Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8387 Lượt Xem

Chương 20​
Xem đoạn cuối của video, tôi đã phán đoán rằng Tư Kiến đã dùng ngón tay chạm vào âm hộ của Khả Hân vào thời điểm đó, và chất lỏng trên ngón tay của nó chính là ái dịch thầm kín của âm hộ nàng. Mà âm hộ là bộ vị mẫn cảm nhất của nàng, nó đã suýt đánh thức nàng khi chạm vào âm hộ nàng, đồng thời cũng cho thấy sự nhạy cảm của cơ thể nàng. Trước đó ở trên người nàng nó vừa hôn vừa sờ, đã làm cho nàng tiết ra ái dịch, làm tốt công tác chuẩn bị cùng người khác giới giao cấu.

Hiện tại hồi tưởng lại, tựa hồ như đã lâu chúng tôi không có quan hệ tình dục, từ sau khi Tư Kiến đến nhà tôi, hai chúng tôi đã không có thân mật nữa. Lúc này, tôi có vẻ hơi suy đồi, đây mới chỉ là bắt đầu, Khả Hân còn chưa thất thân, nếu bây giờ tôi suy sụp như vậy, sau khi xem máy cái video sau, nếu có bất kỳ bước đột phá nào trong đó, tôi có thể chịu đựng được không?

Tư Kiến vừa mới tới nhà tôi không bao lâu, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ là chuyện này tôi hết cách thôi. Hối hận? Ai bảo tôi gặp lại mối tình đầu ở nước ngoài và nhận sự ủy thác của cô ấy? Mọi việc chỉ có thể nói là ý trời. Không, tôi phải ngăn chặn nó lại, ngăn mọi thứ trở nên nghiêm trọng, tối nay tôi quyết định xem tất cả các video.

Tôi điều chỉnh video và đặt khung thời gian lúc hai người tan trường vào chiều hôm sau. Sau khi hai người về nhà, biểu hiện của Khả Hân có chút kỳ lạ, như thể tâm trạng không được tốt, mà Tư Kiến đi theo phía sau nàng, trông có vẻ sợ hãi và bơ phờ, như thể có chuyện đã xảy ra.

Sau khi Khả Hân thay giày, theo thường lệ, sẽ vào bếp nấu ăn ngay khi có thể, nhưng hôm nay nàng lại trực tiếp ngồi trên ghế sa lon, hai tay khoanh trước ngực, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, có vẻ có tâm sự nặng nề, mà Tư Kiến thì cẩn thận thay giày và quần áo, mắt không ngừng nhìn về phía nàng, trong mắt có một tia kính sợ và lo lắng.

“Tư Kiến, lại đây…” Tư Kiến vừa định trở về phòng ngủ, Khả Hân đã gọi hắn lại. Sau khi nghe nàng gọi, mặt của nó hơi căng lại, sau đó quay đầu đi về phía nàng, nó vẫn cúi đầu trong suốt quá trình, trông có vẻ nhăn nhó.

…”Tư Kiến, nói cho mẹ biết, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao điểm của con lại giảm nhiều như vậy? Tại sao con lại lơ đãng trong kỳ thi hôm nay?” Khả Hân ngồi trên ghế sofa nhìn Tư Kiến, người đang đứng trước mặt nàng không ngừng xoa tay, trên mặt nàng mang theo một tia nghiêm nghị, một loại nghiêm khắc chỉ có ở thầy giáo khi đối mặt với học sinh.

“Cháu…” Tư Kiến vẫn khẩn trương xoa xoa tay không biết nên trả lời như thế nào. Lúc này xem video giám sát tôi biết hết thảy chân tướng, bởi vì tối hôm qua vừa mới xem video. Thằng nhỏ này tối hôm qua vì chiếm tiện nghi của nàng, thức đêm muộn, còn duy trì trạng thái tinh thần khẩn trương, cho nên ban ngày vẫn luôn mệt mỏi không có tinh thần, thiếu năng lượng. Hơn nữa là một cậu bé tuổi teen, đêm qua lần đầu tiên nhìn thấy và chạm vào cơ thể phụ nữ, chắc chắn sẽ có cảm giác rất mới mẻ và dư vị, trong ngày, trong lúc ôn thi, nó đã lơ đãng và suy nghĩ vớ vẩn, không tập trung.

