Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8335 Lượt Xem
Chương 169
Sau khi cài đặt tất cả mọi thứ, tôi vội vàng xử lý tất cả các dấu vết, leo lên gác xép theo con đường ban đầu tương tự trở về.
Sau khi trở lại phòng thuê, trên người không có chút bụi nào, trước tiên tôi mở laptop lên điều chỉnh đường dây giám sát, kết quả hết thảy đều bình thường, các góc độ giám sát rất tốt, hầu như không có góc chết, hơn nữa nhìn rất rõ ràng. Trừ phi chủ nhà vẫn bịt mặt, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ quay được mặt hắn, lúc này trong lòng tôi có chút sốt ruột, hy vọng chủ nhà sớm trở về.
Sau khi điều chỉnh xong, tôi bắt đầu tắm rửa, thay đồ ăn chút gì đó, sau đó tôi chạy lên gác xép, tháo camera kia về, đồng thời camera trong phòng cũng tháo ra, bởi vì trong Tứ Hợp viện bây giờ có giám sát, hai cái giám sát này cũng mất đi tác dụng.
Sau khi làm xong mọi việc, tôi ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm màn hình, hy vọng chủ nhà sẽ trở lại sớm. Thời gian trôi qua từng phút, chủ nhà vẫn không quay lại, tôi không ngừng nhìn đồng hồ, chớp mắt đã hơn 4:00 chiều.
Lúc này, sắc trời đã dần dần tối, chủ nhà vẫn chưa thấy đâu, có lẽ đêm nay hắn không về. Tôi nằm ở trên cái giường nhỏ trong ngôi nhà cho thuê, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời trong lòng không khỏi nghĩ đến Khả Hân, đã lâu không có rời khỏi nhà lâu như vậy, trong lòng tôi không khỏi nhớ nàng.
Bây giờ tôi cảm thấy như mình đang ở trong trại giam, chỉ cách nhà có vài bước, nhưng lại không thể về, cũng không thể lộ diện, mình làm như vậy thật sự có ý nghĩa không? Nghĩ đến Khả Hân trong lòng tôi rất phức tạp, tôi yêu nàng và quan tâm đến nàng rất nhiều, vì vậy tôi muốn tìm câu trả lời tận cùng của nó, bởi vì tôi không muốn hiểu lầm nàng, đã cùng nàng hồi phục tốt tình cảm, tôi hy vọng ở trong nội tâm tôi nàng sẽ không có một chút tỳ vết.
Nhìn đồng hồ, lúc này Khả Hân đã tan trường về nhà rồi, ở một mình cô độc hai ngày, trong lòng tôi không khỏi nhớ nhà, trước kia không phải mình là người yêu gia đình sao? Có lẽ nội tâm mình đang sợ cái gì, cũng có lẽ sợ mất đi cái gì. Tôi đứng dậy khỏi giường, liếc nhìn màn hình giám sát trống rỗng, quyết định ra ngoài dạo một chút để giết thời giờ. Không biết từ lúc nào, mình lại trở nên mất kiên nhẫn như vậy.
Sau khi bao bọc kín mít lấy mình, tôi lái chiếc xe tải cũ nát kia đi vào trong thành phố, có lẽ do nội tâm ràng buộc, tôi từ từ lái xe trở về khu chung cư, lúc này sắc trời đã tối, nhìn lại thời gian đã hơn 6:00 tối.
Lái xe vào trong khu chung cư, cho dù từ xa liếc mắt nhìn tầng lầu nhà mình, thấy có ánh đèn trong nhà cũng tốt. Chỉ là sau khi tôi tiến vào chung cư mới phát hiện, tầng nhà tôi ở lại tối tăm, không có đèn.
