Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8692 Lượt Xem

Chương 281​
Lần thứ hai hai người làm thật lâu thật lâu, ở trong nhà tắm chuyển đổi tư thế nhiều lần, Khả Hân đã có ít nhất hai lần cao trào, Tư Kiến vẫn chưa xuất tinh.

Sau khi Tư Kiến lau khô thân thể hai người, hắn bế Khả Hân ra khỏi nhà tắm, sau đó đặt lên ghế sofa tiếp tục cắm vào bơm, lại qua hơn nửa giờ, nàng chống hai tay lên ghế, cả hai tay và chân căng thẳng trong khi hắn xuất tinh vào trong. Lúc hắn xuất tinh, hai chân nàng đã mất đi khí lực, cuối cùng không thể không dựa vào hai tay hắn nâng đỡ, khi đó hai người đã đầm đìa mồ hôi khắp người.

Tôi dựa vào đầu giường châm một điếu thuốc, tuy rằng trên mặt tôi rất bình tĩnh, trong lòng cũng rất bình tĩnh, nhưng tại sao bàn tay châm lửa lại run lên như vậy? Bật lửa phải ba bốn lần mới châm được điếu thuốc? Lúc này tôi không còn biết suy nghĩ và cảm thụ chân thật trong lòng mình.

Trong màn hình Tư Kiến thanh lý dấu vết mà hai người để lại sau khi quan hệ tình dục, mà Khả Hân khỏa thân nằm nghỉ trên ghế sofa, âm đạo mơ hồ còn chảy ra tinh dịch mà hắn bắn vào, hắn quan tâm lót hai tầng khăn dưới mông nàng, sợ tinh dịch thấm vào nệm ghế.

Khả Hân nhắm mắt lại, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, độ phập phồng từ từ thu nhỏ lại, nàng cảm nhận được cao trào, khôi phục thể lực của mình. Lúc này nàng có chút uể oải nằm trên ghế sofa, giống như một mỹ nhân đang ngủ, tư thế và thân thể thật gợi cảm, chỉ là trong âm đạo đang chảy ra tinh dịch làm ảnh hưởng đến bức tranh này.

Tôi dựa vào giường hớp từng ngụm thuốc, một điếu chưa đến 10 hơi đã hút xong, sau đó lại châm điếu khác, hút liên tiếp 3 điếu mới dừng lại, lúc này cảm giác đầu óc thiếu dưỡng khí, cảm thấy tê liệt khắp người.

Từ cuộc đối thoại giữa hai người, tôi đã thu được rất nhiều thông tin. Đầu tiên là thái độ của Khả Hân đối với Tư Kiến lúc tốt lúc xấu, đại bộ phận thời gian đều là xấu, chỉ khi nhắc về tôi, khi yêu cầu hắn hỗ trợ, thái độ của nàng mới tốt hơn một chút. Tiếp theo là lúc hai người làm tình, biểu tình của nàng rối rắm, cùng hắn làm tình đương nhiên không ngừng cao trào, giữa hai hàng lông mày tựa hồ như có một tia miễn cưỡng, mặt khác nàng cũng nói một câu, nàng có ngày hôm nay đều là do hắn hại.

Trong này bao gồm rất nhiều câu hỏi, Khả Hân nói rằng bởi vì chuyện của hai người đã bức tôi bỏ đi. Nàng có biết việc hắn đánh thuốc nàng không? Còn từ trong miệng hắn mà bây giờ tôi biết được Khả Hân lạm giao? Điều đó có khả năng không? Tôi thật sự không thể tiếp nhận, tôi không thể tưởng tượng nàng quan hệ tình dục với một người đàn ông khác không phải tôi hay Tư Kiến! Nếu đó là sự thật, Khả Hân của mình đã hoàn toàn nhơ bẩn, đã bốn năm rồi, nàng chỉ có tôi và Tư Kiến hai người đàn ông sao? Có người nào khác đã đụ nàng không? Nếu vậy, người đó là ai? Có bao nhiêu người?