Chỉ là Tư Kiến có dám nói ra lý do không? Dường như nó không tìm ra bất kỳ lý do nào để trả lời Khả Hân, vì vậy nó chỉ đứng khẩn trương ở đó.

“Ài… có phải vì tối hôm qua gặp ác mộng không ngủ ngon sao?” Khả Hân nhìn bộ dáng vừa lo sợ vừa hoang mang của nó, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, ngữ khí cũng dịu đi. Dù sao nàng nhớ tới nó vừa trải qua những thăng trầm to lớn trong cuộc đời, mình yêu cầu như vậy có phải là quá nhiều hay không?

“Vâng…” Tư Kiến đang vắt óc suy nghĩ biện pháp đối phó, đột nhiên nghe Khả Hân nói, những lời này của nàng không thể nghi ngờ đã giúp hắn tìm một lý do rất chính đáng, khiến cho nó đang cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng mờ ảo.

“Lúc nằm mơ, cháu luôn mơ thấy bộ dáng cha mẹ ở trong chiến hỏa mặt đầy máu tươi, họ cứ bảo cháu phải chạy mau thoát thân, cháu luôn muốn chạy đến cứu cha mẹ nhưng cháu không thể cứu họ, không thể chạm vào tay họ…” Tiểu tử Tư Kiến này theo suy nghĩ của nàng tiếp tục nói chuyện, nó còn cúi đầu nặn ra mấy giọt nước mắt. Nhìn hết những thứ này trước video, tôi không khỏi thán phục nó diễn xuất quá giỏi, nếu không có quay phim, tôi cũng sẽ mù tịt trước cái tài năng này.

“Ừm, mẹ đã quá nghiêm khắc với con. Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi con. Con đừng lo, mẹ sẽ cho con tất cả những gì con đã mất. Bắt đầu từ hôm nay, mẹ sẽ dạy bù cho con, được không?” Trong lòng một nữ nhân thiện lương, dễ dàng bị Tư Kiến dùng “lời cảm động” mê hoạt, lúc này trong lòng Khả Hân thuần khiết, hai mắt đỏ hoe, từ từ đứng dậy ôm nó cao gần ngang với nàng vào lòng, an ủi. Mà nó làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dựa trên vai nàng, dùng ngực mình cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của nàng, mặc dù tối hôm qua hắn đã chạm qua và hôn, chỉ là cặp vú này tựa hồ như làm cho hắn trăm nhìn không chán.

“Cháu thực sự có thể gọi thầy là mẹ sao?” Tư Kiến đang dựa vào vai Khả Hân không khỏi lẩm bẩm, lần này nó chơi một ván bài tình cảm thân tình, thừa dịp còn nóng rèn sắt, chuẩn bị nhân cơ hội này ra tay kéo gần khoảng cách với nàng. Sau khi nói xong, nó duỗi tay ra và ôm nàng, vì chiều dài cánh tay và chiều cao của nó hơi thấp hơn nàng nên nó ôm Khả Hân với hai cánh tay vòng dưới nách nàng.

“Ừm… đương nhiên, từ nào giờ mẹ vẫn coi mình là mẹ của con, tại con vẫn không muốn gọi mẹ là mẹ thôi…” Khi Tư Kiến vòng tay qua lưng và ôm Khả Hân, nàng không khỏi thốt lên một tiếng, khẽ rên một tiếng, mặc kệ nói như thế nào, nó cũng đã là một nam hài lớn rồi, khí tức nam nhân dần dần thành thục trên người nó vẫn làm cho nàng cảm nhận được một chút khác thường, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, dù sao thì ngoài chồng ra, nó là người khác giới thứ hai ôm nàng rất gần.

Chẳng qua tuy rằng sắc mặt Khả Hân ửng đỏ có chút không quen nhưng trong mắt lại lộ ra tình mẫu tử quang minh. Mà lúc này mắt của Tư Kiến lại lộ ra sự mê đắm và hưởng thụ, giờ phút này nó tham lam hưởng thụ cái ôm ấm áp như gấu của nàng.

“Mẹ…” Tư Kiến tựa vào vai Khả Hân, thì thầm vào tai nàng một câu mà nàng muốn nghe nhất, nhưng sau khi nàng nghe được những lời này, vành mắt vốn đã ửng đỏ rốt cuộc áp chế không được, nước mắt giống như trân châu từ trên mặt chảy xuống.

