Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8584 Lượt Xem
Chương 138
Vài ngày sau đó, phảng phất như Khả Hân khôi phục lại bình thường, mỗi ngày đều đến phòng Tư Kiến để dọn dẹp, hơn nữa dọn dẹp thật tỉ mỉ, thời gian thu dọn phòng của nó lâu hơn nhiều so với phòng ngủ của chúng tôi và phòng khách, nàng ở trong phòng nó thật lâu, thậm chí có một lần, buổi trưa nàng nằm trên giường của nó ngủ thiếp đi, tựa hồ như ngủ rất yên bình và ngọt ngào. Khi cô giấc ngủ tôi còn nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của cô, không biết đã mơ thấy giấc mơ đẹp gì? Nếu như mơ thấy hai chúng tôi thì không sao, nếu như cô mơ về từng chi tiết của hai người và mỉm cười, vậy thì… Nhưng cô có mơ về chúng tôi không? Trong phòng nó, trên giường nó, ngửi ngửi mùi của nó, cô đã mơ thấy cái gì?
Mà ban đầu trong dự đoán của tôi, thỉnh thoảng mấy lần ở trên bàn ăn Khả Hân chờ tôi ăn cơm mà ngẩn người, hiện tại xem giám sát phát lại mới biết được, nàng ngẩn người không phải có mấy lần, mà cơ hồ là mỗi ngày đều như vậy. Chỉ là đại đa số thời điểm, nàng đều chấm dứt trở lại trạng thái bình thường trước khi tôi về đến nhà, mà tôi phát hiện có mấy lần, nàng ngẩn người quá thâm trầm, cho nên quên mất thời gian, bị tôi phát hiện.
Tôi tắt màn hình giám sát, sau đó dựa lưng trên ghế sếp, lấy tay vuốt vuốt sống mũi, nếu không xem những video này, có lẽ tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng sau khi xem video này, tim tôi không còn bình tĩnh nữa, thậm chí tôi có một số lo lắng.
Khi Khả Hân ở bên tôi, vẫn nhớ nhung Tư Kiến, hơn nữa luyến nhớ nó vượt xa dự đoán của tôi, từ góc độ của người ngoài cuộc, nàng tư niệm nó là chuyện thường tình của con người, dù sao ở chung lâu như vậy, hơn nữa hai mẹ con ở nhà một mình thường xuyên, cuối cùng nàng vốn chưa từng làm mẹ, mà sự xuất hiện của nó đã bù đắp cho sự thiếu sót của nàng và mang lại cảm giác thỏa mãn sâu sắc làm mẹ trong lòng nàng, chỉ dựa vào phần tình mẫu tử này, cũng không phải dễ dàng quên được, huống chi hai người còn xảy ra tình cảm vượt ra ngoài lể giáo, phần tình mẫu tử này lại tăng thêm một phần tình cảm yêu đương! Tất nhiên, phần tình cảm này còn sâu sắc hơn tình mẫu tử, chứ không có yếu hơn, tự nhiên sẽ khiến cho nàng không thể khống chế được trái tim của mình.
Hiểu và lý giải vấn đề này, tôi hy vọng Khả Hân có thể sớm thoát ra ma chướng này, vốn tôi tưởng rằng hai tháng là đủ, nhưng bây giờ có vẻ như tôi đánh giá quá thấp mọi thứ, hai tháng còn xa mới đủ, có lẽ phải hai năm không chừng, nhưng hiện tại làm sao bây giờ? Mình đã đáp ứng Lãnh Băng Sương, hai ngày sau sẽ đưa Tư Kiến về, như vậy hiện tại có thể nửa chừng đổi ý không? Nếu có thể, tôi thực sự muốn trì hoãn thời gian thêm hai năm nữa, nhưng như vậy có lợi ích cho việc điều chỉnh tâm lý của nó không? Mình thật sự lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!
Đến tối tan sở, tôi vẫn chưa nghĩ ra được phải làm sao, lúc này tôi vội vã chạy về nhà, khi tới trước cửa nhà, tôi do dự, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, cố ý không phát ra âm thanh. Tôi chỉ muốn xem Khả Hân có còn ngẩn ngơ hồi ức hay không, nhưng khi tôi mở cửa lại không thấy bóng dáng của nàng trên bàn ăn. Khi vào cửa tôi mới nhìn thấy nàng đang bưng một đĩa đồ ăn từ nhà bếp đi ra.
“Cơm đã sẵn sàng chưa?” Tôi cúi đầu cởi giày, lơ đãng hỏi. Trước kia, mỗi lần tôi về đến nhà, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, nhưng hôm nay Khả Hân còn chưa bưng xong đồ ăn, hoàn toàn không giống bình thường. Tôi làm bộ vô tình hỏi, đồng thời cúi đầu che đi biểu tình của mình, để tránh bị nàng nhìn thấy.
“Đã làm xong rồi, em ra ngoài mua một chút đồ, trở về có chút muộn…” Khả Hân thận trọng trả lời. Tuy tôi không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng nghe giọng điệu của nàng có vẻ rất mềm mại, vẫn có một chút căng thẳng, sự căng thẳng này quá quen thuộc cũng đã lâu không gặp, bởi vì trong khoảng thời gian này nàng đã khôi phục tâm tình, ngữ khí nói chuyện đã bình thường, nhưng hiện tại lại xuất hiện, có lẽ bởi vì tin tức Tư Kiến hôm nay.