Lúc này tôi đã hiểu tại sao Lãnh Băng Sương lại xóa tất cả video trong bốn năm qua, chính là không muốn tôi nhìn thấy, chuyện gì cũng không giấu được nàng, nhưng nàng không thể phán đoán sau khi tôi phát hiện ra sẽ có phản ứng gì, nàng không muốn tôi bị kích động mạnh, cho nên đã giấu những video này đi, trong lòng tôi không trách nàng, còn rất cảm kích nàng đã vì tôi mà làm hết thảy.

Nhưng Lãnh Băng Sương vẫn trăm mật một sơ, để cho tôi lấy được cái usb này! Có lẽ thời gian video lưu lại không còn nhiều lắm, tôi phải hiểu rõ toàn bộ quá trình của sự tình, nếu như nàng phát hiện cái usb này không còn, nhất định nàng sẽ nghĩ hết biện pháp để ngăn tôi xem nó.

Tôi xoa xoa hai má mình, tuy rằng hiện tại mình không có khẩu vị gì, vẫn để tùy tùng chuẩn bị đồ ăn cho tôi. Tôi tự ép mình phải ăn, tôi nhất định phải bảo trì thể lực, trong quá trình ăn thật vô vị, lúc này ăn cơm giống như là uống thuốc vậy.

Sau bữa ăn, tôi dặn mọi người không được làm phiền tôi trừ phi thật cần thiết, đồng thời tắt điện thoại di động. Mục đích là để tránh người khác làm phiền tôi, bởi vì tôi sợ nhận được cuộc gọi của Lãnh Băng Sương, nếu nàng gọi thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tôi. Cho dù có bị nàng phát hiện thì từ nước ngoài bay qua cũng phải mất một thời gian, nàng muốn ngăn cản tôi cũng không kịp, về phần những tùy tùng kia, tôi có lòng tin có thể chặn bọn họ.

Sau khi lắp lại ổ flash USB, tôi duyệt lại tất cả các thư mục, sau đó mở các video theo thứ tự thời gian và mở video ở nhà trước, tôi không nhớ được những tháng ngày khi tôi rời khỏi nhà bốn năm trước. Thời gian của video này, có lẽ là thời gian khi tôi rời khỏi nhà.

Sau khi mở video trong nhà bốn năm trước, tôi thấy cảnh tượng khi tôi rời khỏi nhà, đứng ở góc độ người ngoài cuộc xem bản thân mình khi đó, đôi mắt tôi vô cùng bi thương và tuyệt vọng, không có một chút thần sắc, giống như một cái xác chết.

Sau khi tôi rời khỏi nhà, căn nhà chìm trong im lặng, trời đã tối, tôi bắt đầu tua nhanh video…

Tôi còn nhớ lúc đó, sau khi rời khỏi nhà, tôi chuẩn bị lái xe về quê, lúc đó tôi gặp hai người ở gần Tứ Hợp viện, sau đó tôi một mình bỏ chạy, trên đường núi vòng vèo về nhà, tinh thần tôi hoảng hốt nên mới xảy ra tai nạn.

Khi đó hai người hẳn là ở phía sau đuổi theo tôi, như vậy sau khi tôi gặp tai nạn, hai người có quay lại thành phố này ngay lập tức không? Tôi tua nhanh thời gian, mãi cho đến sáng hôm sau, hai người vẫn chưa về nhà, chẳng lẽ họ đi Tứ Hợp viện?

Tôi mở thư mục Tứ Hợp viện ra, sau đó mở video Tứ Hợp viện, có nhiều video Tứ Hợp viện hơn ở nhà. Tôi không xem những video trước kia, trực tiếp tìm thời điểm trùng với video trong nhà, sau đó mở video ra, hai giao diện video xuất hiện trên màn hình máy tính, thời gian bắt đầu phát đồng bộ…

Trong Tứ Hợp viện đồng dạng cũng không có người, lúc đó hai người đi đâu? Tính theo thời gian, lẽ ra lâu như vậy hai người đã trở lại, tại sao hiện tại không có bóng người? Chẳng lẽ hai người có mặt ở hiện trường nơi xảy ra tai nạn của tôi sao? Tôi tăng tốc độ của hai video một lần nữa… Sau ba ngày, bóng dáng mệt mỏi của Khả Hân xuất hiện ở nhà.

