Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8713 Lượt Xem
Chương 266
Suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn từ bỏ, tôi thực sự không thể mở miệng hỏi Lãnh Băng Sương mật khẩu, ít nhất là không phải bây giờ.
Tôi tùy tiện ăn cơm trưa do tùy tùng chuẩn bị, mở lại tệp video trong USB, thời gian đã được đặt vào thời điểm tôi chưa xem tối hôm qua… Hai người đã ngủ cả đêm đến sáng. Trước kia đều là Khả Hân dậy trước, còn Tư Kiến thường ngủ cho đến khi hắn thức dậy một cách tự nhiên, ít nhất cũng phải sau 8:00, lúc đó nàng đã sớm đi làm rồi.
Sáng nay, Tư Kiến lại đặt đồng hồ báo thức, hơn nữa còn thức dậy sớm hơn Khả Hân nửa tiếng. Sau khi hắn bị đồng hồ báo thức đánh thức, hắn mơ mơ màng màng tắt đồng hồ, sau đó nằm trở lại chuẩn bị tiếp tục ngủ, dù sao hắn cũng đang ở tuổi thanh niên, thân thể đang ở giai đoạn phát triển, lượng cơm và giấc ngủ đều rất lớn.
Chỉ là Tư Kiến nằm xuống không bao lâu liền mở mắt ra, hai mắt mở to, tựa hồ như nhớ tới cái gì. Chỉ thấy hắn đột nhiên ngồi dậy xuống giường và mặc đồ, sau đó rón rén vào nhà tắm rửa mặt.
Sau khi làm xong mọi thứ, hắn lại rón rén làm điểm tâm, chỉ là bánh mì cắt lát với bơ và mứt, và hai ly sữa, trong quá trình này Khả Hân vẫn chưa thức dậy.
Sau khi làm xong những việc này, hắn lại vào nhà tắm, đổ đầy nước nóng vào bồn, vắt kem đánh răng và làm hết mọi việc.
Nhìn thấy những điều này, tôi biết bắt đầu từ hôm nay Tư Kiến cống hiến và ân cần với Khả Hân, muốn từ từ chiếm được trái tim của nàng và giữ chặt lấy nó. Lúc làm những chuyện này, hắn tính toán thời gian, chờ bên Khả Hân đồng hồ báo thức vang lên, hắn đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ này.
Quả nhiên, Tư Kiến làm xong tất cả mọi việc chưa tới hai phút, đồng hồ báo thức của Khả Hân reo lên, nàng mơ mơ màng màng rời giường, tối hôm qua ngủ không ngon, mí mắt nàng có chút nặng nhưng vẫn miễn cưỡng rời giường, vươn vai ngáp một cái thật lớn, một cảnh này không có hình tượng thục nữ thường thấy, hoàn toàn là bị ảnh hưởng bởi những ngày này.
Sau khi Khả Hân ngái ngủ mở cửa phòng ra, đập vào mắt chính là trên bàn ăn bày ra điểm tâm đã chuẩn bị sẵn, giữa bàn có một bó hoa giả, đây là Tư Kiến tối hôm qua mua.
“Nàng tỉnh rồi, rửa mặt trước đi rồi ăn cơm, nước đã để sẵng, kem đánh răng cũng đã vắt rồi…” Tư Kiến ngồi ở bên cạnh bàn cười nói với Khả Hân, biểu tình tràn ngập nhu tình, bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy thân sĩ ôn nhu săn sóc như vậy, trong lòng đều sẽ rung động.
“Ài… được rồi…” Khả Hân nhìn thấy một màn này có chút kinh ngạc, sờ không ra đầu mối, trong ấn tượng của nàng Tư Kiến rất ham ngủ, sao lại dậy sớm như vậy? Nàng đờ đẫn đi tới nhà tắm bắt đầu rửa mặt, nước nóng và kem đánh răng đều đã chuẩn bị xong, trên mặt nàng hiện lên một tia khác thường.
Từ khi tôi kết hôn tới nay, vẫn luôn là Khả Hân quan tâm chăm sóc, tôi chưa từng vì nàng mà làm những chuyện này, đây vẫn là lần đầu tiên nàng cảm nhận được có một người đàn ông quan tâm chiếu cố đến mình, cái loại cảm giác được chìu chuộng này làm cho bất kỳ một nữ nhân nào cũng sẽ chịu thụ thụ, nhất là nàng chưa từng trải nghiệm qua loại này.
