Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8339 Lượt Xem

Chương 164​
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Trên mặt đại nương kia mang theo nghi hoặc nói.

“Ồ, không… không có gì…” Không phải là tôi không thể trấn định lại thần thái của mình, mà bởi vì nếu ngày đó thật sự là Khả Hân, một đôi kia, chẳng phải là… “Đó có phải là một cặp vợ chồng không?” Mặc dù hỏi ra vấn đề này tương đối đột ngột, có vẻ quá mức nghiêm túc, nhưng tôi vẫn hỏi.

“Hẳn là vậy rồi! Theo người chủ trước, người mua căn nhà này là một người đàn ông. Lúc đó không biết vì sao, người đàn ông đó đội mũ, đeo kính và đeo khẩu trang, như thể hắn là một người đáng khinh, tuy rằng dáng người của hắn rất cao, nhưng theo thanh âm, phán đoán chủ nhà tuổi còn rất trẻ. Hơn nữa sau khi mua căn nhà này, chúng tôi rất ít khi gặp, chỉ thỉnh thoảng thấy một người đàn ông và một người phụ nữ ăn mặc rất kín mít ra vào, hơn nữa hai người chưa bao giờ ra vào cùng nhau, đều là đơn độc. Nữ nhân kia cũng vậy, ăn mặc rất kín đáo, nhưng từ dáng người có thể nhìn ra, nàng tuyệt đối là một nữ nhân rất xinh đẹp. Chỉ là không biết tại sao, cho dù cửa không có khóa, chủ nhân bên trong cũng không ra gặp mặt, vẫn luôn đóng chặt cửa lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng tôi cảnh giác đi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lại không tra ra bất cứ vấn đề gì. Hiện tại chúng tôi vẫn kỳ quái, vẫn đang tự hỏi nếu không có vấn đề gì, tại sao lại bí ẩn như vậy?” Một trong những một đại gia đó nói, nói tới đoạn cuối đã lớn tiếng, đồng thời trong khi nói xong những lời này, những đại gia đại nương khác không ngừng gật đầu phụ họa, trên mặt đều mang theo biểu tình kỳ quái.

“Được, cám ơn các vị đại gia đại nương, vốn tôi tưởng rằng căn nhà này rất cổ điển, không tìm được chủ nhân của căn nhà, thật đáng tiếc…” Tôi biết mình chỉ có thể khám phá bấy nhiêu thôi, thế là đủ rồi, tôi giả vờ rất tiếc nuối nói, thật ra trong lòng cũng cảm giác được rất tiếc, bởi vì có được quá ít thông tin.

Tạm biệt các đại gia, đại nương, tôi phóng xe về, trong lòng đầy nghi hoặc. Nếu thông tin tôi nhận được là một chiều, chẳng hạn như chủ nhà là một cặp vợ chồng trẻ v.v… tôi có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng thông tin nhận được là thông tin mà tất cả mọi người cảm thấy nghi ngờ.

Chủ nhà còn rất trẻ và rất thần bí, giống như hai người không thể ra ánh sáng, cửa chính vẫn khóa chặt, không tiếp xúc với hàng xóm, cảnh sát điều tra cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào, còn có một bộ phận video không rõ ràng, hết thảy mọi thứ đều trở nên càng thêm mơ hồ hơn.

Chỉ là thời gian không cho phép, nếu không tôi thật sự muốn bố trí giám sát xung quanh căn nhà kia, giám thị nhất cử nhất động của Tứ Hợp viện.

Sau khi trở lại công ty, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, tôi ngồi bất động trong văn phòng, trong đầu suy nghĩ về những gì tôi nhận được chiều nay. Tôi làm một giả thiết, nữ chủ nhân Tứ Hợp viện kia thật sự là Khả Hân đi, giả thiết này là có thể thiết lập, đầu tiên nàng có rất nhiều thời gian, bởi vì công việc hiện tại của nàng vốn là một công việc nhàn rỗi, nàng hoàn toàn có thể trên đường đi làm đến Tứ Hợp viện kia. Thứ hai hình tượng nàng cùng nữ nhân trong video tương tự, không, phải nói là giống nhau, nàng cũng hoàn toàn có khả năng tránh mặt tôi, chỉ cần nàng về nhà đúng giờ buổi tối, ai có thể nghĩ ban ngày nàng đi tới đó làm cái gì?

