Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8489 Lượt Xem
Chương 224
Nhìn vẻ mặt của Tư Kiến khi về nhà, tôi biết cảnh tượng mà mình tưởng tượng chắc cũng giống tám chín phần, tôi nhớ lúc đi hắn mang theo rất nhiều Pizza, bây giờ cái hộp đã rỗng, một mình Khả Hân không thể ăn nhiều như vậy. Tôi lại thở dài, mặc dù tôi chỉ mới xem phần đầu của video nhưng tôi đã biết cú vấp lần nữa của cô thực sự không đơn giản như vậy và cú vấp lần thứ hai của cô còn sâu sắc và phức tạp hơn nhiều so với lần đầu tiên.
Sau khi Tư Kiến quay lại, hắn bắt đầu thu dọn hộp cơm. Quả nhiên giống như tôi nghĩ, hộp cơm đã trống rỗng, nó thu thập xong hộp cơm và nguyên liệu nấu ăn, cảm thấy mỹ mãn quay trở lại phòng ngủ.
Đang lúc tôi cho rằng hắn chuẩn bị xem video, thế mà hắn lại trực tiếp nằm trên giường nhắm mắt lại ngủ, chỉ một lúc sau liền phát ra tiếng ngáy rất nặng nề. Tư Kiến ngủ ngon lành, trong video chỉ còn lại tiếng ngáy của hắn, tôi phải dùng chuột để tua nhanh.
Đến tối cửa nhà mở ra, Khả Hân tan sở về. Tư Kiến vẫn chưa thức dậy, ngẫm lại cũng là bình thường, hai ngày nay ngày đêm hắn xem video, thân thể đã sớm mệt rồi.
Sau khi Khả Hân vô nhà, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì căn nhà hoàn toàn tối đen và không bật đèn. Cô bật đèn lên, vừa cởi giày vừa nhìn quanh phòng, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tư Kiến đã ra ngoài? Tuy rằng ngoài cửa có giày của hắn, nhưng không biết có phải hắn đổi giày đi ra ngoài hay không?
Cửa phòng ngủ của chúng tôi mở, cửa nhà tắm cũng khép hờ nên dễ dàng nhìn thấy bên trong, bên trong không có bật đèn. Khả Hân nhìn cửa phòng ngủ của Tư Kiến, lúc này đóng chặt, do dự một lúc, cô bước đến cửa và hít một hơi thật sâu.
“Cọp cọp cọp…” Khả Hân gõ nhẹ vài cái, nhưng không nhận được phản hồi, Tư Kiến quá mệt nên ngủ rất sâu, cô gõ cửa rất nhẹ, không đủ để đánh thức Tư Kiến. Không nghe phản ứng bên trong, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, tuy rằng phòng ngủ không có bật đèn, nhưng xuyên qua ánh sáng phòng khách, vẫn có thể nhìn thấy rõ khung cảnh bên trong.
Tư Kiến nằm ở trên giường ngủ say sưa, quan trọng nhất là lúc này hắn hoàn toàn trần trụi, nửa thân dưới cũng trần trụi, dương vật cực dày của hắn mặc dù không cương lên, nhưng cũng cong lên thành một vòng cung lớn, hơn nữa lông mu đen rậm rạp ở háng trong bóng đêm cũng lộ rõ. Cô nhìn thấy một màn này thiếu chút nữa kinh hãi kêu lên, cũng may vào thời khắc cuối cùng cô giữ chặt miệng mình.
Ban đầu vốn là Tư Kiến mặc đồ ngủ, chẳng qua hắn cảm thấy khó chịu khi trở mình, dương vật cương cứng trong lúc ngủ hơi đau nên vô thức cởi đồ ngủ và quần lót. Lúc này quần ngủ và quần lót còn treo ở một gót chân của hắn.
Sau khi Khả Hân nhìn thấy dương vật, phải mất một lúc lâu cô mới định thần lại. Vừa rồi hai mắt cô nhìn chằm chằm vào dương vật của Tư Kiến, đó là phản ứng sau khi kinh hách, cô phục hồi tinh thần lại biết mình phải nhanh chóng đi ra ngoài, nếu như giờ phút này hắn tỉnh dậy, vậy thì thật xấu hổ. Cô vội vàng rời đi và từ từ đóng cửa phòng lại, trước khi đóng cửa lại, ánh mắt của cô còn nhìn đầu rùa một cái, mã nhãn trên đỉnh đầu rùa có chút phản xạ ánh sáng lấp lánh, đó là dịch tuyến tiền liệt do hắn tiết ra. Là một phụ nhân, sao cô lại không biết chứ?
