Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8601 Lượt Xem

Chương 247​
Cuộc giao cấu kéo dài gần như cả đêm, mãi cho đến tận ba giờ sáng cuộc ân ái của hai người mới kết thúc. Một lần nữa Tư Kiến chứng tỏ khả năng tình dục tuyệt vời của mình, tổng cộng hắn xuất tinh bốn lần, trước khi quan hệ tình dục chấm dứt không biết Khả Hân đã đạt tới bao nhiêu lần cao trào. Mà dược hiệu trong người cô dường như đã giải trừ sau lần xuất tinh thứ ba, khi hắn đưa dương vật vào âm đạo của cô lần thứ tư, cô cũng không cự tuyệt, chỉ là không còn loại điên cuồng ban đầu, có vẻ rụt rè hơn rất nhiều, hơn nữa khi hắn hôn cô, cô muốn né tránh, nhưng không kiên quyết từ chối, cô luôn cho tôi cảm giác có chút háo hức muốn nghênh đón và cự tuyệt.

Khi Tư Kiến bắn tinh dịch lần thứ tư vào sâu trong âm đạo của Khả Hân, hai người cứ như vậy ôm nhau, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc này thân thể hai người như bị cơn mưa lớn làm cho ướt nhẹp, trên ga giường hai người lưu lại dấu vết ướt hình người.

Cuối cùng màn hình cũng yên tĩnh lại, lòng tôi cũng yên lặng trở lại, lúc này không chỉ có hai người ướt nhẹp, tôi cũng vậy. Đứng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc, mức độ kịch liệt của cuộc ân ái đêm nay cao hơn nhiều so với đêm đầu tiên, làm cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ rất phấn khích. Nếu như đêm nay cảnh hai người quan hệ tình dục được quay thành một bộ AV bán ra nhất định sẽ vô cùng kinh người, mà tôi thì thống khổ cả đêm, nhưng so với trước kia đã đỡ hơn nhiều rồ. Theo thời gian trôi qua và số lượt xem tăng lên, trong lòng tôi tựa hồ như dần dần đã có khả năng chịu đựng.

Xem xong video, trong lòng tôi đối với Khả Hân đã thay đổi không ít quan điểm, ít nhất tôi đã bớt hận đối với cô, càng nhiều hơn là đau lòng cho cô. Nhìn thấy cô bị Tư Kiến dùng thuốc tra tấn thành bộ dáng này, trong lòng tôi không khỏi có chút thương tiếc.

Nói cho cùng tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi cùng Phượng Quân có đoạn tình duyên này, thì làm sao có Tư Kiến? Nếu không có hắn, chúng tôi sẽ không có kết quả như ngày hôm nay! Tất cả những điều này là do tuổi trẻ khinh cuồng của mình, nếu thời gian có thể quay ngược thì tốt biết bao, tôi tình nguyện kiếp này không có hài tử, cũng không muốn Tư Kiến đứa con trai này xuất hiện, như thể hắn vì mẹ ruột đến đòi nợ tôi, làm cho hôn nhân và gia đình tôi tan vỡ, còn thiếu chút nữa làm cho tôi ngay cả mạng cũng không còn.

Tôi thở dài, tắt cái laptop, chỉ muốn ngủ thật tốt, nhìn đồng hồ, đã hơn một ngày tôi không ngủ rồi, tôi đã xem các video của hai người, nếu phải xem hết các video, tôi không biết phải mất bao lâu, nên cứ từ từ.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, trong hồ sơ liên lạc đầu tiên vẫn còn lưu số của Khả Hân, sau khi xem video, tôi thực sự muốn gọi cho cô ấy.

Sau hơn ba năm, nhìn thấy hai người tình cảm như vậy, nỗi đau trong lòng tôi vẫn không hề giảm bớt, lòng mong muốn gọi cho Khả Hân còn quá khẩn thiết như thế, những điều này cho tôi biết rằng tình yêu của tôi dành cho cô ta chưa bao giờ thay đổi, chỉ là đối với Lãnh Băng Sương thật không công bằng.

Từ góc nhìn của người ngoài cuộc mà nói, tôi không khỏi có chút đê tiện, tôi không thích nữ nhân tốt với mình, tôi chỉ muốn bị lụy bởi nữ nhân đã làm tổn thương tôi sâu sắc nhất!

Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, tôi đã có một giấc mơ, một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, tôi trở về ngôi nhà cũ, ngôi nhà ban đầu của tôi và Khả Hân, lúc này đồ đạc trong nhà không có gì thay đổi, trên vách tường vẫn treo ảnh cưới của hai chúng tôi.

Mà lúc này Khả Hân đang ở trong phòng ngủ, bên cạnh giường của chúng tôi có thêm một cái nôi, trên mặt giường có một đứa bé đang bú sữa, cô cầm một món đồ chơi lắc lắc, trong miệng không ngừng kêu con yêu, đứa bé kia mỉm cười hạnh phúc.

Sau khi Khả Hân dỗ dành đứa bé một lúc, ôm nó ra khỏi cái nôi, sau đó vén vạt áo của mình lên, bên trong không có nịch vú, để lộ ra cặp vú yêu thích của tôi. Bộ ngực của cô vốn đã rất đầy đặn, bây giờ còn lớn hơn và phồng lên, giống như hai quả bóng lớn được thổi lên, quầng vú và núm vú cũng trở nên to hơn thâm đen hơn, đây là sự thay đổi ngực của phụ nữ trong thời kỳ cho con bú.

“Chụt chụt…” Đứa bé hút núm vú Khả Hân, say sưa mút sữa mẹ. Trên mặt đứa bé này có thể nhìn thấy nét của Khả Hân và của Tư Kiến, chẳng lẽ đứa bé này là con của hai người sao?

