Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8588 Lượt Xem

Chương 251​
Tôi tua nhanh video, đến trưa hôm sau, cửa nhà mới mở toang. Hai người đi vào nhà, Tư Kiến đi ở phía trước, tay xách túi lớn túi nhỏ, còn Khả Hân lặng lẽ đi phía sau hắn, như thể đi phía sau chồng nàng.

Khả Hân có vẻ rất yên tĩnh, thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Xem ra tối hôm qua nàng đột nhiên sốt cao là do đêm hôm trước bị cảm lạnh cộng với tâm trạng u uất, hiện tại qua một đêm cơn sốt cao đã hoàn toàn hạ xuống. Thoạt nhìn nàng không có bất kỳ dị thường nào.

Nhìn thấy trạng thái tinh thần hiện tại của Khả Hân hoàn toàn không còn buồn bã suy sụp như hôm qua, nhất định từ tối hôm qua đến sáng nay đã xảy ra chuyện gì, là ở trong bệnh viện sao? Đáng tiếc là tôi không thể biết chuyện gì đã xảy ra với hai người trong bệnh viện tối qua, nhưng tôi có thể đoán được.

Sau khi Khả Hân hôn mê được Tư Kiến đưa đến bệnh viện, sau đó được ghim ống nhỏ giọt để điều trị ở bệnh viện, mà hắn ở bên cạnh nàng, sau chuyện nàng mất bình tỉnh bây giờ họ lại ở cùng một phòng.

Điều đáng để ý là thân thể Khả Hân suy nhược, không cách nào cự tuyệt Tư Kiến bồi bên cạnh, nữ nhân lúc sinh bệnh nội tâm dễ mềm lòng nhất và cần sự quan tâm của người khác nhất, khẳng định hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sẽ ở trước mặt nàng thể hiện sự ân cần thương yêu, thừa dịp nội tâm nàng đang lúc yếu mềm nhất công vào hàng phòng thủ của nàng, từ đó thừa dịp mà chen vào.

Chờ khi Khả Hân tỉnh táo lại, Tư Kiến nhất định sẽ cùng nàng nói một ít lời động chi dĩ tình, làm cho tâm lý và tinh thần nàng bị cảm động, khi đó khẳng định nàng sẽ nghĩ thông suốt, sẽ không đem trách nhiệm trách tội trên người hắn. Nàng không biết chân tướng sự tình, khẳng định sẽ đổ trách nhiệm lên mình, dù sao hai lần quan hệ đều do nàng tự mình chủ động.

“Mẹ đi ngủ đi, con đi nấu cơm…” Tư Kiến thay giày trước, sau đó lấy dép cho Khả Hân, nói với giọng điệu dịu dàng, trong lời nói thể hiện sự quan tâm, bất kỳ nữ nhân nào nghe ngữ khí của hắn đều sẽ mềm lòng.

Khả Hân không trả lời, chỉ im lặng gật đầu, biểu tình trên mặt có vẻ rất lạnh nhạt, loại lạnh nhạt này lại làm cho tôi cảm thấy đó là sự khẳng định về thái độ của hắn.

Tư Kiến bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa cơm trưa. Khả Hân ở trong phòng ngủ đã thay váy ngủ và tình trạng của nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn, cơn sốt là như thế, đến nhanh cũng đi nhanh.

Điều khác biệt lần này là Khả Hân không có ở trong phòng ngủ sau khi thay đồ, mà từ từ ra khỏi phòng, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mở TV từ xa, lẳng lặng xem, hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng, tinh thần có vẻ tương đối tập trung hơn, không còn lơ đãng như trước nữa.

Chuyện gì đã xảy ra? Bây giờ Khả Hân vẫn còn tâm trạng để xem TV sao? Theo lẽ thường, nàng nên tiếp tục ở trong phòng ngủ một mình với rất nhiều suy nghĩ, tâm sự trùng trùng điệp điệp mới đúng, sao đột nhiên tâm tình lại bình tĩnh như thế?

