Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8369 Lượt Xem
Chương 149
Hành trình tiếp theo hoàn toàn do Lãnh Băng Sương sắp xếp, tôi giống như một con rối đi theo bên cạnh nàng. Trong lúc du lịch, nàng đi bộ rất nhiều, dường như không bao giờ biết mệt, nàng đã thay đổi vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, nhảy tung tăng như một cô bé, chơi hết thứ này đến thứ khác, tôi đã chụp rất nhiều ảnh cho nàng, nhưng chưa bao giờ chụp ảnh chung với nàng. Nàng có yêu cầu, nhưng bị tôi từ chối, bởi vì tôi không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào với nàng, để tránh bị Khả Hân phát hiện sau này và để lại bất kỳ bằng chứng nào.
Khi tôi từ chối Lãnh Băng Sương, trong mắt nàng thoáng qua một tia cô đơn, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng vui vẻ, tựa hồ như không muốn lưu lại những chuyện không vui trong tâm trí nàng.
Trên máy bay, tôi nói với Lãnh Băng Sương về việc tôi đã nói dối Khả Hân. Nàng tỏ vẻ hiểu, hơn nữa cam đoan sẽ không tiết lộ cho Khả Hân biết, điều này làm cho tôi yên tâm không ít.
Trên thực tế lúc ở trên máy bay, trong lòng tôi đã hối hận, tôi cũng không biết lúc đó vì sao lại nói dối Khả Hân, thực ra tốt hơn hết là nói thật với nàng, vốn tôi có lương tâm trong sáng cũng không có gì phải thẹn. Nhưng nếu có một ngày nàng phát hiện ra, ngược lại tôi không thể giải thích được chuyện này, cho nên tôi âm thầm quyết định, lúc trở về, tôi nhất định phải nói rõ sự thật cùng nàng.
Chỉ là dọc đường tôi hơi kinh ngạc, con đường mà Lãnh Băng Sương đi hóa ra lại có những nơi tôi đã từng đến, hơn nữa hình như đều là những nơi trong album ảnh của nàng chụp lén tôi. Có một lần nàng đứng trên đỉnh núi nhìn, ánh mắt lộ ra một tia ưu thương và cô đơn, nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng tôi rất không đành lòng, tôi có thể đoán được nỗi khổ trong lòng nàng, nàng vẫn yêu tôi, nhưng trong lòng tôi chỉ có Khả Hân, nhớ tới ân tình của nàng, tôi không chỉ một lần tự nhủ, nếu như có kiếp sau, tôi sẽ bồi thường cho nàng, nhưng kiếp này, tôi không có duyên với nàng.
Khi Lãnh Băng Sương thoả hiệp với tôi, nàng nói với tôi lần này tôi phải ở bên nàng 20 ngày, về cơ bản tôi đã đếm từng ngày, bởi vì sợ lộ ra sơ hở, cho nên trước khi đi tôi đã nói cho Khả Hân biết nhiệm vụ đi công tác lần này tương đối phức tạp, điện thoại di động nhất định phải tắt, cho nên mấy ngày nay tôi vẫn không có liên lạc với nàng, có lẽ tôi sợ nghe thanh âm nàng, để ngụi trang giảm bớt cảm giác tội lỗi đối với nàng.
Đến ngày thứ mười chín, đột nhiên Lãnh Băng Sương đề nghị trở về, khiến cho tôi trở tay không kịp, chẳng lẽ nàng chơi vui đủ rồi? Chỉ là sau khi lên máy bay tôi mới biết được, ngày cuối cùng tôi làm bạn với nàng, nàng hy vọng trở về nhà, ngay trong biệt thự của nàng.
“Đáng tiếc là lần hành trình này…” Ngồi trên chiếc máy bay cá nhân sang trọng của Lãnh Băng Sương, nàng không khỏi thở dài nói.
“Sao lại đáng tiếc? Cô không vui sao?” Nghe Lãnh Băng Sương thở dài, tôi hỏi.
