Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8265 Lượt Xem
Chương 166
Sau khi tôi điều chỉnh video, tôi ngủ thiếp đi, tôi nhớ đã kiểm tra thời gian trước khi ngủ. Khi chỉnh thời gian vào thời gian đó, hai video trên gác mái và tầng dưới bắt đầu phát đồng bộ. Theo thời gian trôi qua, màn hình trong hai video đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có đám người đi qua lại, nhưng cổng Tứ Hợp viện vẫn đóng chặt như cũ, không có người tới mở cửa, cổng đóng, như vậy camera trên gác xép kia tự nhiên cũng không có thu hoạch gì.
Tôi bấm chuột tua nhanh, mãi cho đến khi video phát xong, cửa Tứ Hợp viện vẫn đóng chặt như cũ, khóa cổng vẫn bị khóa chặt như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Chẳng lẽ lúc tôi tua nhanh đã bỏ sót cái gì sao? Tôi phải xem lại… Cuối cùng tôi nhìn bốn năm lần, kết quả chứng thực trong khoảng thời gian này, Tứ Hợp viện hoàn toàn không có người tới.
Tôi nằm trên cái ghế gỗ, lười biếng vươn vai, lưng mỏi đau, tôi đã xem nó hơn một giờ. Dĩ nhiên không có bất kỳ thu hoạch gì. Tứ Hợp viện không có người tới, như vậy khả năng đôi nam nữ này là chủ nhân Tứ Hợp viện không tồn tại.
Lúc này tôi cảm thấy có chút mừng, nếu như hai người không phải chủ nhân Tứ Hợp viện, vậy có thể chứng minh tôi suy nghĩ lung tung. Tuy nhiên, loại suy luận này không thể là 100%, cũng có thể hai người thực sự là chủ nhân của Tứ Hợp viện này, chỉ là họ vừa phát hiện ra cái gì, hoặc là tạm thời nảy sinh ý định không trở về Tứ Hợp viện, cũng có khả năng này.
Lúc này tôi ngồi trong căn phòng nhỏ không ngừng đặt ra các giả thiết các loại tình huống khác nhau, nếu như hai người thật sự là họ, vậy hai người đi đâu? Đột nhiên linh quang trong đầu tôi chợt lóe, chẳng lẽ lúc này hai người trở về nhà tôi sao? Mặc dù có rất ít khả năng. Nhưng tôi vẫn quyết định về nhà để kiểm tra, ít nhất là để cho bản thân mình có một chút thu hoạch trong tuần này.
Tôi điều chỉnh camera xong, sau khi trang điểm xong tôi đi ra khỏi nhà mướn, thuê xe tải nhỏ chạy về nhà thì cũng đã hơn 6:00 tối. Sau hơn 40 phút, cuối cùng tôi cũng từ từ đi vào khu chung cư nhà tôi, bây giờ đã gần 7:00 tối.
Tôi đậu xe tải bên cạnh bồn hoa khu chung cư, ngẩng đầu nhìn lên tầng nhà mình. Kỳ quái là tầng lầu của nhà tôi lại tối, phòng khách và phòng ngủ của hai người đều không bật đèn, chẳng lẽ Khả Hân ngủ? Nghĩ đến đôi nam nữ nhìn thấy ở khu nhà gỗ kia, hay là hiện tại nàng hoàn toàn không có ở nhà?
Lúc này tôi lại không có can đảm đi lên, vạn nhất Khả Hân ở nhà, hoặc là hai người đang ở trong nhà… Tôi liều lĩnh đi vào như vậy khẳng định sẽ đả thảo kinh xà, hơn nữa không nhất định sẽ có thu hoạch gì.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại. Tôi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Khả Hân. Lúc trước mỗi lần đi công tác, tôi đều nói với nàng không được chủ động gọi cho tôi, bởi vì tôi không thể cho biết mình đang làm gì, ở đâu. Hôm nay để không bị quấy rầy, tôi đã tắt điện thoại di động, cũng không có liên lạc với nàng.
Sau khi bật điện thoại lên, tôi tìm số của Khả Hân, sau khi suy nghĩ trước những lời để nói, tôi gọi cho nàng. Điện thoại được kết nối, vang lên thanh âm te te, chỉ là đợi hồi lâu, điện thoại tự cúp máy, bởi vì đã qua một phút mà không có người nghe.
Tôi nhìn điện thoại di động, trong lòng thắt lại lập tức, đột nhiên tôi trở nên kích động. Khả Hân không nghe điện thoại, cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy, chẳng lẽ… Tôi quay số một lần nữa, chỉ sau một phút, điện thoại lại tự động cúp máy một lần nữa, tôi tiếp tục gọi, tiếp tục cúp máy… Tôi không biết gọi bao nhiêu lần, cuối cùng tôi bỏ cuộc, đập mạnh vào vô lăng xuống xe.
Tôi ngẩng đầu nhìn tầng nhà mình, nghiến chặt răng, đang lúc tôi chuẩn bị liều lĩnh xông lên lầu bắt gian, điện thoại di động của tôi lại vang lên, tôi vừa nhìn là Khả Hân gọi.
“Này, chồng anh đến rồi à?” Sau khi tôi nhấc điện thoại và nhấn nút kết nối, bên kia liền vang lên thanh âm Khả Hân, hơn nữa bên kia không có bầu không khí yên tĩnh như tôi tưởng, có vẻ rất ồn ào, giống như đang ở khu vực sầm uất, đông người qua lại.
“Ừ, anh đến rồi, em ở đâu vậy? Sao ồn ào vậy, vừa rồi anh gọi cho em nhiều lần…” Tôi đã cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh, nhưng những lời phàn nàn trong lời nói của tôi là không tránh khỏi.