“Ăn thôi…” Tư Kiến đem cơm trưa đặt lên bàn, đối mặt với Khả Hân ôn nhu nói. Nàng phục hồi tinh thần lại, đi vào nhà tắm rửa mặt.

Hai người ăn cơm trên bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau, chẳng qua lúc nhìn nhau, hai người không còn vẻ lúng túng né tránh như trước, chỉ là biểu cảm trong mắt đối phương có hơi phức tạp.

Lúc này tôi có chút nghi hoặc, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người có nói về điều gì khác không? Tại sao hôm nay và tối hôm qua lại có sự khác biệt lớn như vậy, chẳng lẽ Tư Kiến lại cho Khả Hân uống món súp mê hồn kia? Cả hai không nói một lời nào trên bàn ăn, như thể họ đang nói chuyện bằng thần giao cách cảm.

“Mẹ…” Tư Kiến ăn rất nhanh, sau khi ăn xong hắn im lặng chờ Khả Hân buông đũa xuống. Khi ăn cơm, nàng nhai kỹ, tốc độ ăn rất chậm, cũng không ăn nhiều. Chờ nàng buông đũa xuống, hắn xuất khẩu thốt ra một chữ, do dự muốn nói lại thôi, trên mặt mang theo một tia mong chờ, tựa hồ như đã kìm nén thật lâu.

“Tư Kiến, ngươi đừng có ép ta, cho ta một chút thời gian để suy nghĩ…” Nhìn thấy bộ dáng của Tư Kiến, Khả Hân thở phào một hơi, trong mắt mang theo một tia giãy dụa chật vật nói, hơn nữa lúc nói ra những lời này, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, tựa hồ như đang tiến hành một sự lựa chọn đau đớn. Về phần lựa chọn gì cái, tôi mơ hồ có chút đoán ra, nội tâm tôi thật sự không muốn tin vào điều đó.

“Được rồi…” Tư Kiến không nói gì thêm, hắn đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đũa, chỉ là lúc hắn xoay người, ánh mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, phỏng chừng hắn đang xem ngày, tính toán thời gian còn lại bao nhiêu trước khi tôi về nhà.

Lúc Tư Kiến thu dọn bát đũa, Khả Hân đứng dậy trở lại phòng ngủ, nàng trở lại phòng ngủ sau đó nằm trên giường, chỉ là nàng không ngủ được, trằn trọc trở mình.

Trong quá trình Tư Kiến thu thập, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn cửa phòng Khả Hân, hai người đều có tâm sự giống nhau. Hắn thu dọn xong liền trở lại phòng ngủ, nhất định là tối hôm qua hắn ngủ không ngon, tâm sự của hắn so với nàng ít hơn rất nhiều, nằm trên giường không bao lâu đã bắt đầu ngáy.

Ở bên kia, Khả Hân rối rắm thật lâu sau đó cũng chìm vào giấc ngủ sau khi trằn trọc một hồi lâu, chẳng qua trước khi ngủ, nàng do dự thật lâu mới đứng dậy đi tới cửa phòng nhẹ khóa trái cửa, sau đó nàng trở lại giường từ từ ngủ thiếp đi.

Tại sao Khả Hân lại đột nhiên khóa trái cửa phòng mình? Hành động này làm cho tôi rất bất ngờ, tôi nhớ mấy ngày nay dù hai người không có phát sinh quan hệ, nàng cũng không có khóa trái cửa phòng, thậm chí ngay cả lúc tắm có mấy lần cũng không có khóa, tại sao lần này lại khóa trái cửa phòng? Có phải là để ngăn cản Tư Kiến? Hẳn là nàng muốn phòng ngừa chính mình phải không, hai lần đều do nàng chủ động.

Biểu hiện hôm nay của hai người làm cho tôi cảm thấy rất kỳ quái, chuyện bất thường xảy ra tất phải có nguyên nhân bất thường. Tôi nhấp video tua nhanh, đến hơn bốn giờ chiều, Tư Kiến tỉnh dậy trước, bởi vì hắn ngủ nhiều hơn so với Khả Hân.

