Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8486 Lượt Xem

Chương 271​
Tôi đứng ở trước cửa rất lâu mà không vào, loại cảm giác này quá hư ảo, tôi thực sự đã trở về nơi này, cái nhà từng là nhà của tôi, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Loại cảm giác này giống như trong mơ.

Tôi từ từ bước vào nhà, vừa đặt chân trên sàn nhà, trong khoảnh khắc đó, lòng bàn chân tôi có chút tê dại, cuối cùng tôi cũng quay trở về.

Lúc này điều kiện của tôi so với trước kia mạnh hơn gấp vạn lần, trong lòng tôi lại không có cảm giác y cẩm hoàn hương này. Rời đi trong u sầu, lúc trở về cũng không có bao nhiêu vinh quang.

Tôi thay giày, không muốn để lại dấu chân trên sàn nhà. Không biết tại sao, tôi chuẩn bị tinh thần lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Có lẽ tôi còn chưa sẵn sàng đối mặt với Khả Hân, tôi không đi vào phòng ngủ tìm nàng, mà mang dép lê nhẹ đi lại trong phòng khách, tay nhẹ nhàng vuốt ve sofa, bàn trà, tủ tv, rèm cửa sổ v.v, những thứ đó đều là đồ trước kia của tôi, vẫn không thay đổi, trên sàn nhà vẫn còn mùi nước tẩy do Tư Kiến vừa lau sàn để lại.

Bởi vì khi nhìn thấy bóng dáng Khả Hân, tinh thần của tôi đã bị mê hoặc, tôi không chú ý trong video nàng đã uống mấy lon bia, tôi cũng không biết tửu lượng của nàng như thế nào, hiện tại say đến mức nào.

Sau khi tuần tra một vòng tròn trong phòng trong trí nhớ, tôi từ từ đi đến phòng ngủ của chúng tôi. Lúc này căn phòng rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ một số thứ. Trong video giám sát ảnh cưới trên vách tường đã ngả sang màu vàng do nắng, chậu hoa trên tủ đầu giường bây giờ đã biến mất, có lẽ đã sớm khô chết rồi.

“Chồng… Chồng…” Đang lúc tôi đứng ở vách tường bên cạnh giường, bên người truyền đến thanh âm Khả Hân. Vừa rồi khi tôi vào phòng ngủ, tôi cố tình không nhìn cái giường, thực ra tôi đã nhìn thấy cái giường từ góc mắt, lúc này nàng được che trong chăn, chỉ lộ ra một cánh tay. Lúc trước nàng ghét nhất là bịt mắt ngủ, hiện tại nàng lại bịt để ngủ, mọi người đều nói người thích bịt mắt ngủ là bởi vì trong lòng họ thiếu cảm giác an toàn, có lẽ nó đã nói rõ tình huống hiện tại của nàng.

Thanh âm của Khả Hân từ trong chăn truyền ra, làm cho tôi giật mình và đứng đó không nhúc nhích.

“CHỒNG……” Trong chăn Khả Hân lại hét lên một tiếng, sau đó bàn tay đang đè lên chăn đột nhiên vươn tới nắm lấy tay tôi.

Mà tôi không ngờ đến tình huống này, cơ thể tôi căng thẳng không dám cử động, bị hai tay Khả Hân nắm chặt. Sau nhiều năm, hai tay tôi lại bị nắm chặt lại bởi tay của nàng, trong lòng tôi không biết cảm giác trong mình là như thế nào. Nàng nắm tay tôi siết nhẹ, sau đó lại siết chặt.

“Ồ…” Theo một tiếng vang nhỏ, cái chăn đột ngột bị tung lên, Khả Hân cũng ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt tôi. Trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời, mang theo một chút ánh sáng huỳnh quang.

“Tách…” Khả Hân dùng một tay cố gắng bật đèn ngủ lên, phòng ngủ lập tức sáng lên, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn rõ mặt nhau. Vào lúc này, mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa.

“Chồng ơi, anh đi công tác mới về à?” Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, Khả Hân phát ra thanh âm khàn khàn nói, lúc này mắt nàng đã ngấn lệ.

