Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8493 Lượt Xem
Chương 210
Từ Hoa Kỳ trở về Trung Quốc phải mất một lúc lâu, khi máy bay hạ cánh thì bên ngoài đã khuya. Đi ra khỏi máy bay, cảm thụ nhiệt độ và độ ẩm, mọi thứ thật quen thuộc, tôi giơ tay vươn vai lười biếng, cảm giác khắp người vô cùng thoải mái.
Ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, vừa xuống máy bay, được hít thở không khí quê hương, tất cả mệt mỏi như được giải tỏa. Nhìn đồng hồ, lúc này đã gần nửa đêm, dưới sự hướng dẫn của trợ lý, tôi đi tới khách sạn đã đặt trước. Đám trợ lý này, Lãnh Băng Sương đã phái trợ thủ đắc lực nhất để ở bên cạnh cho tôi, để bảo vệ, tôi không cần phải lo lắng về an ninh, cuộc sống và những vấn đề liên quan khác.
Nằm trên cái giường trong căn phòng sang trọng của khách sạn, trong lòng tôi cảm khái muôn vàn, bây giờ điều tôi lo lắng nhất là sau một thời gian dài, mọi thứ đã ra sao? Khi tôi rời đi, tôi để lại tất cả tài sản của tôi cho Khả Hân, xe hơi, nhà cửa. Những thứ này có còn không? Hoặc là cô đã bán nhà và xe hơi, Tư Kiến cũng đã bán Tứ Hợp viện, có lẽ hai người họ đã định cư ở nước ngoài.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi chuẩn bị sau bình minh liền điều tra những chuyện này, nhưng nằm trên giường thật lâu không thể ngủ được. Kỳ thật chuyện này giao cho đám thuộc hạ của Lãnh Băng Sương làm là đơn giản nhất, dù sao bọn họ cũng là những người chuyên nghiệp, nhưng tôi không muốn để cho họ biết chi tiết, chuyện xấu gia đình không nên để lọt ra ngoài, có thể che được thì tận lực che.
Sau khi trăn trở trên giường một hồi, tôi đứng dậy mặc đồ đi ra ngoài, bảo vệ trực ban ngoài cửa đi theo phía sau tôi, bọn họ đều mặc đồ đen, vô luận tôi đi đâu, làm cái gì, họ cũng không nói lời nào, cũng không hỏi đi đâu, làm cái gì, họ chỉ an tĩnh lặng lặng bồi bên cạnh tôi, hoàn toàn giống như cái bóng của tôi.
“Cho tôi một chiếc xe, các người đi theo tôi cách xa một chút, đừng để người ta nhìn thấy…” Khi tôi bước ra khỏi khách sạn, người đàn ông mặc đồ đen phía trước mở cửa xe chờ tôi, tôi nói với đội trưởng an ninh bên cạnh.
Tôi đang lái một chiếc ô tô màu đen trên một con phố quen thuộc, phía trước và phía sau đều có xe đi theo, chỉ là rất kín đáo, mỗi lần tôi đổi làn rẽ, xe phía sau đều chạy đến phía trước mở đường, tôi liền bị kẹp trước sau như thế này, nhưng tôi không có một chút cảm giác phản cảm.
Phải nói rằng cuộc sống của giới thượng lưu quả thực rất tiện nghi, chẳng trách nó làm cho người ta trầm mê, bây giờ tôi không có tâm trạng hưởng thụ những thứ này, xe càng lúc càng đến gần nhà, lòng tôi càng lúc càng quặn thắt, càng hồi hộp hơn.
Hướng tôi đang lái xe bây giờ là chung cư nơi tôi tọa lạc, những con đường và các tòa nhà xung quanh tôi, mọi thứ thật quen thuộc, không có nhiều thay đổi.
Qua chưa đầy nửa giờ, xe của tôi chạy vào chung cư nhà tôi, hiện tại thời gian đã sau 1:00 đêm, toàn bộ chung cư rất tối, thỉnh thoảng chỉ có một vài tòa nhà và cửa sổ cá nhân còn ánh đèn.
Lúc này thời tiết đã gần đến mùa thu, hoa cỏ cây cối trong trung tâm hoa viên chung cư đã sớm úa tàn, lá cũng đã khô, tựa hồ như cùng tương ứng với tâm tình của tôi vào lúc này.