Bởi vì thể chất của tôi có vấn đề nên chúng tôi vẫn chưa có con, cơ thể của cô bình thường, nếu hắn không có bệnh yếu tinh di truyền của tôi, thì dựa vào khả năng tình dục mạnh mẽ của hắn, dưới sự xuất tinh liên tục của hắn, cô sẽ dễ dàng mang thai.

Đây có phải là con của hai người không? Là trai hay gái? Đó là cháu trai hay cháu gái của tôi? KHÔNG!” Có một tiếng hét chói tai trong căn phòng yên tĩnh, từ trong mộng tôi tỉnh dậy ngay lập tức. Tôi ngồi bật dậy, cảm giác như có thứ gì đó ở trên má chảy xuống, toàn thân ướt đẫm.

“Rầm…” Một tiếng động lớn từ cửa vang lên, một đám nhân viên bảo vệ lao vào. Trên mặt mang theo vẻ khẩn trương.

“Từ tổng, có chuyện gì không?” Đội trưởng đội bảo vệ an ninh hàng đầu nhận ra trong phòng không có gì bất thường, từ biểu tình của anh ta tựa hồ như đoán được cái gì, vẫn quan tâm hỏi, vẻ mặt mọi người đã thả lỏng rất nhiều.

“Không sao, chỉ là gặp ác mộng, các người đi ra ngoài đi, có việc tôi sẽ gọi…” Tôi lau trán mình và nói với đội trưởng an ninh.

Đội trưởng an ninh gật đầu, dẫn mọi người lui ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng. Những nhân viên an ninh này đều là thủ hạ thân tín nhất của Lãnh Băng Sương, tất cả đều là quân nhân về hưu và một số là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, có thể nói trình độ bảo vệ tôi gần như bảo vệ lãnh đạo quốc gia không chênh lệch bao nhiêu, chỉ cần một chút tiếng gió thổi cỏ lay bọn họ sẽ xông vào.

Tôi vùng vằng đứng dậy bước vào nhà tắm, xối nước lạnh cho mình, rửa sạch mồ hôi trên người, để cho mình tỉnh táo lại một chút.

Mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng lại làm cho trái tim tôi nặng trĩu hơn. Mấy ngày nay tôi luôn trốn tránh một thực tế, bản thân mình đã không dám suy nghĩ tới, giấc mơ vừa rồi không khác gì cho tôi một cái bạt tai như trời giáng.

Đó là, bây giờ hai người đã có con chưa? Nếu Khả Hân để mang thai, với khát vọng làm mẹ, cô ấy sẽ giữ đứa nhỏ. Suy cho cùng, tình mẫu tử thật vĩ đại và có thể khiến cho người phụ nữ làm bất cứ điều gì dù cô ấy không muốn làm. Nếu cô chấp nhận Tư Kiến, mà tôi lại đã rời đi, có khả năng cô sinh con cho hắn, với thời gian, cô sẽ tiếp nhận sự thật này.

Tình hình bây giờ là gì? Nếu như Khả Hân sinh con, vậy quan hệ giữa hai người không cách nào thay đổi, liệu hai chúng tôi còn có thể khôi phục quan hệ như trước không? Mặc dù tôi không muốn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng tôi có một tia hy vọng mờ nhạt và cũng có một chút không cam tâm, tôi không muốn từ bỏ Khả Hân.

Nếu Khả Hân sinh ra đứa nhỏ với Tư Kiến, bất kể mối quan hệ trước đây của họ như thế nào, đứa nhỏ sẽ là bằng chứng tốt nhất cho thấy họ không thể tách rời, cô trở thành con dâu của tôi, mà tôi từ chồng trở thành cha chồng của cô, chỉ cần đứa nhỏ tiếp tục tồn tại, mối quan hệ này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.

Sau khi lau khô thân thể, tôi ngồi ở trên giường, nỗi khủng hoảng trong lòng thật lâu không tan đi, tôi nóng lòng muốn biết chân tướng sự thật như thế nào.

Tôi muốn gọi đội trưởng an ninh đến, nhưng cuối cùng tôi đã từ bỏ. Đội trưởng an ninh của tôi không chỉ bảo vệ sự an toàn của tôi mà còn cung cấp cho tôi bất kỳ thông tin nào tôi muốn, điều tra và thông tin đối với họ cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu như Khả Hân đã có con với Tư Kiến rồi, như vậy hiện tại có điều tra cũng vô ích, tôi cũng không thể đem hài tử của hai người, đem cháu trai hoặc cháu gái của tôi bóp chết đi.

Nhưng nếu như hai người còn chưa có con, như vậy có lẽ còn kịp. Bây giờ tôi phải chạy đua với thời gian. Trước đây tôi không bao giờ tin vào tôn giáo, không tin vào thiên đàng, bây giờ tôi lại chắp tay thành tâm cầu nguyện, cầu trời, khấn đất, khấn chúa, khấn phật… Tất cả những vị thần mà nhân loại tin vào bình thường, tôi cầu nguyện trong lòng một lần nữa, hy vọng sẽ cho mình một chút hy vọng, hy vọng hai người vẫn chưa có con, cho dù hiện tại hai người còn duy trì quan hệ tình dục, tôi đều có thể tha thứ cho Khả Hân, vì bây giờ tôi đã biết cô bị trầm luân không phải là do cô tự nguyện.

Sau khi cầu nguyện xong, tôi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, căn phòng tổng thống này của tôi có lầu cao, ít nhất mấy chục tầng, như thể gần trời hơn.

Khả Hân, em đang ở đâu? Em có giống như anh đang nhìn lên cùng một bầu trời đầy sao không?…