Cửa phòng đóng lại, cô thở phào, lấy tay vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, lúc này sắc mặt cô đỏ bừng, hô hấp có vẻ dồn dập. Cô đưa tay vuốt má, sau khi bình tĩnh lại, cô vội vàng vào bếp chuẩn bị cơm tối, thỉnh thoảng nhìn cửa phòng Tư Kiến, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, có chút sợ hãi, không biết hành vi vừa rồi của mình có bị hắn phát hiện hay không, nhất là lúc đóng cửa có đánh thức hắn hay không.
Trong màn hình Tư Kiến vẫn chưa tỉnh, hắn vẫn ngủ say, lúc này còn xoay người, mặt nằm nghiêng ra ngoài giường, hướng cửa phòng, một tay vươn tới háng sờ dương vật. Mặc dù tư thế này rất tục tĩu nhưng lại là tư thế ngủ bình thường, phỏng chừng nam nhân nào cũng đã từng sử dụng tư thế này trong quá trình trưởng thành.
Bữa cơm tối đã chuẩn bị xong, Khả Hân bày thức ăn lên bàn, cô nhìn qua cửa phòng Tư Kiến. Lúc này cô lại có chút xấu hổ, bởi vì chuyện vừa rồi, hiện tại cô quá xấu hổ không dám đánh thức hắn dậy, trong lòng vẫn do dự. Bất quá sau khi suy nghĩ một chút, cô cắn răng đi tới trước cửa phòng hắn, dùng sức gõ gõ cửa, phản ứng của cô khá nhanh, băn khoăn nhưng coi như chu đáo, cô đánh thức hắn là chuyện bình thường. Nếu không đánh thức hắn ăn cơm, điều này ngược lại có vẻ không bình thường, như vậy chắc chắn hắn sẽ đoán ra điều gì, cho nên vì để che đậy chuyện vừa xảy ra, cô dựa theo cách suy nghĩ bình thường đánh thức hắn.
“A… ….” Cuối cùng Tư Kiến cũng bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn mơ mơ màng màng vươn vai, ngáp một cái thật lớn, rốt cục mở mắt ra, thật lâu sau mới định thần lại.
“Tư Kiến, đến giờ ăn rồi, con có ở trong phòng không?” Giọng của Khả Hân từ ngoài cửa truyền vào, chẳng qua giọng của cô có vẻ không được tự nhiên, có chút run run, dù sao thì cô cũng vừa làm chuyện sai mà, may mắn là có cánh cửa chặn giọng nói nên giọng nói không được rõ ràng cho lắm, đã che đi một ít.
“A… con đang ở đây, ra ngay bây giờ…” Nghe thanh âm của Khả Hân, Tư Kiến vội vàng ngồi dậy, bật đèn phòng chuẩn bị xuống giường, lúc này hắn phát hiện trên người mình không mảnh vải che thân, hắn vội vàng mặc đồ chạy ra khỏi phòng.
“Ăn cơm đi…” Lúc này cô ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Tư Kiến đi ra, cô nhìn hắn một cái rồi nói, bất quá khi chuyển mắt thì ánh mắt vẫn có chút mất tự nhiên, có chút né tránh. Tất nhiên, những chi tiết này không thể qua mặt được hắn đang cẩn thận dò xét, dường như hắn đã hiểu điều gì, chẳng qua bản lĩnh che giấu nội tâm của hắn so với cô tốt hơn nhiều, cho nên không có biểu hiện ra sơ hở gì.
“Ồ…” Tư Kiến ngồi trên bàn và bắt đầu ăn cơm, hắn cư xử rất tự nhiên, trò chuyện với Khả Hân mà không để lộ ra cái gì.
“Tư Kiến, sau này con đừng mang cơm cho mẹ buổi trưa nữa…” Sau khi trò chuyện một hồi, đột nhiên Khả Hân nói với hắn.
