Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8480 Lượt Xem
Chương 157
Trước khi tôi phản ứng lại từ trong ngây dại, liền vang lên thanh âm cửa mở ra đóng lại, căn nhà đột nhiên rơi vào im lặng.
Mà tôi vẫn ở ban công thật lâu không dám ra ngoài, tiếng cửa đóng lại khiến cho tôi từ trong ngây dại tỉnh táo lại. Tôi cẩn thận lắng nghe đại khái hơn 6 phút, sau khi xác định không có tiếng động, tôi từ từ vặn mở cửa ban công, đập vào mắt tôi là nhà bếp trống rỗng, trên bàn bày đồ ăn thừa hai mẹ con vừa mới ăn, tuy rằng số lượng thức ăn rất ít nhưng lại rất phong phú.
Tôi đưa mũi lại gần thức ăn và ngửi, nhưng đồ ăn Khả Hân làm cho tới nay tựa hồ như có hương vị độc nhất vô nhị, là mỹ vị, nhưng lúc này loại hương vị này ở trong lòng tôi tựa hồ như thay đổi, tuy rằng mỹ vị nhưng không còn như trước nữa.
Lúc này tôi đã không còn cảm giác đói nữa, tôi đi ra khỏi nhà bếp, đi vào phòng khách, trên ghế sofa trong phòng khách còn để mấy cái túi đồ mua, là túi đồ mua của trung tâm thương mại, bên trong để đồ hai người mua hồi sáng.
Đồ mua xong rồi, bây giờ hai người ra ngoài mua cái gì nữa? Lúc này tôi không có tâm tư để suy nghĩ nhiều, tôi đi tới cửa xỏ lại đôi giày vào, hai chân tôi đã lạnh cóng, rồi từ từ mở cửa bước ra ngoài.
Tôi mở điện thoại di động lên, lúc này đã qua thời gian đánh thẻ công ty, cho dù có đi làm cũng không thể đánh thẻ, chỉ tính là vắng mặt. Suy nghĩ một chút về trạng thái hiện tại của mình, cho dù đến công ty cũng không yên tâm làm việc nên tôi gọi điện cho lãnh đạo, viện cớ xin nghỉ buổi chiều.
Xin nghỉ xong, tôi đứng ở ngoài đường, không biết nên đi đâu, làm cái gì. Tôi không thể ở nhà, bởi vì tôi không muốn đụng mặt hai người về sớm hơn tôi đi làm về.
Trong đầu tôi vẫn hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy ở cửa, tay của Tư Kiến thật sự sờ sờ trên mông Khả Hân sao? Hay chỉ là tay hắn vô tình chạm một chút, nhưng bởi vì kính thủy tinh có vấn đề, tạo ra khúc xạ ánh sáng gây ra hình ảnh sai lầm? Tôi lang thang trên phố không mục đích, không biết đi đâu và cảm thấy thế giới thật rộng lớn, nhưng không có chỗ cho tôi dung thân.
Tôi đi bộ đến trung tâm náo nhiệt thành phố, chắc lúc đi ngoài đường đầu óc vô định, trong lòng lại không có mục đích, nếu đã đến nơi này, thì đi dạo một vòng cho khuây khỏa.
Lúc này trong lòng tôi phiền não, bầu không khí ồn ào chung quanh ngược lại làm cho tôi càng thêm phiền não hơn. Tôi bước đi không mục đích, trong lòng vẫn luôn hồi tưởng tất cả mọi chuyện.
Từ khi Tư Kiến còn nhỏ lần đầu tiên vào nhà tôi, bao gồm cả điều này… Lần này xem như là lần thứ hai trở về nhà đi, cảm thụ của tôi vẫn không tốt, vẫn ở vị trí tinh thần căng thẳng cao độ. Kể cả lần này hắn từ nước ngoài trở về, tuy rằng mình đã kiên định tiếp nhận hắn, nhưng trong nội tâm vẫn mơ hồ có một tia đề phòng sót lại.