Khi tôi ngồi vào bàn cơm chuẩn bị ăn tối, tôi phát hiện món ăn hôm nay có chút khác lạ, món hầm thịnh soạn tối nay là sườn heo. Bình thường thì Khả Hân nấu ăn màu sắc hương vị đều đầy đủ rất ngon, nhưng sườn heo hôm nay tựa hồ như có chút khác thường, màu sắc có chút đậm, ăn vào miệng có mùi khét nhẹ, hơn nữa sườn tựa hồ như hầm quá lâu, thịt đã nhừ.
Tôi nhìn Khả Hân, trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối. Tôi cũng không nói gì, nàng cũng giả vờ bình tĩnh không giải thích.
Sau khi ăn cơm xong, tôi nằm trên giường rất lâu không ngủ được, mà Khả Hân bên cạnh dường như hô hấp cũng không đều. Tuy rằng hai chúng tôi nằm trên một cái giường, nhưng trong lòng lại có những tâm sự riêng.
Tối nay tôi không thấy Khả Hân ngẩn ngơ, bình thường lẽ ra tôi phải cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng lúc này trong lòng tôi lại càng thêm bất an hơn. Bởi vì hôm nay nàng nấu cơm muộn, có lẽ đây chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cho nên điều đó quá bất thường, hơn nữa không bình thường chính là nàng hầm sườn quá lâu, phảng phất như lúc nấu cơm bị lơ đãng.
Ngày hôm sau khi tôi đi làm, vào buổi trưa, tôi cố tình bật máy tính một lần nữa, đặt thời gian sau khi làm việc. Trong video, Khả Hân về đến nhà muộn hơn bình thường một chút, khi nàng về đến nhà, trong tay mang theo đủ loại hàng hóa, nàng đã mất thời gian, lúc nấu cơm, tâm tình tựa hồ như có chút không ổn định, luôn không chuyên tâm, không biết nàng đang lơ đãng nghĩ về điều gì.
Trong lúc nấu cơm, trong nồi hầm sườn, nấu cơm cơm điện, Khả Hân có thời gian rảnh, nàng từ trong nhà bếp đi ra, chuẩn bị đến ghế sofa phòng khách định nghĩ một chút, nhưng khi nàng đi đến mép ghế, nàng dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn qua căn phòng đang đóng chặt của Tư Kiến.
Trong khoảng thời gian này, tôi chưa bao giờ đến phòng của Tư Kiến, bởi vì trong nội tâm tôi muốn lảng tránh, tựa hồ như chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sẽ nghĩ đến những màn đã từng xảy ra trong đó khiến cho tôi đau lòng, trái tim tan nát.
Sau khi Tư Kiến rời đi, Khả Hân đã trở thành vị khách duy nhất trong phòng nó. Cô nhìn cửa phòng nó đóng chặt, cuối cùng thở dài đi tới trước cửa phòng, đẩy cửa ra. Bật đèn phòng lên, trong phòng tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng tất cả đều được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, nhờ sự “chăm sóc” đặc biệt của nàng dành cho cái phòng ngủ này.
Trước kia khi Khả Hân tiến vào phòng này, ít nhất trong tay đều cầm dụng cụ quét dọn, mỗi lần quét dọn xong, sẽ ở trong phòng một hồi, nhưng lần này thì khác, cũng là lần đầu tiên, nàng tới phòng Tư Kiến hai tay trống rỗng. Nếu như nói trước kia nàng đến đây, dùng lý do quét dọn phòng, nhưng lần này nàng đến phòng nó là vì sao? Có lẽ chỉ có lý do duy nhất là để tưởng nhớ tới nó.
Khả Hân đứng ở cửa phòng, mắt nhìn xung quanh mọi thứ trong phòng, trong mắt nàng rất phức tạp, dù sao còn hai ngày nữa Tư Kiến sẽ trở về, biểu tình của nàng lúc này là khẩn trương. Không biết đến lúc đó mình nên dùng biểu tình gì để đối mặt với nó. Trong vẻ mặt căng thẳng cúi đầu của nàng, tôi nhìn ra được một tia vui mừng, trong khoảng thời gian này, ở sâu trong nội tâm nàng, lúc nào cũng nhớ nhung Tư Kiến, bất kể là vì tình mẫu tử hay là tình cảm đặc biệt cũng vậy.
Khả Hân đứng ở cửa phòng Tư Kiến ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, thời gian trôi qua từng phút. Khi tiếng nồi cơm điện kêu bíp bíp, nàng mới sực tỉnh, nhìn nhà bếp, sau đó quay đầu lại nhìn đồng hồ trên vách tường, lúc này nàng mới phản ứng, thấy còn chưa đầy năm phút nữa là tôi về đến nhà, nàng vội vàng tắt đèn phòng, sau đó đóng cửa lại, luống cuống tay chân chạy vào nhà bếp.
Khả Hân tắt gas trước, sau đó mở nắp nồi sườn heo ra, sau khi nhìn thấy sườn không có bị nhũn, nàng mới thở phào.
Khi tôi bước vào nhà, nhìn thấy cảnh này và trước khi tôi vào cửa, Khả Hân vẫn đứng trước cửa phòng Tư Kiến với vẻ mặt thất thần.
Lúc này tôi tắt camera giám sát, còn một ngày nữa, có thể là ngay trong đêm nay, Lãnh Băng Sương sẽ đưa Tư Kiến về nhà, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Khả Hân, rốt cuộc tôi phải làm sao đây? nàng đứng ngẩn người trước cửa phòng Tư Kiến, rốt cuộc nàng nghĩ cái gì? Tất cả những gì tiếp theo, là tốt hay xấu?