Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8348 Lượt Xem

Chương 147​
Chẳng lẽ hàng xóm bên cạnh quên mang theo chìa khóa? Không, lúc này tôi không khỏi nghĩ đến một người, đó chính là con trai tôi, nó đã “mất tích” tròn bốn năm: Tư Kiến. Chỉ là người này không giống nó, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng dáng người quá lớn, so với Tư Kiến lớn hơn nhiều, rốt cuộc là ai đây? Lúc này hắn đang ngồi ở đầu cầu thang, chắn đường đi, tôi cùng Khả Hân hoàn toàn không có chỗ để đi.

“Anh bạn, tỉnh dậy…” Lúc này tôi đành phải tiến lên đẩy nhẹ anh ta. Anh ta vẫn chưa tỉnh, cũng không có phản ứng, ngược lại tiếng ngáy hình như còn lớn hơn trước.

“Anh bạn, tỉnh dậy, ngủ ở chỗ này sẽ cảm lạnh đấy…” Lần này tôi không khỏi tăng thêm sức mạnh, nhưng có vẻ như dùng sức quá lớn, anh ta vốn ôm hai đầu gối để giữ cân bằng, khi tôi đẩy, anh ta suýt ngã nhào xuống đất.

“Ah… FuckYou… Who push me?” Đúng lúc này, người đàn ông phản ứng rất nhanh, đứng dậy và nhìn xuống tôi với ánh mắt giận dữ.

Tôi cứ nghĩ người đàn ông này rất cao lớn, nhưng sau khi hắn đứng lên, tôi phát hiện tôi đã đánh giá thấp hắn, hắn cao hơn tôi một cái đầu và đang đứng trên bậc thang, vì vậy trong cao hơn tôi nhiều.

Tôi hiểu tiếng Anh nên hiểu những gì hắn nói, dù sao tôi cũng là phóng viên và thường xuyên ra nước ngoài, tiếng Anh của tôi có thể đạt đến trình độ phiên dịch viên, điều hắn vừa nói là: Mẹ kiếp, ai đẩy tôi? Khi thấy rõ mặt của hắn, tôi và Khả Hân đều ngây ngốc tại chỗ mà hắn cũng sững sờ ngây dại.

Người đàn ông này không phải ai xa lạ chính là Tư Kiến! Tuy rằng dáng người đã thay đổi, nhưng diện mạo không có biến hóa nhiều, chẳng qua là trưởng thành hơn, trên mặt còn có râu, điểm này tôi cũng không ngạc nhiên, dù sao tôi cũng có râu, phải cạo hàng ngày.

Bốn năm không gặp, hắn cao lớn hơn nhiều, trưởng thành hơn, thành thục hơn, khuôn mặt không còn ngây ngô và ấu trĩ nữa, một cỗ khí tức nam nhân trải dài trên mặt, thật nam tính…

“Bố… vâng… các người… con xin lỗi… con không biết… con đã chờ lâu rồi… rất lâu rồi…” Tư Kiến ở phía đối diện là người phản ứng đầu tiên. Chỉ thấy hắn vội vàng đi xuống cầu thang với nụ cười tươi trên môi. Có lẽ ở nước ngoài quá lâu, hắn nói tiếng Trung có chút ngượng, đây là bình thường, cần phải một thời gian ngắn là có thể phục hồi.

“Tư Kiến, con về từ lúc nào? Sao lại ngủ gật ở đây?” Lúc này trong lòng tôi rất phức tạp, có vui mừng, dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt của tôi. Nhiều đêm, trong mộng hình bóng Tư Kiến lóe lên, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút sợ, dù sao những bóng ma ám ảnh đó có lẽ cả đời tôi cũng không thể tiêu trừ.

“Con… về được… hơn một tiếng… chìa khóa của con… mở… không… không mở được nữa!” Dường như Tư Kiến rất sốt ruột, trong tay vẫn còn cầm chìa khóa.

