Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8623 Lượt Xem
Chương 274
“Được rồi, ngủ một lát đi, em đi làm một chút chuyện…” Lãnh Băng Sương nằm trong ngực tôi trong chốc lát, ngồi dậy nói.
Lãnh Băng Sương đi rồi, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại một mình tôi, lúc này trong lòng tôi có chút bất an. Sáng nay sau khi Khả Hân tỉnh dậy, nàng sẽ phản ứng như thế nào? Chuyện tối hôm qua nàng thật sự coi như là một giấc mộng sao? Nàng vẫn tiếp tục suy sụp như vậy sao?
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi hận bản thân mình, tại sao đến lúc này tôi vẫn còn nhớ nàng nhiều như vậy? Trong lòng tôi vừa mới quyết định phải đối xử tốt với Lãnh Băng Sương, một đêm vợ chồng trăm ngày ân, nhưng Khả Hân có việc tôi cũng không thể mặc kệ. Thông qua cuộc đối thoại vừa rồi, hẳn là Lãnh Băng Sương cũng hiểu.
Bây giờ đã 9:30 sáng, tôi nhìn cái bàn cạnh giường ngủ của mình, cái laptop vẫn nằm đó, tôi bật cái laptop và hệ thống giám sát thời gian thực lên.
Trong màn hình giám sát, trong nhà không có ai, hoàn cảnh trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ tối hôm qua Tư Kiến trở về, thu dọn phòng xong rồi mang Khả Hân rời đi? Tôi vội vàng phát lại màn hình giám sát. Thời gian là sau khi tôi rời đi…
Sau khi tôi rời đi, những tùy tùng đã dọn sạch mọi dấu vết của tôi trong nhà, sau đó rời khỏi nhà mà không hề làm động Khả Hân từ đầu đến cuối.
Khả Hân bị đội trưởng bảo vệ tiêm thuốc an thần, sau đó vẫn ngủ say, có lẽ đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ một giấc ngủ trầm ổn ngọt ngào như vậy.
Mãi đến 5:00 sáng, thân thể Kha Hân rốt cục có phản ứng, nàng khẽ lắc lư, mí mắt cũng bắt đầu run, cuối cùng từ từ mở mắt ra.
“Chồng… Chồng…” Sau khi Khả Hân mở mắt ra, vội vàng xuống giường chạy tới phòng khách. Sau đó là phòng ngủ thứ hai, nhà tắm và ban công, nàng vừa tìm vừa la hét, sau khi tìm kiếm khắp nơi, nàng mới bình tĩnh lại.
“Lại là một giấc mộng? Sao cảm giác lại thực tế như vậy?” Khả Hân đứng ở phòng khách lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng tìm dấu vết ở phòng khách và cửa ra vào.
Xem ra những tùy tùng kia làm việc rất đắc lực, nếu như tối hôm qua mình mù quáng bỏ đi, khẳng định là sẽ bị Khả Hân phát hiện dấu vết.
“Ài…” Cuối cùng Khả Hân ngồi trên ghế sofa, thở dài, có vẻ nản lòng.
Nàng theo thói quen đưa tay lên hộp thuốc lá trên bàn trà, khi tay vừa chạm vào hộp thuốc lá, tay nàng lại dừng lại.
“Chồng dặn mình đừng hút thuốc uống rượu nữa, đừng để suy đồi, chồng, anh còn sống không? Hay là anh đã đi rồi? Anh nói với em điều đó trong mơ sao?” Khả Hân tự lẩm bẩm với bản thân rồi thu tay lại và hít một hơi thật mạnh, nàng vẫn thèm thuốc lá nhưng đã kìm lại.
Khả Hân suy nghĩ một hồi, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nàng trải chăn trong phòng rất sạch sẽ ngăn nếp. Nàng là một người vợ đảm đang, làm việc nhà rất tốt, cho nên chỉ một lúc sau trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, thậm chí ngay cả chăn giường cũng được tháo bỏ giặt, gạch trên sàn phản xạ ánh sáng, có vẻ không nhiễm một hạt bụi.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Khả Hân vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt. Khi nàng soi gương, nàng nhìn thấy lớp trang điểm nhạt trên mặt, đó là lớp trang điểm tối hôm qua nàng trang điểm cho tôi.