Điều gì đã xảy ra trong 20 ngày tôi vắng nhà? Màn hình giám sát bị hư khiến cho tôi rất băn khoăn, như cái gai đâm vào tim, dù thế nào cũng không thể rút ra. Hơn nữa cảnh tượng vừa rồi là thật hay giả, mình cũng không cách nào xác định, có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, cho nên sinh ra ảo giác và hiểu lầm.
Dù thế nào, hai ngày nữa Tư Kiến sẽ rời khỏi nhà, ra nước ngoài tiếp tục học hành và bắt đầu tìm việc làm, nghĩ đến những điều này, tôi không khỏi có chút nhẹ người.
Khi tôi đang đi vu vơ trong trung tâm thương mại, vô tình tôi nhìn thấy bóng người quen thuộc mà tôi không thể quen hơn, hóa ra là hai người! Họ đang mua đồ trong trung tâm thương mại, tại thời điểm này có rất nhiều người trong trung tâm thương mại, cảm giác chen chút đạp chân, vì vậy tôi có thể dễ dàng ẩn thân.
Lúc này hai người đang mua một ít đồ dùng hàng ngày. Cho tới nay tôi hoàn toàn không quản đến chuyện trong nhà, củi gạo dầu muối đều do Khả Hân lo liệu. Nhìn thấy hai người mua nhu yếu phẩm hàng ngày, trong lòng tôi không khỏi sinh ra một tia áy náy.
Buổi sáng hai người đã mua xong đồ đạc, buổi chiều đi mua đồ dùng sinh hoạt cho gia đình, mình suy nghĩ quá nhiều. Mình có nên đổi ánh mắt khác để nhìn hai người từ một góc độ khác không? Sau khi nghĩ thông suốt điều này, trong lòng tôi chợt thanh thản lại, tôi quyết định không giấu diếm, cũng không giả dối như bây giờ nữa.
Xoa xoa hai má mình, tôi chuẩn bị đi đến cạnh hai người. Chiều nay hiếm khi được nghỉ phép, tôi sẽ giúp Khả Hân mua những thứ còn thiếu ở trong nhà, phần công lao này cũng không thể để Tư Kiến cướp đi một mình.
Lúc này hai người cách tôi càng lúc càng gần, hai người đưa lưng về phía tôi, nhưng khi tôi sắp đến gần họ, tôi mới chú ý đến quầy hàng, hai người đang chọn ga trải giường!
Lúc này trong lòng tôi sinh ra một loại cảm giác khác thường, trong nhà đã có rất nhiều ga trải giường rồi, vì sao Khả Hân còn mua nữa? Không phải là mua chỉ vì sự tò mò của phụ nữ sao? Hay là mua ga trải giường và mền để cho Tư Kiến mang ra nước ngoài? Mặc dù hàng dệt may trong nước đẳng cấp thế giới, nhưng khối lượng lớn như vậy mang ra nước ngoài, là điều không thực tế.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi chuẩn bị tới gần hai người để nghe cuộc đối thoại của họ. Khu thương mại có quá nhiều người, tôi hoàn toàn không thể nghe tiếng đối thoại giữa hai người. Hai người đứng ở chỗ dệt may chỉ trỏ, thỉnh thoảng còn nhìn thấy trên mặt Khả Hân lộ ra nụ cười.
Tôi thấy một hướng khác có một nơi bán mũ, kính và khẩu trang, tôi vội chạy qua đó để mua mọi thứ. Đứng trước gương đội mũ, đeo kính, quàng khăn cổ và khẩu trang vào, trả tiền dưới ánh mắt kỳ lạ của chủ cửa hàng, tôi vội vàng đuổi theo họ.