“Ừm, con ngoan… Tối nay mẹ sẽ dạy thêm cho con, sau này có mẹ ở đây rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp…” Khả Hân đã xúc động rơi nước mắt khi nghe được tiếng mẹ của Tư Kiến, nước mắt cảm động chảy ròng ròng, giờ khắc này nàng mới thật sự cảm nhận được cảm giác làm mẹ, không biết nàng đã mong chờ tiếng gọi này bao lâu rồi.

Sau khi xem tất cả những điều này trong video, bây giờ tôi mới biết đáp án. Tôi nghe Tư Kiến gọi Khả Hân là mẹ tối nay. Tôi còn kỳ quái quan hệ của hai người đột phá khi nào. Thì ra ngay sau khi tôi đi, nó cũng đã thay đổi miệng, thời gian nằm ngoài dự đoán của tôi, chẳng qua trong video nàng cảm động vì hạnh phúc được làm mẹ, tôi luôn cảm thấy nàng đang dần rơi vào “cái bẫy dịu dàng” của nó, mà biểu tình của nó đồng thời cũng lộ ra một tia hạnh phúc. Chỉ là vẻ hạnh phúc trên mặt nó trông đen tối và đáng sợ với tôi như vậy, tôi không biết mình nhìn lầm hay suy nghĩ quá nhiều.

“Vậy tối nay mẹ có ngủ với con được không?” Tư Kiến thừa thắng truy kích, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để đưa ra yêu cầu, một yêu cầu mà bình thường Khả Hân sẽ không đáp ứng, nhưng vào lúc này có thể nàng sẽ đồng ý.

“Được, trong khoảng thời gian này con quá mệt, mẹ sẽ ngủ với con, để con nghỉ ngơi thật tốt, sớm lấy lại giấc ngủ và trạng thái tinh thần…” Nghe xong yêu cầu của nó, Khả Hân vẫn hơi sửng sốt, chỉ là sau khi sửng sốt, trong nháy mắt liền rõ ràng. Đúng vậy, đứa nhỏ này hiện tại vẫn là thiếu sự bao bọc, có thể còn cần nàng dùng phương thức thân cận nhất chiếu cố một đoạn thời gian, cho nên nàng không có bất kỳ phản cảm nào, trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Tư Kiến, hơn nữa nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nàng lại không biết suy nghĩ trong lòng nó…

“Bất quá, chỉ có thể lúc bố con đi công tác mấy ngày nay, chờ sau khi ổng về, mẹ không thể ngủ với con, bởi vì ba con làm vất vả để nuôi gia đình, mẹ không thể để ổng cảm thấy cô đơn. Dù sao thì mấy lần không có mẹ bên cạnh, ổng ngủ không quen, bởi vì bố con đã quen có mẹ khi ngủ…” Nhưng lúc này, Khả Hân lại nghĩ đến tôi, còn là lần đầu tiên nghĩ đến tôi. Dù sao nàng cũng không có khả năng bồi Tư Kiến ngủ cả đời, người duy nhất có thể ngủ với nàng cả đời chính là chồng nàng.

“Con biết rồi, mẹ, chỉ vài ngày là đủ rồi…” Tư Kiến rất ngoan ngoãn đáp, tôi rõ ràng bắt gặp trong mắt nó một tia ghen tị, hình như nó đã bắt đầu ghen với nam nhân ảnh hưởng đến nó cùng Khả Hân thân mật. Lúc này người mà nàng gần nhất chính là tôi.

“Được rồi, mẹ đi làm cơm tối, con làm bài xong trước đi, cơm nước xong mẹ sẽ bắt đầu dạy kèm cho con…” Khả Hân buông Tư Kiến ra, nó cũng khéo léo buông nàng ra. Nàng nói xong, lấy khăn giấy lau nước mắt rồi đi vào bếp bắt đầu làm cơm, nó có vẻ rất vui vì mối quan hệ của nó và mẹ nuôi đã tiến thêm một bước, điên cuồng làm bài trong phòng.

Sau khi xem những điều này, tôi không khỏi cảm thán thiên ý trêu người, tối hôm qua Tư Kiến đã chiếm tiện nghi Khả Hân và kết quả là làm cho kỳ thi hôm nay thất thường, chẳng những không bị nàng răn dạy, ngược lại còn được nàng quan tâm. Nàng đặc biệt cho nó “chiến lợi phẩm”: dạy thêm, ngủ bồi, có thể nói là nó đại toàn thắng, mà tôi lại là chiết binh bồi thường vợ.