Ối! Bị Khả Hân phát hiện rồi! Tôi nhớ tối hôm qua trước khi đi, trong mắt đội trưởng bảo vệ do dự, có lẽ anh ta biết Khả Hân có lớp trang điểm trên mặt, anh ta muốn tẩy sạch, nhưng là đàn ông, anh ta tuyệt đối không dám chạm vào thân thể nàng, cho nên cuối cùng đã bỏ ý định, có lẽ đó là lý do.
“Sao giấc mộng này lại thật quá vậy, chẳng lẽ đêm qua mình mộng du?” Khả Hân nhìn mình trong gương trầm tư một hồi, tự nói nhỏ với mình. Sau đó nàng bắt đầu trang điểm.
Khi trang điểm xong, nàng trở lại phòng ngủ để thay đồ. Thay đồ xong, Khả Hân đã khôi phục lại dung mạo trước kia, nàng đứng trước gương và nhìn khuôn mặt quen thuộc của mình, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, không lâu sau lại lộ ra một chút buồn, có lẽ lại nghĩ đến hôm qua.
Sau khi chải chuốt cẩn thận, Khả Hân vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chẳng qua đã gầy đi nhiều, tinh thần cũng tiều tụy hơn nhiều, cuối cùng nàng thu dọn đồ, để lại thuốc lá và rượu trên bàn, nhưng khi nàng rời phòng ngủ, nhìn thuốc và rượu, trên mặt nàng mang theo một tia do dự và chật vật, cuối cùng ném nốt số rượu và thuốc lá còn lại vào trong túi rác.
Sau khi làm xong tất cả, Khả Hân cầm túi rác ra khỏi nhà, đóng cửa lại, trong nhà trở nên yên tĩnh cho đến bây giờ.
Khả Hân đã đi đâu? Nàng còn làm việc ở trường học không? Đêm qua Tư Kiến đã đi đâu? Chẳng lẽ không còn ở chung với nàng sao? Bây giờ tôi không thể tìm được bất kỳ dấu vết nào của hai người họ, trong lòng tôi không khỏi lo lắng, nhất là khi tôi nghĩ tới bốn năm video giám sát đã biến mất? Là Lãnh Băng Sương cố ý xóa bỏ sao? Nếu như là vậy, bốn năm này nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà nàng không muốn cho tôi biết, không muốn cho tôi biết nhất định là đối với tôi sẽ đem lại thương tổn rất lớn, rốt cuộc là chuyện gì?
Tôi bồn chồn đứng ngồi không yên. Tôi đứng dậy rời khỏi giường rồi bắt đầu rửa mặt, xong rồi tôi ngồi ở bên giường nhìn màn hình theo dõi, trong nhà vẫn không có người.
Lúc này trong lòng tôi vô cùng phiền não, có chút bất an, mà lúc này Lãnh Băng Sương đã trở lại, thấy tôi ngồi ở bên giường.
“Chồng yêu, sao anh không ngủ? Sao anh dậy nữa rồi?” Trên tay Lãnh Băng Sương cầm một vật gì đó, vừa đi vào nhìn thấy tôi liền chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng nói.
“Không có gì, chỉ là ngủ không được, có chút phiền não…” Tôi nhìn Lãnh Băng Sương nói, cái laptop đang mở ở trên bàn cạnh giường ngủ của tôi, tôi không có giấu nàng.
“Anh vẫn không yên lòng…” Tự nhiên Lãnh Băng Sương cũng thấy. Ánh mắt ảm đạm nói.
“Lãnh… bà xã à, anh xin lỗi em, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, mặc kệ chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, ít nhất anh vẵn hy vọng nàng sống vui vẻ hạnh phúc. Bây giờ nhìn thấy nàng như vậy, anh có thể mặc kệ nàng sao? Cứ như vậy, cả đời này anh sẽ không bao giờ cảm thấy thanh thản, mặc dù nàng đã làm tổn thương anh, nhưng cũng đã giúp anh trong thời gian khó khăn nhất của đời anh, nàng chưa bao giờ ruồng bỏ anh, anh cũng nợ nàng rất nhiều. Nhiều lúc anh cũng thấy ghét bản thân mình, cuộc sống hiện tại của anh không biết có bao nhiêu người ganh tị, có một người vợ xinh đẹp ưu tú, có một đứa con trai kháu khỉnh và gia thế khó ai bì kịp, vậy mà, vậy mà…” Tôi bối rối nói, cuối cùng, miệng tôi bị chặn bởi một ngón tay thơm phức của Lãnh Băng Sương.