Nhìn kỹ Khả Hân ở cự ly gần, tôi mới phát hiện nàng hốc hác hơn nhiều so với trong màn hình và trạng thái tinh thần của nàng dường như đã bị sụp đổ. Lúc đó màn hình tổng thể trong giám sát rất luộm thuộm, giống như một bà già nông thôn, chủ yếu là do ăn mặc luộm thuộm. Hiện tại nhìn gần, xuyên qua đồ mới thấy những đường cong cơ thể kiều diễm, tuy trạng thái tinh thần suy sụp, ăn mặc bê bối, vẫn không giấu được vóc người và dung nhan gợi cảm của nàng, tuy rằng gầy đi rất nhiều nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp thục cốt.

Nghe Khả Hân nói, làm cho tôi có chút bất ngờ? Chẳng lẽ nàng bị rối loạn tâm thần? Có thể nàng cho là ảo giác do say rượu sinh ra?

“À, vâng, vâng… Đúng vậy…” Lúc này tôi chỉ biết ngơ ngác trả lời. Thân thể tôi cứng đờ, tuy đã chuẩn bị tốt nhưng khi đối mặt với Khả Hân, tôi vẫn không thể nào bình tĩnh được.

“Anh có mệt không? Anh đã ăn chưa?” Khả Hân loạng choạng ngồi dậy ở mép giường, tay kia cũng nắm tay tôi và nói. Lúc này nàng nhìn tôi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, thể hiện sự khao khát nhớ nhung và yêu thương.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khung cảnh mà tôi tưởng tượng gặp mặt có hơi khác một chút a, tôi tưởng tượng Khả Hân sẽ điên cuồng ôm lấy tôi không buông, không cho tôi rời đi, sau đó là kể lể nổi nhớ nhung và giải thích, cảnh tượng bây giờ sao có thể bình tĩnh như vậy.

“Không mệt… Ăn… Ăn rồi…” Lúc này, tôi nói có chút đờ đẫn, tôi buộc mình phải trấn định và nhìn Khả Hân. Bây giờ tôi chỉ trả lời câu hỏi của nàng như một cái máy, trong khoảng thời gian ngắn tôi rối loạn phương tâm, không biết nên nói gì.

“Nhìn kìa… Vốn em định chờ anh về, kết quả em đã ngủ trước… Mà mỗi lần anh đều như vậy, mặc kệ anh về nhà muộn bao nhiêu, đều nói mình đã ăn rồi, nhưng thực ra còn chưa có ăn phải không? Chỉ vì anh không muốn thấy em mệt mà còn đi nấu cơm cho anh… Thôi được rồi, anh đi nghỉ đi… em đi nấu cơm…” Khả Hân nói xong liền chuẩn bị đứng dậy đi vào nhà bếp. Chỉ là nàng vừa mới đứng dậy liền lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, tôi thuận thế đỡ, nàng lập tức ngã vào lòng tôi. Lúc nhào vào lòng tôi, nàng ôm chặt tôi, hơn nữa ôm tôi rất chặt khóc lớn lên.

“Hu hu hu… tại sao… Chồng, tại sao chỉ có khi say rượu thỉnh thoảng em mới có thể mơ thấy anh, tại sao khi em hút thuốc mới có ảo giác nhìn thấy lại anh… Đã lâu lắm rồi em không nhìn thấy anh… đã lâu rồi… em rất nhớ anh… ANH CÓ BIẾT KHÔNG? Anh có biết không… mặc dù em biết tất cả những điều này chỉ là ảo ảnh, tất cả đều là một giấc mơ, nhưng mỗi lần thấy được anh, em cảm thấy đã hài lòng và hạnh phúc, đặc biệt là lần này, cảm giác này giống như là thực vậy. Mỗi lần trong giấc mơ của em, anh đều không giống nhau, mỗi lần nhìn thấy anh, em đều có những lời nói không hết, nhưng mỗi lần nói chưa hết, nhìn anh chưa đủ thì anh lại biến mất trước mắt em, lúc đó em đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ, anh có biết không? Nếu như có thể nhớ kỹ mộng cảnh, em hy vọng có thể đem tất cả mộng cảnh đều ghi lại, chờ em thức dậy sau đó, em sẽ thưởng thức chúng hoài để giảm bớt nỗi nhớ nhung anh…” Nàng ôm chặt lấy tôi, vừa nói vừa khóc rống lên.

