Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8395 Lượt Xem

Chương 181​
Thời gian đang trôi qua từng phút, tôi vẫn ngồi trong phòng nhỏ. Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát trong cái laptop. Thời gian càng gần về chiều, trong lòng tôi càng hồi hộp, suy nghĩ trong lòng cũng cực kỳ hỗn tạp. Tôi không hy vọng nhìn thấy bóng dáng của hai người, nếu thấy vậy nội tâm mình sẽ cảm thụ như thế nào? Đồng thời mình cũng hy vọng hai người sẽ tới Tứ Hợp viện này, ít nhất ở chỗ này mình đã lắp đặt camera giám sát, có thể nhìn thấy hai người, nếu như hai người còn chỗ khác, chẳng hạn như đi khách sạn thuê phòng, vậy thì những chuyện phát sinh sau này mình không thể nào biết được.

Trong lòng vướng bận, thời gian từ từ trôi qua, khi tôi hút xong điếu thuốc lá cuối cùng, thời gian đã dừng lại vào lúc 2:15 trưa.

Tính theo thời gian, khoảng cách từ lúc Khả Hân tan sở về nhà đã rất gần rồi, chẳng lẽ hai người không đến sao? Nếu cả hai không đến chiều nay, điều đó có nghĩa là có hai trường hợp: Thứ nhất, bởi vì tối hôm qua tôi đột ngột về nhà nên tạm thời cô hủy bỏ ước định với Tư Kiến. Thứ hai, hai người cải trang đi đến điểm gần nhất như khách sạn, nhà nghỉ để “tốc chiến tốc thắng”.

Lúc này, tôi không thể ngồi yên được nữa, từ trên ghế tôi đứng dậy, không có tâm tư đi hoạt động cho giãn gân cốt, cảm giác tê dại khắp người, trực tiếp đi tới cửa sổ, nhìn cổng lớn vẫn còn khóa chặt, trong lòng vô cùng bối rối và hồi hộp. Chẳng lẽ lúc này hai người đã ở nơi khác đại chiến cho thỏa thích, tận tình giao cấu rồi sao? Tôi thở dài, trong lòng đã có ý muốn bỏ cuộc, đã 2:41 rồi mà hai người vẫn chưa đến.

Hết thuốc lá rồi, tôi định ra ngoài mua một gói và vài chai rượu, tối nay tôi không về nhà, chuẩn bị ở chỗ này mượn rượu giải sầu. Đang lúc tôi định rời mắt khỏi ô cửa sổ nhỏ, chiếc xe Accord màu đen vô cùng quen thuộc kia dừng ở cổng Tứ Hợp viện, sau đó từ trong xe đi xuống một thanh niên vạm vỡ thân hình cường tráng, bịt mặt rất kín, nhìn là Tư Kiến không thể nghi ngờ. Hắn xuống xe nhanh chóng mở cổng, sau đó lái xe vào, trở lại cổng, hai tay đóng cổng lại.

Thấy Tư Kiến đột nhiên trở về, tôi không còn nghĩ đến việc ra ngoài mua đồ nữa, nhiều suy nghĩ vụt qua đầu. Hắn trở về, chẳng lẽ hai người đã ở bên ngoài “hẹn riêng” xong rồi sao? Mặc dù kính xe được dán phim, nhưng tôi có thể kết luận chỉ có Tư Kiến ở hàng ghế trước, không có bóng Khả Hân.

Tư Kiến trở về một mình, xem ra hai người đã xong việc rồi. Đang lúc tôi suy nghĩ và do dự, một chiếc xe taxi dừng lại ở cửa Tứ Hợp viện, sau đó từ bên trong đi xuống một nữ nhân mặc trang phục nghiêm chỉnh cũng bịt mặt kín mít, nhưng có vẻ như cô vội vàng, ngay cả đồng phục giáo viên cũng không thay, tuy rằng trên đầu đội mũ, kính bảo hộ và khẩu trang, nhưng từ đồ mặc trên người cô tôi có thể xác định đây là Khả Hân không thể nghi ngờ.