Lúc đó Khả Hân mở cửa bước vào nhà rồi thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, trong ba ngày này có thể phán định nàng không có tắm rửa, cũng không trang điểm, thậm chí cũng không rửa mặt, trên người còn dính không ít bụi, thoạt nhìn rất suy sụp, hai mắt đờ đẫn, mí mắt sưng đỏ. Mà Tư Kiến đi theo phía sau vào nhà, đứng ở cửa không thay giày, nàng cũng vậy. Hắn đứng đó do dự muốn nói lại thôi, biểu tình rất phức tạp, nhìn bộ dáng nàng, trên mặt lộ ra biểu tình không đành lòng. Hắn cũng phờ phạc rất nhiều, trên người cũng rất lôi thôi, nhưng so với Khả Hân sạch hơn nhiều.

Hai người vẫn trầm mặc. Một lát sau, Tư Kiến bắt đầu thu dọn nhà cửa và thay đồ trên người, sau đó bắt đầu nấu cơm. Ban đầu tôi tưởng sau khi tôi rời đi, hẳn là hắn cao hứng mới đúng, hiện tại xem ra tựa hồ như không phải vậy.

Khi Tư Kiến nấu cơm xong, hắn mời Khả Hân ăn, nàng lại thờ ơ, như thể không nghe. Hắn kêu nàng đi tắm rửa, nàng cũng không nhúc nhích, giống như đã trở thành một người gỗ.

Cuối cùng Tư Kiến lấy thức ăn, bưng đến trước mặt Khả Hân, đặt ở trên bàn trà, có lẽ ba ngày nay nàng không có ăn gì, đồ ăn đặt trên bàn trà, nàng cũng không thèm nhìn tới, tiếp tục ngồi ngẩn người ở đó.

Ở bên kia, Tư Kiến đang ngấu nghiến ăn như hổ đói, hắn cố ý quay lưng lại Khả Hân, không muốn nàng nhìn thấy bộ dáng ăn cơm của hắn, từ âm thanh ăn có thể thấy hắn rất đói. Sau khi ăn xong, hắn quay lại nhìn nàng vẫn ngồi ở chỗ đó với vẻ mặt thất thần, cuối cùng hắn thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

Tư Kiến nhìn bộ dáng Khả Hân, thở dài một hơi, sau đó đi vào nhà tắm lấy một cái khăn thấm nước, hắn cầm cái khăn đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm trên sàng nhà, quan tâm muốn giúp nàng lau mặt.

Chỉ là trước khi cái khăn chạm vào mặt Khả Hân, hắn đã bị lòng bàn tay của nàng đẩy ra. Nàng cứ ngồi trên ghế sofa bất động hơn một tiếng đồng hồ, giống như một pho tượng, chỉ thỉnh thoảng chớp mi vài cái. Đột nhiên nàng động tay khiến cho Tư Kiến hoảng sợ, mu bàn tay của nàng hất tay hắn, đánh bay cái khăn trên tay hắn. Hắn không nói một lời, nhặt khăn lên, đặt trở lại trong nhà tắm.

Sau khi quay trở lại phòng khách, Tư Kiến bưng bát cơm lên, dùng thìa múc đầy thức ăn rồi đưa đến miệng Khả Hân, định đút cho nàng.

“Xoẽng…” Theo một tiếng giòn vang sắc nét, bát cơm cũng bay đi, rơi xuống sàn, vỡ tan, thức ăn văng tung tóe khắp sàn, luôn cả trên mặt hắn…