Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8355 Lượt Xem

Chương 167​
Trùng hợp! Nhất định là trùng hợp, chỉ là một số yếu tố không liên quan dồn dập cộng lại, nhất định không phải là sự thật. Nhìn thấy ánh đèn trong nhà sáng lên, trong lòng tôi vẫn không thể tin được đó là sự thật, trừ phi tôi tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi không muốn tin.

Tôi đậu xe ở dưới lầu, sau đó chạy tới cửa chung cư như một thằng điên, một hơi bò lên cửa nhà tôi, trực tiếp lấy chìa khóa ra. Chỉ là lúc cắm vào, tôi bình tĩnh lại, bây giờ về nhà lật bài với Khả Hân còn chưa phải thời điểm thích hợp, nếu như người vừa rồi là Tư Kiến, vậy bây giờ trở về cũng hoàn toàn không bắt được bất cứ điều gì, tục ngữ có câu: bắt trộm như bắt gian, phải bắt quả tang.

Tôi cố điều chỉnh hô hấp của mình và lắng nghe thật kỹ qua khe cửa nhưng tiếc là chẳng thu được gì, tôi buộc mình phải bình tĩnh và buộc mình quay trở lại xe, hiện tại toàn thân tôi đã chết lặng. Lúc này tôi mới nhớ tới Lãnh Băng Sương trước khi đi để lại cho tôi một cái USB, có lẽ là giám sát trong nhà, chỉ là tôi đặt nó ở văn phòng và đã xin nghỉ phép, vậy tôi trở về công ty với danh nghĩa gì để lấy cái USB kia? Nếu như có thứ kia ở đây, tôi có thể đồng thời giám sát Tứ Hợp viện và trong nhà, cũng sẽ không làm cho tôi chật vật như bây giờ.

Tôi gục đầu trên vô lăng, điều chỉnh hô hấp của mình, đồng thời não bộ vận hành với tốc độ cao. Sau khi bình tĩnh lại, tôi đứng ở góc độ người ngoài cuộc bắt đầu phân tích. Xem ra hôm nay sẽ không có bất kỳ thu hoạch nào, tôi phải xây dựng lại kế hoạch chi tiết chu đáo, không thể chạy mù quáng như vậy, chỉ làm cho bản thân mệt mỏi mà không có bất kỳ thu hoạch nào.

Tôi lái xe trở về khu nhà gỗ, ở vùng ngoại ô thành phố, tìm một quán mì, ăn một bát mì lớn, bất kể nói như thế nào, đầu tiên phải lấp đầy dạ dày rồi hãy nói. Ở bên ngoài khu nhà gỗ, tôi mua rất nhiều đồ ăn và nước uống, chia thành hai phần, một ở trong ngôi nhà mướn, một ở trong xe, sẵn sàng để theo dõi cả trong xe và trong nhà.

Khi tôi trở về chỗ ở thuê của mình, tôi vô tình nhìn lướt qua cửa Tứ Hợp viện, lại phát hiện khóa trên cửa Tứ Hợp viện đã biến mất, điều này làm cho tôi lập tức lên tinh thần, chủ nhân của ngôi nhà đã trở lại, hơn nữa trong khoảng thời gian tôi về nhà. Tôi vội vàng chạy lên lầu, một lần nữa thay thẻ nhớ, đặt thẻ nhớ vừa mới tháo ra vào sổ ghi chép, mở video bên trong, video phát lại từng chút một, lần này có thu hoạch gì không?

Khi màn hình phát ra, dần dần tôi phát hiện ra manh mối. Chỉ một giờ sau khi tôi rời khỏi nơi này, một chiếc Honda Accord màu đen đã dừng lại ở cổng Tứ Hợp viện, vừa mới ở cửa chung cư nhà tôi mà tôi không đuổi kịp hắn, xem ra hắn trực tiếp trở về. Sau khi chiếc Accord dừng ở cổng Tứ Hợp viện, một nam nhân ăn mặc kín mít đi xuống, sau khi mở cổng nhanh chóng lái xe vào, sau đó cổng được đóng chặt lại liền, toàn bộ quá trình người đàn ông này có vẻ rất lo lắng sốt ruột, cũng rất thần bí.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi khẳng định được mấy chuyện. Đầu tiên, chiếc accord này là của chủ nhân Tứ Hợp viện, thứ hai là tính về thời gian, sau khi chiếc Accord đi ra khỏi chung cư nhà tôi trực tiếp tới Tứ Hợp viện và chỉ có một người trong xe, chính là nam nhân kia, nữ tử thần bí đó có thực là Khả Hân không? Hiện tại mọi thứ đều chỉ định là nàng, mọi thứ dường như đã rõ ràng, nhưng vẫn có một số điều mà tôi chưa nắm bắt được.

Tôi nên nâng chiều cao giám sát camera, vì vậy tôi tận dụng đêm tối để đổi hai camera trong nhà và gác xép bằng camera cao cấp có thể phát ra tín hiệu không dây, như vậy dù tôi không có ở đây, vẫn có thể kiểm tra thông qua mật mã độc quyền, hơn nữa tôi quyết định thăm dò ban đêm trong Tứ Hợp viện này. Sau khi xác định xe Accord, tim tôi không thể bình tĩnh lại, thậm chí đêm nay không thể ngủ, mặc đồ vào, tôi đi đến xe tải, lấy ra một số công cụ.