Lúc này tôi mới vỗ ót, ổ khóa cửa mới thay cách đây nửa năm, bởi vì bị mất chìa khóa cho nên tôi đã thay khóa cửa cho an toàn. Xem ra Tư Kiến chờ ở cửa hơn một tiếng đồng hồ, từ Mỹ bay về cũng mất mấy tiếng, nó quá mệt nên ngủ ở cửa đợi.

“Mau vào nhà đi…” Tôi vội vàng xẹt qua cạnh Tư Kiến mở cửa, sau đó quay đầu lại bảo hắn vào. Hắn xách vali bước vào, mà lúc này Khả Hân vẫn còn ngây ngốc đứng đó, mắt vẫn dừng lại trên người hắn, trong mắt hàm chứa lệ quang, nếu như không phải nàng khống chế, có lẽ nước mắt đã chảy xuống.

Khi nàng thấy tôi nhìn nàng, nàng vội vã chạy lên cầu thang và đưa tay quẹt khóe mắt. Bất quá trong lòng tôi không có ý trách nàng, dù sao nhiều năm không gặp mặt, mũi tôi cũng có hơi cai cai. Sau bốn năm, đã loãng đi rất nhiều thứ, bao gồm cả những vết thương kia.

“Con ăn cơm chưa?” Sau khi vào nhà, tôi nói với Tư Kiến. Chúng tôi đã ăn rồi, không biết nó có ăn chưa.

“Đã ăn… trên máy bay…” Tư Kiến trả lời đã ăn một suất trên máy bay.

“Khả Hân, chuẩn bị chút cơm đi…” Tôi nói với Khả Hân. Nàng gật gật đầu, cuối cùng nhìn Tư Kiến rồi đi vào bếp.

Khả Hân đang nấu ăn trong bếp, thỉnh thoảng lau khóe mắt, mặc dù nàng quay lưng về phía tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Sau khi trò chuyện với Tư Kiến một hồi, cuối cùng tôi cũng hiểu được đại khái. Bốn năm trước, sau khi rời khỏi nhà, hắn lại theo đội bác sĩ điều trị trong hai tháng và được Lãnh Băng Sương gửi đến Hoa Kỳ tiếp nhận giáo dục phương Tây. Lần này hắn có một kỳ nghỉ dài nên về thăm chúng tôi.

Trước kia khi hắn nghỉ phép, đều làm việc ở Mỹ để kiếm tiền, dựa theo yêu cầu của Lãnh Băng Sương và chính hắn, hắn từ từ học được cách tự lập, tự mình làm việc bán thời gian để trợ cấp học phí. Từ lời nói và cử chỉ của hắn, tôi cảm giác được hắn thật sự đã trưởng thành, đã thật sự trở lại bình thường, ăn nói từ từ, mặc dù vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng đã không còn khí chất lời nói cùng cử chỉ như trước nữa.

“Tư Kiến, sao con nói tục tĩu vậy?” Trò chuyện đến cuối, mối quan hệ của tôi và Tư Kiến thân thiết hơn rất nhiều, tôi không thể không hỏi, bởi vì tôi không phải là một người thích chửi thề, tất nhiên muốn con trai mình cũng vậy.

“Con xin lỗi, con không biết là bố. Con… cho nên nói những lời tục tĩu cũng là bị bức bách… như một phương sách cuối cùng. Bố có biết không? Ở nước ngoài, loại người như con hay bị bắt nạt, những sinh viên địa phương luôn… bắt nạt… cho nên con học cách mắng người, thậm chí còn đánh nhau, hết cách thôi, con phải tự bảo vệ mình…” Tư Kiến lộ ra một tia áy náy, nhưng nói đến thời điểm cuối cùng, trong mắt hắn hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, làm cho người ta nhìn thấy cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Tôi có thể xác định bốn năm ở nước ngoài này nhất định là hắn phải chịu không ít khổ sở, đương nhiên tôi cũng biết đi nước ngoài nhất định sẽ bị khi dễ. Vô thân vô cố, Lãnh Băng Sương vì muốn rèn luyện hắn, phỏng chừng cũng sẽ không cho người trợ giúp, hết thảy đều phải dựa vào chính hắn, cho nên mới có hôm nay, cũng là bình thường, dù sao quá trung thực, nhất định sẽ bị khi dễ.