“Nếu người đó không vui, làm sao em vui được?” Lãnh Băng Sương tinh nghịch nháy mắt với tôi nói.
“Kỳ thật tôi cũng rất vui, đã lâu rồi không có thoải mái như vậy…” Những lời này xem như nửa thật nửa giả, thật sự đã lâu mình không có nghỉ, cúp điện thoại di động không hỏi vạn sự, chỉ hưởng thụ phần yên tĩnh này.
Ở công ty, vẫn là Lãnh Băng Sương xin nghỉ giùm tôi, lấy quan hệ của nàng, cho dù xin cho tôi nghỉ một năm cũng được. Lúc lãnh đạo cho tôi nghỉ phép, ông nhìn tôi rất kỳ quái, lần đầu tiên tôi trở nên thận trọng, một cấp trên đối với cấp dưới có chút rụt rè, đây có lẽ là do nàng, bởi vì tôi không muốn mượn tên của nàng để cáo giả oai hổ, cho nên tôi hoàn toàn không nói cho người ta biết quan hệ của tôi và Lãnh Băng Sương.
“Trong lòng anh vẫn luôn nhớ nhà?” Lúc này Lãnh Băng Sương mỉm cười nói với tôi, nhưng trong nụ cười của nàng tôi thấy có chút cay đắng.
“Đúng vậy…” Tôi không phủ nhận câu hỏi này, đối với ở nhà chỉ còn lại hai người, nói tôi không lo lắng chút nào là dối, dù sao tôi cũng đã từng bị rắn cắn nên mười năm sợ dây thừng, chính mình cũng từng lo lắng, bởi vì vẫn luôn ở cùng với Lãnh Băng Sương, tôi hoàn toàn không có cơ hội để kiểm tra giám sát. Nói tôi không yên tâm cũng đúng, lúc đi tôi đã mang theo cái laptop, có lẽ chính là một phản ứng tiềm thức của tôi.
“Ở lại với em thêm một ngày nữa và anh sẽ được giải thoát…” Khi Lãnh Băng Sương nói những lời này, tâm tình không có che giấu, trong lời nói mang theo ý tứ chua xót.
Tôi không nói gì mà nhắm mắt dưỡng thần trên máy bay, mong cho chuyến hành trình này sớm kết thúc. Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn duy trì khoảng cách với Lãnh Băng Sương, lúc ngủ, hai chúng tôi một người một phòng, thậm chí ngay cả tay nàng tôi cũng không nắm lấy, cho dù là chụp ảnh chung với nàng cũng không có.
Cuối cùng cũng đến nơi, trong quá trình hạ cánh, tôi nhìn thấy thành phố mà tôi đã rời xa trong một thời gian dài. Tôi nhìn đồng hồ, đã 6:12 tối, sắc trời cũng sắp tối.
Lúc này bụng tôi đã kêu ùng ục, thật ra trên máy bay có phục vụ bữa ăn, nhưng Lãnh Băng Sương lại không cho người đến an bài, có lẽ nàng chờ sau khi xuống máy bay cùng tôi đi ăn. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Lãnh Băng Sương ăn cơm đều cùng tôi ăn chung.
“Đêm nay chúng ta ăn ở đây đi…” Sau khi xuống máy bay, Lãnh Băng Sương đưa tôi trở lại biệt thự, hơn nữa chính là ở trong phòng ngủ của nàng.
“Tại sao lại ở đây?” Lúc này tôi cảm giác được có chút kỳ quái, có phòng ăn không dùng, hết lần này tới lần khác ăn cơm trong phòng ngủ, mùi thức ăn chẳng lẽ không ảnh hưởng đến mùi vị phòng ngủ sao?
“Không tại sao cả, em chỉ thích loại cảm giác khác biệt này…” Lãnh Băng Sương cười cười, sau đó cầm ly rượu lên.
Tôi không nói gì, sau khi cụng ly với nàng, tôi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thực ra tôi không thích mùi vị của rượu vang đỏ này, nếu có thể, tôi thà uống bia hay rượu trắng. Thời gian tiếp theo, sự chú ý của tôi tập trung vào thức ăn, hết cách thôi, tôi thực sự quá đói bụng.