Bây giờ nhìn lại, ánh mắt của Khả Hân rất thuần khiết, có thể thấy nàng không biết gì về chuyện xảy ra tối qua, còn nó vừa mới nếm trải quả ngọt, về sau có thể càng thêm được một tấc tiến một thước, từ từ, nó nhất định sẽ hiểu thấu độ mẫn cảm của nàng khi ngủ và sẽ xúc phạm nàng một cách thích đáng ở mức độ lớn nhất.

Sau khi xem những điều này, tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm về những video sau, mối quan hệ giữa hai người chắc hẳn không có gì đột phá, ít nhất Khả Hân không thất thân, quan niệm của một người còn lâu mới có thể thay đổi. Làm thế nào mà mối quan hệ giữa hai người có thể đột phá trong một tuần?

Xem xong những thứ này, tuy rằng trong lòng tôi không khỏi có chút ghen, nhưng nhìn thấy bộ dáng Khả Hân, tôi cũng cảm thấy yên tâm không ít về nàng, thứ duy nhất còn lại là Tư Kiến, một con sói nhỏ, chỉ cần nó không chủ động là được, mối quan hệ giữa nó và Khả Hân sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng chỉ có thể là mối quan hệ mẹ con, bởi vì dù đói khát đến đâu, nàng cũng sẽ không đem dục vọng phát tiết lên người đứa con đã thừa nhận của mình. Đây có thể chính là sự khác biệt giữa một người trưởng thành và một đứa trẻ vị thành niên.

Sau khi ăn cơm xong, Khả Hân bắt đầu giúp Tư Kiến học bù trong phòng ngủ của nó. Nó ngồi đó, nàng ngồi trên giường bên cạnh nó, thỉnh thoảng nàng đứng dậy cúi xuống hướng dẫn nó. Lúc khom lưng, mắt nó có thể nhìn thấy rõ ràng cặp vú to của nàng khi khom lưng rủ xuống, nàng vẫn chưa thay đồ, vẫn đang mặc cái áo sơ mi công sở nghiêm túc chỉ đạo. Nàng cũng không chú ý tới lúc này nó đang lơ đãng khi nàng đang cẩn thận hướng dẫn. Trong khi tiếp nhận chỉ đạo của nàng, nó đã chiêm ngưỡng bộ ngực đẹp cách mình trong gang tấc, cũng như chất hương cơ thể mê người trên người nàng.

Khả Hân tập trung vào việc chỉ đạo Tư Kiến và quên gọi cho tôi ngày hôm đó, khi tôi gọi cho nàng, nàng đột nhiên bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại. Sau khi nhìn thấy là cuộc gọi của tôi, nàng lấy tay nhẹ vỗ trán mình một cái, không khỏi cười khổ, lúc này trên mặt nàng lộ ra một tia tự trách. Cuối cùng, có lẽ nàng không muốn để nó nghe cuộc nói chuyện ngọt ngào của chúng tôi, hoặc có thể nàng sợ làm phiền nó làm bài trong phòng, nàng cầm điện thoại di động đến phòng ngủ của chúng tôi nhận điện thoại.

Mà sau khi nàng cầm điện thoại đi ra khỏi phòng Tư Kiến, nó có chút tức giận ném bút trong tay xuống, trên mặt sự ghen tị lần này không có che giấu…

Khi đến giờ đi ngủ, nàng bảo Tư Kiến trở về phòng và thay bộ đồ ngủ trước. Nó ngoan ngoãn mặc đồ ngủ và nằm trên giường với một tia chờ mong trên mặt, không có tôi kỳ đà cản mủi ở nhà, chỉ có nó và Khả Hân ở nhà, nó rất vui vẻ và thỏa mãn.

Sau khi Khả Hân trở lại phòng ngủ, lúc nàng chuẩn bị thay đồ ngủ, đột nhiên do dự, nàng cầm lấy bộ đồ ngủ bảo thủ mới mua kia, đồng thời cầm lấy cái váy ngủ gợi cảm nàng thích mặc nhất trước kia, mắt không ngừng tuần tra qua lại hai bộ đồ ngủ, không biết tối nay mình nên mặc cái nào!…