Sau khi biểu tình Khả Hân phức tạp, rửa mặt xong, nàng soi gương, cách làm này của Tư Kiến làm cho biểu tình của nàng càng thêm phức tạp hơn, thậm chí có một loại buồn cảm và vướng bận.
Cho tới nay tôi đều có tánh gia chủ, thích được quan tâm, phục vụ và coi đó là điều hiển nhiên, trong ấn tượng của tôi, tôi cho rằng nữ nhân phải như vậy, thậm chí tôi rất ít khi xuống nhà bếp, cho rằng đó là chuyện nữ nhân làm, nam nhân không nên làm những chuyện của nữ nhân, chính kiểu suy nghĩ thiếu hiểu biết này đã hại tôi và để hắn thừa dịp mà lợi dụng.
“Chờ tôi, tôi đi chung với nàng…” Ăn xong điểm tâm, khi Khả Hân xách cái túi muốn ra khỏi nhà, Tư Kiến gọi giựt nàng lại, hắn cũng bắt đầu mặc đồ.
“Ngươi vẫn muốn đi tới trường học cùng ta?” Trên mặt Khả Hân hiện lên một tia không vui nói.
Nghe những lời này, trái tim tôi lại run lên, mấy ngày nay quả nhiên Tư Kiến đi tới trường học với Khả Hân, chỉ là không biết chỉ bồi vài ngày, hay là mỗi ngày? Hoặc chỉ thỉnh thoảng? Nàng đã giới thiệu hắn như thế nào với đồng nghiệp và học sinh sau khi đến đó? Là người thân của mình? Là chồng của mình? Hay là nói thật, là con ghẽ của mình? Mặc kệ giải thích như thế nào, nếu như mỗi ngày hắn đi cùng, nhất định sẽ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.
Tư Kiến tích cực muốn đi tới trường học như vậy, chẳng lẽ bữa trưa hai người ở văn phòng không có người…
“Không phải, tôi đưa nàng đi làm, sau đó tôi đi viện bên kia…” Tư Kiến cười nói, lúc này hắn đã thay xong đồ.
Nghe Tư Kiến nói, trái tim tôi vừa muốn buông xuống lại nhấc lên, viện? Tứ hợp viện? Chẳng lẽ lúc này hắn đã mua Tứ hợp viện rồi sao? Thời gian đã trôi qua quá lâu, tôi không còn nhớ chính xác nữa, hơn nữa đầu bị thương mặc dù đã khỏi hẳn, nhưng phản ứng vẫn chậm hơn nhiều.
Sau khi hai người đi rồi, căn nhà yên tĩnh lại, tôi tua nhanh video cho đến 5:30 chiều, giờ tan sở bình thường của Khả Hân, hai người cùng nhau trở về.
Khả Hân vẫn mặc trang phục như buổi sáng, chỉ là tóc của nàng hơi lộn xộn. Sắc mặt có chút đỏ ửng, hiện tại xem ra đó là trào lưu sau khi nàng làm tình, hắn đi ở phía trước trên mặt lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Sau khi hai người về nhà, trước tiên nhìn vào trong nhà, có lẽ để xác định tôi đi công tác chưa về.
Khả Hân đang nấu cơm tối, Tư Kiến ở một bên giúp. Tuy rằng nàng nói cho hắn biết không thể quan hệ tình dục ở nhà, trong lúc nấu cơm, không tránh khỏi bị hắn chiếm tiện nghi, đôi khi hắn sờ lên mông nàng, đôi khi muốn nắm ngực nàng, đôi khi muốn hôn lên mặt nàng, làm cho nàng cảm thấy không yên khi nấu ăn, tuy rằng mỗi lần đều chọc cho nàng mắng, nhưng lại không tức giận.
Nhìn thấy bộ dáng của hai người, tựa hồ như so với mấy ngày trước thân mật hơn rất nhiều, xem ra hôm nay đã phát sinh không ít chuyện.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa, nếu nháo nữa ta sẽ giận…” Cuối cùng Khả Hân cũng không chịu nổi nữa, chỉ có thể nói như thế, trên mặt mang theo một tia tức giận.
