Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8614 Lượt Xem

Chương 206​
Lúc này đầu óc tôi choáng váng, hơn nữa sắc trời đã tối, tôi vừa nhìn thấy chiếc xe ngăn cản tôi là một chiếc Accord màu đen, do góc nghiêng nên không nhìn rõ biển số, chẳng lẽ là xe của Tư Kiến? Không thể nào, hắn không về nhà với Khả Hân của hắn sao? Nơi từng là nhà của tôi bây giờ là nhà của họ.

Người từ trong xe xuống đã cho tôi câu trả lời, chiếc xe vừa dừng lại ghế lái phụ liền mở ra, một người chạy ra, là Khả Hân, lúc này trên mặt cô lê hoa đái vũ chạy đến trước xe tôi, hơn nữa còn muốn mở cửa xe của tôi ra.

Mặc dù chiếc xe thuê của tôi rất rách, không có chức năng khóa tự động, nhưng nó đã được sửa đổi để phục vụ cho các cuộc phỏng vấn để có thể tự động khóa và kính cửa sổ rất chắc chắn nên người ngoài không thể mở được.

“Chồng, anh xuống đi, anh nghe em nói, không phải như anh nghĩ đâu…” Khả Hân lấy tay đập vào kính cửa sổ và nói lớn, có vẻ rất kích động, hơn nữa Tư Kiến cũng đi xuống xe, hắn đứng ở trước xe của tôi, nhìn vào kính cửa sổ, cuối cùng chỉ cúi đầu, châm một điếu thuốc hút, tựa hồ như không còn sự kiêu ngạo và ngạo mạn khi giao cấu với cô.

Không phải là những gì tôi tưởng sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy nó thông qua video giám sát, còn cái gì để giải thích nữa? Nhìn thấy hai người vào lúc này khiến cho tôi cảm thấy rất bực bội, tôi đạp ga, chiếc xe lập tức phát ra tiếng động cơ rất lớn, tôi muốn cảnh cáo hai người và bảo họ nhanh tránh ra, nhưng Tư Kiến vẫn bất động đứng trước xe của tôi, Khả Hân cũng vậy, không đập cửa xe nữa, mà chạy đến trước xe đứng cùng với hắn, cô dang hai tay ra và chặn đầu xe, trên mặt mang theo một tia kiên định.

Nếu không cho tôi tiến, tôi không thể lùi được sao? Tôi lùi xe ngay lập tức và dùng hết sức lao về phía sau. Sau khi hai người nhìn thấy, Khả Hân dùng sức đẩy mạnh Tư Kiến một cái, hắn vội vàng lên xe khởi động xe đuổi theo tôi một lần nữa.

Lúc này hàng xóm láng giềng đều đã đi ra coi, đứng ở cửa nhìn xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì. Đám người này có loại tâm tính đứng xem náo nhiệt, nhìn người khác cãi nhau bọn họ xem rất vui vẻ, đây cũng là loại người tôi ghét nhất.

Một cuộc rượt đuổi xe đã diễn ra trong con hẻm hẹp khu nhà gỗ bắt đầu.

Chiếc xe thuê của tôi mặc dù không nhanh như xe Accord của Tư Kiến, nhưng hắn không có kỹ năng lái xe tốt như tôi, bởi vì tính chất công việc của phóng viên, kỹ thuật lái xe của tôi đã được rèn luyện thành thục. Qua lại vài vòng tôi đã ra khỏi khu nhà gỗ, đã bỏ hắn lại cách xa tôi, động cơ của xe thuê bị tôi phát huy đến cực hạn.

Tôi rất kinh ngạc là hai người có thể tới Tứ Hợp viện vào lúc này, tại sao bọn họ nghĩ tới khả năng tôi sẽ đến đây? Hay Tư Kiến đã chủ động đưa Khả Hân đến đây để an ủi cô theo cách của hắn? Mặc kệ nguyên nhân là gì, nhất định là tình cờ gặp được tôi, cho nên mới có một màn vừa rồi.

Vừa mới ở khu nhà gỗ, tôi thành công bỏ rơi chiếc Accord của Tư Kiến. Hiện tại tôi an tâm lái xe trên đường, rời khỏi thành phố này, trở lại sơn lâm vĩnh viễn sẽ không ra ngoài, cô lập với thế gian, không còn bất luận ai quấy rầy tôi nữa, như vậy có thể khiến cho tôi quên đi tất cả những gì trong quá khứ, nếu như có thể, tôi tình nguyện xuất gia làm một hòa thượng.