Tôi ngẩng đầu nhìn tầng nhà tôi, giống như tôi đoán, căn phòng tối đen, như thể không có người ở, nhưng làm cho tôi có chút vui mừng và ngạc nhiên là rèm cửa phòng ngủ của chúng tôi đã được kéo xuống, sắc trời quá tối không thể nhìn rõ màu sắc của rèm cửa sổ, không biết rèm cửa sổ vẫn giống như cũ không.
Chắc ai đó đang ngủ trong căn phòng này, là Khả Hân? Hay là nhà đã thay đổi chủ sở hữu? Cho dù trong nhà thật sự là cô, cô ở nhà một mình hay là ở với Tư Kiến? Có lẽ hai người đã đường hoàng sống với nhau, ở nhà là vợ chồng đối với thế giới bên ngoài là mẹ con.
Từ sau khi tôi khôi phục lại trí nhớ, trong đầu tôi đã nhớ lại hai người họ từng chút từng chút, tôi đã nghĩ đến rất nhiều tình huống và khả năng, cuối cùng cô đọng lại một điểm, tuy rằng điểm này có chút không thể tưởng tượng được. Đó là Khả Hân mượn tinh từ Tư Kiến, tôi vẫn luôn có loại cảm giác này. Đầu tiên, khi hai người làm tình họ không bao giờ đeo bao cao su, đều là nội xạ, hơn nữa tựa hồ như mỗi lần cô đều là trực tiếp cùng hắn làm tình. Giống như lần đó ở Tứ Hợp viện, cô trực tiếp cởi quần lót nằm sấp trên ghế sofa để cho hắn cắm vào, có lẽ để tiết kiệm thời gian, như là đang phối giống, chỉ cần cắm vào và xuất tinh, những chuyện khác tựa hồ như đều không quan tâm.
Thứ hai, cô vẫn luôn mong có một đứa con, mặc dù cô không thường nói về điều đó nhưng tôi có thể quan sát thấy trong lòng cô yêu thương và kỳ vọng một đứa con nhiều như thế nào. Lúc hai chúng tôi tay trong tay đi dạo phố, mỗi lần đi ngang qua trường mẫu giáo, chúng tôi nhìn mấy đứa trẽ chơi đùa trong trường, hoặc là tiếng đọc sách vang vọng truyền ra từ cửa sổ lớp, Khả Hân đều dừng lại một lúc lâu và đứng đó lắng nghe, sự thèm khát trong mắt không cần nói cũng biết, cho dù tôi đã kéo cô đi thỉnh thoảng cô cũng quay đầu lại nhìn cái trường mẫu giáo, giống như ở đó có con của hai chúng tôi.
Cũng có rất nhiều lần, khi chúng tôi đi về nhà, ngang qua trường, Khả Hân chống người trên lan can trường mẫu giáo, xem những đứa trẽ chơi đùa, hình như còn đẹp hơn bất cứ bộ phim nào.
Nhưng thân thể tôi lại xảy ra vấn đề không cách nào sinh con, mà phát sinh quan hệ với Khả Hân chỉ có tôi và Tư Kiến hai người đàn ông, tôi không làm được nhưng hắn được, cho nên tôi không thể loại trừ khả năng cô đã mượn tinh của hắn. Dù sao có thể làm cho cô mất đi lý trí, có lẽ chỉ có sự nhu cầu cần thiết và sự trong sáng của tình mẫu tử mới là thứ khiến cho trái tim cô đánh mất lý trí.
Hơn nữa có lẽ Khả Hân cũng có tâm lý trả thù tôi, tôi chưa từng nghĩ đến tình huống này trước đây, nếu Tư Kiến lén nói cho cô biết, hắn là con ruột của tôi, nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra với Phượng Quân khi còn trẽ, cô có thể vì tức giận mà trả thù tôi bằng cách quan hệ với hắn không? Hơn nữa sau khi nghe những trải nghiệm cảm động của hắn gặp phải, có thể cô đã động tâm trắc ẩn? Tôi biết rất rõ tính cách của cô, dựa theo đạo lý mà nói cô sẽ không, nhưng nếu hắn nói cho cô biết sự thật, tôi thực sự không biết cô sẽ phản ứng như thế nào.