“Khả Hân dọn dẹp phòng Tư Kiến đi…” Nhìn Tư Kiến đang ăn cơm, tôi nói với Khả Hân. Nàng vẫn ngồi bên cạnh tôi, nghe chúng tôi trò chuyện.

“Không cần, ăn xong, tự con làm…” Tư Kiến đặt bát đũa xuống và chạy về phòng ngủ của mình, tựa hồ như tranh thủ muốn tự mình dọn dẹp phòng.

Tư Kiến mở cửa phòng, lại phát hiện bên trong chỉnh tề ngăn nắp, tôi cũng đi theo đến phòng của hắn. Bốn năm nay, căn phòng này là cấm địa, trên cơ bản tôi chưa từng đặt chân đến, nhưng lúc này lại phát hiện căn phòng được thu thập chỉnh tề. Tôi không kìm được đưa tay sờ lên bàn học, phát không có nhiễm một hạt bụi, không phải tôi thu dọn, như vậy chỉ có Khả Hân.

“Cám ơn bố mẹ, phòng của con không có thay đổi chút nào, hơn nữa vẫn sạch sẽ như vậy, xem ra bố mẹ vẫn luôn quét dọn phòng cho con, chờ con về…” Sau khi Tư Kiến nhìn thấy những điều này, không khỏi nở một nụ cười, nói với chúng tôi. Lúc vừa rồi, tôi dùng dư quang nhìn Khả Hân, khi tôi dùng ngón tay vuốt mặt bàn, trong mắt nàng hiện lên một tia không tự nhiên. Xem ra nàng thường xuyên đến phòng hắn để dọn dẹp, chỉ là thừa dịp tôi không có ở nhà, bởi vì bốn năm nay tôi không xem video, cho nên không phát hiện ra điểm này. Nghĩ đến điều này, trong lòng tôi vẫn khó tránh khỏi có chút mắc nghẹn.

Những ngày sau đó, trong nhà đột nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên, không phải tại sao khác, đột nhiên có thêm Tư Kiến, hơn nữa lần này hắn trở về mang theo rất nhiều quà cho chúng tôi. Sau mấy ngày ở chung, một nhà ba người rốt cục trút bỏ rất nhiều ngăn cách, giao tiếp giữa hai người cũng tương đối bình thường, chỉ là lời nói giữa hai người vẫn còn tương đối ít.

Vào ngày hôm sau khi Tư Kiến trở về, tôi mang hắn đi gặp Lãnh Băng Sương. Không tại sao khác, chúng tôi đều nợ nàng quá nhiều, dù sao thì những chi phí của hắn ở nước ngoài đều do nàng phụ trách, đối với ân tình này, phỏng chừng cả đời này tôi cũng không trả được.

Bởi vì lúc này là trong thời kỳ nghỉ, Khả Hân làm thầy giáo đương nhiên cũng nghỉ, hơn nữa còn nghỉ mùa đông, cho nên hai người nhàn rỗi, mà công việc của tôi, hoàn toàn không có ngày nghỉ. Ở nhà làm bạn với Tư Kiến ba ngày sau, tôi lại phải đi làm để nuôi sống gia đình. Lúc đầu, bởi vì ám ảnh tâm lý trước kia cho nên trong lòng tôi vẫn có chút suy nghĩ lung tung, nhưng thừa dịp nghỉ trưa, nghĩ tới Tư Kiến, tôi không khỏi yên tâm, hắn đã trưởng thành, không xúc động như bốn năm trước nữa, đã đến tuổi trưởng thành, nó đã bước tới giai đoạn thanh niên, còn Khả Hân trải qua cảm giác tái hợp với tôi, cũng sẽ không giống như trước kia. Khi hai người ở nhà một mình tương kính như tân, tuy rằng thường xuyên nói chuyện, nhưng luôn giữ một khoảng cách thích hợp…

Một tuần sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Lãnh Băng Sương, yêu cầu tôi đến biệt thự của nàng để gặp…