Vừa rồi cảnh hai người chặn tôi khiến cho trái tim tôi càng thêm hụt hẫng, bởi vì tôi nhìn thấy hai người cùng nhau đứng trước xe, ở trong mắt tôi họ có vẻ rất xứng đôi, như thể tôi đã trở thành người thứ ba. Con trai tôi, con ruột của tôi, tất cả mọi thứ tôi sở hữu lại bị hủy hoại trên tay hắn, đây là sự trừng phạt của ông trời đối với tôi sao? Loại trừng phạt này có lẽ quá nặng, ngoại trừ Phượng Quân tôi tự hỏi mình không có lỗi với bất luận ai.

Sự phản bội của con trai tôi, sự phản bội của vợ tôi, sự phản bội của hai người thân duy nhất của tôi, tất cả đều do họ. Một bên tôi tự hỏi, một bên tôi lái xe, chỉ là nỗi đau trong lòng càng lúc càng đè nặng, mặc dù tôi đã suy nghĩ thoáng hơn, nhưng ai có thể làm được như vậy, tôi cảm giác được ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, tâm tôi mệt mỏi, đầu tôi đau, tất cả mọi thứ đều đang ập đến với tôi. Tôi lắc lắc đầu cố làm cho mình tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt vô lăng, nhưng lúc này sắc trời đã tối.

Thời gian trôi qua từng phút một, tôi cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo. Sau khoảng 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng về đến quê hương của tôi, tôi không có tâm trạng ngắm phong cảnh và những thay đổi khác của quê hương, tôi lái xe thẳng lên núi, đường núi là loại đường vòng vèo. Đoạn đường này rất hiểm trở, trời đã tối, tôi cố gắng giữ tỉnh táo, giảm tốc độ xe, hướng về vị trí căn nhà gỗ nguyên thủy của gia đình tôi.

Ngay sau đó tôi nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện phía sau xe tôi có ánh sáng, hơn nữa dường như không phải là một chiếc xe.

Chuyện gì vậy? Muộn thế này, còn ai lên núi? Hay là tôi bị bọn xã hội đen theo dõi? Hay là Tư Kiến theo tôi? Có phải là hắn không? Có ít nhất ba chiếc xe ở phía sau, còn cách tôi rất xa chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn xe mờ ảo. Có lẽ những chiếc xe này đã theo dõi tôi từ lâu, nhưng họ chỉ chạy trên đường cao tốc xe cộ qua lại, mà tôi không để ý, trên con đường núi quanh co hẻo lánh này, làm cho tôi phát hiện ra rõ ràng.

Bất luận là sơn tặc cũng tốt, tôi một thân một mình không xu dính túi, cho dù lấy đi tính mạng, tôi cũng không sợ.

“Rít…” Tôi đột nhiên đạp thắng mạnh mẽ, lốp xe tạo ra âm thanh thắng lết bánh với mặt đường chói tai.

Vừa rồi tôi mải nhìn kính chiếu hậu, hơn nữa tình trạng tinh thần của tôi rất không tốt, đến mức quên cả nhìn đường phía trước, lúc này vừa vặn gặp phải một khúc cua, mà phía dưới giao lộ chính là một sườn núi tương đối dốc thẳng, khi phát hiện đã không kịp rẽ, tôi chỉ có thể dùng sức đạp thắng, đây không phải là tôi sợ chết, mà là phản ứng bản năng của con người.

Cuối cùng cũng không thành công, chiếc xe lao ra khỏi đường, bay lên không trung ngay lập tức. Tôi đã thắt dây an toàn cố định trên ghế, tại thời điểm xe lao ra khỏi đường, trái tim tôi đột nhiên được thảnh thơi, chỉ trong nháy mắt.

Mình cứ như vậy mà chết sao? Cũng tốt, sau khi chết, sẽ không còn những chuyện vướng bận phiền lòng nữa. Khi xuống âm phủ, tôi nhất định sẽ uống thêm vài bát canh Mạnh Bà để quên đi tất cả mọi chuyện, cho dù có đầu thai bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ không để cho mình nhớ lại.