“Được rồi, tôi sẽ không làm phiền nữa, đúng rồi, ngày mai hắn sẽ trở lại, phải không?” Tư Kiến đặt tay lên ngực Khả Hân và xoa xoa chúng qua lớp đồ nói.
“Ai? Hắn là ai? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Gọi là bố…” Sau khi Khả Hân nghe Tư Kiến nói, trên mặt mang theo một tia tức giận, xem ra thật sự giận.
“Vâng, là bố, có phải ngày mai trở về không?” Tư Kiến giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng nói.
“Hẳn là vậy, lát nữa ta gọi điện thoại hỏi…” Khả Hân suy nghĩ một chút rồi nói, trên mặt hiện lên một tia buồn bã, mang theo một tia nhớ nhung và lo lắng.
“Vậy bây giờ mình chiến đi… bằng không để tôi chiến cũng được…” Trên mặt Tư Kiến mang theo một tia háo hức nói, tựa hồ như nóng lòng muốn biết ngày mai liệu tôi có trở về hay không.
“Hay là để ta gọi… không biết có đúng không” Khả Hân nói với một tiếng thở dài, lau tay vào tạp dề. Nàng nhấc điện thoại, trong mắt hiện lên một tia rụt rè, vẫn bấm điện thoại, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Ban đầu, Tư Kiến muốn đi theo và lắng nghe những gì chúng tôi nói, nhưng bị chặn bởi cánh cửa, hắn cách cửa phòng nắm chặt nắm tay, hắn đã chiếm được thân thể Khả Hân, đối với loại trạng thái này vẫn chưa hài lòng.
Khả Hân ở bên trong nhỏ giọng nói chuyện với tôi, tựa hồ như không muốn để Tư Kiến nghe. Tôi nhớ lại cuộc gọi đó, lúc đó chúng tôi nói chuyện điện thoại, hai chúng tôi tâm sự với nhau về nỗi nhớ nhau, lúc đó tôi còn hỏi nàng vì sao lại nhỏ giọng như vậy, nàng thẹn nói sợ Tư Kiến nghe được nên ngượng, lúc đó trong lòng tôi có chút mãn nguyện, bây giờ hình như sự mãn nguyện đó không còn nữa. Chua xót? Đau lòng? Nhưng trên mặt nàng thật sự có nhớ nhung, nàng đối với tôi nhớ nhung là thật, sau khi chứng thực tôi sẽ quay lại, nàng cúp điện thoại, có một biểu hiện vừa lo lắng vừa vui mừng.
“Thế nào? Có chắc là ngày mai hắn sẽ về không?” Khả Hân vừa ra khỏi phòng ngủ, Tư Kiến liền khẩn cấp hỏi.
“Đúng vậy, đã xác định…” Khả Hân thở dài một hơi nói, biểu tình rất phức tạp, đặc biệt là sau khi nghe thanh âm của tôi.
“Vậy tôi có thể đưa ra một yêu cầu không….” Tư Kiến xoa xoa hai tay nói.
“Nếu ngươi muốn làm điều đó ở nhà… thì tốt hơn là nên dệp ý nghỉ đó đi, đừng quên những gì ngươi đã hứa với ta!” Khả Hân vừa nói vừa cầm điện thoại. Trong giọng nói mang theo kiên quyết.
“Vậy thì tối nay hắn nhứt định chưa về….” Tư Kiến bất đắc dĩ nói.
“Gọi bố…” Khả Hân cắt đứt lời Tư Kiến và mắng.
“Ờ phải, đêm nay bố chưa về, vậy…” Tư Kiến còn chưa hết hy vọng không cam lòng nói.
“Bất kỳ nguy hiểm nào cũng không thể mạo hiểm, hiện tại không phải đã có Tứ Hợp viện sao? Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cũng không thể làm như vậy, huống hồ ngươi phải chú ý thân thể của ngươi, hồi chiều ngươi đã ra hai lần rồi!” Khi nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt của Khả Hân hiện lên một tia xấu hổ.
Mà khi tôi nghe điều này, tôi trực tiếp nằm trên giường, cả người mất đi khí lực…