“Chồng à, anh đừng nói nữa, em hiểu… chỉ là, em sợ…” Trong mắt Lãnh Băng Sương mang theo rối rắm và bi thương, tựa hồ như có điều ẩn gì khó nói.
“Bà xã, em yên tâm, anh sẽ không rời xa em và Tiểu Cát, em là vợ anh, Tiểu Cát là con anh, Khả Hân đã là chuyện dĩ vãng, anh yêu gia đình hiện tại của mình, anh hy vọng mình có thể yên tâm thoải mái sống cùng với hai người, mà không phải lo lắng và vướng bận như bây giờ, suốt ngày sống trong rối rắm…” Tôi vội vàng giải thích, những lời này tôi vốn đặt ở trong lòng, hiện tại tôi nói ra lại khiến cho Lãnh Băng Sương lo lắng. Có lẽ lúc ở cùng với nàng trong lòng mình vẫn vướng bận như vậy, cuộc sống vốn là có quá nhiều điều không như ý, ở cùng với nàng, theo thời gian, tôi tin rằng mình sẽ quen với nó.
“Không, em không sợ anh rời xa em. Chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc, anh chọn thế nào em cũng sẽ không trách anh, anh có biết không? Sở dĩ em do dự là vì em sợ anh sẽ không thể chịu được sau khi biết sự thật và anh còn đau khổ hơn nữa. Chồng à, em chỉ hy vọng anh được hạnh phúc và vô tư trong tương lai, tất cả áp lực hãy để em gánh. Từ khi anh trở về Trung Quốc, em đã suy nghĩ rất lâu, em biết nếu anh không rõ sự tình, nửa đời sau của anh sẽ không được hạnh phúc, cho nên em đã giao Tiểu Cát cho người hầu chăm sóc, vội vàng trở về đây gặp anh, để ở bên anh…” Lãnh Băng Sương ngồi ở mép giường nắm tay tôi vội vàng giải thích, nổi thống khổ trên mặt tựa hồ như không ít hơn tôi.
…”Được rồi, hiện tại sự tình đã thành, em phải nói cho anh biết, bất kể hậu quả như thế nào, chúng ta cùng nhau gánh vác…” Lãnh Băng Sương vén tóc bên tai, hít sâu một hơi nói có vẽ rất bất đắc dĩ.
Sau khi nghe Lãnh Băng Sương nói, lỗ tai của tôi lập tức ù đi, niềm khao khát tri thức trong lòng vô cùng cấp bách.
…”Ông xã, sự tình không đơn giản như anh thấy đâu, nàng đúng là đã phản bội và làm tổn thương anh, nhưng kỳ thật nàng cũng là một người bị hại, thậm chí ngay cả Tư Kiến cũng là một nạn nhân, tất cả mọi chuyện có thể nói là một âm mưu. Anh ngẫm lại, tất cả những gì nó làm đều có dũng có mưu, hơn nữa những loại thuốc của nó đến từ đâu? Tất cả những điều này, đều là vì sau lưng nó có một người đứng sau chỉ dẫn. Sở dĩ lúc trước em đưa anh ra nước ngoài cũng là để tránh hắc thủ đứng đằng sau hậu trường này…” Lãnh Băng Sương nhìn mắt tôi nói, ánh mắt không di chuyển.
Vài câu đơn giản khiến cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng tôi, nghi vấn trong lòng chưa có giải quyết mà ngược lại còn thêm có người đứng sau màn giựt dây, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi!
Tôi, Lãnh Băng Sương, Khả Hân, Tư Kiến, Tiểu Cát, chẳng lẽ còn một người khác tham gia tranh chấp gia đình tôi? Tôi nhìn Lãnh Băng Sương chằm chằm, lúc này hô hấp của tôi đã rối loạn…