Nhìn thấy cảnh này, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ Khả Hân còn chưa về nhà sao? Bây giờ nàng đang ở đâu? Nàng là một nữ nhân cố gia, coi như là một trạch nữ, có thể được coi là một cô gái nội trợ, những ngày nghỉ, khẳng định ở trong nhà cả ngày, dọn dẹp nhà, giặt giũ không ra khỏi nhà. Chỉ là hai ngày nay nàng làm sao vậy? Sao nàng về nhà trễ như vậy? Không lẽ… Tôi vội vàng lấy cái laptop từ ghế phụ, sau khi mở máy tính trực tiếp mở màn hình giám sát, khi tôi đi ra cũng mang theo laptop để chuẩn bị cho nhu cầu bất ngờ.
Sau khi bật màn hình lên, trong Tứ Hợp viện kia không có ai, chủ nhân cũng chưa về… Nhìn đến đây, tôi không khỏi thở phào, trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi cho rằng có thể Khả Hân đã đi Tứ Hợp viện, đã xẹt ngang qua xe tôi.
Tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Khả Hân để hỏi, nhưng cuối cùng lại bỏ ý định, gọi điện cho nàng quá thường xuyên, ngược lại sẽ làm cho nàng hoài nghi, dù sao trước kia lúc đi công tác bởi vì nhu cầu công việc, rất ít khi tôi liên lạc với nàng.
Chỉ là ngồi trong xe mình cũng không cách nào giữ bình tĩnh được, điện thoại lại không thể gọi, chẳng lẽ… ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi không thể không nhớ lại cái đêm bốn năm trước, hai người… Tôi hít sâu một hơi, sau khi mặc đồ chỉnh tề, tôi nghĩa vô phản cố đi tới cửa nhà mình, tôi làm như vậy rất liều lĩnh, nhưng hiện tại tôi đã có hơi mất chút lý trí, nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu… Về nhà.
Tôi không biết làm cách nào mà đến được trước cửa. Làm thế nào cũng không tìm được câu trả lời, tôi quyết định không tiếp tục như vậy nữa, cứ tiếp tục như vậy có lẽ tôi sẽ không trụ được lâu, có thể sẽ phát điên. Cảm giác mình giống như một con khỉ bị đùa giỡn xoay quanh, nếu lúc này Khả Hân không có ở nhà, như vậy tôi sẽ gọi cho nàng, nếu như nàng ở nhà, vậy không bằng cùng nàng trực tiếp nói chuyện một lần, giải thích rõ ràng mọi chuyện, cởi bỏ khúc mắc của mình.
Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa nhà. Sau khi tôi tiến vào nhà, mùi vị quen thuộc đập vào mặt tôi, trong nhà rất tối đưa tay không thấy năm ngón. Tôi không bật đèn, bởi vì trong nhà rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh, mượn ánh đèn chiếu ngoài cửa, tôi thấy ở cửa có hai đôi dép lê, dép ở phía trước hướng cửa, bởi vậy có thể đoán Khả Hân không có về nhà, đôi dép này là lúc ra ngoài thay giày để lại, từ vị trí dép có thể đoán ra.
Khả Hân thật sự không có ở nhà, vì vậy tôi lấy điện thoại di động ra để gọi cho nàng… Chờ đã! Không đúng, ở cửa có hai đôi dép lê, vậy chẳng phải là có hai người rời đi sao? Và một đôi là của nữ, đôi còn lại là dép nam!
Dép lê trong nhà chỉ có một mình Khả Hân mang, mà dép của nam là tôi và Tư Kiến, dép của chúng tôi tách riêng ra, tôi có sở thích sạch sẽ, giày dép và đồ không thích dùng chung với người khác, cho nên ở nhà, tôi và Tư Kiến có dép riêng, mà hắn cũng biết sở thích của tôi, có lẽ cũng giống như tôi, cũng có sở thích sạch sẽ. Đôi dép nam có mũi hướng ra cửa chính xác là của nó, một chi tiết nhỏ như vậy, người khác có lẽ không chú ý tới, thậm chí cả Khả Hân cũng không chú ý tới, nhưng điều này đã tiết lộ một chuyện!