Nếu như nữ chủ nhân kia thật sự là Khả Hân, thì người đàn ông đó là ai? Theo những người láng giềng nói, người đàn ông kia còn rất trẻ, tôi đã lọc ra hết những người trong đầu, nhưng trong những người thân của nàng hoàn toàn không có người như vậy, nếu như nói thật sự có, thì chỉ có một người, đó chính là Tư Kiến! Nhưng hắn đã lên máy bay ra nước ngoài rồi nên không có khả năng là hắn, lúc đó sau khi hắn tới Mỹ, còn đặc biệt dùng điện thoại cố định nước ngoài gọi điện thoại đường dài báo bình an cho tôi mà.

Nếu không phải là Tư Kiến, thì có thể là ai? Cuộc thăm dò chiều nay, không những không cho tôi câu trả lời, trái lại nỗi nghi ngờ trong lòng tôi càng thêm sâu.

“Chồng. Anh cứ âm thầm quan sát em làm gì?” Đến buổi tối khi về nhà ăn cơm, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những nghi hoặc kia, ánh mắt không ngừng nhìn Khả Hân, nhìn bộ dáng nàng, hoàn toàn tìm không được điểm đáng ngờ gì, chẳng lẽ thật sự tôi suy nghĩ quá nhiều rồi sao? Cuối cùng nàng phát hiện tôi không ngừng nhìn trộm nàng, không khỏi mỉm cười hỏi.

“Anh thấy vợ anh trông đẹp quá…” Tôi buông bát đũa xuống cười nói, hóa giải vấn đề vừa rồi.

“Đẹp thì anh cứ nhìn công khai, không cần lén lút…” Khả Hân mỉm cười và gắp một miếng thức ăn vào bát của tôi, nhìn vẻ ngoài đoan chính của nàng, làm sao tôi cũng không thể tin nàng lại là người như vậy. Hết thảy, hết thảy khả năng chỉ là trùng hợp thôi, có lẽ mình quá nghiêm túc.

Đến buổi tối lúc ngủ, nhìn Khả Hân kề vai tôi ngủ, tôi vẫn cứ suy nghĩ và trằn trọc không biết nên từ bỏ cuộc điều tra hay tiếp tục. Thật ra tôi có thể đến trường nàng để kiểm tra xem tình hình đi làm của nàng trong những ngày qua, có bao giờ đi ra ngoài trong giờ học hay không, nhưng nếu tôi đến trường hỏi, với lý do gì chứ? Sau đó nàng nhất định sẽ biết, tôi nên giải thích với nàng như thế nào đây?

Giám sát Tứ Hợp viện kia? Nhưng tôi không có thời gian, nếu mỗi ngày chủ nhân trở về thì không sao, còn có thể, nhưng nếu mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, vậy thì… Lúc này tôi đặc biệt nhớ tới Lãnh Băng Sương, nếu như nàng ở đây thì tốt biết mấy, tôi thà để chuyện này bị phơi bày, để cho nàng phái người giúp tôi giám sát chuyện này.

Bên cạnh truyền đến tiếng thở đều của Khả Hân, mà tôi lại thật lâu không cách nào ngủ được. Tôi nên làm gì đây? Trong đầu cứ suy nghĩ về câu hỏi này, mãi cho đến sáng hôm sau.

Sau một đêm mất ngủ, tôi đến công ty với hai quầng thâm dưới mắt. Sau khi ăn sáng, khi công việc tiến hành đến chiều, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, nếu không tìm ra câu trả lời thì có lẽ tôi sẽ luôn sống trong nghi ngờ. Tôi đến văn phòng lãnh đạo, hiếm khi tôi nói dối, nhưng tôi phải có một lý do để xin nghỉ phép nghỉ một tuần. Cuối cùng lãnh đạo cũng phê duyệt, nhưng trong lòng tôi rất áy náy, chỉ để tìm câu trả lời cá nhân cho mình.