“Sao vậy? Chẳng lẽ… con nấu không phù hợp với khẩu vị của mẹ sao?” Sau khi nghe Khả Hân nói, trên mặt Tư Kiến lộ ra một tia nghi hoặc.
“Không phải, chỉ là… mẹ không muốn con quá mệt…” Có lẽ bởi vì chuyện vừa xảy ra, trên mặt Khả Hân có chút rối rắm, cô nói chuyện có chút lắp bắp, hơn nữa dường như không phải là lời thật lòng.
“Ồ, con hiểu rồi. Mẹ sợ người trong trường hiểu lầm, trưa nay lúc con mang cơm đến cho mẹ, sắc mặt của những thầy giáo nhìn con có vẻ mơ hồ, những người đó là như vậy, toàn là tâm tư bẩn thỉu…” Đột nhiên Tư Kiến nghĩ tới một chuyện, thở dài nói với Khả Hân.
“Không sao đâu, mẹ… không quan tâm những thứ đó đâu, dù người ta nói bậy bạ có đáng sợ, con cũng đã trưởng thành, bọn họ không biết con, đó cũng là chuyện bình thường…” Sự cố kỵ của Khả Hân bị Tư Kiến nói ra, lúc này cô có chút xấu hổ, nhưng tôi biết chắc chắn là cô đang lo lắng về những lời đàm tiếu của trường. Cô luôn luôn giữ mình trong sạch, thậm chí ngay cả buổi tối đồng nghiệp tụ tập cũng rất ít khi đi theo chơi, cho dù có đi cũng không uống rượu, hơn nữa trước chín giờ nhất định phải về nhà, tuy rằng cô xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ dính vào scandal nào.
Hiện tại Tư Kiến một chàng trai trẻ mang cơm cho cô, người biết quan hệ của hai người có lẽ họ sẽ không nghĩ nhiều, thế nhưng không phải tất cả mọi người đều biết thân phận của hắn. Hơn nữa bộ dáng đẹp trai cao lớn của hắn, không ai có thể liên tưởng hắn là một đứa nhỏ mới trưởng thành và khi họ ở bên nhau, thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân tuổi tác tương tự, hoàn toàn không giống mẹ con.
Lời bàn của thiên hạ thật đáng sợ, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ mang đến phiền toái cho Khả Hân. Dù sao cô cũng không có khả năng đi giải thích cho mỗi người trong trường.
“Được rồi, con sẽ không mang đồ ăn cho mẹ nữa…” Hắn nói xong câu đó, trên mặt hiện lên một tia thất vọng và ảm đạm, không biết là thật hay chỉ là giả vờ.
“Vậy được rồi, chỉ cần con không ngại mệt, con cứ tiếp tục đi, cơm con nấu thật sự rất ngon, mẹ chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy ở những nhà hàng tây kia, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua…” Nhìn thấy bộ dáng của Tư Kiến, trên mặt Khả Hân hiện lên một tia không đành lòng, dù sao cũng là một phen hảo ý của hắn, lời nói của mình lại vô tình làm tổn thương hắn. Lòng hảo tâm không được đền bù xứng đáng, cô lại là một người thiện lương cho nên cuối cùng cô nhanh chóng bù đắp, cười nói với hắn.
“Vậy thì tốt quá, chỉ cần mẹ thích ăn, ngày nào con cũng làm cho mẹ ăn, cuộc sống của con ở nhà cũng không có gì làm, con sẽ làm tất cả đồ ăn tây con biết cho mẹ ăn một lần…” Sau khi nghe Khả Hân nói, trên mặt Tư Kiến từ u ám chuyển sang tươi tắn, mỉm cười nói với cô, chẳng qua hắn nói đến cuối, ngữ khí có chút buồn bã, dù sao lúc hắn vừa mới về nhà đã nói qua, hắn ở nhà không được bao lâu.
Sau khi nghe Tư Kiến nói, Khả Hân cũng sửng sốt một chút, cô cũng nghĩ đến, trong mắt hiện lên một tia mất mát mờ ảo, bất quá hai người lập tức điều chỉnh lại và tiếp tục ăn cơm, có lẽ đề tài vừa mới nói đến, và sự kiện mở cửa vừa xảy ra, trong cuộc đối thoại giữa hai người có chút không tự nhiên…