Lần này tôi xin nghỉ phép và chuẩn bị rất nhiều dụng cụ trong xe, kể cả dụng cụ leo núi, tôi cầm dây thừng từ từ đến phía sau Tứ Hợp viện. Phía sau Tứ Hợp viện rất trống trải, là mép khu nhà gỗ, cũng là rìa của toàn bộ căn phố. Ở giữa có một khe hở nhỏ giữa nhà ở và sương phòng, tôi dùng dây thừng từ từ leo lên. Trước hết, tôi là một vận động viên đam mê leo núi nghiệp dư, trình độ leo đối với tôi vẫn không có gì khó khăn, mặt khác chạy trốn cũng là việc cơ bản của phóng viên chúng tôi, là phóng viên xuất sắc, tôi cũng có khả năng này.

Trước khi tiến vào Tứ Hợp viện, tôi đã nghiên cứu rất lâu, đầu tiên là Tứ Hợp viện này không có nuôi chó, nếu có chó, tiến vào viện này sẽ bị lộ, nhưng rất may là chủ nhân rất ít khi ở nhà, có lẽ không có thời gian chăm sóc chó, hơn nữa trước khi tiến vào Tứ Hợp viện, xuyên qua camera gác mái, tôi thấy có một số camera được lắp đặt trong sân.

Bây giờ, trong xã hội, Tứ Hợp viện lớn như vậy lắp đặt mấy cái camera cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bất quá là phóng viên kỳ cựu, chơi giám sát đối với chúng tôi đều là nhi khoa. Trước khi tôi tiến vào Tứ Hợp viện, đã lên kế hoạch tốt lộ tuyến hành động, tận lực tránh phạm vi giám sát, hoạt động ở góc chết.

Chỉ là sau khi tiến vào Tứ Hợp viện, tôi phát hiện tôi vẫn đánh giá thấp ý thức phòng bị của chủ nhân này. Ở mọi ngóc ngách đều có camera, hầu như không có bất kỳ góc chết nào, nếu như là người khác, tiến vào nơi này cơ bản không có đường đi, nhưng làm phóng viên, tự nhiên tôi biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào, những camera này đều là quay xuống dưới, bỏ qua phía trên, đây cũng là điều bình thường, dù sao con người không biết bay, ngoại trừ tôi.

Tôi dùng dây thừng đứng trên bờ tường lớn, trèo lên ngọn đèn trong sương phòng. Cũng may mà tôi mặc đồ đen, cảm giác mình giống như người đi đêm, bước đi cẩn thận trên nóc sương phòng. Đây là Tứ Hợp viện cổ xưa, phía trên đều lát ngói, hôm nay gió cũng không nhỏ, thỉnh thoảng ngói va chạm phát ra tiếng vang, có thể che đi tiếng bước chân của tôi.

Lúc này trong sân, ánh đèn phòng chính sáng lên, chỉ là tôi không nhìn thấy trong phòng, bởi vì chủ nhân đã kéo rèm cửa sổ. Vốn tôi trèo lên nóc sương phòng, để tìm bóng dáng của chủ nhân, trước khi vào Tứ Hợp viện, tôi nhìn thấy phòng chính chưa kéo rèm, trước sau chỉ 20 phút.

Tôi thở dài, đã lâu không có vận động, đồ trên người tôi đã ướt, tôi phải trở lại mép sương phòng, chuẩn bị theo dây thừng đi xuống. Trong quá trình đi xuống, tôi thấy bên cạnh phòng chính có một cửa sổ nhỏ, không biết có thể mở từ bên ngoài hay không, hết cách thôi. Sau khi nhìn Tứ Hợp viện được gắn đầy camera giám sát, tựa hồ như chỉ có một con đường, tôi trèo đến trước cửa sổ nhỏ, cố định thân mình, đẩy nhẹ cửa sổ nhỏ, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết vì có thể đẩy nó ra.

Tôi mở ô cửa sổ nhỏ, có một ít ánh sáng yếu ớt lọt vào mắt, tôi chui vào trong đó. Đúng như tôi nghĩ, là một căn gác nhỏ lưu trữ, người trung gian có thể đứng lên, hơn nữa hai bên càng lúc càng thấp dần, lát gỗ trải nhựa hẳn là mái nhà, ở giữa có mấy cái xà lớn làm bằng gỗ đặc. Tôi giẫm lên xà, nhẹ nhàng di chuyển để không phát ra tiếng động, đồng thời ánh mắt tìm khe hở giữa tấm ván gỗ. Xem ra lúc chủ nhân chuyển nhà, đã dọn rất kỹ, trên gác xép chỉ có một chút đồ vật hỗn tạp, cũng không biết để đã bao lâu.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một chỗ đột phá ở giữa, có thể thấy đó là mái nhà, hẳn là từ dưới đẩy lên trên, đó cũng là con đường duy nhất để vào gác xép trong nhà, hơn nữa mái nhà không được đóng chặt, có ánh sáng từ bên trong chiếu, tôi thật cẩn thận di chuyển về hướng đó…