Chỉ là khi tôi chạy tới cửa hàng dệt may vừa rồi, đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người. Tôi đứng tại chỗ đầu xoay 360 độ, nhưng dòng người quá nhiều, tôi hoàn toàn không thấy hai người nữa.
Tôi vội vàng chạy chung quanh để kiếm, nhưng kiếm một hồi lâu, hoàn toàn không có bóng dáng của hai người! Chẳng lẽ hai người đã rời khỏi trung tâm thương mại rồi sao? Tôi vội vã chạy đến cổng trung tâm thương mại, thấy bên ngoài cửa là dòng người chen chút và xe tấp nập.
Tòa thương thành này là năm tầng, diện tích rất lớn, ở trong biển người mênh mông tìm kiếm hai người, không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển. Vừa rồi gặp phải là trùng hợp, xác suất rất thấp, hiện tại cố ý tìm chính là mò kim đáy biển. Cố ý trồng hoa, hoa không nở, vô tâm cắm liễu thành bóng mát.
Lúc này tôi rất hối hận, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, sớm biết sẽ không đi mua dụng cụ hoá trang. Tôi lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi cho Khả Hân, nhưng không nghĩ ra một lý do nào để khiến cho nàng không nghi ngờ. Tôi thở dài một hơi, từ từ đi về nhà.
Lúc này tôi cảm giác được bản thân mình như rơi vào trạng thái ốm bệnh, tâm tình nặng trĩu. Hai người đi mua sắm đồ, kỳ thật cũng không có gì đáng trách, con người đều có lúc xúc động tiêu dùng, nhưng những hiện tượng bình thường này lại bị lấn át bởi những suy nghĩ của tôi, có phải tôi nên giành thời gian đi khám bác sĩ tâm lý hay không? Dần dần tôi đã đến cửa chung cư, nếu như hai người từ trung tâm thương mại về nhà, lúc này hẳn là đã về đến nhà, dù sao thời gian tôi đi bộ về…
Tôi kiểm tra đồng hồ, đã 3:32 chiều, cũng sắp đến giờ Khả Hân nấu cơm tối.
Mình đứng một mình ở cửa chung cư, không biết nên đi đâu, cuối cùng tôi quyết định vô nhà, nói thân thể mình không được khỏe nên tan sở về sớm.
Lúc tôi đi đến thùng rác trong khu chung cư, mới nhớ tới bộ đồ mới mua trên người này chưa đầy một tiếng đồng hồ, không chút luyến tiếc, tôi cởi mũ, kính, khẩu trang, khăn quàng cổ rồi ném hết vào trong thùng rác.
Lúc đi đến cửa nhà, tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình. Làm phóng viên nhiều năm, tôi đã sớm học được cách diễn xuất và đối phó với mọi tình huống bất ngờ không biết bao nhiêu lần với tư cách là một đặc vụ chìm, nhưng lúc này tôi lại mất một thời gian dài mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, cảnh tượng nhìn thấy giống hệt như lúc trưa, căn nhà trống rỗng, trên giường còn để túi đồ ở trung tâm thương mại, vẫn bài trí giống nhau hoàn toàn không có người động qua, tôi cởi giày từ từ ngồi trên ghế sofa.
Hiện tại hai người còn chưa quay về, vậy họ đã đi đâu? Qua không biết bao lâu, đại khái có lẽ hơn 40 phút, tôi nhìn đồng hồ, đã qua thời gian bình thường Khả Hân nấu cơm tối, tối hôm nay chắc nấu cơm muộn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, sau khi cửa mở ra, bóng hình Khả Hân đi vào trước.
“Ủa… chồng! Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Sau khi bước vào cửa, Khả Hân giật mình khi nhìn thấy tôi và hỏi ngay lập tức.
Tôi không trả lời Khả Hân, lúc nàng vào cửa ánh mắt của tôi để ý trên người nàng và Tư Kiến, phải nói là tôi chú ý tới tay của hai người, lúc này tay hai người trống rỗng không có vật gì!…