Tới 3 giờ, thế mà cuối cùng hai người cũng đi tới Tứ Hợp viện này. Tư Kiến tới trước, Khả Hân theo sát phía sau, khoảng cách thời gian hai người trở lại Tứ Hợp viện, chỉ chênh lệch một phút 29 giây.

Sau khi Khả Hân xuống xe, cô lon ton chạy thẳng đến cổng, mở cổng bước vào rồi đóng lại, ngay khi cánh cổng đóng lại, ở giữa khe tôi nhìn thấy bóng Tư Kiến, xem ra hắn đã sớm ở sau cửa chờ cô, có vẻ như hai người đã có ước định.

Lần thứ hai tôi không thể không bội phục sự cẩn thận của hai người. Tuy rằng nơi này rất hẻo lánh, nhưng hai người vẫn cố giữ bí mật khuôn mặt của mình, ngay cả những người hàng xóm xung quanh cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của họ, xem ra lần đó máy drone trên cao vô tình chụp được tất cả, cho tôi biết chân tướng, như thể tất cả đều là thiên ý đã an bài.

Cổng lớn đã đóng chặt, tôi không thấy bóng dáng của hai người đâu nữa, vội vàng đi đến bên cạnh cái laptop, ngồi trên ghế mang theo tai nghe và bắt đầu theo dõi nhất cử nhất động trong Tứ Hợp viện.

Trong màn hình, hai người đang đứng bên trong cổng Tứ Hợp viện, Tư Kiến đang đóng cửa, còn Khả Hân thì đi tới phòng khách của Tứ Hợp viện, vừa đi vừa cởi mũ và khẩu trang của mình xuống, tựa hồ như bộ trang phục kín mít này làm cho cô rất khó chịu.

Mà bên kia, Tư Kiến khóa trái cổng lớn từ bên trong, có vẻ rất lo lắng, vội vàng xoay người đi theo sau lưng Khả Hân, thân thể cường tráng chỉ vài bước liền đuổi kịp cô. Hắn vội vàng ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, ngửi ngửi mái tóc, trên mặt mang theo kích động và say mê, xem ra hắn rất phấn khích, có lẽ có chút khẩn cấp.

Khả Hân bị Tư Kiến đột nhiên ôm lấy từ phía sau, trên mặt lộ ra một tia kinh hoảng, có lẽ hoảng sợ, cô quay đầu nói gì với hắn, nhưng xung quanh camera tiếng ồn trong viện quá lớn, tôi hoàn toàn không nghe được cô nói cái gì. Chỉ là cuối cùng khi hai người nói xong, cô có vẻ nhượng bộ, tùy ý hắn ôm cô ở sau lưng, hai người cứ bảo trì tư thế như vậy đi vào phòng khách.

“Đừng… đừng hôn môi…” Vừa mới bước vào phòng khách, Tư Kiến vào sau trực tiếp dùng chân đóng cửa lại, sau đó vòng đến trước người Khả Hân, ôm mặt cô hôn điên cuồng.

Khả Hân vừa né vừa nói, trên mặt mang theo một tia không tình nguyện, xem ra cô không muốn để Tư Kiến hôn lên miệng mình, ở dưới tình huống ban đầu không có chuẩn bị, cô lắc đầu né tránh.

Sau khi Tư Kiến nghe Khả Hân nói, quả nhiên rất nghe lời, nhưng lại đổi địa phương, nếu không cho hôn môi, thì hôn mặt và chỗ khác cũng được. Cái miệng to của hắn lại hôn lên trán và tai của cô. Hai tay xoa xoa sau lưng cô, chỉ là hiện tại hai người ôm chặt lấy nhau, hai tay hắn không cách nào bắt lấy ngực cô ở giữa.