Thân thể tôi lắc lư, đây không phải là sự thật, Tư Kiến đang ở nước ngoài mà, không thể là hắn! Có thể là một người bạn đến nhà, kết quả vị khách này tùy tiện mang dép của hắn, đúng vậy, cũng có khả năng này, có thể Khả Hân đang cùng khách ăn cơm, có lẽ là bạn thân của nàng? Trong thâm tâm, tôi không ngừng kiếm lý do cho nàng. Nhưng tìm ra rất nhiều lý do, tựa hồ như đều không thành lập.
Tôi nắm chặt điện thoại di động trong tay, cảm thấy mình không thở nổi, tất cả mọi thứ vẫn chưa thể xác định, nhưng tất cả các loại chi tiết và dấu hiệu chỉ vào hướng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất, có thật vậy không? Khả Hân có thực sự phản bội tôi một lần nữa không? Nếu đúng vậy thì lý do là tại sao? Cô ấy thực sự không yêu tôi nữa sao? Tôi từ từ đi tới ban công, cái ban công mà tôi đã mấy lần ẩn nấp, nơi bài vị của cha mẹ tôi.
Ngồi trên tấm thảm ngoài ban công, nhìn bài vị linh cữu của cha mẹ, bỗng nhiên tôi phát hiện mình rất đáng thương, dường như mình không có một bằng hữu đáng để mình quan tâm, thậm chí ngay cả Lãnh Băng Sương cũng không tính. Khả Hân là người đáng để tôi ở bên cạnh suốt quãng đời còn lại, chỉ là bây giờ tất cả mọi thứ dường như lung lay sụp đổ và cha mẹ tôi đang ở một thế giới khác nhìn tôi. Tôi ngồi trên ban công, không phải để trốn, cũng không phải để nhìn trộm, chỉ muốn đi cùng cha mẹ tôi, tìm lại những kỷ niệm gia đình duy nhất còn sót lại.
Có lẽ mình thật sự quá mệt, mơ mơ màng màng, thế mà tôi ngồi trên tấm thảm ngủ thiếp đi, đầu kê trên đầu gối của mình, chính mình thật sự quá mệt. Không biết mình ngủ đã bao lâu, tôi bị một ít thanh âm đánh thức, trong giấc ngủ tôi nghe thanh âm cửa mở ra, còn nghe được có người nói chuyện, là hai người đang nói chuyện, thanh âm rất quen thuộc. Chỉ là lúc đó tôi nửa mê nửa tỉnh.
“Á…” Một tiếng kinh hô của nữ nhân làm cho tôi hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ. Tôi ngẩng mặt khỏi đầu gối, dụi dụi mắt, nhìn thấy ánh đèn chói mắt, trong lòng không khỏi sảng khoái, tôi không biết mình ngủ đã bao lâu, trong nhà đèn đã sáng trưng, Khả Hân đã trở lại.
Tôi đang ở trong bóng tối, trong phòng khách lại sáng, tôi vội vàng nhìn phòng khách qua cửa kính… Tôi thấy Khả Hân đã trở lại, mặc đồ thầy giáo, trên người là một bộ âu phục nhỏ, phía dưới là một cái váy ngắn, chỉ là lúc này nàng đang ngồi trên ghế sofa bằng thịt người.
Tôi thấy một người đàn ông đang nằm trên ghế sofa ở nhà tôi, đỉnh đầu hướng về phía tôi, hắn gối đầu lên thành ghế sofa, tôi chỉ nhìn thấy đầu và chân của hắn, mà Khả Hân đang ngồi trên người đàn ông đó! Hắn nằm trên sofa, còn nàng thì ngồi trên người hắn, chống chân trên sàn, mông ngồi ở vị trí háng của hắn, cả hai đều mặc đồ, loại hành động này quá thân mật đúng không… Chẳng lẽ Khả Hân coi người đàn ông kia là cái ghế sofa thịt người? Chỉ là biểu tình nàng có hơi lạ…