Từ những lời này của Khả Hân, cuối cùng tôi cũng hiểu hành vi của nàng vừa rồi là sao. Nàng xem đây là một giấc mộng, cho rằng nhìn thấy tôi ở trong mộng, say mê ảo ảo, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng muốn uống rượu và hút thuốc! Không biết sau khi say rượu đã mơ bao nhiêu giấc mộng, có lẽ cũng đã nói rất nhiều, chỉ là những giấc mộng kia không được giao phó cho tôi.

Lúc này, tôi không kiềm chế cảm xúc bên trong của mình nữa, tôi vòng tay qua lưng Khả Hân, ôm chặt nàng, để nàng lặng lẽ khóc trong vòng tay tôi, đồng thời cũng tôi rất rối rắm trong lòng. Nhìn nàng lúc này, tôi tạm gác lại những suy nghĩ khác, mặc dù trái tim tôi đã tan nát nhưng tôi vẫn quyết định giúp nàng vui lên lại, ít nhất là trong thời gian khởi đầu.

“Em làm sao lại biến thành cái dạng này? Cái này hoàn toàn không giống em trước kia, không trang điểm, còn bê bối như vậy…” Tôi duỗi thẳng người Khả Hân, sau đó nhẹ vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của nàng rồi nói.

“Ai da, em quên mất, chồng, dáng vẻ của em có phải rất khó coi không? Ồ không, em làm sao có thể đối mặt với chồng như vậy…. Chồng ơi, anh chờ một chút nha, em đi trang điểm… không được nhìn trộm…” Dường như Khả Hân nhớ tới cái gì, bối rối vuốt hai má và tóc của mình, bộ dáng kinh hoảng và sợ hãi. Bộ dáng điên điên khùng khùng này của nàng, làm cho trái tim tôi nhói lên, mặc kệ nói như thế nào, nàng đã từng là vợ tôi, cho dù chúng tôi không còn ở bên nhau, tôi vẫn hy vọng nàng có một kết quả tốt.

Khả Hân luống cuống tay chân chạy vào trong nhà tắm. Tôi không yên tâm, nên đi theo sau. Tuy rằng bước chân của nàng phù phiếm, nhưng bước đi vẫn tương đối vững vàng. Sau khi nàng tiến vào nhà tắm, trực tiếp cởi đồ trên người, để lộ ra thân hình gợi cảm đã lâu tôi không nhìn thấy.

Sau khi thấy tôi đứng sang một bên, Khả Hân thẹn thùng mỉm cười bẽn lẽn, trên khuôn mặt tái nhợt hốc hác đột nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc. Vóc người của nàng gầy đi rất nhiều nhưng ngực và mông vẫn đầy đặn, vóc người gầy gò so với trước kia càng thêm cốt cảm, có lẽ do rượu và thuốc lá lâu năm nên da không còn trắng như xưa mà hơi có chút sáp vàng ngăm đen, tuy rằng không có thuần khiết như trước, lại có thêm một vẽ đẹp dã tính.

Tôi không tiếp tục quan sát nữa, mà đi tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn nguyên liệu nấu ăn rất đáng thương bên trong, lúc ở nước ngoài không có việc gì làm, tôi cũng học được một số kỹ năng nấu ăn, tôi bắt đầu nấu cơm trong nhà bếp. Lúc này trong lòng tôi rất phức tạp, tôi nhớ trong video Khả Hân không có ăn cơm tối mà chỉ hút thuốc và uống rượu, Tư Kiến cũng không quan tâm đến điều đó, hiện tại việc đầu tiên tôi có thể làm là nấu một bữa cơm cho nàng.

“Kẹt…” Trong khi tôi đang bận rộn trong nhà bếp, cửa nhà tắm mở ra, bóng người Khả Hân bước ra, khí chất hình tượng của nàng trong nháy mắt đã thay đổi!…