Sau khi về nhà, tôi cũng nói dối với Khả Hân, nói với nàng tôi sẽ đi công tác một tuần, đến một nơi rất xa. Dù sao trước kia tôi thường xuyên đi công tác, nàng không có bất kỳ nghi ngờ nào. Do thời gian hạn chế chỉ có một tuần. Tôi nói với nàng sáng hôm sau tôi sẽ xuất phát. Vì để tạo cho nàng một ấn tượng sai lầm, tôi đã đồng ý với yêu cầu của nàng để tiễn tôi đi.

Trước khi tan sở tôi đã mua vé máy bay trên mạng, lúc trở về nhà, tôi nói sẽ đi công tác, cũng để cho Khả Hân thấy vé máy bay, nhất định phải làm cho nàng tin lần này tôi thật sự đi công tác xa.

Đến sáng sớm hôm sau, Khả Hân đưa tôi đến sân bay, cho đến khi tôi bước vào cổng an ninh, cuối cùng ánh mắt không nỡ rời xa tôi càng lúc càng xa.

Máy bay cất cánh, nhưng tôi không có lên máy bay, tôi đứng ở sân bay nhìn máy bay cất cánh, vé máy bay trong tay tôi cũng trở thành một cái vé phế liệu. Sau khi giải thích rõ ràng với nhân viên sân bay, tôi ra khỏi sân bay, bây giờ khoảng cách từ lúc Khả Hân tiễn tôi đã qua một giờ.

Lúc này Khả Hân hẳn là đã đi làm, là đi làm hay là về nhà hoặc là nói đi đến đó… Khu nhà gỗ? Tôi không chậm trễ, lập tức bắt taxi chạy tới khu nhà gỗ kia, trong tay cầm hành lý mà Khả Hân đã chuẩn bị cho tôi.

Sau khi đến khu nhà gỗ đó, tôi đã “vũ trang” bản thân mình một chút. Tôi nhớ lần trước quay phim, có một thông tin cho thuê nhà, ngay xung quanh tòa nhà Tứ Hợp viện đó, tôi tìm thấy ngôi nhà thuê đó, ngay lập tức thuê nửa năm, hết cách thôi, chỉ thuê một tuần người ta sẽ không cho thuê.

Cứ đi tới đi lui như vậy, thuê nhà cộng thêm vé máy bay, lập tức hơn vạn nhân dân tệ lãng phí, nhưng để tìm ra đáp án trong lòng, giải quyết bí ẩn trong lòng, tất cả những tiền chi tiêu này tôi cũng không tiếc.

Tôi không có sống trong một ngôi nhà gỗ trong một thời gian dài rồi. Ngôi nhà này có vị trí rất tốt, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy rõ ràng cửa ra vào của Tứ Hợp viện, cửa sổ có rèm che, ánh sáng trong nhà cũng tương đối tối, rất thích hợp để bí mật giám sát. Kỳ thật hoàn cảnh của ngôi nhà này cũng không tốt, thậm chí có chút ẩm thấp, bất quá từ nhỏ tôi đã lớn lên trong núi sâu rừng thẳm nên không quan tâm đến những điều này, chỉ cần góc giám sát tốt là được.

Hơn nữa phía sau căn nhà này còn có một căn gác nhỏ hai tầng, lúc tôi đi dạo phát hiện đứng ở trên nóc gác xép có thể nhìn thấy tình hình bên trong Tứ Hợp viện, tuy rằng nhìn không thấy trong nhà, nhưng có thể thấy sân bên trong.

Lần đầu đến đây tôi đã quan sát qua, thấy cổng Tứ Hợp viện kia vẫn khóa chặt như cũ, tôi tranh thủ thời gian, mang thiết bị theo dõi lên gác xép tầng 2 lắp camera lỗ kim ở một bộ vị bí ẩn.

Hết cách thôi, tôi cũng không thể đứng ở lầu hai trắng trợn chụp lén, như vậy không bị bắt mới là lạ.

Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ cơ hội…