“Em và bạn thân đang ăn cơm ở bên ngoài? Chồng không có ở nhà, em rất buồn nên cùng bạn thân đến phố Nghĩa Ô ăn vặt… Nơi này quá ồn ào, không nghe tiếng điện thoại vang lên…” Khả Hân ở bên kia không thể không lớn tiếng nói, bởi vì bên kia quả thật quá ồn ào.
“Ồ…” Nghe những lời của Khả Hân. Giọng điệu của tôi không khỏi hòa hoãn đi rất nhiều.
“Ông xã, tạm thời em không nói chuyện với anh, đợi lát nữa về nhà nếu thuận tiện, em sẽ gọi cho anh, ở đây ồn quá…” Khả Hân ở bên kia lo lắng nói.
Sau khi Khả Hân cúp điện thoại, tôi nhìn cảnh tượng tối tăm của tầng nhà tôi, trong lòng hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng vẫn chưa xua tan nghi ngờ trong lòng. Luôn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong tim, nhưng không rõ vấn đề là ở đâu.
Lúc này đã hiểu rõ, tôi quyết định không quay lại khu nhà gỗ, tôi phải chờ xem có thể nhìn thấy bóng dáng Khả Hân trở về hay không. Chỉ là đêm đã khuya, bên trong chiếc xe rách nát này cũng không tốt lắm, tôi cảm thấy rất mệt, phải siết chặt đồ của mình, gục đầu trên vô lăng.
Một ngày không ăn không uống, hơn nữa cũng không được ngủ tốt, cơ thể tôi cảm thấy rất yếu, ý thức dần dần mơ hồ. Tôi vội lấy tay nhéo đùi mình một cái, để cho bản thân bảo trì tỉnh táo, nếu như mình cứ ngồi trên xe này mà ngất đi thì nguy.
Thật ra trong lòng tôi vẫn luôn có một ám ảnh, tôi không muốn tin Khả Hân phản bội tôi lần nữa, tôi cũng không muốn tin Tư Kiến quay lại, tôi tin hắn vẫn còn ở nước ngoài, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nàng. Tôi càng trân trọng mối quan hệ khó giành lại được này và tôi cũng tin vào tình yêu của nàng dành cho tôi. Tôi thường nhớ lại cảnh giữa nàng và Tư Kiến, không dám đối mặt tôi và sự tìm kiếm tuyệt vọng của nàng sau khi tôi rời đi, như thể tình yêu của nàng dành cho tôi xuyên suốt từ đầu đến cuối không muốn từ bỏ, tất cả đều mang lại cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm.
Tôi ngồi dậy để cho mình tỉnh táo lại một chút. Chỉ là bản thân tôi vừa mới tỉnh táo được một chút, xuyên qua kính chắn gió tôi nhìn thấy đối diện một chiếc xe chạy tới, là một chiếc Honda Accord màu đen! Sự chú ý của tôi tập trung ở biển số xe, có phải là chiếc Accord đó không? Chiếc Accord ở khu nhà gỗ với đôi nam nữ kia?
Tôi chợt định thần lại, chiếc xe này là từ trong chung cư đi ra, tôi không suy nghĩ nhiều, vội vàng khởi động xe từ phía sau đuổi theo, tôi quyết định muốn đuổi theo nó, sau đó tìm hiểu xem trong xe rốt cuộc là ai. Nếu là Tư Kiến thì hết thảy đều rõ ràng, nếu như đến lúc đó nhận lầm người, mình cũng có lý do để ứng phó.
Chỉ là cuối cùng mình vẫn là vô công mà trở về, bởi vì mình chọn chiếc xe cùi này, một chiếc xe hết xí quách làm sao có thể đuổi kịp một chiếc Accord đời thứ chín? Tôi nhấn hết ga, nhưng chiếc xe cùi này khả năng tăng tốc thực làm cho tôi không thể hài lòng, chỉ một lúc sau đã bị chiếc Accord bỏ lui khỏi tầm mắt.
Tôi chán nản bỏ cuộc, đậu xe ở ven đường, cảm giác mình thật sự rất uất ức, giống như một kẻ ngốc, đang bị người ta đùa giỡn. Rõ ràng đáp án ở ngay trước mắt, nhưng mình lại không bắt được, loại cảm giác thất bại mất mát này làm cho tôi bực bội thở hổn hển.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ ra, chiếc xe này đến khu chung cư của chúng tôi làm gì? Có phải là để chở ai đó? Ai lái nó? Tôi vội vàng quay đầu chạy về chung cư, lúc này tâm tình của tôi khẩn trương hẳn lên, chẳng lẽ là để đưa Khả Hân về sao? Nếu như là nàng, vậy lúc này hẳn là nàng đã về nhà rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối, dựa theo bình thường lúc này Khả Hân đã ngủ say rồi. Bình thường lúc ở nhà, thỉnh thoảng nàng ra ngoài chơi, cũng tuyệt đối trở về trước tám giờ tối, bởi vì nàng không muốn tôi lo lắng, cũng không muốn tôi có suy nghĩ lộn xộn gì, nhưng lúc này tôi lái xe trên đường trở về, trong lòng lại có ý nghĩ trái ngược, đó chính là lúc này nàng còn chưa về, cho dù trễ một chút tôi cũng có thể tiếp nhận, ít nhất chứng minh chiếc xe vừa rồi và nàng không có một chút liên quan nào.
Nhà tôi càng lúc càng gần, mắt của tôi cũng hướng tới chung cư. Trước khi vào chung cư, từ xa tôi đã thấy tầng lầu nơi nhà tôi ở sáng đèn và Khả Hân đã về nhà!…