Lãnh Băng Sương không ngừng gắp thức ăn cho tôi. Chỉ có lúc nàng nâng ly, tôi mới có thể nâng ly cùng nàng ứng phó một chút. Chỉ chốc lát sau, tôi đã uống sạch một ly rượu vang đỏ, mà lúc này tôi cũng đã ăn no.
“Anh no chưa?” Thấy tôi đặt dao nĩa xuống, Lãnh Băng Sương cầm khăn giấy lau miệng cho tôi.
“Để tự tôi đi…” Tôi vội vàng né tránh, sau đó tiếp nhận khăn giấy trong tay Lãnh Băng Sương, tự mình lau.
“Ài… còn nhớ cái giường đằng sau anh không?” Lãnh Băng Sương nhìn động tác cự tuyệt của tôi, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm. Sau đó chỉ vào cái giường lớn phía sau tôi nói.
“Nhớ… có chuyện gì không?” Tôi nhìn cái giường lớn, trong mắt hiện lên hồi ức, nhưng vẫn giả bộ mặt không đổi sắc nói.
“Anh ở trên giường lớn ngủ mấy ngày, hơn nữa còn…” Lúc này Lãnh Băng Sương không khỏi có chút thẹn, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng.
“Đã 32 phút rồi… không sai biệt lắm…” Tôi không trả lời của Lãnh Băng Sương, bởi vì tôi không biết phải nói gì, tôi cũng không muốn đề cập đến những chủ đề nhạy cảm đó, nhưng vào lúc này nàng nhìn đồng hồ của mình, sau đó nói thời gian nhưng tôi không hiểu ý nghĩa.
“Cái gì…” Lúc này tôi càng thêm nghi hoặc, bởi vì từ lúc Lãnh Băng Sương yêu cầu tôi đi du lịch với nàng, sự nghi hoặc của tôi vẫn tồn tại, hơn nữa còn không ngừng gia tăng. Chỉ là tôi vừa mới hỏi ra hai chữ, liền cảm giác được đầu óc choáng váng, sau đó cảm giác cả người vô lực, phảng phất như như mình đã uống say.
Chẳng lẽ là hậu kình rượu vang đỏ quá lớn? Không đúng, tuy rằng rượu vang đỏ rất mạnh, nhưng tôi chỉ uống có một ly nhỏ, rượu này đối với tôi, hoàn toàn không đáng kể.
“Cô…” Chuyện này đối với tôi cho dù có ngốc đến đâu cũng hiểu được, có người đã đánh thuốc mê tôi, mà người duy nhất có thể đánh thuốc mê tôi trong biệt thự của Lãnh Băng Sương chỉ có nàng! Tôi không khỏi giơ ngón tay lên muốn chất vấn nàng, nhưng tay tôi vừa nâng lên một nửa thì không còn khí lực nữa, tôi lập tức nằm gục xuống bàn, ý thức vẫn thanh tỉnh, có thể nhìn thấy hết thảy, nhưng thân thể thì mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
“Từ Kiên… xin lỗi, hy vọng anh có thể tha thứ cho em…” Tôi nghe được tiếng bước chân, Lãnh Băng Sương đi tới bên cạnh tôi, lấy tay vuốt ve sườn mặt của tôi thì thầm. Mặt tôi gục xuống bàn, mắt tôi chỉ nhìn thấy eo thon của nàng, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng cảm nhận được từng giọt chất lỏng nhỏ xuống một bên mặt tôi.
Tôi đã từng trải nghiệm điều này một lần trước đây, chẳng qua lần đó là bị điện giật, lúc này là bị đánh thuốc mê. Chẳng lẽ Lãnh Băng Sương và Khả Hân lại thông đồng với nhau? Hay là chính nàng. Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Tôi nhớ tới cái giường phía sau, đã từng nở rộ một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi…