Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8653 Lượt Xem

Chương 287​
Khả Hân liên tục gọi cho Lãnh Băng Sương như một kẻ mất trí, mỗi lần đều truyền đến số điện thoại trống, nàng vẫn tiếp tục gọi, đáng tiếc là cho dù nàng gọi một vạn lần cũng không có ai đáp lại, trong miệng nàng không ngừng la hét.

Lúc này Tư Kiến cũng không có ý kiến gì, bởi vì cách làm này của Lãnh Băng Sương thật sự có chút ngoài ý muốn, dựa theo ước định trước kia, hôm nay hẳn là hai người đi gặp nàng mới đúng, không ngờ nàng lại không có ý định gặp hai người, chỉ nói mấy câu với Khả Hân trong điện thoại.

“Đúng rồi! Tôi phải đi tìm cô ta…” Lúc này tâm tình Khả Hân đã bị kích động, có vẻ mất kiểm soát và bất lực, nàng không ngừng la hét, cầm lấy túi xách đi tới cửa. Lúc tới cửa mới nhớ tới mình chưa thay giày, nàng cầm túi xách chạy ra khỏi cửa, Tư Kiến cũng nhanh chóng chạy theo. Theo hai người rời đi, trong nhà lại chìm vào im lặng.

Tôi bắt đầu tua nhanh video. Tôi rất ngạc nhiên với câu trả lời của Lãnh Băng Sương, bất quá câu trả lời của nàng lại có sơ hở, nếu như tôi thật sự đã chết, giọng điệu của nàng hẳn là có thương cảm mới đúng, trong giọng nói của nàng lại không có thương cảm, chỉ có sự thờ ơ lạnh lùng.

Trải qua hơn một tháng thời gian, khi đó tôi hẳn là còn đang hôn mê, mà Lãnh Băng Sương trả lời mang theo sự lạnh lùng hờ hững, lúc đó tôi đã tỉnh dậy chưa? Nàng đã đem tất cả oán hận phát tiết lên người Khả Hân, vừa rồi lời nàng nói tuy rằng ngắn gọn, lại rất kiên quyết, xem ra nàng đã hạ quyết tâm không để cho Khả Hân gặp lại tôi. Hiện tại Khả Hân đi tìm Lãnh Băng Sương, nhất định sẽ vô ích thôi.

Thời gian trôi qua từng giờ, video không ngừng tua nhanh, đến tối hai người cũng chưa về, đồng thời tôi mở video Tứ Hợp viện ra, lúc này trong Tứ Hợp viện một bóng người cũng không có.

Qua hai ngày sau, cửa nhà rốt cục cũng mở ra, người tiến vào là Tư Kiến, lúc này hắn cõng một người, đó là Khả Hân, trên người nàng rất bê bối, đồ màu trắng đã dính đầy vết bẩn.

Tư Kiến đặt Khả Hân trên ghế sofa, sau đó bắt đầu giúp nàng cởi đồ. Mà nàng trơ mắt vô hồn nhìn tới trước, giống như đã biến thành pho tượng, tùy ý hắn cởi đồ, nàng cũng không nhúc nhích, tùy ý hắn đụng vào cơ thể mình. Lúc này hắn cũng không có hứng thú nhìn thân thể nàng, chỉ thở dài giúp nàng cởi đồ.

Sau khi giúp Khả Hân cởi đồ xong, Tư Kiến ôm nàng đặt lên giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, lúc này môi nàng đã nứt nẻ, xem ra đã lâu không có uống nước.

Tư Kiến lấy ra một chai thuốc từ trong cái túi, là chai thuốc biển, nó treo chai thuốc lên rồi gim kim lên mu bàn tay Khả Hân, mà nàng không nhúc nhích chút nào, thậm chí khi kim cắm vào, nàng cũng không có phản ứng.

Trước kia, Khả Hân rất sợ chích, vì thế tôi đã cười nhạo nàng vì điều này, nhưng bây giờ nàng cũng không quan tâm chút nào.

Từ chai thuốc có thể thấy được, hình như là chất dinh dưỡng. Thoạt nhìn có vẻ như Khả Hân tính tuyệt thực, nên hắn phải vô thuốc dinh dưỡng duy trì sinh mệnh cho nàng.

Thời gian chớp mắt đã trôi qua một tuần, mỗi ngày Khả Hân đều nằm trên giường, mỗi ngày Tư Kiến đều tiêm thuốc dinh dưỡng cho nàng, mu bàn tay đã có đầy lỗ kim.

Ngoại trừ đi vệ sinh ra, Khả Hân nằm trên giường bất động, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tối không biết lúc nào ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nàng không nói một lời nào. Mỗi ngày sáng sớm Tư Kiến đều cầm khăn ướt lau má nàng, lúc này phảng phất như nàng đã ở trong trạng thái thực vật. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không nói chuyện, có lẽ hắn biết, nói chuyện với nàng, nàng cũng không trả lời.

Nếu như muốn mua đồ, hắn đều gọi người đưa tới, một khắc hắn cũng không dám rời Khả Hân, tựa hồ như sợ nàng nghĩ lung tung làm ra chuyện ngu dại.

Hành động có ý thức duy nhất của Khả Hân là nhìn điện thoại di động của mình, rồi bấm số, một là số của tôi, đã bị tắt máy, số còn lại là Lãnh Băng Sương, vẫn hiển thị số trống, cứ cách một hai tiếng, nàng nhất định gọi một lần. Lúc này trong nàng giống như người máy chỉ biết thực hiện động tác lặp đi lặp lại này.