Sau khi Tư Kiến tỉnh dậy trước tiên mở cái laptop ra, hắn không vội nấu cơm tối, dù sao thời gian vẫn còn sớm. Sau khi hắn ngủ thiếp đi, video giám sát phòng Khả Hân mở ra, hắn xem nhất cử nhất động của nàng.

Khi hắn thấy Khả Hân khóa trái cửa phòng, trong mắt hắn cũng không có biểu hiện kỳ quái hay buồn bã như trong dự đoán của tôi, ngược lại rất bình tĩnh, còn mang theo biểu tình như đã hiểu, một loại cảm giác tự nhiên như vậy! Chẳng lẽ đây là chuyện hắn đã dự liệu sao?

Tư Kiến đứng dậy bắt đầu chuẩn bị cơm tối, khi hắn chuẩn bị xong, nàng cũng đã tỉnh dậy, chỉ là nàng vẫn ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ cái gì và rất đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Khi Tư Kiến bật máy hút mùi, lợi dụng tiếng ồn tương đối lớn, hắn nhẹ nhàng vặn cửa phòng của Khả Hân để thử xem. Âm thanh vặn cửa phòng bị âm thanh máy hút che lấp, khóa cửa vẫn bị khóa trái. Hắn đành phải gõ gõ cửa phòng nàng.

Khả Hân ra khỏi phòng, hai người vẫn không nói lời nào, im lặng ăn cơm. Ở trên bàn cơm có rất nhiều lần đối với nàng hắn dục ngôn lại thôi, chỉ là nàng vẫn cúi đầu ăn cơm, tựa hồ như đang tránh hắn, cho nên cuối cùng hắn cũng không nói gì.

Khi Tư Kiến thu dọn bát đũa, Khả Hân liền tiến vào nhà tắm bắt đầu tắm rửa, hơn nữa sau khi vào nhà tắm, nàng cũng định khóa trái cửa, chẳng qua nàng do dự một lúc mới để cửa không khóa.

Khả Hân tắm xong liền trở về phòng ngủ, do dự tranh đấu một hồi, nàng vẫn khóa trái cửa phòng.

Trong khi thu dọn, Tư Kiến do dự, dường như đang suy nghĩ về cái gì? Mặc dù hành động Khả Hân khóa cửa khiến cho hắn cảm thấy buồn, nhưng hành động này đã nằm trong dự tính của hắn.

Thu dọn xong, hắn đi tới tủ TV, sau đó cầm một nén hương, không biết sao lại do dự. Huân hương là phương tiện cho hai người kết hợp một lần nữa, mặc dù lần này hai người kết hợp là dùng thuốc, hiệu quả lại tốt đến không ngờ.

Tư Kiến cầm huân hương do dự trong chốc lát, cuối cùng thở dài một hơi, cầm huân hương trở lại phòng ngủ của mình, lấy lọ thuốc kia ra, dùng ống tiêm rút ra một ít. Hắn do dự trong chốc lát, sau đó đẩy một phần thuốc trong ống tiêm lên huân hương.

Hai lần trước Tư Kiến dùng thuốc, đều dựa theo quy mô của ống tiêm để khống chế lượng thuốc, lần này, hắn khống chế lượng thuốc ở một phần ba so với hai lần trước, đã giảm bớt rất nhiều liều lượng. Hắn rút ống tiêm ra, sau đó bôi đều thuốc lên huân hương, thuốc thấm vào trong hương rất nhanh.

Tư Kiến thở dài, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, thật sự hắn không muốn dùng loại thuốc này, cái này cũng giống như cưỡng dâm, hắn hy vọng Khả Hân nguyện ý ở bên cạnh hắn, chỉ là cái ngày đó có còn xa không? Hơn nữa đêm nay hắn dùng lượng thuốc ít như vậy, có thể khống chế được nàng không?

Tư Kiến lại cắm hương trở lại lư, sau đó thắp lên, khói từ từ tản ra mênh mông, mặc dù có cửa chặn lại, một ít hương thơm vẫn xuyên qua khe cửa xâm nhập vào phòng Khả Hân. so với hai lần trước đã giảm 2/3 dược thủy, tác dụng sẽ như thế nào?…