Tất cả những điều trên là tổng kết suy đoán của tôi, tôi nhớ khi Khả Hân đuổi theo tôi qua cửa sổ ô tô, đã từng đập kính xe và hét với tôi “KHÔNG PHẢI NHƯ ANH NGHĨ”. Có lẽ cô có nổi khổ tâm, nếu như khổ tâm này là thật, vậy cô cũng không khỏi ngu ngốc… quá ngu ngốc.
Trong thực tế, có rất nhiều lý do, nó có vẻ cũng không hợp lý, nếu những lý do này là sự thật, có lẽ chỉ có trong tiểu thuyết và cảnh ảo tượng mới có, chỗ dựa duy nhất cho những lý do này là tôi cảm nhận được sự rực rỡ của tình mẫu tử muốn có con của Khả Hân. Trên TV thường có cảnh mẹ vì con có thể hy sinh hết thảy, như vậy có thể vì ý nghỉ này mà cũng nguyện ý hy sinh hết thảy không? Kể cả tình cảm của hai chúng tôi!
Tôi nhìn căn phòng tối om, phía sau tấm rèm không thể nhìn thấy rõ ràng, khi tôi rời đi đã để lại chìa khóa. Ngay bây giờ tôi muốn trở lại ngôi nhà cũng không thể.
Tôi lấy điện thoại di động ra, theo trí nhớ để nhập số điện thoại của Khả Hân vào điện thoại di động của tôi. Lúc này trong lòng tôi rất lo lắng, không biết cô có đổi số hay không, kết quả này đối với tôi rất quan trọng. Nếu như cô thật sự chuẩn bị cùng Tư Kiến bỏ trốn, như vậy nhất định cô sẽ xóa bỏ tất cả phương thức kết nối và ẩn mình, nếu như số điện thoại di động của cô không đổi, như vậy có khả năng cô vẫn đang chờ tôi, đương nhiên là chỉ có thể thôi…
Hôm trước tôi có hỏi Lãnh Băng Sương, có phải Khả Hân đã từng tìm nàng hay không, ban đầu nàng một mực phủ nhận, nhưng dưới sự nài nỉ của tôi, nàng mang theo áy náy nói xin lỗi với tôi, nàng đã nói với Khả Hân tôi đã chết rồi, tự sát bỏ mình, nói cho cô ta biết không cần chờ tôi nữa. Sau đó Lãnh Băng Sương đã bỏ số điện thoại, Khả Hân cũng không còn kết nối với nàng nữa.
Lãnh Băng Sương nói rất nhiều, khi lần đầu tiên Khả Hân tìm đến, nàng trực tiếp cúp điện thoại. Cuối cùng mỗi ngày cô đều đến công ty tìm Lãnh Băng Sương, nàng thật sự chịu không nổi, sợ sự tình bại lộ đối với tôi sinh ra ảnh hưởng không tốt, cho nên mới nói ra câu đó với Khả Hân.
Dù sao Lãnh Băng Sương cho rằng ban đầu tôi quả thật đã chết, Khả Hân đã không còn tư cách để tìm hiểu tình huống của tôi, hơn nữa nàng cũng hy vọng Khả Hân mất hết hy vọng mà từ bỏ.
Sau khi cúp điện thoại với Khả Hân, Lãnh Băng Sương còn phái người giám thị cô mấy ngày, sợ cô ấy sẽ tự tử, dù sao nàng cũng không hy vọng vì việc này mà tôi hận nàng. Nếu như Khả Hân tin là thật, có lẽ lúc này cô đã từ bỏ việc tìm kiếm tôi, như vậy cô có đổi số điện thoại hay không cũng không còn quan trọng, việc xác minh số điện thoại của cô ấy dường như cũng mất đi ý nghĩa.
Mặc dù cảm giác không có ý nghĩa gì, nhưng tôi vẫn thử, trước kia mỗi buổi tối Khả Hân đều tắt điện thoại di động, không có ngoại lệ, cho nên lần này gọi cho cô hy vọng kết nối thật mong manh, cho dù cô không đổi số, có lẽ cũng không có kết nối.
Sau khi tôi hít một hơi thật sâu, tôi nhấn nút bấm…