người mà Lãnh Băng Sương tín nhiệm nhất, có lẽ anh ta đã biết, biết hết những gì không nên biết, đã nhìn thấy hết những gì không nên thấy, có giấu diếm cũng vô ích.

“Kẹt…” Sau khi hạ quyết tâm, tôi vặn nắm cửa, cửa mở ra, mặc dù không muốn giấu điều gì, cơ thể tôi vẫn theo bản năng đứng trước Tiểu Đao, nếu bên trong có gì, tôi có thể che tầm nhìn của anh ta. Sau khi mở cửa ra, khung cảnh bên trong khiến cho tôi ngạc nhiên, nó trống rỗng không có ai trong này. Tôi vội vàng đi vào trong phòng riêng, nhìn quanh bốn phía, kết quả một người cũng không có!

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lúc này hai người đang ở trong nhà tắm sao? Tôi không nhịn được đi tới nhà tắm, chỉ là mở cửa nhà tắm, bên trong cũng không có người.

Đang lúc tôi định quay lại hỏi Tiểu Đao, đột nhiên tôi cảm giác được sau gáy đau nhói, sau đó cổ bị tê dại, đầu óc choáng váng. Tôi gian nan quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Đao, tay phải của hắn còn bảo trì tư thế thủ võ, cuối cùng tôi mất thăng bằng ngã xuống đất, lúc này tôi cũng chưa mất đi ý thức, chỉ có chút choáng váng.

Coi trên TV, sau gáy hoặc cổ bị người dùng sóng tay chặc sẽ ngất xỉu mà tôi chỉ choáng váng, không bao lâu thì khôi phục lại. Chỉ là tôi chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được cổ đau nhói một lần nữa, từ tên nhân viên phục vụ ở cửa, Tiểu Đao nhận lấy một ống tiêm, sau đó tiêm vào cổ tôi, cuối cùng tôi từ từ nhắm mắt lại, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có. Lúc này toàn thân tôi xụi lơ, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao? Từ dưới lầu nhà tôi cho đến quán bar, trong lòng tôi rất hoang mang nghi hoặc, nếu tôi có cảnh giác cao một chút, khẳng định tôi sẽ phát hiện ra có điều không ổn, nhưng mấy ngày nay đầu óc mình mụ mị, lúc nào cũng muốn gặp Khả Hân để giải quyết chuyện này, làm cho mình sơ suất mất đi cảnh giác!

Tại sao? Tại sao Lãnh Băng Sương lại đối xử với tôi như vậy? Tiểu Đao là tâm phúc của nàng, hắn làm hết thảy sự tình đều là nghe theo mệnh lệnh của nàng, hắn dám động thủ với tôi, chẳng lẽ cũng là lệnh của nàng? Chẳng lẽ quyết định của tôi đã làm cho Lãnh Băng Sương hoàn toàn thất vọng? Nàng đã hoàn toàn hết hy vọng với tôi?

Hiện tại mọi chuyện phát sinh nằm ngoài dự đoán của tôi, lúc này trong đầu tôi chợt nảy ra một ý niệm, đây là chuyện tôi không hy vọng nó phát sinh nhất, làm cho tôi không thể không cẩn thận suy nghĩ lại khả năng này. Đó là, thực sự không có kẻ đứng sau chủ mưu, nếu thực sự có chủ mưu đằng sau thì chỉ có một người: là Lãnh Băng Sương!

Tôi cũng đã suy nghĩ nghiêm túc về điều này, người đứng sau hậu trường này chia rẽ gia đình tôi, tra tấn thể chất và tinh thần Khả Hân, làm cho gia đình tôi vốn tốt đẹp tan vỡ, cho nên tôi phán đoán kẻ đứng sau màn này nhất định là thống hận nàng, đồng thời đối với tôi cũng có oán niệm, còn có tình yêu đơn phương. Tôi cẩn thận hồi tưởng cũng tìm không ra người này, chỉ có một người là phù hợp với những điều kiện này, chỉ là tôi không muốn tin. Người này chính là Lãnh Băng Sương!

Hồi tưởng lại Lãnh Băng Sương đối tốt với tôi, tôi vẫn không muốn tin nàng sẽ hại tôi, lúc này tôi bị Tiểu Đao tâm phúc của nàng đánh lén khống chế, làm cho tôi không thể không tin. nàng có rất nhiều lý do và động cơ để làm như vậy, có lẽ nàng che giấu quá sâu nên tôi vẫn không có phát hiện, nàng hận Khả Hân và oán tôi, cho nên lợi dụng Tư Kiến một người ngoài.

Tại sao nói Tư Kiến là người ngoài? Vì tôi vẫn hoài nghi nó không phải là con ruột của tôi, dù sao đặc điểm ngoại hình của chúng tôi thật sự không giống nhau. Cuối cùng tôi tin điều đó, bởi vì Lãnh Băng Sương đã thực hiện hai cuộc giám định cha con cho tôi và Tư Kiến, cho nên mới có kết quả ngày hôm nay. Xem ra nàng đã lừa tôi bằng cách che giấu điều đó, hắn hoàn toàn không phải là con trai tôi, nàng có thể làm giả giấy chứng nhận quan hệ cha con dễ dàng như trở bàn tay.

Trước khi Tư Kiến xuất ngoại vẫn ở bên cạnh Lãnh Băng Sương. Luôn luôn bị nàng kiểm soát… Nghĩ về tất cả những điều này, tôi cảm thấy thực sự mình quá ngu, rõ ràng trước kia có rất nhiều sơ hở mà mình lại không phát hiện ra, vẫn đắm chìm trong sự dịu dàng của nàng đối với mình, còn coi nàng là người duy nhất có thể tin tưởng và dựa vào.

Không nghĩ tới tất cả đều là Lãnh Băng Sương thiết kế, tất cả nghi vấn hiện tại đều có cái lý thông suốt, các loại manh mối đều trùng khớp, hơn nữa chỉ có nàng mới có thực lực cường đại như vậy.

Có lẽ quyết định hôm nay của tôi làm cho Lãnh Băng Sương tuyệt vọng, hoàn toàn hết hy vọng mà buông xuôi, bởi vì nàng trả đã giá rất nhiều mà tôi cứ nghĩ tới Khả Hân, làm cho nàng tuyệt vọng và có tâm lý trả thù cho nên mới làm ra quyết định này.

“Mang hắn đi…” Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, tôi nghe Tiểu Đao nói như vậy, sau đó tôi cảm thấy mình bị hai người nâng lên và dìu đi…