Khả Hân vừa quay đầu tránh nụ hôn của Tư Kiến, một bên lấy tay nhẹ đẩy hắn, trên mặt không hề có hưng phấn như tôi tưởng tượng, ngược lại có một chút miễn cưỡng, lông mày gắt gao cau chặt lại.

“Dừng… dừng một chút… ta có chuyện muốn nói với ngươi…” Khả Hân đẩy Tư Kiến và nói ngắt quãng, cô bị hắn cuồng nhiệt hôn làm cho có chút tức giận không thở kịp, lúc này hắn như một con sói đói, điên cuồng ngấu nghiến con mồi trước mắt.

Chỉ là khí lực của Khả Hân không bằng Tư Kiến, hơn nữa sắc dục của hắn bây giờ cũng không phải người như cô có thể chống lại, cho nên cô hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi móng vuốt của hắn, cô lại né tránh.

“Đừng lãng phí thời gian, thời gian có hạn…” Sau khi Tư Kiến ngẩng đầu lên nói với Khả Hân, hắn tiếp tục hôn cô, hơn nữa thân thể hắn tiến về phía trước để đẩy cô từ từ trở lại.

Lúc này, tôi nhìn đồng hồ đã 3:01, khoảng cách mỗi ngày Khả Hân tan sở về nhà càng lúc càng gần, cho nên Tư Kiến có vẻ rất dồn dập.

“Ngươi nghe ta nói nè!” Khi Khả Hân bị đẩy đến chân tường, lưng cô đụng vào vách tường. Không còn đường lui, cô đành phải hô lên, âm lượng có chút tăng, ở trong phòng khách này có vẻ rất chói tai, âm cuối còn quanh quẩn trong phòng khách.

“Được rồi…” Tư Kiến bị tiếng rống của Khả Hân làm cho sửng sốt, mặc dù rất nóng nảy, nhưng không muốn chọc giận cô, chỉ có thể dừng mọi động tác, chờ cô mở miệng. Hắn vẫn ôm chặt cô, thân thể đè lên người cô, dán chặt cơ thể cô vào tường, khiến cho cô hoàn toàn không có đường trốn.

“Bố… đã về…” Khả Hân nói một câu, chỉ bởi vì Tư Kiến ôm quá chật, cô nói có chút không ra hơi.

“Tôi biết, sáng nay nàng nhắn tin qua có nói…” Sau khi nghe Khả Hân nói, Tư Kiến có vẻ bất đắc dĩ, cô đưa ra tin tức mà hắn đã biết, hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường và lại gặm mặt cô, đồng thời một bàn tay vươn tới giữa thân thể hai người, đặt lên bộ ngực cô xoa bóp.

“Không… ngươi chờ… chờ một chút…” Tiếp theo Khả Hân vừa tránh né vừa nói, cuối cùng nói ba từ cuối cùng “chờ một chút” thì dừng.

“Chiều nay nàng có đến với tôi không?” Lúc này Tư Kiến giống như một con chó đực động dục, mà chó mẹ lại không cho giao cấu, con chó đực đã đến bờ vực giận dữ, chuẩn bị hung hăng bóp con chó mẹ một cái, để nó ngoan ngoãn yên tĩnh cho mình thụ tinh.

“Tuy rằng bố ngươi không có phát hiện cái gì, nhưng không biết tại sao, trong lòng ta bất an, cho dù hiện tại ở chỗ này cũng vậy, ta luôn có cảm giác mắt của ảnh đang nhìn chằm chằm chúng ta….” Khả Hân thở dài, tim đập thình thịch, không trả lời câu hỏi của Tư Kiến, mà lo lắng nói, nhưng lời nói còn chưa xong, miệng cô đã bị hắn hôn. Nó thế mà nghịch ý cô, hôn cô, có lẽ không muốn để cho cô tiếp tục nói thêm những lời phá hoại bầu không khí này.

Con chó đực cuối cùng đã nổi giận…