“Nàng định tự bạo bản thân như vậy sao? Nàng định chịu đựng cho đến bao giờ?” Sau hơn 20 ngày, Khả Hân vẫn nằm trên giường, rốt cục Tư Kiến nhịn không được hỏi nàng. Lúc này nàng đã gầy đi rất nhiều, trạng thái tinh thần đang ở bờ vực suy sụp. Hơn 20 ngày dựa vào thuốc dinh dưỡng để duy trì mạng sống, nàng không ăn bất cứ thứ gì, bất luận kẻ nào cũng sẽ giảm cân.

Mà trong thời gian hơn 20 ngày này, mỗi buổi tối Tư Kiến đều dùng máy tính để liên lạc với người bí ẩn kia, đồng dạng vẫn là dùng mật mã, chỉ là mỗi lần liên lạc, hắn đều rất rối rắm, thống khổ, xem ra, hắn cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, không muốn làm tổn thương nàng, lại không thể không làm như vậy, đây chính là nguyên nhân sự đau đớn thống khổ và rối rắm của hắn.

Khả Hân vẫn không trả lời, giống như không nghe vậy, vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hẳn là hắn không có chết, có lẽ Lãnh Băng Sương cố ý nói vậy…” Tư Kiến lại nói một câu, lần này Khả Hân cũng có phản ứng, lúc hắn nhắc tới tôi, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng, cũng chỉ thoáng qua.

“Ài…” Tư Kiến thở dài, xoay người đi ra khỏi phòng Khả Hân.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nước mắt Khả Hân tuôn rơi, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa khóc lên. Trải qua một thời gian dài như vậy, dường như nàng đã thất hồn lạc phách, si si ngốc ngốc không khóc không nháo, đây mới là lúc đáng sợ nhất. Bây giờ nàng khóc lên, đối với nàng có lẽ là điều tốt, lúc này tựa hồ như nàng đã nghĩ thông suốt cái gì.

Lại qua năm ngày, cuối cùng Khả Hân cũng có phản ứng, khi Tư Kiến mang thuốc vào phòng ngủ của nàng như thường lệ, phát hiện nàng đang ngồi ở bên giường, tuy rằng vẫn có chút thất thần, nhưng rõ ràng đã có sự thay đổi, hắn không khỏi ngẩn người.

Khả Hân không nói gì, đứng dậy xẹt qua người Tư Kiến đi vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt chải đầu, tiếp theo trang điểm. Khi mọi việc xong xuôi, nàng hiện ra một vẻ đẹp đáng thương của người bệnh khiến cho người ta tỏ lòng thương tiếc.

Mà trong quá trình này, Tư Kiến không nói một lời, không biết chuyện gì xảy ra với Khả Hân. Đột nhiên bừng tỉnh biết là nàng mặc đồ và chuẩn bị ra ngoài.

“Nàng định làm gì?” Khi Khả Hân lê cơ thể yếu ớt đi ra cửa, cuối cùng Tư Kiến không nhịn được hỏi.

“Ta muốn ra ngoài đi dạo, ngươi đừng đi theo ta…” Sau gần một tháng, cuối cùng Khả Hân cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói có hơi khàn khàn.

“Nhưng mà…” Tư Kiến muốn nói lại thôi, đương nhiên hắn lo cho Khả Hân đi ra ngoài một mình.

“Cho dù ta có muốn chết, trước khi chết ta cũng phải nhìn thấy ảnh một lần, dù là mộ phần của ảnh cũng được!” Nói xong câu đó, Khả Hân mở cửa ra ngoài, Tư Kiến cũng không có đi theo, hiện tại hắn không dám vi phạm ý định của nàng, tinh thần của nàng đang ở trạng thái bất ổn, không thể chịu đựng bất kỳ sự kích động nào, nếu là chuyện có thể khiến cho nàng tức giận, hắn sẽ không dám làm.

Nghe Khả Hân nói vậy, Tư Kiến cũng yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất nàng cũng biểu đạt thái độ của mình, trước thấy chồng, nàng sẽ không tìm cách tự tử, giữ tính mạng lại chờ ngày tái ngộ với chồng.

Đến tối Khả Hân còn chưa trở về, Tư Kiến bồn chồn ở nhà, đi tới đi lui trong phòng khách. Hắn gọi điện thoại cho nàng, nàng lại không bắt máy, hắn có vẻ rất lo lắng. Đến mười giờ tối, rốt cục hắn nhịn không được, mặc đồ chuẩn bị ra ngoài tìm nàng. Chỉ là vừa chuẩn bị ra cửa, đột nhiên cửa mở ra, trên tay nàng xách một cái túi trở về, hơn nữa hai má đỏ bừng mang theo mùi rượu.

“Nàng uống rượu?” Tư Kiến nhìn bộ dáng của Khả Hân, rất kinh ngạc hỏi, hắn ngửi được mùi rượu trên người nàng.

“Ụa…” Khả Hân vào trong nhà còn chưa kịp thay giày, đã bịt miệng chạy vào nhà tắm, bắt đầu nôn mửa vào bồn cầu.

Cái túi của Khả Hân đặt ở cửa, Tư Kiến mở ra rồi ném nó xuống ghế sofa, bên trong chứa đầy bia và thuốc lá, nó nhìn thấy mấy thứ này liền trợn tròn mắt đứng chết lặng. Hắn nhìn chằm chằm mấy thứ này hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài, trong lòng không biết sau này còn bao nhiêu chuyện buồn đợi hắn ở góc khuất. Thuốc lá và rượu này có lẽ sẽ trở thành công cụ để nàng giết thời gian và làm tê liệt bản thân mình.

Tư Kiến có vẻ rất thống khổ, lại cảm thấy vô cùng bất lực, chờ khi hắn nhớ tới Khả Hân còn đang ở trong nhà tắm, nàng đã nằm trên sàn nhà tắm ngủ say rồi…