“Bùm…” Một tiếng vang thật lớn truyền đến tai tôi, đầu xe rơi xuống khe núi, kính xe vỡ nát, những mảnh thủy tinh vỡ đập vào mặt tôi, cảm giác đau đớn vô cùng, đầu đập vào nóc xe, tôi cảm giác được lỗ mũi và miệng bắt đầu chảy máu.

“Vỉnh biệt! Vỉnh biệt tất cả bạn bè của tôi! Tất cả các đồng nghiệp của tôi, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là bạn và đồng nghiệp.”

…”Vỉnh biệt Khả Hân! Vỉnh biệt Tư Kiến! Nếu có kiếp sau, tôi cầu xin chúng ta không bao giờ gặp lại nhau.” Tôi phun máu miệng, nói bằng một giọng khàn khàn, cuối cùng tôi nhắm mắt lại, màn hình cuối cùng biến mất và ý thức của tôi cũng theo đó mà biến mất…

***

Đôi mắt của tôi mở ra, từ ký ức trở lại thực tại, tôi mở mắt ra nhìn căn phòng sang trọng, tất cả những kỷ niệm tràn vào tâm trí, tất cả mọi thứ đều nhớ lại hết.

Lúc đó trong đầu tôi rất mơ hồ, dựa theo tuổi của tiểu hài tử mà tính toán thời gian, hiện tại đã ba năm qua rồi, mình hôn mê suốt ba năm tròn! Mình bị tai nạn xe hơi hôn mê sau khi mất hết ký ức, bây giờ tất cả những ký ức của tôi đã trở lại.

Lúc này cả người tôi cảm giác tương đối nặng nề, không nghĩ tới hôm nay là bộ dáng này, ba năm trước chính Lãnh Băng Sương đã cứu tôi, nếu vậy những chiếc xe đi theo tôi năm đó chẳng lẽ là thuộc hạ của nàng sao? Có lẽ cấp dưới của nàng vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chỉ là tôi không phát hiện mà thôi, có lẽ mọi việc tôi làm đều nằm dưới sự giám sát của nàng. Khoảnh khắc tôi rơi xuống vách núi, chỉ có thủ hạ của nàng mới có thể cứu tôi.

“Ông xã ơi, anh tỉnh rồi…” Tôi chưa kịp sắp xếp lại tất cả ký ức thì đã nghe giọng nói ngạc nhiên của một người phụ nữ. Là Lãnh Băng Sương, nàng vừa bước vào phòng nhưng tôi không biết, tôi mở mắt ra và nhìn lên trần nhà.

“Ông xã, anh không sao chứ? Anh có thấy khỏe không? Bây giờ em gọi bác sĩ…” Lãnh Băng Sương lấy khăn tay lau tay cho tôi, sau đó hưng phấn cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi bác sĩ.

“Đợi một chút…” Tôi lên tiếng ngăn Lãnh Băng Sương. Nàng cầm điện thoại di động có chút nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi nhìn Lãnh Băng Sương, trong lòng thật là hỗn tạp, còn có Từ Tiểu Cát, bởi vì xét nghiệm quan hệ cha con, nó đích thực là con trai của tôi, hơn nữa cũng là con của nàng, hai chúng tôi sinh ra, trước khi tôi xảy ra chuyện chỉ có đêm đó cùng nàng xảy ra quan hệ, hơn nữa nàng nói cho tôi biết sẽ tặng tôi một món quà, hiện tại rốt cục tôi cũng biết món quà đó là gì, chính là Tiểu Cát con trai tôi.

“Lãnh… Cô nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với tôi sau khi xảy ra tai nạn?” Tôi không có gọi ra tên đầy đủ của Lãnh Băng Sương, bởi vì hiện tại tôi không biết nên xưng hô nàng như thế nào, nói ra một chữ Lãnh là đủ rồi, nàng thông minh như vậy hẳn là biết sau khi ngất đi tôi đã khôi phục trí nhớ. Lúc này tôi quan tâm nhất đó là tất cả những gì đã xảy ra trong ba năm qua, tại sao Lãnh Băng Sương lại ở bên cạnh tôi? Khả Hân thế nào rồi? Tư Kiến thế nào rồi? Tôi nghĩ tới nhiều khả năng, trong lòng lại vô cùng lo lắng.

Căn phòng chìm vào im lặng với vẻ mặt lạnh lùng và bồn chồn của Lãnh Băng Sương…